Chương 80: Thật vui vì năm cấp ba gặp được anh
Hoàng Ngư Thính Lôi
22/05/2024
Lương Úy rửa mặt xong, Trần Hạc Sâm cũng vừa mua bữa sáng về: “Đến đây ăn sáng đi.”
Lương Úy ngồi vào bàn ăn, nhìn Trần Hạc Sâm đang ngồi đối diện: “Ăn sáng xong, anh đưa em về nhà nhé.”
Nghe thấy lời này, Trần Hạc Sâm nhìn cô một cái, đặt chén cháo trước mặt cô: “Ừ.”
Trong lúc ăn sáng, Trần Hạc Sâm nhận được một cuộc gọi, anh không đứng dậy tránh đi, vẫn ngồi đối diện cô bắt máy: “Mẹ dậy sớm vậy sao, có chuyện gì vậy ạ?”
Lương Úy húp một muỗng cháo, ngẩng đầu nhìn anh. Trần Hạc Sâm để ý ánh nhìn của cô, đầu ngón tay gõ nhẹ chén cháo, ra hiệu cho cô ăn tiếp.
Lương Úy cúi đầu ăn cháo, giọng nói của anh phát ra từ phía đối diện: “Lát nữa con hỏi cô ấy, nếu cô ấy muốn đi, con sẽ nhắn tin cho mẹ. Cô ấy trở về rồi, vừa về tối qua, dạ, con cúp máy trước.”
Trần Hạc Sâm cúp máy, chưa kịp lên tiếng, Lương Úy đã nói: “Em sẽ đi.”
Trần Hạc Sâm đặt điện thoại lên bàn, ngồi thẳng lên: “Anh chưa nói gì mà em đã đồng ý sao?”
Lương Úy nói: “Không phải dì bảo em sang nhà ăn cơm sao?”
Trần Hạc Sâm cười: “Ừ, vậy anh nhắn tin cho mẹ, nói trưa nay chúng ta sẽ đến, nhé?”
Lương Úy ngẩng đầu, nhìn Trần Hạc Sâm cầm điện thoại nhắn tin, cô lại nói: “Trước khi đến nhà ba mẹ anh, chúng ta đi mua quà được không?”
Trần Hạc Sâm cầm muỗng, húp một ngụm cháo: “Mang người đến là được rồi.”
“Đây là lần đầu tiên em đến nhà ba mẹ anh, tay không đến cửa cũng không hay lắm.” Lương Úy nói, “Hay anh cho em biết dì Trần và chú Trần thích gì, em sẽ mua mang đến.”
Trần Hạc Sâm nói: “Em không cần phải mua gì cả, chỉ cần em đến cửa, mẹ anh đã vui lắm rồi.”
Lương Úy gác đũa: “Mẹ em mà biết em tay không đến nhà ba mẹ anh, chắc chắn mẹ sẽ mắng em.”
Trần Hạc Sâm rút hai tờ khăn giấy, lau khóe môi: “Vậy lát nữa anh nhắn tin cho mẹ anh, hỏi xem mẹ thích gì.”
Lương Úy vui vẻ mỉm cười: “Không được quên đâu đấy.”
“Sẽ không quên đâu.”
Ăn sáng xong, Lương Úy vào phòng ngủ thu dọn vali, Trần Hạc Sâm dựa lên khung cửa: “Hay là cứ để vali ở đây, không cần mang đi vội đâu.”
Lương Úy dừng tay, quay đầu nhìn Trần Hạc Sâm: “Anh nói gì?”
Ánh mắt của Trần Hạc Sâm kiên định nhìn cô, chậm rãi nói: “Anh nói, hay là chúng ta sống chung?”
Sắc mặt Lương Úy hơi do dự, hai giây sau, cô nói: “Có nhanh quá không?”
Trần Hạc Sâm nói: “Nhanh sao? Anh còn nghĩ là hơi chậm đấy.”
Lương Úy đóng vali, nghĩ ngợi một lát, đứng dậy, đi đến bên anh. Trần Hạc Sâm rũ mắt nhìn cô, Lương Úy mím môi, dáng vẻ nghiêm túc: “Để em suy nghĩ vài ngày, nhé?”
