Chương 68: "Thể hiện nỗi buồn ra ngoài cũng không vi phạm bất cứ điều luật nào."
Biển Bình Trúc
03/08/2022
Người phụ trách dự án đi vào, nhìn thấy Thương Đằng, trên mặt lại nở nụ
cười nịnh nọt, vừa định đi tới, Thương Đằng đã híp mắt, âm thầm cảnh
cáo.
Người sau ngay lập tức hiểu ra, cười nói: "Ngại quá, tôi nhận nhầm người."
Sau đó rời đi.
Giang Kỳ Cảnh vốn đã không thích Thương Đằng chút nào, nhất là khi anh và Sầm Diên ở bên nhau.
Cậu cau mày, che chở Sầm Diên ở sau lưng: "Anh tới làm gì?"
Câu này hỏi ra có vẻ hơi muộn, Thương Đằng không định trả lời.
Anh móc ra một viên kẹo từ trong túi, đưa cho Sầm Diên: "Mấy giờ về, anh lái xe đưa em về."
Sầm Diên cười nói: "Chuẩn bị cho Điềm Điềm hả?"
Kẹo có vị dâu tây, Điềm Điềm cũng thích ăn.
Thương Đằng lắc đầu: "Anh mua cho em."
Cái túi cô mang theo hôm nay không có khóa kéo, Thương Đằng bỏ kẹo vào.
"Anh ở bên ngoài đợi, em không cần vội, cứ xem từ từ, hôm nay cả ngày anh đều rảnh."
Có nghĩa là dù cô xem đến tối cũng không sao, anh đều sẽ đợi cô.
Giang Kỳ Cảnh nóng nảy ngắt lời anh: "Không nhọc anh lo lắng, chị của tôi có tôi đưa."
Thương Đằng mặc kệ cậu, quay người rời đi. Phảng phất như tự động bỏ qua người tên Giang Kỳ Cảnh.
Quả nhiên, anh vẫn là một Thương Đằng nóng nảy, xấu tính.
Sau khi anh đi xa, Sầm Diên nghiêm túc phê bình Giang Kỳ Cảnh: "Tiểu Cảnh, sau này không được bất lịch sự như vậy."
Cô dịu dàng, dễ nói chuyện, nhưng luôn cứng rắn trong vấn đề này.
Giang Kỳ Cảnh không đáp, ánh mắt nhìn đi chỗ khác.
Sầm Diên khẽ thở dài: "Tiểu Cảnh, xét về tuổi tác, em cũng nên gọi Thương Đằng một tiếng "anh". Chị biết em không thích anh ấy, nhưng phép lịch sự cơ bản vẫn phải có, biết chưa?"
Giang Kỳ Cảnh miễn cưỡng gật đầu: "Đã biết."
Sầm Diên bước tới, thắt lại chiếc cà vạt bị lỏng cho cậu: "Tiểu Cảnh đã lớn rồi, thành người lớn rồi."
Khi còn nhỏ, Giang Kỳ Cảnh cũng không thân thiết với cô.
Bản thân cậu có chút kiêu ngạo, dù là trong lòng rất để ý, cậu cũng sẽ không thể hiện ra ngoài mặt. Từ nhỏ đến lớn đều như vậy, vì thế mọi người luôn hiểu lầm, cảm thấy cậu không dễ hòa đồng.
Nhưng Sầm Diên biết, cậu cũng là một cậu bé ngoan, biết nghĩ cho người khác.
Hỗn thế ma vương trước kia cũng đã trở thành một nghệ thuật gia được người khác kính trọng và ngưỡng mộ. Nhìn Giang Kỳ Cảnh trong bộ vest chỉnh tề, không biết vì sao, Sầm Diên đột nhiên cảm thấy rất xúc động.
Sau khi được đón về, điều duy nhất để biết ơn là cô đã không bỏ lỡ quá trình trưởng thành của cậu.
Nhìn thấy nước mắt trên mặt cô, Giang Kỳ Cảnh kinh hoảng: "Có chỗ nào không thoải mái sao?"
Sầm Diên lắc đầu, lau nước mắt: "Không sao."
