Ngôn Của Anh

Quyển 2 - Chương 20: Vẫn chỉ là một người ngoài cuộc.

Nghiên Thừa Thư

19/07/2020

Mấy ngày trước trường học đã thông báo cho phụ huynh học sinh về vấn đề yêu sớm, mà gần đây Tiếu Bối Ninh có vẻ không vui lắm, có lẽ ở nhà đã bị bố mẹ dạy dỗ.

Khê Ngôn muốn tìm bố mẹ Tiếu Bối Ninh để nói chuyện, nhưng mấy hôm nay cô lại bận việc với mấy chuyên gia về trường tọa đàm, mãi đến tan học hôm thứ sáu cô mới rảnh, nói với Tiếu Bối Ninh muốn tới nhà cô bé nói chuyện với phụ huynh.

Tiếu Bối Ninh lắc đầu, “Cô ơi bỏ đi ạ, dù sao mọi chuyện cũng đã qua rồi.”

Khê Ngôn nhìn cô bé mất hồn mất vía, nói: “Trạng thái này của em rất bất lợi với việc học tập, chắc chắn là bị bố mẹ ảnh hưởng, yên tâm, cô chỉ muốn nói chuyện với họ thôi, ít nhất là ở phương diện này không nên dùng thái độ nghiêm khắc như vậy với em, hẳn là tâm sự và định hướng cho em đi đúng đường.”

Lúc tan học Khê Ngôn định về nhà Tiếu Bối Ninh với cô bé thì Chu Vũ tìm tới, dường như có việc tìm cô, Khê Ngôn đành phải dẫn cậu tới hành lang để nói chuyện riêng.

“Sao vậy? Gặp phải chuyện gì à?” Cô thầm đoán có lẽ là chuyện liên quan tới 8 vạn hôm nọ.

“Không.” Chu Vũ lấy phong bì trong gặp ra đưa cho cô, “Trả cô.”

Khê Ngôn nhìn phong bì dày cộp đã đoán được bên trong có gì, cho nên cô không giơ tay ra lấy, “Chu Vũ, em nói thật với cô chuyện 8 vạn kia là sao vậy?”

Cô không cảm thấy 8 vạn kia là do Chu Vũ nợ, hay là nhà cậu bé xảy ra chuyện gì?

Chu Vũ không đáp lại, chỉ nhét phong bì vào tay cô rồi quay người đi mất.

“Số tiền này…” Cô lên tiếng.

“Là tiền của tôi.” Cậu không thèm quay đầu lại, đi thẳng.

Của cậu?

Chu Vũ kiếm được số tiền đó trong một tuần kiểu gì? Hay là lấy từ trong nhà?

Khê Ngôn đang ngẩn người thì Tiếu Bối Ninh đi qua gọi cô, lúc này cô mới về chung với cô bé.

Đúng lúc cha mẹ Tiếu Bối Ninh vừa tan làm về, hai người thấy chủ nhiệm lớp con gái tới thì biến sắc, cho rằng cô bé lại gây chuyện bèn nghiêm khắc nhìn Tiếu Bối Ninh.

Khê Ngôn cũng chỉ có thể giải thích mục đích cô tới đây rồi ngồi xuống nói chuyện với hai vị phụ huynh.

Chủ yếu là mong hai vị phụ huynh chú ý tới trạng thái tâm lí của con gái một chút, thái độ của cha mẹ đối với con trẻ sẽ ảnh hưởng rất lớn tới mọi phương diện tâm lí, trong đó còn ảnh hưởng tới cả tình trạng học tập.

Khê Ngôn: “Áp lực học tập là một mặt, nếu ngay cả khi về nhà cũng không dám thả lỏng sẽ tạo cho con bé gánh nặng về tâm lí rất nghiêm trọng, tiếp đó sẽ ảnh hưởng tới học tập, thật ra dù trẻ con phạm vào lỗi sai gì đi chăng nữa thì quan trọng nhất là phải kiên nhẫn khuyên răn.”



Cô nói rất nhiều nhưng không biết hai người nghe lọt bao nhiêu, chỉ là lúc cô về thì vẻ mặt của phụ huynh Tiếu Bối Ninh đã dịu hơn.

