Chương 12: Đồng đội cuối cùng
Ngữ Tiếu Lan San
25/12/2017
Editor: Mộc Phi Tuyết
Beta: Cuồng Thất
Sáng sớm ngày thứ hai, Lưu Vân Thần cầm cốc súc miệng, mơ mơ màng màng đứng ở hành lang ngáp ngắn ngáp dài. Kha Lôi đứng dưới cầu thang trêu ghẹo: “Thiếu gia của tập đoàn tài chính no.1 lại mặc đồ ngủ chạy loạn khắp nơi sao?”
“Trong phòng không có buồng tắm.” Lưu Vân Thần biện giải.
“Tất nhiên, đây là nhà trọ cho quân nhân, đâu phải khách sạn 5 sao.” Kha Lôi đặt túi da trong tay lên bàn “Mời cậu dùng bữa sáng.”
“Anh mới vừa đi đâu về vậy?” Lưu Vân Thần mãi mới phát hiện ra chuyện động trời này.
Kha Lôi gật đầu nói: “Ngày hôm nay khí trời rất tốt, cậu nên đi tắm nắng trên sân thượng.”
“Nguyên đêm không về?” Lưu Vân Thần lại hỏi.
Kha Lôi bật cười: “Cậu tra hỏi như thể tôi là một con nhóc thành niên đang nổi loạn không bằng.”
Suốt cả đêm luôn nha. Lưu Vân Thần chậc lưỡi, thuận tiện quan sát Kha Lôi một lượt từ trên xuống dưới, muốn tìm ra dấu vết “miệt mài quá độ” trên người anh.
Kha Lôi bị cậu nhìn tới hoang mang: “Xảy ra chuyện gì?”
Lưu Vân Thần sờ sờ mũi, thành thật hỏi: “Biểu diễn đặc sắc chứ?
Kha Lôi: “…”
Heca trong kết giới “A Ha Ha ” cười ra tiếng.
“Cậu cho rằng tôi tới cảng Anh Đào Hồng?” Kha Lôi nghiến răng, câu hỏi của Lưu Vân Thần như nện một phát búa vào đầu hắn.
Không tới đó thì còn có thể đi đâu nguyên đêm chứ. Lưu Vân Thần lùi về sau hai bước, phải cách phần tử bạo lực này càng xa càng tốt.
“Lại lẩm bẩm cái gì đó?” Kha Lôi hỏi.
“Không có gì.” Lưu Vân Thần quay người “Vèo” một phát vọt vào phòng rửa mặt.
Kha Lôi dở khóc dở cười.
“OA! Trời ạ” Ares vừa tắm xong, mặt mày kinh hãi, dùng chậu rửa mặt che lại bộ vị mấu chốt, thấy rõ là ai mới thở phào nhẹ nhõm.”Tôi tưởng là Y Na.”
“Học tỷ hình như vừa ra ngoài, Minh Xuyên học trưởng đâu?” Lưu Vân Thần vừa vặn nước vừa hỏi.
“Tối qua cậu ta liên tục ho khan không dứt, đại khái ngủ tới chiều mới tỉnh.” Ares mặc cái quần đùi hoa vào “Mới nãy nghe nhóc nói chuyện bên ngoài, Boss về rồi hả?”
“Ừm.” Lưu Vân Thần đẩy bàn chải từ trong miệng ra ngoài, cường điệu nói “Anh ta ở ngoài suốt một đêm.”
“Chuyện này rất bình thường, bà Brady rất thích Boss, hai người mỗi lần tán gẫu đều nói thật lâu.” Ares không phản đối.
“Bà Brady?” Lưu Vân Thần sững sờ “Là ai?”
“Boss không nói cho nhóc? Tôi tưởng nhóc biết.” Ares giải thích “Bà Brady là mẹ của Kiều, mà Kiều từng là cấp dưới của Boss. Mười năm trước tử trận trong một chiến dịch. Qua nhiều năm như vậy, chỉ cần tới trấn này là Boss lại qua thăm bà ấy, làm chút chuyện nhà, tâm sự các kiểu.”
Lưu Vân Thần chun mũi nói: “Ah.”
Thì ra là như vậy.
Suy đoán của mình lúc nãy có chút dung tục.
Xế chiều hôm đó, ngoài khơi nổi bão, lốc xen lẫn mưa đá tràn về, nhiệt độ giảm xuống tròn mười độ.
