Chương 39: Con người ấy mà, đâu thể vì một cái cây mà từ bỏ cả khu rừng?
Thời Tinh Thảo
10/08/2023
Nửa giờ sau, Thi Hảo gặp Lương Hanh ở quán cà phê được đặt tại tầng trệt của công ty.
Vì hôm nay là thứ Sáu nên hầu hết các đồng nghiệp trong công ty vừa tan làm đã vội vàng đi về nhà ngay.
"Cháu chào chủ tịch ạ." Thi Hảo trông thấy Lương Hanh đang ngồi cách đó không xa, lập tức lên tiếng chào.
Người quản gia đứng bên cạnh Lương Hanh là bác Tôn, tất cả vệ sĩ đều đứng ở phía xa. Khi nhìn thấy Thi Hảo, Lương Hanh lập tức nở cười hiền hậu: "Thi Hảo đến rồi đấy à?"
Thi Hảo lên tiếng trả lời.
"Cháu ngồi xuống đi." Lương Hanh ra hiệu cho cô ngồi xuống phía đối diện mình rồi nói: "Các đồng nghiệp của cháu đã về hết chưa?"
Thi Hảo biết ông nghĩ gì, ông đang lo lắng rằng lúc này vẫn còn nhiều nhân viên ở công ty.
Cô âm thầm hít sâu một hơi, chậm rãi đến gần rồi ngồi xuống ghế: "Hôm nay là thứ Sáu nên công ty có khá ít đồng nghiệp ở lại tăng ca ạ."
Lương Hanh gật đầu, ông hiểu ý tứ trong câu nói mà cô muốn truyền đạt.
Thi Hảo ngồi xuống, bác Tôn hỏi cô có muốn uống gì không.
"Cho cháu một cốc Americano nóng ạ." Thi Hảo do dự mấy giây rồi nói.
Bác Tôn ngạc nhiên, Lương Hanh cũng ngẩng phắt đầu lên nhìn cô: "Không sợ mất ngủ à?"
Thi Hảo: "Không ạ, cháu quen rồi."
Bác Tôn nhìn Lương Hanh, Lương Hanh phất tay: "Ông đi gọi đồ đi."
Không lâu sau, bác Tôn đưa cho Thi Hảo một cốc Americano nóng do nhân viên của quán cà phê làm.
Thi Hảo cảm ơn ông ấy rồi nhận lấy cốc cà phê, cô cầm lên, nhấp một ngụm nhỏ. Trong nháy mắt, hương vị đắng chát tràn ngập trong khoang miệng. Vị đắng lan tỏa khiến đầu óc cô tỉnh táo hơn hẳn.
Thi Hảo chậm rãi uống cốc cà phê, khi cô uống xong, Lương Hanh mới đứng lên, bảo: "Đi thôi."
Thi Hảo mím môi, mỉm cười rồi nói: "Vâng ạ."
Đã gần bảy giờ tối, giờ này các đồng nghiệp chắc hẳn đã về hết.
Thi Hảo ngẩng đầu nhìn lên trên tầng, cô nhận ra chỉ còn mỗi phòng nghiên cứu và phát triển là còn sáng đèn.
Giống như những gì mà Lương Hanh đã nói, họ thật sự đi dạo quanh công ty.
Đầu tiên ông đi dạo một vòng tầng trệt với Thi Hảo, hai người nói chuyện về tình hình phát triển của tập đoàn Lương Thị trong mấy năm vừa qua.
Sáu năm trước, tập đoàn Lương Thị từng rơi vào khủng hoảng tài chính.
Lương Tây Kinh về nước vào thời điểm đó, trước khi tiếp quản tập đoàn, anh đã làm việc ở chi nhánh nước ngoài của tập đoàn. Sau khi tốt nghiệp, anh bắt đầu phấn đấu từ những chức vụ thấp nhất.