Khê Ngôn mua đồ ăn xong bèn về nhà, cô định tắm trước rồi mới nấu ăn, nhưng cô tắm rửa xong ra sô pha ngồi một lát đã ngủ mất, không biết đến bao lâu thì đột nhiên tỉnh bèn đứng dậy định ra toilet rửa mặt.

Cô mở cửa toilet ra thì thấy bên trong có người đang trần ruồng… Sợ tới mức đóng sầm cửa lại!

Tiếp đó sửng sốt, chờ chút, cô sợ cái gì chứ?

Cũng không phải là chưa thấy bao giờ…

Sau đó người bên trong mở cửa toilet ra, dưới thân Cố Văn Lan cuốn một chiếc khăn tắm màu trắng, nước vẫn chảy tong tong trên ngực anh, làn da ẩm ướt sáng bóng, lúc anh trần truồng không nho nhã như lúc mặc quần áo, cơ bắp cuồn cuộn khiến cô cảm thấy áp bách.

Rất rõ ràng, lúc cô mở cửa anh đã tắm xong và đang chuẩn bị mặc quần áo.

Cố Văn Lan dựa vào khung cửa nói: “Em mở cửa của anh làm gì? Tính giở trò lưu manh hả?”

Khê Ngôn nghe anh nói thế thì hơi ngại, nhưng cô vẫn mạnh miệng, “Sao anh đi tắm mà không khóa cửa?”

Anh cong môi, “Anh tắm rửa thì phải khóa cửa làm gì? Chẳng lẽ sợ em trốn vào nhìn lén chắc?”

Khê Ngôn đang định nói em không thèm xem đâu.

Nhưng anh đã giành trước, anh nói: “Anh không sợ.”

“…”

Khê Ngôn mặc kệ anh, quay đi định vào bếp nấu cơm, đột nhiên nhớ tới mục đích mình đến toilet thì lại quay lại, đi lướt qua anh lấy khăn lông rồi vặn nước rửa mặt.

Cô tắm rồi, mặc một bộ áo ngủ màu vàng nhạt khiến cả người cô trông như chồi non, tóc được búi lên, lộ ra cần cổ và vành tai trắng nõn.

Cố Văn Lan duỗi tay nhéo nhéo vành tai cô khiến Khê Ngôn hoảng sợ, không nghe thấy động tĩnh gì nên cô còn tưởng anh đã ra rồi, không nghĩ vẫn còn đứng ăn vạ ở đây.

Khê Ngôn qua quýt lau nước trên mặt, hơi tức giận, “Anh làm gì vậy? Đừng mãi dọa em thế chứ!”

Mặt cô mềm mềm, Cố Văn Lan nhìn tới miệng đắng lưỡi khô, trong lúc đang nghĩ ngợi mình sẽ sớm vì túng dục quá độ mà hẹo mất thì cơ thể đã tự động đi tới ấn Khê Ngôn lên cạnh bồn rửa mặt, ôm cô ôn tồn hồi lâu.

Cuối cùng lăn lộn tới gần 10 giờ mới nấu cơm.

Khê Ngôn thay một bộ áo ngủ mới ra ngoài, thấy Cố Văn Lan đang ngồi trên sô pha gõ bể cá, anh mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, cô bóp bóp tờ phong bì rồi đưa cho anh.

Cố Văn Lan nhìn lướt qua, nhìn cô chằm chằm.

Cô sợ anh lại giận dỗi, nhanh chóng giải thích: “Không phải em trả cho anh, là Chu Vũ trả.”

Cố Văn Lan mở ra nhòm rồi ném lên bàn trà, không băn khoăn là ai trả nữa, nói một câu không đầu không đuôi: “Em thích nhét tiền vào phong bì đưa anh vậy cơ à?”



“Không phải em nhét, lúc Chu Vũ nhét cho em nó vốn trong phong bì rồi,” Cô nói xong bèn suy nghĩ, hỏi: “Hồi trước em cũng đưa tiền cho anh kiểu đấy à?”

“Ờ.” Anh không để ý lắm, bắt đầu cho cá ăn.

Khê Ngôn ngồi ngơ ngẩn trong chốc lát cũng nghĩ tới, lần thứ hai cô đi ăn với anh, anh lâm thời có ca mổ không đến được nên cô tự ăn hết đồ ăn, còn uống rượu, sau đó… Anh tới.

