Quyển 1 - Chương 2: Bạn gái pháo hôi.
Nghiên Thừa Thư
19/07/2020
Tối thứ sáu, Lý Khê Ngôn chữa xong bài thi bèn nằm
trên giường đọc sách, điện thoại di động trên đầu giường vang lên một tiếng, cô
không chú ý tới, đến tận khi tắt đèn ngủ rồi nhìn giờ mới nhận ra có người gửi
tin nhắn cho mình.
— 8h30 tối mai, nhà hàng Việt Phủ, bàn số 5 cạnh cửa sổ.
Ban đầu Lý Khê Ngôn còn tưởng rằng ai đó nhắn tin nhầm, sau đấy mới nhớ ra, chẳng lẽ là vị thái tử nhà mở bệnh viện và còn là tiến sĩ du học mới về nước kia à?
Ngay cả một câu giới thiệu cũng không có, chỉ có một tin nhắn báo thời gian địa điểm khô như đá mà không sợ người ta hiểu nhầm chắc?
Không hổ là thái tử, nhắn một tin nhắn thôi mà éo khác gì hạ chỉ.
Lý Khê Ngôn nhắn lại: Ok.
Sau đó tắt đèn đi ngủ.
Hôm sau ăn sáng xong, Lý Khê Ngôn về phòng lấy món đồ, Chu Mộc Lan lẽo đẽo đi sau bảo cô ra cửa mua hai bộ quần áo đẹp đẽ để tối nay mặc đi xem mắt, Lý Khê Ngôn không muốn.
Nhưng chuyện này không phải cô muốn là được, thế nên bị mẹ đá ra khỏi nhà…
Vừa ra đến cửa, Lý Khê Vũ lại đưa cho cô mấy trăm đồng, nhờ cô lúc về thì tiện thể mua cho cậu con chuột xài tốt một chút.
Cô cầm tiền trong tay, bắt taxi đi tới chỗ Hứa Du.
Lúc này Hứa Du vẫn chưa ngủ dậy, Lý Khê Ngôn đứng trước cửa phòng trọ của cô ấy bấm chuông hồi lâu vẫn không có ai trả lời, rốt cuộc thì chỉ có thể gọi điện thoại cho Hứa Du, lúc này cô ấy mới mơ màng đi ra mở cửa, mở cửa xong xuôi nhưng mắt vẫn chưa mở to ra được bèn quay người vào nhà nằm trên sô pha.
Lý Khê Ngôn vào nhà rồi đóng cửa lại, ngồi xuống bên chân cô ấy.
Năm phút sau Hứa Du cuối cùng cũng tỉnh ngủ, cô giật mình ngồi dậy nhìn trần nhà chằm chằm, nhẹ nhàng thở ra hỏi: “Cậu đến chỗ tớ làm gì đó?” Sau đấy đứng dậy mở tủ lạnh cầm chai nước ra, ngẩng cần cổ xinh đẹp tu một hơi ừng ực.
Lý Khê Ngôn nói: “Buổi sáng bụng rỗng đừng uống đồ lạnh.”
“Đây là nước cẩu kỷ, để dưỡng sinh đấy.” Cô ấy ngồi xuống cạnh cô, “Tốt xấu có nửa, có tính trung hòa.”
“Tối hôm qua lại thức đêm hả?” Lý Khê Ngôn cảm thấy hai mảnh tinh hoa đen tuyền dưới mắt Hứa Du đủ để lấy hầm canh luôn rồi.
Hứa Du liếm môi, “Quầng thâm mắt của tớ nhé, được bồi đắp trong quãng thời gian dài dằng dặc mà tớ dốc sức làm việc, nó đã chứng kiến tớ trong bao nhiêu ban đêm đẹp đẽ thơ mộng vì đề án mà tắm máu chiến đấu, đấy là kết tinh của sự phấn đấu, cho nên —— rốt cuộc cậu tới đây làm gì vậy?”
Lý Khê Ngôn thẳng thắn nói ý đồ của mình, “Có bộ váy nào tương đối đẹp chút cho tớ mượn mặc không?”
“Để làm gì?”
“Hẹn hò.”
“Đi xem mắt chứ gì.”
“…”
“Chờ.” Hứa Du cười cười, đi vào trong phòng.
Cuối cùng cô cầm lấy chiếc váy dài đỏ sậm phục cổ, dài qua gối, đằng trước độ cao khá an toàn, lộ xương quai xanh cũng không ảnh hưởng gì đến đại thể, nhưng đằng sau lộ nửa tấm lưng…
Đối với cô giáo kín đáo mà trong tủ quần áo không phải áo sơ mi quần jean thì là áo thun thể thao như Lý Khê Ngôn thì, “Có phải lộ liễu nhiều quá không nhỉ?”
“Thanh nhã nhưng không cứng nhắc, còn khá gợi cảm.” Hứa Du lườm cô, “Đâu phải dáng người cậu không tốt, cảnh xuân đẹp đẽ bị cậu che che giấu giấu suốt ngày rồi còn gì nữa.”
“Kín chút nữa…”
“Cái này đã kín lắm rồi.”
