Ngôn Của Anh

Quyển 2 - Chương 14: Nước Hồng Hồ ha~ lãng a ha lãng đánh lãng nha~~

Nghiên Thừa Thư

19/07/2020

Cố Văn Lan tắm rửa xong về phòng ngủ thì thấy cô đang đứng trước bàn sách chuẩn bị thu dọn sách giáo khoa và một xấp bài thi, xem chừng là chuẩn bị đi ngủ, anh đi tới hơi tì vào mép bàn, nói: “Có chuyện anh quên nói với em.”

Cô vẫn chưa dừng thu dọn đồ đạc, khẽ hỏi: “Chuyện gì?”

Ánh sáng ấm áp làm sáng bừng căn phòng, tô điểm cho cô càng thêm dịu dàng thanh nhã, anh ngứa tay muốn sờ, thực tế thì anh cũng không nhịn mà giương tay lên sờ luôn, làn da mềm đến trơn trượt.

Nhưng vết chai trên ngón tay anh lại khiến cô hơi khó chịu, cô gạt tay anh ra, “Anh muốn nói gì?”

Cố Văn Lan hậm hực để tay xuống, “Mai anh được nghỉ, tối mai hẹn trưởng bối hai nhà ra ăn bữa cơm có tiện không?”

Khê Ngôn gật đầu: “Đã biết, bên bố mẹ em rất dễ sắp xếp.”

Anh cười cười, nói không chút nghĩ ngợi: “Giống em nhỉ?”

Khê Ngôn hơi sửng sốt, nói: “Đúng thế, rất bớt lo phải không?”

Anh từ chối cho ý kiến.

Không phải bớt lo, là thư thái.

Nói đúng hơn, khiến anh yên lòng.

Khê Ngôn dựng đều tập bài thi lên rồi để ngay ngăn trên bàn chuẩn bị lên giường ngủ, lại bị anh kéo vào lòng, nụ hôn như mưa phùn, triền miên quấn quít rơi vào môi, gò má, cổ…

“Anh không mệt à?” Cô sờ sờ bộ đồ anh đang mặc, “Hôm nay anh còn về muộn hơn bình thường nữa.”

“Không,” Anh sáp lại gần cổ cô, hàm hồ nói: “Ngày hôm nay anh tan làm sớm, ở bên ngoài uống rượu với bạn.”

Cô đột nhiên im lặng.

Cố Văn Lan khựng lại mấy giây, ngẩng mặt nói: “Yên tâm, anh không ăn chơi đàng điếm.”

Khê Ngôn nói: “Chỉ sợ muốn cũng không được.”

Làm bác sĩ, uống mỗi giọt rượu đều phải suy nghĩ cẩn thận, nào dám làm càn ăn chơi đàng điếm.

Anh cười kề môi cô, thì thào nói: “Em hiểu rõ anh ghê ta.”

Khê Ngôn: “…”

Hiểu rõ cái mõ nhà anh.

Lời này của anh rất bình thường, nhưng khổ nỗi hành động và giọng điệu đều mập mờ không khác nào ve vãn, cho nên nghe xong sẽ cảm thấy anh có ý xấu.

Trải qua nhiều lần thể nghiệm và xác nhận, Khê Ngôn thề, cơ thể Cố Văn Lan tuyệt đối là từ kim cương mà ra, cô cắn răng nhịn hồi lâu mới nói: “Anh… có muốn…”

Anh thở gấp đáp: “Muốn.”

“Nghỉ ngơi một lát không?” Cô bổ sung.

“Không.” Rất dứt khoát.

“…”

Hôm sau anh ngủ mê mệt, Khê Ngôn dậy sớm nấu bữa sáng, gọi anh ba lần mới dậy, sau khi vào toilet rửa mặt xong thì anh thấy cô đang phơi quần áo ngoài ban công.

Anh đi ra ngoài, khom lưng nhặt đồ trong chậu quần áo nghịch.

Khê Ngôn quay người thấy Cố Văn Lan, đang định bảo anh vào nhà ăn sáng lại thấy đồ lót trong tay anh, vội vàng cướp về, nói: “Anh đang làm gì thế hả?”

Giọng điệu hơi bạo lực…

Cố Văn Lan bĩu môi, “Anh chỉ định nghiên cứu chút thôi, mỗi lần cởi đồ của em cứ đến cái này lại bị kẹt, anh phải xem xem nó giỏi đến mức nào mà có thể khiến anh cảm thấy khó ở mãi thế.”

Khê Ngôn: “… Anh, lăn đi.”

Anh không còn cách nào khác bèn vào phòng.

