Chương 34: Vậy tôi mời anh, cảm ơn vì đã giúp đỡ
Hoàng Ngư Thính Lôi
22/05/2024
Hai người ra khỏi văn phòng, Lương Úy mấp máy môi, định nói cảm ơn lần nữa, lại nghe anh nói: “Lát nữa em có về thành phố Phủ không?”
Lương Úy: “Chiều nay tôi về.”
Trần Hạc Sâm nhét tay vào túi áo blouse, ánh mắt rơi trên gương mặt cô: “Vậy đợi tôi một lát, chúng ta cùng đi ăn trưa, nhé?”
Lương Úy ngước mắt, nghi hoặc hỏi: “Anh không phải làm việc sao?”
“Chiều nay tôi không phải trực.” Trần Hạc Sâm cười nói.
Lương Úy hít một hơi thật sâu: “Vậy tôi mời anh, cảm ơn vì đã giúp đỡ.”
Trần Hạc Sâm cong môi mỉm cười, ánh mắt ra hiệu về phía băng ghế hai bên hàng lang: “Em ngồi ở đây một lát đi, tôi về phòng nghỉ lấy áo khoác đã.”
Lương Úy gật đầu trả lời: “Được rồi.”
Trần Hạc Sâm rời đi, Lương Úy ngồi xuống băng ghế trong hành lang, ánh mắt còn lưu luyến bóng lưng cao lớn của anh, mãi đến khi bóng dáng đó rẽ một góc, khuất khỏi tầm nhìn.
Đột nhiên điện thoại cô có thông báo, là tin nhắn WeChat của Chu Hiểu Lôi, hỏi cô đến Bệnh viện số 6 chưa.
Lương Úy đứng dậy ra ngoài, gọi cho Chu Hiểu Lôi, trong lúc cô chờ cuộc gọi kết nối, bệnh nhân ra vào hành lang liên tục, xung quanh ồn ào. Lương Úy cầm điện thoại đi đến cuối hành lang, mở cánh cửa chống cháy.
Cửa chống cháy nặng nề, phải dùng sức mới mở được. Cuộc gọi được kết nối, Lương Úy nghe Chu Hiểu Lôi hỏi: “Nói chuyện thế nào rồi?”
“Thầy Ngô đề xuất bà ngoại ở lại bệnh viện địa phương thêm mấy ngày, đợi tình hình xuất huyết não ổn định lại mới chuyển viện được ạ.”
Lương Úy vừa nói chuyện điện thoại, vừa chú ý hành lang bên ngoài cửa chống cháy, sợ Trần Hạc Sâm lấy áo khoác xong sẽ ra tìm cô, nếu lát nữa không nhìn thấy cô, anh sẽ nghĩ cô đã rời đi.
Nghe vậy, Chu Hiểu Lôi nói: “Cũng được, vậy khi nào con về?”
“Dạ, chiều nay.”
Chu Hiểu Lôi: “Tình trạng của bà ngoại thế này, có lẽ trong thời gian tới cũng chưa phẫu thuật được, con cũng đừng vội, không thì cứ ở lại Yến Nam thêm một ngày nữa, ngày mai quay lại cũng được, sáng nay dậy sớm như vậy, chạy tới chạy lui cũng mệt rồi.”
Lương Úy cười nói: “Con không mệt, con mời bạn học một bữa, sau đó sẽ quay về thành phố Phủ.”
Chu Hiểu Lôi lại nói: “Đúng là nên mời bạn học của con một bữa, cứ vậy trước đi, chuyện khác thì đợi con quay lại rồi nói tiếp.”
Lương Úy cúp máy, cánh tay đang đẩy cửa thả lỏng một chút, cánh cửa mất kiểm soát, đóng sầm lại. Cô khẽ thở dài, bên ngoài đã có bàn tay thon dài đẩy cửa, cửa cũng theo đó mà mở ra. Gương mặt của Trần Hạc Sâm xuất hiện sau cánh cửa, anh khẽ nheo mắt, nhìn gương mặt cô: “Sao em ở đây?”
Lương Úy giải thích: “Tôi nói chuyện điện thoại.”
Trần Hạc Sâm nhướng mày: “Xong chưa? Nếu chưa thì tôi đợi bên ngoài.”
“Xong rồi, chúng ta đi thôi.” Lương Úy vội vàng nói.