Lý Khê Ngôn đành mặc thử xem sao.
Hứa Du thấy bèn lắc đầu kinh ngạc: “Hồi học đại học đã biết là dáng người cậu không tệ chút nào, gầy thì gầy, nhưng chỗ nào cần to thì to tuyệt đối không thiếu, ngực tấn công mông phòng thủ lồi có lõm có, cậu cứ che che giấu giấu thế có khác gì làm bậy không hả?”
Lý Khê Ngôn ở luôn chỗ Hứa Du cho đến tối rồi đi ra chỗ hẹn.
Trong lúc Hứa Du nghe cô kể về đối tượng đi xem mắt, vừa nghe đến điều kiện của người ta bèn tỏ ra uyên thâm, “Đúng là khó nói, điều kiện tốt như vậy thì cần gì tới đi xem mắt nhỉ, cậu cẩn thận có bẫy.”
Lý Khê Ngôn khá là đồng ý: “Nếu có biến thì tớ gọi điện thoại cho cậu, nhớ đừng có ngủ quên đấy.”
5 giờ tối Lý Khê Ngôn ra cửa, chỗ hẹn gặp cách đây hơi xa, hơn nữa cô sợ kẹt xe, chẳng qua hôm nay đường đi rất thuận lợi nên cô đến sớm hơn nửa tiếng.
Cô còn cố ý đi dạo quanh đây một lát.
Lúc trước cô có đi xem mắt vài lần rồi nên không còn khẩn trương như lần đầu nữa, lại vẫn có chút mong đợi.
Cô ngồi xuống cạnh suối phun nước gần nhà hàng, nhìn giày sandal cao gót màu đỏ dưới chân, sắc trời hơi mờ, giống như mực đen vương trong làn nước, đủ mập mờ, càng khiến bộ đồ đỏ của cô càng thêm bắt mắt.
Vạn dặm đêm đen một điểm hồng.
Cho nên Cố Văn Lan vừa định đi vào nhà ăn đã nhìn thấy cô, hơi xa một chút, nhưng anh vẫn cảm thấy quen mắt, do dự một lúc bèn đi tới chỗ cô, tới tận khi đứng trước mặt Lý Khê Ngôn mới nói: “Cô Lý?”
Lý Khê Ngôn đột nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt từ sững sờ tới kinh ngạc, có chút vui sướng, tóm lại là trình tự cực kì phong phú.
Rất nhiều người phụ nữ lần đầu nhìn thấy anh cũng có vẻ mặt như thế này, cho nên sự vui sướng và ngạc nhiên của cô trong mắt Cố Văn Lan cũng chẳng khác những người kia là bao.
Cố Văn Lan cố nhớ đầy đủ tên cô: “Lý Khê Ngôn?”
Anh ấy còn nhớ…
Lý Khê Ngôn ngơ ngác gật đầu.
Cố Văn Lan cười nhạt, “Tôi có nhìn thấy… ảnh chụp của cô ở chỗ chủ nhiệm Lý, còn có cả tên nữa.”
Anh ấy chính là vị tiến sĩ hải quy kia?
Vậy là anh ấy không nhớ cô sao?
Khi cô nhìn anh, trong ánh mắt vương vấn chút mong đợi, có lẽ là anh chưa nói xong.
Cố Văn Lan bị ánh mắt trần trụi của cô nhìn chằm chằm, không vui mà khẽ nhướng mày, hỏi: “Sao cô Lý không vào trước nhỉ?” Không chờ cô trả lời anh bèn nói: “Đi thôi.”
Mà thôi.
Lý Khê Ngôn gật đầu, đi vào nhà ăn cùng anh.
Đèn thủy tinh và gạch men sứ trong nhà ăn sáng rọi, chỉ thấy một nơi vô cùng lộng lẫy, nhạc cổ điển du dương vang lên, nơi nơi đều lộ rõ sự xa hoa.
Lý Khê Ngôn đang định ngồi xuống, thế nhưng cô còn chưa kịp đặt mông xuống ghế đã có người phục vụ tới hỏi xem bưng đồ ăn lên luôn không, sau đó nhanh chóng châm trà đổ nước, động tác nhanh nhẹn tới đáng sợ.
Cố Văn Lan nói: “Không biết cô Lý thích ăn gì nên tôi chọn những món tiêu biểu nhất, nếu không hợp khẩu vị thì cô có thể thử món khác xem.”
Người này…
Từ bao giờ lại ga-lăng, biết bận tâm đến cảm nhận của phái nữ như vậy?
Kỳ thực một bữa cơm này hai người giao lưu không nhiều lắm, mà anh dường như cũng rất tôn trọng phái nữ, hơi nghiên cứu động tác của cô một chút rồi mới trò chuyện sâu vài câu, còn lại cũng không nói gì.
Đối phương không để cô dùng mấy lời ít ỏi của mình thể hiện sự dí dỏm đáng yêu của cô chút nào, thái độ của anh rất rõ ràng, cô cũng ngại quấn lấy không bỏ, anh hỏi gì cô đáp nấy, một bữa cơm ăn đến vô vị.
