Chương 110: Thanh mai trúc mã thời niên thiếu (7)
Biển Bình Trúc
02/10/2022
Sầm Diên vẫn sợ Kỷ Thừa sẽ đánh nhau.
Sau khi trở về nhà, cô gọi cho anh, Kỷ Thừa nghe máy rất nhanh.
Như đã đoán trước được cô sẽ hỏi gì, Sầm Diên còn chưa mở miệng, Kỷ Thừa đã trả lời trước: "Em yên tâm, anh thực sự không đánh nhau."
Anh sẽ không lừa Sầm Diên.
Trầm ngâm hồi lâu, tay cầm dây điện thoại của Sầm Diên dần dần siết chặt: "Không đánh nhau thì tốt."
Giọng Kỷ Thừa có chút oán trách: "Em không có điện thoại, ngày nào cũng về nhà muộn như vậy, nếu hôm nay anh không đến, em làm sao bây giờ?"
Sầm Diên cực kì nghiêm túc suy nghĩ, vừa muốn nói ra, đã bị Kỷ Thừa vội vàng ngắt lời.
"Thôi, em không cần nói, anh sợ buổi tối anh lại lo lắng ngủ không được."
Sầm Diên cảm thấy anh ngốc nghếch có chút buồn cười: "Chỉ là giả thiết, em cũng đâu có việc gì."
Anh nói: "Giả thiết cũng không được."
Sầm Diên mở cửa sổ, cô nhìn lên bầu trời và gọi tên anh: "Kỷ Thừa ơi."
"Ừ?"
Giọng nói trong điện thoại mát lạnh sạch sẽ, giống như con người anh vậy.
Sầm Diên có đôi khi cảm thấy, gặp được Kỷ Thừa hẳn là may mắn lớn nhất đời này của cô.
Nhưng cô sẽ không nói ra.
Bởi vì nói không nên lời.
Nếu cô thật sự nói ra, với tính "thích khoe khoang" của Kỷ Thừa có lẽ cũng không chống đỡ nổi, mà có khi còn ngại ngùng mấy ngày không dám nói chuyện với Sầm Diên, cũng không dám gặp cô.
Sầm Diên quá hiểu anh.
Sầm Diên nói: "Anh đi tới bên cửa sổ đi."
Kỷ Thừa tuy rằng nghi hoặc, nhưng vẫn làm theo, bên tai vang lên tiếng bước chân.
Một lát sau, lại yên lặng trở lại, Kỷ Thừa nói: "Tới rồi, sau đó thì sao?"
Sầm Diên lại nói: "Anh mở cửa sổ ra."
Kỷ Thừa im lặng hồi lâu, sau đó mới nhỏ giọng hỏi cô: "Em..... không phải là em tới nhà anh chứ?"
Trong giọng nói của anh, có một chút ngạc nhiên, còn có sự thẹn thùng không biết từ đâu.
Sầm Diên cười ra tiếng: "Em muốn để anh ngắm sao thôi, hôm nay rất nhiều sao, rất đẹp."
"Ồ."
Bản dịch đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95.
Mấy chú mèo con nhếch nhác xúm nhau ăn thức ăn trong bát, Kỷ Thừa ấp úng hỏi: "Vậy sau này nếu anh trở thành cảnh sát, em cũng sẽ cảm thấy anh là một anh hùng sao?"
Sầm Diên gật đầu: "Ừ, là anh hùng của tất cả mọi người."
Mặt Kỷ Thừa ửng đỏ, nhưng lại rất nghiêm túc: "Anh không tham lam, anh chỉ muốn làm anh hùng của một mình em."
Không hiểu vì sao, trái tim Sầm Diên đập rất nhanh vì những lời này.
Mặt cô chắc cũng rất đỏ, bởi vì cô cảm giác được, nhiệt độ cơ thể đang không ngừng tăng lên.
Nhưng cô vẫn cố thản nhiên nói: "Anh tham lắm".
Kỷ Thừa cười cô: "Cho nên em cảm thấy, em quan trọng hơn cả thế giới sao?"
Sầm Diên thẹn thùng nhìn sang chỗ khác: "Anh đừng nói nhảm."
Kỷ Thừa cười cười, quả nhiên không có nói nữa.
Với anh, Sầm Diên quả thực quan trọng hơn cả thế giới.
Cô chính là cả thế giới của anh.
Sau khi trở về nhà, cô gọi cho anh, Kỷ Thừa nghe máy rất nhanh.
Như đã đoán trước được cô sẽ hỏi gì, Sầm Diên còn chưa mở miệng, Kỷ Thừa đã trả lời trước: "Em yên tâm, anh thực sự không đánh nhau."
Anh sẽ không lừa Sầm Diên.
Trầm ngâm hồi lâu, tay cầm dây điện thoại của Sầm Diên dần dần siết chặt: "Không đánh nhau thì tốt."
Giọng Kỷ Thừa có chút oán trách: "Em không có điện thoại, ngày nào cũng về nhà muộn như vậy, nếu hôm nay anh không đến, em làm sao bây giờ?"
Sầm Diên cực kì nghiêm túc suy nghĩ, vừa muốn nói ra, đã bị Kỷ Thừa vội vàng ngắt lời.
"Thôi, em không cần nói, anh sợ buổi tối anh lại lo lắng ngủ không được."
Sầm Diên cảm thấy anh ngốc nghếch có chút buồn cười: "Chỉ là giả thiết, em cũng đâu có việc gì."
Anh nói: "Giả thiết cũng không được."
Sầm Diên mở cửa sổ, cô nhìn lên bầu trời và gọi tên anh: "Kỷ Thừa ơi."
"Ừ?"
Giọng nói trong điện thoại mát lạnh sạch sẽ, giống như con người anh vậy.
Sầm Diên có đôi khi cảm thấy, gặp được Kỷ Thừa hẳn là may mắn lớn nhất đời này của cô.
Nhưng cô sẽ không nói ra.
Bởi vì nói không nên lời.
Nếu cô thật sự nói ra, với tính "thích khoe khoang" của Kỷ Thừa có lẽ cũng không chống đỡ nổi, mà có khi còn ngại ngùng mấy ngày không dám nói chuyện với Sầm Diên, cũng không dám gặp cô.
Sầm Diên quá hiểu anh.
Sầm Diên nói: "Anh đi tới bên cửa sổ đi."
Kỷ Thừa tuy rằng nghi hoặc, nhưng vẫn làm theo, bên tai vang lên tiếng bước chân.
Một lát sau, lại yên lặng trở lại, Kỷ Thừa nói: "Tới rồi, sau đó thì sao?"
Sầm Diên lại nói: "Anh mở cửa sổ ra."
Kỷ Thừa im lặng hồi lâu, sau đó mới nhỏ giọng hỏi cô: "Em..... không phải là em tới nhà anh chứ?"
Trong giọng nói của anh, có một chút ngạc nhiên, còn có sự thẹn thùng không biết từ đâu.
Sầm Diên cười ra tiếng: "Em muốn để anh ngắm sao thôi, hôm nay rất nhiều sao, rất đẹp."
"Ồ."
Bản dịch đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95.
Mấy chú mèo con nhếch nhác xúm nhau ăn thức ăn trong bát, Kỷ Thừa ấp úng hỏi: "Vậy sau này nếu anh trở thành cảnh sát, em cũng sẽ cảm thấy anh là một anh hùng sao?"
Sầm Diên gật đầu: "Ừ, là anh hùng của tất cả mọi người."
Mặt Kỷ Thừa ửng đỏ, nhưng lại rất nghiêm túc: "Anh không tham lam, anh chỉ muốn làm anh hùng của một mình em."
Không hiểu vì sao, trái tim Sầm Diên đập rất nhanh vì những lời này.
Mặt cô chắc cũng rất đỏ, bởi vì cô cảm giác được, nhiệt độ cơ thể đang không ngừng tăng lên.
Nhưng cô vẫn cố thản nhiên nói: "Anh tham lắm".
Kỷ Thừa cười cô: "Cho nên em cảm thấy, em quan trọng hơn cả thế giới sao?"
Sầm Diên thẹn thùng nhìn sang chỗ khác: "Anh đừng nói nhảm."
Kỷ Thừa cười cười, quả nhiên không có nói nữa.
Với anh, Sầm Diên quả thực quan trọng hơn cả thế giới.
Cô chính là cả thế giới của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.