Quyển 2 - Chương 30: Đúng thật, chính anh cũng cảm thấy mình hơi bị kì quặc.
Nghiên Thừa Thư
19/07/2020
Tối hôm qua Hứa Du say rượu, hôm sau vẫn còn thấy hốt
hoảng bèn xin nghỉ làm.
Khê Ngôn là người nhàn rỗi nên gần như dành nguyên một ngày với cô ấy.
Mười giờ sáng Hứa Du đã kéo cô ra ngoài dạo phố, thời tiết lành lạnh âm u trông càng thêm sầu thảm.
Khê Ngôn kéo cô ấy vào một tiệm cà phê ven đường, lập tức cảm thấy ấm hẳn lên.
Đang trong giờ làm việc, quán cà phê ít người càng thêm tĩnh lặng
Tâm trạng Hứa Du vốn dĩ đã không ra sao nên ngồi ở nơi yên lặng lại càng thêm u ám.
Khê Ngôn không thích cà phê nên gọi một ly trà sữa, sau đó quan sát vẻ mặt của Hứa Du ngồi đối diện, Khê Ngôn là một người hết sức cảm tính, cảm xúc của cô dễ dàng bị ảnh hưởng từ những người bên cạnh.
Cô cũng không giỏi an ủi ai, Khê Ngôn hợp với việc làm một người lắng nghe hơn, nhưng dường như Hứa Du không hề muốn nói chuyện.
Khê Ngôn nói: “Cậu đang nghĩ gì thế?”
Lúc này Hứa Du mới hoàn hồn, cô ấy ngẩn ra một lát rồi nói: “Nghĩ chuyện cũ.”
“Cậu còn thích anh ta à?” Cô không muốn hỏi vậy, hay nói cách khác là cô hy vọng nhận được một lời phủ định từ Hứa Du, bởi không mấy ai thực sự “gương vỡ lại lành” được.
“Không biết…” Hứa Du cúi mặt.
Khê Ngôn nghĩ ngợi, hỏi: “Thế còn cái anh chàng bạn trai… sinh viên kia của cậu thì tính sao, cậu định giải quyết kiểu gì?”
Lời này dường như chạm thẳng đến nỗi lòng của Hứa Du, cô ấy nằm gục xuống bàn, “Là tớ có lỗi với cậu ta… Không, tớ không xứng với người ta, người ấy tốt đẹp tới thế, còn trẻ, còn sức sống, tương lai còn dài nữa… Tuy rằng phản ứng hơi chậm tí.”
Lúc nhắc tới cậu bạn nhỏ này thì Hứa Du mỉm cười, tâm trạng dường như cũng tốt hơn một chút.
Khê Ngôn cũng cười theo, “Cậu ta có biết chuyện về Lộ Minh không?”
Nụ cười của Hứa Du nhạt dần, “Cậu ấy biết, nhưng không biết chuyện hôm qua tớ gặp Lộ Minh.” Cô ấy dựa lưng vào ghế, bỗng nhiên nói: “Bỗng dưng muốn gặp cậu bạn nhỏ quá.”
Chuyện tình của Hứa Du và Lộ Minh lúc trước có thể nói là làm người ta cực kì ngưỡng mộ.
Mỗi khi Khê Ngôn nhìn thấy bọn họ dính lấy nhau thì lại thầm đau khổ, nhất là năm ấy thái độ của Cố Văn Lan dành cho cô là kiểu có hay không cũng chẳng quan trọng.
Lộ Minh rất tốt với Hứa Du, là cái loại chỉ muốn ôm cô ấy vào lòng để mà chiều chuộng yêu thương, nhà Lộ Minh lại không phải loại giàu sang gì nhưng anh lại luôn muốn dành cho Hứa Du những thứ tốt nhất trên đời.
Khi đó Hứa Du còn không biết gia cảnh Lộ Minh thế nào, mỗi lần gặp Lộ Minh đều tặng cô ấy cái này cái kia, lúc đầu Hứa Du còn tưởng mình đụng phải một tên phú nhị đại rồi, sau đó mới biết được đó là tiền mà anh ăn mặc cần kiệm và vất vả làm thêm kiếm được.
Có một lần Lộ Minh tặng Hứa Du một chiếc túi xách Chanel trị giá cả vạn, đó là quà sinh nhật anh tặng Hứa Du sau khi biến mất một tháng, hôm Hứa Du thấy Lộ Minh thì thấy anh xanh xao vàng vọt, vừa nhìn túi xách trên tay vừa hỏi anh sao lại thế này.
Nhưng anh không trả lời.
Hứa Du đi hỏi người trong KTX của Lộ Minh nhưng họ cứ ngậm miệng không nói, về sau cô ấy mới nhờ Khê Ngôn đi hỏi Cố Văn Lan.
Lúc ấy Khê Ngôn và Cố Văn Lan đã chia tay một năm nhưng trong điện thoại của Khê Ngôn vẫn còn lưu số của anh nên nhắn tin hỏi Cố Văn Lan, trước giờ anh vẫn khinh thường cái loại chuyện lặng lẽ chịu đựng không nói lời nào này nên thẳng thắn trả lời cô.
Thằng nhãi này ăn mì gói một tháng.
Lúc ấy Hứa Du khóc ngay tại chỗ, cầm túi xách đi tìm Lộ Minh bắt anh trả lại.
Hai người tranh cãi một lúc lâu, Lộ Minh ngất xỉu, ngay lập tức bị đưa vào bệnh viện, anh phát sốt cả một tuần, Hứa Du vẫn luôn ở bệnh viện chăm sóc anh, không hề đi học một tiết nào.
