Chương 43: .1: Kịch Liệt (3)
Ương Noãn
17/02/2024
Tống Lai Yên phát sốt, đo nhiệt độ xong thì nằm trên giường truyền dịch.
Cô nhắm chặt hai mắt, bờ môi nhợt nhạt không có chút huyết sắc nào, mặt cũng trắng bệch như tờ giấy. Điều này khiến Tô Bội Tình nhớ đến nhiều năm trước, vào ngày cha cô mất, cô cũng là bộ dáng đáng thương như thế này.
Cho dù mọi chuyện có như thế nào đi nữa thì Tống Lai Yên cũng vẫn chỉ là một đứa bé. Tô Bội Tình cảm thấy hôm qua mình hơi quá đáng, bà ta cũng biết con gái hiện giờ chắc chắn không muốn nhìn thấy mình nên cũng không ở trong phòng ngủ quá lâu, xuống bếp nấu cháo cho cô.
Chung Hành đến lớp đã thấy Tống Lai Yên đang ngồi ở đó, trong lòng cậu ta lại cảm thấy khó chịu vô cùng. Rõ ràng cậu ta biết Tống Lai Yên như thế nào, lý trí cảnh cáo cậu ta không được tiếp tục lún sâu nữa, nhưng trái tim lại khó mà làm theo.
Đến giờ nghỉ trưa, Chung Hành cố tình đi qua dãy nhà của lớp năm hai, lại phát hiện ra Mạc Nhiên không ở đây, cậu ta lại càng tức giận hơn.
Vốn dĩ định tính sổ với Mạc Nhiên một trận. Một là, tại sao hắn lại dám âm thầm cướp đoạt người con gái mà cậu ta thích. Hai là, tối hôm qua Tống Lai Yên gặp phải cảnh khốn khó như thế, hắn là bạn trai mà lại mặc kệ cô? Thật là đáng giận!
Tại sao Tô Bội Tình lại tức giận như vậy? Thực ra Tống Lai Yên yêu đương ai cũng không đến mức bị chửi đến trình độ như thế kia, nhưng nếu cô yêu Mạc Nhiên thì chính là loạn luân- mức độ nghiêm trọng tăng lên gấp trăm lần.
Mạc Nhiên gọi hai cuộc điện thoại, Tống Lai Yên đều không nghe.
Hắn nghiêng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, gương mặt lãnh đạm hiếm khi lộ ra một tia nôn nóng.
Mạc Chỉ Lan phát hiện ra sự khác thường của hắn thì ho nhẹ một tiếng.
Nhưng Mạc Nhiên làm như không nghe thấy, vẫn tiếp tục đứng lên, đi ra ngoài không quay đầu lại.
Cách Hạ ngồi cạnh hắn lập tức đi theo hắn ra ngoài.
“Cậu bỏ đi giữa chừng như thế không lễ phép một chút nào.”
Hắn không để ý tới cô ta, cũng không dừng bước.
“Này, này!” Cách Hạ ở sau lưng hắn bỗng nhiên cao giọng: “Cậu đi đâu đấy? Lát nữa tôi phải nói với dì Mạc thế nào đây?”
Mạc Nhiên hoàn toàn không phản ứng lại, cô ta tức giận đến mức giậm chân tại chỗ, đang chuẩn bị đuổi theo thì Mạc Chỉ Lan lại đẩy cửa xuất hiện, bình tĩnh nói một câu: “Tiểu Hạ, không cần quan tâm đến nó, cứ để nó tùy tiện như thế đi.”
Bà ta cũng biết mình căn bản không quản được đứa con trai này nữa.
Mạc Nhiên có chìa khóa, nhưng vừa mới mở cửa ra thì lại đụng phải Tô Bội Tình.
Hắn vẫn như cũ, không có ý định chào hỏi, bầu không khí lạnh lẽo vô cùng, thậm chí còn có chút cảm giác giằng co.
Hắn cảm thấy ánh mắt của bà ta rất quái dị.
Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì, có lẽ là ngay tối hôm qua.
Nhưng tất nhiên Tô Bội Tình sẽ không nói cho hắn biết nguyên nhân là gì. Mạc Nhiên cũng không thèm để ý đến bà ta, đi thẳng lên lầu bốn- phòng ngủ của hắn.
Thực ra hắn vẫn luôn là một đại thiếu gia làm mọi chuyện theo ý mình, nhưng từ khi bắt đầu mối quan hệ anh em yêu đương này thì hắn đã bắt đầu phải che giấu và diễn trò. Bởi vì cô nên hắn mới nhẫn nại như thế.
Cũng rất nhiều lần hắn không chịu nổi, không muốn che giấu nữa, nhưng là Tống Lai Yên một mực kéo lấy hắn, cầu xin hắn: “Anh, anh đừng nói ra, em sẽ bị giết chết mất.”
Mạc Nhiên nhìn chằm chằm đồng hồ, mỗi phút mỗi giây đều là dày vò. Nửa tiếng trôi qua, hắn lại xuống lầu một lần nữa.
Bên dưới không có động tĩnh gì, giống như cả Tống Lai Yên và Tô Bội Tình đều đang ở trong phòng riêng.
Hắn nghe thấy tiếng nước chảy tí tách, nhưng không vội vào phòng tắm mà đẩy cửa phòng ngủ của cô ra trước. Trên tủ đầu giường có một cái khay, bên trong là một bát cháo đang bốc hơi nghi ngút.
Cô ốm rồi. Hắn lập tức đưa ra kết luận này.
Trong phòng tắm hơi nước mịt mù, Tống Lai Yên cúi đầu, ánh mắt nhìn vào giữa hai chân mình.
Cô thực sự vô cùng thấp hèn sao?
Mười lăm tuổi đã làm tình với đàn ông là chuyện đáng khinh thường lắm à?
Cô yêu Mạc Nhiên, muốn trao thân cho hắn, chuyện này là sai sao?
Cô vị thành niên đã yêu hắn, là sai sao?
Có phải là không nên tiếp tục chuyện này nữa?
Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu thì bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
Cô căng thẳng ngẩng đầu lên, gắt gao nhìn về phía cửa kính mờ mờ. Ai sẽ gõ cửa chứ? Chỉ có một người.
Sau khi ý thức được người đó là ai, toàn thân cô đều thả lỏng, nhưng hốc mắt lại không nhịn được mà đỏ bừng lên.
“Cách!” Cửa mở ra, thân thể trần truồng ướt nhẹp của cô hoàn toàn lọt vào tầm mắt hắn.
Thân thể mềm mại không chút phòng bị nhào về phía hắn. Mạc Nhiên ôm lấy cô, tiện tay khóa trái cửa lại.
“Hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”
Cô nhắm chặt hai mắt, bờ môi nhợt nhạt không có chút huyết sắc nào, mặt cũng trắng bệch như tờ giấy. Điều này khiến Tô Bội Tình nhớ đến nhiều năm trước, vào ngày cha cô mất, cô cũng là bộ dáng đáng thương như thế này.
Cho dù mọi chuyện có như thế nào đi nữa thì Tống Lai Yên cũng vẫn chỉ là một đứa bé. Tô Bội Tình cảm thấy hôm qua mình hơi quá đáng, bà ta cũng biết con gái hiện giờ chắc chắn không muốn nhìn thấy mình nên cũng không ở trong phòng ngủ quá lâu, xuống bếp nấu cháo cho cô.
Chung Hành đến lớp đã thấy Tống Lai Yên đang ngồi ở đó, trong lòng cậu ta lại cảm thấy khó chịu vô cùng. Rõ ràng cậu ta biết Tống Lai Yên như thế nào, lý trí cảnh cáo cậu ta không được tiếp tục lún sâu nữa, nhưng trái tim lại khó mà làm theo.
Đến giờ nghỉ trưa, Chung Hành cố tình đi qua dãy nhà của lớp năm hai, lại phát hiện ra Mạc Nhiên không ở đây, cậu ta lại càng tức giận hơn.
Vốn dĩ định tính sổ với Mạc Nhiên một trận. Một là, tại sao hắn lại dám âm thầm cướp đoạt người con gái mà cậu ta thích. Hai là, tối hôm qua Tống Lai Yên gặp phải cảnh khốn khó như thế, hắn là bạn trai mà lại mặc kệ cô? Thật là đáng giận!
Tại sao Tô Bội Tình lại tức giận như vậy? Thực ra Tống Lai Yên yêu đương ai cũng không đến mức bị chửi đến trình độ như thế kia, nhưng nếu cô yêu Mạc Nhiên thì chính là loạn luân- mức độ nghiêm trọng tăng lên gấp trăm lần.
Mạc Nhiên gọi hai cuộc điện thoại, Tống Lai Yên đều không nghe.