Có thể là sau khi bị bệnh, con người trở nên đặc biệt cảm tính. Chút điều nhỏ nhặt cũng có thể tác động tới cô.
Sầm Diên không thể ở đây quá lâu, trong phòng triển lãm không có ghế, đứng lâu cũng mệt.
Giang Kỳ Cảnh nói muốn đưa cô về, nhưng một nhóm người nhanh chóng tập trung xung quanh và hỏi cậu về linh cảm sáng tác cho triển lãm tiếp theo.
Sầm Diên cười nói: "Đi đi, không cần lo lắng cho chị."
Giang Kỳ Cảnh vẫn chưa yên tâm, nhưng cậu quả thật không thể rời đi, dù sao đây cũng là buổi triển lãm đầu tiên của mình, cậu không thể về trước.
Sầm Diên không làm phiền cậu nữa, mặc áo khoác rồi rời đi.
Thương Đằng đang đợi ở bên ngoài, nơi cô vừa ra cửa là có thể nhìn thấy ngay.
Trước đây, khi rảnh rỗi, anh sẽ hút một điếu thuốc cho đỡ buồn chán, nhưng hôm nay đợi lâu như vậy, anh thậm chí còn chưa động đến hộp thuốc lá.
Chỉ lặng lẽ đứng đó.
Sầm Diên bước tới: "Sao anh không ngồi trong xe đợi, không lạnh sao?"
Anh nói, "Sợ em không thể tìm thấy anh."
Sầm Diên cười nói: "Em nhận ra xe của anh."
Thương Đằng nhẹ ừ một tiếng, mở cửa ghế phụ: "Bên trong có thảm lông, rất sạch sẽ."
Sầm Diên cảm ơn và ngồi vào.
Thảm lông có họa tiết những bông hoa nhỏ, Sầm Diên hỏi: "Dì Hà mua à?"
Thương Đằng nhìn kính chiếu hậu, chuyển hướng lái: "Anh mua."
Cô hơi kinh ngạc: "Ồ?"
Khó có thể tưởng tượng được, Thương Đằng lại đích thân đến trung tâm thương mại để mua vật dụng hàng ngày, lại còn là kiểu hoa nhỏ chỉ có con gái mới thích thế này.
Nhưng thực ra, Thương Đằng đã làm rất nhiều việc mà trước đây cô cho rằng anh sẽ không bao giờ làm.
Ví dụ, trên người lúc nào cũng mang theo kẹo dâu tây mà cô thích.
-
Vị trí nơi này quá hẻo lánh, cộng thêm kẹt xe, phải hơn hai tiếng đồng hồ mới lái xe về đến nhà.
Sầm Diên chợp mắt giữa chừng và bị đánh thức bởi đèn xe của chiếc xe tải trên con đường bên cạnh.
Bên trong xe tối om, đèn không bật, chỉ có một mình cô, Thương Đằng đã không còn ở ghế lái.
Cô nghi ngờ mở cửa kính xe và nhìn ra bên ngoài.
Thương Đằng đứng bên cạnh vành đai xanh, có lẽ là đang trả lời điện thoại, vẻ mặt lộ ra không rõ ràng, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có.
Vì vậy, Sầm Diên có thể kết luận, hẳn không phải là vấn đề công việc, mà là một cuộc gọi từ nhà.
Cuối cùng, anh cau mày và cúp máy.
Anh đi tới, dừng lại bên ngoài xe một lúc, mở cửa rất nhẹ.
Nhìn thấy Sầm Diên ngồi thẳng, anh cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Đánh thức em hả?"
Sầm Diên lắc đầu, cởi dây an toàn: "Vừa mới tỉnh."
"Ừ."
Sau khi rời khỏi bãi đậu xe, Thương Đằng cởi áo khoác, mặc cho Sầm Diên.
Ban đêm trời lạnh, gió lớn, anh sợ Sầm Diên bị cảm.
Sầm Diên lần này không từ chối, tay giữ vai áo, tránh để nó trượt xuống.
"Trong nhà gọi tới?"
"Ừ."
Sầm Diên quan sát biểu hiện của anh, thấy không có gì thay đổi. Dường như anh đã quen với việc không để lộ bất cứ điều gì.
Dù khổ sở thế nào anh cũng sẽ không thể hiện ra.
Điều này không xấu, nhưng cũng không tính là tốt.
Nếu là người chồng trong hôn nhân, sự bình tĩnh xử lý mọi chuyện của anh có thể mang lại cho nửa kia cảm giác an toàn, nhưng cũng khiến đối phương cảm thấy hụt hẫng.
Với một người thậm chí một chút tâm lý cũng không muốn để lộ, làm sao có thể sớm chiều ở chung?
Tất nhiên, tiền đề của tất cả những điều này là hai người kết hợp vì tình yêu.
Bây giờ nhìn lại, Sầm Diên cũng không cảm thấy cuộc hôn nhân kia của họ được coi là hôn nhân, cùng lắm là hợp tác cùng chung sống 2 năm mà thôi.
Thậm chí còn không đăng ký kết hôn.
Giọng Sầm Diên nhẹ nhàng: "Thể hiện nỗi buồn ra ngoài cũng không vi phạm bất cứ điều luật nào."
"Nhưng nếu bây giờ anh ôm em, có bị coi là quấy rối không?"
Sầm Diên sững sờ: "Hả?"
Nhìn thấy phản ứng của cô, Thương Đằng đột nhiên cảm thấy tâm trạng chán nản vì những chuyện vặt vãnh ở nhà đã tan thành mây khói.
Anh cười xoa tóc cô: "Đó là cách anh thể hiện nỗi buồn, đã thuộc phạm trù bất hợp pháp rồi."
Loại hành động này dường như không hề thích hợp với hai người bọn họ, nhưng Thương Đằng lại làm rất tự nhiên.
Vì vậy mà Sầm Diên trở thành người không phản ứng kịp.
Nếu ánh mắt cô tốt hơn, không chừng có thể đã nhìn thấy khuôn mặt hơi đỏ lên của Thương Đằng trong khoảnh khắc anh quay người đi.
-
Sầm Diên không nhớ quá lâu về hành động xoa đầu kia, tắm rửa xong liền đi ngủ.
Ngược lại, kẻ khởi xướng lại mất ngủ.
Trong phòng không bật đèn, ánh sáng yếu ớt duy nhất còn lại trong phòng được chiếu vào từ bên ngoài tấm rèm đóng chặt.
Thương Đằng ngồi dậy, trên người mặc bộ quần áo rộng rãi màu xám, nửa khuôn mặt ẩn vào bóng tối.
Anh nhìn chằm chằm vào bàn tay trái của mình rất lâu.
Nghĩ đến việc vừa rồi còn cố tránh đụng tới bàn tay này khi tắm, anh cau mày ghét bỏ.
Quá ngu ngốc, ngốc đến nỗi không giống chuyện mà anh có thể làm ra.
Cuộc điện thoại kia là bà Kỷ gọi, bảo đưa Sầm Diên về nhà ăn cơm.
Bà dường như luôn có tâm thái "một điều nhịn, chín điều lành". Quá khứ đã qua, người một nhà thì không nên có hận thù.
Bà luôn nghĩ mọi chuyện rất đơn giản, nhưng Thương Đằng trước giờ chưa từng trách bà.
Suy cho cùng thì cuộc sống của bà cũng không được như ý, cưới một người không yêu bà, mà bà cũng không yêu người ta. Nếu không có loại tâm lý tạm gọi là cởi mở, chỉ sợ bà đã bị trầm cảm từ lâu.
Nhưng bà không nên áp đặt suy nghĩ của mình lên người anh.
Anh không định đưa Sầm Diên trở lại. Cô bây giờ cần một môi trường tốt để dưỡng bệnh, mà không phải để xem một đám người diễn cảnh gia đình hòa thuận.
Bởi vì công việc kinh doanh khá ổn thỏa, tiến độ rời khỏi Tầm Thành của Sầm Diên cũng bị rút ngắn đi rất nhiều.
Cô nhìn số dư tài khoản, nửa năm nữa thôi, cô sẽ có thể trở lại trấn Dung mà không cần băn khoăn gì nữa.
Đến lúc đó, cô sẽ mua một ngôi nhà riêng có sân vườn, hưởng thụ cuộc sống nghỉ hưu sớm với mẹ Châu và Bánh Quy.