Cuộc khủng hoảng tài chính khiến Lương Hanh lâm bệnh nặng, Lương Tây Kinh phải ngay lập tức bay về nước tiếp quản công việc kinh doanh của Lương Hanh.
Vào thời điểm đó, không ai tin rằng tập đoàn Lương Thị có thể vùng dậy phát triển, thậm chí mọi người còn cho rằng chuyện tập đoàn Lương Thị tuyên bố phá sản là chuyện sớm muộn.
Tuy nhiên mọi người không ngờ rằng chàng trai trẻ tuổi Lương Tây Kinh lại có thể quyết đoán và tàn nhẫn như vậy.
Anh đã ngay lập tức từ bỏ những dự án thua lỗ, kịp thời ngăn chặn những tổn thất cho tập đoàn, sau đó anh vô cùng quyết đoán cho mở rộng thêm mảng kinh doanh của tập đoàn ở những ngành nghề đang phát triển. Trong những năm đó, Lương Tây Kinh như một cỗ máy làm việc không có cảm xúc, trong mắt anh chỉ xoay quanh công việc và công việc.
Lúc Thi Hảo vẫn còn trong giai đoạn làm thực tập sinh ở tập đoàn Lương Thị, cô thường hay chạm mặt anh lúc sáu giờ sáng ở tầng trệt của tập đoàn.
Khoảng một hai năm sau, Lương Tây Kinh dường như đã bám rễ luôn ở công ty, dù có bận rộn thế nào anh cũng dành thời gian tập thể dục ba đến bốn lần một tuần. Lúc nào Thi Hảo gặp anh vào sáng sớm cũng thấy anh đang chạy bộ.
Lần duy nhất cô không thấy anh tập thể dục là khi anh bị ốm.
Trong vòng hai năm, Lương Tây Kinh đã biến tập đoàn Lương Thị từ thua lỗ thành sinh lợi.
Mấy năm trở lại đây anh đã dẫn dắt tập đoàn Lương Thị trở về quỹ đạo ban đầu, giá trị của tập đoàn cũng như giá trị của bản thân anh càng ngày càng tăng cao.
…
Lương Hanh vừa nhớ lại chuyện lúc đó vừa kể cho Thi Hảo nghe. Lương Tây Kinh vừa về nước đã đến bệnh viện thăm ông, sau khi nghe xong báo cáo, anh đã bảo rằng ông cứ yên tâm dưỡng bệnh, anh sẽ không để cho tâm huyết cả đời của ông bị hủy hoại trong tay anh.
Sau đó anh đã chứng minh là mình nói được thì sẽ làm được.
Nói đến đây, Lương Hanh quan sang nhìn Thi Hảo: "Tuy lúc đó ông tin tưởng nó nhưng vẫn chưa thật sự yên tâm cho lắm."
Thi Hảo chưa kịp lên tiếng trả lời thì Lương Hanh đã hỏi cô: "Cháu có biết vì sao ông không yên tâm không?"
Thi Hảo lắc đầu: "Ông kể đi ạ."
Lương Hanh chắp tay sau lưng đi về phía trước rồi khẽ nói: "Thật ra thì tính cách của nó mạnh mẽ nhưng cũng rất cố chấp, không biết chính sách mềm mỏng là gì cả, khi làm việc mà cứng rắn quá thì sẽ tự đặt mình vào những tình huống nguy hiểm."
Thi Hảo nghe vậy, cô yên lặng một lúc rồi nói: "Nhưng tất cả những gì mà anh ấy làm từ trước đến giờ đều là những lựa chọn đúng đắn hết ạ."
Lương Hanh liếc nhìn cô: "Trên thương trường chỉ cần không phạm pháp là được, nào có phân biệt đúng hay sai bao giờ?"
Thi Hảo im lặng, không đáp.