Kha Lôi rót chén rượu mạnh sưởi ấm, thuận tiện hỏi: “Thần đâu? Hôm nay không nhìn thấy cậu ấy.”
“Ở trong phòng của cậu ấy.” Y Na chỉ chỉ trên lầu “Xem chừng là thích nghi với mùi bãi rác bên cạnh rồi.”
“Gặp loại thời tiết chết tiệt này, dù là Natasha về được, các cậu cũng không thể ra khơi.”
Quỷ Hồn rung rung tờ báo trong tay “Mà căn cứ theo dự báo thời tiết, tình trạng này bét ra cũng kéo dài chục ngày tới nửa tháng nữa.”
“Tôi không nghĩ là trận bão này sẽ ảnh hưởng tới hành trình của chúng ta.” Minh Xuyên bọc một thân áo khoác dày, quàng khăn cổ cẩn thận, hiếm khi nói chuyện mà không thở hổn hển
“Hơn nữa chút bão này so với gió lốc ở Artie Kleine, không đáng nhắc tới.”
“Cho nên nói, dù sóng có đánh lật hết các thuyền, chúng ta vẫn đúng hạn xuất phát.” Y Na tiếp nhận nồi khoai tây chiên bơ từ tay Quỷ Hồn “Nhóc dễ thương nhất định sẽ thích loại đồ ăn vặt này.”
“Đưa tôi.” Kha Lôi từ trên ghế sa lông đứng dậy, bưng lên lầu.
“Mấy người có phát hiện gần đây Boss rất bất công không?” Ares sờ sờ cằm, vẻ mặt bất mãn.
“Không hề bất ngờ.” Y Na khui một chai rượu “Không ai là không thích Thần.”
Một lát sau cô bổ sung thêm “Đương nhiên, ngoại trừ ông bố ngu xuẩn của nhóc ấy.” Cả tên huynh trưởng ngu không kém nữa.
Kha Lôi gõ cửa phòng một cái, sau đó liền tự mình mở khóa, tiến vào.
Lưu Vân Thần bưng chén chocolate nóng ngồi bên cửa sổ, xuất thần nhìn phương xa, tấm gỗ đóng đinh trên cửa sổ được gỡ ra, tầm nhìn rộng hơn nhiều.
“Đang nhìn cái gì?” Kha Lôi hỏi.
“Không nhìn gì cả. ” Lưu Vân Thần trả lời thật lòng “Ngẩn người thôi.”
“Đêm nay Natasha trở về.” Kha Lôi cười cười “Muộn nhất là sáng ngày mốt chúng ta sẽ rời nơi này, khởi hành đi Artie Kleine.”
“Vâng.” Lưu Vân Thần gật đầu, không nói thêm.
“Đây là đồ ăn vặt Quỷ Hồn đặc biệt làm.” Kha Lôi đưa cho cậu cái đãi “Rất thích hợp với mấy bạn nhỏ thích ăn bánh bao sữa.”
“Trong biển Artie Kleine thật sự có kho báu sao?” Lưu Vân Thần lại hỏi.
“Dù không có, chuyến này kết thúc, tôi vẫn trả thù lao cho cậu.” Kha Lôi đổ tương cà ra “Không cần lo.”
Lưu Vân Thần chăm chú nhìn Kha Lôi một hồi.
Kha Lôi nhíu mày nói: “Nét mặt như này thoạt nhìn hẳn là có rất nhiều muốn nói.”
“Không có gì.” Lưu Vân Thần xâm một miếng khoai “Tôi chỉ là cảm thấy nếu không chắc chắn 100%, với cái tính cẩn thận của anh, chắc chắn anh sẽ không mạo hiểm như vậy.” Dù sao cũng là cấm địa quốc tế, không phải đi biển nghỉ mát. Hơn nữa sở hữu sòng bạc Mạn Ninh như có cả núi vàng, lý do ra khơi tìm kho báu này, nghe sao vẫn thấy khó tin.
“Ở Tuyết Nguyên lâu quá đâm chán.” Kha Lôi vòng một tay qua ôm lấy vai cậu “Cuộc sống thỉnh thoảng cần chút kích thích mới đáng sống chứ?”
Câu trả lời có lệ này, Lưu Vân Thần không bàn luận gì thêm, tựa lưng vào sau ghế.