Hắn nghiêng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, gương mặt lãnh đạm hiếm khi lộ ra một tia nôn nóng.
Mạc Chỉ Lan phát hiện ra sự khác thường của hắn thì ho nhẹ một tiếng.
Nhưng Mạc Nhiên làm như không nghe thấy, vẫn tiếp tục đứng lên, đi ra ngoài không quay đầu lại.
Cách Hạ ngồi cạnh hắn lập tức đi theo hắn ra ngoài.
“Cậu bỏ đi giữa chừng như thế không lễ phép một chút nào.”
Hắn không để ý tới cô ta, cũng không dừng bước.
“Này, này!” Cách Hạ ở sau lưng hắn bỗng nhiên cao giọng: “Cậu đi đâu đấy? Lát nữa tôi phải nói với dì Mạc thế nào đây?”
Mạc Nhiên hoàn toàn không phản ứng lại, cô ta tức giận đến mức giậm chân tại chỗ, đang chuẩn bị đuổi theo thì Mạc Chỉ Lan lại đẩy cửa xuất hiện, bình tĩnh nói một câu: “Tiểu Hạ, không cần quan tâm đến nó, cứ để nó tùy tiện như thế đi.”
Bà ta cũng biết mình căn bản không quản được đứa con trai này nữa.
Mạc Nhiên có chìa khóa, nhưng vừa mới mở cửa ra thì lại đụng phải Tô Bội Tình.
Hắn vẫn như cũ, không có ý định chào hỏi, bầu không khí lạnh lẽo vô cùng, thậm chí còn có chút cảm giác giằng co.
Hắn cảm thấy ánh mắt của bà ta rất quái dị.
Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì, có lẽ là ngay tối hôm qua.
Nhưng tất nhiên Tô Bội Tình sẽ không nói cho hắn biết nguyên nhân là gì. Mạc Nhiên cũng không thèm để ý đến bà ta, đi thẳng lên lầu bốn- phòng ngủ của hắn.
Thực ra hắn vẫn luôn là một đại thiếu gia làm mọi chuyện theo ý mình, nhưng từ khi bắt đầu mối quan hệ anh em yêu đương này thì hắn đã bắt đầu phải che giấu và diễn trò. Bởi vì cô nên hắn mới nhẫn nại như thế.
Cũng rất nhiều lần hắn không chịu nổi, không muốn che giấu nữa, nhưng là Tống Lai Yên một mực kéo lấy hắn, cầu xin hắn: “Anh, anh đừng nói ra, em sẽ bị giết chết mất.”
Mạc Nhiên nhìn chằm chằm đồng hồ, mỗi phút mỗi giây đều là dày vò. Nửa tiếng trôi qua, hắn lại xuống lầu một lần nữa.
Bên dưới không có động tĩnh gì, giống như cả Tống Lai Yên và Tô Bội Tình đều đang ở trong phòng riêng.
Hắn nghe thấy tiếng nước chảy tí tách, nhưng không vội vào phòng tắm mà đẩy cửa phòng ngủ của cô ra trước. Trên tủ đầu giường có một cái khay, bên trong là một bát cháo đang bốc hơi nghi ngút.
Cô ốm rồi. Hắn lập tức đưa ra kết luận này.
Trong phòng tắm hơi nước mịt mù, Tống Lai Yên cúi đầu, ánh mắt nhìn vào giữa hai chân mình.
Cô thực sự vô cùng thấp hèn sao?
Mười lăm tuổi đã làm tình với đàn ông là chuyện đáng khinh thường lắm à?
Cô yêu Mạc Nhiên, muốn trao thân cho hắn, chuyện này là sai sao?
Cô vị thành niên đã yêu hắn, là sai sao?
Có phải là không nên tiếp tục chuyện này nữa?
Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu thì bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
Cô căng thẳng ngẩng đầu lên, gắt gao nhìn về phía cửa kính mờ mờ. Ai sẽ gõ cửa chứ? Chỉ có một người.
Sau khi ý thức được người đó là ai, toàn thân cô đều thả lỏng, nhưng hốc mắt lại không nhịn được mà đỏ bừng lên.
“Cách!” Cửa mở ra, thân thể trần truồng ướt nhẹp của cô hoàn toàn lọt vào tầm mắt hắn.
Thân thể mềm mại không chút phòng bị nhào về phía hắn. Mạc Nhiên ôm lấy cô, tiện tay khóa trái cửa lại.
“Hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.