Lương Hanh tiếp tục đi lên phía trước: "Cháu có biết trong hai năm đầu tiên mà nó tiếp quản tập đoàn đã gây thù chuốc oán với bao nhiêu người trong hội đồng quản trị không?" Ông dừng lại một lát rồi thở dài: "Nếu lúc đó thái độ của nó mềm mỏng đi một chút thì chưa biết chừng lần đó nó sẽ không bị thương nặng như vậy."
Thi Hảo không biết nên trả lời như thế nào.
Hai năm trước Lương Tây Kinh từng bị thương không nhẹ. Một người trong hội đồng quản trị đã tiết lộ bí mật của công ty ra ngoài, khi điều tra ra được người đã làm việc đó, Lương Tây Kinh không giữ cho người ta một chút mặt mũi nào, tống thẳng người ta vào tù, chặn toàn bộ đường lui của người đó.
Người nhà của người đó giữ mối hận này trong lòng, trong một bữa tiệc, họ đã ra tay trả thù Lương Tây Kinh.
Vì vậy Lương Tây Kinh mới bị thương và phải nằm viện trong một khoảng thời gian.
Thi Hảo suy nghĩ một chút rồi lên tiếng: "Chủ tịch, cháu không đồng ý với suy nghĩ này của ông."
Lương Hanh ngạc nhiên: "Cháu đồng ý với cách làm của nó?"
Thi Hảo nhìn thẳng vào vẻ mặt uy nghiêm của ông: "Vâng, tổng giám đốc Lương không làm gì sai cả ạ."
Thật ra ý tứ của Lương Hanh không phải là Lương Tây Kinh làm sai, ông chỉ hy vọng Lương Tây Kinh có thể giải quyết mọi chuyện một cách nhẹ nhàng hơn.
Yên lặng một lúc, Lương Hanh mỉm cười: "Thi Hảo, cháu đã làm thư ký của Tây Kinh hơn hai năm rồi đúng không?"
Thi Hảo mím môi: "Vâng."
Lương Hanh tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa nói: "Cháu càng ngày càng giống nó rồi đấy."
"..." Thi Hảo nghe rõ từng câu từng chữ của Lương Hanh, cô thở chậm lại một nhịp. Cô liếc nhìn Lương Hanh, không đoán ra ý nghĩa đằng sau câu nói này của ông.
Cô chưa kịp hiểu thì Lương Hanh đã chuyển chủ đề nói chuyện, ông trò chuyện với cô về những vấn đề khác của công ty.
Đi từ tầng trệt lên, Lương Hanh đi cùng Thi Hảo đến phòng nghiên cứu và phát triển và phòng Marketing.
Sau khi đi ngang qua hai phòng này, hai người đi thẳng đến văn phòng của tổng giám đốc.
Đã lâu rồi Lương Hanh không đến công ty, ông hỏi Thi Hảo rất nhiều vấn đề.
Chỗ ngồi của trợ lý và tổng giám đốc đã có sự thay đổi, trong văn phòng của Lương Tây Kinh đang trồng cây xanh.
Nhìn hai cây xanh trong văn phòng, Lương Hanh hỏi Thi Hảo: "Nó trồng cây xanh từ bao giờ thế?"
Thi Hảo nhìn theo ánh mắt của ông, cảm thấy căng thẳng trong lòng. Cô nín thở vài giây rồi nói nhỏ: "Từ đầu năm nay ạ."
Cây xanh trong văn phòng của Lương Tây Kinh được chuyển đến từ ban công của Thi Hảo.
Lúc đó là thời điểm cuối tuần, lại cận kề năm mới, hai người đang ôm ấp yêu thương nhau, không hiểu sao lại đi bàn bạc về món quà mừng năm mới.
Thi Hảo đã chuẩn bị sẵn quà cho Ôn Ỷ và các đồng nghiệp khác.
Lương Tây Kinh thấy vậy, nhíu mày rồi hỏi cô: "Thế còn của anh thì sao?"
Thi Hảo ngẩn người, không ngờ rằng anh sẽ đòi cô quà.
