Chương 24: Muốn can đảm một lần không?
Hoàng Ngư Thính Lôi
22/05/2024
Lương Úy đã đi qua, nhưng khi cô thoáng nhìn thấy bóng dáng chàng trai bên cầu thang, cả người cô phản ứng, não vô thức ngừng hoạt động, không chần chừ nửa giây, cô quay đầu, đi về phía hành lang.
Đối diện quầy bar có một cầu thang, bóng dáng nam sinh ngả trên mặt tường ố vàng, mờ mờ phóng to, hệt như người khổng lồ. Hôm nay cậu mặc áo hoodie trắng mỏng, vốn dĩ bản chất đã lương thiện, mặc áo trắng lại thấy sạch sẽ hơn. Trần Hạc Sâm áp điện thoại vào tai, hơi cúi đầu, tay kia gõ nhẹ lan can rỉ sét loang lổ: “Liên hoan lớp, được rồi, con hiểu rồi.”
Lương Úy nhìn chằm chằm hồi lâu, chiếc bóng của người trước mặt dần dần mờ mịt. Cô nhớ đến lời của hai cô gái sau quầy bar, có muốn can đảm một lần không?
Câu nói “Cũng không biết có thể bên nhau hay không, nhưng dù sao cũng phải can đảm một lần” tựa như vô tình ném bỏ điếu thuốc còn cháy, lửa đỏ tươi lan đến tàn thuốc.
Có thứ gì đó đè chặt tim phổi cô, đột nhiên Lương Úy không thể can đảm được nữa, cô mấy máy môi: “Trần –”
Trần Hạc Sâm cất điện thoại vào túi, cậu quay đầu, tình cờ bắt gặp ánh nhìn của Lương Úy, ngây người hai giây, ánh mắt lóe lên tia kinh ngạc: “Lương Úy, có chuyện gì sao?”
Lương Úy nhìn gương mặt Trần Hạc Sâm, đột nhiên nghẹn lời.
Trần Hạc Sâm nhíu mày, lại gọi cô: “Lương Úy?”
Sau một hồi lâu, Lương Úy tìm lại giọng nói, mỉm cười: “Không có gì, tớ chuẩn bị về nhà.”
Trần Hạc Sâm nhướng mày: “Còn sớm mà, cậu không muốn ở lại chơi thêm chút nữa à?”
Lương Úy: “Mẹ tớ đến đón tớ rồi.”
Lương Úy nhanh chóng bước ngang qua cậu, đi xuống mấy bậc, cô dừng bước, đột nhiên gọi cậu.
Trần Hạc Sâm quay đầu, thấy chiếc bóng của chàng trai ngả dọc cầu thang, chỉ cách mũi chân cô một bước, gần ngay trước mắt, tựa như chỉ cần vươn tay là đã có thể chạm vào, nhưng lại xa tận chân trời.
Ngón tay Lương Úy nắm chặt điện thoại, dịu giọng nói: “Cậu nói với lớp trưởng giúp tớ, tớ về trước nhé.”
Trần Hạc Sâm nhạy cảm nhận ra cảm xúc của cô thay đổi, cậu khẽ nheo mắt, nhìn cô hai giây, sau đó gật đầu nói: “Được rồi.”
“Cảm ơn cậu.”
Lương Úy quay đầu, nhanh chóng đi xuống, ra khỏi tiệm, hít thở luồng gió lạnh lẽo. Cô chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn chiếc bóng dưới chân mình. Hốc mắt cô nóng bừng, Lương Úy hít một hơi sâu, kiềm nén sự chua xót.
Trong lúc đợi đèn xanh ở giao lộ, điện thoại hiện ra một tin nhắn của Tống Hàng Hàng, hỏi cô đâu rồi. Lương Úy không trả lời, mãi đến khi cô lên xe buýt, tìm được một ghế trống để ngồi, cô mới sắp xếp được toàn bộ mọi cảm xúc của mình, nhắn tin cho Tống Hàng Hàng.
Lương Úy: Tớ về nhà, nói với Lý Chanh giúp tớ nhé.
Tống Hàng Hàng: Sao đột nhiên lại về thế?
Lương Úy: Mẹ gọi hối thúc tớ, vậy nên tớ về trước, xin lỗi nhé.
Tống Hàng Hàng: Không sao, vậy cậu đi đường cẩn thận nhé.
