Chương 80
Sâm Trung Nhất Tiểu Viên
27/02/2020
Chớp mắt đầu óc cô trở nên trống rỗng, không kịp phản ứng lại với câu
nói của anh. Cô không dám tin nhìn anh, trong đôi mắt sáng ngời kia đang chứa đầy ý cười và sự dịu dàng, giống như muốn hút lấy hồn phách của
cô. Nhà của họ? Làm sao có thể? Từ lúc nào mà anh...
"Em hài lòng không?" Anh mỉm cười kéo tay cô hỏi, dè dặt như một đứa trẻ mong đợi phản ứng từ cô.
Ảnh của cô được phóng to treo trên vách tường màu vàng, đó là tấm hình họ chụp khi đi biển hồi năm nhất. Trên phông nền màu lam, cô cười rực rỡ, gió biến khiến mái tóc cô hơi rối nhưng chính nó toát lên vẻ tự nhiên tươi mát, cô không biết bản thân còn có thể đẹp đến vậy.
Chiếc sô pha êm ái đầy tính nghệ thuật, nó không mang màu sắc đơn điệu mà là màu sắc tươi sáng của những cách hoa li ti cô thích nhất, dù cô biết rất ít về đồ đạc dùng trong gia đình cũng có thể thấy sự tinh tế của người thợ đã làm ra nó, tuyệt đối không phải mặt hàng phổ thông trên thị trường. Đối diện với sô pha là chiếc tivi máy chiếu trước đồ sộ, bề mặt không một lớp bụi. Dưới đất được trải thảm mềm, chân trần dẫm lên rất thoải mái. Chiếc bàn trà trong suốt, phản xạ lại ánh sáng rực rỡ luôn soi sáng trong lòng cô.
Căn hộ tổng cộng có ba phòng, Khương Thành Ngọc kéo tay cô chỉ vào căn phòng lộng lẫy nhất với chiếc giường to nhất xấu xa nói với cô: "Đây chính là phòng của chúng ta." Mặt cô tức khắc đỏ bừng nhưng vẫn nắm tay anh, anh đã chuẩn bị từ khi nào? Căn hộ này chẳng những có phong cảnh đẹp, nằm trong khu cho người có tiền, hơn nữa còn trang hoàng theo sự yêu thích của cô, lớn từ đồ đạc nội thất, nhỏ từ nồi bồn muôi bát trong bếp, anh đều chuẩn bị đầy đủ, không thiếu thứ gì.
Khi anh nắm tay cô đứng bên ngoài ban công rộng lớn, cô nhìn thấy rặng mây đỏ xán lạn phía chân trời, nhưng khi quay lại nhìn thì nó không bằng một phần ngàn nụ cười của anh.
Sao có thể không cảm động cho được, cô chưa từng nghĩ anh lại tự tay chuẩn bị ngôi nhà của họ, sau đó đưa nó đến trước mặt cô. Mặc dù khắp ngõ ngách đều cẩn thận dựa theo niềm yêu thích của cô nhưng cô chưa từng bỏ chút công sức nào, anh đã dành làm hết những chuyện phiền phức, cũng không nói gì cả mà chỉ đưa thành quả đến cho cô, vừa cảm động vừa yêu thương... Mọi cảm xúc phức tạp đồng loạt trào dâng, cô ôm chặt lấy tấm lưng cường tráng của anh, vùi đầu vào lòng anh, ngay lúc này vô thanh còn hơn cả hữu thanh.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen của cô, dịu dàng nói: "Cuối cùng anh đã có tư cách lấy em rồi."
Vì anh muốn cô yên tâm gả cho anh ư? Không phải cô đã đồng ý với anh rồi sao, vì sao anh còn ngốc như thế, liều mạng chỉ vì đổi lấy "tư cách cưới cô"? A Ngọc, anh có biết không, cho dù anh không có gì cả, em cũng sẽ không chút do dự gả cho anh.
Phải, em sợ nghèo khổ, rất sợ những năm tháng đó, nhưng đó là lúc em chỉ có một mình, còn bây giờ em có anh rồi, em không còn sợ gì nữa, vì sao anh cứ làm em phải thương anh thế này?
"Anh biết em sẽ không để tâm đến mấy thứ này, nhưng anh muốn dành thứ tốt nhất cho em, muốn thấy em vui vẻ, muốn em vui sướng vì anh." Anh dịu dàng nhìn cô, hôn khẽ lên khóe môi cô, "Cho dù em ở đâu, anh cũng sẽ đi cùng em, dành cho em một nơi chốn yên vui, anh muốn nơi nào có em thì nơi đó có anh."
