Ngôn Của Anh

Quyển 3 - Chương 32: Hái hoa tặc vs Hoa nghênh xuân.

Nghiên Thừa Thư

19/07/2020

Buổi sáng lúc Khê Ngôn mua hàng Tết cô chọn riêng hai túi kẹo bông gòn không nhân.

Sở dĩ cô chọn loại này là vì hồi học đại học Hứa Du rất thích mua cái này, cô ấy mua xong ăn được hai miếng cho đỡ nghiện rồi lại ném cho Khê Ngôn, bởi vì Hứa Du sợ béo, nhưng Khê Ngôn càng ăn lại càng cảm thấy món này cũng không tệ chút nào.

Chu Mộc Lan thấy hai túi kẹo bông gòn trong xe thì nói: “Mua cái này làm gì? Vừa ngọt vừa ngán, có ai thích ăn đâu? Con chỉ biết mua đồ bậy bạ thôi, bây giờ đều đã làm vợ người ta rồi, có lẽ không lâu nữa cũng phải làm mẹ…”

Khê Ngôn nói: “Cố Văn Lan nói anh ấy muốn ăn.”

Chu Mộc Lan dừng lại, lặng lẽ “ồ” một tiếng rồi nói nói: “Thế hai túi có đủ không?”

Khê Ngôn: “…”

“Đủ,” Khê Ngôn đẩy xe đi, “Không nên ăn nhiều đồ ngọt.”

“Không tin được đấy,” Chu Mộc Lan cười cười, “Văn Lan nhìn chững chạc thế mà lại thích ăn đồ ngọt.”

Khê Ngôn không nói gì, cô còn đang suy nghĩ không biết đã bao lâu chưa thấy cái vẻ chững chạc của Cố Văn Lan nữa.

Anh… chững chạc á?

Hình như có tồn tại đâu?

“Mà hình như đàn ông đều thế cả, tuổi lớn thế nào cũng vẫn sẽ có chút trẻ con, ba con cũng thế đấy, phiền không chịu nổi!” Chu Mộc Lan cười, hớn hở đến mức những nếp vằn nơi khóe mắt cũng rực rỡ hẳn lên.

“Thế ạ?” Khê Ngôn cũng cười theo, “Thật ra mẹ càng thích ba con thế này chứ gì?”

“Thôi đi, chả biết xấu hổ gì cả,” Chu Mộc Lan khẽ đẩy cô, bà nghiêm trang nói: “Thằng bé đối xử với con thế nào?”

“Khá tốt.” Khê Ngôn nói.

Chu Mộc Lan nhìn cô như nghiêm túc, lại như vui đùa, “Trên TV á, mỗi lần cô con gái nói với bà mẹ là “khá tốt” thì lại chẳng tốt tí nào.”

Khê Ngôn cảm thấy hơi buồn cười, “Mẹ, mẹ xem ít mấy phim truyền hình drama 8 giờ tối đi được không, anh ấy rất tốt với con.”

Chu Mộc Lan cực kì vui mừng, “Vậy là tốt rồi, mẹ tin thằng bé.”

Khê Ngôn: “Thế mẹ có tin con không?”

Chu Mộc Lan: “Mẹ tin thằng bé, không tin sao mẹ dám gả con cho nó được?”

Khê Ngôn cười cười, “Cũng đúng.”

Khê Ngôn không biết Cố Văn Lan sẽ ăn Tết ở biệt thự nhà họ Cố hay ở nhà.

Trước kia mỗi khi Tết đến thì đêm giao thừa cả nhà cô đều sẽ đến nhà bà nội, tất cả mọi người túm tụm lại rất náo nhiệt để ăn bữa cơm tất niên, nhà cô hai cách nhà bà nội không xa, sau khi cô ăn cơm ở nhà xong bèn dẫn mấy đứa trẻ con sang nhà bà nội vừa xem xuân vãn vừa tán gẫu.

Khê Ngôn và Lý Khê Vũ nói chuyện phiếm với bà nội, khiêm thêm chân châm trà đổ nước.

