Chương 11: GẶP LẠI ‘MỘNG LANG’
Ngọc Diệp
04/05/2016
Bận rộn cả một ngày ở bên ngoài, lâu rồi không có ra ngoài lâu như vậy, bình thường không hẹn bạn thân thì cô vẫn cứ ở trong nhà, dù sao bên ngoài cũng chẳng có gì nhập được mắt của Diệp Tri Thu. Hơn nữa trong tòa biệt thư này có khác chi một cung điện mĩ lệ, tận hưởng cả đời không chán.
Diệp Tri Thu nhanh chóng tắm nước nóng, cảm giác sảng khoái làm sao. Cô ngã mình xuống giường, bắt đầu hồi tưởng tất cả những chuyện xảy ra hôm nay.
Chỉ một ngày ngắn ngủi, nhưng Diệp Tri Thu cảm thấy như dài đăng đẳng. Thật sự có rất nhiều chuyện làm cô nhớ mãi không quên.
Cô nhớ về người con trai ấy, khẽ cắn làn môi, bỗng nở nụ cười tươi, làm lúm đôi đồng tiền hai bên má càng sâu, xinh đẹp vô cùng.
Diệp Tri Thu bắt đầu dệt mộng cho mình và người ấy. Thật xấu hổ muốn chết, chỉ mới gặp người ta có một lần. Không cả trong mơ nữa chứ. Nhưng mà ….sao mà….lại thấy như đã quen nhau từ kiếp trước.
Ước mơ có thể gặp lại người ấy, ít nhất tối nay xin người hãy vào trong mộng, để mình còn có cơ hội nói chuyện nhiều hơn. Ôi, giọng nói của người đó, từng lời người đó nói, Diệp Tri Thu chưa hề quên. Con tim cô cứ rung động từng hồi khi tưởng lại buổi sáng nay.
Đây là biểu hiện cho hạnh phúc sao. Nụ cười chưa bao giờ tắt trên môi cô. Còn cả vật ‘định tình’ mà anh làm rơi nữa.
Với tay lấy xuống cặp đa, Diệp Tri Thu lần tay vào trong lấy ra vật ấy. Chiếc đồng hồ cũng giống những chiếc đồng hồ bình thường, chỉ là không có kim chỉ giờ chỉ phút gì cả.
Thắc mắc, Diệp Tri Thu vốn định lên mạng tra xét về chiếc đồng hồ này, thì bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên bài hát Doraemon mà Diệp Tri Thu vẫn rất thích. Sao tự dưng bây giờ nghe đến thấy hơi kì lạ làm sao ấy, chắc phải đổi bài hát khác thôi, nếu không chắc bị chê là trẻ con.
Cầm lên xem thì tên anh Lăng Khiêm nhấp nháy trên màng hình điện thoại. Không nói cũng biết anh gọi làm gì, nhưng anh cũng là quan tâm mình thôi. Anh trai gọi cho em gái, nào có đạo lí em gái chán ghét không nhận.
Diệp Tri Thu biết cách ứng phó anh rồi, nên nhanh chóng bắt máy: “Ơ…ơ…anh Lăng Khiêm hả? Em nghe này, có gì không anh?” giả vờ ngáp dài một tiếng, Diệp Tri Thu lém lĩnh lừa gạt người bên kia.
Sở Lăng Khiêm nghe giọng Diệp Tri Thu mệt mỏi tỏ vẻ quan tâm: “Tiểu Thu hôm nay em mệt lắm sao, mới giờ này đã buồn ngủ thế kia?”
- “Anh Lăng Khiêm ơi, em thực mệt muốn chết, sáng giờ chạy tới chạy lui, cả tháng nghỉ hè không học, hôm nay ngày đầu vẫn chưa quen!” – Diệp Tri Thu ủy khuất kể lể “À! Anh Lăng Khiêm, anh gọi em có chi không anh?”
