Chương 152: AI LÀ TÌNH ĐẦU CỦA AI?
Ngọc Diệp
21/07/2016
Dì Trần trằn trọc nhớ lại chuyện ngày xưa. Khi ấy, bà đã cố gắng giúp đỡ tiểu thư cùng người yêu được đến bên nhau. Điều mà bà không thể nào ngờ được là việc mình làm lại vô tình tổn hại tiểu thư. Bà vẫn còn nhớ những ngày tháng khi tiểu thư trở lại ngôi nhà này, cô ấy như một cái xác không hồn. Bà thấy mà đau lòng biết bao. Bà cũng đã nhiều lần muốn thả tiểu thư ra ngoài, mà lực bất tòng tâm…
Diệp Tri Thu lần này đi lên phòng và chuẩn bị thật nhanh. Không giống cô thường ngày cứ thích nằm ngâm mình trong bồn tắm mà ca hát vu vơ nữa, bởi vì cô nôn nao được gặp Hoa Vân Phong quá đi mất.
Cô đi xuống lầu định qua loa vài miếng cơm để còn đi cho sớm, chơi cho nhiều. Cô trông thấy dì Trần ngồi trơ ra như tượng đá, ánh mắt đăm chiêu nhìn vào khoảng không xa xa nào đó. Kỳ lạ quá, dì đang suy nghĩ cái gì vậy không biết?
Cô đến gần dì kêu lên hai lần mà dì cũng không nghe. Cô thử đưa tay lay lay đầu vai của dì, gọi:
- Dì ơi, dì… Dì suy nghĩ cái gì mà tập trung quá vậy? Dì…
Dì Trần giật mình đưa mắt nhìn cô. Dì cười cười:
- À, không có gì? Ờ… Mà sao bữa nay tắm nhanh quá vậy? Tính đi đâu mà diện đồ đẹp nữa hà?
Diệp Tri Thu cười cười cắn móng tay, dáng vẻ mắc cỡ đáng yêu lắm. Nhưng cô đã không nói thật:
- Dì… con… con đi chơi với Điềm Mật mà dì. À, con tính đi chợ đêm với bạn ấy.
Dì Trần là người từng trải, chỉ một cử động nhỏ của cô là dì nhận ra ngay. Dì hỏi lại:
- Đi mua đồ gì ở chợ đêm chứ? Bình thường đồ của con đâu có mua ở chợ đêm. Nói thật dì nghe, nếu không dì không cho đi đó!
Diệp Tri Thu thè lưỡi. Đúng như Hoa Vân Phong đã nói, cô còn quá ngây thơ mà… haiz! Cô đành phải cúi đầu nói thật:
- Dì ơi, con là đi với Điềm Mật thiệt đó. Nhưng mà có người con yêu đi chung nữa. Tại vì con sợ dì không cho đi, nên con mới…
Dì Trần lắc đầu nhìn cô, nói:
- Con gái à, kỳ thật dì vẫn chưa biết bạn trai con ra sao nên chưa chắc chắn lắm, liệu có nên ủng hộ mối quan hệ này không. Dì không muốn con giống như mẹ của con đâu. Mẹ con cũng vì yêu một người không nên yêu nên mới có kết cục bi thảm như vậy…
Dì Trần cũng có kể cho Diệp Tri Thu nghe về chuyện của mẹ cô. Tuy vậy, vẫn có một số chi tiết bà cố ý giấu giếm hoặc sửa đổi mà Diệp Tri Thu cũng không biết được.
Diệp Tri Thu nhìn gương mặt dì dào dạt cảm xúc, cô nghĩ: Có thể dì lại nhớ đến mẹ mình. Haiz! Cô không có ấn tượng gì về mẹ hết. Cô cũng chưa từng xem qua một bức ảnh nào về mẹ, thậm chí còn không biết tên của mẹ mình. Nhiều lúc cô chẳng hiểu người lớn muốn làm cái gì? Tại sao không cho cô biết cái này, không cho cô biết cái nọ. Ai bảo cô con nít thì cũng tốt đi, vậy cho bớt phiền não đúng không?
Thế đấy, chứ cô vẫn ngưỡng mộ mẹ lắm. Mẹ tuy có cuộc đời vô cùng ngắn ngủi nhưng đã được yêu và có một tình yêu khắc cốt ghi tâm. Hạnh phúc không cần nhiều, chỉ cần đạt được chân chính ý nghĩa của từ hạnh phúc là đã là viên mãn lắm rồi.
Diệp Tri Thu trả lời dì Trần:
- Dì yên tâm, không phải thầy bói đã nói cuộc đời con rất sung sướng sao dì. Gặp dữ hóa lành, có quý nhân phò trợ… gì gì đó. Dì ơi, có gì mà lo lắng quá không biết.
Dì Trần thở dài:
- Thì mẹ của con cũng sinh ra trong gia đình phú quý đó thôi. Cũng được nâng niu như bông hoa trong suốt quãng đời của bà ấy đó thôi. Nhưng mà…
Diệp Tri Thu hỏi:
- Nhưng mà cái gì vậy dì?
Dì Trần không dám nói. Bởi vì sự thật quá sức tưởng tượng sẽ làm cô gái nhỏ sợ hãi, sẽ làm thay đổi cảm nhận của cô bé về một số người cô vốn rất tôn trọng. Thôi vậy, chuyện cũ qua rồi tốt nhất là không cần nhắc lại nữa.
Dì Trần vỗ đầu cô, mắng:
- Nhiều chuyện quá. Thôi, đi ăn cơm nhanh lên rồi còn đi chơi gì đó nữa. Mà dì căn dặn nè. Khi đi chơi chỉ được đi sát bên Điềm Mật đó biết không. Người ta rủ đi đâu riêng một mình là không được đi. Rồi phải về trước 8 giờ đó nhe…
Diệp Tri Thu liên tục gật đầu khi nghe dì Trần lải nhải, nhưng nghe đến 8h tối phải về nhà thì không thể đồng ý được rồi. Cô xin xỏ thêm:
- Dì… dì cho con thêm chút nữa đi. 9h nhe dì. Đi mà dì. Đi nhe dì!
Dì Trần liếc cô một cái, cuối cùng vẫn gật đầu. Điều này làm Diệp Tri Thu vui mừng muốn nhảy cẩn lên. Cô chạy ào vào trong bếp nhanh nhẩu chuẩn bị chén đũa. Hành động cô quá nhanh và mạnh làm cho những cái chén va vào nhau leng keng. Dì Trần mắng:
- Con bé này. Con muốn đập hết chén của dì à. Thôi, đi ra ngoài bàn ngồi trước đi. Đợi chút tới ngay. Không khéo cho con chạm vô rồi bể chén hết, phải ăn trong nồi mất thôi.
Diệp Tri Thu cười hì hì đứng sang một bên. Cô không cản trở dì Trần nữa. Ngoan ngoãn sẽ mau chóng hơn được ăn bữa tối, rồi nhanh chút được đi chơi. Đây là lần hẹn hò đầu tiên của hai người. Cô rất vui vẻ và trân trọng!
Ăn xong bữa tối, Diệp Tri Thu vừa lúc nhận được điện thoại của Điềm Mật: Cô ấy nói:
- Bạn xong chưa hả? Mình đang ở ngoài cửa đợi bạn nè!
Diệp Tri Thu vội vàng chạy đến cửa sổ nhìn ra ngoài, cô thấy Điềm Mật đang đứng dựa vào chiếc xe thể thao của Phùng Kiến Quân mà huơ tay với cô. Cô quay sang nói với dì Trần:
- Dì ơi, con đi nhe dì. Điềm Mật tới rồi.
Dì Trần cũng nhìn ra phía ngoài, dì nói:
- Đi ra chung luôn. Dì muốn xem mặt bạn trai con trông như thế nào mà có thể làm cho con mê mẩn đến như vậy… coi có ba đầu sáu tay gì không đây.
Diệp Tri Thu câu tay dì lắc lư, ngượng ngùng nói:
- Dì, anh ấy rất là bình thường. Ai như dì nói giống yêu quái quá đi…
Dì Trần xoa đầu cô âu yếm:
- Thôi, đi nhanh. Con gái đừng để người ta đợi lâu biết không? Để coi, ùm… tóc tai, quần áo… được rồi đó.
Dì vuốt lại tóc mái cho cô, chỉnh sửa lại một tí cái vạt váy đã có nếp nhăn do cô ngồi mà không chú ý vuốt phẳng.
Hai người cùng nhau đi ra ngoài cửa…
Lúc này, Hoa Vân Phong ngồi ở trong xe. Anh nghe Điềm Mật gọi cho Diệp Tri Thu xong rồi thì cũng chuẩn bị đi ra ngoài chào dì của cô một tiếng. Dù chưa sẵn sàng cho lắm, nhưng anh cảm thấy mình cần phải chào hỏi người lớn cho phải phép. Anh có thể phán đoán phản ứng của dì Trần như thế nào khi biết sự thật về anh. Không bậc cha mẹ nào lại muốn con mình đi yêu một người thuộc nhóm người dễ dàng bị tổn thương, những người khuyết thiếu, tàn tật… được cho là không có khả năng làm chỗ dựa vững chắc cho con gái của họ.
Dì Trần và Diệp Tri Thu đi ra đến cửa lớn, bỗng dưng bên trong có điện thoại. Dì Trần đẩy cô ra ngoài ý bảo cô đi trước, còn dì vào nghe điện thoại. Diệp Tri Thu ra ngoài chào hỏi Điềm Mật, cười vẫy tay với Phùng Kiến Quân, rồi nắm lấy tay của Hoa Vân Phong, nói:
- Anh không cho em đi rước là muốn đến nhà em đó hả? Thấy ghét, không nói cho người ta biết trước gì hết á… Ờ, mà có phải anh tính gặp dì em không?
Hoa Vân Phong gật đầu, anh nói:
- Đương nhiên phải chào hỏi dì em rồi. Đến nhà rước con gái người ta đi chơi mà không hỏi han một tiếng thì thất lễ quá. Nhưng mà anh chỉ nghe tiếng bước chân của em, còn dì em đâu? Hay là dẫn anh đi vào thưa dì một tiếng!
Diệp Tri Thu cười hì hì:
- Ra dáng con rễ ngoan quá hé. Thôi được rồi. Dì em cũng sắp ra đó… à, mà dì nghe điện thoại gì mà lâu quá ta. Để em đi coi…
Nói chưa dứt câu cô đã buông tay anh ra mà chạy vào nhà, Hoa Vân Phong muốn ngăn nhưng không kịp. Thấy Diệp Tri Thu vào nhà, Điềm Mật cũng chạy vèo theo. Cô và Diệp Tri Thu vừa đứng trước mặt dì Trần thì cô đã nói ngay:
- Dì, tụi con đi nhe. Lát nữa con sẽ đem Tri Thu về giao tận tay cho dì. Dì yên tâm!
Dì Trần đang tập trung nghe điện thoại. Nghe Điềm Mật nói như vậy dì cũng tạm gác điện thoại qua một bên và nói:
- Được rồi đi đi. Nhớ cẩn thận nhe con. Điềm Mật nhớ coi chừng Tri Thu nghe không!
Điềm Mật cười, đưa tay làm thành biểu tượng “OK” rồi kéo Diệp Tri Thu ra ngoài. Diệp Tri Thu vốn định kêu dì ra gặp Hoa Vân Phong, nhưng mà được dì cho phép đi ngay thì cô cũng vui mừng khôn xiết, cùng Điềm Mật chui vào trong xe và ôm lấy tay Hoa Vân Phong ngọt ngào cười. Cô bỏ quên mất chuyện muốn nói trước đó rồi.
