Chương 21: .1: Tắm Chung (3)
Ương Noãn
17/02/2024
Tống Lai Yên đã nghĩ tới vô số khả năng, nhưng lại không nghĩ tới chuyện người bước vào không chỉ là một mình hắn.
Ngay khi cửa mở ra, Tống Lai Yên lập tức nghe được một giọng nữ vô cùng dễ nghe: “Thứ sáu tuần này được không? Tối hôm đó tôi rảnh, cậu thì sao?”
“Đến lúc đó rồi nói.” Giọng điệu của Mạc Nhiên vẫn không khác bình thường, khó có thể tiếp cận. Nhưng nữ sinh kia không thèm để ý, giống như đã quen với thái độ này của hắn rồi: “Thế cậu bảo tôi phải trả lời mẹ cậu thế nào đây?”
Mạc Nhiên không nói gì, đi thẳng đến trước ngăn tủ, lấy ra một bao thuốc.
Nữ sinh kia đi phía sau hắn, Tống Lai Yên nhìn thoáng qua một chút, mái tóc đen dài, kẹp chiếc cài tóc ở một bên.
“Mấy ngày nữa dì Mạc hết bận thì chắc chắn sẽ tới tìm cậu, Mạc Nhiên, cậu không tránh được đâu.”
Tống Lai Yên căng thẳng nhìn về phía chỗ rẽ, tiếng bước chân mỗi lúc một tiến lại gần! Cô căng thẳng sắp chết rồi, làm thế nào bây giờ? Cô không ngờ sẽ có người khác đến đây, cô phải làm sao đây? Cô hốt hoảng đến mức không dám kéo lại quần áo, chỉ sợ phát ra âm thanh, đành phải ôm chặt lấy quyển sách kia.
Mạc Nhiên đóng cửa tủ lại, nghiêng đầu một cái, ánh mắt hai người chạm nhau.
Hắn lập tức sững người, tay cầm thuốc cũng cứng lại.
Tống Lai Yên dùng sức nhìn hắn, hi vọng hắn có thể hiểu được suy nghĩ trong mắt mình.
Im lặng mấy giây, Tống Lai Yên cảm thấy hô hấp của mình cũng dừng lại.
Mạc Nhiên hơi nghiêng đầu nhìn nữ sinh kia: “Cách Hạ, không được tiến lên nữa.”
Nữ sinh kia nghe hắn nói thế thì cũng lập tức dừng lại, nghi ngờ hỏi: “Sao thế? Vừa rồi chẳng phải vẫn còn rất tốt sao? Tôi lại chọc giận cậu cái gì rồi à?”
“Tôi không thích người ngoài tiến vào.”
“Cái gì? Tôi là người ngoài hả? Miệng cậu độc thật đấy.”
“Hôm nay tôi muốn ở một mình, có chuyện gì thì nói sau.”
Mạc Nhiên nghiêng người sang, nhìn giống như là dựa lên tủ, nhưng thực tế là ngăn cản ánh mắt của Cách Hạ.
“Cậu!” Cách Hạ tiến lên mấy bước: “Thần kinh à? Tính tình sao mà cổ quái thế?”
Mạc Nhiên hoàn toàn không quan tâm đến mấy lời chỉ trích của cô ta.
Sự việc phát triển đến mức này, nỗi lo lắng bị người ngoài phát hiện đã được giải trừ, Tống Lai Yên hoàn toàn tin tưởng hắn có thể giải quyết cái người được gọi là “Cách Hạ” kia. Nhưng trong lòng cô lại có một suy nghĩ khác, không nhịn được mà nghĩ về mối quan hệ giữa Mạc Nhiên và Cách Hạ, sao cô gái kia lại có thể thân thiết với hắn như thế được? Trong lúc nói chuyện, hai người thực sự giống như là bạn thân.