Lương Úy cất điện thoại vào túi áo khoác, quay đầu nhìn ra cửa sổ. Cửa sổ phản chiếu một gương mặt, mặt mày u ám, tựa như mất đi ánh sáng. Cô tự cười bản thân trên cửa kính, nhưng thấy còn khó coi hơn lúc khóc.
Lương Úy về đến nhà, thông báo tin nhắn QQ liên tục vang lên. Lương Úy không có tâm trạng xem qua, cô cầm quần áo vào phòng tắm. Tắm xong đi ra, đã gần 10 giờ. Điện thoại hiện lên một cuộc gọi nhỡ, là Tống Hàng Hàng.
Lương Úy sợ Tống Hàng Hàng gặp chuyện khẩn cấp nên gọi lại, chờ vài giây, có người bắt máy: “Lương Úy, sao bây giờ cậu mới trả lời?”
“Tớ vừa đi tắm, không nghe cậu gọi, sao thế?”
Giọng điệu Tống Hàng Hàng tiếc nuối: “Cậu về sớm quá, Lý Chanh bắt nạt tớ, học ủy hát hay lắm, mẹ ơi, tai tớ sảng khoái vô cùng.”
Ánh mắt Lương Úy lóe lên một chút: “Thật sao?”
“Ừ, hay lắm, ha ha, nhưng tớ ghi âm lại rồi, cũng đã gửi cho cậu, nhớ nghe thử nhé.” Tống Hàng Hàng nói, “À, tớ cũng phải đi tắm, vậy nhé.”
“Được rồi.”
Cửa sổ phòng Lương Úy đối diện đường lớn, luôn có thể nghe thấy tiếng xe cộ qua lại vào ban đêm. Đêm nay hơi khác mọi ngày, dường như có nhiều phương tiện qua lại hơn.
Cơn buồn ngủ của Lương Úy tan biến, cô mở to mắt nhìn trần nhà. Sau một hồi, cô đưa tay xuống dưới gối, lấy điện thoại và tai nghe ra, đeo tai nghe vào.
Ánh sáng trắng từ màn hình điện thoại chiếu sáng gương mặt cô, Lương Úy chần chừ hai giây, ngón tay bấm nút phát. Xung quanh hơi ồn ào, Thường Hưng Vũ hét to: “Muốn ghi âm thì chuẩn bị nhanh đi.”
Giọng chàng trai phảng phất ý cười: “Đừng ghi âm mà mọi người, giữ mặt mũi cho tôi, nếu hát không hay, bị truyền ra ngoài, chẳng phải làm mất thể diện lớp mình sao?”
Lý Chanh: “Học ủy, cậu khách sáo quá, gương mặt của cậu chính là mặt mũi của lớp mình rồi.”
“Đúng đấy.”
Có một tràng đồng thanh, mãi đến khi nhạc dạo chậm rãi phát ra, mọi người trong phòng mới đồng loạt im lặng.
“Luôn mơ thấy mình bay trên những đám mây, bất kể đêm hay ngày, hành trang là những hy vọng cao cả.
Từng lần nghĩ suy, ta đang tìm điểm giữa con đường này, ta lại lạc lối ở hai đầu đoạn đường, ánh mặt trời soi rọi hoàng hôn, bạn hãy nhìn, sắc vàng chói lóa biết bao.”
Giọng hát nam sinh vô cùng thu hút, nhẹ nhàng và lười biếng, không có kỹ thuật, chỉ hát cùng cảm xúc, dường như xoa dịu tâm trạng mệt mỏi trong một khoảnh khắc nào đó.
Trong một thời khắc, Lương Úy cảm giác như rơi vào không gian hỗn loạn, tựa như cô đang ngồi trong căn phòng đó, nghe cậu hát ca khúc này. Trần Hạc Sâm không hát hết bài, chỉ hát một đoạn ngắn.
Đoạn ghi âm kết thúc, tự động dừng lại, giữa màn đêm tĩnh lặng, trên đường không còn xe qua lại, tất thảy xung quanh vắng lặng như tờ. Lương Úy nghe rõ nhịp tim hỗn loạn trong lồ ng ngực, tiếng này đến tiếng kia. Cô mím môi thật chặt, đầu ngón tay lại chạm vào màn hình, thanh âm quen thuộc của nam sinh lại phát ra.
