Chương 30: ANH TRỐN KHÔNG THOÁT
Ngọc Diệp
04/05/2016
Anh Phong đi một đoạn thì Phùng Kiến Quân hối hả chạy ra, nói là xe taxi đang đợi, dẫn anh lên xe. Anh Phong vẫn vẻ mặt không yên, như lo nghĩ điều gì.
Phùng Kiến Quân làm như chần chờ, đi tới đi lui. Anh nói với anh Phong: “Phong ca, anh đợi em một chút. Em quên đem theo dao cạo râu rồi. Để em đi mua cái khác, quay lại ngay.” Phong ca đồng ý, anh chạy đi nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc mất hút sau những bức tường.
Phùng Kiến Quân chạy đường ngược lại, về chỗ mái hiên lúc nãy. Giờ đây rất dễ nhận ra Diệp tri Thu vì cô đứng một mình lẻ loi, bóng dáng cô đơn trống trải mà ai nhìn vào cũng mủi lòng. Người đẹp buồn, cảnh cũng đìu hiu. Phùng Kiến Quân trông thấy cô gái này kiều diễm như bước ra từ trong bức tranh đang đứng trơ ra làm anh liên tưởng một bài hát mang tựa đề ‘Hòn vọng phu’. Đại loại là thế, Phùng Kiến Quân là người không thích học hành, Phong ca phải phổ cập cho anh mấy tháng mới nhận tạm được một số thứ, sở dĩ anh biết bài hát này là do trong quán “Tương phùng” có nghe qua, hỏi Phong ca mới biết thôi. Hì…!
Thực ra Phùng Kiến Quân đã chứng kiến hết chuyện khi nãy. Anh phải công nhận Phong ca của anh số đào hoa lúc nào cũng thịnh vượng như thế. Ngược lại hoàn toàn với Phùng Kiến Quân anh, anh chẳng có tí kiên nhẫn nào với phụ nữ, anh học không giỏi nhưng cái câu “Hồng nhan họa thủy” anh thuộc làu làu, họa phải tránh, bảo vệ bản than trước tính sau. Chẳng trách, Phong ca nếu trở về thời cổ đại có thể xưng là tài tử ấy chứ, hào hoa phong nhã, kiến thức uyên thâm, nhiều lúc Phùng Kiến Quân nghĩ, nếu mình là con gái, chắc mình yêu anh ấy mất thôi. Nhưng hôm nay nhìn thấy cô gái này anh có sự ngỡ ngàng, khác với những cô gái đã tương tư Phong ca trước kia ỏ chỗ nào đây…đúng rồi là khí chất…..không chỉ xinh đẹp, mà nét đẹp còn lung linh huyền ảo có cảm giác như không phải con người của thực tế.
Diệp Tri Thu đang chìm trong nỗi đau khổ của mình, không phát giác người đến. Lúc bị tiếng búng tay của Phùng Kiến Quân làm thức tỉnh, cô mới biết mình đã đứng đây thật lâu, chân có chút tê rần lên hết rồi giống có những con kiến bò chi chít, trong lòng có chút ủy khuất, muốn khóc ra tiếng. Tuy Diệp Tri Thu không nhận mình là cô gái mạnh mẽ, nhưng chưa bao giờ khóc trước mặt người khác, chí ít là những người thân cho cô cảm giác anh toàn cô mới dám mở lòng thôi. Cô nghiêng đầu nhìn Phùng Kiến Quân, đầu óc chậm chạp chuyển chuyển một lát mới nhớ đến anh là người đi cùng ‘mộng lang’ của cô.
Diệp Tri Thu bình tĩnh hỏi Phùng Kiến Quân: “Anh có chuyện gì sao?” hơi uể oải, nhưng vẫn mang một tia hi vọng, người kia bảo anh này đến nhắn gửi với cô điều gì đó thì sao. Có lẽ anh ấy thấy hành động và lời nói lúc nãy quá mức vô tình, muốn gửi lại lời nhắn khác. Nếu vậy cô sẽ ‘rộng lượng’ tha thứ cho anh. Nghĩ vậy, tâm tình cô tốt hơn nhiều lắm. Vốn là người lạc quan, Diệp Tri Thu luôn suy xét sự việc theo hướng tích cực.