Nhiều năm qua, anh chưa từng nói với cô những lời đường mật, đây là lần đầu tiên. Nhưng cảm động không phải vì nghe lời yêu thương của anh, mà là vì tình yêu và sự kiên quyết trong lời nói của anh. Có được người chồng như vậy, người phụ nữ còn cầu gì hơn.
Em hiểu tính cách của anh, vừa bình tĩnh vừa lý trí, nhưng mấy năm qua anh liên tục khiến em mất khống chế. Anh luôn nói anh không thể không có em, muốn em vĩnh viễn không rời xa anh, nhưng anh có biết, đó cũng là tiếng lòng của em không? Trong lúc không ai hay biết, anh đã trở thành động lực giúp em tiến tới, mỗi lần trông thấy bóng lưng bận bịu vì tương lai chúng ta của anh, bất luận khó khăn nào em đều sẽ vượt qua, bởi vì không muốn anh cô độc đã thay thế tín niệm ban đầu của em.
Anh lấy một cuốn sổ nhỏ trong túi quần nhét vào tay Kiều Ngôn Hi, cô mở ra xem, một chuỗi dãy số trong đó khiến cô choáng váng, mở to mắt nhìn anh, "Sao lại nhiều như vậy?"
Anh cười khẽ, Kiều A Miêu, em có biết Khương Thành Ngọc hiện giờ cuối cùng đã có thể cười thực hiện lời hứa năm đó với em chưa, hai người trán chạm trán, mũi chạm mũi, "Công ty của anh đã mở thêm mấy chi nhánh." Liệu có dọa cô không nhỉ?
"Làm sao..." Cô lẩm bẩm, dường như không dám tin, cô biết anh có đầu óc, nhìn xa trông rộng, lại không ngờ trong lúc vô tình đã bị anh bỏ lại một quãng xa.
"Tin tưởng anh, Kiều A Miêu, anh đã có năng lực cho em một tương lai." Không còn là lời hứa, không còn là mộng tưởng, anh thật sự làm được, vì cô gái mà anh yêu. "Vợ à, năm nay chúng ta kết hôn có được không?" Năm nay họ sẽ tốt nghiệp, cô từng nói tốt nghiệp sẽ gả cho anh.
"Được." Bây giờ cô còn lý do gì mà từ chối nữa? Thật ra cô cũng muốn sống với anh, làm vợ anh, cùng sống đến già, không bao giờ rời xa.
Anh kích động em cô đi dạo quanh ngôi nhà mới. Anh cười hệt như một đứa trẻ, vừa rạng ngời vừa tinh khiết, miệng còn không ngừng lẩm bẩm: "Em cuối cùng đã là của anh... của anh, là của anh." Cô ôm cổ anh, nước mắt hân hoan rơi từng giọt lên áo sơ mi anh...
Tháng sáu, Kiều Ngôn Hi tốt nghiệp. Phải rời khỏi mái trường gắn bó bốn năm, những người bạn cùng chung ký túc ôm nhau khóc, nói xong câu tạm biệt, sau này sẽ không còn gặp nhau nữa. Ai cũng có con đường riêng, trường học nơi dẫn dắt họ nhanh chóng trưởng thành chỉ có thể bị bỏ lại để bước tiếp. Nhưng những con người năm đó đều không nỡ bỏ, không nỡ quên.
Dạ hội tốt nghiệp kết thúc, mọi người đi tìm những khung cảnh quen thuộc khắp sân trường, chụp lại những tấm hình ghi dấu ấn thanh xuân của mỗi người.
Công việc của Kiều Ngôn Hi cũng chính thức bắt đầu, nhưng chuyện quan trọng trước mắt không phải chuyện này. Cô sẽ dẫn Khương Thành Ngọc về gặp bố mẹ.
Người nhà họ Kiều đều rất hài lòng với Khương Thành Ngọc, nhưng nghe hai con muốn kết hôn ngay liền giật mình không thôi.
"Hi Hi, con đã suy nghĩ kỹ chưa?" Tiêu Linh kéo tay con gái ân cần hỏi. Chuyện lớn nhất trong đời chính là hôn nhân, con gái còn nhỏ, bà không hy vọng nó gặp sai lầm. Mặc dù thằng bé Khương Thành Ngọc không tệ, nhưng liên quan đến hạnh phúc cả đời con gái, bà tuyệt đối không thể qua loa.
Kiều Ngôn Hi gật đầu, kiên định nói: "Mẹ, mẹ yên tâm, người con chọn là anh ấy."
Tiêu Linh thấy Kiều Ngôn Hi kiên định, biết con đã hạ quyết tâm, bà thở dài: "Từ bé con đã có chủ kiến, mẹ biết mẹ nợ con nhiều lắm, mẹ không xứng với chức vụ một người mẹ, nhưng mẹ vẫn muốn hỏi con một câu nữa, con thật sự đã quyết định rồi?"
