Chương 15: Chương 13.2
Sâm Trung Nhất Tiểu Viên
10/05/2017
Edit: Shin
Cậu rất muốn xin lỗi Kiều Ngôn Hi, muốn giải thích cho Kiều Ngôn Hi sự tình ngày đó, nhưng mà cậu không mở miệng được, cậu không phải là người giỏi nói chuyện, muốn cậu nói chuyện dịu dàng với một cô gái, thà giết cậu còn dễ dàng hơn.
Một lát sau, Vương Tử và Lý Thanh cũng lục tục đến, Vương Tử cứ liên miệng nói mãi không ngừng, nghiễm nhiên trở thành một cái loa nhỏ, Tiết Đồng Hải và Kiều Ngôn Hi nhìn nhau cùng liếc mắt một cái, đồng loạt thở dài, cậu bạn này, đúng trẻ con quá.
Thầy giáo đến sau cùng, trước tiên hỏi bọn họ đã mang đủ dụng cụ chưa, sau đó dẫn bọn họ lên xe ngồi. Nhà trường thuê một chiếc xe nhỏ, giao cho thầy chủ nhiệm lo liệu. Bọn họ đã chuẩn bị trong suốt một thời gian dài rồi, rốt cuộc cũng đến lúc dụng võ.
Sau khi tìm được khách sạn, bọn họ nghỉ ngơi trước tiên, thức ăn sẽ do thầy giáo chuẩn bị, hiện tại bây giờ, giữ cho tình thần thoải mái mới là quan trọng. Ngày hôm sau, thầy giáo dặn bọn họ chú ý đến một số điểm quan trọng rồi dẫn bọn họ tiến vào trường thi.
Tham gia kỳ thi lần này có rất nhiều học sinh trung học, bọn họ bị xếp vào các phòng thi lẫn lộn. Trước khi bước vào phòng thi, Tiết Đồng Hải hướng về phía Kiều Ngôn Hi làm một động tác cổ vũ, Kiều Ngôn Hi cũng đáp lại động tác y hệt. Sau đó bước vào phòng thi, không nhìn thấy Khương Thành Ngọc mấp máy môi muốn nói lại thôi.
Khương Thành Ngọc cảm thấy thật thất bại, cậu vất vả cố lấy dũng khí tìm cơ hội nói chuyện với Kiều Ngôn Hi, lại bị Tiết Đồng Hải giành trước, tên ranh này, quả nhiên chính là khắc tinh của cậu!
Khương Thành Ngọc đi tới trước mặt Tiết Đồng Hải, nhìn chằm chằm cậu gần một phút đồng hồ, xem Tiết Đồng Hải như quần chíp bông mà nghiên cứu. Người này lại gần mình để làm gì, Tiết Đồng Hải buồn bực, dùng ánh mắt muốn ăn thịt người khác như thế để nhìn mình, hỏi cậu ta làm thế để làm gì cũng không thèm nói. Hình như cậu chưa từng chọc giận cậu ta thì phải.
Tiết Đồng Hải suy nghĩ mãi cũng không nghĩ ra, đành phải vỗ vỗ đầu, tập trung trở lại vào cuộc thi.
Sau khi bước ra khỏi phòng thi, thầy giáo đứng ở ngoài chờ họ, nhìn thấy bọn họ đi ra, liền nôn nóng hỏi kết quả thế nào, bọn Kiều Ngôn Hi đồng loại so sánh đáp án. Mọi người cảm thấy sau khi trao đổi, kết quả của họ gần như đều đúng cả, vì thế ai cũng vô cùng vui vẻ đi dạo phố, thật vất vả mới được đến đây một chuyến, sao có thể bỏ qua cơ hội đi dạo.
Rốt cuộc đã xong, Kiều Ngôn Hi cảm thấy khối đá treo trong lòng đã nhẹ xuống.
Tuy rằng bình thường cô rất thích nghiên cứu các vấn đề nan giải, nhưng lại không có kinh nghiệm tham gia các cuộc thi toán nâng cao, trong lòng vẫn luôn lo lắng. Chuẩn bị lâu như thế, rốt cuộc cũng thi xong rồi. Khi trở về phải tập trung thư giãn lại đầu óc!