Phùng Kiến Quân nhìn cô như đang nghiên cứu ‘sinh vật lạ’. Khi nãy còn trơ như tượng đá không có sinh khí, lúc này sinh động như vậy làm người ta không rời tầm mắt được. Nhất là đôi mắt to đen lay láy, nhìn đến như bị cuốn hút thật sâu vào một cơn lốc xoáy mạnh mẽ thăm thẳm. Phùng Kiến Quân không phải trúng “tiếng sét” của Diệp Tri Thu, mà là anh đang phân tích cô gái này, liệu có thể mang lại hạnh phúc cho Phong ca của anh không?
Sứ mệnh anh được mẹ nuôi giao cho là phải tìm hiểu, để mắt tất cả các cô gái nào tiếp xúc với Phong ca rồi báo cáo lại cho bà, chứ theo như mẹ nuôi nói: để Vân Phong nó tự chọn chắc trừ khi mẹ xuống làm bạn với Diêm vương rồi không chừng. Mẹ nuôi rất có tính hài hước đó chứ. Nói đi thì cũng nói lại, Phùng Kiến Quân cũng là người muốn Phong ca tìm được niềm vui. Cuộc đời anh đã chịu quá nhiều đau khổ, trời cao nên mang lại hạnh phúc cho anh. Phùng Kiến Quân xem đó là chuyện trọng đại, bởi vì Phong ca là ân nhân của anh. Nếu không anh và bà nội đã chết từ sáu năm trước.
Nhìn hồi lâu, Phùng Kiến Quân đưa ra kết luận: cô gái này nhan sắc đặc biệt hơn hẳn người khác, quá xứng Phong ca. Cô gái này có cái gì đó gọi là phong thái, ùm…quá hợp Phong ca. Cô gái này trẻ trung đầy sức sống, bù lại tính tình quá lãnh đạm của Phong ca. Quá tốt! Cô gái này thích hợp với Phong ca nhất. Anh mang ánh mắt cười cười mở miệng nói: “Cô thật lòng thích người lúc nãy chứ?”
Không ngại ngần gì, Diệp Tri Thu khẳng định: “Đúng vậy, thì sao chứ? Người ta không quan tâm tôi, hình như còn chán ghét lắm.” thở dài, mang giọng u buồn tiếc nuối.
Phùng Kiến Quân lắc lắc tay miệng không ngừng lẫm bẩm: “No, no, no…cô sai rồi. Anh ấy là như vậy đó. Chứ thật ra không vô tình. Khi tiếp xúc nhiều, cô sẽ thấy anh ấy rất tốt. Mà nếu khi được anh ấy yêu rồi, cô sẽ chìm trong mật ngọt suốt đời đó chứ. Cô bỏ cuộc dễ dàng vậy sao? Không kiên nhẫn gì hết. Có người yêu thầm anh ấy mấy năm trời luôn đó.” Ra chiêu dụ dỗ con gái nhà người ta.
Nghe vậy, Diệp Tri Thu hấp tấp: “Ai nói bỏ cuộc. Chỉ đau lòng chút thôi. Diệp Tri Thu tôi là ai chớ. Anh xem thường tôi rồi.” hừ…bỏ cuộc à…không có trong từ điển của Diệp Tri Thu đâu.
Cô buồn là vì cô còn quá nhỏ, chưa biết yêu lần nào. Bình thường được người săn đón, nào có chịu nhục nhã bị xem thường bao giờ đâu. Nên vừa tức vừa giận, chứ không phải từ bỏ. Khi bình tĩnh lại thì lại cuống cuồng đi tìm người ta thôi. Tính cô là vậy. Mà nghe Phùng Kiến Quân nói có người đợi chờ gì mấy năm trời, Diệp Tri Thu lại cảm thấy khó thở nhưng cô chưa biết đây là cảm giác gì – đó chính là ghen! Cô không phát hiện chỉ hỏi: “Anh nói ai chờ đợi ai?”
Phùng Kiến Quân cười xem thường: “Cô gái, tôi nói người cô thích có rất nhiều người vì anh ấy mà tương tư. Còn nữa, không nói đâu xa, cô giáo trường trẻ mồ côi ở kia kìa, tỏ tình thất bại rồi đợi anh ấy ba năm rồi không lời thở than. Cô mới bị làm ngơ mà thất vọng vậy rồi. Không chí khí gì hết.” lắc lắc đầu, nói khích cô gái. Phùng Kiến Quân thỏa mãn cười.