Đêm qua Lương Úy ngủ trễ, hôm sau, Chu Trân gõ cửa đánh thức cô. Khi mở mắt, cô lập tức nhìn vào điện thoại, bấm nút bên cạnh màn hình, điện thoại không mở, có lẽ đã hết pin, tự động tắt nguồn.
Chu Trân mở cửa bước vào: “Chưa dậy à? Tối qua ngủ trễ lắm sao?”
Lương Úy quấn chăn, ngồi dậy: “Con dậy ngay đây.”
Chu Trân: “Rửa mặt rồi ra ngoài ăn, hôm nay mẹ mua tiểu long bao con thích đấy.”
“Dạ.”
Lương Úy rửa mặt xong đi ra, Chu Trân đang ngồi bên bàn, lột vỏ quả trứng luộc nước trà, nói: “Thứ hai tuần sau mẹ đến phương Nam thăm ba con mấy ngày, con có dám ở nhà một mình không? Không thì mẹ đưa bà ngoại đến đây, để con ở với bà vài ngày.”
Lương Úy cúi đầu uống sữa đậu nành: “Vậy thì làm phiền bà ngoại quá, con ở nhà một mình thì hơn.”
Chu Trân nói: “Được rồi, ban đêm nhớ đóng cửa chính và cửa sổ trước khi đi ngủ, mẹ sẽ nhờ dì Lâm nhà đối diện để ý một chút.”
Lương Úy dạ.
Chu Trân lại lẩm bẩm: “An ninh ở chung cư này cũng tốt, có lẽ cũng không có vấn đề gì đâu.”
Lương Úy cười: “Mẹ, đừng lo lắng quá, con lớn như vậy rồi, ở nhà một mình cũng không có vấn đề gì đâu.”
Dù Lương Úy và Chu Trân đã đồng ý chuyện ở nhà một mình, bà ngoại nghe tin Chu Trân đến phương Nam một tuần thì không yên tâm, thu xếp quần áo, bắt xe đến thành phố, ở với Lương Úy mấy ngày.
Chu Trân mở cửa, giật mình: “Mẹ, sao lại đến đột ngột thế, cũng không gọi cho con trước.”
“Con đi phương Nam mấy ngày, cháu ngoại mẹ phải ở nhà một mình, sao mẹ yên tâm được? Mấy ngày tới, mẹ ở đây với Úy Úy, nấu món ngon cho cháu ngoại mẹ.”
Chu Trân cầm hành lý trên tay bà, đợi bà vào nhà, không thể không nói: “Vậy mẹ cũng nên gọi con trước.”
Bà ngoại nói: “Gọi cho con thì con lại lái xe đi đón mẹ, Úy Úy đâu?”
“Đang học trong phòng.”
Lương Úy đang đeo tai nghe, làm bài tập nghe tiếng Anh, Khi Lương Úy tháo tai nghe, cửa phòng mở ra, Lương Úy hướng về phía âm thanh, ánh mắt sáng rỡ: “Bà ngoại, sao bà đến đây?”
Bà ngoại nói: “Bà ngoại đến gặp cháu ngoại.”
Chu Trân xuất hiện sau lưng bà ngoại, cầm một ly nước: “Bà ngoại không yên tâm, định ở với con mấy ngày. Mẹ ra phòng khách ngồi đi.”
Lương Úy theo bà ra ngoài, Chu Trân đưa bà ly nước: “Mẹ đến đây, ba ở nhà một mình, mẹ không lo sao?”
“Ba con lớn rồi, sao còn phải lo cho ông ấy nữa, con đến phương Nam gặp Lương Quốc Đống, ở thêm hai ngày nữa đi, đừng về vội.” Bà ngoại nhìn Lương Úy, “Mẹ sẽ chăm sóc Úy Úy, hình như dạo này con bé gầy đi phải không?”
Chu Trân: “Đâu có, lúc nào con bé cũng thế, ăn đủ ba bữa một ngày, không biết thức ăn đi đâu cả rồi, không có thêm tí thịt nào cả.”
Bà ngoại nói: “Không chừng là dạ dày không tốt, hôm nào đi gặp bác sĩ Đông y xem.”
Thật ra Lương Úy hy vọng bà ngoại sẽ đến, nhưng phải ngồi xe hai tiếng mới đến thành phố, bà lại bị say xe, cô không muốn làm phiền bà.
Bà ngoại ngồi trên sofa, cười hỏi: “Úy Úy, mai con muốn ăn gì, bà ngoại nấu cho con.”