"Mẹ, chúng con đều đã cẩn thận suy nghĩ mới đưa ra quyết định, sẽ không có chuyện gì đâu." Sự quan tâm của mẹ làm Kiều Ngôn Hi ấm lòng, mặc dù khi còn bé không hiểu chuyện đã ghét mẹ, nhưng cô trưởng thành rồi, chuyện năm đó cũng hoàn toàn hiểu rõ.
"Mẹ vẫn đề nghị con hoãn lại đã, hai đứa vừa mới có công việc, trong tay không có gì để dành, sau khi kết hôn thì sống ở đâu đây?" Tiêu Linh hết sức khuyên nhủ con gái, không phải bà không thích Khương Thành Ngọc, mà là sợ con gái chịu khổ.
"Mẹ, nhà cửa bọn con đã mua xong rồi." Kiều Ngôn Hi cúi đầu xấu hổ nói.
"Cái gì? Các con mua rồi? Lấy gì mua?" Tiêu Linh chấn động, bà biết tình hình gia đình Khương Thành Ngọc, hai đứa mới ra trường, lấy tiền đâu ra để mua nhà?
"Anh ấy mua ạ, ngay từ năm nhất anh ấy đã tự lập nghiệp rồi mẹ." Giọng nói Kiều Ngôn Hi tuy thấp nhưng trong đó mơ hồ lộ ra sự kiêu ngạo không thể che dấu.
Hai đứa bé đều đã tự lập xong hết kế hoạch rồi? Tiêu Linh lắc đầu bất đắc dĩ, đã như vậy, không đồng ý thì còn có thể làm sao. "Chờ mẹ chọn ngày đã!"
"Mẹ thật tốt!" Nghe mẹ đồng ý, Kiều Ngôn Hi hưng phấn ôm hôn Tiêu Linh. Không có niềm hạnh phúc nào hơn khi tình yêu của mình nhận được sự tán thành của bố mẹ.
Tiêu Linh thấy con gái vui sướng, trong lòng cảm thán, con gái lớn, muốn giữ cũng không nổi.
Tối đó, hai người chen chúc trong căn phòng hồi nhỏ của Kiều Ngôn Hi, Kiều Ngôn Hi kể với Khương Thành Ngọc mọi chuyện. Anh không nói gì cả, chỉ im lặng ôm chặt cô, thật tốt, người con gái trong lòng nay đã thuộc về anh.
Cuối cùng, hai người định ngày cưới vào ngày 25 tháng 9, bà nội Kiều nói hôm đó là ngày lành tháng tốt. Hôn lễ của hai người không tổ chức ở nhà mà tổ chức ở trường, không còn cách nào cả, đa số những người họ muốn mời đều ở đó.
Nhận được thiếp cưới của Kiều Ngôn Hi, ai ai cũng thấy khó tin, Vương Trân Ny còn đặc biệt gọi tới xác nhận. Nghe Kiều Ngôn Hi chính miệng thừa nhận xong, cô nàng thở dài, cô ấy còn tưởng cô em gái này sẽ là người kết hôn muộn nhất trong số các chị em, ai ngờ vừa tốt nghiệp đã lập gia đình rồi. Nghe chị họ nói liên miên ở đầu dây bên kia, Kiều Ngôn Hi thấy ấm áp trong lòng, qua nhiều năm như vậy, chị cô vẫn không thay đổi, vẫn quan tâm cô, yêu thương cô như một đứa trẻ. Cô có một người chị tốt.
Vị trí phù dâu đã được dành cho Doãn Manh Manh và Ngô Đình Đình, hai người họ dường như không hề có chút giật mình nào với chuyện Kiều Ngôn Hi tốt nghiệp xong kết hôn, rất dễ dàng đón nhận tin tức ấy.
Còn bạn bè của Khương Thành Ngọc cũng chỉ có một số người, anh đã sớm biết nơi ở của bố mẹ, chỉ là anh sẽ không thông báo với họ, nếu họ đã từ bỏ anh, vậy thì hãy hoàn toàn từ bỏ đi.
Đến đây, Kiều Ngôn Hi và Khương Thành Ngọc chỉ cần chờ đợi ngày đó đến.
Bố mẹ Kiều Ngôn Hi và mấy người họ hàng thân thích đến thành phố S, thấy nhà của họ đều ngạc nhiên không dứt. Tiêu Linh ban đầu cho rằng hai đứa chỉ mua căn hộ nhỏ thôi, ai ngờ vừa vào cửa liền chấn động, dần dần thay đổi cách nhìn với cuộc hôn nhân "qua loa" của bọn họ.