Trần Hạc Sâm cúi đầu nhìn cô một lát, sau đó nói: “Anh chỉ đề xuất thôi, nếu em thấy tốc độ này quá nhanh, vậy thì chúng ta cứ đi theo tốc độ của em cũng được.”
Trước khi đến nhà ba mẹ của Trần Hạc Sâm, Lương Úy vẫn bảo Trần Hạc Sâm lái xe đưa cô đến trung tâm thương mại gần đó mua quà. Lương Úy chọn khăn choàng Burberry cho mẹ Trần, một hộp trà cho ba Trần, còn có vài món quà cho con của thầy Lê.
Hai người họ đi đến nhà ba mẹ của Trần Hạc Sâm, dù ban đầu Lương Úy đồng ý ngay, nhưng nghĩ về chuyện thật sự đến nhà ba mẹ anh, Lương Úy ngồi ở ghế phụ, vẫn thấy hơi lo lắng.
Lương Úy quay đầu nhìn Trần Hạc Sâm: “Dì có biết chuyện chúng ta chia tay không?”
Hai tay Trần Hạc Sâm cầm vô lăng, nghiêng nghiêng ánh mắt, cười hỏi: “Chúng ta chia tay bao giờ?”
Giọng điệu của Lương Úy áy náy: “Ngày đó em đến thành phố Tô, chị Thư Kiều nhắn tin cho em, bảo em đi cùng anh đến lễ mừng thọ của ông ngoại anh. Lúc đó em cũng không nghĩ nhiều, cứ trả lời tin nhắn của chị Thư Kiều, bảo chúng ta đã chia tay.”
Trần Hạc Sâm nói: “Chị ấy hỏi anh, nhưng anh bảo chị ấy giấu chuyện này, ba mẹ anh không biết.”
Gương mặt của Lương Úy cũng giãn ra.
Thấy vậy, Trần Hạc Sâm nhìn cô, nửa đùa nửa thật: “Lần sau còn dám nói chia tay không?”
Lương Úy giơ hai ngón tay: “Không dám nữa.”
Đến cửa nhà, hai người họ xuống xe.
Trần Hạc Sâm lấy quà trong cốp xe, Lương Úy đưa tay muốn giúp. Trần Hạc Sâm cầm hai hộp quà bằng một tay, tay kia vươn ra nắm tay cô.
Lương Úy không khỏi cong môi mỉm cười.
Trần Hạc Sâm: “Em cười gì thế?”
Lương Úy: “Em không cười gì cả, chỉ là cảm thấy ở bên anh thật hạnh phúc.”
Trần Hạc Sâm lại nắm chặt tay cô.
Vào sân, Trần Hạc Sâm bấm chuông cửa, người giúp việc nghe thấy, đi ra mở cửa: “Hạc Sâm về rồi, cô bé này là bạn gái của con sao?”
Lương Úy cười với người giúp việc, vui vẻ nói: “Con chào dì.”
“Chào con, chào con.” Người giúp việc nhìn Lương Úy thêm mấy cái nữa, “Trông xinh đẹp quá.”
Trần Hạc Sâm dẫn Lương Úy vào cửa, hỏi: “Mẹ con đâu rồi ạ?”
Người giúp việc cầm đồ đạc trên tay của Trần Hạc Sâm, nói: “Đang ở trong phòng làm việc viết thư, lát nữa sẽ xuống đây.”
Vào nhà, người giúp việc rót hai ly nước, đặt lên bàn trong phòng khách.
Vừa ngồi xuống đã nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, Lương Úy vô thức quay đầu, bắt gặp mẹ Trần đứng trên đầu cầu thang. Cô bất giác đứng dậy chào hỏi.
Mẹ Trần cười: “Con ngồi đi, đừng đứng làm gì.”
Lương Úy ngồi xuống, Trần Hạc Sâm cầm lấy trái quýt trên mâm trái cây, chậm rãi lột vỏ.
Mẹ Trần ngồi đối diện hai người họ, nhìn Lương Úy: “Hồi con học cấp ba, dì nhắn tin bảo con đến nhà chơi, nhưng con không đến. Đã nhiều năm như vậy rồi, rốt cuộc con cũng đến.”
Mẹ Trần lại nhìn Trần Hạc Sâm, nói: “Lột quýt cho Lương Úy ăn đi, đừng chỉ biết lo cho bản thân như vậy.”