Hoa Vân Phong hỏi cô:
- Dì em bận rồi à?
Diệp Tri Thu lúc này mới nhớ lại chuyện đó, cô cười nói:
- Dì cho đi rồi. Dì bận nghe điện thoại chút… mà không sao hết trơn á, dì biết anh rồi, dì không có trách móc gì đâu.
Hoa Vân Phong gật đầu không nói gì, rốt cuộc thì cách nghĩ của người lớn và trẻ con vẫn khác nhau lắm, mà người ngồi kế bên anh lại quá trẻ con mà… Không gặp được thì thôi vậy, để sau anh sẽ gặp. Bởi vì dì Trần thân thiết với cô gái nhỏ này nhất và dì cũng biết sự tồn tại của anh, cho nên nói thế nào đi nữa, anh cũng nên gặp dì một lần.
Trên đường, Phùng Kiến Quân và Điềm Mật không lúc nào để không khí yên lặng cả, hai người họ không đấu võ mồm là buồn bực hay sao á!
Điềm Mật cảm thấy tốc độ của Phùng Kiến Quân chậm chạp như rùa bò, cô thúc giục:
- Trời ạ, anh chưa có ăn cơm hả, đến lái xe mà cũng lái không nổi nữa? Tri Thu chỉ được đi chơi có 2 tiếng đồng hồ thôi, anh chạy xe kiểu này đợi ra ngoài chợ đêm rồi phải quay về ngay cũng nên… Haiz!
Phùng Kiến Quân và Điềm Mật ngồi ở hàng ghế lái, cạnh bên nhau, anh tức tối đưa tay qua bên đẩy đầu của cô ấy một cái, làm cho suýt tý nữa là đầu cô đụng vào cửa kính xe rồi. Anh nói:
- Con nít biết cái gì. Đã nói lái xe an toàn hiểu chưa? Cô tính đua xe hả? Đồ con nhóc!
Điềm Mật nghiến răng:
- Anh nói cái gì? Đồ nhát gan mà còn ra vẻ ta đây… Hừ. Đồ xấu xa, đồ trai không ra trai gái không ra gái, đồ không ga-lăng, không lịch sự, đồ nhỏ nhen ích kỷ thích gây gổ với con gái…
Phùng Kiến Quân cướp lời cô:
- Đồ chanh chua đanh đá. Tôi rủa cô ế chồng luôn!
Điềm Mật không biết nói gì nữa. Tự nhiên nhắc đến chuyện chồng con, cô lại nhớ đến anh Tĩnh Hiên. Ây! Có thể đúng như lời Phùng Kiến Quân nói đi. Nếu cô không lấy được người mình yêu thì thà rằng cô ở vậy luôn cho rảnh nợ.
Cô chỉ hừ hừ thở ra bằng mũi, la hét:
- Đồ tào lao. Đồ biến thái! Không có phong độ!
…….
Phía trước hai người cứ luôn miệng trả đũa lẫn nhau, thì phía sau Hoa Vân Phong và Diệp Tri Thu nói chuyện thì thầm, ngọt ngào đến ê cả răng. Thấy hai người đó cãi nhau không phân thắng bại, Diệp Tri Thu nói với người bên cạnh:
- Vân Phong, anh đoán họ có thể trở thành một đôi không?
Hoa Vân Phong trả lời ngay:
- Không thể!
Hả? Ngắn gọn và dứt khoát như vậy. Cô nghĩ có lẽ anh nhận ra được nguyên nhân gì đặc biệt mà cô không biết. Diệp Tri Thu không hiểu, cô hỏi:
- Tại sao?
Hoa Vân Phong lại nói:
- Thì là đoán. Em kêu anh đoán mà.
Diệp Tri Thu nhéo mũi của anh, cằn nhằn:
- Hả? Chỉ là đoán thôi sao? Nhưng phải có căn cứ chứ? Tại em thấy người ta hay nói oan gia thân gia cái gì đó, họ cãi nhau nhiều nhưng xa nhau thì nhớ… cái loại đó đó!
Hoa Vân Phong xoa đầu cô:
- Cái đầu nhỏ suy nghĩ chi nhiều vậy?
Diệp Tri Thu bắt đầu so sánh:
- Ha… cái đầu anh đâu có lớn quá đâu mà cũng suy nghĩ nhiều vậy?
Hoa Vân Phong cười:
- Sao biết anh suy nghĩ nhiều?
Con mèo nhỏ chui đầu vào lòng anh, nghịch mấy cái nút áo của anh theo thói quen, cô nói:
- Thì người thông minh thường hay nghĩ nhiều.
Anh lắc đầu:
- Anh có nói mình thông minh sao? Không có đúng không? Vậy thì quay lại vấn đề ban đầu, đoán chỉ là nói bừa thôi, không nên cho là nó luôn luôn đúng!
Diệp Tri Thu bắt đầu thấy rối trí, cô hỏi:
- Vậy hai người họ có khả năng thành đôi đúng không?
Hoa Vân Phong nhanh chóng đáp:
- Không thể!
Hả? Lại rối rắm nữa rồi. Nói chuyện với anh cô phải vận dụng trí não tối đa mà vẫn bị anh xoay vòng vòng đấy. Điều này không phức tạp nhưng cũng đủ làm cho cô suy nghĩ thiệt nhiều, trong thời gian ngắn, cô không biết phải hỏi cái gì nữa. Có thế Hoa Vân Phong mới được yên tĩnh một chút. Nói chuyện với con mèo nhỏ thực ra rất thú vị, chỉ cần anh không muốn cô nói nhiều thì cứ xoay cô một vòng, nhất định cô cần một quãng thời gian để tiêu hóa đề toán khó đó. Và kết quả là lỗ tai anh được yên lặng một chút để suy nghĩ chuyện khác. Có một chuyện rất quan trọng mà anh cần phải làm, nhưng bởi vì trót hứa hẹn với cô là sẽ ở đây 3 ngày, cho nên anh không thể nuốt lời, nhưng công việc vẫn chi phối tư tưởng của anh.
Nếu là chuyện làm ăn, nhất định không thành vấn đề. Nhưng cái bất ngờ ở đây là tổ chức bí mật mới vừa bắt giữ được một người, người đó có thể liên quan trực tiếp đến cái chết của ba anh. Ngoài anh ra không ai biết rõ hơn rằng, ba anh không phải chết do tai nạn bất ngờ, mà là có người cố ý. Anh nôn nóng được tra hỏi tên đó để làm sang tỏ vụ tai nạn năm xưa. Nhưng mọi chuyện tạm gác ở đó, đợi anh trở về thành phố C hãy tính tiếp!
Mọi người ngồi xe khoảng nửa tiếng với tốc độ mà Điềm Mật chế nhạo là “rùa bò” ấy rốt cuộc đã đến nơi. Chợ đêm thật náo nhiệt. Chỉ nhìn thôi đã cảm thấy cả người như rạo rực hẳn lên. Nào là quần áo các kiểu, nào là phụ kiện trang sức dành cho giới trẻ rất thời trang và rẻ tiền. Nào là khu ăn uống với nhiều món ăn từ nóng đến nguội, từ cầu kì đến đơn giản, nhưng chung quy tất cả đều ngon đến khó tả.
Bốn người cùng nhau xuống xe, họ cùng đi ra khỏi bãi gửi xe thì Phùng Kiến Quân đi nhanh đến nắm lấy tay Hoa Vân Phong, anh nhắc nhở:
- Phong ca, nơi này đông đúc quá. Phải mới nãy tìm chỗ nào ăn uống rồi nói chuyện là được rồi, trước giờ anh có đi mấy chỗ này đâu… thiệt là… nếu có chuyện gì thì em cũng tiêu tùng luôn đó!
Chỉ cần nghĩ đến thôi đã khiếp sợ. Lần đó ở Mỹ, Phong ca bị thương ở chân cũng do anh không có năng lực, phản ứng chậm chạp. Nhớ lại lúc ấy, rõ ràng là bọn ác đuổi theo từ lâu, thế mà anh lại vô tâm không có phát hiện. Tới khi chạy vào quãng đường vắng, chúng đồng loạt cho xe tăng tốc ép sát xe anh. Bấy giờ anh mới biết mình bị dồn vào đường cùng. Nếu như bình thường có một mình anh thì anh đã không ngại gì mà liều mạng với bọn chúng, nhưng mà lúc đó trên xe đang chở Hoa Vân Phong, nói cách nào thì anh cũng không thể để Phong ca xảy ra chuyện. Nếu không, không những cái lỗ tai của anh sẽ bị mắng cho thủng màng nhĩ mà ngay cả cái thân này nhất định không tàn cũng phế với hai tên “ôn thần” ở quê nhà.
Phùng Kiến Quân lúc đó vẫn còn rất trẻ, sự nóng nảy trong bản tính vẫn quá lớn. Khi ấy, Hoa Vân Phong đã nhận ra sự bất thường, nhưng anh không chịu nói cho Phong ca biết tình hình, cứ tự xử lý theo bản năng. Đến cuối cùng, xe của anh bị ép sát, bên trái là lan can bờ biển, bên phải và phía sau là xe của bọn xấu. Lúc đó nguy hiểm vô cùng, bởi vì đoạn đường tiếp theo không đến 2km nữa sẽ một công trình cầu vượt đang thi công.
Phải làm sao đây khi dừng lại cũng không được, chạy tiếp thì thể nào cũng phải va vào công trình… Trời ạ, lúc này Phùng Kiến Quân mới xanh cả mặt, làm gì bây giờ?
Cũng may lúc này có Hoa Vân Phong ở bên cạnh. Anh chẳng có sợ hãi chút nào. Anh bảo Phùng Kiến Quân chạy theo hướng dẫn của mình. Bạn có tin không, khi một người không nhìn thấy gì lại chỉ dẫn đường cho xe chạy. Hoang đường! Nhưng thật đấy. Lúc ấy bọn xấu cứ ép sát không tha, chỉ còn cách chơi với chúng đến cùng mà thôi. Theo cách nói của Hoa Vân Phong lúc bấy giờ, chúng không muốn để lại chứng cứ ở hiện trường là có vụ xô xát, nhất định không dám hành động đụng xe gây ra dấu vết, nếu không chúng đã sớm cho xe va chạm gây tai nạn mất rồi. Mà chính là muốn mượn cơ hội ép sát xe anh tự chạy vào phần đường đang thi công khi trời tối mịch như thế này mà thôi.
Hoa Vân Phong nói với Phùng Kiến Quân lái xe chậm lại, giữ tốc độ đó cho đến gần cuối quãng đừng cùng, sau đó bất ngờ tăng tốc, chuẩn xác từ khe hở của đầu xe bọn xấu với chướng ngại vật mà thoát ly.
Vào thời điểm quyết định, Phùng Kiến Quân nhắc nhở Hoa Vân Phong:
- Phong ca, giữ chặt!