Lúc trở về, để tỏ ra ga-lăng, Cố Văn Lan định đưa cô về nhà.
Lý Khê Ngôn nghĩ ngợi một lát bèn uyển chuyển từ chối, đi cùng một đoạn đường thì làm gì được?
Cố Văn Lan cũng không miễn cưỡng, chẳng qua trước khi đi đột nhiên anh nói, “Nói chuyện này tôi hi vọng không xúc phạm tới cô, tôi có cảm giác cô Lý nhìn rất quen, có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu không?”
Lý Khê Ngôn sửng sốt một lát, cười, “Có lẽ tôi nhìn khá đại chúng, anh không phải người duy nhất nói câu này.”
Cố Văn Lan cũng cười gật đầu, đi tới bãi đỗ xe.
Lý Khê Ngôn ngơ ngẩn trong chốc lát bèn xoay người đi về một hướng khác.
Giày sandal cao gót dẫm lên đường vang lên những âm thanh nho nhỏ, ngọn đèn dầu ở đoạn đường phía trước cháy rực rỡ, vòng sáng ươn ướt trong mắt cô ngày một lớn dần.
Không nhớ rõ mới tốt, nhớ rõ thì sẽ xấu hổ lắm.
“Khê Ngôn.” Phía sau đột nhiên vang lên giọng nam trầm ấm.
Cô dừng bước, ra sức chớp chớp mắt, im lặng một lát mới quay lại nhìn người đàn ông phía xa đang từ từ lại gần.
Cố Văn Lan đút tay vào túi quần, chậm rãi đi tới, trên khuôn mặt anh có nét nghi hoặc, không hiểu tại sao tự dưng mình lại gọi tên cô ấy, bởi vì cái tên này hơi quen, dường như trước đây đã từng gọi qua.
Nếu đã từng gọi qua, có lẽ là trong mơ.
Anh nói: “Rất vui được gặp cô, đi đường cẩn thận, hẹn gặp lại, Khê Ngôn.”
Anh nhận ra tên này còn khá thuận miệng.
Khê Ngôn nói, “Tạm biệt, anh Cố.”
——
Khê Ngôn không về nhà mà tới chỗ Hứa Du.
Khi Hứa Du ra mở cửa còn đang đắp mặt nạ, vừa đóng cửa bèn hỏi: “Sao rồi? Đối tượng là quái vật phương nào thế?”
Khê Ngôn ôm gối ngồi dịch lại gần cô, ngẩn ngơ mấy giây mới nói, “Là anh ấy.”
Hứa Du xoa xoa mặt: “Anh ấy nào? Anh ấy là ai?”
Cô nói: “Cố Văn Lan.”
Hứa Du khựng lại, đột nhiên gỡ mặt nạ ra, “Cố Văn Lan? Nam thần Cố Văn Lan toàn khoa y năm đó sao?” Nói xong bèn bổ sung thêm một câu: “Là anh bạn trai cũ đã đá cậu hả?”
“Tớ đá anh ấy.” Khê Ngôn sửa lại.
“Nhiều năm vậy rồi còn lừa mình dối người chi?” Hứa Du trợn mắt.
Đây là sự thật, nhưng nói ra không ai tin.
Khê Ngôn cũng lười giải thích.
Hứa Du khẽ xoa mặt, hỏi: “Anh ta chia tay với người nào đó rồi hả?”
Khê Ngôn lắc đầu, “Không rõ lắm, nghe nói về nước hai năm rồi.”
“Anh ta có thay đổi gì không? Đầu hói chưa?” Hứa Du lười nhác nói, “Nghe nói học y bị hành ghê lắm, có khi người kia vì anh ta bị hói mà chia tay rồi cũng nên.”
“Đáng ghét là, anh ấy càng ngày càng đẹp trai,” Khê Ngôn xa xăm thở dài, “Trước đây nghiêm túc lạnh lẽo cô độc không ai bằng, bây giờ bỗng dưng…”
“Làm sao?”
“Nhã nhặn, ga-lăng.”
Hứa Du hơi hưng phấn nhìn cô, “Sau đó thì sao? Hai người các cậu có cọ lại pháo hoa tình yêu lần nữa không?”
Khê Ngôn cười dịu dàng với cô, “Anh ấy căn bản là không nhớ kỹ cô bạn gái pháo hôi như tớ nữa, hơn nữa từ đầu đến cuối chẳng tỏ ra có hứng thú với tớ chút nào, có lẽ sau này sẽ không gặp lại nhau nữa.”
“Ồ… Vậy cậu tính sao?” Hứa Du hỏi.
“Chúc anh ấy hạnh phúc.” Khê Ngôn chạy tới trước tủ lạnh, lấy trà cẩu kỷ của Hứa Du ra uống.
Lúc trước bên nhau chưa tới ba tháng, bên người anh lại chưa bao giờ thiếu người tới người đi, nhớ kỹ cô mới là lạ.
Nhưng đối với Khê Ngôn mà nói, đó là mối tình đầu của cô, là đoạn tình cảm duy nhất cô từng có, cũng là người đàn ông duy nhất của cô.