Trần Hạc Sâm ừ một tiếng, giơ tay giữ cửa cho cô ra ngoài. Khi Lương Úy bước ngang qua anh, dường như vai cô đã chạm vào chiếc áo khoác đen mà anh đang mặc, tiếng xột xoạt phát ra bên tai, đôi mi Lương Úy run rẩy.
Trần Hạc Sâm đóng cửa, hai bên hành lang đều là bệnh nhân đến khám bệnh, Trần Hạc Sâm nhét một tay vào túi quần, hỏi cô: “Em muốn ăn gì?”
Lương Úy khẽ cười: “Tôi mời anh thì phải theo ý anh chứ, anh chọn đi.”
Trần Hạc Sâm nhìn cô: “Có kiêng món nào không?”
Lương Úy lắc đầu: “Không có.”
Trần Hạc Sâm gật đầu: “Vậy thì dễ.”
Nơi mà Trần Hạc Sâm chọn là quán mì Lan Châu gần Bệnh viện số 6. Lương Úy hơi khựng bước, Trần Hạc Sâm không nghe thấy tiếng bước chân sau lưng nữa, quay đầu, ánh mắt ra hiệu: “Sao thế?”
Lương Úy mấp máy môi, thật thà nói: “Tôi mời anh một bữa, ăn món này hình như không hay lắm?”
Trần Hạc Sâm cười, nhẹ nhàng hỏi: “Không hay chỗ nào?”
Lương Úy giải thích lý do, chủ tiệm từ trong bếp bước ra, vui vẻ nhìn Trần Hạc Sâm bên cửa, nhiệt tình gọi: “Bác sĩ Trần, đến ăn à?”
Giọng điệu của Trần Hạc Sâm mang theo ý cười: “Phải, tôi còn đưa bạn đến.”
Chủ tiệm nói: “Vậy vào đây nhanh lên, bên ngoài lạnh lắm, đứng lâu là lạnh cóng đấy.”
Hai người lần lượt vào cửa, ánh mắt của chủ tiệm hướng về gương mặt của Lương Úy sau lưng Trần Hạc Sâm, liếc qua liếc lại đầy ẩn ý giữa hai bóng dáng: “Lần đầu tiên tôi gặp người bạn này của anh đấy.”
Trần Hạc Sâm nói: “Là bạn học cấp ba.”
Hai người đến tiệm khi vừa qua giờ ăn trưa. Bây giờ trong tiệm không có ai khác, chủ tiệm nghe Trần Hạc Sâm nói, ông ấy dời mắt, đi lấy khăn lau bàn: “Bác sĩ Trần, ngồi đây đi.”
Trần Hạc Sâm dẫn Lương Úy qua, hai người ngồi đối diện nhau, thực đơn được đặt trên bàn, Trần Hạc Sâm nói: “Bánh rán hành ở đây rất ngon, em muốn thử không?”
Lương Úy gật đầu, mỗi người còn gọi thêm một phần mì bò.
Trong lúc đợi món, Lương Úy chủ động bắt chuyện: “Anh quen chủ tiệm này sao?”
Trần Hạc Sâm nhìn điện thoại: “Rất quen, chủ tiệm này từng là bệnh nhân của thầy tôi.”
Đúng lúc chủ quán ngẩng đầu bước ra từ trong bếp, nghe hai người nói chuyện, ông ấy cũng cười tủm tỉm: “Tôi làm việc ngoài công trường, sau đó bị rơi từ trên cao xuống, phải nằm ở Bệnh viện số 6 một thời gian, khi đó bác sĩ Trần mới đến Bệnh viện số 6 không lâu, là bác sĩ theo dõi bệnh tình của tôi. Sau khi xuất viện, sức khỏe không cho phép tôi làm ở công trường nữa. Vậy nên tôi mở tiệm mì gần Bệnh viện số 6 để nuôi gia đình, may mà bác sĩ Trần hay đưa bạn bè đến ủng hộ, tiệm này mới có thể tiếp tục hoạt động.”
Trần Hạc Sâm cười: “Đó là vì hương vị ở tiệm mì của anh rất ngon, không thì tôi có đưa bao nhiêu bạn bè đến cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc thôi.”
Chủ quán được khen ngợi, mặt mày hớn hở: “Bác sĩ Trần biết nói chuyện quá.”
Lương Úy nhìn anh, thái độ của anh rất chân thành, cũng không phải nói lời qua loa tùy tiện. Trong hồi ức của cô, khi anh còn học cấp ba, mọi nam sinh trong lớp đều ngưỡng mộ anh, có lẽ lý do chính là như vậy. Từ nhỏ, gia cảnh đã khá giả, sinh ra đã là con cưng của trời, nhưng biết đồng cảm với những mảnh đời bất hạnh, không hề đối xử với họ bằng thái độ bề trên.