Chuyện ai tỏ tình với Phong ca anh ấy chưa từng hé miệng. Chỉ là Phùng Kiến Quân anh luôn đột kích bên cạnh Phong ca, dùng chiêu ẩn thân nghe lén mới rõ ngọn nguồn. Không ngờ hôm nay có tác dụng. Trông vẻ mặt Diệp Tri Thu: đôi mắt đỏ ngầu, mày liễu vặn xoắn, cái mũi nhăn lại, môi đỏ nhếch lên, răng cắn kèn kẹt…ây da…phụ nữ ghen thật đáng sợ, nhưng cũng tức cười. Phùng Kiến Quân cười khà khà ra tiếng. Nhưng Diệp Tri Thu vẫn không biết điều đó, giống như là phản xạ tự nhiên vậy đó, cũng không cảm nhận được trông mình hiện tại đáng sợ thế nào!
Diệp Tri Thu đang bực bội trong người, không hiểu lý do, như có hỏa khí bốc lên từng hồi. Cô không phải kẻ đến sau, chí ít anh ấy còn không nhận lời yêu của người khác, cô vẫn còn cơ hội. Diệp Tri Thu nhìn thẳng Phùng Kiến Quân vỗ ngực đảm bảo: “Anh chờ xem, có một ngày tôi sẽ làm anh ấy nói yêu tôi. Mãi mãi chỉ yêu mình tôi. Hừ…hừ!”
Phùng Kiến Quân gật đầu tán thưởng, xem ra anh sắp được ăn đám cưới đây, nếu anh là ‘bà mối’ kết hợp cuộc lương duyên này thì quả là công thần rồi, nhất định mẹ nuôi sẽ trọng thưởng cho anh. Xoa xoa tay, khoái chí khi nghĩ đến sẽ được tán dương.
Phùng Kiến Quân vẫn cố che giấu, không để lộ đắc chí. Anh nói: “Được rồi. Không dây dưa lâu với cô. Phong ca đang đợi tôi. Tôi phải đi. Trước khi đi tôi có một số thông tin muốn cho cô biết nghe cho rõ nhé, nói một lần thôi…”
Diệp Tri Thu nghe đến Phùng Kiến Quân nói đến “Phong ca” vui vẻ cướp lời: “Anh nói gì? Anh ấy tên Phong ca hả?” tim đập thình thịch, biết tên anh ấy vui hơn được quà sinh nhật nữa à!
Phùng Kiến Quân cảm thấy bắt đầu đau đầu với cô gái này rồi: “Ây, ây. Ai nói? Tên tuổi gì? Cô thật là giàu óc tưởng tượng…ha…ha…” Bây giờ Phùng Kiến Quân có phần “thông cảm” với Phong ca của anh. Nếu Phong ca lấy người vợ như vậy, chẳng phải chuyện gì dù nhỏ xíu cũng phải giải thích cho cô ta sao, đầu óc còn thiếu linh hoạt hơn mình nữa. Mà có thể là quy tắc “bù trừ” cũng tốt. Ai bảo Phong ca thông minh quá làm gì, có cô vợ đơn giản chút cũng không lỗ lã gì.
Thấy Diệp Tri Thu vẻ mặt khó coi hơn rồi, Phùng Kiến Quân không đùa nữa, nếu anh làm “bà mối” thành công, bây giờ chọc giận cô ấy, sau này ghi hận mách với Phong ca là coi như anh phải trốn đi biệt xứ mới được. Phụ nữ thù dai lắm, kiềm chế vẫn tốt hơn. Ngừng lại một chút, ra vẻ trịnh trọng, anh nói tiếp: “Anh ấy tên Hoa Vân Phong, 26 tuổi. Chúng tôi ở thành phố C, mỗi tháng lên thành phố D vào ba ngày cuối tháng để thăm các bạn nhỏ ở Trường trẻ em mồ côi gần đây thôi.”
Vừa nói vừa chỉ hướng trường, điều này Diệp Tri Thu biết rõ, thì ra trường cô và nơi anh hay đến lại gần kề một bên, vậy mà năm lần bảy lượt bỏ lỡ nhau. Hoa Vân Phong – tên anh đã khắc vào tim cô rồi, anh chạy không thoát. Đắc chí, Diệp Tri Thu cười khẽ.
Phùng Kiến Quân cầm ra điện thoại: “Cô cho tôi số điện thoại đi.”