- “Cũng không có gì, định hỏi em hôm nay như thế nào thôi, bây giờ không cần hỏi nữa rồi. Thấy em mệt, anh đau lòng lắm, thôi em ngủ sớm đi, ngày mai còn đến trường nữa, bảo vệ tốt sức khỏe nếu không anh lo lắng lắm đấy!” Sở Lăng Khiêm nói lời yêu thương làm cho con tim ai cũng xao xuyến, trừ Diệp Tri Thu, cô vẫn xem anh như anh trai.
Đã chiếm được mục đích, Diệp Tri Thu thỏa chí cười cười: “Dạ em biết rồi, em ngủ đây, anh Lăng Khiêm ngủ ngon!”
Người bên kia điện thoại bật cười, cô gái nhỏ này biết anh đang ở cách cô nửa vòng trái đất không hả, giờ này mà ngủ ngon? Thiệt là đáng yêu làm người ta muốn ôm ngay vào lòng.
Ở đây, Diệp Tri Thu vui sướng thực hiện chuyện mình muốn làm ban nãy, cô lấy di động đăng nhập trang web tìm kiếm thông tin về chiếc đồng hồ đang cầm trên tay. Lúc nói chuyện điện thoại cũng chưa từng buông ra, hiện giờ nó thuộc về cô, là món quà quý báu nhất mà cô đã nhận được.
Theo thông tin tìm được, Diệp Tri Thu mới biết, đây là chiếc đồng hồ Bradley sử dụng những viên bi thay cho kim thông thường để chỉ giờ. Một viên bi được đặt ở cạnh viền đồng hồ dùng để chỉ giờ, viên còn lại xoay tròn trên mặt đồng hồ để chỉ phút. Hai viên bi này kết nối với đồng hồ bằng từ trường, nó sẽ di chuyển khi người dùng chạm vào, tuy nhiên sẽ trở lại đúng vị trí chỉ giờ với một cú lắc cổ tay nhẹ. Tất nhiên thì, với những người bình thường, thì họ cũng hoàn toàn có thể đeo Bradley và chỉ cần giơ tay lên để xem giờ như họ vẫn thường làm.
Đọc xong thông tin, không tự chủ nhìn về phía đồng hồ treo trên tường. Trong lòng buồn bả, mình chỉ cần nhìn một cái là xong, còn anh phải làm nhiều động tác như vậy, cần vật phụ trợ đặc biệt mới hoàn thành mà vẫn gian nan hơn người bình thường.
Động lực đó thôi thúc Diệp Tri Thu muốn tìm hiểu thật nhiều những gì liên quan đến anh, đến cuộc sống mà anh đang phải đối mặt, với những khó khăn mà anh phải trải qua.
Tay nhỏ nhẹ nhàng lướt trên màng hình điện thoại để tra tìm thông tin. Hai mắt cũng đã ướt đẫm, Diệp Tri Thu không biết, nếu mình là anh, mình sẽ ra sao. Cô chưa bao giờ có ý nghĩ trải qua hay tiếp xúc với những điều như thế, nhưng không rõ vì sao, trái tim cứ đau từng hồi khó chịu.
Nghĩ là làm, Diệp Tri Thu đứng phắc dậy, tắt đèn lớn giữa phòng, tắt đi đèn nhỏ pha lê tím để trên tủ đầu giường. Vẫn còn sáng, ánh sáng hắt vào từ đèn ngoài vườn hoa.
Diệp Tri Thu đi đến bên cửa sổ đóng lại và kéo mạnh tấm rèm che. Bên trong tối đen, Diệp Tri Thu đột nhiên thấy sợ hãi, ngay cả xoay người cũng không dám. Sợ ngộ nhỡ chạm phải cái gì mình không thấy sẽ nguy hiểm ngay.
Nhưng cô nghĩ, anh thanh niên lúc sáng chẳng phải vẫn sống rất tốt sao, cứ thử đi, chắc không đến nỗi mất mạng đâu.