Trừ việc đó ra thì Lộ Minh còn rất trân trọng Hứa Du, hai người yêu đương hai năm anh cũng chưa từng chạm vào cô ấy, sợ dọa Hứa Du nên vẫn luôn chịu một mình.
Nhưng Hứa Du lại nói: “Bất kể sau này chúng ta có còn ở bên nhau hay không thì em vẫn sẽ cho anh.”
Khê Ngôn cảm thấy, hai người này chắc chắn sẽ là một đôi hạnh phúc suốt đời
Nhưng cuối cùng vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn
Bên cạnh Lộ Minh bỗng dưng xuất hiện một cô gái khác, cô gái này khác với Hứa Du, cô ta không cần Lộ Minh ăn mặc cần kiệm xanh xao vàng vọt mua túi xách hàng hiệu cho cô ta, khi bọn họ ở chung rất đơn giản, chỉ đơn giản là vui sướng.
Lúc chia tay Lộ Minh nói với Hứa Du: “Hứa Du, lúc ở bên anh em luôn có áp lực quá lớn, nếu chỉ cần không tốt với em một chút thôi anh sẽ cảm thấy áy náy, nhưng khi ở bên cô ấy anh lại không có loại áp lực này.”
Hứa Du chạy lên KTX ôm hết đồ ném cho Lộ Minh, “ Tôi chưa từng bắt anh phải đối xử với tôi ra sao, không có mấy thứ này tôi vẫn có thể sống, cuộc sống thiếu anh tôi vẫn có thể tiếp tục, bây giờ, cầm đồ của anh cút cho tôi!”
“Em làm gì vậy?” Lộ Minh túm lấy cô ấy, “Những thứ này là anh cho em, em trả lại anh làm gì?”
“Lộ Minh, anh đừng để tôi cảm thấy là tôi nợ anh cái gì! Cầm đồ cút đi, giữa chúng ta coi như hết!”
Coi như hết ư?
Lúc ấy Khê Ngôn dựa vào lan can ngoài hàng lang chứng kiến tất cả.
Cô không nhìn rõ vẻ mặt của Lộ Minh nhưng lại cảm thấy bóng dáng của Lộ Minh dường như rất cô đơn, anh ta đứng yên ở dưới lầu hồi lâu, tận đến khi bị dì gái trông KTX nữ đuổi đi.
Hứa Du không tặng cho Lộ Minh được mấy thứ, nhưng cô ấy chịu ngồi ở thư viện với anh ta đến khi thư viện đóng cửa, cuối tuần cũng sẽ học cùng anh, hai năm thanh xuân của cô ấy dường như đều giao cho anh ta.
Đó là hai năm duy nhất Hứa Du tách ra khỏi hoạt động chung của KTX, cũng không phải cô ấy thích quấn lấy Lộ Minh, chỉ là Hứa Du cảm thấy Lộ Minh quá tốt với cô ấy, nếu chỉ tặng đồ đáp lễ lấy lệ thì sẽ không bày tỏ được tâm ý của cô, cho nên cô ấy tận tâm tận lực mà chăm sóc cuộc sống cho Lộ Minh
Sức khỏe của mẹ Lộ Minh không được tốt, có một lần nghỉ hè mẹ anh ta phải nằm viện nhưng Lộ Minh còn phải đi làm thêm, Hứa Du bèn chạy tới chăm sóc bà ấy hai tháng, khiến mẹ Lộ cảm động tới nỗi chỉ nhận cô ấy làm con dâu.
Ai cũng cảm thấy hai người này chắc chắn sẽ thành đôi.
Khê Ngôn cũng coi như người đã chứng kiến hết cuộc tình rầm rộ ấy của họ.
Cô không có cảm tưởng gì về tình cảm của cả hai, cô chỉ thấy, hai người này đã không cô phụ thanh xuân của mình.
Ngày bọn họ chia tay, Hứa Du dúi đầu vào lòng Khê Ngôn khóc không thở nổi.
Hôm đó tâm trạng của Khê Ngôn cũng chẳng ra sao, cô gặp phải Cố Văn Lan trên đường, anh lại có bạn gái, cô bé ôm lấy cánh tay anh, ríu ra ríu rít như con chim nhỏ, mà anh vẫn nở nụ cười bất cần đời lúc xưa.
Cô bé ấy khác cô, lúc cô ở bên anh rất im lặng, có lẽ chính anh cũng cảm thấy cô thật buồn tẻ và vô vị chăng.
Tuy là cô đá anh trước
Khê Ngôn cảm thấy thật vô nghĩa khi truy cứu lại chuyện năm xưa, năm đó Cố Văn Lan khác bây giờ, khác ở chỗ ngày đó anh giống một con thuyền cô độc phiêu bạt trên biển, gặp hòn đảo nào sẽ cập bến tại hòn đảo đó, chẳng mấy chốc lại dạt theo con sóng tới nơi khác.
Mà hiện tại…
Có lẽ là anh đã thật sự cập bến, nhưng liệu có còn dạt theo những con sóng khác mà đi mất thì không chắc
Sau đó Cố Văn Lan mới nói cách so sánh này của cô không đúng.
Anh nói: “Anh là con thuyền cô độc, nhưng em lại là thuyền trưởng của con thuyền đó, cho nên bất kể anh dạt theo sóng biển đi tới đâu thì em cũng sẽ ở bên anh, trừ khi em nhảy xuống biển, có lẽ con thuyền này cũng sẽ đắm mất.”
Khê Ngôn nói: “Anh đừng nói mấy thứ không may chứ.”
Anh cười cười, “Vậy em phải nắm tay lái cho chắc vào, để vĩnh viễn ở bên cạnh anh, cùng hội cùng thuyền, vui buồn có nhau.”