Thầy giáo dẫn bọn họ đi đến nhà sách, để cho bọn họ tranh thủ mua sách luyện tập cho học kỳ sau, Kiều Ngôn Hi nghe lời thầy mua hai cuốn sách, lúc cô tính tiền, bỗng nhiên thấy trên giá sách có một cuốn sách tựa đề “Biên thành”. Cô đã từng xem qua một đoạn nhỏ của “biên thành”, cảm thấy cực kỳ yêu thích, lần này nhìn thấy một “biên thành” hoàn chỉnh, trong lòng bỗng nhiên ngứa ngáy.
Dẹp bỏ sự đau đớn xé lòng, quyết tâm lấy cuốn sách từ trên kệ xuống, mua! Cùng lắm thì sau này tiền cơm phải dè xén lại chút. Vén màn cửa, Kiều Ngôn Hi bước ra ngoài hiệu sách chờ những người khác.
Thật sự Khương Thành Ngọc không muốn mua sách luyện tập, cậu cảm thấy có sách hay không cũng như nhau thôi, cũng cứ dựa theo mấy kiến thức đó rồi phức tạp hóa lên, sau đó tìm cách giải đề, đâu cần phải muốn mua là mua như thế.
Chán thật, đó là suy nghĩ duy nhất của Khương Thành Ngọc khi đi dạo hiệu sách. Quay đầu lại, vừa vặn thấy trong tay Kiều Ngôn Hi cầm một quyển sách, cậu nhích đến gần một chút để xem tựa sách: “Biên thành”. Đây là sách gì, chưa từng nghe qua.
Cậu nhìn bóng dáng quyến luyến không rời của Kiều Ngôn Hi, bỗng nhiên trong lòng muốn biết cuốn sách kia viết về cái gì. Vì thế, sau khi Kiều Ngôn Hi bước ra khỏi cửa, cậu cũng lấy một quyển. Tốt quá, mua sách giống hệt với cô này.
Khóe miệng Khương Thành Ngọc nhếch lên, chớp mắt băng tuyết trên mặt như tan rã. Ồ, tự nhiên bây giờ thấy vui quá, đi dạo nhà sách một vòng cũng hay.
Sau khi Lý Thanh chọn xong sách liền nhìn khắp một lượt nhà sách, không nghĩ tới chuyện thấy được nụ cười của Khương Thành Ngọc. Cô biết Khương Thành Ngọc rất đẹp trai, nhưng không ngờ lúc cười còn đẹp như thế. Ngũ quan của cậu vốn thanh tú, bình thường cậu luôn lạnh mạc xa cách, nhưng lúc này cười, tựa như ánh nắng ấm áp giữa ngày đông giá lạnh.
Ngày đó, Khương Thành Ngọc mặc bên trong một chiếc áo lông màu xám, bên ngoài khoác chiếc áo xanh lam đơn giản, kết hợp với quần bò màu đen sẫm, khiến cho cậu càng thêm tuấn tú hơn. Mặt Lý Thanh lập tức đỏ lựng, chỉ bối rối cúi đầu.
Cho đến rất nhiều năm sau này, Lý Thanh luôn nhớ rõ bóng dáng màu xanh lam cô đơn của chàng thiếu niên năm ấy. Khi đó cô đã mặc định rằng, màu sắc đời này cô yêu thích nhất, luôn là màu xanh lam này.
Đoàn người ra về lúc trời sập tối, chủ nhiệm lớp đặc biệt dặn Kiều Ngôn Hi và Tiết Đồng Hải phải đạp xe cẩn thận mới thả bọn họ đi. Kiều Ngôn Hi thật vui vẻ, không chỉ vì đã kết thúc cuộc thi, mà còn vì trong túi sách có sự hiện hữu của “biên thành”.
Phải về nhanh mới được, cô thầm nghĩ, phải đọc cho hết cuốn sách này, về phần kết quả kỳ thi toán, cô chỉ cần chờ một chút là được. Bởi vì đó đã là chuyện quá khứ rồi.