Bữa tối là mì sợi siêu cấp cay, nồi nước lèo sôi sùng sục tỏa ra hương vị thơm ngon, như trộn thêm vào bầu không khí mưa to gió lớn này không ít ấm áp. Bên ngoài truyền tới tiếng xe ngựa, sau đó quả nhiên có người gõ cửa.
“Thời tiết chết tiệt này chắc chắn không phải là khách tới mướn phòng trọ.” Ares ngậm cái nĩa, vẻ mặt tươi cười, kéo cửa ra “Chúng ta hãy nhiệt liệt hoan nghênh Natasha nào.”
Tất cả mọi người ngồi trong phòng, có duy nhất Lưu Vân Thần là vỗ tay phối hợp.
Y Na: “Hahaha.”
Lưu Vân Thần: “…”
Tại sao các người ngay cả một chút phản ứng cũng không có!
“Nhóc dễ thương, cảm hơn.” Natasha dỡ cái ba lô to oành trên lưng xuống, vui vẻ trao mỗi người một cái ôm “May là tôi không có trễ.”
“Tui giúp cô lấy chén trả nóng.” Lưu Vân Thần xung phong nhận việc, quay người chạy vào nhà bếp.
“Chuyến này thuận lợi không?” Kha Lôi hỏi cô.
“Khá thuận lợi.” Natasha lôi từ ba lô ra một xấp báo “Đây tất cả đầu báo những ngày tôi đi.” Bất kể là báo chính thống, có tầm ảnh hưởng lớn như “Tài chính và kinh tế” hay báo lá cải bên lề đều dành một vị trí quan trọng đăng tin – Tướng quân Kha Lôi tiếng tăm lừng lẫy chuẩn bị mang theo Lưu Vân Thần, cùng nhau tới Artie Kleine tìm kho báu.
“Báo hễ xuất bản ra là bán hết.” Natasha lau khô nước mưa trên người “Có vài phóng viên liều mạng phỏng vấn, nhưng Lưu Vân Trạch Vũ với Lưu Vân Kỷ đều giữ im lặng, không đồng ý, không phủ nhận. Bên ngoài đồn thổi anh cùng với gia tộc Lưu Vân kí hiệp ước về tiền tài và quyền lực.”
“Mấy lão đầu ở tổng bộ nghe tin này chắc tức cháy tóc.” Y Na tấm tắc “Nếu vậy, coi như là thành công ngoài ý muốn rồi.”
“Bọn họ nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”. Minh Xuyên nhắc nhở.
Dù sao cũng lâu như vậy rồi, tổng bộ ra quyết định gì phải triệu tập từ quân đoàn thứ 7 tới quân đoàn thứ 16 ở Tuyết Nguyên, muốn tập trung quyền lực đầu tiên phải xóa tên Kha Lôi cùng Thornton ra khỏi quân đội vĩnh viễn. Mà hiện tại Kha Lôi lại cùng Lưu Vân gia tộc có liên hệ, còn đích thân tới Artie Kleine, không cần nghĩ cũng biết phía sau nhất định là quan hệ lợi ích béo bở.
“Mấy lão già đó không đứng ngoài cuộc, Lưu Vân Trạch Vũ cũng sẽ không bàng quang đứng nhìn, dù sao đây là cách duy nhất cứu vớt gia tộc.” Natasha vỗ vỗ vai Ares “Cho nên hết thảy đều rất công bằng, chúng ta ra biển, gia tộc Lưu Vân phụ trách xử lý chuyện ở đế đô, thay chúng ta giải quyết phiền phức.”
Ares bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: “Chẳng trách Boss cứ kiên trì mang nhóc dễ thương ra biển.” Mà không phải thiên tài số học nào khác.
Kha Lôi đem chồng báo trong tay ném vào lò sưởi, ngọn lửa bừng cháy mạnh mẽ hơn.
Lưu Vân Thần bưng khay trà bất đầy bánh sừng bò ra, nhanh tay quét mỡ bò với đường lên trên, hỏi: “Mọi người đang bàn chuyện gì thế?
“Thời tiết!”
“Tin tức!”
“Múa thoát y!
Lung tung đồng thanh, mỗi người một câu.
Lưu Vân Thần: “…”
Kha Lôi cười cười, cầm một cái bánh mì “Mấy người chả ăn khớp gì cả! Tôi thật lo lắng cho hành trình đợt này.”