Sau khi Cố Văn Lan vào phòng bèn đi qua bàn trà, ngồi xổm gõ gõ chiếc bể nhỏ hù cá vàng chơi, dọa xong cá vàng lại tới bàn ăn ngồi xuống, bắt đầu bứt hoa bách hợp…

Khê Ngôn phơi quần áo xong, lúc vào nhà thấy anh ngồi nghịch bèn đi qua hỏi: “Anh ăn sáng rồi à? Nhanh thế?”

Anh dựa vào ghế, “Chưa ăn, trên bàn không có gì cả, anh ăn gì được?”

“Anh…” Khê Ngôn giận đến mức trừng anh, ôm chậu đi còn nói: “Lười chết anh!”

“Oan cho anh quá,” Cố Văn Lan rảnh rỗi sinh nông nỗi tìm cách chòng ghẹo cô, thấy cô ra khỏi toilet lại nói: “Cô giáo Lý không tự tay bưng bữa sáng lên, anh ăn không có vui.”

Khê Ngôn đành vào bếp múc cháo ra cho anh, còn cô lại vào nhà thu dọn đồ vật, lúc ra phòng bếp cô thấy anh đang rửa bát, mới vừa cảm thấy hơi vừa lòng thì lại thấy anh ngồi xổm bên bàn trà nghịch mấy con cá vàng, gõ bể cá kêu leng keng khiến hai con cá vàng sợ tới bơi loạn hết lên.

Cô phát hiện Cố Văn Lan thật sự rất ấu trĩ, ấu trĩ, vô cùng ấu trĩ!

Khê Ngôn đi tới bưng bể vào toilet đổi nước cho cá.

Cố Văn Lan theo đuôi cô, nói: “Chỉ là gõ vài cái thôi mà em cũng không nỡ.”

Cô quay lại: “Em liền không nỡ đó.”



Cố Văn Lan ngồi trên sô pha đọc tư liệu y học một lát rồi ghi chú gì đấy, chờ tới khi cô thay nước cho cá vàng xong bèn ném sách lên sô pha, nói: “Em thay đồ đi, mình ra ngoài.”

Khê Ngôn ném thức ăn cho cá vào trong bể, ngẩng đầu hỏi: “Đi đâu thế?”

“Mua bàn trang điểm cho em.” Vẻ mặt anh không khác gì mấy tên thích phung phí.

“Oa, tạ điện hạ ban ơn.” Cô nói xong bèn về phòng thay quần áo.

“Đừng giả vờ dễ thương,” Anh đứng dậy theo cô về phòng, tựa vào tủ quần áo nói: “Ban ngày cũng định lừa ngủ anh hả?”

“Bệnh tâm thần.” Sóng thần cũng không lãng (*) giỏi bằng anh, cô nghĩ.

(*) Lãng vừa có nghĩa là sóng phập phồng, vừa có nghĩa là sống phóng túng, buông thả, không ước thúc.

Cô lấy một chiếc áo lông cao cổ trắng với quần jean ra, thấy anh hình như định ăn vạ ở đây không định ra ngoài bèn cười nói với anh, “Em hát cho anh nghe một bài nhé?”

Anh không mặn không nhạt đáp: “Ừ ——”

Cô thanh giọng, hát, “Nước Hồng Hồ ha~ lãng a ha lãng đánh lãng nha~~”

Cố Văn Lan: “…”

Khê Ngôn trêu anh xong bèn cười bỏ đi, vào phòng toilet thay quần áo.

Cố Văn Lan không nhịn được bèn bật cười.

Không chỉ đơn giản là thư thái, là yên lòng.

Cô giống như con suối nhỏ, để trong vật chứa nào thì sẽ ánh lên hình dạng của vật chứa đó, anh để cô bên cạnh mình, cô khiến anh yên lòng, cô đứng trước mắt mình, anh đã nghĩ ôm lấy cô.

Anh nói tìm người quen sống chung sẽ yên tâm hơn, trọng điểm không ở chỗ người quen, ở chỗ yên tâm.

Nhưng nguồn gốc của sự yên tâm này là gì anh vẫn còn chưa biết.



Cố Văn Lan dẫn cô đi khá xa, đến một con phố hàng hiệu.

Khê Ngôn nhìn qua bèn chọn một chiếc bàn cùng màu với tủ quần áo, màu trắng.

Hình như Cố Văn Lan không hài lòng lắm, cảm thấy nó hơi nhỏ, anh chỉ vào cái bàn trang điểm bên cạnh, quả thực trông cao cấp hơn cái cô chọn nhiều.