——
Lúc Khê Ngôn về đến nhà đã là 11 giờ, cô tưởng rằng cả nhà đều đã ngủ rồi, không ngờ vừa mở cửa ra đã thấy Chu Mộc Lan vẫn còn đang ngồi ở sô pha xem TV, nhìn là đã biết cố tình đợi cô về nhà.
Chu Mộc Lan thấy cô vào nhà quả nhiên để điều khiển xuống, đi qua hỏi: “Sao rồi? Con thấy người ta được không? Có ý tứ gì với con không?” Hỏi xong lại nhìn bộ đồ cô đang mặc trên người, “Bảo con đi mua đồ mới mà sao vẫn mặc bộ cũ thế này?”
Khê Ngôn đã sớm có chuẩn bị nên cô mang chiếc váy đỏ kia của Hứa Du về, nói: “Bên này ạ, váy mới mua đây.”
Chu Mộc Lan lại hỏi: “Vậy con thấy đối tượng xem mắt thế nào?”
Khê Ngôn tỏ ra uể toải: “Mẹ, con mệt rồi, mai mình hãy nói chuyện này được không?” Vừa nói vừa đi vào phòng.
Chu Mộc Lan nóng lòng, tuy vậy lại không tiếp tục truy vấn nữa.
Thế nhưng hôm sau lúc ăn sáng bà lại tiếp tục hỏi.
Khê Ngôn hàm hồ nói người rất tốt, nhưng vấn đề là: “Người ta chướng mắt con, con đã nói rồi, điều kiện thế này ai để ý tới chứ? Nhà người ta mở bệnh viện, đã vậy lại còn là tiến sĩ bác sĩ, ánh mắt kén cá chọn canh lắm.”
Chu Mộc Lan nghe xong hơi sầu não, nói: “Vậy con chủ động liên lạc với người ta nhiều chút, tình cảm đều là vun trồng mà ra.”
Lý Mã Phong nghe lời này xong không vui mấy, đặt chén đũa lên bàn, nói: “Chẳng lẽ con gái tôi không ai muốn chắc? Vội vàng vậy mà làm gì!”
“Ông thì biết cái gì?” Chu Mộc Lan ngừng đũa, “Thời này người trẻ tuổi yêu đương là phải biết chủ động chút, thường xuyên qua lại kiểu gì chả lâu ngày sinh tình.”
“Tôi không biết, nhưng Khê Ngôn cũng nói người ta không có hứng thú, chướng mắt con bé rồi, sao mình phải mặt nóng dán mông lạnh làm gì, chẳng phải khiến người khác giễu cợt à?”
“Ai dám giễu cợt hả? Ông đúng là có ngày chết vì sĩ diện!”
“Cái này người ta nói là có tiết tháo!”
“Ông giỏi lắm, còn dám cãi hả! Năm đấy nếu không phải da mặt tôi dày không ngại mất mặt, ông mà theo đuổi được tôi ấy?”
“Ai theo đuổi ai? Nói rõ ràng!”
“Ai da mặt mỏng thì người đó theo đuổi!”
Hai ngày sau.
Chu Mộc Lan lại tới hỏi: “Khê Ngôn, con đã gửi tin nhắn cho người ta chưa đấy?”
Khê Ngôn nằm trên giường, rời mắt khỏi sách giáo khoa, “Gửi rồi nhưng người ta không hồi âm, có lẽ là không có hứng thú thật.”
Chu Mộc Lan bước vào ngồi trên mép giường, “Khê Ngôn, không phải mẹ muốn ép buộc con, nhưng cái tính này của con từ nhỏ đến lớn chẳng thay đổi gì cả, đẩy một bước con đi một bước, không ai giục giã thì cứ chần chừ không dám tiến lên, mẹ sợ con lỡ mất cơ hội tốt.”
Khê Ngôn gật đầu, “Mẹ, con hiểu mà.”
Khi còn nhỏ nếu không phải mẹ thời thời khắc khắc để ý tới việc học của cô, có lẽ thành tích của cô cũng chỉ giậm chân tại chỗ.
Chu Mộc Lan cười hỏi: “Vậy con có hứng thú với người ta không?”
Khê Ngôn sợ nói không sẽ lại bị càm ràm nên đành phải nói: “Có, nhưng vấn đề là người ta quả thực…”
Chu Mộc Lan không nói lời nào, chẳng biết đang âm thầm cân nhắc điều gì, cuối cùng chỉ bảo cô cứ yên tâm, sau đó nói cô nhớ ngủ sớm một chút rồi ra ngoài.
Khê Ngôn cho rằng chuyện này cứ thế chấm dứt, không ngờ hai ngày sau cô lại nhận được tin nhắn từ Cố Văn Lan…
—— 8h30 tối thứ sáu, chỗ cũ.
Sau khi nhận được tin nhắn, cả một buổi chiều cô không có cách nào tập trung nổi, trong lòng cô có chuyện không giấu được, có gì biểu hiện hết trên mặt.
Phía dưới có một nam sinh hỏi: “Cô ơi, lão đồng chí Lý nhà cô lại nhậu nhẹt đấy ạ?”