Diệp Tri Thu có điều đề phòng: “Làm gì?” vì cô cũng thường được nhiều người muốn xin số điện thoại của cô lắm. Nhất thời cô lại nghĩ theo hướng đó.
Phùng Kiến Quân đen mặt, cô gái này, nghĩ là anh muốn ve vãn cô sao. Dù rất xinh đẹp, nhưng Phùng Kiến Quân anh không thích phụ nữ, phiền phức muốn chết, thở khì một cái anh nói: “Cô nương, tôi nhá số điện thoại qua cho cô, khi nào cô đến Thành phố C thì liên lạc tôi. Thông tin riêng tư của Phong ca tôi không dám cho cô. Anh ấy mà biết chắc mắng tôi chết. hì…hì…Cô không muốn thăm Phong ca sao?”
Bừng tĩnh, ý anh muốn giúp cô, cô lại nghĩ xấu người ta, Diệp Tri Thu cảm thấy tội lỗi quá. Lấy điện thoại đưa cho anh lưu vào dãy số cùng tên của anh.
Trước khi đi, Phùng Kiến Quân không quên nhắc nhở, ngày mai Phong ca vẫn đến thăm bọn nhỏ. Cô đến được thì đến sẽ gặp nhau đấy.
Diệp Tri Thu không ngừng cảm ơn Phùng Kiến Quân và hứa sẽ hậu tạ anh thật nhiều. Phùng Kiến Quân cười híp cả mí mắt, anh không thiếu gì cả, nhưng anh thích nhận quà của người khác, tính anh vẫn trẻ con như thế.
Diệp Tri Thu chuẩn bị về nhà, trong đầu không khỏi nhớ lại câu nhắc nhở của Phùng Kiến Quân. Ngày mai cô chỉ học hai tiết buổi sớm, vậy là có thể đến tìm anh rồi.
Diệp Tri Thu lấy xe đi về. Trên đường, cảnh vật sau cơn mưa như thay một tầng áo mới. Bầu trời thật đẹp, áng mây thật đẹp, đến cả con đường lát đá nhỏ cũng thật đẹp.
Nhưng kỳ lạ, mọi thứ dường như nhạt nhòa trong mắt Diệp Tri Thu vì trong lòng cô không ngừng mặc niệm lại cái tên Hoa – Vân – Phong!!!
Phùng Kiến Quân làm như chần chờ, đi tới đi lui. Anh nói với anh Phong: “Phong ca, anh đợi em một chút. Em quên đem theo dao cạo râu rồi. Để em đi mua cái khác, quay lại ngay.” Phong ca đồng ý, anh chạy đi nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc mất hút sau những bức tường.
Phùng Kiến Quân chạy đường ngược lại, về chỗ mái hiên lúc nãy. Giờ đây rất dễ nhận ra Diệp tri Thu vì cô đứng một mình lẻ loi, bóng dáng cô đơn trống trải mà ai nhìn vào cũng mủi lòng. Người đẹp buồn, cảnh cũng đìu hiu. Phùng Kiến Quân trông thấy cô gái này kiều diễm như bước ra từ trong bức tranh đang đứng trơ ra làm anh liên tưởng một bài hát mang tựa đề ‘Hòn vọng phu’. Đại loại là thế, Phùng Kiến Quân là người không thích học hành, Phong ca phải phổ cập cho anh mấy tháng mới nhận tạm được một số thứ, sở dĩ anh biết bài hát này là do trong quán “Tương phùng” có nghe qua, hỏi Phong ca mới biết thôi. Hì…!
Thực ra Phùng Kiến Quân đã chứng kiến hết chuyện khi nãy. Anh phải công nhận Phong ca của anh số đào hoa lúc nào cũng thịnh vượng như thế. Ngược lại hoàn toàn với Phùng Kiến Quân anh, anh chẳng có tí kiên nhẫn nào với phụ nữ, anh học không giỏi nhưng cái câu “Hồng nhan họa thủy” anh thuộc làu làu, họa phải tránh, bảo vệ bản than trước tính sau. Chẳng trách, Phong ca nếu trở về thời cổ đại có thể xưng là tài tử ấy chứ, hào hoa phong nhã, kiến thức uyên thâm, nhiều lúc Phùng Kiến Quân nghĩ, nếu mình là con gái, chắc mình yêu anh ấy mất thôi. Nhưng hôm nay nhìn thấy cô gái này anh có sự ngỡ ngàng, khác với những cô gái đã tương tư Phong ca trước kia ỏ chỗ nào đây…đúng rồi là khí chất…..không chỉ xinh đẹp, mà nét đẹp còn lung linh huyền ảo có cảm giác như không phải con người của thực tế.