Người bán hàng đầu tiên ca ngợi hai vị khách quả là có con mắt tinh đời, sau đó nói: “Cái bàn trang điểm xuất xứ Bắc Âu này được làm từ gỗ thật, đây cũng là bàn trang điểm được yêu thích nhất tiệm, hiện tại hàng tích trữ không nhiều lắm.”

Cố Văn Lan nhìn sang: “Được yêu thích nhất?”

Người bán hàng nhanh nhẹn gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy.”

Cố Văn Lan gật đầu, thản nhiên nói: “Có con mắt tinh đời mà vẫn nhìn trúng cái tủ đại chúng hóa quá.”

Khê Ngôn: “…”

Nụ cười của người bán hàng cứng đờ, đành phải nhìn sang phía nữ khách hàng để xin sự giúp đỡ.

Khê Ngôn cười nói: “Lấy cái này đi.”

Người bán hàng nghe vậy bèn hớn hở ghi hóa đơn.

Khê Ngôn hỏi anh: “Chán rồi hả?”

Anh vuốt mũi, cười cười không nói gì.

Sau đó Khê Ngôn còn chọn một chiếc gương lớn để giao về chung với bàn trang điểm.

Lúc tính tiền, anh rút một xấp tiền giấy ra…

Khê Ngôn nhỏ giọng hỏi: “Anh cầm nhiều tiền mặt vậy không thấy phiền sao?”

Anh ghé sát tai cô phản bác: “Em không cảm thấy lúc đàn ông rút một xấp tiền ra cho phụ nữ tiêu đặc biệt đẹp trai đặc biệt ngầu à?”

Khê Ngôn: “…”

Cái suy nghĩ vung tiền như rác của kẻ có tiền nào đây?

Về đến nhà sắp xếp đồ đạc xong đã gần 1h, lúc này Cố Văn Lan mới dẫn cô ra khỏi nhà ăn cơm, đi mất nửa tiếng mới ra đến quảng trường tìm một nhà hàng.

Hôm nay Cố Văn Lan không đeo cà vạt, không cài cúc cổ, nhìn có vẻ tùy tình hơn nhiều, bình thường trong bệnh viện anh nhất định sẽ đeo cà vạt, mặc âu phục đi giày da, tạo ra hình tượng vừa phong độ nhẹ nhàng, đi khắp nơi lừa đời lấy danh…

Ai mà nghĩ được ở nhà anh lại ấu trĩ đến mức đấy, phóng túng tới mức đấy chứ?

Hai người cơm nước xong bèn đi ra, Khê Ngôn thấy có nhóm người đứng cạnh suối phun không biết đang làm gì bèn tò mò nhìn, đột nhiên thấy một bóng dáng quen thuộc.

Chu Vũ?

Cô dừng lại thì tháy nhóm người kia vây quanh cậu, dường như đang giằng co cái gì, có hai người vẫn cầm gậy trên tay, vẻ mặt hung ác, Khê Ngôn càng nhìn càng cảm thấy không ổn bèn chạy tới.

Cố Văn Lan nghe thấy tiếng giày cao gót của cô vang lên lộc cộc, quay lại đã thấy vợ mình không nói gì chạy mất…



Người đứng đầu độc ác nói: “Chu Vũ tao cho mày biết, chỗ bọn tao không phải làm từ thiện, thiếu nợ thì phải trả, đây là luật pháp! Hôm nay mày không trả nổi tiền tao đánh gãy chân tay mày! Tùy mày chọn đi!”

Chu Vũ vấn thờ ơ, thậm chí còn khí phách hơn cả mấy tên đòi nợ: “Hôm nay không có tiền.”

Tên dẫn đầu xắn tay áo: “Con mẹ nó mày tưởng tao cho mày mặt mũi à?”

Đúng lúc đấy Khê Ngôn chạy tới, kéo Chu Vũ ra sau: “Các người định làm gì?”

Cô vừa đến đã khiến Chu Vũ sợ hết hôn, cậu cau mày, kéo cô: “Cô đến đây làm gì?”

Vẻ mặt của tên dẫn đầu chợt trở lên đê tiện, những lời nói ra cũng chẳng hay ho, “Ái chà, được nhỉ, thằng nhãi này mày thiếu nợ còn không trả tiền mà đi chơi gái à?”

Khê Ngôn chưa gặp phải tình huống này bao giờ, cô cố gắng giữ bình tĩnh, quay lại hỏi: “Tôi là giáo viên của em ấy, mấy người muốn gì?”