Khê Ngôn nói: “Em chỉ hy vọng hai ta đều bình an khỏe mạnh.”
——
Khê Ngôn không biết Hứa Du định làm thế nào, nhưng bất kể cô ấy quyết định ra sao thì cô cũng sẽ không xen vào.
Nếu là lúc còn trẻ thì có lẽ sẽ không biết phải làm sao, nhưng chuyện tình kia đã lắng đọng lại nhiều năm đến thế, hẳn là Hứa Du cũng đã biết lo liệu ra sao rồi.
Lúc Khê Ngôn về nhà đã là 9 giờ tối, cô ăn cơm chiều với Hứa Du xong lại đi mua nguyên liệu nấu ăn nên đến giờ mới về, nhưng lúc cô bước vào thì thấy đèn phòng khách đang sáng, Cố Văn Lan mặc áo ngủ, ngồi trên sô pha xem TV, là bộ phim cung đấu thời Thanh cô vẫn hay xem.
Đèn trong phòng sáng lên êm dịu, dễ thân.
Cố Văn Lan quay đầu lại nói: “Em đã đi đâu đấy? Sao giờ mới về?”
Khê Ngôn ngẩn người, hóa ra lúc về nhà có người chờ mình là cảm giác này… Thật quá đáng, bây giờ cô mới trải qua, mà anh đã thể nghiệm từ lâu.
Khê Ngôn không nói gì, cầm đồ vào phòng bếp.
Cố Văn Lan thấy cô không để ý đến mình lại bắt đầu nghĩ ngợi, không biết hôm nay cô giáo Lý gặp phải chuyện gì mà nhìn có vẻ không vui lắm, anh bám theo cô vào phòng bếp.
Khê Ngôn lấy nguyên liệu ra rửa, hỏi anh, “Anh ăn cơm chưa?”
Cố Văn Lan đứng trông mong một lát mới đến ôm cô, “Chưa.”
“Đừng ôm.” Cô đẩy anh ra, quay người lấy đồ.
“Sao em lạnh nhạt với anh thế?” Anh cản đường đi của cô, tỏ ra nghiêm túc như một cậu bé.
Khê Ngôn không nhịn được bèn cười, “Em chưa tắm đâu.”
Vẻ mặt anh dịu lại, vẫn ôm cô, “Anh không ngại.”
“Nhưng em thì có, hôm nay em ở ngoài cả ngày đấy.” Khê Ngôn vừa nói xong thì bị anh bế lên bàn.
“Đi đâu thế?” Anh dụi mặt vào cổ cô.
“Ôi, cái anh này…” Khê Ngôn lại đẩy mặt anh ra, “Anh không ngại bẩn hả?”
“Hôn chút thôi mà.”
“Anh đứng lên đi.”
“Ừm? Em ăn cái gì thế? Thơm quá?” Chóp mũi Cố Văn Lan chạm vào khóe môi cô
“…”
“Thơm thật mà.” Anh cố sức ngửi một hơi.
“Trước khi về nhà em ăn mấy quả dâu tây.” Khê Ngôn nói.
Cô định mua để an ủi Hứa Du, không ngờ lại chén mất một nửa.
Hơi ngại một xíu.
Cố Văn Lan ngẩng cổ lên định hôn cô, “Anh muốn nếm thử.”
Khê Ngôn vẫn tìm cách trốn, “Em có mua một ít về này, để em rửa cho anh nhé?”
Cố Văn Lan dừng lại, nghi ngờ nhìn cô, “Không cho anh hôn? Cố ý? Tại sao?”
Khê Ngôn: “…”
Cô cảm thấy dạo gần đây hình như Cố Văn Lan hơi nhạy cảm, hơi có biến động nhỏ đã bắt đầu nghi thần nghi quỷ, đây cũng xem như di chứng lúc yêu đương à? Thanh niên bây giờ đều lo được lo mất như thế á?
Mùa xuân của Cố Văn Lan đến cả rồi đây mà.
Ai bảo trước kia… hờ, anh thất lạc thanh xuân.
“Em còn phải nấu cơm cho anh đấy? Lần nào anh hôn xong cũng không làm được cái gì nữa.”
“Thế hả?”
“Tất nhiên rồi,” vừa nói đến đây là cô bực mình, tỏ ra hung hãn mà chọc ngực anh, “Tính tình anh thế nào mà anh cũng không rõ hả?”
Nhưng thật ra chẳng hung hãn chút nào cả, giống như giận dỗi, lại giống như làm nũng.
Cố Văn Lan chưa từng thấy dáng vẻ hung hãn của cô bao giờ, cô bị chọc giận thì cùng lắm là đánh anh một phát, hoặc là đấm hay đẩy anh ra gì đó, nhưng chút lực này của cô với anh mà nói thì mềm như bông, hoặc đôi khi cô sẽ mắng: “Cố Văn Lan! Anh thật quá đáng!”
Cũng không hề nói mấy lời thô tục, có lẽ là bởi cô làm giáo viên, cũng có thể là do được dạy từ nhỏ, bởi nói chung thì trong nhà cô chỉ toàn giáo viên, giáo dục văn minh cũng là chuyện bình thường.
Cô giáo Lý không hổ là người xuất thân từ dòng dõi thư hương.
Cô giáo Lý lúc này giống hệt kẹo bông gòn vị dâu tây, giữa đám bông bông trắng trẻo ngọt lịm là nhân dâu tây thơm lừng.
Cố Văn Lan bị cô chọc đến ngứa răng bèn bế cô vào phòng ngủ.
Khê Ngôn giật mình, “Anh không tính ăn cơm à?”
Anh nói: “Ăn kẹo bông gòn đã.”