Đánh bạo, cô đưa chân trái bước một bước nhỏ, dè dặt, run run, không dám đặt chân xuống, cảm giác như dưới chân là vực sâu vạn trượng.
Thăm dò không có vật cản, chân trái rốt cuộc đã an toàn chạm đất. Tiếp theo là chân phải, vẫn nặng như chì, vẫn sợ hãi. Lần trước ổn, chắc lần này không sao. Diệp Tri Thu tự an ủi mình.
Nhưng trời không chiều lòng người, cô vừa đặt chân xuống thì giẫm phải cái gì đó mềm mềm, làm cô sợ chết khiếp. Trong không gian u tịch, bóng tối nuốt chửng, cả hô hấp dường như hoạt động không thông thuận nữa. Thật là dọa người.
Diệp Tri Thu hốt hoảng nhảy lên, cả người mất thăng bằng, đổ về phía trước. Vừa lúc định quơ tay tìm kiếm vật gì có thể cứu vớt, nhưng không ngờ cô vơ phải cái đèn đặt trên tủ đầu giường, rơi xuống đất, vỡ choang.
Còn cả thân mình của Diệp Tri Thu thì rơi không trọng lực xuống sàn nhà, cũng may sàn nhà được phủ thảm mềm mại, nếu không sẽ xanh tím cả người rồi.
Nhưng nếu xét về bộ dáng thì chắc hẳn cũng rất khó coi.
Diệp Tri Thu vẫn giữ nguyên tư thế thật lâu không hề nhút nhít. Tim cô vẫn đập rất mạnh. Cô bỗng thấy mũi cay cay, hốc mắt rơi xuống một giọt lệ, hai giọt lệ…càng lúc càng nhiều.
Cô khóc không phải vì đau, không phải vì sợ. Chẳng có gì để sợ, vì cô hoàn toàn có thể bật đèn, mở cửa sổ là có thể giống bình thường rồi, không có chuyện té ngã gì nữa.
Nhưng anh ấy thì sao, dù có mở to mắt, dù có tập trung hết đèn trên thế giới này lại, dù có giữa trưa ánh mặt trời chói chang, thì anh vẫn không nhìn thấy. Cái anh đối mặt từng phút từng giây chính là bóng tối, mãi mãi là bóng tối kinh hoàng.
Chỉ chốc lát thôi, Diệp Tri Thu đã sợ hãi, đã đau đớn, đã khóc thật nhiều điều đó anh đã từng trải qua sao?
Trái tim cô như bị ai bóp nghẹt, khó thở đến cực độ. Cô đau lòng quá, cô không biết đôi mắt anh là chuyện gì xảy ra, do tai nạn hay bẩm sinh, là tạm thời hay …..vĩnh viễn.
Tự dưng Diệp Tri Thu cảm thấy ghét cái từ mà cô vẫn hay tôn thờ ‘vĩnh viễn’. Cô không muốn, không muốn cơn ác mộng này mãi đeo bám anh, người mà Diệp Tri Thu lưu luyến.
Diệp Tri Thu vẫn nằm dưới sàn nhà, co gối, hai tay ôm đầu, khóc thật nhiều, khóc như chưa bao giờ được khóc.
Tối hôm đó, Diệp Tri Thu lại mơ thấy một giấc mơ. Trong mơ, cô thấy mình mặc váy trắng đang ngồi trên chiếc xích đu trong vườn. Anh ấy lại xuất hiện.
Lần này, anh quay mặt về phía cô, không gian rõ ràng lắm không còn sương mù bao vây nữa.
Cô thấy rõ mặt anh, vẫn anh tuấn, khí chất bất phàm. Mũi ấy, môi ấy, dáng người ấy làm Diệp Tri Thu ngây ngất.