Cô vốn dĩ đâu có chuẩn bị quà cho anh.
Hai người im lặng nhìn nhau hồi lâu, Lương Tây Kinh nhìn cô chằm chằm rồi hỏi: "Không có à?"
"... Có chứ." Thi Hảo khẽ chớp mắt mấy lần, ứng biến vô cùng linh hoạt: "Hai cây xanh đẹp nhất trên ban công kia là quà năm mới mà em đã chuẩn bị cho anh đó."
Lương Tây Kinh bó tay, không thèm để ý đến cô nữa.
Tuy nhiên, không ngờ, sang đến ngày hôm sau, anh lại mang cây xanh của cô đi rồi đặt trong văn phòng của mình.
Nghe Thi Hảo nói vậy, Lương Hanh gật đầu: "Không tệ, trước kia văn phòng của nó chán ngắt, giờ có thêm cây cối xanh tươi mới có chút hơi thở của con người."
Thi Hảo cũng phụ hoạ theo vài câu.
Sau khi ở trong văn phòng Lương Tây Kinh một lúc, Lương Hanh muốn mời Thi Hảo ăn tối để cảm ơn cô đã giúp đỡ Lương Tây Kinh.
Nếu việc này mà Thi Hảo còn không hiểu ý ông thì cô cũng không xứng làm thư ký cho Lương Tây Kinh nữa.
Đối diện với ánh mắt của Lương Hanh, Thi Hảo chậm rãi nói: "Vâng, thế chủ tịch muốn ăn gì ạ? Cháu đi mua đồ ăn nhé?"
"Không cần." Lương Hanh từ chối, xoay người đi ra ngoài: "Ông đã sắp xếp xong cả rồi."
*
Trước khi đến nơi ăn tối, Thi Hảo không thể nào ngờ tới việc Lương Hanh sẽ đưa cô đến chỗ này để thưởng thức bữa tối.
Sau khi xuống xe, cô ngẩng đầu lên, khẽ chớp mắt nhìn nhà hàng trước mặt.
"Thưa chủ tịch." Cô xoay đầu, muốn hỏi ông tại sao lại đưa mình đến đây, tuy nhiên cô còn chưa kịp thốt nên lời đã nghe thấy Lương Hanh hỏi: "Cháu còn nhớ chỗ này không?"
Thi Hảo nheo mắt lại: "Có ạ."
Nhà hàng trước mặt này là nhà hàng đầu tiên mà Thi Hảo ăn ở thành phố Giang.
Lần đó cũng là do Lương Hanh đưa cô đến đây.
Đây là một nhà hàng bình thường, giá tiền của từng món trong thực đơn khá rẻ. Lần đầu Thi Hảo đến đây còn khá dè dặt, không dám hít thở quá mạnh cũng như không dám nói chuyện.
Ban đầu Lương Hanh định đưa cô đến một nhà hàng sang trọng nhưng ông lại lo cô sẽ cảm thấy quá căng thẳng. Nghĩ vậy, ông bảo tài xế dừng xe trước cửa nhà hàng này, sau đó dẫn cô đi vào.
Cách trang trí của nhà hàng này khá giống với nhà hàng mà trước đây Thi Hảo từng đến ăn ở thị trấn, vì vậy nên cô có thể ăn một cách thoải mái.
Nghe được câu trả lời của Thi Hảo, Lương Hanh cười: "Lâu lắm rồi không đến chỗ này, hôm nay nếm thử xem hương vị có thay đổi gì không."
Thi Hảo bình tĩnh lại rồi nói: "Vâng thưa chủ tịch."
Sau khi tìm chỗ ngồi xuống, Thi Hảo nói chuyện với Lương Hanh vài câu rồi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh trong những nhà hàng nhỏ như này thường khá cũ nát, nhưng cũng may là ở đây được dọn dẹp khá sạch sẽ.