Diệp Tri Thu đang chìm trong nỗi đau khổ của mình, không phát giác người đến. Lúc bị tiếng búng tay của Phùng Kiến Quân làm thức tỉnh, cô mới biết mình đã đứng đây thật lâu, chân có chút tê rần lên hết rồi giống có những con kiến bò chi chít, trong lòng có chút ủy khuất, muốn khóc ra tiếng. Tuy Diệp Tri Thu không nhận mình là cô gái mạnh mẽ, nhưng chưa bao giờ khóc trước mặt người khác, chí ít là những người thân cho cô cảm giác anh toàn cô mới dám mở lòng thôi. Cô nghiêng đầu nhìn Phùng Kiến Quân, đầu óc chậm chạp chuyển chuyển một lát mới nhớ đến anh là người đi cùng ‘mộng lang’ của cô.
Diệp Tri Thu bình tĩnh hỏi Phùng Kiến Quân: “Anh có chuyện gì sao?” hơi uể oải, nhưng vẫn mang một tia hi vọng, người kia bảo anh này đến nhắn gửi với cô điều gì đó thì sao. Có lẽ anh ấy thấy hành động và lời nói lúc nãy quá mức vô tình, muốn gửi lại lời nhắn khác. Nếu vậy cô sẽ ‘rộng lượng’ tha thứ cho anh. Nghĩ vậy, tâm tình cô tốt hơn nhiều lắm. Vốn là người lạc quan, Diệp Tri Thu luôn suy xét sự việc theo hướng tích cực.
Phùng Kiến Quân nhìn cô như đang nghiên cứu ‘sinh vật lạ’. Khi nãy còn trơ như tượng đá không có sinh khí, lúc này sinh động như vậy làm người ta không rời tầm mắt được. Nhất là đôi mắt to đen lay láy, nhìn đến như bị cuốn hút thật sâu vào một cơn lốc xoáy mạnh mẽ thăm thẳm. Phùng Kiến Quân không phải trúng “tiếng sét” của Diệp Tri Thu, mà là anh đang phân tích cô gái này, liệu có thể mang lại hạnh phúc cho Phong ca của anh không?
Sứ mệnh anh được mẹ nuôi giao cho là phải tìm hiểu, để mắt tất cả các cô gái nào tiếp xúc với Phong ca rồi báo cáo lại cho bà, chứ theo như mẹ nuôi nói: để Vân Phong nó tự chọn chắc trừ khi mẹ xuống làm bạn với Diêm vương rồi không chừng. Mẹ nuôi rất có tính hài hước đó chứ. Nói đi thì cũng nói lại, Phùng Kiến Quân cũng là người muốn Phong ca tìm được niềm vui. Cuộc đời anh đã chịu quá nhiều đau khổ, trời cao nên mang lại hạnh phúc cho anh. Phùng Kiến Quân xem đó là chuyện trọng đại, bởi vì Phong ca là ân nhân của anh. Nếu không anh và bà nội đã chết từ sáu năm trước.
Nhìn hồi lâu, Phùng Kiến Quân đưa ra kết luận: cô gái này nhan sắc đặc biệt hơn hẳn người khác, quá xứng Phong ca. Cô gái này có cái gì đó gọi là phong thái, ùm…quá hợp Phong ca. Cô gái này trẻ trung đầy sức sống, bù lại tính tình quá lãnh đạm của Phong ca. Quá tốt! Cô gái này thích hợp với Phong ca nhất. Anh mang ánh mắt cười cười mở miệng nói: “Cô thật lòng thích người lúc nãy chứ?”
Không ngại ngần gì, Diệp Tri Thu khẳng định: “Đúng vậy, thì sao chứ? Người ta không quan tâm tôi, hình như còn chán ghét lắm.” thở dài, mang giọng u buồn tiếc nuối.