Lương Úy nói: “Bà ngoại, bà nấu ăn ngon, món nào con cũng ăn được.”
Bà ngoại chạm vai Lương Úy: “Cháu ngoại bà vẫn ngoan như vậy.”
Đối diện quầy bar có một cầu thang, bóng dáng nam sinh ngả trên mặt tường ố vàng, mờ mờ phóng to, hệt như người khổng lồ. Hôm nay cậu mặc áo hoodie trắng mỏng, vốn dĩ bản chất đã lương thiện, mặc áo trắng lại thấy sạch sẽ hơn. Trần Hạc Sâm áp điện thoại vào tai, hơi cúi đầu, tay kia gõ nhẹ lan can rỉ sét loang lổ: “Liên hoan lớp, được rồi, con hiểu rồi.”
Lương Úy nhìn chằm chằm hồi lâu, chiếc bóng của người trước mặt dần dần mờ mịt. Cô nhớ đến lời của hai cô gái sau quầy bar, có muốn can đảm một lần không?
Câu nói “Cũng không biết có thể bên nhau hay không, nhưng dù sao cũng phải can đảm một lần” tựa như vô tình ném bỏ điếu thuốc còn cháy, lửa đỏ tươi lan đến tàn thuốc.
Có thứ gì đó đè chặt tim phổi cô, đột nhiên Lương Úy không thể can đảm được nữa, cô mấy máy môi: “Trần –”
Trần Hạc Sâm cất điện thoại vào túi, cậu quay đầu, tình cờ bắt gặp ánh nhìn của Lương Úy, ngây người hai giây, ánh mắt lóe lên tia kinh ngạc: “Lương Úy, có chuyện gì sao?”
Lương Úy nhìn gương mặt Trần Hạc Sâm, đột nhiên nghẹn lời.
Trần Hạc Sâm nhíu mày, lại gọi cô: “Lương Úy?”
Sau một hồi lâu, Lương Úy tìm lại giọng nói, mỉm cười: “Không có gì, tớ chuẩn bị về nhà.”
Trần Hạc Sâm nhướng mày: “Còn sớm mà, cậu không muốn ở lại chơi thêm chút nữa à?”
Lương Úy: “Mẹ tớ đến đón tớ rồi.”
Lương Úy nhanh chóng bước ngang qua cậu, đi xuống mấy bậc, cô dừng bước, đột nhiên gọi cậu.
Trần Hạc Sâm quay đầu, thấy chiếc bóng của chàng trai ngả dọc cầu thang, chỉ cách mũi chân cô một bước, gần ngay trước mắt, tựa như chỉ cần vươn tay là đã có thể chạm vào, nhưng lại xa tận chân trời.
Ngón tay Lương Úy nắm chặt điện thoại, dịu giọng nói: “Cậu nói với lớp trưởng giúp tớ, tớ về trước nhé.”
Trần Hạc Sâm nhạy cảm nhận ra cảm xúc của cô thay đổi, cậu khẽ nheo mắt, nhìn cô hai giây, sau đó gật đầu nói: “Được rồi.”
“Cảm ơn cậu.”
Lương Úy quay đầu, nhanh chóng đi xuống, ra khỏi tiệm, hít thở luồng gió lạnh lẽo. Cô chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn chiếc bóng dưới chân mình. Hốc mắt cô nóng bừng, Lương Úy hít một hơi sâu, kiềm nén sự chua xót.
Trong lúc đợi đèn xanh ở giao lộ, điện thoại hiện ra một tin nhắn của Tống Hàng Hàng, hỏi cô đâu rồi. Lương Úy không trả lời, mãi đến khi cô lên xe buýt, tìm được một ghế trống để ngồi, cô mới sắp xếp được toàn bộ mọi cảm xúc của mình, nhắn tin cho Tống Hàng Hàng.
Lương Úy: Tớ về nhà, nói với Lý Chanh giúp tớ nhé.
Tống Hàng Hàng: Sao đột nhiên lại về thế?
Lương Úy: Mẹ gọi hối thúc tớ, vậy nên tớ về trước, xin lỗi nhé.
Tống Hàng Hàng: Không sao, vậy cậu đi đường cẩn thận nhé.
Lương Úy cất điện thoại vào túi áo khoác, quay đầu nhìn ra cửa sổ. Cửa sổ phản chiếu một gương mặt, mặt mày u ám, tựa như mất đi ánh sáng. Cô tự cười bản thân trên cửa kính, nhưng thấy còn khó coi hơn lúc khóc.