Đến 12 giờ đêm thì hai chị em sẽ đi miếu cầu nguyện, Khê Ngôn rất thích khâu này trong toàn bộ các hoạt động Tết, vì đây là ước mong cho một năm mới.

Không biết ngần ấy năm, mỗi ngày Tết âm lịch Cố Văn Lan đã trải qua như thế nào, có điều thật ra cô cũng đoán được phần nào.

Lúc mua đồ xong đến đứng trước hàng dài quầy thu ngân để chờ tính tiền thì Khê Ngôn thấy Chu Vũ, cậu đang né người chen ra khỏi một đám đông, Khê Ngôn đưa đồ cho mẹ rồi nhanh chân chạy tới.

Người cô nhẹ nên rất nhanh đã đuổi kịp cậu, sau khi ra ngoài thì hô lên: “Chu Vũ!”

Chu Vũ quay đầu, hơi kinh ngạc, “Cô… đến mua đồ ạ?”

Khê Ngôn thấy cậu thì rất vui, “Em đến đây với ai thế? Người trong nhà đâu?”

Chu Vũ cụp mí mắt xuống, “Không có.”

Khê Ngôn sửng sốt, “Không có cái gì cơ? Không đến đây với người trong nhà à?”

Chu Vũ mím môi, cậu miễn cưỡng trả lời: “Ừm…”

Thân hình Chu Vũ cao lớn, cậu mặc một chiếc áo len bên trong, bên ngoài là áo lông vũ màu đen, cậu không kéo khóa áo, ăn mặc rất đơn giản nhưng khi đứng trong đám đông vẫn rất dễ gây chú ý, tóc cậu vừa mới được sửa, trông có vẻ rất đẹp trai và giàu sức sống, nhưng có vẻ không thích cười lắm, có thể là do cậu cao nên lưng hơi cong xuống, hai bàn tay giấu trong túi áo

Khê Ngôn kéo cậu sang bên cạnh, hỏi: “Em ăn gì chưa?”

“Ăn rồi.” Cậu nói.

“Bây giờ mới 11 giờ, em ăn cái gì được?” Khê Ngôn không tin lắm.

Cậu lại không trả lời.

Khê Ngôn quay đầu nhìn về chỗ quầy thu ngân, người đứng xếp hàng rất đông, mỗi người đều tới càn quét hàng Tết với cái tư thế như định chuyển nhà, đồ trong xe đẩy chồng lên như núi, cô bé làm ở quầy thu ngân đã rất nhanh nhẹn rồi nhưng vẫn không kịp quét hết số lượng hàng tới như mãnh thú này.

Khê Ngôn quay đầu lại nói với Chu Vũ: “Em đứng đây chờ cô, đừng chạy, chút nữa cô dẫn em đi ăn.”

Chu Vũ thấy cô chui vào đám đông, nghĩ ngợi một tí rồi quyết định không đi nữa.

Nửa tiếng sau cuối cùng Khê Ngôn và mẹ cũng chen ra được, đồ Tết dấn đầy ba cái túi lớn chồng hết lên nhau trong xe đẩy, Chu Vũ nhanh nhẹn đi qua đẩy xe giúp.

Chu Mộc Lan vừa thấy một chàng trai chạy tới thì sáng mắt, “Ái chà thằng nhóc này đẹp trai nhỉ,” sau đó bà quay sang hỏi Khê Ngôn, “Học sinh của con à? Con gọi thằng bé đến xách đồ giùm hả?”

Khê Ngôn: “…”

Chu Vũ nói “vâng” rồi chào: “Cháu chào dì.”

Dì Chu vui tươi hớn hở nói: “Chào cháu chào cháu, nhóc đẹp trai tên gì thế nhỉ?”

“Chu Vũ ạ.”

“Chu Du à? Cái tên bị Gia Cát Lượng trong Tam Quốc làm tức chết đấy á?”