Cậu rất muốn xin lỗi Kiều Ngôn Hi, muốn giải thích cho Kiều Ngôn Hi sự tình ngày đó, nhưng mà cậu không mở miệng được, cậu không phải là người giỏi nói chuyện, muốn cậu nói chuyện dịu dàng với một cô gái, thà giết cậu còn dễ dàng hơn.
Một lát sau, Vương Tử và Lý Thanh cũng lục tục đến, Vương Tử cứ liên miệng nói mãi không ngừng, nghiễm nhiên trở thành một cái loa nhỏ, Tiết Đồng Hải và Kiều Ngôn Hi nhìn nhau cùng liếc mắt một cái, đồng loạt thở dài, cậu bạn này, đúng trẻ con quá.
Thầy giáo đến sau cùng, trước tiên hỏi bọn họ đã mang đủ dụng cụ chưa, sau đó dẫn bọn họ lên xe ngồi. Nhà trường thuê một chiếc xe nhỏ, giao cho thầy chủ nhiệm lo liệu. Bọn họ đã chuẩn bị trong suốt một thời gian dài rồi, rốt cuộc cũng đến lúc dụng võ.
Sau khi tìm được khách sạn, bọn họ nghỉ ngơi trước tiên, thức ăn sẽ do thầy giáo chuẩn bị, hiện tại bây giờ, giữ cho tình thần thoải mái mới là quan trọng. Ngày hôm sau, thầy giáo dặn bọn họ chú ý đến một số điểm quan trọng rồi dẫn bọn họ tiến vào trường thi.
Tham gia kỳ thi lần này có rất nhiều học sinh trung học, bọn họ bị xếp vào các phòng thi lẫn lộn. Trước khi bước vào phòng thi, Tiết Đồng Hải hướng về phía Kiều Ngôn Hi làm một động tác cổ vũ, Kiều Ngôn Hi cũng đáp lại động tác y hệt. Sau đó bước vào phòng thi, không nhìn thấy Khương Thành Ngọc mấp máy môi muốn nói lại thôi.
Khương Thành Ngọc cảm thấy thật thất bại, cậu vất vả cố lấy dũng khí tìm cơ hội nói chuyện với Kiều Ngôn Hi, lại bị Tiết Đồng Hải giành trước, tên ranh này, quả nhiên chính là khắc tinh của cậu!
Khương Thành Ngọc đi tới trước mặt Tiết Đồng Hải, nhìn chằm chằm cậu gần một phút đồng hồ, xem Tiết Đồng Hải như quần chíp bông mà nghiên cứu. Người này lại gần mình để làm gì, Tiết Đồng Hải buồn bực, dùng ánh mắt muốn ăn thịt người khác như thế để nhìn mình, hỏi cậu ta làm thế để làm gì cũng không thèm nói. Hình như cậu chưa từng chọc giận cậu ta thì phải.
Tiết Đồng Hải suy nghĩ mãi cũng không nghĩ ra, đành phải vỗ vỗ đầu, tập trung trở lại vào cuộc thi.
Sau khi bước ra khỏi phòng thi, thầy giáo đứng ở ngoài chờ họ, nhìn thấy bọn họ đi ra, liền nôn nóng hỏi kết quả thế nào, bọn Kiều Ngôn Hi đồng loại so sánh đáp án. Mọi người cảm thấy sau khi trao đổi, kết quả của họ gần như đều đúng cả, vì thế ai cũng vô cùng vui vẻ đi dạo phố, thật vất vả mới được đến đây một chuyến, sao có thể bỏ qua cơ hội đi dạo.
Rốt cuộc đã xong, Kiều Ngôn Hi cảm thấy khối đá treo trong lòng đã nhẹ xuống.
Tuy rằng bình thường cô rất thích nghiên cứu các vấn đề nan giải, nhưng lại không có kinh nghiệm tham gia các cuộc thi toán nâng cao, trong lòng vẫn luôn lo lắng. Chuẩn bị lâu như thế, rốt cuộc cũng thi xong rồi. Khi trở về phải tập trung thư giãn lại đầu óc!