“Muốn làm gì? Đòi nợ!” Người nọ cười nhạt, “Cô trả tiền hộ nó được à? Không trả nổi thì xéo sớm đi, đỡ mất thời gian.”

“Nợ bao nhiêu?” Khê Ngôn hỏi thẳng.

Người nọ liếc người bên cạnh, chế giễu nhìn cô: “8 vạn!”

Khê Ngôn: “…”

Vẻ mặt của Chu Vũ trở lên u ám.

Thật ra lúc nghe thấy con số này Khê Ngôn cũng thở ra một hơi, cô chỉ sợ người ta nói hơn mười mấy triệu…

Người nọ cười xong nói tiếp: “Mỗi tháng nợ 3000, mẹ nó có khác gì nặn kem đánh răng không, thằng nhãi này còn nhây thêm một tuần, hôm nay bọn tao đến chặt tay nó!”

Người bên cạnh bổ sung: “Hoặc là chặt chân!”

Khê Ngôn nhanh chóng nói: “Tôi trả hộ em ấy.”

Chu Vũ kéo cô ra, xanh mặt: “Cô điên à?”

Tiếng cười chói tai của người kia lại vang lên, “Đúng rồi, bọn tao chỉ lấy tiền mặt.”

“Khê Ngôn?”

Chu Vũ nhìn sang phía phát ra âm thanh, thấy một người đàn ông chậm rãi đi về phía họ.

Khê Ngôn tiến lên vài bước, nói với anh: “Anh còn tiền mặt không?”

Cô bỗng nhiên cảm thấy thói quen mang tiền mặt của Cố Văn Lan thật tốt.

Cô Văn Lan nhìn sang bên kia, đại khái hiểu sơ qua tình huống, anh rút ví ra đưa hết tiền cho cô, “Chỉ có bằng này thôi, chắc tầm 2000, đủ không?”

Khê Ngôn lấy hết tiền mặt trên người ra, tổng cộng cũng chỉ có 2500…

Đành phải tới ngân hàng một chuyến.

Cố Văn Lan lái xe đến ngân hàng, nửa tiếng sau rốt cuộc cũng đưa nốt cho người nọ 3000, người đó đứng tại chỗ đếm đếm, xong mới hét lên một tiếng, đi mất.

Khê Ngôn thở phào nhẹ nhõm, định quay sang nhìn Chu Vũ thì cậu đã đi khá xa…

Cô đang định đuổi theo thì bị Cố Văn Lan giữ lại, “Đừng đi.”

“Vì sao?” Cô không yên tâm, thỉnh thoảng quay lại ngó cậu bé.

“Tên nhãi này dễ tự ái, em còn đuổi theo nó lại nhăn mặt, có lẽ còn xụ mặt với em đấy.” Cố Văn Lan nhàn nhạt nói

Khê Ngôn nhìn bóng dáng Chu Vũ biến mất ở chỗ rẽ, thoáng chốc nghĩ ngợi rất nhiều.

Cố Văn Lan hỏi: “Tên này chính là thiếu niên trong thời kì phản nghịch em từng nói với anh à? Xem ra không phải phản nghịch bình thường đâu, bình thường người ta phản nghịch cũng nợ 800 là giỏi.”

Khê Ngôn: “…”

Cô cũng cảm thấy vậy, 8 vạn, có phải tên nhãi này có điều bí ẩn nào không nói được không?

Cố Văn Lan thấy cô im lặng bèn hỏi: “Về nhà nhé?”

Khê Ngôn hồi thần, nói: “Số tiền kia em sẽ trả lại anh sau.”

Cố Văn Lan cười như không cười: “Khách khí vậy? Em thân với cậu ta hay với anh thế?”

Khê Ngôn nhìn anh, nhịn hồi lâu mới nói: “Thằng bé là học sinh của em thì để em lo, anh không cần dính vào làm gì.”

“Thật không?” Cố Văn Lan chắc lại xù lông rồi, rút thuốc lá ra nhưng không châm lửa, anh cắn thuốc lá nói: “Bàn trang điểm với gương cũng là em xài đấy, chả dùng tiền của anh còn gì?’

“Chuyện đấy khác.” Cô nói.

Anh rút điếu thuốc ra, lạnh mặt nhướng mày, “Em công tư rõ ràng nhỉ.”

Khê Ngôn: “…”

Sau đó Cố Văn Lan nhạt nhẽo nói: “Lý Khê Ngôn, đừng có hở ra là chọc giận anh.” Nói xong bèn đi tới bãi đỗ xe.

Khê Ngôn nghĩ thầm, sao anh dễ dỗi thế?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngôn Của Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook