Chương 45: .1: Luân Hãm (1)
Ương Noãn
17/02/2024
Sau khi đo xong nhiệt độ, Mạc Nhiên hỏi bác sĩ: “Tình hình của cô ấy thế nào?”
“Sáng nay truyền hai chai dịch, hiện giờ đã hạ sốt rồi.”
“Còn nữa, mặt cô ấy làm sao thế?”
Bác sĩ ban đầu cũng không phát hiện ra có điều gì khác thường, nghe Mạc Nhiên hỏi thế thì mới để ý, nhận ra gương mặt trắng nõn của Tống Lai Yên lưu lại một vết đỏ nhàn nhạt.
Tống Lai Yên nhỏ giọng nói: “Không có việc gì...”
Mạc Nhiên không để ý lời cô, chờ đợi bác sĩ lên tiếng.
“Mạc thiếu gia, đây là vết tụ máu, mấy ngày sau là sẽ tiêu tan thôi, không cần quá lo lắng.”
“Tụ máu là do bị đánh à?” Hắn hỏi.
Bác sĩ còn chưa kịp lên tiếng thì Tống Lai Yên đã vội vàng trả lời: “Không phải.”
Mạc Nhiên nhìn cô một cái, cô lập tức cầu xin: “Anh, anh đừng truy cứu đến cùng nữa được không? Em không sao đâu...”
Mạc Nhiên coi cô như một bảo bối dễ vỡ, cho dù trong lúc ân ái cũng không nỡ lưu lại bất cứ vết đỏ nào trên người cô, tất nhiên rõ ràng mọi tấc da thịt của cô như trong lòng bàn tay nào, vết thương nhỏ cỡ nào hắn cũng có thể phát hiện kịp thời.
Bác sĩ nói: “Nếu Mạc thiếu gia không yên lòng thì tôi có thể kê chút thuốc tiêu bầm, bôi vào thì máu tụ sẽ nhanh tan hơn một chút.”
Mạc Nhiên lại hỏi: “Cô ấy có thể vận động mạnh không?”
Bác sĩ không hiểu tại sao hắn lại hỏi như vậy, nhưng vẫn nhiệt tình trả lời: “Đã hạ sốt rồi, có thể.”
Tống Lai Yên đỏ bừng mặt, níu lấy góc áo Mạc Nhiên.
“Tô Bội Tình có nói khi nào bà ta trở về không?”
“Bà ấy bảo tôi ở đây khoảng hai giờ.”
Mạc Nhiên nghe xong thì gật đầu: “Được rồi, ông ra ngoài đi.”
Bác sĩ không hiểu gì, nhưng cũng không tiện nói nhiều, nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc rồi đi ra ngoài. Cửa phòng vang lên tiếng đóng cửa, Mạc Nhiên lập tức tới ôm lấy Tống Lai Yên.
Cô mặc một chiếc váy rộng, lúc này đã bị hắn vén lên tới tận vai.
Bên trong cô không mặc áo ngực, để lộ ra bầu ngực nhỏ nhắn xinh xắn.
Hắn tùy tiện bắt được nụ hoa mềm mại của cô, ngậm vào trong miệng, liếm láp.
Núm vú của cô không chịu được kích thích mà lập tức trở nên cương cứng.
Nhưng đối với Mạc Nhiên mà nói thì tiếp xúc như thế này vẫn chưa đủ, hắn mò tay xuống, đặt lên quần lót của cô.
Cô lập tức luống cuống, nhỏ giọng hô một tiếng: “Không muốn...”
Bàn tay của hắn dán lên nơi tư mật nóng hổi của cô, nhịn không được mà run rẩy: “Anh...”
Lớp vải của quần lót quá mỏng và nhỏ, bị hắn tùy tiện đột phá vòng tuyến. Cô có thể cảm nhận được rõ ràng đầu ngón tay của hắn đang tham lam phác họa hình dáng nơi đó của mình, dùng sức ma sát.
Cả người cô vã mồ hôi, chất lỏng ở bên trong bắt đầu rỉ ra. Cô đành phải nhanh chóng kẹp chặt hai chân lại, cũng kẹp luôn cả tay của Mạc Nhiên.