Thầy giáo dẫn bọn họ đi đến nhà sách, để cho bọn họ tranh thủ mua sách luyện tập cho học kỳ sau, Kiều Ngôn Hi nghe lời thầy mua hai cuốn sách, lúc cô tính tiền, bỗng nhiên thấy trên giá sách có một cuốn sách tựa đề “Biên thành”. Cô đã từng xem qua một đoạn nhỏ của “biên thành”, cảm thấy cực kỳ yêu thích, lần này nhìn thấy một “biên thành” hoàn chỉnh, trong lòng bỗng nhiên ngứa ngáy.
Dẹp bỏ sự đau đớn xé lòng, quyết tâm lấy cuốn sách từ trên kệ xuống, mua! Cùng lắm thì sau này tiền cơm phải dè xén lại chút. Vén màn cửa, Kiều Ngôn Hi bước ra ngoài hiệu sách chờ những người khác.
Thật sự Khương Thành Ngọc không muốn mua sách luyện tập, cậu cảm thấy có sách hay không cũng như nhau thôi, cũng cứ dựa theo mấy kiến thức đó rồi phức tạp hóa lên, sau đó tìm cách giải đề, đâu cần phải muốn mua là mua như thế.
Chán thật, đó là suy nghĩ duy nhất của Khương Thành Ngọc khi đi dạo hiệu sách. Quay đầu lại, vừa vặn thấy trong tay Kiều Ngôn Hi cầm một quyển sách, cậu nhích đến gần một chút để xem tựa sách: “Biên thành”. Đây là sách gì, chưa từng nghe qua.
Cậu nhìn bóng dáng quyến luyến không rời của Kiều Ngôn Hi, bỗng nhiên trong lòng muốn biết cuốn sách kia viết về cái gì. Vì thế, sau khi Kiều Ngôn Hi bước ra khỏi cửa, cậu cũng lấy một quyển. Tốt quá, mua sách giống hệt với cô này.
Khóe miệng Khương Thành Ngọc nhếch lên, chớp mắt băng tuyết trên mặt như tan rã. Ồ, tự nhiên bây giờ thấy vui quá, đi dạo nhà sách một vòng cũng hay.
Sau khi Lý Thanh chọn xong sách liền nhìn khắp một lượt nhà sách, không nghĩ tới chuyện thấy được nụ cười của Khương Thành Ngọc. Cô biết Khương Thành Ngọc rất đẹp trai, nhưng không ngờ lúc cười còn đẹp như thế. Ngũ quan của cậu vốn thanh tú, bình thường cậu luôn lạnh mạc xa cách, nhưng lúc này cười, tựa như ánh nắng ấm áp giữa ngày đông giá lạnh.
Ngày đó, Khương Thành Ngọc mặc bên trong một chiếc áo lông màu xám, bên ngoài khoác chiếc áo xanh lam đơn giản, kết hợp với quần bò màu đen sẫm, khiến cho cậu càng thêm tuấn tú hơn. Mặt Lý Thanh lập tức đỏ lựng, chỉ bối rối cúi đầu.
Cho đến rất nhiều năm sau này, Lý Thanh luôn nhớ rõ bóng dáng màu xanh lam cô đơn của chàng thiếu niên năm ấy. Khi đó cô đã mặc định rằng, màu sắc đời này cô yêu thích nhất, luôn là màu xanh lam này.
Đoàn người ra về lúc trời sập tối, chủ nhiệm lớp đặc biệt dặn Kiều Ngôn Hi và Tiết Đồng Hải phải đạp xe cẩn thận mới thả bọn họ đi. Kiều Ngôn Hi thật vui vẻ, không chỉ vì đã kết thúc cuộc thi, mà còn vì trong túi sách có sự hiện hữu của “biên thành”.
Phải về nhanh mới được, cô thầm nghĩ, phải đọc cho hết cuốn sách này, về phần kết quả kỳ thi toán, cô chỉ cần chờ một chút là được. Bởi vì đó đã là chuyện quá khứ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.