Trần Hạc Sâm nói: “Con đang lột quýt cho cô ấy mà.”
Trần Hạc Sâm lột vỏ quýt xong, thong thả đưa cho Lương Úy: “Ba con đâu rồi ạ?”
Lương Úy bẻ nửa quả quýt, đưa cho mẹ Trần: “Dì Trần, dì cũng ăn đi ạ.”
Trần Hạc Sâm nhìn cô hai cái, mẹ Trần mỉm cười cầm lấy: “Lương Úy đúng là chu đáo thật đấy, chú Trần của con buổi trưa có tiệc, sẽ không về nhà, vừa rồi ông ấy gọi, bảo dì nói lại với con…”
Trần Hạc Sâm vươn tay lấy một trái quýt khác: “Hay nhỉ, ba hối thúc con đưa người ta đến đây, nhưng lại cho con leo cây, ông Trần đúng là không đáng tin chút nào.”
Mẹ Trần: “Con đừng nghĩ vậy, ba con thật sự rất bận rộn.” Mẹ Trần lại nói với Lương Úy, “Sau này con đến đây chơi thường xuyên đi, mẹ con ở thành phố Phủ không thể ở bên cạnh chăm sóc con, vậy con cứ xem nhà dì như nhà con đi.”
Lương Úy mỉm cười.
Hai giờ chiều, họ ra khỏi nhả của ba mẹ Trần Hạc Sâm. Hai người dự định dành thời gian này đến nhà Lê Ba thăm thầy. Trần Hạc Sâm gọi cho Lê Ba trước, Lê Ba nói hai ngày này sư mẫu không có mặt ở Yến Nam, bảo anh đợi mấy ngày nữa mới ghé qua, còn dặn dò anh đến thăm là được rồi, nhất định đừng mua quà.
Trần Hạc Sâm nói thêm mấy lời, sau đó lại nhìn Lương Úy: “Không đi được rồi.”
Giọng điệu của Lương Úy hơi lo lắng, cô hỏi: “Sao thế? Thầy Lê gặp chuyện gì sao anh?”
Trần Hạc Sâm cười, giải thích: “Mấy ngày này sư mẫu về nhà ba mẹ, không ở Yến Nam, đợi vài ngày nữa, chúng ta sẽ ghé thăm thầy cô.”
Gương mặt của Lương Úy giãn ra: “Vậy bây giờ chúng ta về nhà sao?”
Trần Hạc Sâm dừng lại: “Anh đưa em đến trường Trung học số 1 Yến Nam đi dạo, không phải em nói muốn uống trà sữa trước cổng trường sao?”
Lương Úy lên tiếng: “Tối nay anh còn đi làm, có kịp không?”
Trần Hạc Sâm nói: “Kịp mà, vẫn còn ba tiếng nữa.”
Trần Hạc Sâm xoay vô lăng, quãng đường từ nhà ba mẹ anh đến trường Trung học số 1 Yến Nam không xa, chỉ mất khoảng mười phút lái xe. Rất khó đỗ xe trước cổng trường, vậy nên Trần Hạc Sâm mất năm phút mới tìm thấy bãi đỗ xe.
Thời gian này, học sinh đã vào lớp, không còn tụ tập trước mấy cửa tiệm ngoài cổng trường. Tiệm trà sữa vẫn là tiệm cũ, nhưng hình như bảng số nhà đã thay đổi, ngay cả cách bày trí trong tiệm cũng được cải tiến.
Ngoài ra, còn có thêm một bức tường dán đầy giấy ghi chú, đủ mọi màu sắc, sắp xếp thành hình trái tim. Trong lúc đợi nhân viên pha trà sữa, Lương Úy bước đến ngắm nhìn.
Có người muốn được nhận vào trường đại học yêu thích, có người thổ lộ tình cảm, nhưng đa số những mảnh giấy thổ lộ tình cảm này, tên của đối tượng yêu thầm luôn được viết tắt, tựa như những người yêu thầm đã ngầm hiểu ý nhau.
Lương Úy say sưa ngắm nhìn, không phát hiện ra Trần Hạc Sâm bước đến sau lưng.
Trần Hạc Sâm nhìn lên bức tường, thấp giọng hỏi cô: “Em đang nghĩ gì thế?”