“Rầm”, bống nhiên, tiếng đóng cửa lập tức cắt ngang mối suy nghĩ của Tống Lai Yên. Trong phòng bây giờ chỉ còn lại cô và Mạc Nhiên, nếu như cô không nghe nhầm thì sau tiếng đóng cửa còn có tiếng “Cạch” rất nhỏ, đó là tiếng khóa trái cửa lại.
Lúc này cô mới phản ứng lại được, quyển sách lạnh buốt dán lên da thịt ấm áp, khiến cô không nhịn được mà run rẩy.
Mạc Nhiên tới gần, cô chậm rãi ngẩng đầu lên.
“Sao em lại ở đây?” Hắn bình tĩnh hỏi. Giọng điệu của hắn không có nhiều ôn nhu, nhưng cũng không lạnh lùng nghiêm nghị, vẫn là ngữ điệu hờ hững thường ngày, giống như cô và những người khác không có gì khác nhau vậy.
Tống Lai Yên cố nhịn nỗi mất mát trong đáy lòng: “Em... Em đang chờ anh.” Giọng điệu ấm ức vô cùng.
“Không phải anh đã nói là em đừng chờ nữa à?”
“Anh trai...” Tống Lai Yên lo lắng ngẩng đầu lên, ánh mắt mềm mại: “Tối qua là em không đúng, không nên bỏ rơi anh như thế... Anh đừng giận em được không...” Giọng nói của cô càng lúc càng nhỏ, con gái da mặt mỏng, cô nói được những lời này đã là dũng cảm lắm rồi.
Hắn nói: “Anh không giận.”
“Vậy vè nhà với em được không? Em vẫn luôn chờ anh.”
Mạc Nhiên trầm mặc, cụp mắt xuống, ánh mắt rơi trên những ngón tay đang ôm chặt quyển sách của cô.
“Tống Lai Yên, rốt cuộc em muốn làm gì?”
Cô bị hắn hỏi thì giật bắn mình.
Hắn nuốt nước bọt một cái, nhìn chằm chằm cô: “Em có biết cái gì gọi là quyến rũ không?”
“Hả? Em...” Cô tròn mắt nhìn hắn.
Hắn vươn tay giật nhẹ cổ áo, cảm thấy nóng bức vô cùng.
Quyển sách cô cầm để che thân là một bản nhạc, nên nó rất lớn, mà thân thể cô lại rất nhỏ nên thoạt nhìn không phát hiện ra manh mối nào cả. Nhưng Mạc Nhiên lại cảm thấy có gì đó là lạ. Lúc cô nghiêng người, một phần eo trắng nõn và non nớt đã lộ ra.
Hắn bước từng bước tiến lại gần, ánh mắt từ gương mặt đỏ ửng của cô rơi xuống trước ngực cô.
Cô tất nhiên chú ý đến ánh mắt của hắn, trái tim bắt đầu đập loạn xạ. Tống Lai Yên ôm chặt lấy quyển sách, đè chặt lên phần ngực tròn trịa của mình.
Mạc Nhiên dừng lại trước mặt cô, hơi thở nóng rực phả lên người cô, không khí hiện tại rất giống như tối hôm qua.
Hắn nắm chặt lấy cổ tay cô, cô hoảng sợ kêu lên một tiếng, sau đó, cánh tay bị hắn nhấc lên, từng chút mở ra.
Mới đầu cô còn chống cự lại theo phản xạ, nhưng Mạc Nhiên rất khỏe, cô căn bản không phải là đối thủ của hắn.
Xương quai xanh thon thả, dây áo màu tím nhạt, viền áo ren dán chặt lên phần da thịt trắng nõn, nâng đỡ bầu ngực mềm mại của thiếu nữ.
Hắn cúi đầu hít sâu một hơi, cầm lấy quyển sách ném sang một bên, điếu thuốc kẹp giữa ngón tay cũng rơi xuống đất, tạo thành những tia lửa nhỏ.
Cho đến lúc này Tống Lai Yên mới phát hiện ra là vừa rồi mình đã lấy trúng quyền nhạc phổ viết tay mà hắn trân quý nhất, bên trên có một dòng chữ, hình như là tên của cô.