Ra khỏi tiệm mì, Trần Hạc Sâm lái xe đưa cô về nhà. Lương Úy không thể không nghĩ ngợi lung tung, anh đối xử với cô như vậy là vì cô quen biết chị Thư Kiều, hay vì họ là bạn học. Sau đó lại nghĩ dù có là lý do nào cũng không quan trọng, có lẽ anh sẽ luôn chu đáo như vậy.
Lương Úy về nhà, thu xếp quần áo và mỹ phẩm dưỡng da vào vali, ngày đó cô gấp gáp quay về, không mang theo đồ đạc gì, ngay cả áo khoác mà cô mặc cũng là dì nhỏ cho mượn.
Mấy ngày qua ở thành phố Phủ, Lương Úy liên lạc với Trần Hạc Sâm mỗi ngày, chủ yếu là báo cáo tình hình hàng ngày của bà ngoại, anh sẽ nhắc nhở cô vài điểm cần lưu ý. Trong thời gian này, chị Thư Kiều cũng gọi một lần, hỏi tình hình của bà ngoại. Một tuần sau, bà ngoại lại chụp CT, thấy tình hình xuất huyết não đã ổn định. Thời gian chuyển viện cũng đã được xác định, là thứ tư tuần này.
Bà ngoại chuyển đến Bệnh viện số 6 được hai ngày, Trần Hạc Sâm theo thầy Ngô đến phòng bệnh kiểm tra. Ngoại trừ anh, còn có vài bác sĩ trẻ đi cùng thầy Ngô, tất cả đều mặc áo blouse trắng. Nhưng dù cho anh mặc một chiếc áo blouse trắng hết sức bình thường, anh cũng hoàn toàn khác biệt với mọi người.
Đêm đó, Lương Úy ở lại bệnh viện với bà ngoại, nói Chu Trân và Chu Hiểu Lôi về nhà cô nghỉ ngơi. Chu Trân và Chu Hiểu Lôi đã ở bên cạnh bà ngoại suốt hai tuần, cả hai người đều mệt mỏi.
Khi Trần Hạc Sâm đ ến phòng bệnh kiểm tra, đúng lúc cô đang kéo chăn đắp cho bà ngoại, bà ngoại vẫn nói, “Bà không lạnh”, Lương Úy nhíu mày, mặt mày nghiêm túc, dứt khoát nói: “Tối hôm qua con nghe giọng bà nghèn nghẹt, bà phải đắp chăn, không phải bà nói sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không làm con lo lắng sao?”
Trần Hạc Sâm đứng bên cạnh thầy Ngô, im lặng nhướng mày, nghe thầy Ngô nói: “Bà à, cháu ngoại của bà hiếu thảo quá.”
Lương Úy quay đầu, không ngờ bắt gặp ánh mắt của Trần Hạc Sâm sau lưng thầy Ngô. Đôi mắt anh chan chứa ý cười, tim Lương Úy lỡ một nhịp, bà ngoại nói: “Nó hiếu thảo lắm. Bác sĩ à, khi nào tôi mới được phẫu thuật? Tôi ở bệnh viện chán rồi.”
Bà già rồi lại hệt như trẻ con, nói chuyện không kiêng nể gì cả.
Thầy Ngô cũng không thấy phiền lòng, kiên nhẫn giải thích mấy lời, phải đợi bác sĩ ngoại khoa thần kinh xem phim CT của bà, có chịu được thuốc gây mê không, khi đó xác định được thời điểm phẫu thuật.
Trần Hạc Sâm không nói lời nào, anh đi cùng thầy Ngô ra khỏi phòng bệnh. Lương Úy thở phào nhẹ nhõm, nghe bà ngoại hỏi: “Úy Úy, bạn học cấp ba của con đúng là đẹp trai, thằng bé có bạn gái chưa?”
Trái tim Lương Úy trùng xuống, cô rũ mi: “Con không biết.”
Bà ngoại không nhìn ra điều gì khác thường, thấp giọng nói: “Bà thích thằng bé đó, nhìn cách cư xử cũng biết gia giáo tốt. Không biết sau này, đối tượng của Úy Úy nhà mình là người như thế nào nhỉ?”