Beta: Cuồng Thất
Sáng sớm ngày thứ hai, Lưu Vân Thần cầm cốc súc miệng, mơ mơ màng màng đứng ở hành lang ngáp ngắn ngáp dài. Kha Lôi đứng dưới cầu thang trêu ghẹo: “Thiếu gia của tập đoàn tài chính no.1 lại mặc đồ ngủ chạy loạn khắp nơi sao?”
“Trong phòng không có buồng tắm.” Lưu Vân Thần biện giải.
“Tất nhiên, đây là nhà trọ cho quân nhân, đâu phải khách sạn 5 sao.” Kha Lôi đặt túi da trong tay lên bàn “Mời cậu dùng bữa sáng.”
“Anh mới vừa đi đâu về vậy?” Lưu Vân Thần mãi mới phát hiện ra chuyện động trời này.
Kha Lôi gật đầu nói: “Ngày hôm nay khí trời rất tốt, cậu nên đi tắm nắng trên sân thượng.”
“Nguyên đêm không về?” Lưu Vân Thần lại hỏi.
Kha Lôi bật cười: “Cậu tra hỏi như thể tôi là một con nhóc thành niên đang nổi loạn không bằng.”
Suốt cả đêm luôn nha. Lưu Vân Thần chậc lưỡi, thuận tiện quan sát Kha Lôi một lượt từ trên xuống dưới, muốn tìm ra dấu vết “miệt mài quá độ” trên người anh.
Kha Lôi bị cậu nhìn tới hoang mang: “Xảy ra chuyện gì?”
Lưu Vân Thần sờ sờ mũi, thành thật hỏi: “Biểu diễn đặc sắc chứ?
Kha Lôi: “…”
Heca trong kết giới “A Ha Ha ” cười ra tiếng.
“Cậu cho rằng tôi tới cảng Anh Đào Hồng?” Kha Lôi nghiến răng, câu hỏi của Lưu Vân Thần như nện một phát búa vào đầu hắn.
Không tới đó thì còn có thể đi đâu nguyên đêm chứ. Lưu Vân Thần lùi về sau hai bước, phải cách phần tử bạo lực này càng xa càng tốt.
“Lại lẩm bẩm cái gì đó?” Kha Lôi hỏi.
“Không có gì.” Lưu Vân Thần quay người “Vèo” một phát vọt vào phòng rửa mặt.
Kha Lôi dở khóc dở cười.
“OA! Trời ạ” Ares vừa tắm xong, mặt mày kinh hãi, dùng chậu rửa mặt che lại bộ vị mấu chốt, thấy rõ là ai mới thở phào nhẹ nhõm.”Tôi tưởng là Y Na.”
“Học tỷ hình như vừa ra ngoài, Minh Xuyên học trưởng đâu?” Lưu Vân Thần vừa vặn nước vừa hỏi.
“Tối qua cậu ta liên tục ho khan không dứt, đại khái ngủ tới chiều mới tỉnh.” Ares mặc cái quần đùi hoa vào “Mới nãy nghe nhóc nói chuyện bên ngoài, Boss về rồi hả?”
“Ừm.” Lưu Vân Thần đẩy bàn chải từ trong miệng ra ngoài, cường điệu nói “Anh ta ở ngoài suốt một đêm.”
“Chuyện này rất bình thường, bà Brady rất thích Boss, hai người mỗi lần tán gẫu đều nói thật lâu.” Ares không phản đối.
“Bà Brady?” Lưu Vân Thần sững sờ “Là ai?”
“Boss không nói cho nhóc? Tôi tưởng nhóc biết.” Ares giải thích “Bà Brady là mẹ của Kiều, mà Kiều từng là cấp dưới của Boss. Mười năm trước tử trận trong một chiến dịch. Qua nhiều năm như vậy, chỉ cần tới trấn này là Boss lại qua thăm bà ấy, làm chút chuyện nhà, tâm sự các kiểu.”
Lưu Vân Thần chun mũi nói: “Ah.”
Thì ra là như vậy.
Suy đoán của mình lúc nãy có chút dung tục.
Xế chiều hôm đó, ngoài khơi nổi bão, lốc xen lẫn mưa đá tràn về, nhiệt độ giảm xuống tròn mười độ.