Hoa Vân Phong lên tiếng đáp ứng. Lúc này Phùng Kiến Quân bất ngờ quay đầu xe sang hướng bên phải. Chiếc xe kè sát vách phải của xe anh luôn chạy đều đều với vận tốc cũ, đột ngột xe của Phùng Kiến Quân tăng tốc, nhất thời tạo ra khoảng trống để chuyển hướng lách sang bên. Vừa vặn, chiếc xe Phùng Kiến Quân vừa quay đầu thì chiếc xe kia lập tức tăng ga tiến lên, làm cho mặt xe bên phải chạm vào đầu xe của bọn ác, nhưng may mắn thay cuối cùng cũng thoát ra được. Lập tức xe của Phùng Kiến Quân lại phóng như bay ra khỏi vòng vây. Đương nhiên mặt sau đó là bốn chiếc xe của bọn xấu đang ráo riết truy lùng. Phùng Kiến Quân đang căng thẳng lái xe cũng không có chú ý đến người ngồi bên cạnh. Anh chỉ hỏi xác nhận:
- Phong ca, anh có sao không?
Hoa Vân Phong lắc đầu trả lời:
- Không sao!
Nhưng ai tinh ý có thể nhận ra giọng nói của anh run run như đang kiềm nén cái gì đó. Thế mà Phùng Kiến Quân lại chẳng nhận ra, anh còn phải tập trung lái xe nữa, thế nên, khi nghe theo lời Hoa Vân Phong chạy xe từ bờ biển Beaufort thẳng tiến đến nơi đông dân cư. Và đúng như dự đoán, bọn xấu không dám truy đuổi nữa. Phùng Kiến Quân thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Anh quay sang phía Hoa Vân Phong thì thấy anh tựa cả người ra phía sau ghế, đầu nghiêng qua một bên, dường như là… ngất xỉu!
Phùng Kiến Quân bật đèn trong xe, bấy giờ anh mới phát hiện sắc mặt Hoa Vân Phong xanh trắng, môi thì như chẳng còn chút máu nào cả. Anh tức tốc đưa Hoa Vân Phong đến bệnh viện, bác sĩ nói rằng khi xe va chạm đã sinh ra một lực rất lớn lên chân phải của bệnh nhân, gây gãy xương kín một cách nghiêm trọng, đồng thời một miếng kính vỡ đã đâm vào đầu gối ở một vị trí kỳ lạ làm tổn thương dây chằng chéo trước, rất khó làm phẫu thuật.
Phùng Kiến Quân lập tức gọi điện thoại cho Bạch Thiệu Đông, nhờ sự quan hệ rộng rãi của anh ta chuyển Hoa Vân Phong đến một bệnh viện có tiếng tăm trong điều trị chấn thương chỉnh hình có liên quan đến các dây thần kinh gì gì đó mà Phùng Kiến Quân càng nghe càng rối trí.
Vào thời điểm đó, anh ước gì người nằm trong kia là anh chứ không phải Phong ca. Trời ạ, nếu anh ấy xảy ra chuyện gì không may thì nhất định anh cũng chết thảm đó. Có thể không ai ép buộc anh đi chết, nhưng anh sẽ tự dằn vặt lương tâm đến chết mất. Ngồi ngoài hành lang phòng cấp cứu thời gian dài đăng đẳng, anh mới có dịp hồi tưởng lại tình hình lúc đó. Phút chốc khi nhận ra vấn đề anh đã hét lên thật lớn tiếng và đấm thật mạnh vào đầu mình. Anh thật ngốc. Nếu lúc đó đầu óc nhanh nhạy một chút thì có thể nhận ra rồi. Đó chính là tình tiết lúc quay đầu xe, Phong ca bảo anh chuyển hướng sang phải, mà Phong ca ngồi ở phía đó, khi xe bên cạnh xông tới thì người chịu tai nạn là anh ấy. Mà nếu nhẹ thì sống sót, nếu nặng chút thì… trời ạ, Phùng Kiến Quân thầm rủa bản thân, đúng là đầu lợn! Hơn thế nữa, khi biết có va chạm, cả chiếc xe bị chấn động mạnh như vậy, đáng lẽ ra anh phải chú ý người bên cạnh nhiều hơn mới đúng… vậy mà…!
Sau 10 tiếng đồng hồ căng thẳng làm việc, các bác sĩ đều mang vẻ mặt mệt mỏi bước ra khỏi phòng mổ. Họ tuyên bố các dây thần kinh quan trọng của chân phải bệnh nhân tổn thương khá nặng, hơn nữa còn kèm theo gãy xương kín, Pauwels type III, bắt đinh chốt, đợi quá trình hồi phục mới có kết luận chính xác, nhưng tình huống xấu nhất đó là không thể giữ lại cái chân.
Những lời nói này đều làm cho Phùng Kiến Quân như choáng váng, anh thà rằng hai cái chân của mình bị thương cũng không muốn chuyện như vậy. Phong ca đã không còn nhìn thấy ánh sáng, ông trời đối với anh thật bất công, nay lại nhẫn tâm làm chuyện như thế nữa sao. Mặc kệ, tạm thời dẹp bỏ những thương cảm ủy mị ấy đi chăng nữa thì anh cũng không muốn Phong ca phải chịu điều đó. Bởi vì anh ấy lại cứu anh một mạng. Anh biết, hành động của bọn xấu là nhắm vào thù oán từ trước với anh. Nếu không gặp Phong ca và được anh ấy giúp đỡ giành lại Tương Phùng thì Phong ca cũng không phải vướng vào ân oán này, nếu có thể thay anh gánh chịu, Phùng Kiến Quân vui vẻ chấp nhận!
Sau khi tỉnh lại, mặc dù đau đớn rất nhiều nhưng Hoa Vân Phong chưa bao giờ biểu lộ điều đó lên mặt. Ngược lại anh là người khuyên giải Phùng Kiến Quân đừng có suy nghĩ cái gì lung tung cả. Anh nói: “Lúc đó chỉ có hai lựa chọn, một là cả hai đều chết, hai là giữ lại được một người sống. Chí ít hiện tại kết quả đã khả quan hơn anh dự đoán nhiều lắm. Chẳng phải hai chúng ta đều sống sót sao?”
Trở lại hiện tại, mỗi lần nhớ đến chuyện cũ là Phùng Kiến Quân lại rùng mình một cái, mồ hôi lạnh không kiểm soát được mà lăn dài trên trán. Anh thầm nhủ với bản thân, lập thành lời thề, cái mạng Phùng Kiến Quân không quan trọng, Phong ca là quan trọng nhất, bởi vậy từ đó đến nay, Hoa Vân Phong nói một anh không dám nói hai, dù tính tình anh vẫn ngang bướng như ngày nào.
Thấy Phùng Kiến Quân chân dài nhanh nhẹn tiến lên nắm lấy tay Hoa Vân Phong định giành lấy công việc thuộc về bạn mình. Điềm Mât lại chẳng thể ưa nổi người này rồi, anh ta không biết cái gì gọi là lãng mạn sao. Người ta đi chơi với bạn gái mà anh ta lại giành đi sát bên cạnh vậy thì… ô, không thể được, phải ngăn lại!
Điềm Mật kéo tay Phùng Kiến Quân sang bên, cô nói:
- Ê, cái tên kia, anh có thấy mình sát phong tình lắm không? Tôi cũng nể anh thật đó, hay giới tính anh có vấn đề thiệt hả? Người ta đi chơi với bạn gái mà anh lại chui đầu vào chen giữa họ, lại nắm tay bạn trai người ta cứng ngắt như vậy nữa chứ… Haiz! Nói sao đây? Biến thái à?
Phùng Kiến Quân liếc nhìn Điềm Mật, vì mới vừa nhớ đến chuyện năm xưa làm tinh thần của anh hơi khủng hoảng, nên anh không thèm hơn thua với cô ta. Anh nói:
- Ừ, biến thái cũng được, đây là chuyện tôi nên làm.
Vừa mới hùng hổ la ó, Điềm Mật nghe anh nói vậy liền ngẩn ra, cô nghĩ: Tên này có uống thuốc chưa nhỉ, hay là uống quá liều mà lại đổi tánh nhanh vậy? Có thể nào là người đa nhân cách không? Ghê quá!
Ngay từ đầu khi Phùng Kiến Quân tiến lên nắm lấy tay anh thì Hoa Vân Phong đã định phản đối, nhưng nãy giờ vẫn chưa có dịp, giờ đến lượt anh nói rồi:
- Được rồi, cậu đi chơi với Điềm Mật đi. Cô ấy nói cũng đúng, cậu không ngại, anh cũng cảm thấy không ổn!
Phùng Kiến Quân vẫn không có cãi lời Hoa Vân Phong, nhẹ nhàng buông tay ra rồi nói với Diệp Tri Thu:
- Chị dâu, Phong ca giao cho chị, đừng buông tay anh ấy ra đó nhe. Tôi sẽ đi gần bên thôi, có gì gọi tôi. Ở đây hỗn loạn thế này…
Vẫn chưa nói hết tiếng thì Điềm Mật đã dùng sức “ba bò chín trâu” kéo anh đi xa khoảng 5-6 bước chân. Miệng luôn nói:
- Chịu nổi hông? Trông anh cứ y như bị người ta giành bạn trai vậy, mắc cười, đau bụng quá… ha ha!
Phùng Kiến Quân sựng mặt, không thèm nhìn cô liếc mắt một cái, chỉ giật tay ra rồi tự mình đi về phía trước. Điềm Mật thì cảm thấy rất thú vị, liền đuổi theo nói những lời trêu ghẹo mãi không ngừng.
Diệp Tri Thu nhìn theo hai người đó mà nói:
- Có lẽ họ sẽ kết thành đôi đó. À, bây giờ em với anh cá với nhau, anh thì nói họ không thể thành với nhau, em nói họ có thể. Sao hả, anh dám cá cược với em không?
Hoa Vân Phong nắm chặt tay cô, trả lời:
- Có gì không dám! Tiểu thư, em nắm tay anh cho chặt đi, để bị lạc như lần trước thì coi chừng bị người khác cướp đi mất không chừng…
Diệp Tri Thu cũng đùa giỡn theo:
- Hay thiệt đó, anh càng ngày càng tự kỷ rồi!
Hoa Vân Phong nhíu mày không đồng ý:
- Cái này người ta gọi là tự tin, không phải tự kỷ, mèo con à!
Diệp Tri Thu cười híp mí, nhón gót chân, vễnh môi hôn Hoa Vân Phong một cái, thế rồi cô lại có chuyện mà phàn nàn:
- Vân Phong, em nói anh nghe. Mỗi lần em chuẩn bị hôn anh thì anh cúi đầu hay khom lưng xuống chút được không? Chứ lần nào em cũng hôn được có cái cằm…
Hoa Vân Phong lắc đầu:
- Thì chẳng phải lần nào em cũng hôn lén, có cho anh biết đâu mà làm chuẩn bị cái gì đó chứ. Ý đồ xấu mà còn trách anh!
Diệp Tri Thu chẳng những không để ý mà còn nâng lên vẻ mặt đầy tự hào mà nói:
- Thôi kệ, không sao hết, chỉ cần được hôn là tốt rồi. Ha ha, còn khối người mơ ước mà có đụng chạm gì vô được đâu…
Nói thế, rồi ngay lập tức cô nhìn thấy một quầy hàng quần áo có treo thật nhiều áo đôi dành cho các cặp tình nhân. Mặc áo đôi là xu hướng của các bạn trẻ thời hiện đại khi yêu. Cô nhìn lại người bên cạnh, cô nghĩ mình cần phải mua ít nhất một bộ cho hai người mới được, làm vậy để đánh dấu chủ quyền anh là của cô nữa chứ.
Cô kéo tay Hoa Vân Phong, rồi nói với anh:
- Anh ơi, mình vô trong coi cái này đi, đẹp lắm!