Lương Úy cong môi cười: “Sao đột nhiên bà lại hỏi thế?”
Bà ngoại nói: “Bà già rồi, cũng muốn uống rượu cưới của cháu ngoại chứ.”
Lương Úy: “Chiều nay tôi về.”
Trần Hạc Sâm nhét tay vào túi áo blouse, ánh mắt rơi trên gương mặt cô: “Vậy đợi tôi một lát, chúng ta cùng đi ăn trưa, nhé?”
Lương Úy ngước mắt, nghi hoặc hỏi: “Anh không phải làm việc sao?”
“Chiều nay tôi không phải trực.” Trần Hạc Sâm cười nói.
Lương Úy hít một hơi thật sâu: “Vậy tôi mời anh, cảm ơn vì đã giúp đỡ.”
Trần Hạc Sâm cong môi mỉm cười, ánh mắt ra hiệu về phía băng ghế hai bên hàng lang: “Em ngồi ở đây một lát đi, tôi về phòng nghỉ lấy áo khoác đã.”
Lương Úy gật đầu trả lời: “Được rồi.”
Trần Hạc Sâm rời đi, Lương Úy ngồi xuống băng ghế trong hành lang, ánh mắt còn lưu luyến bóng lưng cao lớn của anh, mãi đến khi bóng dáng đó rẽ một góc, khuất khỏi tầm nhìn.
Đột nhiên điện thoại cô có thông báo, là tin nhắn WeChat của Chu Hiểu Lôi, hỏi cô đến Bệnh viện số 6 chưa.
Lương Úy đứng dậy ra ngoài, gọi cho Chu Hiểu Lôi, trong lúc cô chờ cuộc gọi kết nối, bệnh nhân ra vào hành lang liên tục, xung quanh ồn ào. Lương Úy cầm điện thoại đi đến cuối hành lang, mở cánh cửa chống cháy.
Cửa chống cháy nặng nề, phải dùng sức mới mở được. Cuộc gọi được kết nối, Lương Úy nghe Chu Hiểu Lôi hỏi: “Nói chuyện thế nào rồi?”
“Thầy Ngô đề xuất bà ngoại ở lại bệnh viện địa phương thêm mấy ngày, đợi tình hình xuất huyết não ổn định lại mới chuyển viện được ạ.”
Lương Úy vừa nói chuyện điện thoại, vừa chú ý hành lang bên ngoài cửa chống cháy, sợ Trần Hạc Sâm lấy áo khoác xong sẽ ra tìm cô, nếu lát nữa không nhìn thấy cô, anh sẽ nghĩ cô đã rời đi.
Nghe vậy, Chu Hiểu Lôi nói: “Cũng được, vậy khi nào con về?”
“Dạ, chiều nay.”
Chu Hiểu Lôi: “Tình trạng của bà ngoại thế này, có lẽ trong thời gian tới cũng chưa phẫu thuật được, con cũng đừng vội, không thì cứ ở lại Yến Nam thêm một ngày nữa, ngày mai quay lại cũng được, sáng nay dậy sớm như vậy, chạy tới chạy lui cũng mệt rồi.”
Lương Úy cười nói: “Con không mệt, con mời bạn học một bữa, sau đó sẽ quay về thành phố Phủ.”
Chu Hiểu Lôi lại nói: “Đúng là nên mời bạn học của con một bữa, cứ vậy trước đi, chuyện khác thì đợi con quay lại rồi nói tiếp.”
Lương Úy cúp máy, cánh tay đang đẩy cửa thả lỏng một chút, cánh cửa mất kiểm soát, đóng sầm lại. Cô khẽ thở dài, bên ngoài đã có bàn tay thon dài đẩy cửa, cửa cũng theo đó mà mở ra. Gương mặt của Trần Hạc Sâm xuất hiện sau cánh cửa, anh khẽ nheo mắt, nhìn gương mặt cô: “Sao em ở đây?”
Lương Úy giải thích: “Tôi nói chuyện điện thoại.”
Trần Hạc Sâm nhướng mày: “Xong chưa? Nếu chưa thì tôi đợi bên ngoài.”
“Xong rồi, chúng ta đi thôi.” Lương Úy vội vàng nói.
Trần Hạc Sâm ừ một tiếng, giơ tay giữ cửa cho cô ra ngoài. Khi Lương Úy bước ngang qua anh, dường như vai cô đã chạm vào chiếc áo khoác đen mà anh đang mặc, tiếng xột xoạt phát ra bên tai, đôi mi Lương Úy run rẩy.