Anh vẫn đeo kính màu đen đậm, không thấy rõ mắt anh và cả hàng lông mày cũng ẩn hiện không rõ. Nhưng Diệp Tri Thu có cảm giác anh đang nhìn cô.
Quần áo anh mặc vẫn là bộ quần áo sáng nay Diệp Tri Thu nhìn thấy. Quần tây đen, áo sơ mi trắng, thả một viên nút trên cùng. Tay áo xấp đến khuỷu, lộ ra nửa cánh tay rắn chắc hữu lực.
Đúng là anh đã đi vào mộng của cô lần nữa như cô đã mong muốn. Không biết anh có muốn được gặp cô hay không. Chắc có nhỉ, Diệp Tri Thu nghĩ, có nên anh mới đi vào mộng của em!
Nở nụ cười, Diệp Tri Thu tỉnh lại thì trời đã sáng hẳn. Để đề phòng lại ngủ quên, cô đã vặn đồng hồ báo thức. Đảm bảo không trễ nữa.
Nhưng sáng nay cô chào ngày mới với vẻ mặt hốc hác, không sức sống, hai gò má hơi sưng. Khỏi cần nói, đôi mắt đỏ và hơi đau, chắc chắn trong như quả hạch đào rồi.
Ủ rủ vào soi gương, Diệp Tri Thu chưa bao giờ trong thấy bản thân tiều tụy đến độ ‘ma chê quỷ hờn’ như vậy. Vỗ vỗ mặt lấy lại tinh thần, không thể gặp người cũng phải ra ngoài nha. Còn đi học nữa, còn đến chỗ hôm qua, mong gặp lại ‘mộng lang’ của cô nữa.
Sửa soạn nhanh lên thôi. Diệp Tri Thu tắm nước lạnh, cho sảng khoái, dội thẳng nước lạnh như đá vào mặt, vào mắt cho giảm sưng một chút, cứu vớt lại phần nào nhan sắc của cô.
Xem ra hôm nay phải trang điểm che khuyết điểm thôi, nếu không có người giật mình chết mất.
Diệp Tri Thu đạm trang một chút, sắc thái bỗng rực rỡ hẳn lên, không nhìn kỉ là không phát hiện đâu. Vừa lòng, cô mỉm cười với người trong gương. Nhắc lên cặp sách, đi học thôi.
Diệp Tri Thu nhanh chóng tắm nước nóng, cảm giác sảng khoái làm sao. Cô ngã mình xuống giường, bắt đầu hồi tưởng tất cả những chuyện xảy ra hôm nay.
Chỉ một ngày ngắn ngủi, nhưng Diệp Tri Thu cảm thấy như dài đăng đẳng. Thật sự có rất nhiều chuyện làm cô nhớ mãi không quên.
Cô nhớ về người con trai ấy, khẽ cắn làn môi, bỗng nở nụ cười tươi, làm lúm đôi đồng tiền hai bên má càng sâu, xinh đẹp vô cùng.
Diệp Tri Thu bắt đầu dệt mộng cho mình và người ấy. Thật xấu hổ muốn chết, chỉ mới gặp người ta có một lần. Không cả trong mơ nữa chứ. Nhưng mà ….sao mà….lại thấy như đã quen nhau từ kiếp trước.
Ước mơ có thể gặp lại người ấy, ít nhất tối nay xin người hãy vào trong mộng, để mình còn có cơ hội nói chuyện nhiều hơn. Ôi, giọng nói của người đó, từng lời người đó nói, Diệp Tri Thu chưa hề quên. Con tim cô cứ rung động từng hồi khi tưởng lại buổi sáng nay.
Đây là biểu hiện cho hạnh phúc sao. Nụ cười chưa bao giờ tắt trên môi cô. Còn cả vật ‘định tình’ mà anh làm rơi nữa.
Với tay lấy xuống cặp đa, Diệp Tri Thu lần tay vào trong lấy ra vật ấy. Chiếc đồng hồ cũng giống những chiếc đồng hồ bình thường, chỉ là không có kim chỉ giờ chỉ phút gì cả.