Rủ anh vô mà không nói rõ là xem cái gì, anh nào biết chứ, nên anh hỏi:
- Xem cái gì?
Diệp Tri Thu không trả lời, cô lém lĩnh giấu giếm:
- Không nói, tự đoán được thì đoán, còn nếu không được thì đợi chút cũng biết thôi hà.
Hoa Vân Phong mỉm cười, anh không cần biết đây là nơi nào, chỉ cần tay cô nắm chặt tay anh, anh sẽ tình nguyện để cho cô dẫn mình đi đến nơi tận cùng trái đất, chẳng sợ trên đời có nhiều lắm chông gai, có anh có cô, thế là đủ rồi!
Cũng không quá khó để nhận ra đây là nơi nào. Tiếng rao chào hàng đã phá tan “âm mưu” của Diệp Tri Thu. Cùng với mùi vải vóc mới tinh làm sao lừa gạt được khứu giác của Hoa Vân Phong.
Anh biết nhưng không nói, cô cũng không giải thích thêm điều gì. Cô dắt tay anh đến một cặp áo thun kiểu dáng vô cùng đơn giản, phía trên áo của nam thì có nửa đầu chữ “LOVE” tức là chỉ có chữ “LO” và một phần trái tim màu đỏ thắm bên phía trái. Còn áo nữ thì bên sườn phải có nửa trái tim tiếp theo là phần chữ còn lại “VE”. Diệp Tri Thu thích mẫu áo này lắm. Cô đưa tay anh sờ vào cái áo, hỏi anh:
- Anh đoán xem màu gì?
Hoa Vân Phong ngẫm nghĩ rồi trả lời:
- Màu trắng!
Diệp Tri Thu mừng rỡ thì thầm vào tai anh:
- Quá đúng… Này, còn nữa… sờ tiếp đi. Tiếp theo là phần chữ, rồi đến một nửa trái tim, bên kia cũng tương ứng như thế. Anh thấy sao, có thích không?
Hoa Vân Phong cười:
- Em thích là được.
Diệp Tri Thu rất tự nhiên lấy xuống hai cái áo. Cô quay sang hỏi người bán hàng đang bận rộn với những cặp đôi khác đang xem hàng và cả những lời trả giá ở phía trước, cô hỏi:
- Dì ơi, chỗ thay áo ở đâu dì?
Dì bán hàng bận rộn đến nỗi không quay đầu sang được mà chỉ la lớn tiếng:
- Ờ, chỗ kia đó con, cách tấm màn, cứ thay đi không sao đâu.
Diệp Tri Thu nhìn thấy nơi đó rồi. Cô kéo tay anh đi qua đó, giữa đường phải đi qua nhiều chướng ngại vật lắm, quần áo ném liệng lung tung do người bán hàng không có thời gian để sửa sang lại sau mỗi lần khách lựa chọn xong, kể cả những túi đồ to đùng còn dán băng keo kín mít vẫn chưa được mở ra nữa. Cho nên lối đi đã nhỏ cộng thêm có nhiều vật dụng lại càng không dễ đi tí nào. Cô dắt tay anh cẩn thận từng bước, luôn miệng nhắc nhở anh nên cẩn thận.
Vào đến chỗ thay áo, Diệp Tri Thu đẩy Hoa Vân Phong vào trong, cô cũng vào theo. Cô đưa cái áo nam cho anh, nói:
- Anh thay vào thử xem!
Hoa Vân Phong nhận cái áo, anh hỏi:
- Em không ra ngoài à?
Diệp Tri Thu lắc đầu:
- Không đi. Em ở đây, nếu anh có cần giúp gì thì em giúp ngay, ra ngoài làm gì chứ?… À, mà thôi được rồi, em quay lưng lại là được chứ gì. Con trai gì mà ngại ngùng như vậy chứ! Ha ha…
Cô vừa nói vừa cười vừa quay lưng lại với anh. Hoa Vân Phong đưa tay về phía cô, xác định rằng cô đã quay lưng, anh mới bắt đầu cởi áo.
Nhưng khi mặc áo mới vào xong anh bỗng nhiên nói:
- Em lại gạt anh! Bắt nạt anh không nhìn thấy…
Diệp Tri Thu nén cười, cô cố ý hỏi:
- Cái gì chứ? Có đâu.
Hoa Vân Phong đưa ra bằng chứng:
- Không có sao lúc anh cởi áo em lại hít sau một hơi, tim đập rất loạn, nín thở, sau đó thì thở dồn dập. Còn nữa, khi anh mặc áo xong, em lập tức quay người sang. Em nói xem, nếu không nhìn thấy hết thì làm sao mà biết?
Diệp Tri Thu láu cá cười cười:
- Ờ, thì người ta có nhìn lén chút xíu thôi hà. Người gì mà keo kiệt. Thôi được rồi, bây giờ tới lượt em thay áo, cho anh xem thoải mái luôn, không thôi so đo với em nữa.
Hoa Vân Phong không biết nói gì luôn, thật là hết cách với cô gái này mà. Đưa ra cách “đền bù” cho anh như thế sao, anh vẫn là người chịu lỗ nặng đó nha.
Diệp Tri Thu rất tự nhiên trước mặt anh mà cởi áo ngoài. Khi nghe được tiếng sột soạt của áo vải ma sát vào cơ thể cô, Hoa Vân Phong lập tức quay người vào trong vách tường, đứng cứng ngắt tư thế đó không dám động đậy. Diệp Tri Thu thì không tập trung lo mặc áo vào mà cười nhạo anh:
- A ha, con trai mà dễ mắc cỡ quá vậy. Em thấy hết đó nha, bên đây cũng có mặt kiếng nữa nè.
Hoa Vân Phong thở dài, nói:
- Mèo con, em mặc áo vô nhanh đi, anh không muốn mất máu quá nhiều đâu!
Diệp Tri Thu nghe anh nói đùa thì thích thú vô cùng, cô cười to kéo xuống vạt áo và chỉnh chu mình trong gương một lát. Xong hết, cô kéo anh xoay người lại, đưa anh đứng sang bên trái của mình, đứng sát vào nhau, cô thỏa mãn nhìn hình ảnh trong gương. Trong đó là hai người sát nhau mà đứng, nửa bên trái tim màu đỏ khép với nửa kia tạo thành chỉnh thể, nhưng trách là anh hơi cao, trái tim bị lệch một chút xíu, nhưng không sao cả, nhìn vẫn rất đẹp đôi!
Diệp Tri Thu rút cái điện thoại của mình ra, giơ lên cao và nhìn vào gương xem có lấy hết bối cảnh hai người không, thì ngay lập tức cô hơi thất vọng, chỉ trách tay cô quá ngắn, thấy được mặt của hai người ở phần trên thì không thấy hết cái áo phía dưới. Cô lập tức nảy ra ý định, cô nói với anh:
- Vân Phong ơi, anh chụp hình cho hai chúng ta đi.
Hoa Vân Phong hơi bối rối, bảo anh chụp hình sao? Anh chưa có chụp bao giờ… Nhưng chiếc điện thoại đã không đợi lâu mà được nhét vào tay anh, anh đành tiếp nhận. Anh cầm lấy nó nhưng cái loại này là màn hình cảm ứng, không có cái nút nào cả, anh không quen sử dụng. Mặc dù không đến nỗi “dốt” công nghệ, nhưng anh vẫn quen thuộc với cái đện thoại nhiều nút nhấn đời cũ của mình hơn.
Diệp Tri Thu nhìn anh cầm máy sửng sờ, cô mới hướng dẫn:
- Này, anh không cần nhấn nút gì hết, em có điều chỉnh thời gian rồi. Chỉ cần anh đưa tay ra và giữ ở khoảng cách này, đừng để tay run đó nhe, nếu run, ảnh sẽ bị nhòe không đẹp đâu. Đúng, đúng, để yên như vậy!
Diệp Tri Thu làm xong chuẩn bị, cô nhanh chóng nhấn vào hẹn giờ rồi nhanh chân trở lại đứng sát Hoa Vân Phong mà làm duyên làm dáng. Đến giờ hẹn, máy tự động chụp. Hình ảnh thu được làm Diệp Tri Thu vui vẻ lắm. Hình ảnh không bị nhòe chút nào, quan trọng hơn là đã lấy hết được trọn vẹn cái áo của hai người đang mặc, thật đẹp.
Cô nhét cái điện thoại vào túi, rồi nắm tay anh đi ra ngoài. Sau khi thanh toán tiền cho chủ cửa hàng, cô và anh cùng bước ra khỏi nơi đó thì cô nghe được có giọng nữ vang lên phía sau:
- Dì bán hàng ơi, kiếm cho cháu mẫu áo y như hai người kia đó, đúng rồi hai cái áo màu trắng có trái tim ghép lại vậy đó…
- Ủa? Hết mẫu đó rồi hả? Tiếc quá. Trông họ mặc đẹp quá hà!
Diệp Tri Thu cười thầm không lên tiếng, Hoa Vân Phong biết cô đang nghĩ gì, anh nói:
- Em cười cái gì? Tự hào mình mua được áo đẹp hay là tự tin bản thân mình mặc cái áo này đẹp hơn cô ta?
Diệp Tri Thu trả lời:
- Cả hai! Nhưng mà em thấy cô ấy đang thèm nhỏ dãi ra kìa. Bạn trai cô ấy vừa xấu vừa lùn lại có hàm răng hơi hô ra nữa. Đâu có được như anh, tài tử của lòng em!
Hoa Vân Phong không ngại mà tiếp tục phụ họa:
- Anh không biết mình trông như thế nào, nhưng nếu em phong cho anh làm tài tử thì anh nhận.
Diệp Tri Thu cười to chọc ghẹo anh:
- A ha, không ngờ Hoa Vân Phong mặt lạnh hơn tiền trước kia mà bây giờ cũng bị em ép buộc biến thành người thích ảo tưởng cả thế giới không ai sánh bằng mình rồi. Ha ha!
Hoa Vân Phong thở dài, anh nói:
- Không muốn cũng không được. Tại vì người ta thường nói “Tài tử sánh giai nhân”. Nếu anh không tranh thủ lấy cái danh tài tử về mình, thì giai nhân Diệp Tri Thu phải giao cho người khác à. Tuyệt đối không được!
Diệp Tri Thu dù đã quen với cách ăn nói ngọt ngào của Hoa Vân Phong rồi, thế nhưng câu nói này của anh vẫn làm cho cô đỏ mặt. Cô liếc anh một cái, mắc cỡ nói:
- Tuyệt thế tài tử sánh với tuyệt thế giai nhân… ha ha, chúng ta cũng quá không khiêm tốn rồi. Nhưng em cảm thấy hai ta là cặp đôi hạnh phúc nhất thế giới này, đúng không anh?
Hoa Vân Phong gật đầu cười, bờ môi đã sớm chạm vào gò má mát lạnh vì sương tối của cô, hôn thắm thiết!
Câu nói của cô sến súa hết biết. Nhưng cô nghĩ sao thì nói vậy, sợ ai chứ? Cô luôn tự tin về mắt nhìn người của mình như thế. Cô nhìn trúng người này là đẹp trai nhất rồi, đối với cô, ai cũng chẳng thể nào sánh bằng. Khi yêu người ta đâu thấy được khuyết điểm của một nửa kia, cứ khư khư cho rằng mình lựa chọn được tốt nhất. Duyên phận thật kỳ lạ, từ phương trời nào xa xôi lại xui khiến cho đôi lứa gặp nhau, đem lòng cảm mến rồi bước vào yêu đương và cùng nhau thầm ước mai sau sẽ được gắn bó mãi mãi như keo với sơn. Trái tim dường như chưa từng trải qua một lần rung động, vẫn còn mới mẻ tinh khôi khi nếm trải hương vị tình đầu của nhau, thật đẹp, thật huyền diệu, thật đáng trân trọng!