Phùng Kiến Quân lắc lắc tay miệng không ngừng lẫm bẩm: “No, no, no…cô sai rồi. Anh ấy là như vậy đó. Chứ thật ra không vô tình. Khi tiếp xúc nhiều, cô sẽ thấy anh ấy rất tốt. Mà nếu khi được anh ấy yêu rồi, cô sẽ chìm trong mật ngọt suốt đời đó chứ. Cô bỏ cuộc dễ dàng vậy sao? Không kiên nhẫn gì hết. Có người yêu thầm anh ấy mấy năm trời luôn đó.” Ra chiêu dụ dỗ con gái nhà người ta.
Nghe vậy, Diệp Tri Thu hấp tấp: “Ai nói bỏ cuộc. Chỉ đau lòng chút thôi. Diệp Tri Thu tôi là ai chớ. Anh xem thường tôi rồi.” hừ…bỏ cuộc à…không có trong từ điển của Diệp Tri Thu đâu.
Cô buồn là vì cô còn quá nhỏ, chưa biết yêu lần nào. Bình thường được người săn đón, nào có chịu nhục nhã bị xem thường bao giờ đâu. Nên vừa tức vừa giận, chứ không phải từ bỏ. Khi bình tĩnh lại thì lại cuống cuồng đi tìm người ta thôi. Tính cô là vậy. Mà nghe Phùng Kiến Quân nói có người đợi chờ gì mấy năm trời, Diệp Tri Thu lại cảm thấy khó thở nhưng cô chưa biết đây là cảm giác gì – đó chính là ghen! Cô không phát hiện chỉ hỏi: “Anh nói ai chờ đợi ai?”
Phùng Kiến Quân cười xem thường: “Cô gái, tôi nói người cô thích có rất nhiều người vì anh ấy mà tương tư. Còn nữa, không nói đâu xa, cô giáo trường trẻ mồ côi ở kia kìa, tỏ tình thất bại rồi đợi anh ấy ba năm rồi không lời thở than. Cô mới bị làm ngơ mà thất vọng vậy rồi. Không chí khí gì hết.” lắc lắc đầu, nói khích cô gái. Phùng Kiến Quân thỏa mãn cười.
Chuyện ai tỏ tình với Phong ca anh ấy chưa từng hé miệng. Chỉ là Phùng Kiến Quân anh luôn đột kích bên cạnh Phong ca, dùng chiêu ẩn thân nghe lén mới rõ ngọn nguồn. Không ngờ hôm nay có tác dụng. Trông vẻ mặt Diệp Tri Thu: đôi mắt đỏ ngầu, mày liễu vặn xoắn, cái mũi nhăn lại, môi đỏ nhếch lên, răng cắn kèn kẹt…ây da…phụ nữ ghen thật đáng sợ, nhưng cũng tức cười. Phùng Kiến Quân cười khà khà ra tiếng. Nhưng Diệp Tri Thu vẫn không biết điều đó, giống như là phản xạ tự nhiên vậy đó, cũng không cảm nhận được trông mình hiện tại đáng sợ thế nào!
Diệp Tri Thu đang bực bội trong người, không hiểu lý do, như có hỏa khí bốc lên từng hồi. Cô không phải kẻ đến sau, chí ít anh ấy còn không nhận lời yêu của người khác, cô vẫn còn cơ hội. Diệp Tri Thu nhìn thẳng Phùng Kiến Quân vỗ ngực đảm bảo: “Anh chờ xem, có một ngày tôi sẽ làm anh ấy nói yêu tôi. Mãi mãi chỉ yêu mình tôi. Hừ…hừ!”
Phùng Kiến Quân gật đầu tán thưởng, xem ra anh sắp được ăn đám cưới đây, nếu anh là ‘bà mối’ kết hợp cuộc lương duyên này thì quả là công thần rồi, nhất định mẹ nuôi sẽ trọng thưởng cho anh. Xoa xoa tay, khoái chí khi nghĩ đến sẽ được tán dương.
Phùng Kiến Quân vẫn cố che giấu, không để lộ đắc chí. Anh nói: “Được rồi. Không dây dưa lâu với cô. Phong ca đang đợi tôi. Tôi phải đi. Trước khi đi tôi có một số thông tin muốn cho cô biết nghe cho rõ nhé, nói một lần thôi…”
Diệp Tri Thu nghe đến Phùng Kiến Quân nói đến “Phong ca” vui vẻ cướp lời: “Anh nói gì? Anh ấy tên Phong ca hả?” tim đập thình thịch, biết tên anh ấy vui hơn được quà sinh nhật nữa à!