Tống Lai Yên thất thần trong giây lát, liền bị Mạc Nhiên tách hai tay ấn lên lưng ghế.
Ngay khi cửa mở ra, Tống Lai Yên lập tức nghe được một giọng nữ vô cùng dễ nghe: “Thứ sáu tuần này được không? Tối hôm đó tôi rảnh, cậu thì sao?”
“Đến lúc đó rồi nói.” Giọng điệu của Mạc Nhiên vẫn không khác bình thường, khó có thể tiếp cận. Nhưng nữ sinh kia không thèm để ý, giống như đã quen với thái độ này của hắn rồi: “Thế cậu bảo tôi phải trả lời mẹ cậu thế nào đây?”
Mạc Nhiên không nói gì, đi thẳng đến trước ngăn tủ, lấy ra một bao thuốc.
Nữ sinh kia đi phía sau hắn, Tống Lai Yên nhìn thoáng qua một chút, mái tóc đen dài, kẹp chiếc cài tóc ở một bên.
“Mấy ngày nữa dì Mạc hết bận thì chắc chắn sẽ tới tìm cậu, Mạc Nhiên, cậu không tránh được đâu.”
Tống Lai Yên căng thẳng nhìn về phía chỗ rẽ, tiếng bước chân mỗi lúc một tiến lại gần! Cô căng thẳng sắp chết rồi, làm thế nào bây giờ? Cô không ngờ sẽ có người khác đến đây, cô phải làm sao đây? Cô hốt hoảng đến mức không dám kéo lại quần áo, chỉ sợ phát ra âm thanh, đành phải ôm chặt lấy quyển sách kia.
Mạc Nhiên đóng cửa tủ lại, nghiêng đầu một cái, ánh mắt hai người chạm nhau.
Hắn lập tức sững người, tay cầm thuốc cũng cứng lại.
Tống Lai Yên dùng sức nhìn hắn, hi vọng hắn có thể hiểu được suy nghĩ trong mắt mình.
Im lặng mấy giây, Tống Lai Yên cảm thấy hô hấp của mình cũng dừng lại.
Mạc Nhiên hơi nghiêng đầu nhìn nữ sinh kia: “Cách Hạ, không được tiến lên nữa.”
Nữ sinh kia nghe hắn nói thế thì cũng lập tức dừng lại, nghi ngờ hỏi: “Sao thế? Vừa rồi chẳng phải vẫn còn rất tốt sao? Tôi lại chọc giận cậu cái gì rồi à?”
“Tôi không thích người ngoài tiến vào.”
“Cái gì? Tôi là người ngoài hả? Miệng cậu độc thật đấy.”
“Hôm nay tôi muốn ở một mình, có chuyện gì thì nói sau.”
Mạc Nhiên nghiêng người sang, nhìn giống như là dựa lên tủ, nhưng thực tế là ngăn cản ánh mắt của Cách Hạ.
“Cậu!” Cách Hạ tiến lên mấy bước: “Thần kinh à? Tính tình sao mà cổ quái thế?”
Mạc Nhiên hoàn toàn không quan tâm đến mấy lời chỉ trích của cô ta.
Sự việc phát triển đến mức này, nỗi lo lắng bị người ngoài phát hiện đã được giải trừ, Tống Lai Yên hoàn toàn tin tưởng hắn có thể giải quyết cái người được gọi là “Cách Hạ” kia. Nhưng trong lòng cô lại có một suy nghĩ khác, không nhịn được mà nghĩ về mối quan hệ giữa Mạc Nhiên và Cách Hạ, sao cô gái kia lại có thể thân thiết với hắn như thế được? Trong lúc nói chuyện, hai người thực sự giống như là bạn thân.
“Rầm”, bống nhiên, tiếng đóng cửa lập tức cắt ngang mối suy nghĩ của Tống Lai Yên. Trong phòng bây giờ chỉ còn lại cô và Mạc Nhiên, nếu như cô không nghe nhầm thì sau tiếng đóng cửa còn có tiếng “Cạch” rất nhỏ, đó là tiếng khóa trái cửa lại.