Lại sau đó… Khách sạn, phòng, phòng tắm, vân hoan vũ ái.

Tất cả mọi chuyện xảy ra rất tự nhiên, không rõ là ai trêu chọc ai trước.

Cố Văn Lan thấy cô không nói gì bèn quay lại nhìn, thấy cô như đang suy tư nghĩ về kỉ niệm nào đó, hơn nữa còn có vẻ là kỉ niệm đẹp bèn khẽ cười ra tiếng.

Cô nghe thấy anh cười thì hồi thần lại, không hiểu sao cảm thấy nóng tai, đứng dậy vào bếp nấu cơm.

Muộn rồi nên cô cũng lười mân mê, chỉ nấu hai bát mì trứng cà chua.

Khê Ngôn không có hứng ăn, chỉ ăn một nửa, Cố Văn Lan dịch nửa bát kia của cô lại giải quyết một thể.

Cô ghé vào bàn trà trêu cá vàng, nói: “Em nói với anh này, dạo này hình như em không muốn ăn gì cả, ngay cả những món hồi trước thích cũng không muốn ăn,” Cô nhìn sang, “Anh nói xem…”

Cố Văn Lan nhìn cô.

Khê Ngôn: “Có phải em mang thai không?”

Cố Văn Lan: “…”

Khê Ngôn vốn định dọa anh chơi, nhưng hình như anh chẳng có phản ứng gì cả?

Cố Văn Lan buông đũa, rút giấy ăn ra lau miệng rồi hỏi: “Kỳ sinh lý là bao giờ?”

Khê Ngôn vừa nghe thế cũng hơi ngạc nhiên, “Hình như, hình như là lẽ ra tuần trước đã có rồi…”

Cố Văn Lan hơi đăm chiêu, hồi lâu không nói gì.

Khê Ngôn hoảng sợ, theo bản năng tìm lấy cái gì để dựa vào, cô dịch qua ôm tay anh nói: “Làm sao đây?”

Cố Văn Lan quan sát vẻ mặt cô, biết được nhân tố khiên cô căng thẳng là gì bèn nói: “Không muốn mang thai?”

Cô không nói gì, nhưng vẻ mặt chứng minh anh nói đúng.

Anh nói: “Muộn rồi, mình ngủ đã.”

Khê Ngôn bắt lấy tay anh, “Nếu không mình ra tiệm thuốc mua que thử thai nhé?”

“Em biết giờ mấy giờ rồi không hả?” Cố Văn Lan kéo cô đứng dậy, đẩy cô vào phòng ngủ, “Đừng nghĩ gì hết, mai anh dẫn em đến bệnh viện kiểm tra, xem là dạ dày có vấn đề hay triệu chứng gì khác, kiểm tra xong là biết.”

“Thế nhưng…”

“Không có thế nhưng.”

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng mà.”

“But…”

“No buts.”

Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, Khê Ngôn cảm thấy bên dưới hơi ươn ướt, đại khái biết chuyện gì xảy ra bèn cầm băng vệ sinh vọt vào toilet, lúc ra tinh thần rất sảng khoái.

Cô làm xong bữa sáng vào phòng ngủ gọi Cố Văn Lan dậy, cười nói với anh, “Cái kia, tới.”

Cố Văn Lan ngẩn ra, đại khái cảm thấy nụ cười của cô quá chướng mắt nên lúc ăn sáng sắc mặt anh rất u ám.

Khê Ngôn mừng rỡ cười khanh khách.

Bây giờ nghĩ lại, thật ra khả năng mang thai không cao lắm, bởi vì biện pháp an toàn thực hành tốt đến… 99%, bọn họ chỉ quên đúng một lần, chính vào hôm hai người cùng tới bar, anh dỗi nên cố tình không đeo ba con sói.

Hôn lễ của Khâu Nam vào chủ nhật, Cố Văn Lan làm phù rể nên sáng sớm hôm đó anh phải chạy tới đón dâu với chú rể, nhưng hôm nay anh vẫn phải đến bệnh viện, tranh thủ hoàn thành hết việc ngày mai trong hôm nay luôn, cho nên tối thứ bảy này anh về muộn hơn mọi khi.

Lúc Cố Văn Lan về, Khê Ngôn đã ngủ.

Anh không ăn cơm, tắm rửa xong lên giường ngủ luôn.