“…”

Khê Ngôn nói: “Vũ, Vũ trong Nghiêu Thuấn Vũ , Đại Vũ trị thủy.”

Chu Mộc Lan bỗng nhiên giật mình, “Vậy chắc chắn cậu nhóc sau này sẽ thành tài rồi.”

Khê Ngôn cười cười, “Đúng vậy, cậu ấy rất thông minh.”



Cô nói xong thì hơi liếc Chu Vũ, cô hy vọng Chu Vũ nghe được lời khẳng định của cô thì có thể được khích lệ, vừa lúc cậu cũng nhìn sang phía cô, sau đó lại im lặng quay đi.

Chu Mộc Lan vỗ vỗ tay Chu Vũ, “Ôi chao, cháu ngại cái gì? Cô giáo Lý nhà dì rất kỳ vọng vào cháu đấy, phải ngoan ngoãn học tập nhé.”

Khê Ngôn nhìn cậu.

Chu Vũ gật gật đầu, “Vâng.”

Khê Ngôn thở phào nhẹ nhõm, cô biết Chu Vũ trả lời cho có lệ là chính, chẳng qua nghe thấy cậu bé nói vậy cô vẫn rất vui.

Khê Ngôn dẫn hai người tới nhà hàng gọi món, một mình Chu Vũ xách theo hai cái túi to, trên đường Chu Mộc Lan cứ luôn hỏi xem cậu có thấy nặng hay không? Có mệt hay không?

Hôm nay chẳng thấy Chu Vũ kiêu ngạo như lúc bình thường, từ đầu đến cuối đều tỏ ra ngoan ngoãn.

Chu Mộc Lan bị đứa con trai lông nhông nghịch ngợm như Lý Khê Vũ dằn vặt bao lâu nay nên luôn luôn rất có thiện cảm với mấy cậu bé vừa ngoan vừa đẹp trai, một lúc sau bà đã gọi thẳng cậu là Đại Vũ rồi.

Bà nói: “Thể lực của Đại Vũ nhà ta thật tốt, chờ lát nữa ăn nhiều vào, có cô giáo Lý đãi rồi.”

Lúc cậu ăn xong, Khê Ngôn có hỏi cậu đã no chưa, Chu Vũ trả lời no rồi.

Chu Mộc Lan nói: “Chắc chắn là chưa no, Đại Vũ đang trong tuổi ăn tuổi lớn, thêm một phần đi,” bà giơ tay lên gọi phục vụ —— sau đó quay sang hỏi cậu, “Cháu muốn đổi khẩu vị không?”

Chu Vũ rốt cuộc biết cái tính nhiệt tình này của Lý Khê Ngôn là từ đâu ra rồi, hai mẹ con nhà này người sau còn nhiệt tình hơn cả người trước.

Cậu nói: “Không cần đổi đâu ạ.”

Chu Vũ ngồi xe giao thông công cộng trở về, cậu ngồi phía sau hai người nọ, ngắm ánh dương mùa đông qua khung cửa sổ, dịu dàng nhàn nhạt, rất giống cô.

Hôm nay cậu phát hiện tỏ ra ngoan ngoãn có thể khiến cô ấy vui.

Chẳng qua giáo viên nào cũng thích học sinh ngoan ngoãn nghe lời, chắc chắn là cô cũng có tâm lý như vậy với cậu.

——

Cố Văn Lan cảm thấy hôm nay tâm trạng của Cô giáo Lý rất tốt, không phải là vì cô cười vui thế nào mà là cảm xúc cô vô ý bộc lộ ra khiến anh biết, lúc anh cơm nước xong bèn nói: “Hôm nay em nhặt được tiền trên đường à? Hưng phấn đến mức này luôn?”

Chính Khê Ngôn lại không hề phát hiện, “Có sao?”

“Sắp vui thành hoa nghênh xuân (*) rồi.” Anh gác đũa xuống.

(*) Hoa nghênh xuân (Tên khoa học: Jasminum nudiflorum) hay còn gọi là Chi Nhài hay hoa Lài, thường là loài hoa nở sớm nhất vào mùa xuân nên được gọi là “Nghênh xuân”.