Thấy cô vui vẻ cười, Đồ Huyên Huyên ngồi xuống, hỏi cô: "Chị đang nhìn gì mà vui vậy."
Sầm Diên khóa màn hình điện thoại, mở ngăn kéo lấy hai hộp sôcôla đưa cho cô ấy.
Đồ Huyên Huyên lấy làm nghi hoặc: "Sao đột nhiên cho em cái này?"
Dường như đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô ấy cười mờ ám: "Chẳng lẽ chị Sầm Diên và anh rể đã tái hợp rồi sao?"
Sầm Diên mỉm cười: "Là tặng cho em và Hứa Tảo."
Đồ Huyên Huyên đỏ mặt: "Chị biết hết rồi sao?"
Cô ấy còn tưởng bình thường đã che giấu khá tốt.
Sầm Diên đóng ngăn kéo lại, nhẹ giọng trêu chọc: "Hai người ngày nào cũng mắt đi mày lại dưới mí mắt của chị. Nếu chị còn không nhận ra thì có đôi mắt này để làm cảnh à."
Đồ Huyên Huyên ôm sô cô la cười ngọt ngào: "Cũng không phải chính thức ở bên nhau, chỉ là thử thử thôi."
Cô ấy dường như rất quan tâm việc Sầm Diên và Thương Đằng có thể quay lại với nhau hay không.
Dù sao thì đối với người nhan khống nghiêm trọng, không có gì đẹp mắt hơn chuyện nhìn hai người đẹp yêu nhau.
"Chị Sầm Diên, em thấy anh rể cũ luôn đối tốt với chị, chị thật sự không định tái hợp với anh ấy sao?"
Hai từ "tái hợp" này có vẻ không thích hợp với họ.
Sầm Diên không nói, cô như chìm trong suy nghĩ. Nhưng nghĩ đến điều gì, ngay cả chính cô cũng không biết.
Thương Đằng vẫn như cũ, đến đón cô mỗi ngày, rõ ràng là công ty ở hướng ngược chiều, nhưng anh sẽ đi đường vòng rồi về sớm hơn một tiếng để tránh cho cô đợi lâu.
Khi cửa hàng không bận, Sầm Diên sẽ để Đồ Huyên Huyên và Hứa Tảo về trước.
Người trẻ tuổi yêu đương, dường như luôn cần rất nhiều thời gian.
Xem sổ sách hồi lâu, mắt hơi mỏi, Sầm Diên nhỏ thuốc nhỏ mắt rồi nhắm mắt ngồi đó.
Chờ khi sự mệt mỏi biến mất, cô mở mắt ra, không biết Thương Đằng đã đến từ lúc nào.
Anh chỉ đứng đó, không phát ra chút tiếng động.
Sầm Diên hỏi: "Anh tới bao lâu rồi?"
"Chưa lâu."
Sầm Diên gập sổ lại: "Chờ một chút, em đi thay quần áo."
Thương Đằng gật đầu.
Cô mở cửa bước vào phòng.
Thương Đằng đứng bên ngoài đợi cô, nhìn thấy tập phác thảo trên bàn, anh do dự một chút, nhưng vẫn mở ra liếc thoáng qua.
Hẳn tất cả đều do cô vẽ khi buồn chán, có hoa cỏ, cũng có chân dung.
Trang thứ ba, là một đôi mắt.
Thương Đằng đã quá quen thuộc với đôi mắt này, mỗi bức đều ghi chú thời gian, đôi mắt này được vẽ cách đây vài tháng.
Mỗi lần mở tập phác thảo, nhìn thấy đôi mắt này, có lẽ cô đều sẽ nghĩ tới Kỷ Thừa.
Khi nhìn anh, liệu có phải cô cũng đang nỗ lực tìm kiếm hình bóng tồn tại của một người khác trên người anh hay không.
Nếu là Thương Đằng của trước đây thì sẽ hành động như thế nào?
Xé bức tranh này, rồi bỏ đi không nói một lời, sống một cuộc sống như thường lệ, mặc kệ những cuộc điện thoại của cô, làm lơ sự quan tâm của cô.
Sầm Diên mở cửa đi ra: "Chờ lâu rồi hả."
Thương Đằng khép lại tập phác thảo, nhẹ nhàng nói: "Không lâu."
Người sau ngay lập tức hiểu ra, cười nói: "Ngại quá, tôi nhận nhầm người."
Sau đó rời đi.
Giang Kỳ Cảnh vốn đã không thích Thương Đằng chút nào, nhất là khi anh và Sầm Diên ở bên nhau.
Cậu cau mày, che chở Sầm Diên ở sau lưng: "Anh tới làm gì?"
Câu này hỏi ra có vẻ hơi muộn, Thương Đằng không định trả lời.
Anh móc ra một viên kẹo từ trong túi, đưa cho Sầm Diên: "Mấy giờ về, anh lái xe đưa em về."
Sầm Diên cười nói: "Chuẩn bị cho Điềm Điềm hả?"
Kẹo có vị dâu tây, Điềm Điềm cũng thích ăn.
Thương Đằng lắc đầu: "Anh mua cho em."
Cái túi cô mang theo hôm nay không có khóa kéo, Thương Đằng bỏ kẹo vào.
"Anh ở bên ngoài đợi, em không cần vội, cứ xem từ từ, hôm nay cả ngày anh đều rảnh."
Có nghĩa là dù cô xem đến tối cũng không sao, anh đều sẽ đợi cô.
Giang Kỳ Cảnh nóng nảy ngắt lời anh: "Không nhọc anh lo lắng, chị của tôi có tôi đưa."
Thương Đằng mặc kệ cậu, quay người rời đi. Phảng phất như tự động bỏ qua người tên Giang Kỳ Cảnh.
Quả nhiên, anh vẫn là một Thương Đằng nóng nảy, xấu tính.
Sau khi anh đi xa, Sầm Diên nghiêm túc phê bình Giang Kỳ Cảnh: "Tiểu Cảnh, sau này không được bất lịch sự như vậy."
Cô dịu dàng, dễ nói chuyện, nhưng luôn cứng rắn trong vấn đề này.
Giang Kỳ Cảnh không đáp, ánh mắt nhìn đi chỗ khác.
Sầm Diên khẽ thở dài: "Tiểu Cảnh, xét về tuổi tác, em cũng nên gọi Thương Đằng một tiếng "anh". Chị biết em không thích anh ấy, nhưng phép lịch sự cơ bản vẫn phải có, biết chưa?"
Giang Kỳ Cảnh miễn cưỡng gật đầu: "Đã biết."
Sầm Diên bước tới, thắt lại chiếc cà vạt bị lỏng cho cậu: "Tiểu Cảnh đã lớn rồi, thành người lớn rồi."
Khi còn nhỏ, Giang Kỳ Cảnh cũng không thân thiết với cô.
Bản thân cậu có chút kiêu ngạo, dù là trong lòng rất để ý, cậu cũng sẽ không thể hiện ra ngoài mặt. Từ nhỏ đến lớn đều như vậy, vì thế mọi người luôn hiểu lầm, cảm thấy cậu không dễ hòa đồng.
Nhưng Sầm Diên biết, cậu cũng là một cậu bé ngoan, biết nghĩ cho người khác.
Hỗn thế ma vương trước kia cũng đã trở thành một nghệ thuật gia được người khác kính trọng và ngưỡng mộ. Nhìn Giang Kỳ Cảnh trong bộ vest chỉnh tề, không biết vì sao, Sầm Diên đột nhiên cảm thấy rất xúc động.
Sau khi được đón về, điều duy nhất để biết ơn là cô đã không bỏ lỡ quá trình trưởng thành của cậu.
Nhìn thấy nước mắt trên mặt cô, Giang Kỳ Cảnh kinh hoảng: "Có chỗ nào không thoải mái sao?"
Sầm Diên lắc đầu, lau nước mắt: "Không sao."
Có thể là sau khi bị bệnh, con người trở nên đặc biệt cảm tính. Chút điều nhỏ nhặt cũng có thể tác động tới cô.
Sầm Diên không thể ở đây quá lâu, trong phòng triển lãm không có ghế, đứng lâu cũng mệt.