“Đừng... Đừng làm...” Cô liên tiếp từ chối như vậy chỉ sợ Mạc Nhiên sẽ giận, lập tức giải thích với hắn: “Không phải em không thích, chỉ là em sợ bản thân mình sẽ làm nhiều đến hư, sẽ nghiện!”
Ngay cả giọng nói từ chối của cô cùng mềm mại vô cùng, không giống như phủ nhận mà là đang thương lượng với hắn. Hôm nay Mạc Nhiên cho dù không vui thế nào thì cũng không thể nào nổi giận với cô được, hắn nhẫn nại hỏi: “Tại sao?”
“Em... Em mới năm nhất, sớm như vậy đã làm tình, là... Là cô gái hư.”
Mạc Nhiên nghe xong thì khóe miệng hơi mấp máy một chút, ánh mắt mang theo vẻ khinh thường, giống như câu nói của cô thực sự rất ngu xuẩn. Nhưng mà vẻ tự trách và ấm ức trên mặt Tống Lai Yên lại khiến hắn đau lòng vô cùng.
“Em không muốn trở thành một cô gái phóng đãng, cảm giác như bản thân rất bẩn.”
Bẩn? Từ ngữ cô dùng thật khó nghe.
Cô phát hiện ra sắc mặt của hắn trở nên lạnh hơn, nghĩ thầm không biết có phải mình lại nói sai cái gì không, nhưng lại chỉ thấy Mạc Nhiên ôm chặt lấy mình hơn. Sau đó đứng dậy.
“Đi đâu vậy?” Tống Lai Yên sợ hãi hỏi, nhưng Mạc Nhiên lại không trả lời.
Hắn đi thẳng một đường vào phòng tắm.
Hắn khóa cửa lại, chống cô lên tường. Hai tay hắn vén váy cô lên, chuẩn bị tuột quần lót của cô xuống.
Hành động đột nhiên này khiến cô sợ hãi vô cùng, liên tục đẩy tay hắn ra, thậm chí còn hơi hốt hoảng: “Anh!”
Hắn hiếm khi không nghe lời cô, tiếp tục giật xuống lớp vải che chắn của cô.
Nơi riêng tư lập tức bị lộ ra, cô co quắp người lại, cố gắng kẹp chặt chân lại.
Hắn ôm ngang cô lên, cô căng thẳng đến mức quên luôn cả giãy dụa. Mãi đến khi bờ mông bị đặt lên bồn rửa mặt lạnh buốt thì cô mới lấy lại tinh thần, Tống Lai Yên ngẩng đầu lên, phát hiện bản thân đang đối mặt với một tấm gương rộng lớn.
Hắn ôm cô từ phía sau, tách hai chân cô ra.
Cô vội vàng nhắm mắt lại, giọng nói cũng run lên: “Đừng như vậy... Anh... Đừng mà...”
Hắn dán lên tai cô, khẽ hôn một cái. Hơi thở nóng rực phả lên gáy cô. Tống Lai Yên không nhịn được mà run rẩy, giống như rơi vào bẫy của con mồi, không ngừng giãy dụa trong lòng hắn.
“Đừng sợ, anh sẽ không làm tổn thương em.”
Cô tất nhiên tin tưởng hắn, nhưng cô vẫn sợ. Tống Lai Yên nhìn thẳng vào mắt hắn, vừa hoảng sợ vừa do dự hỏi: “Anh... Anh muốn làm gì?”
“Dạng chân ra được không?” Chỉ đối với cô thì Mạc Nhiên mới có thể dùng giọng điệu thương lượng như thế, cũng cố gắng khắc chế dục vọng của mình như thế.
Cô dùng sức lắc đầu: “Không!”
“Yên Yên.” Hắn trầm giọng gọi cô, lại là cách xưng hô thân mật này: “Nghe lời, chỉ lần này thôi.”
Cô nghiêng mặt sang chỗ khác, không muốn nhìn bản thân mình trong gương: “Tại sao phải làm loại chuyện xấu hổ này... Hu hu...” Giọng nói của cô khiến người ta đau lòng.
“Sáng nay truyền hai chai dịch, hiện giờ đã hạ sốt rồi.”
“Còn nữa, mặt cô ấy làm sao thế?”
Bác sĩ ban đầu cũng không phát hiện ra có điều gì khác thường, nghe Mạc Nhiên hỏi thế thì mới để ý, nhận ra gương mặt trắng nõn của Tống Lai Yên lưu lại một vết đỏ nhàn nhạt.
Tống Lai Yên nhỏ giọng nói: “Không có việc gì...”
Mạc Nhiên không để ý lời cô, chờ đợi bác sĩ lên tiếng.
“Mạc thiếu gia, đây là vết tụ máu, mấy ngày sau là sẽ tiêu tan thôi, không cần quá lo lắng.”
“Tụ máu là do bị đánh à?” Hắn hỏi.
Bác sĩ còn chưa kịp lên tiếng thì Tống Lai Yên đã vội vàng trả lời: “Không phải.”
Mạc Nhiên nhìn cô một cái, cô lập tức cầu xin: “Anh, anh đừng truy cứu đến cùng nữa được không? Em không sao đâu...”
Mạc Nhiên coi cô như một bảo bối dễ vỡ, cho dù trong lúc ân ái cũng không nỡ lưu lại bất cứ vết đỏ nào trên người cô, tất nhiên rõ ràng mọi tấc da thịt của cô như trong lòng bàn tay nào, vết thương nhỏ cỡ nào hắn cũng có thể phát hiện kịp thời.
Bác sĩ nói: “Nếu Mạc thiếu gia không yên lòng thì tôi có thể kê chút thuốc tiêu bầm, bôi vào thì máu tụ sẽ nhanh tan hơn một chút.”
Mạc Nhiên lại hỏi: “Cô ấy có thể vận động mạnh không?”
Bác sĩ không hiểu tại sao hắn lại hỏi như vậy, nhưng vẫn nhiệt tình trả lời: “Đã hạ sốt rồi, có thể.”
Tống Lai Yên đỏ bừng mặt, níu lấy góc áo Mạc Nhiên.
“Tô Bội Tình có nói khi nào bà ta trở về không?”
“Bà ấy bảo tôi ở đây khoảng hai giờ.”
Mạc Nhiên nghe xong thì gật đầu: “Được rồi, ông ra ngoài đi.”
Bác sĩ không hiểu gì, nhưng cũng không tiện nói nhiều, nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc rồi đi ra ngoài. Cửa phòng vang lên tiếng đóng cửa, Mạc Nhiên lập tức tới ôm lấy Tống Lai Yên.
Cô mặc một chiếc váy rộng, lúc này đã bị hắn vén lên tới tận vai.
Bên trong cô không mặc áo ngực, để lộ ra bầu ngực nhỏ nhắn xinh xắn.
Hắn tùy tiện bắt được nụ hoa mềm mại của cô, ngậm vào trong miệng, liếm láp.
Núm vú của cô không chịu được kích thích mà lập tức trở nên cương cứng.
Nhưng đối với Mạc Nhiên mà nói thì tiếp xúc như thế này vẫn chưa đủ, hắn mò tay xuống, đặt lên quần lót của cô.
Cô lập tức luống cuống, nhỏ giọng hô một tiếng: “Không muốn...”
Bàn tay của hắn dán lên nơi tư mật nóng hổi của cô, nhịn không được mà run rẩy: “Anh...”
Lớp vải của quần lót quá mỏng và nhỏ, bị hắn tùy tiện đột phá vòng tuyến. Cô có thể cảm nhận được rõ ràng đầu ngón tay của hắn đang tham lam phác họa hình dáng nơi đó của mình, dùng sức ma sát.
Cả người cô vã mồ hôi, chất lỏng ở bên trong bắt đầu rỉ ra. Cô đành phải nhanh chóng kẹp chặt hai chân lại, cũng kẹp luôn cả tay của Mạc Nhiên.