“…” Cô quay sang liếc anh.

Khê Ngôn rửa bát ra ngoài xong thì thấy Cố Văn Lan đang ngồi đọc tư liệu trên sô pha, cô nhanh nhẹn đến chỗ anh phấn khởi nói: “Hôm nay em gặp Chu Vũ ngoài phố mua sắm.”

Cố Văn Lan liếc cô, anh ném sách vở xuống bàn rồi bóc một gói kẹo bông gòn ra, từ từ nói: “Ồ, hóa ra là gặp tên đàn ông khác trên đường à.”

“Anh không thể nói chuyện nghiêm túc được hả?”

“Được,” Cố Văn Lan cười cười, nhét một viên kẹo bông gòn vào miệng cô, nói: “Ừm, gặp rồi, sau đó thì sao?”

Khê Ngôn nói: “Em định hôm nào gọi thằng bé đến nhà mình ăn cơm để hỏi xem nó quyết định thế nào.”

Cố Văn Lan nghĩ ngợi một lát mới nói: “Cũng được, mấy đứa trẻ tuổi tầm tuổi này rất mẫn cảm đấy, chưa kể cậu ta còn dễ tự ái, em phải đối xử cẩn thận chút, nếu không thì rất khó để thằng bé nhận sự trợ giúp từ người khác.”

Khê Ngôn cười nói: “Em cũng nghĩ thế.”

Cố Văn Lan bỗng nhiên phấn chấn trở lại, anh cố tình nhại giọng điệu phấn khởi lúc nãy của cô, “Ái chà, không ngờ đột nhiên anh và hoa nghênh xuân lại tâm ý tương thông ghê.”

Khê Ngôn vừa bực vừa ngại: “… Đồ ấu trĩ!”

Cố Văn Lan chả thèm phản ứng, “Em có dám xài từ khác không hả?”

Khê Ngôn nghẹn hồi lâu mới nói: “Lão tặc!” (*)

(*) Ở đây có thể ngầm hiểu là đồ bại hoại, gian tà, … mình để nguyên cho khớp với câu sau.

Mấy cái từ như “Lưu manh, cầm thú, vô lại” cô đều đã sử dụng hết rồi, vốn dĩ cô định nói đồ dâm dê, nhưng đến lúc nói ra vẫn thay bằng một từ tương đối nhẹ nhàng, tặc.

Nhưng Cố Văn Lan vẫn luôn có cách chèn ép cô, “Hái hoa tặc á? Chuyên chọn loại hoa nghênh xuân như em để xuống tay đấy.”

Khê Ngôn không nói nổi anh đành áp dụng chiến thuật phòng thủ, định đứng dậy về phòng, nhưng cô vừa mới đứng lên đã bị quắp lấy chân, cô cúi người giữ thăng bằng rồi quay lại đạp chân anh ra

Anh cọ cọ mờ ám, “Ái chà, hoa nghênh xuân tức rồi đó hả.”

Khê Ngôn: “…”

Cố Văn Lan quắp chân đẩy cô về phía mình, Khê Ngôn đứng không vững nên ngã nhào vào người anh, anh ôm cô, đặt cô lên sô pha rồi áp ở bên trên.

“Hái hoa thôi chứ nhỉ.” Anh nói nhỏ.

“Anh ——” Khê Ngôn cố đẩy anh ra, “Phiền phức!”

Cố Văn Lan nói nên mời Chu Vũ vào lúc anh cũng ở nhà, bởi vì cô giáo với nam sinh gặp riêng thì dù có làm việc không trái với lương tâm nhưng lời nói nhảm luôn rất đáng sợ, nói chung là cũng không ổn lắm.

Khê Ngôn nói em biết, em cũng định làm thế.