Thắc mắc, Diệp Tri Thu vốn định lên mạng tra xét về chiếc đồng hồ này, thì bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên bài hát Doraemon mà Diệp Tri Thu vẫn rất thích. Sao tự dưng bây giờ nghe đến thấy hơi kì lạ làm sao ấy, chắc phải đổi bài hát khác thôi, nếu không chắc bị chê là trẻ con.
Cầm lên xem thì tên anh Lăng Khiêm nhấp nháy trên màng hình điện thoại. Không nói cũng biết anh gọi làm gì, nhưng anh cũng là quan tâm mình thôi. Anh trai gọi cho em gái, nào có đạo lí em gái chán ghét không nhận.
Diệp Tri Thu biết cách ứng phó anh rồi, nên nhanh chóng bắt máy: “Ơ…ơ…anh Lăng Khiêm hả? Em nghe này, có gì không anh?” giả vờ ngáp dài một tiếng, Diệp Tri Thu lém lĩnh lừa gạt người bên kia.
Sở Lăng Khiêm nghe giọng Diệp Tri Thu mệt mỏi tỏ vẻ quan tâm: “Tiểu Thu hôm nay em mệt lắm sao, mới giờ này đã buồn ngủ thế kia?”
- “Anh Lăng Khiêm ơi, em thực mệt muốn chết, sáng giờ chạy tới chạy lui, cả tháng nghỉ hè không học, hôm nay ngày đầu vẫn chưa quen!” – Diệp Tri Thu ủy khuất kể lể “À! Anh Lăng Khiêm, anh gọi em có chi không anh?”
- “Cũng không có gì, định hỏi em hôm nay như thế nào thôi, bây giờ không cần hỏi nữa rồi. Thấy em mệt, anh đau lòng lắm, thôi em ngủ sớm đi, ngày mai còn đến trường nữa, bảo vệ tốt sức khỏe nếu không anh lo lắng lắm đấy!” Sở Lăng Khiêm nói lời yêu thương làm cho con tim ai cũng xao xuyến, trừ Diệp Tri Thu, cô vẫn xem anh như anh trai.
Đã chiếm được mục đích, Diệp Tri Thu thỏa chí cười cười: “Dạ em biết rồi, em ngủ đây, anh Lăng Khiêm ngủ ngon!”
Người bên kia điện thoại bật cười, cô gái nhỏ này biết anh đang ở cách cô nửa vòng trái đất không hả, giờ này mà ngủ ngon? Thiệt là đáng yêu làm người ta muốn ôm ngay vào lòng.
Ở đây, Diệp Tri Thu vui sướng thực hiện chuyện mình muốn làm ban nãy, cô lấy di động đăng nhập trang web tìm kiếm thông tin về chiếc đồng hồ đang cầm trên tay. Lúc nói chuyện điện thoại cũng chưa từng buông ra, hiện giờ nó thuộc về cô, là món quà quý báu nhất mà cô đã nhận được.
Theo thông tin tìm được, Diệp Tri Thu mới biết, đây là chiếc đồng hồ Bradley sử dụng những viên bi thay cho kim thông thường để chỉ giờ. Một viên bi được đặt ở cạnh viền đồng hồ dùng để chỉ giờ, viên còn lại xoay tròn trên mặt đồng hồ để chỉ phút. Hai viên bi này kết nối với đồng hồ bằng từ trường, nó sẽ di chuyển khi người dùng chạm vào, tuy nhiên sẽ trở lại đúng vị trí chỉ giờ với một cú lắc cổ tay nhẹ. Tất nhiên thì, với những người bình thường, thì họ cũng hoàn toàn có thể đeo Bradley và chỉ cần giơ tay lên để xem giờ như họ vẫn thường làm.
