Chương 3: Nhận nuôi
Biển Bình Trúc
12/02/2022
Edit: Su
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95.
*******
Người giúp việc cung kính chào: "Cậu."
Người đàn ông thấp giọng ừ, lạnh nhạt đáp lại.
Giọng nói quen thuộc, tay cầm thìa của cô dừng lại.
Cửa phòng khách từ bên ngoài mở ra, người giúp việc chu đáo nhận lấy áo khoác trên tay người đàn ông.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng và một chiếc vest đen. Một thân tây trang chỉnh tề. Cổ áo đóng chặt, cà vạt là chiếc mà Sầm Diên mua cho anh. Vai rộng, chân dài, vóc dáng không thua hề kém người mẫu, anh hoàn toàn vừa vặn với bộ đồ Haute Couture* này.
*Haute Couture là một từ tiếng Pháp, nơi được gọi là kinh hoa thời trang. Trong đó, "Haute" chính là sang trọng, thời thượng, và "Couture" lại là từ để chỉ nghệ thuật may đo thủ công. Có thể hiểu "Haute Couture" là thuật ngữ để mô tả thời trang cao cấp. Nơi mọi trang phục đều được may bằng tay, và chỉ dành riêng cho khách hàng đặt chúng mà thôi. Vì thế, sẽ không ngoa khi bảo rằng Haute Couture là sân chơi của giới quý tộc cao cấp, không hơn không kém.
Khí chất của anh mạnh mẽ, ngay cả khi không nói gì cũng mang đến cho người khác một áp lực vô hình. Rõ ràng là còn trẻ, nhưng lại khiến người khác kính sợ.
Cấm dục, cao quý, giống như bẩm sinh đã có.
Sự xuất hiện của anh dường như là một cú tát thẳng vào mặt Giang Yểu.
Lưu Nhân không ngờ anh lại tới đây, sắc mặt lập tức thay đổi, niềm nở chào hỏi: "Bên ngoài trời gió lớn, không bị lạnh chứ?"
Thương Đằng lịch sự cười: "Không có."
Anh rất giỏi đối phó với loại tình huống này, nụ cười chỉ có thể coi là lễ phép, so với sự ân cần của Lưu Nhân thì vẻ mặt của anh thực sự lạnh lùng.
Nhưng điều đó không ngăn được Lưu Nhân mặt nóng dán mông lạnh*.
*Mặt nóng dán mông lạnh ám chỉ một người khi được người khác nồng nhiệt bắt chuyện cũng chỉ lạnh nhạt, hờ hững. Nhiệt tình không được đáp lại, người ta cảm thấy như mới lãnh một xô nước lạnh.
Thương Đằng tự nhiên đi tới chỗ trống bên cạnh Sầm Diên, lôi ghế ra rồi ngồi xuống.
Sầm Diên đưa cho anh một bát canh: "Không phải anh nói bận việc sao?"
Thương Đằng chậm rãi cởi cúc tay áo, xắn lên vài vòng, lộ ra cổ tay thon dài: "Xử lý xong rồi."
Sầm Diên gật đầu, đặt bát canh xuống trước mặt anh.
Vừa định mở miệng, ánh mắt đã bắt gặp vết xước trên cổ tay anh, cô do dự một lúc rồi bình tĩnh nhìn sang chỗ khác.
Nhìn bầu không khí giữa hai vợ chồng, Lưu Nhân cảm thấy an tâm hơn một chút. Cũng may là Thương Đằng không chán ghét Sầm Diên, dù có yêu hay không cũng không quan trọng. Liên hôn giữa những gia đình giàu có vốn dĩ cũng không liên quan gì đến tình yêu.
Giang Yểu ghen ghét đến mức suýt bẻ gãy đôi đũa. Cô ta từ nhỏ đã biết Thương Đằng, cho dù là kết hôn thì cũng nên là cô ta mới đúng. Ai biết lại bị một con nhỏ nghèo khổ lớn lên ở vùng quê hẻo lánh hớt mất tay trên. Rõ ràng là cô ta quen Thương Đằng trước, dù họ chưa từng nói với nhau một câu nào.
Giang Cự Hùng cư xử khá bình tĩnh, theo đúng vai vế hỏi chuyện anh: "Cha con gần đây sức khỏe tốt không?"
Thương Đằng gật đầu: "Tình trạng ổn định, bác sĩ nói không có gì nghiêm trọng."
Cha của Thương Đằng bị đột quỵ vài năm trước, hiện đang sống trong bệnh viện.
Giang Cự Hùng thở dài, xúc động nói: "Con người chỉ cần có tuổi là sẽ mắc đủ các chứng bệnh lớn nhỏ. Cũng may là không có bệnh di truyền gì, thế hệ mai sau sẽ không cùng mắc phải."
Nghe tới đây, sắc mặt Lưu Nhân hơi mất tự nhiên. Bà ta vội vàng thay đổi chủ đề, đi thẳng vào vấn đề khó khăn mà Giang Cự Hùng gặp phải trong việc kinh doanh.
Dự án chuẩn bị khởi công nhưng lại không qua được thẩm duyệt, cứ tiếp tục như thế này thì thua lỗ lại càng nhiều.