Cô mới nói xong lại bị Cố Văn Lan chọc ghẹo một hồi khiến Khê Ngôn tức đến mức lờ anh đi hẳn một tiếng, làm Cố Văn Lan nghẹn gần chết, từ đây anh sâu sắc cảm thấy, bác sĩ Cố không có cô giáo Lý thì chỉ có thể là một con cá mặn mà thôi.

Trước đêm trừ tịch, Khâu Nam gọi điện thoại cho Cố Văn Lan bảo anh đến họp với anh em một lần, đúng lúc Cố Văn Lan không cần trực ban, tan làm sớm bèn lái xe dẫn luôn cô giáo Lý theo.

Từ ngày quán bar đó mở đến giờ Cố Văn Lan không đến đấy một lần nào nữa, đơn giản là vì thằng cha Na Côn kia.

Khâu Nam nói: “Tôi cũng không thân với anh ta, anh ta là bạn của bạn tôi, không phải, lão Cố à, có đến mức đấy đâu? Người ta cũng chưa làm gì cậu mà!”

Cố Văn Lan cười lạnh, “Tên đó dám có ý đồ với vợ tôi, riêng cái đó cũng có thể làm tôi phán cậu ta tử tội rồi.”

“Cậu làm thái tử đến nghiện rồi à?” Khâu Nam hừ cười.

“Không,” Cố Văn Lan tỏ ra không mặn không nhạt, “Trong lòng tôi trị anh ta tử tội, trong sổ đen còn không có tên đâu.”



“Cậu hẹp hòi thì có.”

“Đây là vấn đề về nguyên tắc.”

Chẳng qua trước đêm trừ tịch Khâu Nam nhiệt tình mời mọc, Cố Văn Lan vẫn đi.

Quán bar của Khâu Nam có quy mô không nhỏ, trừ đại sảnh còn có mấy gian ghế lô (*), hôm nay anh cố ý xài ghế lô to nhất, chỗ của mình thì mình chơi, đương nhiên phải hưởng thụ cái xa xỉ nhất rồi.

(*) Ghế lô: ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi.

Cố Văn Lan cũng coi như đến trễ, đám bạn Khâu Nam ở bên trong đã chơi đến high rồi, người xung quanh còn đang hoan hô cổ vũ anh, Khâu Nam ôm micro hát: Nước Hồng Hồ sóng đánh sóng ~~~

Còn dài giọng cợt nhả.

Cố Văn Lan nhớ trước kia hình như cô giáo Lý cũng từng hát câu này cho anh nghe, sau đấy cô còn nói anh phóng túng hết cả tinh túy của cái bài hát này rồi, anh không nhịn cười được, quay sang nhìn cô.

Mà hiển nhiên Khê Ngôn đã quên chuyện này, cô khó hiểu hỏi anh: “Gì đó?”

Có người thấy Cố Văn Lan cứ thế dẫn vợ lại đây bèn nhân lúc cô giáo Lý đi lấy nước trái cây dừng lại nói chuyện với một người phụ nữ, trộm nói với anh: “Đi chơi còn dẫn vợ theo, có phải cậu dành nhiều thời gian cho người ta quá không?”

Cố Văn Lan cười như không cười, “Lấy vợ về mà không dành thời gian với cô ấy thì lấy làm gì?”

Người nọ bị anh chặn họng bèn ngại ngùng im lặng.

Người bên cạnh chậc chậc, “Cậu không thể nói vậy được, dù sao cũng cần không gian riêng tư chứ.”

Cố Văn Lan nói: “Ờ, 360 độ quanh người cậu toàn không gian riêng tư, làm sao mà hiểu được nỗi phiền muộn này.”

Người bị chặn họng lúc nãy cười khúc khích.

Người nọ cũng tức cười: “Biết cậu có vợ rồi, hóa ra mang đến đây để khoe à.”

Lúc này Khâu Nam đi tới, “Tình cảm hai vợ chồng nhà cậu ta sâu đậm, hai tên ngốc các cậu đứng đây làu bàu làm gì? Có tin nói nữa là bị đánh không hả.”