Vào ngày kết hôn, Kiều Ngôn Hi mặc chiếc váy cưới trắng tinh, gương mặt được trang điểm nhạt trở nên rực rỡ chói mắt khiến Khương Thành Ngọc không thể dời mắt, ngay cả việc tiến về phía trước cũng quên, thế là bị mọi người trêu chọc một hồi. Cũng may, tố chất của Khương Thành Ngọc rất mạnh, vẫn mặt không đổi tim không đập nhanh như thường.
Nhẫn cưới do họ cùng đi chọn, lúc đầu Kiều Ngôn Hi không muốn mua nữa, do Khương Thành Ngọc kiên trì muốn đi nên phải chọn một cái, Khương Thành Ngọc lúc này mới hài lòng.
Khoảnh khắc trao nhẫn, hai người nhìn nhau cười, trong mắt chứa giọt lệ kích động, cuối cùng đã ở bên nhau!
Người phía dưới vỗ tay, hò hét, tất cả đều chúc phúc cho họ, chúc phúc cho tình yêu của họ cuối cùng đã trổ bông.
Tối đó, Khương Thành Ngọc ôm Kiều Ngôn Hi, tâm tình kích động không dứt, rốt cuộc không còn ai có thể cướp cô khỏi anh, từ nay về sau, cô sẽ chỉ thuộc về một mình anh.
"Kiều A Miêu, anh thật hạnh phúc." Anh thì thầm bên tai cô.
"A Ngọc, em cũng vậy." Cô co người trong ngực anh, khẽ phụ họa.
Trong một lúc không ai nói gì, ngay khi con mắt Kiều Ngôn Hi nhắm lại muốn ngủ thì tay Khương Thành Ngọc bắt đầu không thành thật, hơi thở dần nặng thêm.
Người cô cứng đờ đè tay anh lại, ánh mắt khẩn cầu ngước lên nhìn anh.
Anh chỉ cười, hoàn toàn không để ý đến sự van xin của cô, thổi hơi nóng vào tai cô, khiến cô run rẩy. "Kiều A Miêu, hôm nay em không vui à?"
Cô lắc đầu, thành thật đáp: "Vui lắm."
"Vậy chúng ta làm chút chuyện càng vui vẻ hơn." Tay anh ngày càng suồng sã, mặt cũng ngày càng dày!
"Không, không được... bố mẹ... còn ở ngay bên cạnh." Kiều Ngôn Hi cầu xin, muốn ngăn cản cái tay đang đốt lửa khắp nơi của anh.
"Ừm... Em nhỏ giọng chút là được mà." Khương Thành Ngọc bận rộn cúi xuống hôn lên da thịt Kiều Ngôn Hi, nói ra những lời khiến người ta xấu hổ muốn chết.
Kiều Ngôn Hi thẹn không chịu nổi, ra sức giãy khỏi cái ôm của người đàn ông nhưng lại thành khiêu khích tất cả dục vọng của anh ra ngoài. Cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị lột trần như nhộng, hệt như quả trứng luộc bị bóc vỏ. Người đàn ông không nhẫn nại thêm nữa, đỡ lấy vòng eo mảnh khảnh của cô ra sức hoạt động.
"Ưm... A, Khương Thành Ngọc, vô lại... vô lại." Cô mắng không thành câu.
Người đàn ông ở bên trên nghe vào liền cười xấu xa, động tác càng lúc càng nhanh, "Vợ à, anh còn có thể hư hơn đấy."
"Vô lại... Ư, ư... Chậm lại, a!"
"Không được đâu vợ à, anh muốn hư cho em xem."
Cái tên này thật xấu xa! Đôi mắt to ngập nước của Kiều Ngôn Hi phủ kín một tầng quyến rũ mông lung, cắn mạnh lên vai Khương Thành Ngọc, lờ mờ nghe được tiếng cô lẩm bẩm, "Ư... Đồ xấu xa..."
Khương Thành Ngọc cười khẽ, nếu lần nào cô cũng trừng phạt anh thế này, anh không ngại sẽ xấu thêm một chút.
Chờ anh thỏa mãn, người bên dưới đã mệt mỏi thiếp đi, anh hôn lên trán cô, cười ấm áp, "Kiều A Miêu, anh yêu em, rất yêu em."
"Ư... Không muốn." Cô gái bé nhỏ đáng thương bị anh dày vò thê thảm, ngay cả lúc đang trong mộng cũng kháng nghị.
Khóe môi Khương Thành Ngọc nhướng lên thành hình cong hạnh phúc, ôm Kiều Ngôn Hi vào lòng, Kiều A Miêu, vợ của anh, vĩnh viễn là của anh.
Ánh trăng lén lút lướt qua khe hở của bức rèm chui vào căn phòng, soi rọi căn phòng hạnh phúc với hai người đang ôm nhau trên giường.
End.
"Em hài lòng không?" Anh mỉm cười kéo tay cô hỏi, dè dặt như một đứa trẻ mong đợi phản ứng từ cô.
Ảnh của cô được phóng to treo trên vách tường màu vàng, đó là tấm hình họ chụp khi đi biển hồi năm nhất. Trên phông nền màu lam, cô cười rực rỡ, gió biến khiến mái tóc cô hơi rối nhưng chính nó toát lên vẻ tự nhiên tươi mát, cô không biết bản thân còn có thể đẹp đến vậy.
Chiếc sô pha êm ái đầy tính nghệ thuật, nó không mang màu sắc đơn điệu mà là màu sắc tươi sáng của những cách hoa li ti cô thích nhất, dù cô biết rất ít về đồ đạc dùng trong gia đình cũng có thể thấy sự tinh tế của người thợ đã làm ra nó, tuyệt đối không phải mặt hàng phổ thông trên thị trường. Đối diện với sô pha là chiếc tivi máy chiếu trước đồ sộ, bề mặt không một lớp bụi. Dưới đất được trải thảm mềm, chân trần dẫm lên rất thoải mái. Chiếc bàn trà trong suốt, phản xạ lại ánh sáng rực rỡ luôn soi sáng trong lòng cô.
Căn hộ tổng cộng có ba phòng, Khương Thành Ngọc kéo tay cô chỉ vào căn phòng lộng lẫy nhất với chiếc giường to nhất xấu xa nói với cô: "Đây chính là phòng của chúng ta." Mặt cô tức khắc đỏ bừng nhưng vẫn nắm tay anh, anh đã chuẩn bị từ khi nào? Căn hộ này chẳng những có phong cảnh đẹp, nằm trong khu cho người có tiền, hơn nữa còn trang hoàng theo sự yêu thích của cô, lớn từ đồ đạc nội thất, nhỏ từ nồi bồn muôi bát trong bếp, anh đều chuẩn bị đầy đủ, không thiếu thứ gì.
Khi anh nắm tay cô đứng bên ngoài ban công rộng lớn, cô nhìn thấy rặng mây đỏ xán lạn phía chân trời, nhưng khi quay lại nhìn thì nó không bằng một phần ngàn nụ cười của anh.
Sao có thể không cảm động cho được, cô chưa từng nghĩ anh lại tự tay chuẩn bị ngôi nhà của họ, sau đó đưa nó đến trước mặt cô. Mặc dù khắp ngõ ngách đều cẩn thận dựa theo niềm yêu thích của cô nhưng cô chưa từng bỏ chút công sức nào, anh đã dành làm hết những chuyện phiền phức, cũng không nói gì cả mà chỉ đưa thành quả đến cho cô, vừa cảm động vừa yêu thương... Mọi cảm xúc phức tạp đồng loạt trào dâng, cô ôm chặt lấy tấm lưng cường tráng của anh, vùi đầu vào lòng anh, ngay lúc này vô thanh còn hơn cả hữu thanh.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen của cô, dịu dàng nói: "Cuối cùng anh đã có tư cách lấy em rồi."
Vì anh muốn cô yên tâm gả cho anh ư? Không phải cô đã đồng ý với anh rồi sao, vì sao anh còn ngốc như thế, liều mạng chỉ vì đổi lấy "tư cách cưới cô"? A Ngọc, anh có biết không, cho dù anh không có gì cả, em cũng sẽ không chút do dự gả cho anh.
Phải, em sợ nghèo khổ, rất sợ những năm tháng đó, nhưng đó là lúc em chỉ có một mình, còn bây giờ em có anh rồi, em không còn sợ gì nữa, vì sao anh cứ làm em phải thương anh thế này?
"Anh biết em sẽ không để tâm đến mấy thứ này, nhưng anh muốn dành thứ tốt nhất cho em, muốn thấy em vui vẻ, muốn em vui sướng vì anh." Anh dịu dàng nhìn cô, hôn khẽ lên khóe môi cô, "Cho dù em ở đâu, anh cũng sẽ đi cùng em, dành cho em một nơi chốn yên vui, anh muốn nơi nào có em thì nơi đó có anh."
Nhiều năm qua, anh chưa từng nói với cô những lời đường mật, đây là lần đầu tiên. Nhưng cảm động không phải vì nghe lời yêu thương của anh, mà là vì tình yêu và sự kiên quyết trong lời nói của anh. Có được người chồng như vậy, người phụ nữ còn cầu gì hơn.
Em hiểu tính cách của anh, vừa bình tĩnh vừa lý trí, nhưng mấy năm qua anh liên tục khiến em mất khống chế. Anh luôn nói anh không thể không có em, muốn em vĩnh viễn không rời xa anh, nhưng anh có biết, đó cũng là tiếng lòng của em không? Trong lúc không ai hay biết, anh đã trở thành động lực giúp em tiến tới, mỗi lần trông thấy bóng lưng bận bịu vì tương lai chúng ta của anh, bất luận khó khăn nào em đều sẽ vượt qua, bởi vì không muốn anh cô độc đã thay thế tín niệm ban đầu của em.
Anh lấy một cuốn sổ nhỏ trong túi quần nhét vào tay Kiều Ngôn Hi, cô mở ra xem, một chuỗi dãy số trong đó khiến cô choáng váng, mở to mắt nhìn anh, "Sao lại nhiều như vậy?"
Anh cười khẽ, Kiều A Miêu, em có biết Khương Thành Ngọc hiện giờ cuối cùng đã có thể cười thực hiện lời hứa năm đó với em chưa, hai người trán chạm trán, mũi chạm mũi, "Công ty của anh đã mở thêm mấy chi nhánh." Liệu có dọa cô không nhỉ?
"Làm sao..." Cô lẩm bẩm, dường như không dám tin, cô biết anh có đầu óc, nhìn xa trông rộng, lại không ngờ trong lúc vô tình đã bị anh bỏ lại một quãng xa.
"Tin tưởng anh, Kiều A Miêu, anh đã có năng lực cho em một tương lai." Không còn là lời hứa, không còn là mộng tưởng, anh thật sự làm được, vì cô gái mà anh yêu. "Vợ à, năm nay chúng ta kết hôn có được không?" Năm nay họ sẽ tốt nghiệp, cô từng nói tốt nghiệp sẽ gả cho anh.
"Được." Bây giờ cô còn lý do gì mà từ chối nữa? Thật ra cô cũng muốn sống với anh, làm vợ anh, cùng sống đến già, không bao giờ rời xa.
Anh kích động em cô đi dạo quanh ngôi nhà mới. Anh cười hệt như một đứa trẻ, vừa rạng ngời vừa tinh khiết, miệng còn không ngừng lẩm bẩm: "Em cuối cùng đã là của anh... của anh, là của anh." Cô ôm cổ anh, nước mắt hân hoan rơi từng giọt lên áo sơ mi anh...
Tháng sáu, Kiều Ngôn Hi tốt nghiệp. Phải rời khỏi mái trường gắn bó bốn năm, những người bạn cùng chung ký túc ôm nhau khóc, nói xong câu tạm biệt, sau này sẽ không còn gặp nhau nữa. Ai cũng có con đường riêng, trường học nơi dẫn dắt họ nhanh chóng trưởng thành chỉ có thể bị bỏ lại để bước tiếp. Nhưng những con người năm đó đều không nỡ bỏ, không nỡ quên.
Dạ hội tốt nghiệp kết thúc, mọi người đi tìm những khung cảnh quen thuộc khắp sân trường, chụp lại những tấm hình ghi dấu ấn thanh xuân của mỗi người.
Công việc của Kiều Ngôn Hi cũng chính thức bắt đầu, nhưng chuyện quan trọng trước mắt không phải chuyện này. Cô sẽ dẫn Khương Thành Ngọc về gặp bố mẹ.
Người nhà họ Kiều đều rất hài lòng với Khương Thành Ngọc, nhưng nghe hai con muốn kết hôn ngay liền giật mình không thôi.
"Hi Hi, con đã suy nghĩ kỹ chưa?" Tiêu Linh kéo tay con gái ân cần hỏi. Chuyện lớn nhất trong đời chính là hôn nhân, con gái còn nhỏ, bà không hy vọng nó gặp sai lầm. Mặc dù thằng bé Khương Thành Ngọc không tệ, nhưng liên quan đến hạnh phúc cả đời con gái, bà tuyệt đối không thể qua loa.
Kiều Ngôn Hi gật đầu, kiên định nói: "Mẹ, mẹ yên tâm, người con chọn là anh ấy."
Tiêu Linh thấy Kiều Ngôn Hi kiên định, biết con đã hạ quyết tâm, bà thở dài: "Từ bé con đã có chủ kiến, mẹ biết mẹ nợ con nhiều lắm, mẹ không xứng với chức vụ một người mẹ, nhưng mẹ vẫn muốn hỏi con một câu nữa, con thật sự đã quyết định rồi?"
"Mẹ, chúng con đều đã cẩn thận suy nghĩ mới đưa ra quyết định, sẽ không có chuyện gì đâu." Sự quan tâm của mẹ làm Kiều Ngôn Hi ấm lòng, mặc dù khi còn bé không hiểu chuyện đã ghét mẹ, nhưng cô trưởng thành rồi, chuyện năm đó cũng hoàn toàn hiểu rõ.
"Mẹ vẫn đề nghị con hoãn lại đã, hai đứa vừa mới có công việc, trong tay không có gì để dành, sau khi kết hôn thì sống ở đâu đây?" Tiêu Linh hết sức khuyên nhủ con gái, không phải bà không thích Khương Thành Ngọc, mà là sợ con gái chịu khổ.
"Mẹ, nhà cửa bọn con đã mua xong rồi." Kiều Ngôn Hi cúi đầu xấu hổ nói.
"Cái gì? Các con mua rồi? Lấy gì mua?" Tiêu Linh chấn động, bà biết tình hình gia đình Khương Thành Ngọc, hai đứa mới ra trường, lấy tiền đâu ra để mua nhà?
"Anh ấy mua ạ, ngay từ năm nhất anh ấy đã tự lập nghiệp rồi mẹ." Giọng nói Kiều Ngôn Hi tuy thấp nhưng trong đó mơ hồ lộ ra sự kiêu ngạo không thể che dấu.
Hai đứa bé đều đã tự lập xong hết kế hoạch rồi? Tiêu Linh lắc đầu bất đắc dĩ, đã như vậy, không đồng ý thì còn có thể làm sao. "Chờ mẹ chọn ngày đã!"
"Mẹ thật tốt!" Nghe mẹ đồng ý, Kiều Ngôn Hi hưng phấn ôm hôn Tiêu Linh. Không có niềm hạnh phúc nào hơn khi tình yêu của mình nhận được sự tán thành của bố mẹ.
Tiêu Linh thấy con gái vui sướng, trong lòng cảm thán, con gái lớn, muốn giữ cũng không nổi.
Tối đó, hai người chen chúc trong căn phòng hồi nhỏ của Kiều Ngôn Hi, Kiều Ngôn Hi kể với Khương Thành Ngọc mọi chuyện. Anh không nói gì cả, chỉ im lặng ôm chặt cô, thật tốt, người con gái trong lòng nay đã thuộc về anh.
Cuối cùng, hai người định ngày cưới vào ngày 25 tháng 9, bà nội Kiều nói hôm đó là ngày lành tháng tốt. Hôn lễ của hai người không tổ chức ở nhà mà tổ chức ở trường, không còn cách nào cả, đa số những người họ muốn mời đều ở đó.
Nhận được thiếp cưới của Kiều Ngôn Hi, ai ai cũng thấy khó tin, Vương Trân Ny còn đặc biệt gọi tới xác nhận. Nghe Kiều Ngôn Hi chính miệng thừa nhận xong, cô nàng thở dài, cô ấy còn tưởng cô em gái này sẽ là người kết hôn muộn nhất trong số các chị em, ai ngờ vừa tốt nghiệp đã lập gia đình rồi. Nghe chị họ nói liên miên ở đầu dây bên kia, Kiều Ngôn Hi thấy ấm áp trong lòng, qua nhiều năm như vậy, chị cô vẫn không thay đổi, vẫn quan tâm cô, yêu thương cô như một đứa trẻ. Cô có một người chị tốt.
Vị trí phù dâu đã được dành cho Doãn Manh Manh và Ngô Đình Đình, hai người họ dường như không hề có chút giật mình nào với chuyện Kiều Ngôn Hi tốt nghiệp xong kết hôn, rất dễ dàng đón nhận tin tức ấy.
Còn bạn bè của Khương Thành Ngọc cũng chỉ có một số người, anh đã sớm biết nơi ở của bố mẹ, chỉ là anh sẽ không thông báo với họ, nếu họ đã từ bỏ anh, vậy thì hãy hoàn toàn từ bỏ đi.
Đến đây, Kiều Ngôn Hi và Khương Thành Ngọc chỉ cần chờ đợi ngày đó đến.
Bố mẹ Kiều Ngôn Hi và mấy người họ hàng thân thích đến thành phố S, thấy nhà của họ đều ngạc nhiên không dứt. Tiêu Linh ban đầu cho rằng hai đứa chỉ mua căn hộ nhỏ thôi, ai ngờ vừa vào cửa liền chấn động, dần dần thay đổi cách nhìn với cuộc hôn nhân "qua loa" của bọn họ.