Lương Úy khẽ quay đầu, bắt gặp ánh mắt dịu dàng chăm chú của anh, cô dừng lại một lát, sau đó nói: “Em đang nghĩ, thật vui vì năm cấp ba gặp được anh.”
Lương Úy ngồi vào bàn ăn, nhìn Trần Hạc Sâm đang ngồi đối diện: “Ăn sáng xong, anh đưa em về nhà nhé.”
Nghe thấy lời này, Trần Hạc Sâm nhìn cô một cái, đặt chén cháo trước mặt cô: “Ừ.”
Trong lúc ăn sáng, Trần Hạc Sâm nhận được một cuộc gọi, anh không đứng dậy tránh đi, vẫn ngồi đối diện cô bắt máy: “Mẹ dậy sớm vậy sao, có chuyện gì vậy ạ?”
Lương Úy húp một muỗng cháo, ngẩng đầu nhìn anh. Trần Hạc Sâm để ý ánh nhìn của cô, đầu ngón tay gõ nhẹ chén cháo, ra hiệu cho cô ăn tiếp.
Lương Úy cúi đầu ăn cháo, giọng nói của anh phát ra từ phía đối diện: “Lát nữa con hỏi cô ấy, nếu cô ấy muốn đi, con sẽ nhắn tin cho mẹ. Cô ấy trở về rồi, vừa về tối qua, dạ, con cúp máy trước.”
Trần Hạc Sâm cúp máy, chưa kịp lên tiếng, Lương Úy đã nói: “Em sẽ đi.”
Trần Hạc Sâm đặt điện thoại lên bàn, ngồi thẳng lên: “Anh chưa nói gì mà em đã đồng ý sao?”
Lương Úy nói: “Không phải dì bảo em sang nhà ăn cơm sao?”
Trần Hạc Sâm cười: “Ừ, vậy anh nhắn tin cho mẹ, nói trưa nay chúng ta sẽ đến, nhé?”
Lương Úy ngẩng đầu, nhìn Trần Hạc Sâm cầm điện thoại nhắn tin, cô lại nói: “Trước khi đến nhà ba mẹ anh, chúng ta đi mua quà được không?”
Trần Hạc Sâm cầm muỗng, húp một ngụm cháo: “Mang người đến là được rồi.”
“Đây là lần đầu tiên em đến nhà ba mẹ anh, tay không đến cửa cũng không hay lắm.” Lương Úy nói, “Hay anh cho em biết dì Trần và chú Trần thích gì, em sẽ mua mang đến.”
Trần Hạc Sâm nói: “Em không cần phải mua gì cả, chỉ cần em đến cửa, mẹ anh đã vui lắm rồi.”
Lương Úy gác đũa: “Mẹ em mà biết em tay không đến nhà ba mẹ anh, chắc chắn mẹ sẽ mắng em.”
Trần Hạc Sâm rút hai tờ khăn giấy, lau khóe môi: “Vậy lát nữa anh nhắn tin cho mẹ anh, hỏi xem mẹ thích gì.”
Lương Úy vui vẻ mỉm cười: “Không được quên đâu đấy.”
“Sẽ không quên đâu.”
Ăn sáng xong, Lương Úy vào phòng ngủ thu dọn vali, Trần Hạc Sâm dựa lên khung cửa: “Hay là cứ để vali ở đây, không cần mang đi vội đâu.”
Lương Úy dừng tay, quay đầu nhìn Trần Hạc Sâm: “Anh nói gì?”
Ánh mắt của Trần Hạc Sâm kiên định nhìn cô, chậm rãi nói: “Anh nói, hay là chúng ta sống chung?”
Sắc mặt Lương Úy hơi do dự, hai giây sau, cô nói: “Có nhanh quá không?”
Trần Hạc Sâm nói: “Nhanh sao? Anh còn nghĩ là hơi chậm đấy.”
Lương Úy đóng vali, nghĩ ngợi một lát, đứng dậy, đi đến bên anh. Trần Hạc Sâm rũ mắt nhìn cô, Lương Úy mím môi, dáng vẻ nghiêm túc: “Để em suy nghĩ vài ngày, nhé?”
Trần Hạc Sâm cúi đầu nhìn cô một lát, sau đó nói: “Anh chỉ đề xuất thôi, nếu em thấy tốc độ này quá nhanh, vậy thì chúng ta cứ đi theo tốc độ của em cũng được.”