Lương Úy về đến nhà, thông báo tin nhắn QQ liên tục vang lên. Lương Úy không có tâm trạng xem qua, cô cầm quần áo vào phòng tắm. Tắm xong đi ra, đã gần 10 giờ. Điện thoại hiện lên một cuộc gọi nhỡ, là Tống Hàng Hàng.
Lương Úy sợ Tống Hàng Hàng gặp chuyện khẩn cấp nên gọi lại, chờ vài giây, có người bắt máy: “Lương Úy, sao bây giờ cậu mới trả lời?”
“Tớ vừa đi tắm, không nghe cậu gọi, sao thế?”
Giọng điệu Tống Hàng Hàng tiếc nuối: “Cậu về sớm quá, Lý Chanh bắt nạt tớ, học ủy hát hay lắm, mẹ ơi, tai tớ sảng khoái vô cùng.”
Ánh mắt Lương Úy lóe lên một chút: “Thật sao?”
“Ừ, hay lắm, ha ha, nhưng tớ ghi âm lại rồi, cũng đã gửi cho cậu, nhớ nghe thử nhé.” Tống Hàng Hàng nói, “À, tớ cũng phải đi tắm, vậy nhé.”
“Được rồi.”
Cửa sổ phòng Lương Úy đối diện đường lớn, luôn có thể nghe thấy tiếng xe cộ qua lại vào ban đêm. Đêm nay hơi khác mọi ngày, dường như có nhiều phương tiện qua lại hơn.
Cơn buồn ngủ của Lương Úy tan biến, cô mở to mắt nhìn trần nhà. Sau một hồi, cô đưa tay xuống dưới gối, lấy điện thoại và tai nghe ra, đeo tai nghe vào.
Ánh sáng trắng từ màn hình điện thoại chiếu sáng gương mặt cô, Lương Úy chần chừ hai giây, ngón tay bấm nút phát. Xung quanh hơi ồn ào, Thường Hưng Vũ hét to: “Muốn ghi âm thì chuẩn bị nhanh đi.”
Giọng chàng trai phảng phất ý cười: “Đừng ghi âm mà mọi người, giữ mặt mũi cho tôi, nếu hát không hay, bị truyền ra ngoài, chẳng phải làm mất thể diện lớp mình sao?”
Lý Chanh: “Học ủy, cậu khách sáo quá, gương mặt của cậu chính là mặt mũi của lớp mình rồi.”
“Đúng đấy.”
Có một tràng đồng thanh, mãi đến khi nhạc dạo chậm rãi phát ra, mọi người trong phòng mới đồng loạt im lặng.
“Luôn mơ thấy mình bay trên những đám mây, bất kể đêm hay ngày, hành trang là những hy vọng cao cả.
Từng lần nghĩ suy, ta đang tìm điểm giữa con đường này, ta lại lạc lối ở hai đầu đoạn đường, ánh mặt trời soi rọi hoàng hôn, bạn hãy nhìn, sắc vàng chói lóa biết bao.”
Giọng hát nam sinh vô cùng thu hút, nhẹ nhàng và lười biếng, không có kỹ thuật, chỉ hát cùng cảm xúc, dường như xoa dịu tâm trạng mệt mỏi trong một khoảnh khắc nào đó.
Trong một thời khắc, Lương Úy cảm giác như rơi vào không gian hỗn loạn, tựa như cô đang ngồi trong căn phòng đó, nghe cậu hát ca khúc này. Trần Hạc Sâm không hát hết bài, chỉ hát một đoạn ngắn.
Đoạn ghi âm kết thúc, tự động dừng lại, giữa màn đêm tĩnh lặng, trên đường không còn xe qua lại, tất thảy xung quanh vắng lặng như tờ. Lương Úy nghe rõ nhịp tim hỗn loạn trong lồ ng ngực, tiếng này đến tiếng kia. Cô mím môi thật chặt, đầu ngón tay lại chạm vào màn hình, thanh âm quen thuộc của nam sinh lại phát ra.
Đêm qua Lương Úy ngủ trễ, hôm sau, Chu Trân gõ cửa đánh thức cô. Khi mở mắt, cô lập tức nhìn vào điện thoại, bấm nút bên cạnh màn hình, điện thoại không mở, có lẽ đã hết pin, tự động tắt nguồn.