Đọc xong thông tin, không tự chủ nhìn về phía đồng hồ treo trên tường. Trong lòng buồn bả, mình chỉ cần nhìn một cái là xong, còn anh phải làm nhiều động tác như vậy, cần vật phụ trợ đặc biệt mới hoàn thành mà vẫn gian nan hơn người bình thường.
Động lực đó thôi thúc Diệp Tri Thu muốn tìm hiểu thật nhiều những gì liên quan đến anh, đến cuộc sống mà anh đang phải đối mặt, với những khó khăn mà anh phải trải qua.
Tay nhỏ nhẹ nhàng lướt trên màng hình điện thoại để tra tìm thông tin. Hai mắt cũng đã ướt đẫm, Diệp Tri Thu không biết, nếu mình là anh, mình sẽ ra sao. Cô chưa bao giờ có ý nghĩ trải qua hay tiếp xúc với những điều như thế, nhưng không rõ vì sao, trái tim cứ đau từng hồi khó chịu.
Nghĩ là làm, Diệp Tri Thu đứng phắc dậy, tắt đèn lớn giữa phòng, tắt đi đèn nhỏ pha lê tím để trên tủ đầu giường. Vẫn còn sáng, ánh sáng hắt vào từ đèn ngoài vườn hoa.
Diệp Tri Thu đi đến bên cửa sổ đóng lại và kéo mạnh tấm rèm che. Bên trong tối đen, Diệp Tri Thu đột nhiên thấy sợ hãi, ngay cả xoay người cũng không dám. Sợ ngộ nhỡ chạm phải cái gì mình không thấy sẽ nguy hiểm ngay.
Nhưng cô nghĩ, anh thanh niên lúc sáng chẳng phải vẫn sống rất tốt sao, cứ thử đi, chắc không đến nỗi mất mạng đâu.
Đánh bạo, cô đưa chân trái bước một bước nhỏ, dè dặt, run run, không dám đặt chân xuống, cảm giác như dưới chân là vực sâu vạn trượng.
Thăm dò không có vật cản, chân trái rốt cuộc đã an toàn chạm đất. Tiếp theo là chân phải, vẫn nặng như chì, vẫn sợ hãi. Lần trước ổn, chắc lần này không sao. Diệp Tri Thu tự an ủi mình.
Nhưng trời không chiều lòng người, cô vừa đặt chân xuống thì giẫm phải cái gì đó mềm mềm, làm cô sợ chết khiếp. Trong không gian u tịch, bóng tối nuốt chửng, cả hô hấp dường như hoạt động không thông thuận nữa. Thật là dọa người.
Diệp Tri Thu hốt hoảng nhảy lên, cả người mất thăng bằng, đổ về phía trước. Vừa lúc định quơ tay tìm kiếm vật gì có thể cứu vớt, nhưng không ngờ cô vơ phải cái đèn đặt trên tủ đầu giường, rơi xuống đất, vỡ choang.
Còn cả thân mình của Diệp Tri Thu thì rơi không trọng lực xuống sàn nhà, cũng may sàn nhà được phủ thảm mềm mại, nếu không sẽ xanh tím cả người rồi.
Nhưng nếu xét về bộ dáng thì chắc hẳn cũng rất khó coi.
Diệp Tri Thu vẫn giữ nguyên tư thế thật lâu không hề nhút nhít. Tim cô vẫn đập rất mạnh. Cô bỗng thấy mũi cay cay, hốc mắt rơi xuống một giọt lệ, hai giọt lệ…càng lúc càng nhiều.
Cô khóc không phải vì đau, không phải vì sợ. Chẳng có gì để sợ, vì cô hoàn toàn có thể bật đèn, mở cửa sổ là có thể giống bình thường rồi, không có chuyện té ngã gì nữa.
Nhưng anh ấy thì sao, dù có mở to mắt, dù có tập trung hết đèn trên thế giới này lại, dù có giữa trưa ánh mặt trời chói chang, thì anh vẫn không nhìn thấy. Cái anh đối mặt từng phút từng giây chính là bóng tối, mãi mãi là bóng tối kinh hoàng.