Trước khi đến nhà ba mẹ của Trần Hạc Sâm, Lương Úy vẫn bảo Trần Hạc Sâm lái xe đưa cô đến trung tâm thương mại gần đó mua quà. Lương Úy chọn khăn choàng Burberry cho mẹ Trần, một hộp trà cho ba Trần, còn có vài món quà cho con của thầy Lê.
Hai người họ đi đến nhà ba mẹ của Trần Hạc Sâm, dù ban đầu Lương Úy đồng ý ngay, nhưng nghĩ về chuyện thật sự đến nhà ba mẹ anh, Lương Úy ngồi ở ghế phụ, vẫn thấy hơi lo lắng.
Lương Úy quay đầu nhìn Trần Hạc Sâm: “Dì có biết chuyện chúng ta chia tay không?”
Hai tay Trần Hạc Sâm cầm vô lăng, nghiêng nghiêng ánh mắt, cười hỏi: “Chúng ta chia tay bao giờ?”
Giọng điệu của Lương Úy áy náy: “Ngày đó em đến thành phố Tô, chị Thư Kiều nhắn tin cho em, bảo em đi cùng anh đến lễ mừng thọ của ông ngoại anh. Lúc đó em cũng không nghĩ nhiều, cứ trả lời tin nhắn của chị Thư Kiều, bảo chúng ta đã chia tay.”
Trần Hạc Sâm nói: “Chị ấy hỏi anh, nhưng anh bảo chị ấy giấu chuyện này, ba mẹ anh không biết.”
Gương mặt của Lương Úy cũng giãn ra.
Thấy vậy, Trần Hạc Sâm nhìn cô, nửa đùa nửa thật: “Lần sau còn dám nói chia tay không?”
Lương Úy giơ hai ngón tay: “Không dám nữa.”
Đến cửa nhà, hai người họ xuống xe.
Trần Hạc Sâm lấy quà trong cốp xe, Lương Úy đưa tay muốn giúp. Trần Hạc Sâm cầm hai hộp quà bằng một tay, tay kia vươn ra nắm tay cô.
Lương Úy không khỏi cong môi mỉm cười.
Trần Hạc Sâm: “Em cười gì thế?”
Lương Úy: “Em không cười gì cả, chỉ là cảm thấy ở bên anh thật hạnh phúc.”
Trần Hạc Sâm lại nắm chặt tay cô.
Vào sân, Trần Hạc Sâm bấm chuông cửa, người giúp việc nghe thấy, đi ra mở cửa: “Hạc Sâm về rồi, cô bé này là bạn gái của con sao?”
Lương Úy cười với người giúp việc, vui vẻ nói: “Con chào dì.”
“Chào con, chào con.” Người giúp việc nhìn Lương Úy thêm mấy cái nữa, “Trông xinh đẹp quá.”
Trần Hạc Sâm dẫn Lương Úy vào cửa, hỏi: “Mẹ con đâu rồi ạ?”
Người giúp việc cầm đồ đạc trên tay của Trần Hạc Sâm, nói: “Đang ở trong phòng làm việc viết thư, lát nữa sẽ xuống đây.”
Vào nhà, người giúp việc rót hai ly nước, đặt lên bàn trong phòng khách.
Vừa ngồi xuống đã nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, Lương Úy vô thức quay đầu, bắt gặp mẹ Trần đứng trên đầu cầu thang. Cô bất giác đứng dậy chào hỏi.
Mẹ Trần cười: “Con ngồi đi, đừng đứng làm gì.”
Lương Úy ngồi xuống, Trần Hạc Sâm cầm lấy trái quýt trên mâm trái cây, chậm rãi lột vỏ.
Mẹ Trần ngồi đối diện hai người họ, nhìn Lương Úy: “Hồi con học cấp ba, dì nhắn tin bảo con đến nhà chơi, nhưng con không đến. Đã nhiều năm như vậy rồi, rốt cuộc con cũng đến.”
Mẹ Trần lại nhìn Trần Hạc Sâm, nói: “Lột quýt cho Lương Úy ăn đi, đừng chỉ biết lo cho bản thân như vậy.”
Trần Hạc Sâm nói: “Con đang lột quýt cho cô ấy mà.”
Trần Hạc Sâm lột vỏ quýt xong, thong thả đưa cho Lương Úy: “Ba con đâu rồi ạ?”