“Đừng... Đừng làm...” Cô liên tiếp từ chối như vậy chỉ sợ Mạc Nhiên sẽ giận, lập tức giải thích với hắn: “Không phải em không thích, chỉ là em sợ bản thân mình sẽ làm nhiều đến hư, sẽ nghiện!”
Ngay cả giọng nói từ chối của cô cùng mềm mại vô cùng, không giống như phủ nhận mà là đang thương lượng với hắn. Hôm nay Mạc Nhiên cho dù không vui thế nào thì cũng không thể nào nổi giận với cô được, hắn nhẫn nại hỏi: “Tại sao?”
“Em... Em mới năm nhất, sớm như vậy đã làm tình, là... Là cô gái hư.”
Mạc Nhiên nghe xong thì khóe miệng hơi mấp máy một chút, ánh mắt mang theo vẻ khinh thường, giống như câu nói của cô thực sự rất ngu xuẩn. Nhưng mà vẻ tự trách và ấm ức trên mặt Tống Lai Yên lại khiến hắn đau lòng vô cùng.
“Em không muốn trở thành một cô gái phóng đãng, cảm giác như bản thân rất bẩn.”
Bẩn? Từ ngữ cô dùng thật khó nghe.
Cô phát hiện ra sắc mặt của hắn trở nên lạnh hơn, nghĩ thầm không biết có phải mình lại nói sai cái gì không, nhưng lại chỉ thấy Mạc Nhiên ôm chặt lấy mình hơn. Sau đó đứng dậy.
“Đi đâu vậy?” Tống Lai Yên sợ hãi hỏi, nhưng Mạc Nhiên lại không trả lời.
Hắn đi thẳng một đường vào phòng tắm.
Hắn khóa cửa lại, chống cô lên tường. Hai tay hắn vén váy cô lên, chuẩn bị tuột quần lót của cô xuống.
Hành động đột nhiên này khiến cô sợ hãi vô cùng, liên tục đẩy tay hắn ra, thậm chí còn hơi hốt hoảng: “Anh!”
Hắn hiếm khi không nghe lời cô, tiếp tục giật xuống lớp vải che chắn của cô.
Nơi riêng tư lập tức bị lộ ra, cô co quắp người lại, cố gắng kẹp chặt chân lại.
Hắn ôm ngang cô lên, cô căng thẳng đến mức quên luôn cả giãy dụa. Mãi đến khi bờ mông bị đặt lên bồn rửa mặt lạnh buốt thì cô mới lấy lại tinh thần, Tống Lai Yên ngẩng đầu lên, phát hiện bản thân đang đối mặt với một tấm gương rộng lớn.
Hắn ôm cô từ phía sau, tách hai chân cô ra.
Cô vội vàng nhắm mắt lại, giọng nói cũng run lên: “Đừng như vậy... Anh... Đừng mà...”
Hắn dán lên tai cô, khẽ hôn một cái. Hơi thở nóng rực phả lên gáy cô. Tống Lai Yên không nhịn được mà run rẩy, giống như rơi vào bẫy của con mồi, không ngừng giãy dụa trong lòng hắn.
“Đừng sợ, anh sẽ không làm tổn thương em.”
Cô tất nhiên tin tưởng hắn, nhưng cô vẫn sợ. Tống Lai Yên nhìn thẳng vào mắt hắn, vừa hoảng sợ vừa do dự hỏi: “Anh... Anh muốn làm gì?”
“Dạng chân ra được không?” Chỉ đối với cô thì Mạc Nhiên mới có thể dùng giọng điệu thương lượng như thế, cũng cố gắng khắc chế dục vọng của mình như thế.
Cô dùng sức lắc đầu: “Không!”
“Yên Yên.” Hắn trầm giọng gọi cô, lại là cách xưng hô thân mật này: “Nghe lời, chỉ lần này thôi.”
Cô nghiêng mặt sang chỗ khác, không muốn nhìn bản thân mình trong gương: “Tại sao phải làm loại chuyện xấu hổ này... Hu hu...” Giọng nói của cô khiến người ta đau lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.