Phùng Kiến Quân cảm thấy bắt đầu đau đầu với cô gái này rồi: “Ây, ây. Ai nói? Tên tuổi gì? Cô thật là giàu óc tưởng tượng…ha…ha…” Bây giờ Phùng Kiến Quân có phần “thông cảm” với Phong ca của anh. Nếu Phong ca lấy người vợ như vậy, chẳng phải chuyện gì dù nhỏ xíu cũng phải giải thích cho cô ta sao, đầu óc còn thiếu linh hoạt hơn mình nữa. Mà có thể là quy tắc “bù trừ” cũng tốt. Ai bảo Phong ca thông minh quá làm gì, có cô vợ đơn giản chút cũng không lỗ lã gì.
Thấy Diệp Tri Thu vẻ mặt khó coi hơn rồi, Phùng Kiến Quân không đùa nữa, nếu anh làm “bà mối” thành công, bây giờ chọc giận cô ấy, sau này ghi hận mách với Phong ca là coi như anh phải trốn đi biệt xứ mới được. Phụ nữ thù dai lắm, kiềm chế vẫn tốt hơn. Ngừng lại một chút, ra vẻ trịnh trọng, anh nói tiếp: “Anh ấy tên Hoa Vân Phong, 26 tuổi. Chúng tôi ở thành phố C, mỗi tháng lên thành phố D vào ba ngày cuối tháng để thăm các bạn nhỏ ở Trường trẻ em mồ côi gần đây thôi.”
Vừa nói vừa chỉ hướng trường, điều này Diệp Tri Thu biết rõ, thì ra trường cô và nơi anh hay đến lại gần kề một bên, vậy mà năm lần bảy lượt bỏ lỡ nhau. Hoa Vân Phong – tên anh đã khắc vào tim cô rồi, anh chạy không thoát. Đắc chí, Diệp Tri Thu cười khẽ.
Phùng Kiến Quân cầm ra điện thoại: “Cô cho tôi số điện thoại đi.”
Diệp Tri Thu có điều đề phòng: “Làm gì?” vì cô cũng thường được nhiều người muốn xin số điện thoại của cô lắm. Nhất thời cô lại nghĩ theo hướng đó.
Phùng Kiến Quân đen mặt, cô gái này, nghĩ là anh muốn ve vãn cô sao. Dù rất xinh đẹp, nhưng Phùng Kiến Quân anh không thích phụ nữ, phiền phức muốn chết, thở khì một cái anh nói: “Cô nương, tôi nhá số điện thoại qua cho cô, khi nào cô đến Thành phố C thì liên lạc tôi. Thông tin riêng tư của Phong ca tôi không dám cho cô. Anh ấy mà biết chắc mắng tôi chết. hì…hì…Cô không muốn thăm Phong ca sao?”
Bừng tĩnh, ý anh muốn giúp cô, cô lại nghĩ xấu người ta, Diệp Tri Thu cảm thấy tội lỗi quá. Lấy điện thoại đưa cho anh lưu vào dãy số cùng tên của anh.
Trước khi đi, Phùng Kiến Quân không quên nhắc nhở, ngày mai Phong ca vẫn đến thăm bọn nhỏ. Cô đến được thì đến sẽ gặp nhau đấy.
Diệp Tri Thu không ngừng cảm ơn Phùng Kiến Quân và hứa sẽ hậu tạ anh thật nhiều. Phùng Kiến Quân cười híp cả mí mắt, anh không thiếu gì cả, nhưng anh thích nhận quà của người khác, tính anh vẫn trẻ con như thế.
Diệp Tri Thu chuẩn bị về nhà, trong đầu không khỏi nhớ lại câu nhắc nhở của Phùng Kiến Quân. Ngày mai cô chỉ học hai tiết buổi sớm, vậy là có thể đến tìm anh rồi.
Diệp Tri Thu lấy xe đi về. Trên đường, cảnh vật sau cơn mưa như thay một tầng áo mới. Bầu trời thật đẹp, áng mây thật đẹp, đến cả con đường lát đá nhỏ cũng thật đẹp.
Nhưng kỳ lạ, mọi thứ dường như nhạt nhòa trong mắt Diệp Tri Thu vì trong lòng cô không ngừng mặc niệm lại cái tên Hoa – Vân – Phong!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.