Người tìm Khê Ngôn nói chuyện phiếm chính là một phù dâu khác trong hôn lễ của Khâu Nam, tên Xuân Na, cô ấy là một người phụ nữ xinh đẹp, có mái tóc ngắn ngang vai, tính cách cũng rất thẳng thắn, có thể nói là từ hôn lễ của Khâu Nam về sau, không có gì có thể khiến cô ấy hứng thú hơn là cô giáo Lý

Xuân Na nói: “Để tôi kể cho mà nghe, ngày xưa tôi vẫn luôn hoài nghi Cố Văn Lan định tu tiên đấy, không rượu không thuốc lá không gần nữ sắc, ờ, Cố Văn Lan này là từ hồi cấp ba đến đại học năm hai nhé.”

Khê Ngôn: “…”

Xuân Na: “Cô không biết đâu, năm chúng tôi học cấp ba ong bướm gì đó đều yêu thầm cậu ta hết, mập ốm cao thấp, đúng kiểu trăm chim đua tiếng, trăm hoa đua nở, tìm mọi cách dây dưa với cậu ta, không khác gì đại chiến trăm loài cả.”

Khê Ngôn cảm thấy cô nàng Xuân Na này rất hợp để diễn tấu nói.

Xuân Na cười cười nói: “Chẳng qua lúc ấy Cố Văn Lan chỉ chú tâm đến hai thứ, một là học tập, hai là mẹ cậu ấy.”

Khê Ngôn nghĩ ngợi một hồi, ừ một tiếng, nói: “Lúc đó chắc là anh ấy chịu nhiều nhọc nhằn lắm nhỉ?”

Xuân Na nói: “Khi đó sức khỏe của dì Yến không tốt lắm, cậu ta vừa phải đi học vừa phải làm thêm, không có họ hàng nào để nương nhờ, cũng không có ai để dựa vào cả, đã vậy còn rất cố chấp, không chịu nhận giúp đỡ mà chỉ dựa vào chính mình, tôi cũng không biết những năm ấy cậu ta đã sống như thế nào nữa.”

Khê Ngôn cảm thấy năm chữ “đã chịu nhiều nhọc nhằn” căn bản là không thể khái quát cuộc sống lúc ấy của Cố Văn Lan được, cô rất biết ơn nhóm người Khâu Nam và Xuân Na, biết ơn lúc ấy bọn họ đã làm bạn với Cố Văn Lan, để anh không đến mức trở thành người không nơi nương tựa.

Cô nói: “Mọi người quen anh ấy thế nào vậy? Có phải là bạn cùng lớp không?”

Xuân Na cười nói: “Đúng vậy, trên người cậu ta có sức hấp dẫn to lớn nào đó khiến người khác rất muốn lại gần, nếu không Từ Viên cũng sẽ không…” Nói tới đây nụ cười của Xuân Na cứng đờ, cô nhanh chóng ngậm miệng lại, cố nén xúc động cho cái tật lắm miệng của mình một vả, cẩn thận nhìn Khê Ngôn.

Khê Ngôn bật cười hỏi: “Sức hấp dẫn gì mà ghê vậy?”

Xuân Na thấy cô chủ động lược bỏ vế sau bèn nhanh chóng nói tiếp, “Hơi cao ngạo với hư hỏng, cô biết mà, nữ sinh mới lớn đều thích loại này cả.”

Xuân Na tám chuyện của Cố Văn Lan tới nghiện, đang định dính sát vào người Khê Ngôn nói thêm thì lại bị Khâu Nam kêu đi hát.

Khâu Nam còn đổ thêm dầu vào lửa, nói trên micro: “Tọc mạch chuyện xấu gì của bác sĩ Cố đấy? Tôi nói, bác sĩ Cố nhà chúng ta đã thay hình đổi dạng hối cải làm người mới rồi, tình sử phong lưu trước kia cứ để nó chìm xuống sông đi thôi.”

Cố Văn Lan ném một hạt lạc qua chỗ anh, cười nói: “Cút đi! Tôi không thẹn với lương tâm nhé!”