Vào ngày kết hôn, Kiều Ngôn Hi mặc chiếc váy cưới trắng tinh, gương mặt được trang điểm nhạt trở nên rực rỡ chói mắt khiến Khương Thành Ngọc không thể dời mắt, ngay cả việc tiến về phía trước cũng quên, thế là bị mọi người trêu chọc một hồi. Cũng may, tố chất của Khương Thành Ngọc rất mạnh, vẫn mặt không đổi tim không đập nhanh như thường.
Nhẫn cưới do họ cùng đi chọn, lúc đầu Kiều Ngôn Hi không muốn mua nữa, do Khương Thành Ngọc kiên trì muốn đi nên phải chọn một cái, Khương Thành Ngọc lúc này mới hài lòng.
Khoảnh khắc trao nhẫn, hai người nhìn nhau cười, trong mắt chứa giọt lệ kích động, cuối cùng đã ở bên nhau!
Người phía dưới vỗ tay, hò hét, tất cả đều chúc phúc cho họ, chúc phúc cho tình yêu của họ cuối cùng đã trổ bông.
Tối đó, Khương Thành Ngọc ôm Kiều Ngôn Hi, tâm tình kích động không dứt, rốt cuộc không còn ai có thể cướp cô khỏi anh, từ nay về sau, cô sẽ chỉ thuộc về một mình anh.
"Kiều A Miêu, anh thật hạnh phúc." Anh thì thầm bên tai cô.
"A Ngọc, em cũng vậy." Cô co người trong ngực anh, khẽ phụ họa.
Trong một lúc không ai nói gì, ngay khi con mắt Kiều Ngôn Hi nhắm lại muốn ngủ thì tay Khương Thành Ngọc bắt đầu không thành thật, hơi thở dần nặng thêm.
Người cô cứng đờ đè tay anh lại, ánh mắt khẩn cầu ngước lên nhìn anh.
Anh chỉ cười, hoàn toàn không để ý đến sự van xin của cô, thổi hơi nóng vào tai cô, khiến cô run rẩy. "Kiều A Miêu, hôm nay em không vui à?"
Cô lắc đầu, thành thật đáp: "Vui lắm."
"Vậy chúng ta làm chút chuyện càng vui vẻ hơn." Tay anh ngày càng suồng sã, mặt cũng ngày càng dày!
"Không, không được... bố mẹ... còn ở ngay bên cạnh." Kiều Ngôn Hi cầu xin, muốn ngăn cản cái tay đang đốt lửa khắp nơi của anh.
"Ừm... Em nhỏ giọng chút là được mà." Khương Thành Ngọc bận rộn cúi xuống hôn lên da thịt Kiều Ngôn Hi, nói ra những lời khiến người ta xấu hổ muốn chết.
Kiều Ngôn Hi thẹn không chịu nổi, ra sức giãy khỏi cái ôm của người đàn ông nhưng lại thành khiêu khích tất cả dục vọng của anh ra ngoài. Cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị lột trần như nhộng, hệt như quả trứng luộc bị bóc vỏ. Người đàn ông không nhẫn nại thêm nữa, đỡ lấy vòng eo mảnh khảnh của cô ra sức hoạt động.
"Ưm... A, Khương Thành Ngọc, vô lại... vô lại." Cô mắng không thành câu.
Người đàn ông ở bên trên nghe vào liền cười xấu xa, động tác càng lúc càng nhanh, "Vợ à, anh còn có thể hư hơn đấy."
"Vô lại... Ư, ư... Chậm lại, a!"
"Không được đâu vợ à, anh muốn hư cho em xem."
Cái tên này thật xấu xa! Đôi mắt to ngập nước của Kiều Ngôn Hi phủ kín một tầng quyến rũ mông lung, cắn mạnh lên vai Khương Thành Ngọc, lờ mờ nghe được tiếng cô lẩm bẩm, "Ư... Đồ xấu xa..."
Khương Thành Ngọc cười khẽ, nếu lần nào cô cũng trừng phạt anh thế này, anh không ngại sẽ xấu thêm một chút.
Chờ anh thỏa mãn, người bên dưới đã mệt mỏi thiếp đi, anh hôn lên trán cô, cười ấm áp, "Kiều A Miêu, anh yêu em, rất yêu em."
"Ư... Không muốn." Cô gái bé nhỏ đáng thương bị anh dày vò thê thảm, ngay cả lúc đang trong mộng cũng kháng nghị.
Khóe môi Khương Thành Ngọc nhướng lên thành hình cong hạnh phúc, ôm Kiều Ngôn Hi vào lòng, Kiều A Miêu, vợ của anh, vĩnh viễn là của anh.
Ánh trăng lén lút lướt qua khe hở của bức rèm chui vào căn phòng, soi rọi căn phòng hạnh phúc với hai người đang ôm nhau trên giường.
End.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.