Diệp Tri Thu lần này đi lên phòng và chuẩn bị thật nhanh. Không giống cô thường ngày cứ thích nằm ngâm mình trong bồn tắm mà ca hát vu vơ nữa, bởi vì cô nôn nao được gặp Hoa Vân Phong quá đi mất.
Cô đi xuống lầu định qua loa vài miếng cơm để còn đi cho sớm, chơi cho nhiều. Cô trông thấy dì Trần ngồi trơ ra như tượng đá, ánh mắt đăm chiêu nhìn vào khoảng không xa xa nào đó. Kỳ lạ quá, dì đang suy nghĩ cái gì vậy không biết?
Cô đến gần dì kêu lên hai lần mà dì cũng không nghe. Cô thử đưa tay lay lay đầu vai của dì, gọi:
- Dì ơi, dì… Dì suy nghĩ cái gì mà tập trung quá vậy? Dì…
Dì Trần giật mình đưa mắt nhìn cô. Dì cười cười:
- À, không có gì? Ờ… Mà sao bữa nay tắm nhanh quá vậy? Tính đi đâu mà diện đồ đẹp nữa hà?
Diệp Tri Thu cười cười cắn móng tay, dáng vẻ mắc cỡ đáng yêu lắm. Nhưng cô đã không nói thật:
- Dì… con… con đi chơi với Điềm Mật mà dì. À, con tính đi chợ đêm với bạn ấy.
Dì Trần là người từng trải, chỉ một cử động nhỏ của cô là dì nhận ra ngay. Dì hỏi lại:
- Đi mua đồ gì ở chợ đêm chứ? Bình thường đồ của con đâu có mua ở chợ đêm. Nói thật dì nghe, nếu không dì không cho đi đó!
Diệp Tri Thu thè lưỡi. Đúng như Hoa Vân Phong đã nói, cô còn quá ngây thơ mà… haiz! Cô đành phải cúi đầu nói thật:
- Dì ơi, con là đi với Điềm Mật thiệt đó. Nhưng mà có người con yêu đi chung nữa. Tại vì con sợ dì không cho đi, nên con mới…
Dì Trần lắc đầu nhìn cô, nói:
- Con gái à, kỳ thật dì vẫn chưa biết bạn trai con ra sao nên chưa chắc chắn lắm, liệu có nên ủng hộ mối quan hệ này không. Dì không muốn con giống như mẹ của con đâu. Mẹ con cũng vì yêu một người không nên yêu nên mới có kết cục bi thảm như vậy…
Dì Trần cũng có kể cho Diệp Tri Thu nghe về chuyện của mẹ cô. Tuy vậy, vẫn có một số chi tiết bà cố ý giấu giếm hoặc sửa đổi mà Diệp Tri Thu cũng không biết được.
Diệp Tri Thu nhìn gương mặt dì dào dạt cảm xúc, cô nghĩ: Có thể dì lại nhớ đến mẹ mình. Haiz! Cô không có ấn tượng gì về mẹ hết. Cô cũng chưa từng xem qua một bức ảnh nào về mẹ, thậm chí còn không biết tên của mẹ mình. Nhiều lúc cô chẳng hiểu người lớn muốn làm cái gì? Tại sao không cho cô biết cái này, không cho cô biết cái nọ. Ai bảo cô con nít thì cũng tốt đi, vậy cho bớt phiền não đúng không?
Thế đấy, chứ cô vẫn ngưỡng mộ mẹ lắm. Mẹ tuy có cuộc đời vô cùng ngắn ngủi nhưng đã được yêu và có một tình yêu khắc cốt ghi tâm. Hạnh phúc không cần nhiều, chỉ cần đạt được chân chính ý nghĩa của từ hạnh phúc là đã là viên mãn lắm rồi.
Diệp Tri Thu trả lời dì Trần:
- Dì yên tâm, không phải thầy bói đã nói cuộc đời con rất sung sướng sao dì. Gặp dữ hóa lành, có quý nhân phò trợ… gì gì đó. Dì ơi, có gì mà lo lắng quá không biết.
Dì Trần thở dài:
- Thì mẹ của con cũng sinh ra trong gia đình phú quý đó thôi. Cũng được nâng niu như bông hoa trong suốt quãng đời của bà ấy đó thôi. Nhưng mà…
Diệp Tri Thu hỏi:
- Nhưng mà cái gì vậy dì?
Dì Trần không dám nói. Bởi vì sự thật quá sức tưởng tượng sẽ làm cô gái nhỏ sợ hãi, sẽ làm thay đổi cảm nhận của cô bé về một số người cô vốn rất tôn trọng. Thôi vậy, chuyện cũ qua rồi tốt nhất là không cần nhắc lại nữa.
Dì Trần vỗ đầu cô, mắng:
- Nhiều chuyện quá. Thôi, đi ăn cơm nhanh lên rồi còn đi chơi gì đó nữa. Mà dì căn dặn nè. Khi đi chơi chỉ được đi sát bên Điềm Mật đó biết không. Người ta rủ đi đâu riêng một mình là không được đi. Rồi phải về trước 8 giờ đó nhe…
Diệp Tri Thu liên tục gật đầu khi nghe dì Trần lải nhải, nhưng nghe đến 8h tối phải về nhà thì không thể đồng ý được rồi. Cô xin xỏ thêm:
- Dì… dì cho con thêm chút nữa đi. 9h nhe dì. Đi mà dì. Đi nhe dì!
Dì Trần liếc cô một cái, cuối cùng vẫn gật đầu. Điều này làm Diệp Tri Thu vui mừng muốn nhảy cẩn lên. Cô chạy ào vào trong bếp nhanh nhẩu chuẩn bị chén đũa. Hành động cô quá nhanh và mạnh làm cho những cái chén va vào nhau leng keng. Dì Trần mắng:
- Con bé này. Con muốn đập hết chén của dì à. Thôi, đi ra ngoài bàn ngồi trước đi. Đợi chút tới ngay. Không khéo cho con chạm vô rồi bể chén hết, phải ăn trong nồi mất thôi.
Diệp Tri Thu cười hì hì đứng sang một bên. Cô không cản trở dì Trần nữa. Ngoan ngoãn sẽ mau chóng hơn được ăn bữa tối, rồi nhanh chút được đi chơi. Đây là lần hẹn hò đầu tiên của hai người. Cô rất vui vẻ và trân trọng!
Ăn xong bữa tối, Diệp Tri Thu vừa lúc nhận được điện thoại của Điềm Mật: Cô ấy nói:
- Bạn xong chưa hả? Mình đang ở ngoài cửa đợi bạn nè!
Diệp Tri Thu vội vàng chạy đến cửa sổ nhìn ra ngoài, cô thấy Điềm Mật đang đứng dựa vào chiếc xe thể thao của Phùng Kiến Quân mà huơ tay với cô. Cô quay sang nói với dì Trần:
- Dì ơi, con đi nhe dì. Điềm Mật tới rồi.
Dì Trần cũng nhìn ra phía ngoài, dì nói:
- Đi ra chung luôn. Dì muốn xem mặt bạn trai con trông như thế nào mà có thể làm cho con mê mẩn đến như vậy… coi có ba đầu sáu tay gì không đây.
Diệp Tri Thu câu tay dì lắc lư, ngượng ngùng nói:
- Dì, anh ấy rất là bình thường. Ai như dì nói giống yêu quái quá đi…
Dì Trần xoa đầu cô âu yếm:
- Thôi, đi nhanh. Con gái đừng để người ta đợi lâu biết không? Để coi, ùm… tóc tai, quần áo… được rồi đó.
Dì vuốt lại tóc mái cho cô, chỉnh sửa lại một tí cái vạt váy đã có nếp nhăn do cô ngồi mà không chú ý vuốt phẳng.
Hai người cùng nhau đi ra ngoài cửa…
Lúc này, Hoa Vân Phong ngồi ở trong xe. Anh nghe Điềm Mật gọi cho Diệp Tri Thu xong rồi thì cũng chuẩn bị đi ra ngoài chào dì của cô một tiếng. Dù chưa sẵn sàng cho lắm, nhưng anh cảm thấy mình cần phải chào hỏi người lớn cho phải phép. Anh có thể phán đoán phản ứng của dì Trần như thế nào khi biết sự thật về anh. Không bậc cha mẹ nào lại muốn con mình đi yêu một người thuộc nhóm người dễ dàng bị tổn thương, những người khuyết thiếu, tàn tật… được cho là không có khả năng làm chỗ dựa vững chắc cho con gái của họ.
Dì Trần và Diệp Tri Thu đi ra đến cửa lớn, bỗng dưng bên trong có điện thoại. Dì Trần đẩy cô ra ngoài ý bảo cô đi trước, còn dì vào nghe điện thoại. Diệp Tri Thu ra ngoài chào hỏi Điềm Mật, cười vẫy tay với Phùng Kiến Quân, rồi nắm lấy tay của Hoa Vân Phong, nói:
- Anh không cho em đi rước là muốn đến nhà em đó hả? Thấy ghét, không nói cho người ta biết trước gì hết á… Ờ, mà có phải anh tính gặp dì em không?
Hoa Vân Phong gật đầu, anh nói:
- Đương nhiên phải chào hỏi dì em rồi. Đến nhà rước con gái người ta đi chơi mà không hỏi han một tiếng thì thất lễ quá. Nhưng mà anh chỉ nghe tiếng bước chân của em, còn dì em đâu? Hay là dẫn anh đi vào thưa dì một tiếng!
Diệp Tri Thu cười hì hì:
- Ra dáng con rễ ngoan quá hé. Thôi được rồi. Dì em cũng sắp ra đó… à, mà dì nghe điện thoại gì mà lâu quá ta. Để em đi coi…
Nói chưa dứt câu cô đã buông tay anh ra mà chạy vào nhà, Hoa Vân Phong muốn ngăn nhưng không kịp. Thấy Diệp Tri Thu vào nhà, Điềm Mật cũng chạy vèo theo. Cô và Diệp Tri Thu vừa đứng trước mặt dì Trần thì cô đã nói ngay:
- Dì, tụi con đi nhe. Lát nữa con sẽ đem Tri Thu về giao tận tay cho dì. Dì yên tâm!
Dì Trần đang tập trung nghe điện thoại. Nghe Điềm Mật nói như vậy dì cũng tạm gác điện thoại qua một bên và nói:
- Được rồi đi đi. Nhớ cẩn thận nhe con. Điềm Mật nhớ coi chừng Tri Thu nghe không!
Điềm Mật cười, đưa tay làm thành biểu tượng “OK” rồi kéo Diệp Tri Thu ra ngoài. Diệp Tri Thu vốn định kêu dì ra gặp Hoa Vân Phong, nhưng mà được dì cho phép đi ngay thì cô cũng vui mừng khôn xiết, cùng Điềm Mật chui vào trong xe và ôm lấy tay Hoa Vân Phong ngọt ngào cười. Cô bỏ quên mất chuyện muốn nói trước đó rồi.
Hoa Vân Phong hỏi cô:
- Dì em bận rồi à?