Khê Ngôn hồi thần, hắng giọng nói: “Đang đi học mà nói nhảm gì vậy? Chép lại ý nghĩa lịch sử của phong trào Khải Mông 20 lần, mai nộp.”
— 8h30 tối mai, nhà hàng Việt Phủ, bàn số 5 cạnh cửa sổ.
Ban đầu Lý Khê Ngôn còn tưởng rằng ai đó nhắn tin nhầm, sau đấy mới nhớ ra, chẳng lẽ là vị thái tử nhà mở bệnh viện và còn là tiến sĩ du học mới về nước kia à?
Ngay cả một câu giới thiệu cũng không có, chỉ có một tin nhắn báo thời gian địa điểm khô như đá mà không sợ người ta hiểu nhầm chắc?
Không hổ là thái tử, nhắn một tin nhắn thôi mà éo khác gì hạ chỉ.
Lý Khê Ngôn nhắn lại: Ok.
Sau đó tắt đèn đi ngủ.
Hôm sau ăn sáng xong, Lý Khê Ngôn về phòng lấy món đồ, Chu Mộc Lan lẽo đẽo đi sau bảo cô ra cửa mua hai bộ quần áo đẹp đẽ để tối nay mặc đi xem mắt, Lý Khê Ngôn không muốn.
Nhưng chuyện này không phải cô muốn là được, thế nên bị mẹ đá ra khỏi nhà…
Vừa ra đến cửa, Lý Khê Vũ lại đưa cho cô mấy trăm đồng, nhờ cô lúc về thì tiện thể mua cho cậu con chuột xài tốt một chút.
Cô cầm tiền trong tay, bắt taxi đi tới chỗ Hứa Du.
Lúc này Hứa Du vẫn chưa ngủ dậy, Lý Khê Ngôn đứng trước cửa phòng trọ của cô ấy bấm chuông hồi lâu vẫn không có ai trả lời, rốt cuộc thì chỉ có thể gọi điện thoại cho Hứa Du, lúc này cô ấy mới mơ màng đi ra mở cửa, mở cửa xong xuôi nhưng mắt vẫn chưa mở to ra được bèn quay người vào nhà nằm trên sô pha.
Lý Khê Ngôn vào nhà rồi đóng cửa lại, ngồi xuống bên chân cô ấy.
Năm phút sau Hứa Du cuối cùng cũng tỉnh ngủ, cô giật mình ngồi dậy nhìn trần nhà chằm chằm, nhẹ nhàng thở ra hỏi: “Cậu đến chỗ tớ làm gì đó?” Sau đấy đứng dậy mở tủ lạnh cầm chai nước ra, ngẩng cần cổ xinh đẹp tu một hơi ừng ực.
Lý Khê Ngôn nói: “Buổi sáng bụng rỗng đừng uống đồ lạnh.”
“Đây là nước cẩu kỷ, để dưỡng sinh đấy.” Cô ấy ngồi xuống cạnh cô, “Tốt xấu có nửa, có tính trung hòa.”
“Tối hôm qua lại thức đêm hả?” Lý Khê Ngôn cảm thấy hai mảnh tinh hoa đen tuyền dưới mắt Hứa Du đủ để lấy hầm canh luôn rồi.
Hứa Du liếm môi, “Quầng thâm mắt của tớ nhé, được bồi đắp trong quãng thời gian dài dằng dặc mà tớ dốc sức làm việc, nó đã chứng kiến tớ trong bao nhiêu ban đêm đẹp đẽ thơ mộng vì đề án mà tắm máu chiến đấu, đấy là kết tinh của sự phấn đấu, cho nên —— rốt cuộc cậu tới đây làm gì vậy?”
Lý Khê Ngôn thẳng thắn nói ý đồ của mình, “Có bộ váy nào tương đối đẹp chút cho tớ mượn mặc không?”
“Để làm gì?”
“Hẹn hò.”
“Đi xem mắt chứ gì.”
“…”
“Chờ.” Hứa Du cười cười, đi vào trong phòng.
Cuối cùng cô cầm lấy chiếc váy dài đỏ sậm phục cổ, dài qua gối, đằng trước độ cao khá an toàn, lộ xương quai xanh cũng không ảnh hưởng gì đến đại thể, nhưng đằng sau lộ nửa tấm lưng…
Đối với cô giáo kín đáo mà trong tủ quần áo không phải áo sơ mi quần jean thì là áo thun thể thao như Lý Khê Ngôn thì, “Có phải lộ liễu nhiều quá không nhỉ?”
“Thanh nhã nhưng không cứng nhắc, còn khá gợi cảm.” Hứa Du lườm cô, “Đâu phải dáng người cậu không tốt, cảnh xuân đẹp đẽ bị cậu che che giấu giấu suốt ngày rồi còn gì nữa.”
“Kín chút nữa…”
“Cái này đã kín lắm rồi.”
Lý Khê Ngôn đành mặc thử xem sao.