Chỉ chốc lát thôi, Diệp Tri Thu đã sợ hãi, đã đau đớn, đã khóc thật nhiều điều đó anh đã từng trải qua sao?
Trái tim cô như bị ai bóp nghẹt, khó thở đến cực độ. Cô đau lòng quá, cô không biết đôi mắt anh là chuyện gì xảy ra, do tai nạn hay bẩm sinh, là tạm thời hay …..vĩnh viễn.
Tự dưng Diệp Tri Thu cảm thấy ghét cái từ mà cô vẫn hay tôn thờ ‘vĩnh viễn’. Cô không muốn, không muốn cơn ác mộng này mãi đeo bám anh, người mà Diệp Tri Thu lưu luyến.
Diệp Tri Thu vẫn nằm dưới sàn nhà, co gối, hai tay ôm đầu, khóc thật nhiều, khóc như chưa bao giờ được khóc.
Tối hôm đó, Diệp Tri Thu lại mơ thấy một giấc mơ. Trong mơ, cô thấy mình mặc váy trắng đang ngồi trên chiếc xích đu trong vườn. Anh ấy lại xuất hiện.
Lần này, anh quay mặt về phía cô, không gian rõ ràng lắm không còn sương mù bao vây nữa.
Cô thấy rõ mặt anh, vẫn anh tuấn, khí chất bất phàm. Mũi ấy, môi ấy, dáng người ấy làm Diệp Tri Thu ngây ngất.
Anh vẫn đeo kính màu đen đậm, không thấy rõ mắt anh và cả hàng lông mày cũng ẩn hiện không rõ. Nhưng Diệp Tri Thu có cảm giác anh đang nhìn cô.
Quần áo anh mặc vẫn là bộ quần áo sáng nay Diệp Tri Thu nhìn thấy. Quần tây đen, áo sơ mi trắng, thả một viên nút trên cùng. Tay áo xấp đến khuỷu, lộ ra nửa cánh tay rắn chắc hữu lực.
Đúng là anh đã đi vào mộng của cô lần nữa như cô đã mong muốn. Không biết anh có muốn được gặp cô hay không. Chắc có nhỉ, Diệp Tri Thu nghĩ, có nên anh mới đi vào mộng của em!
Nở nụ cười, Diệp Tri Thu tỉnh lại thì trời đã sáng hẳn. Để đề phòng lại ngủ quên, cô đã vặn đồng hồ báo thức. Đảm bảo không trễ nữa.
Nhưng sáng nay cô chào ngày mới với vẻ mặt hốc hác, không sức sống, hai gò má hơi sưng. Khỏi cần nói, đôi mắt đỏ và hơi đau, chắc chắn trong như quả hạch đào rồi.
Ủ rủ vào soi gương, Diệp Tri Thu chưa bao giờ trong thấy bản thân tiều tụy đến độ ‘ma chê quỷ hờn’ như vậy. Vỗ vỗ mặt lấy lại tinh thần, không thể gặp người cũng phải ra ngoài nha. Còn đi học nữa, còn đến chỗ hôm qua, mong gặp lại ‘mộng lang’ của cô nữa.
Sửa soạn nhanh lên thôi. Diệp Tri Thu tắm nước lạnh, cho sảng khoái, dội thẳng nước lạnh như đá vào mặt, vào mắt cho giảm sưng một chút, cứu vớt lại phần nào nhan sắc của cô.
Xem ra hôm nay phải trang điểm che khuyết điểm thôi, nếu không có người giật mình chết mất.
Diệp Tri Thu đạm trang một chút, sắc thái bỗng rực rỡ hẳn lên, không nhìn kỉ là không phát hiện đâu. Vừa lòng, cô mỉm cười với người trong gương. Nhắc lên cặp sách, đi học thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.