Buổi sáng anh dậy từ 5 giờ, trời vẫn còn tối, không thấy Khê Ngôn nằm cạnh nên anh xuống giường ra phòng khách thì thấy đèn trong phòng bếp đang sáng, anh ngửi mùi mới biết cô đang làm bữa sáng, vẫn nấu cháo như bình thường.

Cố Văn Lan đi tới, tay vừa mới chạm vào eo cô đã khiến cô hoảng sợ.

Khê Ngôn quay lại đẩy anh ra, “Anh cứ làm em giật mình!”

Anh cười cười ôm chầm lấy cô, ấn cô vào trong lòng mình vỗ về, “Sao em dễ bị giật mình thế? Đang làm gì vậy?”

Cô nhanh chóng đẩy anh ra rồi tắt bếp, vừa cầm muỗng quấy vừa nói: “Anh phải đến sớm đúng không? Ăn chút đồ trước đã, rước dâu hình như rất phiền toái, có nhiều trường hợp còn làm loạn lâu lắm, không biết bao giờ mới được ăn bữa sáng.”

Khê Ngôn nói xong định đi lấy chén nhưng anh vẫn ôm chặt khiến cô không động đậy được, “Anh làm gì thế? Làm trễ việc của em rồi.”



Mặt Cố Văn Lan gác lên vai cô, anh buồn bực nói: “Cô giáo Lý.”

Cô thấy cảm xúc của anh không đúng lắm, vội hỏi: “Anh sao thế? Khó chịu hả?”

Hơi thở của anh phả vào da cô, rất ấm áp: “Anh đã nói với em là…”

Khê Ngôn chờ.

Anh nói: “Em rất đáng yêu chưa?”

Cháo trong nồi nóng hôi hổi, mùi hương phiêu khắp nơi, bên ngoài phòng tối đen, nếu không nhìn giờ sẽ lầm tưởng hiện tại vẫn là đêm khuya, nhưng kỳ thật trời đã sắp sáng, không lâu nữa cũng sẽ thấy ánh mặt trời.

Cố Văn Lan ngửi mùi hương trên người cô, hoặc là mùi dầu gội, rất thoải mái, khiến anh mơ màng suýt ngủ mất.

Hồi lâu sau cô mới nói: “Không, anh chỉ nói em nhìn khá xinh thôi.”

Là hôm anh tọa đàm với học sinh khối 11.

Anh khẽ cười: “Thế hả?”

Lúc nấu cháo cô giáo Lý chú ý rất nhiều thứ, chú ý lửa, chú ý thời gian, chú ý tỉ lệ nước và gạo, cho nên thành phẩm thường thường khiến Cố Văn Lan rất tán thưởng, ăn hoài cũng bắt đầu kén cá chọn canh.

Cho nên hôm nay sáng sớm anh đến nhà Khâu Nam, mẹ Khâu bảo anh đi ăn sáng, đúng lúc cũng là cháo.

Khâu Nam nhìn anh ăn như nhai sáp, hỏi: “Sao thế? Không hợp khẩu vị à?”

Anh nghĩ ngợi, nói: “Hơi nhiều nước, gạo hơi khô, tỉ lệ gạo và nước không đều.”

Khâu Nam nghe xong cảm thấy thú vị, “Ái chà, Cố thiếu gia chú ý tới cái này từ bao giờ đấy? Trước kia ngay cả cơm thừa cũng ăn được, hiện tại còn ghét cháo mẹ tôi nấu hả?”

Anh nói xong mới ý thức được mình vừa lỡ lời bèn liếc Cố Văn Lan, thấy anh chỉ cười cười, sau đó mò thuốc ra ngậm chứ không đốt lửa.

Hôn lễ bắt đầu lúc 5h chiều, 3h bắt đầu tiếp khách.

Buổi sáng Khê Ngôn dậy sớm, sau khi Cố Văn Lan đi rồi cô lại ngủ thêm một chút, nhưng cô không quen ngủ nướng, cùng lắm thì tới 9h đã tỉnh ngủ rồi, lúc cô ở nhà một mình trừ soạn bài, sửa bài thi sửa bài tập thì rảnh rỗi cũng không biết làm gì.