Hứa Du thấy bèn lắc đầu kinh ngạc: “Hồi học đại học đã biết là dáng người cậu không tệ chút nào, gầy thì gầy, nhưng chỗ nào cần to thì to tuyệt đối không thiếu, ngực tấn công mông phòng thủ lồi có lõm có, cậu cứ che che giấu giấu thế có khác gì làm bậy không hả?”
Lý Khê Ngôn ở luôn chỗ Hứa Du cho đến tối rồi đi ra chỗ hẹn.
Trong lúc Hứa Du nghe cô kể về đối tượng đi xem mắt, vừa nghe đến điều kiện của người ta bèn tỏ ra uyên thâm, “Đúng là khó nói, điều kiện tốt như vậy thì cần gì tới đi xem mắt nhỉ, cậu cẩn thận có bẫy.”
Lý Khê Ngôn khá là đồng ý: “Nếu có biến thì tớ gọi điện thoại cho cậu, nhớ đừng có ngủ quên đấy.”
5 giờ tối Lý Khê Ngôn ra cửa, chỗ hẹn gặp cách đây hơi xa, hơn nữa cô sợ kẹt xe, chẳng qua hôm nay đường đi rất thuận lợi nên cô đến sớm hơn nửa tiếng.
Cô còn cố ý đi dạo quanh đây một lát.
Lúc trước cô có đi xem mắt vài lần rồi nên không còn khẩn trương như lần đầu nữa, lại vẫn có chút mong đợi.
Cô ngồi xuống cạnh suối phun nước gần nhà hàng, nhìn giày sandal cao gót màu đỏ dưới chân, sắc trời hơi mờ, giống như mực đen vương trong làn nước, đủ mập mờ, càng khiến bộ đồ đỏ của cô càng thêm bắt mắt.
Vạn dặm đêm đen một điểm hồng.
Cho nên Cố Văn Lan vừa định đi vào nhà ăn đã nhìn thấy cô, hơi xa một chút, nhưng anh vẫn cảm thấy quen mắt, do dự một lúc bèn đi tới chỗ cô, tới tận khi đứng trước mặt Lý Khê Ngôn mới nói: “Cô Lý?”
Lý Khê Ngôn đột nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt từ sững sờ tới kinh ngạc, có chút vui sướng, tóm lại là trình tự cực kì phong phú.
Rất nhiều người phụ nữ lần đầu nhìn thấy anh cũng có vẻ mặt như thế này, cho nên sự vui sướng và ngạc nhiên của cô trong mắt Cố Văn Lan cũng chẳng khác những người kia là bao.
Cố Văn Lan cố nhớ đầy đủ tên cô: “Lý Khê Ngôn?”
Anh ấy còn nhớ…
Lý Khê Ngôn ngơ ngác gật đầu.
Cố Văn Lan cười nhạt, “Tôi có nhìn thấy… ảnh chụp của cô ở chỗ chủ nhiệm Lý, còn có cả tên nữa.”
Anh ấy chính là vị tiến sĩ hải quy kia?
Vậy là anh ấy không nhớ cô sao?
Khi cô nhìn anh, trong ánh mắt vương vấn chút mong đợi, có lẽ là anh chưa nói xong.
Cố Văn Lan bị ánh mắt trần trụi của cô nhìn chằm chằm, không vui mà khẽ nhướng mày, hỏi: “Sao cô Lý không vào trước nhỉ?” Không chờ cô trả lời anh bèn nói: “Đi thôi.”
Mà thôi.
Lý Khê Ngôn gật đầu, đi vào nhà ăn cùng anh.
Đèn thủy tinh và gạch men sứ trong nhà ăn sáng rọi, chỉ thấy một nơi vô cùng lộng lẫy, nhạc cổ điển du dương vang lên, nơi nơi đều lộ rõ sự xa hoa.
Lý Khê Ngôn đang định ngồi xuống, thế nhưng cô còn chưa kịp đặt mông xuống ghế đã có người phục vụ tới hỏi xem bưng đồ ăn lên luôn không, sau đó nhanh chóng châm trà đổ nước, động tác nhanh nhẹn tới đáng sợ.
Cố Văn Lan nói: “Không biết cô Lý thích ăn gì nên tôi chọn những món tiêu biểu nhất, nếu không hợp khẩu vị thì cô có thể thử món khác xem.”
Người này…
Từ bao giờ lại ga-lăng, biết bận tâm đến cảm nhận của phái nữ như vậy?
Kỳ thực một bữa cơm này hai người giao lưu không nhiều lắm, mà anh dường như cũng rất tôn trọng phái nữ, hơi nghiên cứu động tác của cô một chút rồi mới trò chuyện sâu vài câu, còn lại cũng không nói gì.
Đối phương không để cô dùng mấy lời ít ỏi của mình thể hiện sự dí dỏm đáng yêu của cô chút nào, thái độ của anh rất rõ ràng, cô cũng ngại quấn lấy không bỏ, anh hỏi gì cô đáp nấy, một bữa cơm ăn đến vô vị.
Lúc trở về, để tỏ ra ga-lăng, Cố Văn Lan định đưa cô về nhà.
Lý Khê Ngôn nghĩ ngợi một lát bèn uyển chuyển từ chối, đi cùng một đoạn đường thì làm gì được?
Cố Văn Lan cũng không miễn cưỡng, chẳng qua trước khi đi đột nhiên anh nói, “Nói chuyện này tôi hi vọng không xúc phạm tới cô, tôi có cảm giác cô Lý nhìn rất quen, có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu không?”
Lý Khê Ngôn sửng sốt một lát, cười, “Có lẽ tôi nhìn khá đại chúng, anh không phải người duy nhất nói câu này.”
Cố Văn Lan cũng cười gật đầu, đi tới bãi đỗ xe.
Lý Khê Ngôn ngơ ngẩn trong chốc lát bèn xoay người đi về một hướng khác.
Giày sandal cao gót dẫm lên đường vang lên những âm thanh nho nhỏ, ngọn đèn dầu ở đoạn đường phía trước cháy rực rỡ, vòng sáng ươn ướt trong mắt cô ngày một lớn dần.
Không nhớ rõ mới tốt, nhớ rõ thì sẽ xấu hổ lắm.
“Khê Ngôn.” Phía sau đột nhiên vang lên giọng nam trầm ấm.
Cô dừng bước, ra sức chớp chớp mắt, im lặng một lát mới quay lại nhìn người đàn ông phía xa đang từ từ lại gần.
Cố Văn Lan đút tay vào túi quần, chậm rãi đi tới, trên khuôn mặt anh có nét nghi hoặc, không hiểu tại sao tự dưng mình lại gọi tên cô ấy, bởi vì cái tên này hơi quen, dường như trước đây đã từng gọi qua.
Nếu đã từng gọi qua, có lẽ là trong mơ.
Anh nói: “Rất vui được gặp cô, đi đường cẩn thận, hẹn gặp lại, Khê Ngôn.”
Anh nhận ra tên này còn khá thuận miệng.
Khê Ngôn nói, “Tạm biệt, anh Cố.”
——
Khê Ngôn không về nhà mà tới chỗ Hứa Du.
Khi Hứa Du ra mở cửa còn đang đắp mặt nạ, vừa đóng cửa bèn hỏi: “Sao rồi? Đối tượng là quái vật phương nào thế?”
Khê Ngôn ôm gối ngồi dịch lại gần cô, ngẩn ngơ mấy giây mới nói, “Là anh ấy.”
Hứa Du xoa xoa mặt: “Anh ấy nào? Anh ấy là ai?”
Cô nói: “Cố Văn Lan.”
Hứa Du khựng lại, đột nhiên gỡ mặt nạ ra, “Cố Văn Lan? Nam thần Cố Văn Lan toàn khoa y năm đó sao?” Nói xong bèn bổ sung thêm một câu: “Là anh bạn trai cũ đã đá cậu hả?”
“Tớ đá anh ấy.” Khê Ngôn sửa lại.
“Nhiều năm vậy rồi còn lừa mình dối người chi?” Hứa Du trợn mắt.
Đây là sự thật, nhưng nói ra không ai tin.
Khê Ngôn cũng lười giải thích.
Hứa Du khẽ xoa mặt, hỏi: “Anh ta chia tay với người nào đó rồi hả?”
Khê Ngôn lắc đầu, “Không rõ lắm, nghe nói về nước hai năm rồi.”
“Anh ta có thay đổi gì không? Đầu hói chưa?” Hứa Du lười nhác nói, “Nghe nói học y bị hành ghê lắm, có khi người kia vì anh ta bị hói mà chia tay rồi cũng nên.”
“Đáng ghét là, anh ấy càng ngày càng đẹp trai,” Khê Ngôn xa xăm thở dài, “Trước đây nghiêm túc lạnh lẽo cô độc không ai bằng, bây giờ bỗng dưng…”
“Làm sao?”
“Nhã nhặn, ga-lăng.”
Hứa Du hơi hưng phấn nhìn cô, “Sau đó thì sao? Hai người các cậu có cọ lại pháo hoa tình yêu lần nữa không?”
Khê Ngôn cười dịu dàng với cô, “Anh ấy căn bản là không nhớ kỹ cô bạn gái pháo hôi như tớ nữa, hơn nữa từ đầu đến cuối chẳng tỏ ra có hứng thú với tớ chút nào, có lẽ sau này sẽ không gặp lại nhau nữa.”
“Ồ… Vậy cậu tính sao?” Hứa Du hỏi.
“Chúc anh ấy hạnh phúc.” Khê Ngôn chạy tới trước tủ lạnh, lấy trà cẩu kỷ của Hứa Du ra uống.
Lúc trước bên nhau chưa tới ba tháng, bên người anh lại chưa bao giờ thiếu người tới người đi, nhớ kỹ cô mới là lạ.
Nhưng đối với Khê Ngôn mà nói, đó là mối tình đầu của cô, là đoạn tình cảm duy nhất cô từng có, cũng là người đàn ông duy nhất của cô.
——
Lúc Khê Ngôn về đến nhà đã là 11 giờ, cô tưởng rằng cả nhà đều đã ngủ rồi, không ngờ vừa mở cửa ra đã thấy Chu Mộc Lan vẫn còn đang ngồi ở sô pha xem TV, nhìn là đã biết cố tình đợi cô về nhà.