Diệp Tri Thu lúc này mới nhớ lại chuyện đó, cô cười nói:
- Dì cho đi rồi. Dì bận nghe điện thoại chút… mà không sao hết trơn á, dì biết anh rồi, dì không có trách móc gì đâu.
Hoa Vân Phong gật đầu không nói gì, rốt cuộc thì cách nghĩ của người lớn và trẻ con vẫn khác nhau lắm, mà người ngồi kế bên anh lại quá trẻ con mà… Không gặp được thì thôi vậy, để sau anh sẽ gặp. Bởi vì dì Trần thân thiết với cô gái nhỏ này nhất và dì cũng biết sự tồn tại của anh, cho nên nói thế nào đi nữa, anh cũng nên gặp dì một lần.
Trên đường, Phùng Kiến Quân và Điềm Mật không lúc nào để không khí yên lặng cả, hai người họ không đấu võ mồm là buồn bực hay sao á!
Điềm Mật cảm thấy tốc độ của Phùng Kiến Quân chậm chạp như rùa bò, cô thúc giục:
- Trời ạ, anh chưa có ăn cơm hả, đến lái xe mà cũng lái không nổi nữa? Tri Thu chỉ được đi chơi có 2 tiếng đồng hồ thôi, anh chạy xe kiểu này đợi ra ngoài chợ đêm rồi phải quay về ngay cũng nên… Haiz!
Phùng Kiến Quân và Điềm Mật ngồi ở hàng ghế lái, cạnh bên nhau, anh tức tối đưa tay qua bên đẩy đầu của cô ấy một cái, làm cho suýt tý nữa là đầu cô đụng vào cửa kính xe rồi. Anh nói:
- Con nít biết cái gì. Đã nói lái xe an toàn hiểu chưa? Cô tính đua xe hả? Đồ con nhóc!
Điềm Mật nghiến răng:
- Anh nói cái gì? Đồ nhát gan mà còn ra vẻ ta đây… Hừ. Đồ xấu xa, đồ trai không ra trai gái không ra gái, đồ không ga-lăng, không lịch sự, đồ nhỏ nhen ích kỷ thích gây gổ với con gái…
Phùng Kiến Quân cướp lời cô:
- Đồ chanh chua đanh đá. Tôi rủa cô ế chồng luôn!
Điềm Mật không biết nói gì nữa. Tự nhiên nhắc đến chuyện chồng con, cô lại nhớ đến anh Tĩnh Hiên. Ây! Có thể đúng như lời Phùng Kiến Quân nói đi. Nếu cô không lấy được người mình yêu thì thà rằng cô ở vậy luôn cho rảnh nợ.
Cô chỉ hừ hừ thở ra bằng mũi, la hét:
- Đồ tào lao. Đồ biến thái! Không có phong độ!
…….
Phía trước hai người cứ luôn miệng trả đũa lẫn nhau, thì phía sau Hoa Vân Phong và Diệp Tri Thu nói chuyện thì thầm, ngọt ngào đến ê cả răng. Thấy hai người đó cãi nhau không phân thắng bại, Diệp Tri Thu nói với người bên cạnh:
- Vân Phong, anh đoán họ có thể trở thành một đôi không?
Hoa Vân Phong trả lời ngay:
- Không thể!
Hả? Ngắn gọn và dứt khoát như vậy. Cô nghĩ có lẽ anh nhận ra được nguyên nhân gì đặc biệt mà cô không biết. Diệp Tri Thu không hiểu, cô hỏi:
- Tại sao?
Hoa Vân Phong lại nói:
- Thì là đoán. Em kêu anh đoán mà.
Diệp Tri Thu nhéo mũi của anh, cằn nhằn:
- Hả? Chỉ là đoán thôi sao? Nhưng phải có căn cứ chứ? Tại em thấy người ta hay nói oan gia thân gia cái gì đó, họ cãi nhau nhiều nhưng xa nhau thì nhớ… cái loại đó đó!
Hoa Vân Phong xoa đầu cô:
- Cái đầu nhỏ suy nghĩ chi nhiều vậy?
Diệp Tri Thu bắt đầu so sánh:
- Ha… cái đầu anh đâu có lớn quá đâu mà cũng suy nghĩ nhiều vậy?
Hoa Vân Phong cười:
- Sao biết anh suy nghĩ nhiều?
Con mèo nhỏ chui đầu vào lòng anh, nghịch mấy cái nút áo của anh theo thói quen, cô nói:
- Thì người thông minh thường hay nghĩ nhiều.
Anh lắc đầu:
- Anh có nói mình thông minh sao? Không có đúng không? Vậy thì quay lại vấn đề ban đầu, đoán chỉ là nói bừa thôi, không nên cho là nó luôn luôn đúng!
Diệp Tri Thu bắt đầu thấy rối trí, cô hỏi:
- Vậy hai người họ có khả năng thành đôi đúng không?
Hoa Vân Phong nhanh chóng đáp:
- Không thể!
Hả? Lại rối rắm nữa rồi. Nói chuyện với anh cô phải vận dụng trí não tối đa mà vẫn bị anh xoay vòng vòng đấy. Điều này không phức tạp nhưng cũng đủ làm cho cô suy nghĩ thiệt nhiều, trong thời gian ngắn, cô không biết phải hỏi cái gì nữa. Có thế Hoa Vân Phong mới được yên tĩnh một chút. Nói chuyện với con mèo nhỏ thực ra rất thú vị, chỉ cần anh không muốn cô nói nhiều thì cứ xoay cô một vòng, nhất định cô cần một quãng thời gian để tiêu hóa đề toán khó đó. Và kết quả là lỗ tai anh được yên lặng một chút để suy nghĩ chuyện khác. Có một chuyện rất quan trọng mà anh cần phải làm, nhưng bởi vì trót hứa hẹn với cô là sẽ ở đây 3 ngày, cho nên anh không thể nuốt lời, nhưng công việc vẫn chi phối tư tưởng của anh.
Nếu là chuyện làm ăn, nhất định không thành vấn đề. Nhưng cái bất ngờ ở đây là tổ chức bí mật mới vừa bắt giữ được một người, người đó có thể liên quan trực tiếp đến cái chết của ba anh. Ngoài anh ra không ai biết rõ hơn rằng, ba anh không phải chết do tai nạn bất ngờ, mà là có người cố ý. Anh nôn nóng được tra hỏi tên đó để làm sang tỏ vụ tai nạn năm xưa. Nhưng mọi chuyện tạm gác ở đó, đợi anh trở về thành phố C hãy tính tiếp!
Mọi người ngồi xe khoảng nửa tiếng với tốc độ mà Điềm Mật chế nhạo là “rùa bò” ấy rốt cuộc đã đến nơi. Chợ đêm thật náo nhiệt. Chỉ nhìn thôi đã cảm thấy cả người như rạo rực hẳn lên. Nào là quần áo các kiểu, nào là phụ kiện trang sức dành cho giới trẻ rất thời trang và rẻ tiền. Nào là khu ăn uống với nhiều món ăn từ nóng đến nguội, từ cầu kì đến đơn giản, nhưng chung quy tất cả đều ngon đến khó tả.
Bốn người cùng nhau xuống xe, họ cùng đi ra khỏi bãi gửi xe thì Phùng Kiến Quân đi nhanh đến nắm lấy tay Hoa Vân Phong, anh nhắc nhở:
- Phong ca, nơi này đông đúc quá. Phải mới nãy tìm chỗ nào ăn uống rồi nói chuyện là được rồi, trước giờ anh có đi mấy chỗ này đâu… thiệt là… nếu có chuyện gì thì em cũng tiêu tùng luôn đó!
Chỉ cần nghĩ đến thôi đã khiếp sợ. Lần đó ở Mỹ, Phong ca bị thương ở chân cũng do anh không có năng lực, phản ứng chậm chạp. Nhớ lại lúc ấy, rõ ràng là bọn ác đuổi theo từ lâu, thế mà anh lại vô tâm không có phát hiện. Tới khi chạy vào quãng đường vắng, chúng đồng loạt cho xe tăng tốc ép sát xe anh. Bấy giờ anh mới biết mình bị dồn vào đường cùng. Nếu như bình thường có một mình anh thì anh đã không ngại gì mà liều mạng với bọn chúng, nhưng mà lúc đó trên xe đang chở Hoa Vân Phong, nói cách nào thì anh cũng không thể để Phong ca xảy ra chuyện. Nếu không, không những cái lỗ tai của anh sẽ bị mắng cho thủng màng nhĩ mà ngay cả cái thân này nhất định không tàn cũng phế với hai tên “ôn thần” ở quê nhà.
Phùng Kiến Quân lúc đó vẫn còn rất trẻ, sự nóng nảy trong bản tính vẫn quá lớn. Khi ấy, Hoa Vân Phong đã nhận ra sự bất thường, nhưng anh không chịu nói cho Phong ca biết tình hình, cứ tự xử lý theo bản năng. Đến cuối cùng, xe của anh bị ép sát, bên trái là lan can bờ biển, bên phải và phía sau là xe của bọn xấu. Lúc đó nguy hiểm vô cùng, bởi vì đoạn đường tiếp theo không đến 2km nữa sẽ một công trình cầu vượt đang thi công.
Phải làm sao đây khi dừng lại cũng không được, chạy tiếp thì thể nào cũng phải va vào công trình… Trời ạ, lúc này Phùng Kiến Quân mới xanh cả mặt, làm gì bây giờ?
Cũng may lúc này có Hoa Vân Phong ở bên cạnh. Anh chẳng có sợ hãi chút nào. Anh bảo Phùng Kiến Quân chạy theo hướng dẫn của mình. Bạn có tin không, khi một người không nhìn thấy gì lại chỉ dẫn đường cho xe chạy. Hoang đường! Nhưng thật đấy. Lúc ấy bọn xấu cứ ép sát không tha, chỉ còn cách chơi với chúng đến cùng mà thôi. Theo cách nói của Hoa Vân Phong lúc bấy giờ, chúng không muốn để lại chứng cứ ở hiện trường là có vụ xô xát, nhất định không dám hành động đụng xe gây ra dấu vết, nếu không chúng đã sớm cho xe va chạm gây tai nạn mất rồi. Mà chính là muốn mượn cơ hội ép sát xe anh tự chạy vào phần đường đang thi công khi trời tối mịch như thế này mà thôi.
Hoa Vân Phong nói với Phùng Kiến Quân lái xe chậm lại, giữ tốc độ đó cho đến gần cuối quãng đừng cùng, sau đó bất ngờ tăng tốc, chuẩn xác từ khe hở của đầu xe bọn xấu với chướng ngại vật mà thoát ly.
Vào thời điểm quyết định, Phùng Kiến Quân nhắc nhở Hoa Vân Phong:
- Phong ca, giữ chặt!
Hoa Vân Phong lên tiếng đáp ứng. Lúc này Phùng Kiến Quân bất ngờ quay đầu xe sang hướng bên phải. Chiếc xe kè sát vách phải của xe anh luôn chạy đều đều với vận tốc cũ, đột ngột xe của Phùng Kiến Quân tăng tốc, nhất thời tạo ra khoảng trống để chuyển hướng lách sang bên. Vừa vặn, chiếc xe Phùng Kiến Quân vừa quay đầu thì chiếc xe kia lập tức tăng ga tiến lên, làm cho mặt xe bên phải chạm vào đầu xe của bọn ác, nhưng may mắn thay cuối cùng cũng thoát ra được. Lập tức xe của Phùng Kiến Quân lại phóng như bay ra khỏi vòng vây. Đương nhiên mặt sau đó là bốn chiếc xe của bọn xấu đang ráo riết truy lùng. Phùng Kiến Quân đang căng thẳng lái xe cũng không có chú ý đến người ngồi bên cạnh. Anh chỉ hỏi xác nhận:
- Phong ca, anh có sao không?
Hoa Vân Phong lắc đầu trả lời:
- Không sao!
Nhưng ai tinh ý có thể nhận ra giọng nói của anh run run như đang kiềm nén cái gì đó. Thế mà Phùng Kiến Quân lại chẳng nhận ra, anh còn phải tập trung lái xe nữa, thế nên, khi nghe theo lời Hoa Vân Phong chạy xe từ bờ biển Beaufort thẳng tiến đến nơi đông dân cư. Và đúng như dự đoán, bọn xấu không dám truy đuổi nữa. Phùng Kiến Quân thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Anh quay sang phía Hoa Vân Phong thì thấy anh tựa cả người ra phía sau ghế, đầu nghiêng qua một bên, dường như là… ngất xỉu!
Phùng Kiến Quân bật đèn trong xe, bấy giờ anh mới phát hiện sắc mặt Hoa Vân Phong xanh trắng, môi thì như chẳng còn chút máu nào cả. Anh tức tốc đưa Hoa Vân Phong đến bệnh viện, bác sĩ nói rằng khi xe va chạm đã sinh ra một lực rất lớn lên chân phải của bệnh nhân, gây gãy xương kín một cách nghiêm trọng, đồng thời một miếng kính vỡ đã đâm vào đầu gối ở một vị trí kỳ lạ làm tổn thương dây chằng chéo trước, rất khó làm phẫu thuật.
Phùng Kiến Quân lập tức gọi điện thoại cho Bạch Thiệu Đông, nhờ sự quan hệ rộng rãi của anh ta chuyển Hoa Vân Phong đến một bệnh viện có tiếng tăm trong điều trị chấn thương chỉnh hình có liên quan đến các dây thần kinh gì gì đó mà Phùng Kiến Quân càng nghe càng rối trí.
Vào thời điểm đó, anh ước gì người nằm trong kia là anh chứ không phải Phong ca. Trời ạ, nếu anh ấy xảy ra chuyện gì không may thì nhất định anh cũng chết thảm đó. Có thể không ai ép buộc anh đi chết, nhưng anh sẽ tự dằn vặt lương tâm đến chết mất. Ngồi ngoài hành lang phòng cấp cứu thời gian dài đăng đẳng, anh mới có dịp hồi tưởng lại tình hình lúc đó. Phút chốc khi nhận ra vấn đề anh đã hét lên thật lớn tiếng và đấm thật mạnh vào đầu mình. Anh thật ngốc. Nếu lúc đó đầu óc nhanh nhạy một chút thì có thể nhận ra rồi. Đó chính là tình tiết lúc quay đầu xe, Phong ca bảo anh chuyển hướng sang phải, mà Phong ca ngồi ở phía đó, khi xe bên cạnh xông tới thì người chịu tai nạn là anh ấy. Mà nếu nhẹ thì sống sót, nếu nặng chút thì… trời ạ, Phùng Kiến Quân thầm rủa bản thân, đúng là đầu lợn! Hơn thế nữa, khi biết có va chạm, cả chiếc xe bị chấn động mạnh như vậy, đáng lẽ ra anh phải chú ý người bên cạnh nhiều hơn mới đúng… vậy mà…!
Sau 10 tiếng đồng hồ căng thẳng làm việc, các bác sĩ đều mang vẻ mặt mệt mỏi bước ra khỏi phòng mổ. Họ tuyên bố các dây thần kinh quan trọng của chân phải bệnh nhân tổn thương khá nặng, hơn nữa còn kèm theo gãy xương kín, Pauwels type III, bắt đinh chốt, đợi quá trình hồi phục mới có kết luận chính xác, nhưng tình huống xấu nhất đó là không thể giữ lại cái chân.
Những lời nói này đều làm cho Phùng Kiến Quân như choáng váng, anh thà rằng hai cái chân của mình bị thương cũng không muốn chuyện như vậy. Phong ca đã không còn nhìn thấy ánh sáng, ông trời đối với anh thật bất công, nay lại nhẫn tâm làm chuyện như thế nữa sao. Mặc kệ, tạm thời dẹp bỏ những thương cảm ủy mị ấy đi chăng nữa thì anh cũng không muốn Phong ca phải chịu điều đó. Bởi vì anh ấy lại cứu anh một mạng. Anh biết, hành động của bọn xấu là nhắm vào thù oán từ trước với anh. Nếu không gặp Phong ca và được anh ấy giúp đỡ giành lại Tương Phùng thì Phong ca cũng không phải vướng vào ân oán này, nếu có thể thay anh gánh chịu, Phùng Kiến Quân vui vẻ chấp nhận!
Sau khi tỉnh lại, mặc dù đau đớn rất nhiều nhưng Hoa Vân Phong chưa bao giờ biểu lộ điều đó lên mặt. Ngược lại anh là người khuyên giải Phùng Kiến Quân đừng có suy nghĩ cái gì lung tung cả. Anh nói: “Lúc đó chỉ có hai lựa chọn, một là cả hai đều chết, hai là giữ lại được một người sống. Chí ít hiện tại kết quả đã khả quan hơn anh dự đoán nhiều lắm. Chẳng phải hai chúng ta đều sống sót sao?”
Trở lại hiện tại, mỗi lần nhớ đến chuyện cũ là Phùng Kiến Quân lại rùng mình một cái, mồ hôi lạnh không kiểm soát được mà lăn dài trên trán. Anh thầm nhủ với bản thân, lập thành lời thề, cái mạng Phùng Kiến Quân không quan trọng, Phong ca là quan trọng nhất, bởi vậy từ đó đến nay, Hoa Vân Phong nói một anh không dám nói hai, dù tính tình anh vẫn ngang bướng như ngày nào.
Thấy Phùng Kiến Quân chân dài nhanh nhẹn tiến lên nắm lấy tay Hoa Vân Phong định giành lấy công việc thuộc về bạn mình. Điềm Mât lại chẳng thể ưa nổi người này rồi, anh ta không biết cái gì gọi là lãng mạn sao. Người ta đi chơi với bạn gái mà anh ta lại giành đi sát bên cạnh vậy thì… ô, không thể được, phải ngăn lại!
Điềm Mật kéo tay Phùng Kiến Quân sang bên, cô nói:
- Ê, cái tên kia, anh có thấy mình sát phong tình lắm không? Tôi cũng nể anh thật đó, hay giới tính anh có vấn đề thiệt hả? Người ta đi chơi với bạn gái mà anh lại chui đầu vào chen giữa họ, lại nắm tay bạn trai người ta cứng ngắt như vậy nữa chứ… Haiz! Nói sao đây? Biến thái à?
Phùng Kiến Quân liếc nhìn Điềm Mật, vì mới vừa nhớ đến chuyện năm xưa làm tinh thần của anh hơi khủng hoảng, nên anh không thèm hơn thua với cô ta. Anh nói:
- Ừ, biến thái cũng được, đây là chuyện tôi nên làm.
Vừa mới hùng hổ la ó, Điềm Mật nghe anh nói vậy liền ngẩn ra, cô nghĩ: Tên này có uống thuốc chưa nhỉ, hay là uống quá liều mà lại đổi tánh nhanh vậy? Có thể nào là người đa nhân cách không? Ghê quá!
Ngay từ đầu khi Phùng Kiến Quân tiến lên nắm lấy tay anh thì Hoa Vân Phong đã định phản đối, nhưng nãy giờ vẫn chưa có dịp, giờ đến lượt anh nói rồi:
- Được rồi, cậu đi chơi với Điềm Mật đi. Cô ấy nói cũng đúng, cậu không ngại, anh cũng cảm thấy không ổn!
Phùng Kiến Quân vẫn không có cãi lời Hoa Vân Phong, nhẹ nhàng buông tay ra rồi nói với Diệp Tri Thu:
- Chị dâu, Phong ca giao cho chị, đừng buông tay anh ấy ra đó nhe. Tôi sẽ đi gần bên thôi, có gì gọi tôi. Ở đây hỗn loạn thế này…
Vẫn chưa nói hết tiếng thì Điềm Mật đã dùng sức “ba bò chín trâu” kéo anh đi xa khoảng 5-6 bước chân. Miệng luôn nói:
- Chịu nổi hông? Trông anh cứ y như bị người ta giành bạn trai vậy, mắc cười, đau bụng quá… ha ha!
Phùng Kiến Quân sựng mặt, không thèm nhìn cô liếc mắt một cái, chỉ giật tay ra rồi tự mình đi về phía trước. Điềm Mật thì cảm thấy rất thú vị, liền đuổi theo nói những lời trêu ghẹo mãi không ngừng.
Diệp Tri Thu nhìn theo hai người đó mà nói:
- Có lẽ họ sẽ kết thành đôi đó. À, bây giờ em với anh cá với nhau, anh thì nói họ không thể thành với nhau, em nói họ có thể. Sao hả, anh dám cá cược với em không?
Hoa Vân Phong nắm chặt tay cô, trả lời:
- Có gì không dám! Tiểu thư, em nắm tay anh cho chặt đi, để bị lạc như lần trước thì coi chừng bị người khác cướp đi mất không chừng…
Diệp Tri Thu cũng đùa giỡn theo:
- Hay thiệt đó, anh càng ngày càng tự kỷ rồi!
Hoa Vân Phong nhíu mày không đồng ý:
- Cái này người ta gọi là tự tin, không phải tự kỷ, mèo con à!
Diệp Tri Thu cười híp mí, nhón gót chân, vễnh môi hôn Hoa Vân Phong một cái, thế rồi cô lại có chuyện mà phàn nàn:
- Vân Phong, em nói anh nghe. Mỗi lần em chuẩn bị hôn anh thì anh cúi đầu hay khom lưng xuống chút được không? Chứ lần nào em cũng hôn được có cái cằm…
Hoa Vân Phong lắc đầu:
- Thì chẳng phải lần nào em cũng hôn lén, có cho anh biết đâu mà làm chuẩn bị cái gì đó chứ. Ý đồ xấu mà còn trách anh!
Diệp Tri Thu chẳng những không để ý mà còn nâng lên vẻ mặt đầy tự hào mà nói:
- Thôi kệ, không sao hết, chỉ cần được hôn là tốt rồi. Ha ha, còn khối người mơ ước mà có đụng chạm gì vô được đâu…
Nói thế, rồi ngay lập tức cô nhìn thấy một quầy hàng quần áo có treo thật nhiều áo đôi dành cho các cặp tình nhân. Mặc áo đôi là xu hướng của các bạn trẻ thời hiện đại khi yêu. Cô nhìn lại người bên cạnh, cô nghĩ mình cần phải mua ít nhất một bộ cho hai người mới được, làm vậy để đánh dấu chủ quyền anh là của cô nữa chứ.
Cô kéo tay Hoa Vân Phong, rồi nói với anh:
- Anh ơi, mình vô trong coi cái này đi, đẹp lắm!
Rủ anh vô mà không nói rõ là xem cái gì, anh nào biết chứ, nên anh hỏi:
- Xem cái gì?
Diệp Tri Thu không trả lời, cô lém lĩnh giấu giếm:
- Không nói, tự đoán được thì đoán, còn nếu không được thì đợi chút cũng biết thôi hà.
Hoa Vân Phong mỉm cười, anh không cần biết đây là nơi nào, chỉ cần tay cô nắm chặt tay anh, anh sẽ tình nguyện để cho cô dẫn mình đi đến nơi tận cùng trái đất, chẳng sợ trên đời có nhiều lắm chông gai, có anh có cô, thế là đủ rồi!
Cũng không quá khó để nhận ra đây là nơi nào. Tiếng rao chào hàng đã phá tan “âm mưu” của Diệp Tri Thu. Cùng với mùi vải vóc mới tinh làm sao lừa gạt được khứu giác của Hoa Vân Phong.
Anh biết nhưng không nói, cô cũng không giải thích thêm điều gì. Cô dắt tay anh đến một cặp áo thun kiểu dáng vô cùng đơn giản, phía trên áo của nam thì có nửa đầu chữ “LOVE” tức là chỉ có chữ “LO” và một phần trái tim màu đỏ thắm bên phía trái. Còn áo nữ thì bên sườn phải có nửa trái tim tiếp theo là phần chữ còn lại “VE”. Diệp Tri Thu thích mẫu áo này lắm. Cô đưa tay anh sờ vào cái áo, hỏi anh:
- Anh đoán xem màu gì?
Hoa Vân Phong ngẫm nghĩ rồi trả lời:
- Màu trắng!
Diệp Tri Thu mừng rỡ thì thầm vào tai anh:
- Quá đúng… Này, còn nữa… sờ tiếp đi. Tiếp theo là phần chữ, rồi đến một nửa trái tim, bên kia cũng tương ứng như thế. Anh thấy sao, có thích không?
Hoa Vân Phong cười:
- Em thích là được.
Diệp Tri Thu rất tự nhiên lấy xuống hai cái áo. Cô quay sang hỏi người bán hàng đang bận rộn với những cặp đôi khác đang xem hàng và cả những lời trả giá ở phía trước, cô hỏi:
- Dì ơi, chỗ thay áo ở đâu dì?
Dì bán hàng bận rộn đến nỗi không quay đầu sang được mà chỉ la lớn tiếng:
- Ờ, chỗ kia đó con, cách tấm màn, cứ thay đi không sao đâu.
Diệp Tri Thu nhìn thấy nơi đó rồi. Cô kéo tay anh đi qua đó, giữa đường phải đi qua nhiều chướng ngại vật lắm, quần áo ném liệng lung tung do người bán hàng không có thời gian để sửa sang lại sau mỗi lần khách lựa chọn xong, kể cả những túi đồ to đùng còn dán băng keo kín mít vẫn chưa được mở ra nữa. Cho nên lối đi đã nhỏ cộng thêm có nhiều vật dụng lại càng không dễ đi tí nào. Cô dắt tay anh cẩn thận từng bước, luôn miệng nhắc nhở anh nên cẩn thận.
Vào đến chỗ thay áo, Diệp Tri Thu đẩy Hoa Vân Phong vào trong, cô cũng vào theo. Cô đưa cái áo nam cho anh, nói:
- Anh thay vào thử xem!
Hoa Vân Phong nhận cái áo, anh hỏi:
- Em không ra ngoài à?
Diệp Tri Thu lắc đầu:
- Không đi. Em ở đây, nếu anh có cần giúp gì thì em giúp ngay, ra ngoài làm gì chứ?… À, mà thôi được rồi, em quay lưng lại là được chứ gì. Con trai gì mà ngại ngùng như vậy chứ! Ha ha…
Cô vừa nói vừa cười vừa quay lưng lại với anh. Hoa Vân Phong đưa tay về phía cô, xác định rằng cô đã quay lưng, anh mới bắt đầu cởi áo.
Nhưng khi mặc áo mới vào xong anh bỗng nhiên nói:
- Em lại gạt anh! Bắt nạt anh không nhìn thấy…
Diệp Tri Thu nén cười, cô cố ý hỏi:
- Cái gì chứ? Có đâu.
Hoa Vân Phong đưa ra bằng chứng:
- Không có sao lúc anh cởi áo em lại hít sau một hơi, tim đập rất loạn, nín thở, sau đó thì thở dồn dập. Còn nữa, khi anh mặc áo xong, em lập tức quay người sang. Em nói xem, nếu không nhìn thấy hết thì làm sao mà biết?
Diệp Tri Thu láu cá cười cười:
- Ờ, thì người ta có nhìn lén chút xíu thôi hà. Người gì mà keo kiệt. Thôi được rồi, bây giờ tới lượt em thay áo, cho anh xem thoải mái luôn, không thôi so đo với em nữa.
Hoa Vân Phong không biết nói gì luôn, thật là hết cách với cô gái này mà. Đưa ra cách “đền bù” cho anh như thế sao, anh vẫn là người chịu lỗ nặng đó nha.
Diệp Tri Thu rất tự nhiên trước mặt anh mà cởi áo ngoài. Khi nghe được tiếng sột soạt của áo vải ma sát vào cơ thể cô, Hoa Vân Phong lập tức quay người vào trong vách tường, đứng cứng ngắt tư thế đó không dám động đậy. Diệp Tri Thu thì không tập trung lo mặc áo vào mà cười nhạo anh:
- A ha, con trai mà dễ mắc cỡ quá vậy. Em thấy hết đó nha, bên đây cũng có mặt kiếng nữa nè.
Hoa Vân Phong thở dài, nói:
- Mèo con, em mặc áo vô nhanh đi, anh không muốn mất máu quá nhiều đâu!
Diệp Tri Thu nghe anh nói đùa thì thích thú vô cùng, cô cười to kéo xuống vạt áo và chỉnh chu mình trong gương một lát. Xong hết, cô kéo anh xoay người lại, đưa anh đứng sang bên trái của mình, đứng sát vào nhau, cô thỏa mãn nhìn hình ảnh trong gương. Trong đó là hai người sát nhau mà đứng, nửa bên trái tim màu đỏ khép với nửa kia tạo thành chỉnh thể, nhưng trách là anh hơi cao, trái tim bị lệch một chút xíu, nhưng không sao cả, nhìn vẫn rất đẹp đôi!
Diệp Tri Thu rút cái điện thoại của mình ra, giơ lên cao và nhìn vào gương xem có lấy hết bối cảnh hai người không, thì ngay lập tức cô hơi thất vọng, chỉ trách tay cô quá ngắn, thấy được mặt của hai người ở phần trên thì không thấy hết cái áo phía dưới. Cô lập tức nảy ra ý định, cô nói với anh:
- Vân Phong ơi, anh chụp hình cho hai chúng ta đi.
Hoa Vân Phong hơi bối rối, bảo anh chụp hình sao? Anh chưa có chụp bao giờ… Nhưng chiếc điện thoại đã không đợi lâu mà được nhét vào tay anh, anh đành tiếp nhận. Anh cầm lấy nó nhưng cái loại này là màn hình cảm ứng, không có cái nút nào cả, anh không quen sử dụng. Mặc dù không đến nỗi “dốt” công nghệ, nhưng anh vẫn quen thuộc với cái đện thoại nhiều nút nhấn đời cũ của mình hơn.
Diệp Tri Thu nhìn anh cầm máy sửng sờ, cô mới hướng dẫn:
- Này, anh không cần nhấn nút gì hết, em có điều chỉnh thời gian rồi. Chỉ cần anh đưa tay ra và giữ ở khoảng cách này, đừng để tay run đó nhe, nếu run, ảnh sẽ bị nhòe không đẹp đâu. Đúng, đúng, để yên như vậy!
Diệp Tri Thu làm xong chuẩn bị, cô nhanh chóng nhấn vào hẹn giờ rồi nhanh chân trở lại đứng sát Hoa Vân Phong mà làm duyên làm dáng. Đến giờ hẹn, máy tự động chụp. Hình ảnh thu được làm Diệp Tri Thu vui vẻ lắm. Hình ảnh không bị nhòe chút nào, quan trọng hơn là đã lấy hết được trọn vẹn cái áo của hai người đang mặc, thật đẹp.
Cô nhét cái điện thoại vào túi, rồi nắm tay anh đi ra ngoài. Sau khi thanh toán tiền cho chủ cửa hàng, cô và anh cùng bước ra khỏi nơi đó thì cô nghe được có giọng nữ vang lên phía sau:
- Dì bán hàng ơi, kiếm cho cháu mẫu áo y như hai người kia đó, đúng rồi hai cái áo màu trắng có trái tim ghép lại vậy đó…
- Ủa? Hết mẫu đó rồi hả? Tiếc quá. Trông họ mặc đẹp quá hà!
Diệp Tri Thu cười thầm không lên tiếng, Hoa Vân Phong biết cô đang nghĩ gì, anh nói:
- Em cười cái gì? Tự hào mình mua được áo đẹp hay là tự tin bản thân mình mặc cái áo này đẹp hơn cô ta?
Diệp Tri Thu trả lời:
- Cả hai! Nhưng mà em thấy cô ấy đang thèm nhỏ dãi ra kìa. Bạn trai cô ấy vừa xấu vừa lùn lại có hàm răng hơi hô ra nữa. Đâu có được như anh, tài tử của lòng em!
Hoa Vân Phong không ngại mà tiếp tục phụ họa:
- Anh không biết mình trông như thế nào, nhưng nếu em phong cho anh làm tài tử thì anh nhận.
Diệp Tri Thu cười to chọc ghẹo anh:
- A ha, không ngờ Hoa Vân Phong mặt lạnh hơn tiền trước kia mà bây giờ cũng bị em ép buộc biến thành người thích ảo tưởng cả thế giới không ai sánh bằng mình rồi. Ha ha!
Hoa Vân Phong thở dài, anh nói:
- Không muốn cũng không được. Tại vì người ta thường nói “Tài tử sánh giai nhân”. Nếu anh không tranh thủ lấy cái danh tài tử về mình, thì giai nhân Diệp Tri Thu phải giao cho người khác à. Tuyệt đối không được!
Diệp Tri Thu dù đã quen với cách ăn nói ngọt ngào của Hoa Vân Phong rồi, thế nhưng câu nói này của anh vẫn làm cho cô đỏ mặt. Cô liếc anh một cái, mắc cỡ nói:
- Tuyệt thế tài tử sánh với tuyệt thế giai nhân… ha ha, chúng ta cũng quá không khiêm tốn rồi. Nhưng em cảm thấy hai ta là cặp đôi hạnh phúc nhất thế giới này, đúng không anh?
Hoa Vân Phong gật đầu cười, bờ môi đã sớm chạm vào gò má mát lạnh vì sương tối của cô, hôn thắm thiết!
Câu nói của cô sến súa hết biết. Nhưng cô nghĩ sao thì nói vậy, sợ ai chứ? Cô luôn tự tin về mắt nhìn người của mình như thế. Cô nhìn trúng người này là đẹp trai nhất rồi, đối với cô, ai cũng chẳng thể nào sánh bằng. Khi yêu người ta đâu thấy được khuyết điểm của một nửa kia, cứ khư khư cho rằng mình lựa chọn được tốt nhất. Duyên phận thật kỳ lạ, từ phương trời nào xa xôi lại xui khiến cho đôi lứa gặp nhau, đem lòng cảm mến rồi bước vào yêu đương và cùng nhau thầm ước mai sau sẽ được gắn bó mãi mãi như keo với sơn. Trái tim dường như chưa từng trải qua một lần rung động, vẫn còn mới mẻ tinh khôi khi nếm trải hương vị tình đầu của nhau, thật đẹp, thật huyền diệu, thật đáng trân trọng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.