Đám người trên sô pha ngồi cười lăn lộn.

Khê Ngôn cầm nước trái cây ngồi xuống cạnh chỗ Cố Văn Lan, cô đưa cho anh một ly nước chanh.

Cố Văn Lan thầm lo lắng, đôi khi cái cô Xuân Na này nói không nghĩ ngợi gì cả, đừng có mà kể hết tình sử của anh ra đấy nhé, tuy rằng cô giáo Lý cũng biết anh đã từng phóng túng một quãng thời gian, nhưng cô cũng chỉ biết trên lí thuyết thôi, cụ thể thế nào thì cũng không rõ lắm.

Xuân Na và anh học cùng khoa nhưng khác chuyên ngành, mấy chuyện hoang đường anh từng làm năm ba đại học Xuân Na đều tận mắt chứng kiến hết.

Tuy rằng Xuân Na cũng không biết tên họ dung mạo của mấy vị khách qua đường thời thanh xuân phóng túng của anh, nhưng mỗi lần anh chia tay cô ấy đều chạy tới uống rượu với anh, Cố Văn Lan hỏi để làm gì.

Cô nói hai người là bạn tốt, ít nhất là phải có cái hình thức.

Nhưng Xuân Na cũng không biết tới sự tồn tại của cô giáo Lý.

Bởi vì năm đó cô giáo Lý không thích quấn lấy anh, hơn nữa lúc chưa dung hợp với cuộc sống của anh thì đã lừa anh lăn giường, sau đó chạy biến rồi.

Trước tiên anh cẩn thận quan sát cô giáo Lý một hồi mới ra vẻ lơ đãng hỏi: “Hai người nói chuyện gì đấy?”

Khê Ngôn còn đang suy nghĩ về những lời Xuân Na nói lúc nãy, cô ấy nói anh không nơi nương tựa nhưng lại rất cố chấp, cô cứ nghĩ chuyện này mãi nên lúc nghe anh hỏi thì hơi thất thần, trả lời lấy lệ: “Không nói gì cả.”

Cố Văn Lan thấy vẻ mặt của cô hơi là lạ bèn quay qua lườm Xuân Na.

Xuân Na bị lườm thì thầm hoảng, cô cho rằng vừa nãy lỡ miệng khiến hai vợ chồng hiểu nhầm nên mau chóng giả chết, ôm micro yếu ớt hát tình ca.

Cố Văn Lan trộm nắm lấy tay cô, nhỏ giọng nói: “Những chuyện đó đều đã qua rồi.”

Khê Ngôn hồi thần, nắm lại tay anh, nói: “Anh có thể nói tỉ mỉ cho em nghe về chuyện của anh được không, em muốn hiểu anh thêm nữa.”

Cố Văn Lan giật mình, lông mày nhảy cả lên, nhưng anh vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, “Cái quá khứ lầm lạc kia của anh chẳng có gì hay để nói cả, chúng ta không nên nhớ tới quá khứ nữa, hẳn là nên mong đợi về tương lai, tương lai sau này của anh đều dành cho em hết.”

Khê Ngôn nói: “Nhưng mà em muốn nghe.”

Cố Văn Lan thấy nói lý lẽ vô dụng bèn tìm cách làm cô động lòng, “Khê Ngôn, anh không muốn sau khi em nghe xong lại khó chịu, lúc ấy anh quả thật rất khốn nạn, nhưng anh cũng kép kín chính mình không cho ai vào cả.”

Khê Ngôn nhìn anh, “Anh đừng nói về bản thân mình như thế, em không định tra hỏi quá khứ của anh, em chỉ muốn biết về nó thôi, em muốn… Hoàn toàn hiểu anh, anh không muốn sao?”

Lúc này Cố Văn Lan mới biết là cô đang nghiêm túc, anh sửng sốt hồi lâu mới bình tĩnh lại, cô muốn biết thì để cho cô biết vậy, Cố Văn Lan hơi cắn môi, nói: “Được rồi, anh nói.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngôn Của Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook