Chương 13: Chương 13
Nguyễn Nhật Ánh
08/02/2017
Chương 13
Lớp trưởng Hột Mít ngạc nhiên khi thấy bí thư chi đoàn Hạt Tiêu hớt hơ hớt hải đi tìm mình.
Nhưng đến khi nghe Hạt Tiêu thuật lại sự tình, Hột Mít còn hớt hơ hớt hải hơn:
- Phen này chết chắc rồi!
Ngay lập tức, Tóc Ngắn, Ria Mép, Bắp Rang, Bảnh Trai, Răng Chuột, Vòng Kiềng, Kiếng Cận và bạn được triệu tập:
Tóc Ngắn nghinh mặt nhìn Hột Mít:
- Thấy chưa! Hôm trước để mình vào thế, thì đâu có chuyện gì xảy ra!
- Thôi đi, bà ơi! - Ria Mép lườm Tóc Ngắn - Tranh giải bóng đá nam, ai cho con gái vô sân mà thay với thế!
Hạt Tiêu méo xệch miệng:
- Các bạn đừng cãi nữa! Lo nghĩ cách cứu bồ lẹ lẹ đi kìa!
Bắp Rang gật gù:
- Chỉ có một cách thôi.
Hột Mít nín thở:
- Cách gì?
- Kêu thằng Mặt Mụn sáng mai tới gặp chị Mắt Nai!
- Chi?
- Bịa ra một ly do gì đó để từ chối vô đội tuyển. Thế là xong!
Bảnh Trai liếm môi:
- Rủi nó bị phát hiện...
- Không sao đâu! - Ria Mép vọt miệng - Tôi sẽ cho nó mượn đồng phục tròng vào người.
Giải pháp do Bắp Rang và Ria Mép đưa ra đơn giản ngoài sức tưởng tượng. Hạt Tiêu thở phào. Hột Mít thở phào. Những đứa khác cũng thở phào. Chỉ có bạn là thấp thỏm:
- Mình nghi quá...
Bắp Rang cắt ngang:
- Nghi cũng phải làm. Không còn cách nào khác.
Thằng Mặt Mụn thét lên be be khi nghe Ria Mép và Bắp Rang đề nghị nó đến gặp bí thư Ðoàn Mắt Nai:
- Tụi mày đừng có điên!
- Tụi tao rất tỉnh. Mày không nhận lời, tụi tao mới hóa điên.
Mặt Mụn ngần ngừ:
- Nhưng tao xuất hiện, bí mật sẽ bại lộ.
- Mày không xuất hiện bí mật mới bại lộ, đồ ngốc ạ!
Rồi Ria Mép và Bắp Rang tranh nhau kể cho Mặt Mụn nghe nỗi khổ của lớp trưởng Hột Mít và bí thư Hạt Tiêu mấy ngày qua. Rằng Hột Mít sụt mất tám ký, nay chỉ còn bằng hột bắp. Còn Hạt Tiêu thì khỏi nói, nó lo đến mất ăn mất ngủ, đêm nào cũng nằm khóc một mình đến sưng vù cả mắt. Tại vì nó là người chịu trách nhiệm chính về đội bóng của lớp, lại cũng là người đưa ra “tối kiến” đánh tráo thủ môn mà.
Mặt Mụn ngồi nghệt mặt nghe, thấy lòng bỗng dưng bùi ngùi vô hạn, mặc dù nó biết thừa lũ bạn nó nói mười phần, chỉ có chừng ba, bốn phần là sự thật.
Mặt Mụn thấy thương Hột Mít và Hạt Tiêu quá. Nhất là Hạt Tiêu, nhỏ bạn hôm nọ đã dại dột thuyết phục nó và nó đã dại dột nghe theo.
Cho nên, lần này không đợi hai đứa bạn năn nỉ, nó hăm hở nói:
- Ðược rồi, sáng mai tao sẽ bỏ học một buổi để đến trường tụi mày.
Cuộc gặp gỡ sau đó giữa thủ môn Mặt Mụn và bí thư Ðoàn Mắt Nai cùng tay đội trưởng đội bóng lớp mười hai diễn ra suôn sẻ trên cả sự mong đợi của mọi người.
Trưa tan học, Mặt Mụn đứng đón tụi bạn cũ ngay trước cổng trường bằng nụ cười toét đến mang tai:
- Thắng lợi hoàn toàn!
Hạt Tiêu hớn hở:
- Không ai nghi ngờ gì bạn hở?
- Tuyệt đối không.
Hột Mít chỉ tay vào bảng tên trên ngực áo Mặt Mụn:
- Ðây là tên Ria Mép mờ.
Mặt Mụn cười khì:
- Chẳng ai nhìn thấy cả. tôi khoanh tay trước ngực suốt từ đầu tới cuối, còn được chị Mắt Nai khen “Em lễ phép ghê!”.
Bắp Rang chớp mắt:
- Thế mày xin rút lui khỏi đội tuyển, chị Mắt Nai không nói gì à?
- Không. Tao làm theo kế hoạch của tụi mày. Tao bảo tao sắp nghỉ học rồi.
Ria Mép gật gù:
- Hay đấy! Một học sinh sắp chuyển trường dĩ nhiên không thể tham gia đội bóng.
- Không phải chuyển trường! - Mặt Mụn đính chính - Tao bảo tao sắp bị đuổi học.
- Trời đất! - Ria Mép giật bắn - Sao mày lại nói thế?
Mặt Mụn tặc lưỡi giải thích:
- Tụi mày chẳng phịa ra chuyện tao thường xuyên nghỉ học là gì. Nghỉ hoài như thế, trường nào mà cho học!
- Chết rồi! - Hạt Tiêu biến sắc - Hôm trước tôi bảo bạn nghỉ học là do bị ốm. Tôi đâu có bảo bạn nghỉ học không lý do đâu.
- Ai mà biết! - Mặt Mụn đưa đôi mắt lo lắng nhìn Ria Mép và Bắp Rang - Hôm qua, hai thằng khỉ này có nói rõ chi tiết đó với tôi đâu.
Ria Mép không còn bụng dạ nào đôi co. Nó ôm đầu, rên rỉ:
- Mặt Mụn ơi là Mặt Mụn! Mày làm hỏng bét bè be hết rồi!
Hạt Tiêu thấp thỏm quay sang Bắp Rang, hỏi bằng giọng sắp khóc:
- Làm sao đây, Bắp Rang?
Hạt Tiêu hỏi Bắp Rang là để chờ nghe một sáng kiến thoát hiểm, bét ra cũng là một lời trấn an. Nào ngờ Bắp Rang buông một câu làm nó muốn sụm:
- Chuẩn bị lên “đoạn đầu đài” chứ làm sao!
Bắp Rang không hù.
Vì nó biết chắc bí thư Ðoàn Mắt Nai không đời nào khoanh tay đứng nhìn một thủ môn xuất sắc bị đuổi học lãng xẹt như thế. Nhất là bên cạnh chị Mắt Nai, lúc nào cũng có tay đội trưởng đội bóng lớp mười hai, nhiều phần chắc là đội trưởng tương lai của đội tuyển trường, tò tò đi theo tích cực làm “thầy dùi.”
Và một khi chị Mắt Nai can thiệp, lý lịch của thằng Mặt Mụn chắc chắn sẽ bị khui ra, thế là mọi chuyện đổ bể tan tành chứ có gì đâu.
Không chỉ Bắp Rang thấy trước tai họa đó. Ai cũng biết là gươm sắp kề cổ. Nhưng chẳng ai biết làm cách nào để tránh. Ngoại trừ bạn.
Sau một đêm thao thức, hôm sau bạn đánh liều đi tìm chị Mắt Nai. Bạn mới trò chuyện với chị mỗi lần hôm khai trường. Nhưng bạn hy vọng có thể năn nỉ chỉ “hạ thủ lưu tình” cho lớp bạn.
Bạn vừa đặt chân vào văn phòng Ðoàn, chưa kịp mở miệng, chị Mắt Nai đã tủm tỉm:
- A, ngọn gió nào đưa Tóc Bím đến đây thế? Hay cái này người ta vẫn gọi là “đi chạy thuốc” đây?
Bị đối phương nói huỵch toẹt ý định, bạn đỏ mặt:
- Chị lanh quá hà.
Chị Mắt Nai tròn mắt ra vẻ kinh ngạc:
- Chị mà lanh?
- Chứ còn gì nữa!
- Nếu đúng như em nói, chị đâu có ba lần bảy lượt cất công đi tìm một học sinh vốn không phải là học sinh trường mình?
Chị Mắt Nai vừa nói vừa cười nhưng bạn vẫn nghe một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng. Chỉ khi bạn nhìn thấy nét vui vẻ trên mặt chị, bạn mới bớt hồi hộp.
- Tụi em giỡn chơi chút mờ! - Bạn cười gượng gạo.
Chị Mắt Nai nhún vai:
- Giỡn hay thật gì thì các em cũng phải trao chiếc cúp lại cho đội bóng lớp mười hai.
Chuyện đó bạn đã lường trước. Trong thâm tâm bạn đang chờ đợi một sự trừng phạt nghiêm khắc hơn nhiều.
- Chỉ thế thôi? - mắt bạn sáng lên.
- Chỉ thế thôi!
Bạn muốn chắc ăn hơn:
- Lớp em không bị kỷ luật gì hở chị?
- Không. Nhưng Hạt Tiêu sẽ bị kỷ luật Ðoàn.
Bạn mếu máo:
- Chị ơi...
- Em về đi, Tóc Bím! - Chị Mắt Nai rời khỏi bàn, bước lại đặt tay lên vai bạn, giọng dịu dàng - Chị biết các em chỉ nghịch ngợm. Nhưng nếu không cảnh cáo Hạt Tiêu, bọn chị sẽ khó ăn nói với các lớp khác.
Hạt Tiêu mất chức bí thư chi đoàn. Phó bí thư Kiếng Cận lên thay.
Hạt Tiêu đón nhận tin đó với vẻ bình tĩnh:
- Chỉ sợ cả lớp bị vạ lâỵ Còn mình làm mình chịu là đúng rồi!
Bạn biết Hạt Tiêu chỉ nói cứng thế thôi, chứ nhìn ánh mắt nó, bạn biết nó buồn lắm.
Không chỉ bạn, cả lớp đều biết Hạt Tiêu buồn. Và thấy oan ức cho nó quá. Chuện đưa thằng Mặt Mụn vào bắt gôn, tuy Hạt Tiêu là đứa hào xướng, nhưng những đứa khác đều hào hứng đồng lõa.
Thế mà rốt cuộc, tất cả đều thoát nạn, chỉ có Hạt Tiêu lãnh đủ.
Bắp Rang nói:
- Tội nó ghê!
Ria Mép chép miệng:
. - Chẳng thà treo giò cả đội bóng.
Tóc Ngắn hừ mũi:
- Tại hai bạn cả thôi! Nếu đừng nhờ Mặt Mụn giả dạng học sinh lớp mình tới gặp chị Mắt Nai thì đâu có sinh ra lớn chuyện...
Ria Mép “xì” một tiếng:
- Nói thế mà cũng nói!
- Thôi đừng cãi nhau nữa! - Hột Mít can – Có hay không có chuyện đó thì kết cục vẫn thế thôi! Trên kia đã mò xuống tận lớp mình rồi còn gì!
Nói chung, sự kiện Hạt Tiêu bị kỷ luật khiến ai nấy buồn xo.
Nhưng người bưồn nhất không phải là học sinh Ngôi Trường Mọi Khi.
Ở bên trường Mèo Con, nghe tin Hạt Tiêu bị mất chức bí thư Ðoàn, Mặt Mụn đấm ngực:
- Ta hại bạn ta rồi!
Lớp trưởng Hột Mít ngạc nhiên khi thấy bí thư chi đoàn Hạt Tiêu hớt hơ hớt hải đi tìm mình.
Nhưng đến khi nghe Hạt Tiêu thuật lại sự tình, Hột Mít còn hớt hơ hớt hải hơn:
- Phen này chết chắc rồi!
Ngay lập tức, Tóc Ngắn, Ria Mép, Bắp Rang, Bảnh Trai, Răng Chuột, Vòng Kiềng, Kiếng Cận và bạn được triệu tập:
Tóc Ngắn nghinh mặt nhìn Hột Mít:
- Thấy chưa! Hôm trước để mình vào thế, thì đâu có chuyện gì xảy ra!
- Thôi đi, bà ơi! - Ria Mép lườm Tóc Ngắn - Tranh giải bóng đá nam, ai cho con gái vô sân mà thay với thế!
Hạt Tiêu méo xệch miệng:
- Các bạn đừng cãi nữa! Lo nghĩ cách cứu bồ lẹ lẹ đi kìa!
Bắp Rang gật gù:
- Chỉ có một cách thôi.
Hột Mít nín thở:
- Cách gì?
- Kêu thằng Mặt Mụn sáng mai tới gặp chị Mắt Nai!
- Chi?
- Bịa ra một ly do gì đó để từ chối vô đội tuyển. Thế là xong!
Bảnh Trai liếm môi:
- Rủi nó bị phát hiện...
- Không sao đâu! - Ria Mép vọt miệng - Tôi sẽ cho nó mượn đồng phục tròng vào người.
Giải pháp do Bắp Rang và Ria Mép đưa ra đơn giản ngoài sức tưởng tượng. Hạt Tiêu thở phào. Hột Mít thở phào. Những đứa khác cũng thở phào. Chỉ có bạn là thấp thỏm:
- Mình nghi quá...
Bắp Rang cắt ngang:
- Nghi cũng phải làm. Không còn cách nào khác.
Thằng Mặt Mụn thét lên be be khi nghe Ria Mép và Bắp Rang đề nghị nó đến gặp bí thư Ðoàn Mắt Nai:
- Tụi mày đừng có điên!
- Tụi tao rất tỉnh. Mày không nhận lời, tụi tao mới hóa điên.
Mặt Mụn ngần ngừ:
- Nhưng tao xuất hiện, bí mật sẽ bại lộ.
- Mày không xuất hiện bí mật mới bại lộ, đồ ngốc ạ!
Rồi Ria Mép và Bắp Rang tranh nhau kể cho Mặt Mụn nghe nỗi khổ của lớp trưởng Hột Mít và bí thư Hạt Tiêu mấy ngày qua. Rằng Hột Mít sụt mất tám ký, nay chỉ còn bằng hột bắp. Còn Hạt Tiêu thì khỏi nói, nó lo đến mất ăn mất ngủ, đêm nào cũng nằm khóc một mình đến sưng vù cả mắt. Tại vì nó là người chịu trách nhiệm chính về đội bóng của lớp, lại cũng là người đưa ra “tối kiến” đánh tráo thủ môn mà.
Mặt Mụn ngồi nghệt mặt nghe, thấy lòng bỗng dưng bùi ngùi vô hạn, mặc dù nó biết thừa lũ bạn nó nói mười phần, chỉ có chừng ba, bốn phần là sự thật.
Mặt Mụn thấy thương Hột Mít và Hạt Tiêu quá. Nhất là Hạt Tiêu, nhỏ bạn hôm nọ đã dại dột thuyết phục nó và nó đã dại dột nghe theo.
Cho nên, lần này không đợi hai đứa bạn năn nỉ, nó hăm hở nói:
- Ðược rồi, sáng mai tao sẽ bỏ học một buổi để đến trường tụi mày.
Cuộc gặp gỡ sau đó giữa thủ môn Mặt Mụn và bí thư Ðoàn Mắt Nai cùng tay đội trưởng đội bóng lớp mười hai diễn ra suôn sẻ trên cả sự mong đợi của mọi người.
Trưa tan học, Mặt Mụn đứng đón tụi bạn cũ ngay trước cổng trường bằng nụ cười toét đến mang tai:
- Thắng lợi hoàn toàn!
Hạt Tiêu hớn hở:
- Không ai nghi ngờ gì bạn hở?
- Tuyệt đối không.
Hột Mít chỉ tay vào bảng tên trên ngực áo Mặt Mụn:
- Ðây là tên Ria Mép mờ.
Mặt Mụn cười khì:
- Chẳng ai nhìn thấy cả. tôi khoanh tay trước ngực suốt từ đầu tới cuối, còn được chị Mắt Nai khen “Em lễ phép ghê!”.
Bắp Rang chớp mắt:
- Thế mày xin rút lui khỏi đội tuyển, chị Mắt Nai không nói gì à?
- Không. Tao làm theo kế hoạch của tụi mày. Tao bảo tao sắp nghỉ học rồi.
Ria Mép gật gù:
- Hay đấy! Một học sinh sắp chuyển trường dĩ nhiên không thể tham gia đội bóng.
- Không phải chuyển trường! - Mặt Mụn đính chính - Tao bảo tao sắp bị đuổi học.
- Trời đất! - Ria Mép giật bắn - Sao mày lại nói thế?
Mặt Mụn tặc lưỡi giải thích:
- Tụi mày chẳng phịa ra chuyện tao thường xuyên nghỉ học là gì. Nghỉ hoài như thế, trường nào mà cho học!
- Chết rồi! - Hạt Tiêu biến sắc - Hôm trước tôi bảo bạn nghỉ học là do bị ốm. Tôi đâu có bảo bạn nghỉ học không lý do đâu.
- Ai mà biết! - Mặt Mụn đưa đôi mắt lo lắng nhìn Ria Mép và Bắp Rang - Hôm qua, hai thằng khỉ này có nói rõ chi tiết đó với tôi đâu.
Ria Mép không còn bụng dạ nào đôi co. Nó ôm đầu, rên rỉ:
- Mặt Mụn ơi là Mặt Mụn! Mày làm hỏng bét bè be hết rồi!
Hạt Tiêu thấp thỏm quay sang Bắp Rang, hỏi bằng giọng sắp khóc:
- Làm sao đây, Bắp Rang?
Hạt Tiêu hỏi Bắp Rang là để chờ nghe một sáng kiến thoát hiểm, bét ra cũng là một lời trấn an. Nào ngờ Bắp Rang buông một câu làm nó muốn sụm:
- Chuẩn bị lên “đoạn đầu đài” chứ làm sao!
Bắp Rang không hù.
Vì nó biết chắc bí thư Ðoàn Mắt Nai không đời nào khoanh tay đứng nhìn một thủ môn xuất sắc bị đuổi học lãng xẹt như thế. Nhất là bên cạnh chị Mắt Nai, lúc nào cũng có tay đội trưởng đội bóng lớp mười hai, nhiều phần chắc là đội trưởng tương lai của đội tuyển trường, tò tò đi theo tích cực làm “thầy dùi.”
Và một khi chị Mắt Nai can thiệp, lý lịch của thằng Mặt Mụn chắc chắn sẽ bị khui ra, thế là mọi chuyện đổ bể tan tành chứ có gì đâu.
Không chỉ Bắp Rang thấy trước tai họa đó. Ai cũng biết là gươm sắp kề cổ. Nhưng chẳng ai biết làm cách nào để tránh. Ngoại trừ bạn.
Sau một đêm thao thức, hôm sau bạn đánh liều đi tìm chị Mắt Nai. Bạn mới trò chuyện với chị mỗi lần hôm khai trường. Nhưng bạn hy vọng có thể năn nỉ chỉ “hạ thủ lưu tình” cho lớp bạn.