Kha Lôi rót chén rượu mạnh sưởi ấm, thuận tiện hỏi: “Thần đâu? Hôm nay không nhìn thấy cậu ấy.”
“Ở trong phòng của cậu ấy.” Y Na chỉ chỉ trên lầu “Xem chừng là thích nghi với mùi bãi rác bên cạnh rồi.”
“Gặp loại thời tiết chết tiệt này, dù là Natasha về được, các cậu cũng không thể ra khơi.”
Quỷ Hồn rung rung tờ báo trong tay “Mà căn cứ theo dự báo thời tiết, tình trạng này bét ra cũng kéo dài chục ngày tới nửa tháng nữa.”
“Tôi không nghĩ là trận bão này sẽ ảnh hưởng tới hành trình của chúng ta.” Minh Xuyên bọc một thân áo khoác dày, quàng khăn cổ cẩn thận, hiếm khi nói chuyện mà không thở hổn hển
“Hơn nữa chút bão này so với gió lốc ở Artie Kleine, không đáng nhắc tới.”
“Cho nên nói, dù sóng có đánh lật hết các thuyền, chúng ta vẫn đúng hạn xuất phát.” Y Na tiếp nhận nồi khoai tây chiên bơ từ tay Quỷ Hồn “Nhóc dễ thương nhất định sẽ thích loại đồ ăn vặt này.”
“Đưa tôi.” Kha Lôi từ trên ghế sa lông đứng dậy, bưng lên lầu.
“Mấy người có phát hiện gần đây Boss rất bất công không?” Ares sờ sờ cằm, vẻ mặt bất mãn.
“Không hề bất ngờ.” Y Na khui một chai rượu “Không ai là không thích Thần.”
Một lát sau cô bổ sung thêm “Đương nhiên, ngoại trừ ông bố ngu xuẩn của nhóc ấy.” Cả tên huynh trưởng ngu không kém nữa.
Kha Lôi gõ cửa phòng một cái, sau đó liền tự mình mở khóa, tiến vào.
Lưu Vân Thần bưng chén chocolate nóng ngồi bên cửa sổ, xuất thần nhìn phương xa, tấm gỗ đóng đinh trên cửa sổ được gỡ ra, tầm nhìn rộng hơn nhiều.
“Đang nhìn cái gì?” Kha Lôi hỏi.
“Không nhìn gì cả. ” Lưu Vân Thần trả lời thật lòng “Ngẩn người thôi.”
“Đêm nay Natasha trở về.” Kha Lôi cười cười “Muộn nhất là sáng ngày mốt chúng ta sẽ rời nơi này, khởi hành đi Artie Kleine.”
“Vâng.” Lưu Vân Thần gật đầu, không nói thêm.
“Đây là đồ ăn vặt Quỷ Hồn đặc biệt làm.” Kha Lôi đưa cho cậu cái đãi “Rất thích hợp với mấy bạn nhỏ thích ăn bánh bao sữa.”
“Trong biển Artie Kleine thật sự có kho báu sao?” Lưu Vân Thần lại hỏi.
“Dù không có, chuyến này kết thúc, tôi vẫn trả thù lao cho cậu.” Kha Lôi đổ tương cà ra “Không cần lo.”
Lưu Vân Thần chăm chú nhìn Kha Lôi một hồi.
Kha Lôi nhíu mày nói: “Nét mặt như này thoạt nhìn hẳn là có rất nhiều muốn nói.”
“Không có gì.” Lưu Vân Thần xâm một miếng khoai “Tôi chỉ là cảm thấy nếu không chắc chắn 100%, với cái tính cẩn thận của anh, chắc chắn anh sẽ không mạo hiểm như vậy.” Dù sao cũng là cấm địa quốc tế, không phải đi biển nghỉ mát. Hơn nữa sở hữu sòng bạc Mạn Ninh như có cả núi vàng, lý do ra khơi tìm kho báu này, nghe sao vẫn thấy khó tin.
“Ở Tuyết Nguyên lâu quá đâm chán.” Kha Lôi vòng một tay qua ôm lấy vai cậu “Cuộc sống thỉnh thoảng cần chút kích thích mới đáng sống chứ?”
Câu trả lời có lệ này, Lưu Vân Thần không bàn luận gì thêm, tựa lưng vào sau ghế.
Bữa tối là mì sợi siêu cấp cay, nồi nước lèo sôi sùng sục tỏa ra hương vị thơm ngon, như trộn thêm vào bầu không khí mưa to gió lớn này không ít ấm áp. Bên ngoài truyền tới tiếng xe ngựa, sau đó quả nhiên có người gõ cửa.
“Thời tiết chết tiệt này chắc chắn không phải là khách tới mướn phòng trọ.” Ares ngậm cái nĩa, vẻ mặt tươi cười, kéo cửa ra “Chúng ta hãy nhiệt liệt hoan nghênh Natasha nào.”
Tất cả mọi người ngồi trong phòng, có duy nhất Lưu Vân Thần là vỗ tay phối hợp.
Y Na: “Hahaha.”
Lưu Vân Thần: “…”
Tại sao các người ngay cả một chút phản ứng cũng không có!
“Nhóc dễ thương, cảm hơn.” Natasha dỡ cái ba lô to oành trên lưng xuống, vui vẻ trao mỗi người một cái ôm “May là tôi không có trễ.”
“Tui giúp cô lấy chén trả nóng.” Lưu Vân Thần xung phong nhận việc, quay người chạy vào nhà bếp.
“Chuyến này thuận lợi không?” Kha Lôi hỏi cô.
“Khá thuận lợi.” Natasha lôi từ ba lô ra một xấp báo “Đây tất cả đầu báo những ngày tôi đi.” Bất kể là báo chính thống, có tầm ảnh hưởng lớn như “Tài chính và kinh tế” hay báo lá cải bên lề đều dành một vị trí quan trọng đăng tin – Tướng quân Kha Lôi tiếng tăm lừng lẫy chuẩn bị mang theo Lưu Vân Thần, cùng nhau tới Artie Kleine tìm kho báu.
“Báo hễ xuất bản ra là bán hết.” Natasha lau khô nước mưa trên người “Có vài phóng viên liều mạng phỏng vấn, nhưng Lưu Vân Trạch Vũ với Lưu Vân Kỷ đều giữ im lặng, không đồng ý, không phủ nhận. Bên ngoài đồn thổi anh cùng với gia tộc Lưu Vân kí hiệp ước về tiền tài và quyền lực.”
“Mấy lão đầu ở tổng bộ nghe tin này chắc tức cháy tóc.” Y Na tấm tắc “Nếu vậy, coi như là thành công ngoài ý muốn rồi.”
“Bọn họ nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”. Minh Xuyên nhắc nhở.
Dù sao cũng lâu như vậy rồi, tổng bộ ra quyết định gì phải triệu tập từ quân đoàn thứ 7 tới quân đoàn thứ 16 ở Tuyết Nguyên, muốn tập trung quyền lực đầu tiên phải xóa tên Kha Lôi cùng Thornton ra khỏi quân đội vĩnh viễn. Mà hiện tại Kha Lôi lại cùng Lưu Vân gia tộc có liên hệ, còn đích thân tới Artie Kleine, không cần nghĩ cũng biết phía sau nhất định là quan hệ lợi ích béo bở.
“Mấy lão già đó không đứng ngoài cuộc, Lưu Vân Trạch Vũ cũng sẽ không bàng quang đứng nhìn, dù sao đây là cách duy nhất cứu vớt gia tộc.” Natasha vỗ vỗ vai Ares “Cho nên hết thảy đều rất công bằng, chúng ta ra biển, gia tộc Lưu Vân phụ trách xử lý chuyện ở đế đô, thay chúng ta giải quyết phiền phức.”
Ares bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: “Chẳng trách Boss cứ kiên trì mang nhóc dễ thương ra biển.” Mà không phải thiên tài số học nào khác.
Kha Lôi đem chồng báo trong tay ném vào lò sưởi, ngọn lửa bừng cháy mạnh mẽ hơn.
Lưu Vân Thần bưng khay trà bất đầy bánh sừng bò ra, nhanh tay quét mỡ bò với đường lên trên, hỏi: “Mọi người đang bàn chuyện gì thế?
“Thời tiết!”
“Tin tức!”
“Múa thoát y!
Lung tung đồng thanh, mỗi người một câu.
Lưu Vân Thần: “…”
Kha Lôi cười cười, cầm một cái bánh mì “Mấy người chả ăn khớp gì cả! Tôi thật lo lắng cho hành trình đợt này.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.