Lúc này cô mới phản ứng lại được, quyển sách lạnh buốt dán lên da thịt ấm áp, khiến cô không nhịn được mà run rẩy.
Mạc Nhiên tới gần, cô chậm rãi ngẩng đầu lên.
“Sao em lại ở đây?” Hắn bình tĩnh hỏi. Giọng điệu của hắn không có nhiều ôn nhu, nhưng cũng không lạnh lùng nghiêm nghị, vẫn là ngữ điệu hờ hững thường ngày, giống như cô và những người khác không có gì khác nhau vậy.
Tống Lai Yên cố nhịn nỗi mất mát trong đáy lòng: “Em... Em đang chờ anh.” Giọng điệu ấm ức vô cùng.
“Không phải anh đã nói là em đừng chờ nữa à?”
“Anh trai...” Tống Lai Yên lo lắng ngẩng đầu lên, ánh mắt mềm mại: “Tối qua là em không đúng, không nên bỏ rơi anh như thế... Anh đừng giận em được không...” Giọng nói của cô càng lúc càng nhỏ, con gái da mặt mỏng, cô nói được những lời này đã là dũng cảm lắm rồi.
Hắn nói: “Anh không giận.”
“Vậy vè nhà với em được không? Em vẫn luôn chờ anh.”
Mạc Nhiên trầm mặc, cụp mắt xuống, ánh mắt rơi trên những ngón tay đang ôm chặt quyển sách của cô.
“Tống Lai Yên, rốt cuộc em muốn làm gì?”
Cô bị hắn hỏi thì giật bắn mình.
Hắn nuốt nước bọt một cái, nhìn chằm chằm cô: “Em có biết cái gì gọi là quyến rũ không?”
“Hả? Em...” Cô tròn mắt nhìn hắn.
Hắn vươn tay giật nhẹ cổ áo, cảm thấy nóng bức vô cùng.
Quyển sách cô cầm để che thân là một bản nhạc, nên nó rất lớn, mà thân thể cô lại rất nhỏ nên thoạt nhìn không phát hiện ra manh mối nào cả. Nhưng Mạc Nhiên lại cảm thấy có gì đó là lạ. Lúc cô nghiêng người, một phần eo trắng nõn và non nớt đã lộ ra.
Hắn bước từng bước tiến lại gần, ánh mắt từ gương mặt đỏ ửng của cô rơi xuống trước ngực cô.
Cô tất nhiên chú ý đến ánh mắt của hắn, trái tim bắt đầu đập loạn xạ. Tống Lai Yên ôm chặt lấy quyển sách, đè chặt lên phần ngực tròn trịa của mình.
Mạc Nhiên dừng lại trước mặt cô, hơi thở nóng rực phả lên người cô, không khí hiện tại rất giống như tối hôm qua.
Hắn nắm chặt lấy cổ tay cô, cô hoảng sợ kêu lên một tiếng, sau đó, cánh tay bị hắn nhấc lên, từng chút mở ra.
Mới đầu cô còn chống cự lại theo phản xạ, nhưng Mạc Nhiên rất khỏe, cô căn bản không phải là đối thủ của hắn.
Xương quai xanh thon thả, dây áo màu tím nhạt, viền áo ren dán chặt lên phần da thịt trắng nõn, nâng đỡ bầu ngực mềm mại của thiếu nữ.
Hắn cúi đầu hít sâu một hơi, cầm lấy quyển sách ném sang một bên, điếu thuốc kẹp giữa ngón tay cũng rơi xuống đất, tạo thành những tia lửa nhỏ.
Cho đến lúc này Tống Lai Yên mới phát hiện ra là vừa rồi mình đã lấy trúng quyền nhạc phổ viết tay mà hắn trân quý nhất, bên trên có một dòng chữ, hình như là tên của cô.
Tống Lai Yên thất thần trong giây lát, liền bị Mạc Nhiên tách hai tay ấn lên lưng ghế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.