Bạn vừa đặt chân vào văn phòng Ðoàn, chưa kịp mở miệng, chị Mắt Nai đã tủm tỉm:
- A, ngọn gió nào đưa Tóc Bím đến đây thế? Hay cái này người ta vẫn gọi là “đi chạy thuốc” đây?
Bị đối phương nói huỵch toẹt ý định, bạn đỏ mặt:
- Chị lanh quá hà.
Chị Mắt Nai tròn mắt ra vẻ kinh ngạc:
- Chị mà lanh?
- Chứ còn gì nữa!
- Nếu đúng như em nói, chị đâu có ba lần bảy lượt cất công đi tìm một học sinh vốn không phải là học sinh trường mình?
Chị Mắt Nai vừa nói vừa cười nhưng bạn vẫn nghe một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng. Chỉ khi bạn nhìn thấy nét vui vẻ trên mặt chị, bạn mới bớt hồi hộp.
- Tụi em giỡn chơi chút mờ! - Bạn cười gượng gạo.
Chị Mắt Nai nhún vai:
- Giỡn hay thật gì thì các em cũng phải trao chiếc cúp lại cho đội bóng lớp mười hai.
Chuyện đó bạn đã lường trước. Trong thâm tâm bạn đang chờ đợi một sự trừng phạt nghiêm khắc hơn nhiều.
- Chỉ thế thôi? - mắt bạn sáng lên.
- Chỉ thế thôi!
Bạn muốn chắc ăn hơn:
- Lớp em không bị kỷ luật gì hở chị?
- Không. Nhưng Hạt Tiêu sẽ bị kỷ luật Ðoàn.
Bạn mếu máo:
- Chị ơi...
- Em về đi, Tóc Bím! - Chị Mắt Nai rời khỏi bàn, bước lại đặt tay lên vai bạn, giọng dịu dàng - Chị biết các em chỉ nghịch ngợm. Nhưng nếu không cảnh cáo Hạt Tiêu, bọn chị sẽ khó ăn nói với các lớp khác.
Hạt Tiêu mất chức bí thư chi đoàn. Phó bí thư Kiếng Cận lên thay.
Hạt Tiêu đón nhận tin đó với vẻ bình tĩnh:
- Chỉ sợ cả lớp bị vạ lâỵ Còn mình làm mình chịu là đúng rồi!
Bạn biết Hạt Tiêu chỉ nói cứng thế thôi, chứ nhìn ánh mắt nó, bạn biết nó buồn lắm.
Không chỉ bạn, cả lớp đều biết Hạt Tiêu buồn. Và thấy oan ức cho nó quá. Chuện đưa thằng Mặt Mụn vào bắt gôn, tuy Hạt Tiêu là đứa hào xướng, nhưng những đứa khác đều hào hứng đồng lõa.
Thế mà rốt cuộc, tất cả đều thoát nạn, chỉ có Hạt Tiêu lãnh đủ.
Bắp Rang nói:
- Tội nó ghê!
Ria Mép chép miệng:
. - Chẳng thà treo giò cả đội bóng.
Tóc Ngắn hừ mũi:
- Tại hai bạn cả thôi! Nếu đừng nhờ Mặt Mụn giả dạng học sinh lớp mình tới gặp chị Mắt Nai thì đâu có sinh ra lớn chuyện...
Ria Mép “xì” một tiếng:
- Nói thế mà cũng nói!
- Thôi đừng cãi nhau nữa! - Hột Mít can – Có hay không có chuyện đó thì kết cục vẫn thế thôi! Trên kia đã mò xuống tận lớp mình rồi còn gì!
Nói chung, sự kiện Hạt Tiêu bị kỷ luật khiến ai nấy buồn xo.
Nhưng người bưồn nhất không phải là học sinh Ngôi Trường Mọi Khi.
Ở bên trường Mèo Con, nghe tin Hạt Tiêu bị mất chức bí thư Ðoàn, Mặt Mụn đấm ngực:
- Ta hại bạn ta rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.