Lương Úy bẻ nửa quả quýt, đưa cho mẹ Trần: “Dì Trần, dì cũng ăn đi ạ.”
Trần Hạc Sâm nhìn cô hai cái, mẹ Trần mỉm cười cầm lấy: “Lương Úy đúng là chu đáo thật đấy, chú Trần của con buổi trưa có tiệc, sẽ không về nhà, vừa rồi ông ấy gọi, bảo dì nói lại với con…”
Trần Hạc Sâm vươn tay lấy một trái quýt khác: “Hay nhỉ, ba hối thúc con đưa người ta đến đây, nhưng lại cho con leo cây, ông Trần đúng là không đáng tin chút nào.”
Mẹ Trần: “Con đừng nghĩ vậy, ba con thật sự rất bận rộn.” Mẹ Trần lại nói với Lương Úy, “Sau này con đến đây chơi thường xuyên đi, mẹ con ở thành phố Phủ không thể ở bên cạnh chăm sóc con, vậy con cứ xem nhà dì như nhà con đi.”
Lương Úy mỉm cười.
Hai giờ chiều, họ ra khỏi nhả của ba mẹ Trần Hạc Sâm. Hai người dự định dành thời gian này đến nhà Lê Ba thăm thầy. Trần Hạc Sâm gọi cho Lê Ba trước, Lê Ba nói hai ngày này sư mẫu không có mặt ở Yến Nam, bảo anh đợi mấy ngày nữa mới ghé qua, còn dặn dò anh đến thăm là được rồi, nhất định đừng mua quà.
Trần Hạc Sâm nói thêm mấy lời, sau đó lại nhìn Lương Úy: “Không đi được rồi.”
Giọng điệu của Lương Úy hơi lo lắng, cô hỏi: “Sao thế? Thầy Lê gặp chuyện gì sao anh?”
Trần Hạc Sâm cười, giải thích: “Mấy ngày này sư mẫu về nhà ba mẹ, không ở Yến Nam, đợi vài ngày nữa, chúng ta sẽ ghé thăm thầy cô.”
Gương mặt của Lương Úy giãn ra: “Vậy bây giờ chúng ta về nhà sao?”
Trần Hạc Sâm dừng lại: “Anh đưa em đến trường Trung học số 1 Yến Nam đi dạo, không phải em nói muốn uống trà sữa trước cổng trường sao?”
Lương Úy lên tiếng: “Tối nay anh còn đi làm, có kịp không?”
Trần Hạc Sâm nói: “Kịp mà, vẫn còn ba tiếng nữa.”
Trần Hạc Sâm xoay vô lăng, quãng đường từ nhà ba mẹ anh đến trường Trung học số 1 Yến Nam không xa, chỉ mất khoảng mười phút lái xe. Rất khó đỗ xe trước cổng trường, vậy nên Trần Hạc Sâm mất năm phút mới tìm thấy bãi đỗ xe.
Thời gian này, học sinh đã vào lớp, không còn tụ tập trước mấy cửa tiệm ngoài cổng trường. Tiệm trà sữa vẫn là tiệm cũ, nhưng hình như bảng số nhà đã thay đổi, ngay cả cách bày trí trong tiệm cũng được cải tiến.
Ngoài ra, còn có thêm một bức tường dán đầy giấy ghi chú, đủ mọi màu sắc, sắp xếp thành hình trái tim. Trong lúc đợi nhân viên pha trà sữa, Lương Úy bước đến ngắm nhìn.
Có người muốn được nhận vào trường đại học yêu thích, có người thổ lộ tình cảm, nhưng đa số những mảnh giấy thổ lộ tình cảm này, tên của đối tượng yêu thầm luôn được viết tắt, tựa như những người yêu thầm đã ngầm hiểu ý nhau.
Lương Úy say sưa ngắm nhìn, không phát hiện ra Trần Hạc Sâm bước đến sau lưng.
Trần Hạc Sâm nhìn lên bức tường, thấp giọng hỏi cô: “Em đang nghĩ gì thế?”
Lương Úy khẽ quay đầu, bắt gặp ánh mắt dịu dàng chăm chú của anh, cô dừng lại một lát, sau đó nói: “Em đang nghĩ, thật vui vì năm cấp ba gặp được anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.