Giang Kỳ Cảnh nói muốn đưa cô về, nhưng một nhóm người nhanh chóng tập trung xung quanh và hỏi cậu về linh cảm sáng tác cho triển lãm tiếp theo.
Sầm Diên cười nói: "Đi đi, không cần lo lắng cho chị."
Giang Kỳ Cảnh vẫn chưa yên tâm, nhưng cậu quả thật không thể rời đi, dù sao đây cũng là buổi triển lãm đầu tiên của mình, cậu không thể về trước.
Sầm Diên không làm phiền cậu nữa, mặc áo khoác rồi rời đi.
Thương Đằng đang đợi ở bên ngoài, nơi cô vừa ra cửa là có thể nhìn thấy ngay.
Trước đây, khi rảnh rỗi, anh sẽ hút một điếu thuốc cho đỡ buồn chán, nhưng hôm nay đợi lâu như vậy, anh thậm chí còn chưa động đến hộp thuốc lá.
Chỉ lặng lẽ đứng đó.
Sầm Diên bước tới: "Sao anh không ngồi trong xe đợi, không lạnh sao?"
Anh nói, "Sợ em không thể tìm thấy anh."
Sầm Diên cười nói: "Em nhận ra xe của anh."
Thương Đằng nhẹ ừ một tiếng, mở cửa ghế phụ: "Bên trong có thảm lông, rất sạch sẽ."
Sầm Diên cảm ơn và ngồi vào.
Thảm lông có họa tiết những bông hoa nhỏ, Sầm Diên hỏi: "Dì Hà mua à?"
Thương Đằng nhìn kính chiếu hậu, chuyển hướng lái: "Anh mua."
Cô hơi kinh ngạc: "Ồ?"
Khó có thể tưởng tượng được, Thương Đằng lại đích thân đến trung tâm thương mại để mua vật dụng hàng ngày, lại còn là kiểu hoa nhỏ chỉ có con gái mới thích thế này.
Nhưng thực ra, Thương Đằng đã làm rất nhiều việc mà trước đây cô cho rằng anh sẽ không bao giờ làm.
Ví dụ, trên người lúc nào cũng mang theo kẹo dâu tây mà cô thích.
-
Vị trí nơi này quá hẻo lánh, cộng thêm kẹt xe, phải hơn hai tiếng đồng hồ mới lái xe về đến nhà.
Sầm Diên chợp mắt giữa chừng và bị đánh thức bởi đèn xe của chiếc xe tải trên con đường bên cạnh.
Bên trong xe tối om, đèn không bật, chỉ có một mình cô, Thương Đằng đã không còn ở ghế lái.
Cô nghi ngờ mở cửa kính xe và nhìn ra bên ngoài.
Thương Đằng đứng bên cạnh vành đai xanh, có lẽ là đang trả lời điện thoại, vẻ mặt lộ ra không rõ ràng, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có.
Vì vậy, Sầm Diên có thể kết luận, hẳn không phải là vấn đề công việc, mà là một cuộc gọi từ nhà.
Cuối cùng, anh cau mày và cúp máy.
Anh đi tới, dừng lại bên ngoài xe một lúc, mở cửa rất nhẹ.
Nhìn thấy Sầm Diên ngồi thẳng, anh cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Đánh thức em hả?"
Sầm Diên lắc đầu, cởi dây an toàn: "Vừa mới tỉnh."
"Ừ."
Sau khi rời khỏi bãi đậu xe, Thương Đằng cởi áo khoác, mặc cho Sầm Diên.
Ban đêm trời lạnh, gió lớn, anh sợ Sầm Diên bị cảm.
Sầm Diên lần này không từ chối, tay giữ vai áo, tránh để nó trượt xuống.
"Trong nhà gọi tới?"
"Ừ."
Sầm Diên quan sát biểu hiện của anh, thấy không có gì thay đổi. Dường như anh đã quen với việc không để lộ bất cứ điều gì.
Dù khổ sở thế nào anh cũng sẽ không thể hiện ra.
Điều này không xấu, nhưng cũng không tính là tốt.
Nếu là người chồng trong hôn nhân, sự bình tĩnh xử lý mọi chuyện của anh có thể mang lại cho nửa kia cảm giác an toàn, nhưng cũng khiến đối phương cảm thấy hụt hẫng.
Với một người thậm chí một chút tâm lý cũng không muốn để lộ, làm sao có thể sớm chiều ở chung?
Tất nhiên, tiền đề của tất cả những điều này là hai người kết hợp vì tình yêu.
Bây giờ nhìn lại, Sầm Diên cũng không cảm thấy cuộc hôn nhân kia của họ được coi là hôn nhân, cùng lắm là hợp tác cùng chung sống 2 năm mà thôi.
Thậm chí còn không đăng ký kết hôn.
Giọng Sầm Diên nhẹ nhàng: "Thể hiện nỗi buồn ra ngoài cũng không vi phạm bất cứ điều luật nào."
"Nhưng nếu bây giờ anh ôm em, có bị coi là quấy rối không?"
Sầm Diên sững sờ: "Hả?"
Nhìn thấy phản ứng của cô, Thương Đằng đột nhiên cảm thấy tâm trạng chán nản vì những chuyện vặt vãnh ở nhà đã tan thành mây khói.
Anh cười xoa tóc cô: "Đó là cách anh thể hiện nỗi buồn, đã thuộc phạm trù bất hợp pháp rồi."
Loại hành động này dường như không hề thích hợp với hai người bọn họ, nhưng Thương Đằng lại làm rất tự nhiên.
Vì vậy mà Sầm Diên trở thành người không phản ứng kịp.
Nếu ánh mắt cô tốt hơn, không chừng có thể đã nhìn thấy khuôn mặt hơi đỏ lên của Thương Đằng trong khoảnh khắc anh quay người đi.
-
Sầm Diên không nhớ quá lâu về hành động xoa đầu kia, tắm rửa xong liền đi ngủ.
Ngược lại, kẻ khởi xướng lại mất ngủ.
Trong phòng không bật đèn, ánh sáng yếu ớt duy nhất còn lại trong phòng được chiếu vào từ bên ngoài tấm rèm đóng chặt.
Thương Đằng ngồi dậy, trên người mặc bộ quần áo rộng rãi màu xám, nửa khuôn mặt ẩn vào bóng tối.
Anh nhìn chằm chằm vào bàn tay trái của mình rất lâu.
Nghĩ đến việc vừa rồi còn cố tránh đụng tới bàn tay này khi tắm, anh cau mày ghét bỏ.
Quá ngu ngốc, ngốc đến nỗi không giống chuyện mà anh có thể làm ra.
Cuộc điện thoại kia là bà Kỷ gọi, bảo đưa Sầm Diên về nhà ăn cơm.
Bà dường như luôn có tâm thái "một điều nhịn, chín điều lành". Quá khứ đã qua, người một nhà thì không nên có hận thù.
Bà luôn nghĩ mọi chuyện rất đơn giản, nhưng Thương Đằng trước giờ chưa từng trách bà.
Suy cho cùng thì cuộc sống của bà cũng không được như ý, cưới một người không yêu bà, mà bà cũng không yêu người ta. Nếu không có loại tâm lý tạm gọi là cởi mở, chỉ sợ bà đã bị trầm cảm từ lâu.
Nhưng bà không nên áp đặt suy nghĩ của mình lên người anh.
Anh không định đưa Sầm Diên trở lại. Cô bây giờ cần một môi trường tốt để dưỡng bệnh, mà không phải để xem một đám người diễn cảnh gia đình hòa thuận.
Bởi vì công việc kinh doanh khá ổn thỏa, tiến độ rời khỏi Tầm Thành của Sầm Diên cũng bị rút ngắn đi rất nhiều.
Cô nhìn số dư tài khoản, nửa năm nữa thôi, cô sẽ có thể trở lại trấn Dung mà không cần băn khoăn gì nữa.
Đến lúc đó, cô sẽ mua một ngôi nhà riêng có sân vườn, hưởng thụ cuộc sống nghỉ hưu sớm với mẹ Châu và Bánh Quy.
Thấy cô vui vẻ cười, Đồ Huyên Huyên ngồi xuống, hỏi cô: "Chị đang nhìn gì mà vui vậy."
Sầm Diên khóa màn hình điện thoại, mở ngăn kéo lấy hai hộp sôcôla đưa cho cô ấy.
Đồ Huyên Huyên lấy làm nghi hoặc: "Sao đột nhiên cho em cái này?"
Dường như đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô ấy cười mờ ám: "Chẳng lẽ chị Sầm Diên và anh rể đã tái hợp rồi sao?"
Sầm Diên mỉm cười: "Là tặng cho em và Hứa Tảo."
Đồ Huyên Huyên đỏ mặt: "Chị biết hết rồi sao?"
Cô ấy còn tưởng bình thường đã che giấu khá tốt.
Sầm Diên đóng ngăn kéo lại, nhẹ giọng trêu chọc: "Hai người ngày nào cũng mắt đi mày lại dưới mí mắt của chị. Nếu chị còn không nhận ra thì có đôi mắt này để làm cảnh à."
Đồ Huyên Huyên ôm sô cô la cười ngọt ngào: "Cũng không phải chính thức ở bên nhau, chỉ là thử thử thôi."
Cô ấy dường như rất quan tâm việc Sầm Diên và Thương Đằng có thể quay lại với nhau hay không.
Dù sao thì đối với người nhan khống nghiêm trọng, không có gì đẹp mắt hơn chuyện nhìn hai người đẹp yêu nhau.
"Chị Sầm Diên, em thấy anh rể cũ luôn đối tốt với chị, chị thật sự không định tái hợp với anh ấy sao?"
Hai từ "tái hợp" này có vẻ không thích hợp với họ.
Sầm Diên không nói, cô như chìm trong suy nghĩ. Nhưng nghĩ đến điều gì, ngay cả chính cô cũng không biết.
Thương Đằng vẫn như cũ, đến đón cô mỗi ngày, rõ ràng là công ty ở hướng ngược chiều, nhưng anh sẽ đi đường vòng rồi về sớm hơn một tiếng để tránh cho cô đợi lâu.
Khi cửa hàng không bận, Sầm Diên sẽ để Đồ Huyên Huyên và Hứa Tảo về trước.
Người trẻ tuổi yêu đương, dường như luôn cần rất nhiều thời gian.
Xem sổ sách hồi lâu, mắt hơi mỏi, Sầm Diên nhỏ thuốc nhỏ mắt rồi nhắm mắt ngồi đó.
Chờ khi sự mệt mỏi biến mất, cô mở mắt ra, không biết Thương Đằng đã đến từ lúc nào.
Anh chỉ đứng đó, không phát ra chút tiếng động.
Sầm Diên hỏi: "Anh tới bao lâu rồi?"
"Chưa lâu."
Sầm Diên gập sổ lại: "Chờ một chút, em đi thay quần áo."
Thương Đằng gật đầu.
Cô mở cửa bước vào phòng.
Thương Đằng đứng bên ngoài đợi cô, nhìn thấy tập phác thảo trên bàn, anh do dự một chút, nhưng vẫn mở ra liếc thoáng qua.
Hẳn tất cả đều do cô vẽ khi buồn chán, có hoa cỏ, cũng có chân dung.
Trang thứ ba, là một đôi mắt.
Thương Đằng đã quá quen thuộc với đôi mắt này, mỗi bức đều ghi chú thời gian, đôi mắt này được vẽ cách đây vài tháng.
Mỗi lần mở tập phác thảo, nhìn thấy đôi mắt này, có lẽ cô đều sẽ nghĩ tới Kỷ Thừa.
Khi nhìn anh, liệu có phải cô cũng đang nỗ lực tìm kiếm hình bóng tồn tại của một người khác trên người anh hay không.
Nếu là Thương Đằng của trước đây thì sẽ hành động như thế nào?
Xé bức tranh này, rồi bỏ đi không nói một lời, sống một cuộc sống như thường lệ, mặc kệ những cuộc điện thoại của cô, làm lơ sự quan tâm của cô.
Sầm Diên mở cửa đi ra: "Chờ lâu rồi hả."
Thương Đằng khép lại tập phác thảo, nhẹ nhàng nói: "Không lâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.