Chu Mộc Lan thấy cô vào nhà quả nhiên để điều khiển xuống, đi qua hỏi: “Sao rồi? Con thấy người ta được không? Có ý tứ gì với con không?” Hỏi xong lại nhìn bộ đồ cô đang mặc trên người, “Bảo con đi mua đồ mới mà sao vẫn mặc bộ cũ thế này?”
Khê Ngôn đã sớm có chuẩn bị nên cô mang chiếc váy đỏ kia của Hứa Du về, nói: “Bên này ạ, váy mới mua đây.”
Chu Mộc Lan lại hỏi: “Vậy con thấy đối tượng xem mắt thế nào?”
Khê Ngôn tỏ ra uể toải: “Mẹ, con mệt rồi, mai mình hãy nói chuyện này được không?” Vừa nói vừa đi vào phòng.
Chu Mộc Lan nóng lòng, tuy vậy lại không tiếp tục truy vấn nữa.
Thế nhưng hôm sau lúc ăn sáng bà lại tiếp tục hỏi.
Khê Ngôn hàm hồ nói người rất tốt, nhưng vấn đề là: “Người ta chướng mắt con, con đã nói rồi, điều kiện thế này ai để ý tới chứ? Nhà người ta mở bệnh viện, đã vậy lại còn là tiến sĩ bác sĩ, ánh mắt kén cá chọn canh lắm.”
Chu Mộc Lan nghe xong hơi sầu não, nói: “Vậy con chủ động liên lạc với người ta nhiều chút, tình cảm đều là vun trồng mà ra.”
Lý Mã Phong nghe lời này xong không vui mấy, đặt chén đũa lên bàn, nói: “Chẳng lẽ con gái tôi không ai muốn chắc? Vội vàng vậy mà làm gì!”
“Ông thì biết cái gì?” Chu Mộc Lan ngừng đũa, “Thời này người trẻ tuổi yêu đương là phải biết chủ động chút, thường xuyên qua lại kiểu gì chả lâu ngày sinh tình.”
“Tôi không biết, nhưng Khê Ngôn cũng nói người ta không có hứng thú, chướng mắt con bé rồi, sao mình phải mặt nóng dán mông lạnh làm gì, chẳng phải khiến người khác giễu cợt à?”
“Ai dám giễu cợt hả? Ông đúng là có ngày chết vì sĩ diện!”
“Cái này người ta nói là có tiết tháo!”
“Ông giỏi lắm, còn dám cãi hả! Năm đấy nếu không phải da mặt tôi dày không ngại mất mặt, ông mà theo đuổi được tôi ấy?”
“Ai theo đuổi ai? Nói rõ ràng!”
“Ai da mặt mỏng thì người đó theo đuổi!”
Hai ngày sau.
Chu Mộc Lan lại tới hỏi: “Khê Ngôn, con đã gửi tin nhắn cho người ta chưa đấy?”
Khê Ngôn nằm trên giường, rời mắt khỏi sách giáo khoa, “Gửi rồi nhưng người ta không hồi âm, có lẽ là không có hứng thú thật.”
Chu Mộc Lan bước vào ngồi trên mép giường, “Khê Ngôn, không phải mẹ muốn ép buộc con, nhưng cái tính này của con từ nhỏ đến lớn chẳng thay đổi gì cả, đẩy một bước con đi một bước, không ai giục giã thì cứ chần chừ không dám tiến lên, mẹ sợ con lỡ mất cơ hội tốt.”
Khê Ngôn gật đầu, “Mẹ, con hiểu mà.”
Khi còn nhỏ nếu không phải mẹ thời thời khắc khắc để ý tới việc học của cô, có lẽ thành tích của cô cũng chỉ giậm chân tại chỗ.
Chu Mộc Lan cười hỏi: “Vậy con có hứng thú với người ta không?”
Khê Ngôn sợ nói không sẽ lại bị càm ràm nên đành phải nói: “Có, nhưng vấn đề là người ta quả thực…”
Chu Mộc Lan không nói lời nào, chẳng biết đang âm thầm cân nhắc điều gì, cuối cùng chỉ bảo cô cứ yên tâm, sau đó nói cô nhớ ngủ sớm một chút rồi ra ngoài.
Khê Ngôn cho rằng chuyện này cứ thế chấm dứt, không ngờ hai ngày sau cô lại nhận được tin nhắn từ Cố Văn Lan…
—— 8h30 tối thứ sáu, chỗ cũ.
Sau khi nhận được tin nhắn, cả một buổi chiều cô không có cách nào tập trung nổi, trong lòng cô có chuyện không giấu được, có gì biểu hiện hết trên mặt.
Phía dưới có một nam sinh hỏi: “Cô ơi, lão đồng chí Lý nhà cô lại nhậu nhẹt đấy ạ?”
Khê Ngôn hồi thần, hắng giọng nói: “Đang đi học mà nói nhảm gì vậy? Chép lại ý nghĩa lịch sử của phong trào Khải Mông 20 lần, mai nộp.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.