Trần Hạc Sâm đóng cửa, hai bên hành lang đều là bệnh nhân đến khám bệnh, Trần Hạc Sâm nhét một tay vào túi quần, hỏi cô: “Em muốn ăn gì?”
Lương Úy khẽ cười: “Tôi mời anh thì phải theo ý anh chứ, anh chọn đi.”
Trần Hạc Sâm nhìn cô: “Có kiêng món nào không?”
Lương Úy lắc đầu: “Không có.”
Trần Hạc Sâm gật đầu: “Vậy thì dễ.”
Nơi mà Trần Hạc Sâm chọn là quán mì Lan Châu gần Bệnh viện số 6. Lương Úy hơi khựng bước, Trần Hạc Sâm không nghe thấy tiếng bước chân sau lưng nữa, quay đầu, ánh mắt ra hiệu: “Sao thế?”
Lương Úy mấp máy môi, thật thà nói: “Tôi mời anh một bữa, ăn món này hình như không hay lắm?”
Trần Hạc Sâm cười, nhẹ nhàng hỏi: “Không hay chỗ nào?”
Lương Úy giải thích lý do, chủ tiệm từ trong bếp bước ra, vui vẻ nhìn Trần Hạc Sâm bên cửa, nhiệt tình gọi: “Bác sĩ Trần, đến ăn à?”
Giọng điệu của Trần Hạc Sâm mang theo ý cười: “Phải, tôi còn đưa bạn đến.”
Chủ tiệm nói: “Vậy vào đây nhanh lên, bên ngoài lạnh lắm, đứng lâu là lạnh cóng đấy.”
Hai người lần lượt vào cửa, ánh mắt của chủ tiệm hướng về gương mặt của Lương Úy sau lưng Trần Hạc Sâm, liếc qua liếc lại đầy ẩn ý giữa hai bóng dáng: “Lần đầu tiên tôi gặp người bạn này của anh đấy.”
Trần Hạc Sâm nói: “Là bạn học cấp ba.”
Hai người đến tiệm khi vừa qua giờ ăn trưa. Bây giờ trong tiệm không có ai khác, chủ tiệm nghe Trần Hạc Sâm nói, ông ấy dời mắt, đi lấy khăn lau bàn: “Bác sĩ Trần, ngồi đây đi.”
Trần Hạc Sâm dẫn Lương Úy qua, hai người ngồi đối diện nhau, thực đơn được đặt trên bàn, Trần Hạc Sâm nói: “Bánh rán hành ở đây rất ngon, em muốn thử không?”
Lương Úy gật đầu, mỗi người còn gọi thêm một phần mì bò.
Trong lúc đợi món, Lương Úy chủ động bắt chuyện: “Anh quen chủ tiệm này sao?”
Trần Hạc Sâm nhìn điện thoại: “Rất quen, chủ tiệm này từng là bệnh nhân của thầy tôi.”
Đúng lúc chủ quán ngẩng đầu bước ra từ trong bếp, nghe hai người nói chuyện, ông ấy cũng cười tủm tỉm: “Tôi làm việc ngoài công trường, sau đó bị rơi từ trên cao xuống, phải nằm ở Bệnh viện số 6 một thời gian, khi đó bác sĩ Trần mới đến Bệnh viện số 6 không lâu, là bác sĩ theo dõi bệnh tình của tôi. Sau khi xuất viện, sức khỏe không cho phép tôi làm ở công trường nữa. Vậy nên tôi mở tiệm mì gần Bệnh viện số 6 để nuôi gia đình, may mà bác sĩ Trần hay đưa bạn bè đến ủng hộ, tiệm này mới có thể tiếp tục hoạt động.”
Trần Hạc Sâm cười: “Đó là vì hương vị ở tiệm mì của anh rất ngon, không thì tôi có đưa bao nhiêu bạn bè đến cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc thôi.”
Chủ quán được khen ngợi, mặt mày hớn hở: “Bác sĩ Trần biết nói chuyện quá.”
Lương Úy nhìn anh, thái độ của anh rất chân thành, cũng không phải nói lời qua loa tùy tiện. Trong hồi ức của cô, khi anh còn học cấp ba, mọi nam sinh trong lớp đều ngưỡng mộ anh, có lẽ lý do chính là như vậy. Từ nhỏ, gia cảnh đã khá giả, sinh ra đã là con cưng của trời, nhưng biết đồng cảm với những mảnh đời bất hạnh, không hề đối xử với họ bằng thái độ bề trên.