Trong chuyện đó Cố Văn Lan tình thú một cách cợt nhả, lúc anh hứng lên bèn thì thầm đùa cợt bên tai cô: “Hòa nhĩ bả lĩnh khấu tùng, y đái khoan, tụ sao nhi uấn trứ nha nhi thiêm dã, tắc đãi nhĩ nhẫn nại ôn tồn nhất thưởng miên.” (*)
Trước kia Khê Ngôn cùng từng đọc qua “Mẫu đơn đình” (*’) nên biết anh có ý gì bèn quay mặt đi.
(*), (*’) Một đoạn trích trong “Mẫu đơn đình” – một sáng tác của Thang Hiển Tổ, nội dung là về chuyện tình lãng mạn của Đỗ Lệ Nương và Liễu Mộng Mai, đại khái đây là cảnh triền miên của hai người. Trong này hình như Cố Văn Lan đang đọc cảnh cởi đồ của Đỗ Lệ Nương… (Cần tham khảo thêm.)
Cố Văn Lan nói: “Khê Ngôn, chúng ta nên có một đứa bé.”
Khê Ngôn lập tức hoàn hồn, cô nói: “Chưa được, bây giờ thì chưa được …”
Cố Văn Lan biết tại sao bây giờ cô vẫn chưa muốn có con, hiện tại cô đang làm chủ nhiệm lớp 11, tháng sáu năm sau sẽ là chủ nhiệm lớp 12, cô sợ đến lúc xin nghỉ đẻ, lâm thời đổi chủ nhiệm mới sẽ ảnh hưởng tới trạng thái của học sinh.
Nhưng Cố Văn Lan lại rất thích trêu chọc cô, cứ như bị nghiện bắt nạt cô vậy, anh mạnh tay bóp eo cô, Khê Ngôn giơ chăn đá vào ngực anh, không những không khiến anh bị thương mà còn làm thú tính của Cố Văn Lan nổi lên
Anh bị cô chọc như thế, cho nên… Chạm vào nổ ngay, gương vỡ khó lành.
Khê Ngôn giận đến run giọng, “Lúc nào anh cũng vậy hết, chẳng bao giờ nghe lời em cả, anh có thấy mình đáng ghét không? Anh ——”
Cố Văn Lan nhanh chóng an ủi cô, “Anh đáng ghét anh đáng ghét, anh sẽ không vậy nữa, sau này anh chắc chắn sẽ nghe lời em, đừng giận, giận nữa hại thân không tốt cho đứa bé.”
“Cố Văn Lan!”
“Rồi rồi anh đùa thôi.”
Sáng hôm sau Khê Ngôn vẫn chưa hết giận, lúc chuẩn bị bữa sáng vẫn xụ mặt, nhìn thấy anh cô lại càng tức
Cố Văn Lan không dám trêu cô nữa, anh bám theo sau cô dịu dàng cười “Hôm nay cô giáo Lý nấu cháo gì đó? Thơm quá.”
Cô nói: “Tự đi xem đi.”
“Khê Ngôn,” Anh bỗng dưng gọi lại cô, Khê Ngôn dừng lại, Cố Văn Lan quay người cô lại phía mình: “Không sao đâu, anh tính rồi, đang trong kỳ an toàn của em mà.”
“Kỳ an toàn cũng đâu có chuẩn.”
“Yên tâm, với cái cơ thể này của em thì không…” Anh đột nhiên im lặng.
Khê Ngôn ngơ ngác nhìn anh, “Anh nói thế là có ý gì? Em bị làm sao à? Sao lại không dễ mang thai chứ?”
Cố Văn Lan cong môi cười, khẽ nói: “Không có gì, em chỉ hơi thiếu máu thôi, cần phải điều dưỡng một chút, điều dưỡng xong thì mang thai không thành vấn đề, đừng sợ, không phải vấn đề gì nghiêm trọng đâu.”
“Thật không?”
“Anh lừa em làm gì?”
Khê Ngôn vẫn không quá yên tâm, “Hay là em đến bệnh viện kiểm tra nhé?”
Cố Văn Lan nói: “Cũng được, bao giờ em định đi? Anh dành thời gian đi với em.”
Cô cười cười, “Không cần đâu, em tự đi được mà.”
Cố Văn Lan không mấy vừa lòng, anh nhíu mày, “Em không thể ỷ lại anh một chút à?”
“Em làm được mà, chỉ là kiểm tra thôi, đơn giản lắm.” Cô nói.
“Đúng là rất đơn giản.” Anh bĩu môi tỏ ra buồn bực.
“Sao anh cứ kì quặc mãi thế?”
“…” Đúng thật, chính anh cũng cảm thấy mình hơi bị kì quặc.
Cố Văn Lan cũng ý thức được dạo này anh thay đổi rất rõ ràng, cứ như trở thành một người khác vậy, đôi lúc anh thậm chí còn làm mấy chuyện ngu xuẩn, hồi học cấp ba anh còn không ấu trĩ đến mức này.
Khi đó căn bản là anh không có sức lực, thời gian, thậm chí cũng sẽ tuyệt đối không ấu trĩ như vậy.
Anh căng thẳng nhiều năm, Khâu Nam vẫn thường nói anh trưởng thành sớm, mới bước vào tuổi thanh xuân đã bắt đầu tự hỏi về cuộc sống của một người trưởng thành, lúc ấy anh không cảm thấy có gì không ổn cả, bởi vì tâm thái anh khi đó đã như vậy.
“Cô giáo Lý.”
“Sao thế?”
“Sắp Tết rồi, anh muốn ăn kẹo bông gòn.”
“Kẹo bông gòn? Được thôi, hai ngày nữa em mua cho anh.”
“Cô giáo Lý.”
“Ừm?”
“Em tốt quá.”