Lưu Nhân bày vẻ mặt khó xử nhìn Thương Đằng: "Chắc con cũng biết, một công ty nhỏ như nhà chúng ta không thể gánh được tổn thất này, thật sự đã không có cách nào khác, nếu không cũng sẽ không tìm đến con. Con xem có thể...giúp ba* con chuyện này không?" (nguyên văn là chú)
Giang Cự Hùng chưa bao giờ nghĩ đến việc nhờ con cháu giúp đỡ.
Thứ nhất, ông không muốn con gái mình bị nhà chồng coi thường, vốn dĩ gả qua đó đã là trèo cao rồi. Nếu như còn nhờ nhà họ giúp đỡ thì chẳng phải là đang gián tiếp thừa nhận nhà họ Giang mặt dày đeo bám quyền lực và tiền tài của nhà họ Thương hay sao?
Thứ hai, ông không thể bỏ mặt mũi xuống, dù nói như thế nào thì ông cũng nhìn thấy Thương Đằng lớn lên. Bản thân đi đến bước đường này mà còn phải nhờ một đứa trẻ giúp đỡ?
Thương Đằng cũng không do dự, lạnh nhạt trả lời, "Ngày mai tôi sẽ cho người gọi điện thoại qua."
Lưu Nhân thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Diên Diên nhà chúng ta thật sự đã tìm được một người chồng tốt."
Bàn tay đang cầm đũa của Sầm Diên dần dần siết chặt.
Bữa ăn này không hề dễ chịu, Lưu Nhân cả buổi chỉ biết nịnh nọt Thương Đằng. Nói gì mà Sầm Diên nhà bà ta trèo cao, may mà anh vẫn cưng chiều cô, thật sự là phúc khí ba đời của Sầm Diên.
Thương Đằng chỉ cười một cách lịch sự, không có phản ứng gì to tát. Nhưng Sầm Diên có thể thấy sự kiên nhẫn của anh đã hoàn toàn mất hết.
Trên đường trở về, họ ăn ý ngồi dựa vào cửa sổ, để lại một khoảng trống không quá hẹp ở giữa.
Giống như một dải ngân hà ngăn cách cả hai.
Cũng tượng trưng cho khoảng cách giữa hai người.
Thương Đằng hẳn là rất mệt nên nhắm mắt nghỉ ngơi ngay sau khi lên xe.
Lúc ra ngoài, anh tháo bỏ cà vạt của mình, như để phát tiết cảm xúc bằng cách này. Thương Đằng rất giỏi ngụy trang cho bản thân, khi ở bên ngoài, anh không bao giờ để lộ một phần cảm xúc thật. Có thể là do nhận được sự giáo dục nghiêm khắc từ nhỏ.
Sầm Diên xin lỗi anh: "Hôm nay mẹ em có nói gì thì anh cũng đừng để trong lòng."
Vách ngăn màu đen ngăn cách trước sau, như thể chỉ có cô và Thương Đằng ở trong một không gian yên tĩnh.
Anh không nói gì.
Sầm Diên không biết là anh không nghe thấy hay là có nghe nhưng lười trả lời. Vế sau có vẻ có khả năng cao hơn. Anh đối với cô, chưa từng có cái gọi là kiên nhẫn.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95.
Ánh đèn bên ngoài xe chiếu vào, sườn mặt của anh như được phác thảo bằng nét bút điêu luyện, sắc nét và tinh tế, giống như một tác phẩm điêu khắc.
Nhìn Thương Đằng như thế này, tim Sầm Diên lệch đi vài nhịp.
Thương Đằng rất đẹp trai, cô vẫn luôn biết điều đó.
Khi còn đi học, anh là giáo thảo* trong mắt tất cả nữ sinh toàn trường.
*校草 là từ ngữ của học sinh Đài Loan chuyên dùng để chỉ nam sinh đẹp trai nhất trong trường.
Anh là người toàn năng, học giỏi, chơi thể thao giỏi. thậm chí đánh nhau cũng giỏi. Có thể nói là học gì giỏi nấy.
Cho dù là đối tượng yêu thầm của tất cả nữ sinh trong trường nhưng cũng không ai dám tỏ tình với anh.
Đôi khi, một người càng ưu tú thì khả năng bị theo đuổi lại càng nhỏ. Ai cũng đều sợ hãi, cảm thấy mình không thể trèo cao. Không ai dám vấy bẩn thần linh, cảm thấy anh phải luôn cao cao tại thượng nhìn xuống vạn vật chúng sinh. Ai kéo anh xuống phàm trần mới là tội nhân.
Sầm Diên dường như đã trở thành tội đồ này.
Bọn họ có thể chấp nhận rằng mình không thể có được, nhưng lại không thể chấp nhận người khác có thể có được anh. Đây là một điều rất kỳ lạ, nhưng lại cũng hợp lý.
Trong xe yên lặng, yên tĩnh đến mức Sầm Diên thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở của chính mình.
Một lúc lâu sau, chuông điện thoại của Thương Đằng vang lên, phá tan bầu không khí gượng gạo này.
Một phiên bản nhạc chuông hoạt hình rất vui tươi và sống động, kiểu chuông trẻ con này không giống phong cách của Thương Đằng. Trước đây, nhạc chuông điện thoại của anh thường là những bản nhạc đơn giản nhất, là kiểu nhạc tự động của điện thoại.
Vì vậy, Sầm Diên đoán không phải anh tự thay đổi mà là do một người khác đổi dưới sự dung túng nuông chiều của anh.
Sầm Diên thấy sắc mặt anh đã thay đổi, bằng mắt thường có thể nhìn thấy sự lãnh đạm và thờ ơ ban nãy đã trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.
Anh bấm nhận, đưa điện thoại lên tai, nhẹ giọng hỏi: "Lại gặp ác mộng sao?"
Là một giọng điệu dỗ dành một đứa trẻ.
Hóa ra anh cũng quan tâm đến việc người khác có gặp ác mộng hay không. Sầm Diên ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Không biết người ở đầu dây bên kia nói gì, anh khẽ cụp mi, dưới đáy mắt tràn ra ánh cười dịu dàng: "Được, bây giờ chú sẽ tới gặp con đây."
Sau khi cúp máy, anh yêu cầu tài xế dừng lại tiệm bánh ngọt ở ngã tư phía trước.
Trước khi xuống xe, anh liếc nhìn Sầm Diên, trầm giọng hỏi cô: "Hôm nay em vẫn bận sao?"
Sầm Diên lắc đầu: "Không có."
Thực ra là có. Đơn hàng mà cô nhận được ngày hôm qua phải bắt đầu từ hôm nay.
Thương Đằng gật đầu: "Vậy đi cùng tôi."
Không phải là giọng điệu thương lượng, nó giống như một mệnh lệnh hơn.
Sầm Diên không nghĩ nhiều, đáp: "Được."
Anh mua một miếng bánh kem dâu tây ở cửa hàng đó, bao bì rất tinh tế và đẹp mắt. Anh bảo vệ nó cẩn thận, sợ sẽ bị hư hỏng.
Xe dừng trước một biệt thự, anh nhập mật khẩu một cách quen thuộc.
TV trong phòng khách đang phát một bài hát thiếu nhi, vừa rồi đây chính là nhạc chuông điện thoại của Thương Đằng. Một cô bé trông chưa đầy hai tuổi đang đứng trên ghế sofa, nhảy múa theo các nhân vật hoạt hình trên TV.
Nhìn thấy Thương Đằng, cô bé phấn khích nhảy khỏi ghế sô pha, suýt nữa đã ngã xuống.
Thương Đằng ôm nó, giọng nói cưng chiều: "Cẩn thận nào."
Anh ôm nó bằng một tay, còn tay kia cầm chiếc bánh.
Cô bé vòng tay qua cổ anh, giận dỗi bĩu môi: "Chú thật xấu, nói mười phút sẽ tới mà vừa rồi con hỏi dì Chu, đã vượt quá 3 phút rồi."
Thương Đằng miễn cưỡng thừa nhận sai lầm của mình: "Trên đường có hơi tắc đường, là lỗi của chú."
Anh đưa chiếc bánh cho nó, "Nhìn này, chú có mang bánh dâu yêu thích của con tới, tha lỗi cho chú nhé?"
Cô bé kiêu ngạo chống hai tay lên hông ngẩng đầu: "Hừ hừ."
Ậm ừ xong, nó cọ vào người Thương Đằng với vẻ mặt nũng nịu: "Tay của chú đã đỡ hơn chưa ạ?"
Dáng vẻ con bé thận trọng, như thể vẫn đang tự trách mình.
Hôm qua khi cho nó uống thuốc, con bé chê đắng không chịu uống. Thương Đằng dỗ dành nó đã bị cào xước tay.
Thương Đằng lắc đầu cười, an ủi: "Không đau nữa, hết đau lâu rồi."
Con bé thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, nó nhìn thấy Sầm Diên.
Đó là một dì lạ mặt.
Nó ngoan ngoãn và lễ phép chào: "Chào dì xinh đẹp ạ."
Sầm Diên mỉm cười, cúi xuống trước mặt con bé, chào nó: "Chào con."
Cô bé đỏ mặt ngượng ngùng, dựa vào vai Thương Đằng nói nhỏ: "Chú ơi, dì xinh đẹp thật là đẹp, chú cưới dì ấy làm vợ đi."
Thì thầm chỉ là suy nghĩ của con bé, còn thực ra tất cả mọi người đều có thể nghe thấy.
Thương Đằng chỉ cười mà không trả lời.
"Dì ấy đã là vợ chú rồi." Ví dụ một câu như này thôi, anh cũng không nói.
Cô bé bị mất một chiếc tất, Sầm Diên đi tới mặc nó cho nó: "Phải mang tất nha, nếu không sẽ bị cảm lạnh đó."
Dì xinh đẹp thật dịu dàng. Trần Điềm Điềm mím môi, mặt càng đỏ hơn, vùi đầu vào vòng tay Thương Đằng không chịu chui ra.
Xấu hổ rồi.
Sầm Diên rất thích trẻ con. Cô cho rằng trẻ con là chân thật nhất, vui thì cười, buồn thì khóc. Trong thế giới của chúng, mọi thứ đều trở nên đơn giản hơn.
Giống như thiên thần, thuần khiết mà sạch sẽ.
Đây là lần đầu tiên Sầm Diên nhìn thấy một Thương Đằng dịu dàng như vậy. Thì ra khi cười, khóe mắt anh sẽ hơi cong xuống.
Trước đây, anh luôn cười lạnh, cười nhẹ hoặc cười như không cười. Chỉ là bề ngoài, không thể hiện một chút thật lòng nào. Nhưng giờ đây, là sự vui vẻ và hạnh phúc phát ra từ tận đáy lòng.
Bởi vì cô bé dễ thương trước mặt này.
"Ăn từ từ thôi." Anh bất lực lắc đầu, nhưng giọng điệu lại cưng chiều, lấy khăn giấy lau khóe miệng cho Trần Điềm Điềm, "Kem dính hết cả lên mặt rồi".
Cô bé bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng, làm nũng, "Dì Châu Châu nói trẻ con ăn dính đồ lên miệng thì đều là lỗi của người lớn."
Thương Đằng gật đầu thừa nhận sai lầm của mình: "Đúng đúng đúng, là lỗi của chú."
Giống như một người ngoài cuộc, Sầm Diên im lặng ngồi bên cạnh.
Trong mắt và trái tim của Thương Đằng, tất cả đều là cô bé trước mặt. Anh chưa bao giờ kiên nhẫn với cô như vậy. Thực ra, cô cũng thích đồ ngọt, cũng yêu thích bánh dâu tây.
Nhưng Thương Đằng không biết.
Anh thậm chí chưa từng muốn biết.
Sầm Diên nhìn nụ cười trên môi anh mà có chút sững sờ. Khóe miệng cong lên, ánh mắt cũng hiện lên tia sáng. Lông mi của anh rất dài, không quá cong, ánh đèn trên đầu chiếu xuống, tạo thành một vòng bên dưới mắt.
Khi cười sẽ có mắt tằm*.
*đường chân mi (卧蚕) hay là "mắt tằm" là một cơ ở ngay dưới viền mắt bên dưới, khi người có cơ này cười lên mắt cũng như cười theo. Nó cũng là thứ tạo nên nụ cười mắt cong lên như trăng lưỡi liềm v.v.
Phát giác được sự chua xót trong lòng, Sầm Diên lắc đầu cười khổ, cô vậy mà đang ăn dấm của một cô bé hai tuổi.
Thật mất mặt làm sao.
Chiếc bánh vẫn chưa ăn xong, bởi vì Trần Điềm Điềm ngủ thiếp đi giữa chừng, nằm gật gù trên vai Thương Đằng. Sợ đánh thức cô bé, anh vẫn giữ nguyên tư thế đó không nhúc nhích cho đến khi nó ngủ say rồi mới đưa về phòng.
Trước khi về, còn không quên dặn dò người giúp việc đang chăm sóc cô bé: "Tôi vừa thấy trên người bé có nốt mẩn đỏ. Có thể là do muỗi đốt. Dì nhớ hun lại quần áo".
Dì ấy gật đầu: "Được."
Sau khi rời khỏi biệt thự, Thương Đằng không lên xe ngay mà đi nghe điện thoại trước. Khoảng mười phút sau, anh quay lại, nhìn Sầm Diên, giọng điệu bình tĩnh: "Tôi có chuyện muốn nói với em."
Sầm Diên yên lặng chờ đợi.
Thương Đằng sẽ không thảo luận bất cứ điều gì với cô, những gì anh muốn nói chắc chắn là đã quyết định xong rồi. Nói với cô, không phải để cầu mong sự đồng ý của cô mà là để thông báo. Tất cả những gì cô phải làm là im lặng lắng nghe.
Thương Đằng nói, "Thủ tục nhận con nuôi phải 5 năm sau mới có thể làm, nhưng trước đó, tôi sẽ đón Điềm Điềm về trước."
Hóa ra là chuyện này.
Sầm Diên gật đầu: "Có cần em làm gì không?"
Thấy cô dễ nói chuyện như vậy, Thương Đằng cũng hơi an tâm. Anh thực sự không phải đang xin sự đồng ý của Sầm Diên, nhưng nếu Điềm Điềm được nhận về nhà làm con nuôi, Sầm Diên sẽ là mẹ trên danh nghĩa của con bé.
Thái độ của cô vẫn là điều cốt yếu. Thương Đằng sợ Sầm Diên sẽ đối xử tệ với cô bé.
"Em không cần làm gì cả, dì chăm sóc con bé cũng sẽ đi cùng."
Sầm Diên lại gật đầu.
Không mở miệng nữa.
Thương Đằng thấy cô đang thờ ơ, trầm mặc một hồi, anh thấp giọng hỏi: "Em không có chuyện gì muốn hỏi tôi sao?"
Cũng không có gì đặc biệt để hỏi, nhưng...
"Anh quen biết cha mẹ của Điềm Điềm sao?"
Thương Đằng nâng mắt lên, động tác rất nhẹ. Nhưng cô vẫn nắm bắt được sự thay đổi cảm xúc này.
Sự im lặng kéo dài một lúc lâu, Thương Đằng thấp giọng nói: "Mẹ cô bé là bạn của tôi."
Chỉ nhắc đến mẹ chứ không nhắc đến cha. Sầm Diên dường như hiểu ra điều gì đó. Cô chỉ ừ nhẹ một tiếng, không hỏi thêm câu nào.
Biết vừa phải, không bao giờ vượt quá giới hạn. Đây cũng là lý do tại sao Thương Đằng kết hôn với cô.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95.
*******
Người giúp việc cung kính chào: "Cậu."
Người đàn ông thấp giọng ừ, lạnh nhạt đáp lại.
Giọng nói quen thuộc, tay cầm thìa của cô dừng lại.
Cửa phòng khách từ bên ngoài mở ra, người giúp việc chu đáo nhận lấy áo khoác trên tay người đàn ông.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng và một chiếc vest đen. Một thân tây trang chỉnh tề. Cổ áo đóng chặt, cà vạt là chiếc mà Sầm Diên mua cho anh. Vai rộng, chân dài, vóc dáng không thua hề kém người mẫu, anh hoàn toàn vừa vặn với bộ đồ Haute Couture* này.
*Haute Couture là một từ tiếng Pháp, nơi được gọi là kinh hoa thời trang. Trong đó, "Haute" chính là sang trọng, thời thượng, và "Couture" lại là từ để chỉ nghệ thuật may đo thủ công. Có thể hiểu "Haute Couture" là thuật ngữ để mô tả thời trang cao cấp. Nơi mọi trang phục đều được may bằng tay, và chỉ dành riêng cho khách hàng đặt chúng mà thôi. Vì thế, sẽ không ngoa khi bảo rằng Haute Couture là sân chơi của giới quý tộc cao cấp, không hơn không kém.
Khí chất của anh mạnh mẽ, ngay cả khi không nói gì cũng mang đến cho người khác một áp lực vô hình. Rõ ràng là còn trẻ, nhưng lại khiến người khác kính sợ.
Cấm dục, cao quý, giống như bẩm sinh đã có.
Sự xuất hiện của anh dường như là một cú tát thẳng vào mặt Giang Yểu.
Lưu Nhân không ngờ anh lại tới đây, sắc mặt lập tức thay đổi, niềm nở chào hỏi: "Bên ngoài trời gió lớn, không bị lạnh chứ?"
Thương Đằng lịch sự cười: "Không có."
Anh rất giỏi đối phó với loại tình huống này, nụ cười chỉ có thể coi là lễ phép, so với sự ân cần của Lưu Nhân thì vẻ mặt của anh thực sự lạnh lùng.
Nhưng điều đó không ngăn được Lưu Nhân mặt nóng dán mông lạnh*.
*Mặt nóng dán mông lạnh ám chỉ một người khi được người khác nồng nhiệt bắt chuyện cũng chỉ lạnh nhạt, hờ hững. Nhiệt tình không được đáp lại, người ta cảm thấy như mới lãnh một xô nước lạnh.
Thương Đằng tự nhiên đi tới chỗ trống bên cạnh Sầm Diên, lôi ghế ra rồi ngồi xuống.
Sầm Diên đưa cho anh một bát canh: "Không phải anh nói bận việc sao?"
Thương Đằng chậm rãi cởi cúc tay áo, xắn lên vài vòng, lộ ra cổ tay thon dài: "Xử lý xong rồi."
Sầm Diên gật đầu, đặt bát canh xuống trước mặt anh.
Vừa định mở miệng, ánh mắt đã bắt gặp vết xước trên cổ tay anh, cô do dự một lúc rồi bình tĩnh nhìn sang chỗ khác.
Nhìn bầu không khí giữa hai vợ chồng, Lưu Nhân cảm thấy an tâm hơn một chút. Cũng may là Thương Đằng không chán ghét Sầm Diên, dù có yêu hay không cũng không quan trọng. Liên hôn giữa những gia đình giàu có vốn dĩ cũng không liên quan gì đến tình yêu.
Giang Yểu ghen ghét đến mức suýt bẻ gãy đôi đũa. Cô ta từ nhỏ đã biết Thương Đằng, cho dù là kết hôn thì cũng nên là cô ta mới đúng. Ai biết lại bị một con nhỏ nghèo khổ lớn lên ở vùng quê hẻo lánh hớt mất tay trên. Rõ ràng là cô ta quen Thương Đằng trước, dù họ chưa từng nói với nhau một câu nào.
Giang Cự Hùng cư xử khá bình tĩnh, theo đúng vai vế hỏi chuyện anh: "Cha con gần đây sức khỏe tốt không?"
Thương Đằng gật đầu: "Tình trạng ổn định, bác sĩ nói không có gì nghiêm trọng."
Cha của Thương Đằng bị đột quỵ vài năm trước, hiện đang sống trong bệnh viện.
Giang Cự Hùng thở dài, xúc động nói: "Con người chỉ cần có tuổi là sẽ mắc đủ các chứng bệnh lớn nhỏ. Cũng may là không có bệnh di truyền gì, thế hệ mai sau sẽ không cùng mắc phải."
Nghe tới đây, sắc mặt Lưu Nhân hơi mất tự nhiên. Bà ta vội vàng thay đổi chủ đề, đi thẳng vào vấn đề khó khăn mà Giang Cự Hùng gặp phải trong việc kinh doanh.
Dự án chuẩn bị khởi công nhưng lại không qua được thẩm duyệt, cứ tiếp tục như thế này thì thua lỗ lại càng nhiều.
Lưu Nhân bày vẻ mặt khó xử nhìn Thương Đằng: "Chắc con cũng biết, một công ty nhỏ như nhà chúng ta không thể gánh được tổn thất này, thật sự đã không có cách nào khác, nếu không cũng sẽ không tìm đến con. Con xem có thể...giúp ba* con chuyện này không?" (nguyên văn là chú)
Giang Cự Hùng chưa bao giờ nghĩ đến việc nhờ con cháu giúp đỡ.
Thứ nhất, ông không muốn con gái mình bị nhà chồng coi thường, vốn dĩ gả qua đó đã là trèo cao rồi. Nếu như còn nhờ nhà họ giúp đỡ thì chẳng phải là đang gián tiếp thừa nhận nhà họ Giang mặt dày đeo bám quyền lực và tiền tài của nhà họ Thương hay sao?
Thứ hai, ông không thể bỏ mặt mũi xuống, dù nói như thế nào thì ông cũng nhìn thấy Thương Đằng lớn lên. Bản thân đi đến bước đường này mà còn phải nhờ một đứa trẻ giúp đỡ?
Thương Đằng cũng không do dự, lạnh nhạt trả lời, "Ngày mai tôi sẽ cho người gọi điện thoại qua."
Lưu Nhân thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Diên Diên nhà chúng ta thật sự đã tìm được một người chồng tốt."
Bàn tay đang cầm đũa của Sầm Diên dần dần siết chặt.
Bữa ăn này không hề dễ chịu, Lưu Nhân cả buổi chỉ biết nịnh nọt Thương Đằng. Nói gì mà Sầm Diên nhà bà ta trèo cao, may mà anh vẫn cưng chiều cô, thật sự là phúc khí ba đời của Sầm Diên.
Thương Đằng chỉ cười một cách lịch sự, không có phản ứng gì to tát. Nhưng Sầm Diên có thể thấy sự kiên nhẫn của anh đã hoàn toàn mất hết.
Trên đường trở về, họ ăn ý ngồi dựa vào cửa sổ, để lại một khoảng trống không quá hẹp ở giữa.
Giống như một dải ngân hà ngăn cách cả hai.
Cũng tượng trưng cho khoảng cách giữa hai người.
Thương Đằng hẳn là rất mệt nên nhắm mắt nghỉ ngơi ngay sau khi lên xe.
Lúc ra ngoài, anh tháo bỏ cà vạt của mình, như để phát tiết cảm xúc bằng cách này. Thương Đằng rất giỏi ngụy trang cho bản thân, khi ở bên ngoài, anh không bao giờ để lộ một phần cảm xúc thật. Có thể là do nhận được sự giáo dục nghiêm khắc từ nhỏ.
Sầm Diên xin lỗi anh: "Hôm nay mẹ em có nói gì thì anh cũng đừng để trong lòng."
Vách ngăn màu đen ngăn cách trước sau, như thể chỉ có cô và Thương Đằng ở trong một không gian yên tĩnh.
Anh không nói gì.
Sầm Diên không biết là anh không nghe thấy hay là có nghe nhưng lười trả lời. Vế sau có vẻ có khả năng cao hơn. Anh đối với cô, chưa từng có cái gọi là kiên nhẫn.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95.
Ánh đèn bên ngoài xe chiếu vào, sườn mặt của anh như được phác thảo bằng nét bút điêu luyện, sắc nét và tinh tế, giống như một tác phẩm điêu khắc.
Nhìn Thương Đằng như thế này, tim Sầm Diên lệch đi vài nhịp.
Thương Đằng rất đẹp trai, cô vẫn luôn biết điều đó.
Khi còn đi học, anh là giáo thảo* trong mắt tất cả nữ sinh toàn trường.
*校草 là từ ngữ của học sinh Đài Loan chuyên dùng để chỉ nam sinh đẹp trai nhất trong trường.
Anh là người toàn năng, học giỏi, chơi thể thao giỏi. thậm chí đánh nhau cũng giỏi. Có thể nói là học gì giỏi nấy.
Cho dù là đối tượng yêu thầm của tất cả nữ sinh trong trường nhưng cũng không ai dám tỏ tình với anh.
Đôi khi, một người càng ưu tú thì khả năng bị theo đuổi lại càng nhỏ. Ai cũng đều sợ hãi, cảm thấy mình không thể trèo cao. Không ai dám vấy bẩn thần linh, cảm thấy anh phải luôn cao cao tại thượng nhìn xuống vạn vật chúng sinh. Ai kéo anh xuống phàm trần mới là tội nhân.
Sầm Diên dường như đã trở thành tội đồ này.
Bọn họ có thể chấp nhận rằng mình không thể có được, nhưng lại không thể chấp nhận người khác có thể có được anh. Đây là một điều rất kỳ lạ, nhưng lại cũng hợp lý.
Trong xe yên lặng, yên tĩnh đến mức Sầm Diên thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở của chính mình.
Một lúc lâu sau, chuông điện thoại của Thương Đằng vang lên, phá tan bầu không khí gượng gạo này.
Một phiên bản nhạc chuông hoạt hình rất vui tươi và sống động, kiểu chuông trẻ con này không giống phong cách của Thương Đằng. Trước đây, nhạc chuông điện thoại của anh thường là những bản nhạc đơn giản nhất, là kiểu nhạc tự động của điện thoại.
Vì vậy, Sầm Diên đoán không phải anh tự thay đổi mà là do một người khác đổi dưới sự dung túng nuông chiều của anh.
Sầm Diên thấy sắc mặt anh đã thay đổi, bằng mắt thường có thể nhìn thấy sự lãnh đạm và thờ ơ ban nãy đã trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.
Anh bấm nhận, đưa điện thoại lên tai, nhẹ giọng hỏi: "Lại gặp ác mộng sao?"
Là một giọng điệu dỗ dành một đứa trẻ.
Hóa ra anh cũng quan tâm đến việc người khác có gặp ác mộng hay không. Sầm Diên ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Không biết người ở đầu dây bên kia nói gì, anh khẽ cụp mi, dưới đáy mắt tràn ra ánh cười dịu dàng: "Được, bây giờ chú sẽ tới gặp con đây."
Sau khi cúp máy, anh yêu cầu tài xế dừng lại tiệm bánh ngọt ở ngã tư phía trước.
Trước khi xuống xe, anh liếc nhìn Sầm Diên, trầm giọng hỏi cô: "Hôm nay em vẫn bận sao?"
Sầm Diên lắc đầu: "Không có."
Thực ra là có. Đơn hàng mà cô nhận được ngày hôm qua phải bắt đầu từ hôm nay.
Thương Đằng gật đầu: "Vậy đi cùng tôi."
Không phải là giọng điệu thương lượng, nó giống như một mệnh lệnh hơn.
Sầm Diên không nghĩ nhiều, đáp: "Được."
Anh mua một miếng bánh kem dâu tây ở cửa hàng đó, bao bì rất tinh tế và đẹp mắt. Anh bảo vệ nó cẩn thận, sợ sẽ bị hư hỏng.
Xe dừng trước một biệt thự, anh nhập mật khẩu một cách quen thuộc.
TV trong phòng khách đang phát một bài hát thiếu nhi, vừa rồi đây chính là nhạc chuông điện thoại của Thương Đằng. Một cô bé trông chưa đầy hai tuổi đang đứng trên ghế sofa, nhảy múa theo các nhân vật hoạt hình trên TV.
Nhìn thấy Thương Đằng, cô bé phấn khích nhảy khỏi ghế sô pha, suýt nữa đã ngã xuống.
Thương Đằng ôm nó, giọng nói cưng chiều: "Cẩn thận nào."
Anh ôm nó bằng một tay, còn tay kia cầm chiếc bánh.
Cô bé vòng tay qua cổ anh, giận dỗi bĩu môi: "Chú thật xấu, nói mười phút sẽ tới mà vừa rồi con hỏi dì Chu, đã vượt quá 3 phút rồi."
Thương Đằng miễn cưỡng thừa nhận sai lầm của mình: "Trên đường có hơi tắc đường, là lỗi của chú."
Anh đưa chiếc bánh cho nó, "Nhìn này, chú có mang bánh dâu yêu thích của con tới, tha lỗi cho chú nhé?"
Cô bé kiêu ngạo chống hai tay lên hông ngẩng đầu: "Hừ hừ."
Ậm ừ xong, nó cọ vào người Thương Đằng với vẻ mặt nũng nịu: "Tay của chú đã đỡ hơn chưa ạ?"
Dáng vẻ con bé thận trọng, như thể vẫn đang tự trách mình.
Hôm qua khi cho nó uống thuốc, con bé chê đắng không chịu uống. Thương Đằng dỗ dành nó đã bị cào xước tay.
Thương Đằng lắc đầu cười, an ủi: "Không đau nữa, hết đau lâu rồi."
Con bé thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, nó nhìn thấy Sầm Diên.
Đó là một dì lạ mặt.
Nó ngoan ngoãn và lễ phép chào: "Chào dì xinh đẹp ạ."
Sầm Diên mỉm cười, cúi xuống trước mặt con bé, chào nó: "Chào con."
Cô bé đỏ mặt ngượng ngùng, dựa vào vai Thương Đằng nói nhỏ: "Chú ơi, dì xinh đẹp thật là đẹp, chú cưới dì ấy làm vợ đi."
Thì thầm chỉ là suy nghĩ của con bé, còn thực ra tất cả mọi người đều có thể nghe thấy.
Thương Đằng chỉ cười mà không trả lời.
"Dì ấy đã là vợ chú rồi." Ví dụ một câu như này thôi, anh cũng không nói.
Cô bé bị mất một chiếc tất, Sầm Diên đi tới mặc nó cho nó: "Phải mang tất nha, nếu không sẽ bị cảm lạnh đó."
Dì xinh đẹp thật dịu dàng. Trần Điềm Điềm mím môi, mặt càng đỏ hơn, vùi đầu vào vòng tay Thương Đằng không chịu chui ra.
Xấu hổ rồi.
Sầm Diên rất thích trẻ con. Cô cho rằng trẻ con là chân thật nhất, vui thì cười, buồn thì khóc. Trong thế giới của chúng, mọi thứ đều trở nên đơn giản hơn.
Giống như thiên thần, thuần khiết mà sạch sẽ.
Đây là lần đầu tiên Sầm Diên nhìn thấy một Thương Đằng dịu dàng như vậy. Thì ra khi cười, khóe mắt anh sẽ hơi cong xuống.
Trước đây, anh luôn cười lạnh, cười nhẹ hoặc cười như không cười. Chỉ là bề ngoài, không thể hiện một chút thật lòng nào. Nhưng giờ đây, là sự vui vẻ và hạnh phúc phát ra từ tận đáy lòng.
Bởi vì cô bé dễ thương trước mặt này.
"Ăn từ từ thôi." Anh bất lực lắc đầu, nhưng giọng điệu lại cưng chiều, lấy khăn giấy lau khóe miệng cho Trần Điềm Điềm, "Kem dính hết cả lên mặt rồi".
Cô bé bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng, làm nũng, "Dì Châu Châu nói trẻ con ăn dính đồ lên miệng thì đều là lỗi của người lớn."
Thương Đằng gật đầu thừa nhận sai lầm của mình: "Đúng đúng đúng, là lỗi của chú."
Giống như một người ngoài cuộc, Sầm Diên im lặng ngồi bên cạnh.
Trong mắt và trái tim của Thương Đằng, tất cả đều là cô bé trước mặt. Anh chưa bao giờ kiên nhẫn với cô như vậy. Thực ra, cô cũng thích đồ ngọt, cũng yêu thích bánh dâu tây.
Nhưng Thương Đằng không biết.
Anh thậm chí chưa từng muốn biết.
Sầm Diên nhìn nụ cười trên môi anh mà có chút sững sờ. Khóe miệng cong lên, ánh mắt cũng hiện lên tia sáng. Lông mi của anh rất dài, không quá cong, ánh đèn trên đầu chiếu xuống, tạo thành một vòng bên dưới mắt.
Khi cười sẽ có mắt tằm*.
*đường chân mi (卧蚕) hay là "mắt tằm" là một cơ ở ngay dưới viền mắt bên dưới, khi người có cơ này cười lên mắt cũng như cười theo. Nó cũng là thứ tạo nên nụ cười mắt cong lên như trăng lưỡi liềm v.v.
Phát giác được sự chua xót trong lòng, Sầm Diên lắc đầu cười khổ, cô vậy mà đang ăn dấm của một cô bé hai tuổi.
Thật mất mặt làm sao.
Chiếc bánh vẫn chưa ăn xong, bởi vì Trần Điềm Điềm ngủ thiếp đi giữa chừng, nằm gật gù trên vai Thương Đằng. Sợ đánh thức cô bé, anh vẫn giữ nguyên tư thế đó không nhúc nhích cho đến khi nó ngủ say rồi mới đưa về phòng.
Trước khi về, còn không quên dặn dò người giúp việc đang chăm sóc cô bé: "Tôi vừa thấy trên người bé có nốt mẩn đỏ. Có thể là do muỗi đốt. Dì nhớ hun lại quần áo".
Dì ấy gật đầu: "Được."
Sau khi rời khỏi biệt thự, Thương Đằng không lên xe ngay mà đi nghe điện thoại trước. Khoảng mười phút sau, anh quay lại, nhìn Sầm Diên, giọng điệu bình tĩnh: "Tôi có chuyện muốn nói với em."
Sầm Diên yên lặng chờ đợi.
Thương Đằng sẽ không thảo luận bất cứ điều gì với cô, những gì anh muốn nói chắc chắn là đã quyết định xong rồi. Nói với cô, không phải để cầu mong sự đồng ý của cô mà là để thông báo. Tất cả những gì cô phải làm là im lặng lắng nghe.
Thương Đằng nói, "Thủ tục nhận con nuôi phải 5 năm sau mới có thể làm, nhưng trước đó, tôi sẽ đón Điềm Điềm về trước."
Hóa ra là chuyện này.
Sầm Diên gật đầu: "Có cần em làm gì không?"
Thấy cô dễ nói chuyện như vậy, Thương Đằng cũng hơi an tâm. Anh thực sự không phải đang xin sự đồng ý của Sầm Diên, nhưng nếu Điềm Điềm được nhận về nhà làm con nuôi, Sầm Diên sẽ là mẹ trên danh nghĩa của con bé.
Thái độ của cô vẫn là điều cốt yếu. Thương Đằng sợ Sầm Diên sẽ đối xử tệ với cô bé.
"Em không cần làm gì cả, dì chăm sóc con bé cũng sẽ đi cùng."
Sầm Diên lại gật đầu.
Không mở miệng nữa.
Thương Đằng thấy cô đang thờ ơ, trầm mặc một hồi, anh thấp giọng hỏi: "Em không có chuyện gì muốn hỏi tôi sao?"
Cũng không có gì đặc biệt để hỏi, nhưng...
"Anh quen biết cha mẹ của Điềm Điềm sao?"
Thương Đằng nâng mắt lên, động tác rất nhẹ. Nhưng cô vẫn nắm bắt được sự thay đổi cảm xúc này.
Sự im lặng kéo dài một lúc lâu, Thương Đằng thấp giọng nói: "Mẹ cô bé là bạn của tôi."
Chỉ nhắc đến mẹ chứ không nhắc đến cha. Sầm Diên dường như hiểu ra điều gì đó. Cô chỉ ừ nhẹ một tiếng, không hỏi thêm câu nào.
Biết vừa phải, không bao giờ vượt quá giới hạn. Đây cũng là lý do tại sao Thương Đằng kết hôn với cô.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.