Chu Trân mở cửa bước vào: “Chưa dậy à? Tối qua ngủ trễ lắm sao?”
Lương Úy quấn chăn, ngồi dậy: “Con dậy ngay đây.”
Chu Trân: “Rửa mặt rồi ra ngoài ăn, hôm nay mẹ mua tiểu long bao con thích đấy.”
“Dạ.”
Lương Úy rửa mặt xong đi ra, Chu Trân đang ngồi bên bàn, lột vỏ quả trứng luộc nước trà, nói: “Thứ hai tuần sau mẹ đến phương Nam thăm ba con mấy ngày, con có dám ở nhà một mình không? Không thì mẹ đưa bà ngoại đến đây, để con ở với bà vài ngày.”
Lương Úy cúi đầu uống sữa đậu nành: “Vậy thì làm phiền bà ngoại quá, con ở nhà một mình thì hơn.”
Chu Trân nói: “Được rồi, ban đêm nhớ đóng cửa chính và cửa sổ trước khi đi ngủ, mẹ sẽ nhờ dì Lâm nhà đối diện để ý một chút.”
Lương Úy dạ.
Chu Trân lại lẩm bẩm: “An ninh ở chung cư này cũng tốt, có lẽ cũng không có vấn đề gì đâu.”
Lương Úy cười: “Mẹ, đừng lo lắng quá, con lớn như vậy rồi, ở nhà một mình cũng không có vấn đề gì đâu.”
Dù Lương Úy và Chu Trân đã đồng ý chuyện ở nhà một mình, bà ngoại nghe tin Chu Trân đến phương Nam một tuần thì không yên tâm, thu xếp quần áo, bắt xe đến thành phố, ở với Lương Úy mấy ngày.
Chu Trân mở cửa, giật mình: “Mẹ, sao lại đến đột ngột thế, cũng không gọi cho con trước.”
“Con đi phương Nam mấy ngày, cháu ngoại mẹ phải ở nhà một mình, sao mẹ yên tâm được? Mấy ngày tới, mẹ ở đây với Úy Úy, nấu món ngon cho cháu ngoại mẹ.”
Chu Trân cầm hành lý trên tay bà, đợi bà vào nhà, không thể không nói: “Vậy mẹ cũng nên gọi con trước.”
Bà ngoại nói: “Gọi cho con thì con lại lái xe đi đón mẹ, Úy Úy đâu?”
“Đang học trong phòng.”
Lương Úy đang đeo tai nghe, làm bài tập nghe tiếng Anh, Khi Lương Úy tháo tai nghe, cửa phòng mở ra, Lương Úy hướng về phía âm thanh, ánh mắt sáng rỡ: “Bà ngoại, sao bà đến đây?”
Bà ngoại nói: “Bà ngoại đến gặp cháu ngoại.”
Chu Trân xuất hiện sau lưng bà ngoại, cầm một ly nước: “Bà ngoại không yên tâm, định ở với con mấy ngày. Mẹ ra phòng khách ngồi đi.”
Lương Úy theo bà ra ngoài, Chu Trân đưa bà ly nước: “Mẹ đến đây, ba ở nhà một mình, mẹ không lo sao?”
“Ba con lớn rồi, sao còn phải lo cho ông ấy nữa, con đến phương Nam gặp Lương Quốc Đống, ở thêm hai ngày nữa đi, đừng về vội.” Bà ngoại nhìn Lương Úy, “Mẹ sẽ chăm sóc Úy Úy, hình như dạo này con bé gầy đi phải không?”
Chu Trân: “Đâu có, lúc nào con bé cũng thế, ăn đủ ba bữa một ngày, không biết thức ăn đi đâu cả rồi, không có thêm tí thịt nào cả.”
Bà ngoại nói: “Không chừng là dạ dày không tốt, hôm nào đi gặp bác sĩ Đông y xem.”
Thật ra Lương Úy hy vọng bà ngoại sẽ đến, nhưng phải ngồi xe hai tiếng mới đến thành phố, bà lại bị say xe, cô không muốn làm phiền bà.
Bà ngoại ngồi trên sofa, cười hỏi: “Úy Úy, mai con muốn ăn gì, bà ngoại nấu cho con.”
Lương Úy nói: “Bà ngoại, bà nấu ăn ngon, món nào con cũng ăn được.”
Bà ngoại chạm vai Lương Úy: “Cháu ngoại bà vẫn ngoan như vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.