“Chỉ mua kẹo bông gòn cho anh mà thôi, cũng có đắt đâu.”
“… Chậc, thôi quên đi.”
Khê Ngôn là người nhàn rỗi nên gần như dành nguyên một ngày với cô ấy.
Mười giờ sáng Hứa Du đã kéo cô ra ngoài dạo phố, thời tiết lành lạnh âm u trông càng thêm sầu thảm.
Khê Ngôn kéo cô ấy vào một tiệm cà phê ven đường, lập tức cảm thấy ấm hẳn lên.
Đang trong giờ làm việc, quán cà phê ít người càng thêm tĩnh lặng
Tâm trạng Hứa Du vốn dĩ đã không ra sao nên ngồi ở nơi yên lặng lại càng thêm u ám.
Khê Ngôn không thích cà phê nên gọi một ly trà sữa, sau đó quan sát vẻ mặt của Hứa Du ngồi đối diện, Khê Ngôn là một người hết sức cảm tính, cảm xúc của cô dễ dàng bị ảnh hưởng từ những người bên cạnh.
Cô cũng không giỏi an ủi ai, Khê Ngôn hợp với việc làm một người lắng nghe hơn, nhưng dường như Hứa Du không hề muốn nói chuyện.
Khê Ngôn nói: “Cậu đang nghĩ gì thế?”
Lúc này Hứa Du mới hoàn hồn, cô ấy ngẩn ra một lát rồi nói: “Nghĩ chuyện cũ.”
“Cậu còn thích anh ta à?” Cô không muốn hỏi vậy, hay nói cách khác là cô hy vọng nhận được một lời phủ định từ Hứa Du, bởi không mấy ai thực sự “gương vỡ lại lành” được.
“Không biết…” Hứa Du cúi mặt.
Khê Ngôn nghĩ ngợi, hỏi: “Thế còn cái anh chàng bạn trai… sinh viên kia của cậu thì tính sao, cậu định giải quyết kiểu gì?”
Lời này dường như chạm thẳng đến nỗi lòng của Hứa Du, cô ấy nằm gục xuống bàn, “Là tớ có lỗi với cậu ta… Không, tớ không xứng với người ta, người ấy tốt đẹp tới thế, còn trẻ, còn sức sống, tương lai còn dài nữa… Tuy rằng phản ứng hơi chậm tí.”
Lúc nhắc tới cậu bạn nhỏ này thì Hứa Du mỉm cười, tâm trạng dường như cũng tốt hơn một chút.
Khê Ngôn cũng cười theo, “Cậu ta có biết chuyện về Lộ Minh không?”
Nụ cười của Hứa Du nhạt dần, “Cậu ấy biết, nhưng không biết chuyện hôm qua tớ gặp Lộ Minh.” Cô ấy dựa lưng vào ghế, bỗng nhiên nói: “Bỗng dưng muốn gặp cậu bạn nhỏ quá.”
Chuyện tình của Hứa Du và Lộ Minh lúc trước có thể nói là làm người ta cực kì ngưỡng mộ.
Mỗi khi Khê Ngôn nhìn thấy bọn họ dính lấy nhau thì lại thầm đau khổ, nhất là năm ấy thái độ của Cố Văn Lan dành cho cô là kiểu có hay không cũng chẳng quan trọng.
Lộ Minh rất tốt với Hứa Du, là cái loại chỉ muốn ôm cô ấy vào lòng để mà chiều chuộng yêu thương, nhà Lộ Minh lại không phải loại giàu sang gì nhưng anh lại luôn muốn dành cho Hứa Du những thứ tốt nhất trên đời.
Khi đó Hứa Du còn không biết gia cảnh Lộ Minh thế nào, mỗi lần gặp Lộ Minh đều tặng cô ấy cái này cái kia, lúc đầu Hứa Du còn tưởng mình đụng phải một tên phú nhị đại rồi, sau đó mới biết được đó là tiền mà anh ăn mặc cần kiệm và vất vả làm thêm kiếm được.
Có một lần Lộ Minh tặng Hứa Du một chiếc túi xách Chanel trị giá cả vạn, đó là quà sinh nhật anh tặng Hứa Du sau khi biến mất một tháng, hôm Hứa Du thấy Lộ Minh thì thấy anh xanh xao vàng vọt, vừa nhìn túi xách trên tay vừa hỏi anh sao lại thế này.
Nhưng anh không trả lời.
Hứa Du đi hỏi người trong KTX của Lộ Minh nhưng họ cứ ngậm miệng không nói, về sau cô ấy mới nhờ Khê Ngôn đi hỏi Cố Văn Lan.
Lúc ấy Khê Ngôn và Cố Văn Lan đã chia tay một năm nhưng trong điện thoại của Khê Ngôn vẫn còn lưu số của anh nên nhắn tin hỏi Cố Văn Lan, trước giờ anh vẫn khinh thường cái loại chuyện lặng lẽ chịu đựng không nói lời nào này nên thẳng thắn trả lời cô.
Thằng nhãi này ăn mì gói một tháng.
Lúc ấy Hứa Du khóc ngay tại chỗ, cầm túi xách đi tìm Lộ Minh bắt anh trả lại.
Hai người tranh cãi một lúc lâu, Lộ Minh ngất xỉu, ngay lập tức bị đưa vào bệnh viện, anh phát sốt cả một tuần, Hứa Du vẫn luôn ở bệnh viện chăm sóc anh, không hề đi học một tiết nào.
Trừ việc đó ra thì Lộ Minh còn rất trân trọng Hứa Du, hai người yêu đương hai năm anh cũng chưa từng chạm vào cô ấy, sợ dọa Hứa Du nên vẫn luôn chịu một mình.
Nhưng Hứa Du lại nói: “Bất kể sau này chúng ta có còn ở bên nhau hay không thì em vẫn sẽ cho anh.”
Khê Ngôn cảm thấy, hai người này chắc chắn sẽ là một đôi hạnh phúc suốt đời
Nhưng cuối cùng vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn
Bên cạnh Lộ Minh bỗng dưng xuất hiện một cô gái khác, cô gái này khác với Hứa Du, cô ta không cần Lộ Minh ăn mặc cần kiệm xanh xao vàng vọt mua túi xách hàng hiệu cho cô ta, khi bọn họ ở chung rất đơn giản, chỉ đơn giản là vui sướng.
Lúc chia tay Lộ Minh nói với Hứa Du: “Hứa Du, lúc ở bên anh em luôn có áp lực quá lớn, nếu chỉ cần không tốt với em một chút thôi anh sẽ cảm thấy áy náy, nhưng khi ở bên cô ấy anh lại không có loại áp lực này.”
Hứa Du chạy lên KTX ôm hết đồ ném cho Lộ Minh, “ Tôi chưa từng bắt anh phải đối xử với tôi ra sao, không có mấy thứ này tôi vẫn có thể sống, cuộc sống thiếu anh tôi vẫn có thể tiếp tục, bây giờ, cầm đồ của anh cút cho tôi!”
“Em làm gì vậy?” Lộ Minh túm lấy cô ấy, “Những thứ này là anh cho em, em trả lại anh làm gì?”
“Lộ Minh, anh đừng để tôi cảm thấy là tôi nợ anh cái gì! Cầm đồ cút đi, giữa chúng ta coi như hết!”
Coi như hết ư?
Lúc ấy Khê Ngôn dựa vào lan can ngoài hàng lang chứng kiến tất cả.
Cô không nhìn rõ vẻ mặt của Lộ Minh nhưng lại cảm thấy bóng dáng của Lộ Minh dường như rất cô đơn, anh ta đứng yên ở dưới lầu hồi lâu, tận đến khi bị dì gái trông KTX nữ đuổi đi.
Hứa Du không tặng cho Lộ Minh được mấy thứ, nhưng cô ấy chịu ngồi ở thư viện với anh ta đến khi thư viện đóng cửa, cuối tuần cũng sẽ học cùng anh, hai năm thanh xuân của cô ấy dường như đều giao cho anh ta.
Đó là hai năm duy nhất Hứa Du tách ra khỏi hoạt động chung của KTX, cũng không phải cô ấy thích quấn lấy Lộ Minh, chỉ là Hứa Du cảm thấy Lộ Minh quá tốt với cô ấy, nếu chỉ tặng đồ đáp lễ lấy lệ thì sẽ không bày tỏ được tâm ý của cô, cho nên cô ấy tận tâm tận lực mà chăm sóc cuộc sống cho Lộ Minh
Sức khỏe của mẹ Lộ Minh không được tốt, có một lần nghỉ hè mẹ anh ta phải nằm viện nhưng Lộ Minh còn phải đi làm thêm, Hứa Du bèn chạy tới chăm sóc bà ấy hai tháng, khiến mẹ Lộ cảm động tới nỗi chỉ nhận cô ấy làm con dâu.
Ai cũng cảm thấy hai người này chắc chắn sẽ thành đôi.
Khê Ngôn cũng coi như người đã chứng kiến hết cuộc tình rầm rộ ấy của họ.
Cô không có cảm tưởng gì về tình cảm của cả hai, cô chỉ thấy, hai người này đã không cô phụ thanh xuân của mình.
Ngày bọn họ chia tay, Hứa Du dúi đầu vào lòng Khê Ngôn khóc không thở nổi.
Hôm đó tâm trạng của Khê Ngôn cũng chẳng ra sao, cô gặp phải Cố Văn Lan trên đường, anh lại có bạn gái, cô bé ôm lấy cánh tay anh, ríu ra ríu rít như con chim nhỏ, mà anh vẫn nở nụ cười bất cần đời lúc xưa.
Cô bé ấy khác cô, lúc cô ở bên anh rất im lặng, có lẽ chính anh cũng cảm thấy cô thật buồn tẻ và vô vị chăng.
Tuy là cô đá anh trước
Khê Ngôn cảm thấy thật vô nghĩa khi truy cứu lại chuyện năm xưa, năm đó Cố Văn Lan khác bây giờ, khác ở chỗ ngày đó anh giống một con thuyền cô độc phiêu bạt trên biển, gặp hòn đảo nào sẽ cập bến tại hòn đảo đó, chẳng mấy chốc lại dạt theo con sóng tới nơi khác.
Mà hiện tại…
Có lẽ là anh đã thật sự cập bến, nhưng liệu có còn dạt theo những con sóng khác mà đi mất thì không chắc
Sau đó Cố Văn Lan mới nói cách so sánh này của cô không đúng.
Anh nói: “Anh là con thuyền cô độc, nhưng em lại là thuyền trưởng của con thuyền đó, cho nên bất kể anh dạt theo sóng biển đi tới đâu thì em cũng sẽ ở bên anh, trừ khi em nhảy xuống biển, có lẽ con thuyền này cũng sẽ đắm mất.”
Khê Ngôn nói: “Anh đừng nói mấy thứ không may chứ.”
Anh cười cười, “Vậy em phải nắm tay lái cho chắc vào, để vĩnh viễn ở bên cạnh anh, cùng hội cùng thuyền, vui buồn có nhau.”
Khê Ngôn nói: “Em chỉ hy vọng hai ta đều bình an khỏe mạnh.”
——
Khê Ngôn không biết Hứa Du định làm thế nào, nhưng bất kể cô ấy quyết định ra sao thì cô cũng sẽ không xen vào.
Nếu là lúc còn trẻ thì có lẽ sẽ không biết phải làm sao, nhưng chuyện tình kia đã lắng đọng lại nhiều năm đến thế, hẳn là Hứa Du cũng đã biết lo liệu ra sao rồi.
Lúc Khê Ngôn về nhà đã là 9 giờ tối, cô ăn cơm chiều với Hứa Du xong lại đi mua nguyên liệu nấu ăn nên đến giờ mới về, nhưng lúc cô bước vào thì thấy đèn phòng khách đang sáng, Cố Văn Lan mặc áo ngủ, ngồi trên sô pha xem TV, là bộ phim cung đấu thời Thanh cô vẫn hay xem.
Đèn trong phòng sáng lên êm dịu, dễ thân.
Cố Văn Lan quay đầu lại nói: “Em đã đi đâu đấy? Sao giờ mới về?”
Khê Ngôn ngẩn người, hóa ra lúc về nhà có người chờ mình là cảm giác này… Thật quá đáng, bây giờ cô mới trải qua, mà anh đã thể nghiệm từ lâu.
Khê Ngôn không nói gì, cầm đồ vào phòng bếp.
Cố Văn Lan thấy cô không để ý đến mình lại bắt đầu nghĩ ngợi, không biết hôm nay cô giáo Lý gặp phải chuyện gì mà nhìn có vẻ không vui lắm, anh bám theo cô vào phòng bếp.
Khê Ngôn lấy nguyên liệu ra rửa, hỏi anh, “Anh ăn cơm chưa?”
Cố Văn Lan đứng trông mong một lát mới đến ôm cô, “Chưa.”
“Đừng ôm.” Cô đẩy anh ra, quay người lấy đồ.
“Sao em lạnh nhạt với anh thế?” Anh cản đường đi của cô, tỏ ra nghiêm túc như một cậu bé.
Khê Ngôn không nhịn được bèn cười, “Em chưa tắm đâu.”
Vẻ mặt anh dịu lại, vẫn ôm cô, “Anh không ngại.”
“Nhưng em thì có, hôm nay em ở ngoài cả ngày đấy.” Khê Ngôn vừa nói xong thì bị anh bế lên bàn.
“Đi đâu thế?” Anh dụi mặt vào cổ cô.
“Ôi, cái anh này…” Khê Ngôn lại đẩy mặt anh ra, “Anh không ngại bẩn hả?”
“Hôn chút thôi mà.”
“Anh đứng lên đi.”
“Ừm? Em ăn cái gì thế? Thơm quá?” Chóp mũi Cố Văn Lan chạm vào khóe môi cô
“…”
“Thơm thật mà.” Anh cố sức ngửi một hơi.
“Trước khi về nhà em ăn mấy quả dâu tây.” Khê Ngôn nói.
Cô định mua để an ủi Hứa Du, không ngờ lại chén mất một nửa.
Hơi ngại một xíu.
Cố Văn Lan ngẩng cổ lên định hôn cô, “Anh muốn nếm thử.”
Khê Ngôn vẫn tìm cách trốn, “Em có mua một ít về này, để em rửa cho anh nhé?”
Cố Văn Lan dừng lại, nghi ngờ nhìn cô, “Không cho anh hôn? Cố ý? Tại sao?”
Khê Ngôn: “…”
Cô cảm thấy dạo gần đây hình như Cố Văn Lan hơi nhạy cảm, hơi có biến động nhỏ đã bắt đầu nghi thần nghi quỷ, đây cũng xem như di chứng lúc yêu đương à? Thanh niên bây giờ đều lo được lo mất như thế á?
Mùa xuân của Cố Văn Lan đến cả rồi đây mà.
Ai bảo trước kia… hờ, anh thất lạc thanh xuân.
“Em còn phải nấu cơm cho anh đấy? Lần nào anh hôn xong cũng không làm được cái gì nữa.”
“Thế hả?”
“Tất nhiên rồi,” vừa nói đến đây là cô bực mình, tỏ ra hung hãn mà chọc ngực anh, “Tính tình anh thế nào mà anh cũng không rõ hả?”
Nhưng thật ra chẳng hung hãn chút nào cả, giống như giận dỗi, lại giống như làm nũng.
Cố Văn Lan chưa từng thấy dáng vẻ hung hãn của cô bao giờ, cô bị chọc giận thì cùng lắm là đánh anh một phát, hoặc là đấm hay đẩy anh ra gì đó, nhưng chút lực này của cô với anh mà nói thì mềm như bông, hoặc đôi khi cô sẽ mắng: “Cố Văn Lan! Anh thật quá đáng!”
Cũng không hề nói mấy lời thô tục, có lẽ là bởi cô làm giáo viên, cũng có thể là do được dạy từ nhỏ, bởi nói chung thì trong nhà cô chỉ toàn giáo viên, giáo dục văn minh cũng là chuyện bình thường.
Cô giáo Lý không hổ là người xuất thân từ dòng dõi thư hương.
Cô giáo Lý lúc này giống hệt kẹo bông gòn vị dâu tây, giữa đám bông bông trắng trẻo ngọt lịm là nhân dâu tây thơm lừng.
Cố Văn Lan bị cô chọc đến ngứa răng bèn bế cô vào phòng ngủ.
Khê Ngôn giật mình, “Anh không tính ăn cơm à?”
Anh nói: “Ăn kẹo bông gòn đã.”
Trong chuyện đó Cố Văn Lan tình thú một cách cợt nhả, lúc anh hứng lên bèn thì thầm đùa cợt bên tai cô: “Hòa nhĩ bả lĩnh khấu tùng, y đái khoan, tụ sao nhi uấn trứ nha nhi thiêm dã, tắc đãi nhĩ nhẫn nại ôn tồn nhất thưởng miên.” (*)
Trước kia Khê Ngôn cùng từng đọc qua “Mẫu đơn đình” (*’) nên biết anh có ý gì bèn quay mặt đi.
(*), (*’) Một đoạn trích trong “Mẫu đơn đình” – một sáng tác của Thang Hiển Tổ, nội dung là về chuyện tình lãng mạn của Đỗ Lệ Nương và Liễu Mộng Mai, đại khái đây là cảnh triền miên của hai người. Trong này hình như Cố Văn Lan đang đọc cảnh cởi đồ của Đỗ Lệ Nương… (Cần tham khảo thêm.)
Cố Văn Lan nói: “Khê Ngôn, chúng ta nên có một đứa bé.”
Khê Ngôn lập tức hoàn hồn, cô nói: “Chưa được, bây giờ thì chưa được …”
Cố Văn Lan biết tại sao bây giờ cô vẫn chưa muốn có con, hiện tại cô đang làm chủ nhiệm lớp 11, tháng sáu năm sau sẽ là chủ nhiệm lớp 12, cô sợ đến lúc xin nghỉ đẻ, lâm thời đổi chủ nhiệm mới sẽ ảnh hưởng tới trạng thái của học sinh.
Nhưng Cố Văn Lan lại rất thích trêu chọc cô, cứ như bị nghiện bắt nạt cô vậy, anh mạnh tay bóp eo cô, Khê Ngôn giơ chăn đá vào ngực anh, không những không khiến anh bị thương mà còn làm thú tính của Cố Văn Lan nổi lên
Anh bị cô chọc như thế, cho nên… Chạm vào nổ ngay, gương vỡ khó lành.
Khê Ngôn giận đến run giọng, “Lúc nào anh cũng vậy hết, chẳng bao giờ nghe lời em cả, anh có thấy mình đáng ghét không? Anh ——”
Cố Văn Lan nhanh chóng an ủi cô, “Anh đáng ghét anh đáng ghét, anh sẽ không vậy nữa, sau này anh chắc chắn sẽ nghe lời em, đừng giận, giận nữa hại thân không tốt cho đứa bé.”
“Cố Văn Lan!”
“Rồi rồi anh đùa thôi.”
Sáng hôm sau Khê Ngôn vẫn chưa hết giận, lúc chuẩn bị bữa sáng vẫn xụ mặt, nhìn thấy anh cô lại càng tức
Cố Văn Lan không dám trêu cô nữa, anh bám theo sau cô dịu dàng cười “Hôm nay cô giáo Lý nấu cháo gì đó? Thơm quá.”
Cô nói: “Tự đi xem đi.”
“Khê Ngôn,” Anh bỗng dưng gọi lại cô, Khê Ngôn dừng lại, Cố Văn Lan quay người cô lại phía mình: “Không sao đâu, anh tính rồi, đang trong kỳ an toàn của em mà.”
“Kỳ an toàn cũng đâu có chuẩn.”
“Yên tâm, với cái cơ thể này của em thì không…” Anh đột nhiên im lặng.
Khê Ngôn ngơ ngác nhìn anh, “Anh nói thế là có ý gì? Em bị làm sao à? Sao lại không dễ mang thai chứ?”
Cố Văn Lan cong môi cười, khẽ nói: “Không có gì, em chỉ hơi thiếu máu thôi, cần phải điều dưỡng một chút, điều dưỡng xong thì mang thai không thành vấn đề, đừng sợ, không phải vấn đề gì nghiêm trọng đâu.”
“Thật không?”
“Anh lừa em làm gì?”
Khê Ngôn vẫn không quá yên tâm, “Hay là em đến bệnh viện kiểm tra nhé?”
Cố Văn Lan nói: “Cũng được, bao giờ em định đi? Anh dành thời gian đi với em.”
Cô cười cười, “Không cần đâu, em tự đi được mà.”
Cố Văn Lan không mấy vừa lòng, anh nhíu mày, “Em không thể ỷ lại anh một chút à?”
“Em làm được mà, chỉ là kiểm tra thôi, đơn giản lắm.” Cô nói.
“Đúng là rất đơn giản.” Anh bĩu môi tỏ ra buồn bực.
“Sao anh cứ kì quặc mãi thế?”
“…” Đúng thật, chính anh cũng cảm thấy mình hơi bị kì quặc.
Cố Văn Lan cũng ý thức được dạo này anh thay đổi rất rõ ràng, cứ như trở thành một người khác vậy, đôi lúc anh thậm chí còn làm mấy chuyện ngu xuẩn, hồi học cấp ba anh còn không ấu trĩ đến mức này.
Khi đó căn bản là anh không có sức lực, thời gian, thậm chí cũng sẽ tuyệt đối không ấu trĩ như vậy.
Anh căng thẳng nhiều năm, Khâu Nam vẫn thường nói anh trưởng thành sớm, mới bước vào tuổi thanh xuân đã bắt đầu tự hỏi về cuộc sống của một người trưởng thành, lúc ấy anh không cảm thấy có gì không ổn cả, bởi vì tâm thái anh khi đó đã như vậy.
“Cô giáo Lý.”
“Sao thế?”
“Sắp Tết rồi, anh muốn ăn kẹo bông gòn.”
“Kẹo bông gòn? Được thôi, hai ngày nữa em mua cho anh.”
“Cô giáo Lý.”
“Ừm?”
“Em tốt quá.”
“Chỉ mua kẹo bông gòn cho anh mà thôi, cũng có đắt đâu.”
“… Chậc, thôi quên đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.