Nhân lúc còn thời gian cô bèn đi tới chỗ Hứa Du rồi ra ngoài ăn cơm với cô ấy, sau đó về nhà trọ của Hứa Du chờ đến 1h mới đi tới nhà hàng tổ chức hôn lễ.

Lúc cô tới đã thấy tân lang tân nương đứng chuẩn bị tiếp khách ở cửa khách hạn, hai phù rể và phù dâu cũng đứng cạnh nhau, có lẽ chưa đến giờ tiếp khách, sáu người đứng nói chuyện phiếm, bầu không khí rất hài hòa, có lẽ là quen biết, hơn nữa còn khá thân thiết.

Khê Ngôn nhìn giờ, hiện tại là 2h30, cô đến sớm nửa tiếng.

Cố Văn Lan đứng trong nhóm sáu người, tay đút túi quần, hơi hơi rũ mặt nghiêm túc nói chuyện với phù dâu bên cạnh, tay của phù dâu rất tự nhiên mà vịn vào tay anh, không biết họ đang nói gì mà cả hai đều bật cười.

Hình ảnh kia quá hài hòa, khiến mũi Khê Ngôn hơi ê ẩm.

Đến sớm vậy làm gì…

Nhất thời Khê Ngôn không nghĩ ra nên xử lý tình huống khiến cả hai người kia đều không kịp trở tay như thế nào bèn gọi điện thoại cho Hứa Du, đi sang bên cạnh.

Kinh nghiệm yêu đương của cô còn thiếu sót, không quen phải xử lý tình huống này ra sao, phản ứng quá khích sẽ mất mặt, phản ứng quá lạnh nhạt thì cô lại không cam lòng.

Đầu dây bên kia rất nhanh nghe máy, “Sao thế?”

Khê Ngôn dừng lại bên bể phun nước, nơi này chặn tầm mắt từ cửa khách sạn, “Hỏi cậu một vấn đề, nếu người đàn ông của cậu nói chuyện với… một người phụ nữ khác một cách rất vui vẻ, mình nên làm gì đây?”

Hứa Du ngừng lại hai giây, hỏi: “Vui vẻ kiểu nào?”

Khê Ngôn gãi gãi đầu, “Chính là… Hình như… Rất tự nhiên rất ăn ý?”

“Tự nhiên ăn ý?” Hứa Du nói: “Để tớ nói cho mà nghe, ăn ý chứng minh hai người này đã quen từ lâu, nói chuyện tự nhiên có nghĩa là quan hệ của họ khá tốt, chí ít là không thiếu đề tài trò chuyện.”

“Nghĩa là sao?”

Hứa Du chậc một tiếng, “Tớ không tới hiện trường xem nên không phán đoán chuẩn được.”

Khê Ngôn nói: “Được rồi, tớ biết làm gì rồi.”

Hứa Du: “Double kill?”

Khê Ngôn: “Hôm nay ngày lành, không sát sinh, hòa khí sinh tài.”

Thật ra cô cũng không cảm thấy giữa Cố Văn Lan và phù dâu có gì mờ ám, cử chỉ của anh rất lịch sự, là phù dâu tự vịn tay lên, điều khiến cô nghĩ ngợi là trạng thái của Cố Văn Lan khi ở trong nhóm người đó, tự nhiên, thả lỏng.

Hơn nữa giữa bọn họ tự hình thành một loại không khí khiến người khác cảm thấy không thể chen vào được.

Hẳn là đã quen biết nhiều năm, hơn nữa đến nay vẫn duy trì quan hệ thân thiết.

Mà cô không hề hay biết gì về quá khứ của Cố Văn Lan, cô cảm thấy với anh mà nói, cô vẫn chỉ là một người ngoài cuộc.

Điều này khiến cô không quá thoải mái, lâu nay dường như cô vẫn chưa thể thực sự trở thành người có thể sóng vai cùng anh, dù cô cô đã cố gắng lâu như vậy… Được rồi, thật ra thì cũng không lâu lắm, mới chỉ một tháng.

Một tháng mà thôi, sao cô lại có cảm giác đã một năm trôi qua chứ?

Khê Ngôn sờ chiếc nhẫn trên tay, tháo ra bỏ vào túi, chậm rãi hít sâu một hơi, quay người định đi đến cửa khách sạn thì thấy Cố Văn Lan đứng sau lưng cô từ bao giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngôn Của Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook