Chương 6: Chương 06
Nguyễn Nhật Ánh
08/02/2017
Chương 6
Khác với nhỏ Kiếng Cận, các bạn trai trong lớp, bạn chỉ thân với Ria Mép và Bắp Rang. Thân đến nỗi hai tên tiểu quỷ này ngay từ đầu năm đã bị bạn và nhỏ Kiếng Cận hành mệt xỉu.
Chương trình lớp mười cũng bao gồm các môn học từa tựa như chương trình lớp chín nhưng không hiểu sao năm nay chiếc cặp của đứa nào đứa nấy đều nặng quá đỗi. Chiếc cặp nào cũng căng phồng, chẳng cái lưng nào đủ sức đeo. Bọn con trai dù sao cũng còn đỡ, chứ đám con gái ngày nào đến trường cũng khệ nệ khuân chiếc cặp trên tay như khuân một bao gạo, trông đến thảm.
Lớp của bạn nằm trên lầu một, nên bạn và tụi Kiếng Cận, Hạt Tiêu, Tóc Ngắn, Hột Mít (à quên, trừ Hột Mít) trông càng tội nghiệp hơn.
Ngày thứ ba đi học, lúc bước tới chân cầu thang dẫn lên lầu, bạn và nhỏ Kiếng Cận ôm cặp đứng tựa lưng vào tường nghỉ mệt để lấy sức trèo lên.
Ðang hổn ha hổn hển, thấy Ria Mép và Bắp Rang lò dò đi tới, cặp mắt nhỏ Kiếng Cận lập tức sáng trưng:
- Bắp Rang!
- Gì thế?
Kiếng Cận cười duyên:
- Bạn có biết tinh thần nghĩa hiệp là gì không vậy?
Bắp Rang là một đứa thông minh thuộc loại siêu, dù học hành thuộc loại bết. (Ðó cũng là một điều kỳ quái mà cho đến nay bạn vẫn chưa cắt nghĩa được!). Nghe Kiếng Cận bóng gió, nó đảo mắt một vòng, thở hắt một cái và chìa tay ra:
- Ðưa đây!
Ở bên cạnh, Ria Mép cũng vội vã khom người xuống, buồn bã:
- Quý nương hãy chất hành lý lên lưng con ngựa già này đi!
Mặt tươi hơn hớn, Kiếng Cận vội vã trao chiếc cặp nặng ì cho Bắp Rang. Còn chiếc cặp của bạn ngay sau đó tất nhiên cũng chễm chệ trên lưng Ria Mép.
- Giúp giùm tụi này đi! - Bạn tủm tỉm - Khi nào đến sinh nhật bạn, tụi này sẽ hùn tiền mua tặng bạn một hộp dao cạo râu!
Ấy là tại vì Ria Mép mới có mười lăm tuổi mấy mà hàng ria của nó không hiểu sao đã xanh ngắt, rậm rì, xem ra còn oai phong gấp mấy lần hàng ria của ba nó.
Tất nhiên Bắp Rang và Ria Mép chỉ mang giùm cặp cho bạn và Kiếng Cận lên tới đầu cầu thang thôi. Lên tới đó, liền thở phào trao lại. Mặt mày hai chàng hiệp sĩ lúc này trông hí hững lắm. Vì hai chàng đinh ninh đã thoát nạn đó mà.
Nào ngờ đến lúc ra về, đang lơn tơn đi tới chỗ cầu thang, chợt thấy bạn và Kiếng Cận đang dựa tường đứng đợi, tư thế trông giống hệt ban sáng, Ria Mép và Bắp Rang bất giác đưa mắt nhìn nhau.
- Sao đây mày? - Ria Mép hỏi - Hay quanh lại đi xuống cầu thang kia?
- Muộn rồi!
Bắp Rang nhắm mắt thở đánh thượt. Rồi hắng giọng một tiếng để lấy can đảm, nó hùng dũng đi tới.
Kiếng Cận cười mím chi:
- Làm gì mà mặt mày bí xị vậy! Làm ơn thì làm ơn cho trót chứ!
- Ðúng vậy! - Bắp Rang đón lấy chiếc cặp trên tay Kiếng Cận, miệng méo xệch - Lỡ làm ơn thì phải làm ơn cho trót!
Ðang nói, Bắp Rang bỗng giật bắn:
- Ối trời ơi, làm ơn cho trót tức là...
Kiếng Cận vui vẽ:
- Bạn đoán đúng rồi đó! Cho đến chừng nào tụi mình còn học chung với nhau, mình nghĩ bạn và Ria Mép nên chứng minh cho tụi này thấy hai bạn luôn luôn là những người bạn tốt!
Ria Mép ngữa mặt lên trời:
- Lớp mười, lớp mười một, lớp mười hai, vị chi là ba năm trời làm "phu khuân vác", chúa ơi!
Khác với nhỏ Kiếng Cận, các bạn trai trong lớp, bạn chỉ thân với Ria Mép và Bắp Rang. Thân đến nỗi hai tên tiểu quỷ này ngay từ đầu năm đã bị bạn và nhỏ Kiếng Cận hành mệt xỉu.
Chương trình lớp mười cũng bao gồm các môn học từa tựa như chương trình lớp chín nhưng không hiểu sao năm nay chiếc cặp của đứa nào đứa nấy đều nặng quá đỗi. Chiếc cặp nào cũng căng phồng, chẳng cái lưng nào đủ sức đeo. Bọn con trai dù sao cũng còn đỡ, chứ đám con gái ngày nào đến trường cũng khệ nệ khuân chiếc cặp trên tay như khuân một bao gạo, trông đến thảm.
Lớp của bạn nằm trên lầu một, nên bạn và tụi Kiếng Cận, Hạt Tiêu, Tóc Ngắn, Hột Mít (à quên, trừ Hột Mít) trông càng tội nghiệp hơn.
Ngày thứ ba đi học, lúc bước tới chân cầu thang dẫn lên lầu, bạn và nhỏ Kiếng Cận ôm cặp đứng tựa lưng vào tường nghỉ mệt để lấy sức trèo lên.
Ðang hổn ha hổn hển, thấy Ria Mép và Bắp Rang lò dò đi tới, cặp mắt nhỏ Kiếng Cận lập tức sáng trưng:
- Bắp Rang!
- Gì thế?
Kiếng Cận cười duyên:
- Bạn có biết tinh thần nghĩa hiệp là gì không vậy?
Bắp Rang là một đứa thông minh thuộc loại siêu, dù học hành thuộc loại bết. (Ðó cũng là một điều kỳ quái mà cho đến nay bạn vẫn chưa cắt nghĩa được!). Nghe Kiếng Cận bóng gió, nó đảo mắt một vòng, thở hắt một cái và chìa tay ra:
- Ðưa đây!
Ở bên cạnh, Ria Mép cũng vội vã khom người xuống, buồn bã:
- Quý nương hãy chất hành lý lên lưng con ngựa già này đi!
Mặt tươi hơn hớn, Kiếng Cận vội vã trao chiếc cặp nặng ì cho Bắp Rang. Còn chiếc cặp của bạn ngay sau đó tất nhiên cũng chễm chệ trên lưng Ria Mép.
- Giúp giùm tụi này đi! - Bạn tủm tỉm - Khi nào đến sinh nhật bạn, tụi này sẽ hùn tiền mua tặng bạn một hộp dao cạo râu!
Ấy là tại vì Ria Mép mới có mười lăm tuổi mấy mà hàng ria của nó không hiểu sao đã xanh ngắt, rậm rì, xem ra còn oai phong gấp mấy lần hàng ria của ba nó.
Tất nhiên Bắp Rang và Ria Mép chỉ mang giùm cặp cho bạn và Kiếng Cận lên tới đầu cầu thang thôi. Lên tới đó, liền thở phào trao lại. Mặt mày hai chàng hiệp sĩ lúc này trông hí hững lắm. Vì hai chàng đinh ninh đã thoát nạn đó mà.
Nào ngờ đến lúc ra về, đang lơn tơn đi tới chỗ cầu thang, chợt thấy bạn và Kiếng Cận đang dựa tường đứng đợi, tư thế trông giống hệt ban sáng, Ria Mép và Bắp Rang bất giác đưa mắt nhìn nhau.
- Sao đây mày? - Ria Mép hỏi - Hay quanh lại đi xuống cầu thang kia?
- Muộn rồi!
Bắp Rang nhắm mắt thở đánh thượt. Rồi hắng giọng một tiếng để lấy can đảm, nó hùng dũng đi tới.
Kiếng Cận cười mím chi:
- Làm gì mà mặt mày bí xị vậy! Làm ơn thì làm ơn cho trót chứ!
- Ðúng vậy! - Bắp Rang đón lấy chiếc cặp trên tay Kiếng Cận, miệng méo xệch - Lỡ làm ơn thì phải làm ơn cho trót!
Ðang nói, Bắp Rang bỗng giật bắn:
- Ối trời ơi, làm ơn cho trót tức là...
Kiếng Cận vui vẽ:
- Bạn đoán đúng rồi đó! Cho đến chừng nào tụi mình còn học chung với nhau, mình nghĩ bạn và Ria Mép nên chứng minh cho tụi này thấy hai bạn luôn luôn là những người bạn tốt!
Ria Mép ngữa mặt lên trời:
- Lớp mười, lớp mười một, lớp mười hai, vị chi là ba năm trời làm "phu khuân vác", chúa ơi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.