Ra khỏi tiệm mì, Trần Hạc Sâm lái xe đưa cô về nhà. Lương Úy không thể không nghĩ ngợi lung tung, anh đối xử với cô như vậy là vì cô quen biết chị Thư Kiều, hay vì họ là bạn học. Sau đó lại nghĩ dù có là lý do nào cũng không quan trọng, có lẽ anh sẽ luôn chu đáo như vậy.
Lương Úy về nhà, thu xếp quần áo và mỹ phẩm dưỡng da vào vali, ngày đó cô gấp gáp quay về, không mang theo đồ đạc gì, ngay cả áo khoác mà cô mặc cũng là dì nhỏ cho mượn.
Mấy ngày qua ở thành phố Phủ, Lương Úy liên lạc với Trần Hạc Sâm mỗi ngày, chủ yếu là báo cáo tình hình hàng ngày của bà ngoại, anh sẽ nhắc nhở cô vài điểm cần lưu ý. Trong thời gian này, chị Thư Kiều cũng gọi một lần, hỏi tình hình của bà ngoại. Một tuần sau, bà ngoại lại chụp CT, thấy tình hình xuất huyết não đã ổn định. Thời gian chuyển viện cũng đã được xác định, là thứ tư tuần này.
Bà ngoại chuyển đến Bệnh viện số 6 được hai ngày, Trần Hạc Sâm theo thầy Ngô đến phòng bệnh kiểm tra. Ngoại trừ anh, còn có vài bác sĩ trẻ đi cùng thầy Ngô, tất cả đều mặc áo blouse trắng. Nhưng dù cho anh mặc một chiếc áo blouse trắng hết sức bình thường, anh cũng hoàn toàn khác biệt với mọi người.
Đêm đó, Lương Úy ở lại bệnh viện với bà ngoại, nói Chu Trân và Chu Hiểu Lôi về nhà cô nghỉ ngơi. Chu Trân và Chu Hiểu Lôi đã ở bên cạnh bà ngoại suốt hai tuần, cả hai người đều mệt mỏi.
Khi Trần Hạc Sâm đ ến phòng bệnh kiểm tra, đúng lúc cô đang kéo chăn đắp cho bà ngoại, bà ngoại vẫn nói, “Bà không lạnh”, Lương Úy nhíu mày, mặt mày nghiêm túc, dứt khoát nói: “Tối hôm qua con nghe giọng bà nghèn nghẹt, bà phải đắp chăn, không phải bà nói sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không làm con lo lắng sao?”
Trần Hạc Sâm đứng bên cạnh thầy Ngô, im lặng nhướng mày, nghe thầy Ngô nói: “Bà à, cháu ngoại của bà hiếu thảo quá.”
Lương Úy quay đầu, không ngờ bắt gặp ánh mắt của Trần Hạc Sâm sau lưng thầy Ngô. Đôi mắt anh chan chứa ý cười, tim Lương Úy lỡ một nhịp, bà ngoại nói: “Nó hiếu thảo lắm. Bác sĩ à, khi nào tôi mới được phẫu thuật? Tôi ở bệnh viện chán rồi.”
Bà già rồi lại hệt như trẻ con, nói chuyện không kiêng nể gì cả.
Thầy Ngô cũng không thấy phiền lòng, kiên nhẫn giải thích mấy lời, phải đợi bác sĩ ngoại khoa thần kinh xem phim CT của bà, có chịu được thuốc gây mê không, khi đó xác định được thời điểm phẫu thuật.
Trần Hạc Sâm không nói lời nào, anh đi cùng thầy Ngô ra khỏi phòng bệnh. Lương Úy thở phào nhẹ nhõm, nghe bà ngoại hỏi: “Úy Úy, bạn học cấp ba của con đúng là đẹp trai, thằng bé có bạn gái chưa?”
Trái tim Lương Úy trùng xuống, cô rũ mi: “Con không biết.”
Bà ngoại không nhìn ra điều gì khác thường, thấp giọng nói: “Bà thích thằng bé đó, nhìn cách cư xử cũng biết gia giáo tốt. Không biết sau này, đối tượng của Úy Úy nhà mình là người như thế nào nhỉ?”
Lương Úy cong môi cười: “Sao đột nhiên bà lại hỏi thế?”
Bà ngoại nói: “Bà già rồi, cũng muốn uống rượu cưới của cháu ngoại chứ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.