Đứng trước bồn rửa tay, Thi Hảo nhìn bản thân mình trong gương đang nhíu mày lại, trông cứ như là đang đi đánh trận với kẻ thù vậy.
Lúc Lương Hanh gọi điện thoại để rủ cô đi dạo quanh công ty, Thi Hảo nghĩ, khả năng ông biết chuyện giữa cô và Lương Tây Kinh chỉ có năm mươi phần trăm là cùng. Tuy nhiên, khi ông kêu tài xế đưa cô đến đây, cô hoàn toàn có thể khẳng định một trăm phần trăm… Lương Hanh đã biết tỏng chuyện tình cảm của cô và Lương Tây Kinh.
Ngày này đến sớm hơn so với dự tính của Thi Hảo, tuy nhiên cô đã chuẩn bị tâm lý cho việc này.
Thi Hảo hít sâu một hơi, dùng nước vỗ lên mặt để bản thân có thể bình tĩnh và tỉnh táo hơn.
Dù Lương Hanh có thái độ như thế nào thì cô cũng sẽ chấp nhận.
Đây là do cô nợ Lương Hanh.
…
Khi cô trở về chỗ ngồi, đúng lúc nhân viên phục vụ đang bày thức ăn lên trên bàn ăn.
Lương Hanh cũng có thói quen giống với Lương Tây Kinh, lúc ăn cơm, ông không thích nói chuyện, vì vậy Thi Hảo cũng giữ yên lặng theo ông.
Thi Hảo ăn đồ ăn mà trong miệng không cảm nhận được bất cứ hương vị gì, mới ăn được một ít đã đặt đũa xuống.
Ngay sau đó, Lương Hanh cũng cầm khăn giấy lên lau miệng: "Cháu ăn no chưa?"
Thi Hảo: "Cháu thấy no rồi ạ."
Lương Hanh nhìn về phía dòng người vội vã tấp nập ở bên ngoài cửa sổ, ông bất chợt hỏi: "Thi Hảo, cháu đến thành phố Giang được bao lâu rồi?"
Thi Hảo bình tĩnh trả lời: "Cũng được gần hai mươi năm rồi ạ."
Lương Hanh gật đầu: "Thế cháu làm việc ở tập đoàn bao lâu rồi? Đã được năm năm chưa?"
Thi Hảo: "Năm năm nếu tính cả quãng thời gian làm thực tập sinh ạ."
Lương Hanh gật đầu, nhìn về phía cô: "Lúc làm việc, cháu có thấy vui không?"
Lông mi Thi Hảo run lên, bờ môi khẽ hé mở: "Vui ạ."
Trong những năm làm việc ở tập đoàn, cô đã trải qua rất nhiều khoảng thời gian vui vẻ.
Lương Hanh hiểu ý, ông nở nụ cười rồi nói: "Vậy thì tốt."
Ông thở dài: "Ông cứ lo cháu sẽ gặp áp lực lớn, khi đi làm không còn cảm thấy vui vẻ nữa." Ông dừng lại một lúc rồi tiếp tục nói: "Vui là tốt rồi, chứng minh rằng ông Lương đã không lựa chọn sai lầm."
Nghe ông nói vậy, Thi Hảo không thể giả ngu được nữa, giọng nói của cô run rẩy, nhìn thẳng vào mắt Lương Hanh: "Chủ tịch, cháu xin lỗi ạ."
Lương Hanh vẫn điềm nhiên mỉm cười: "Thi Hảo, cháu không làm gì có lỗi với ông cả."
Thi Hảo lắc đầu: "Cháu… Vô cùng xin lỗi ông ạ."
Nói nhiều cũng vô ích, Thi Hảo cũng không muốn giải thích cho bản thân, hơn nữa, tình cảm giữa cô và Lương Tây Kinh là tình yêu chân thành.
Lương Hanh không nói không rằng.
Ông chăm chú nhìn cô một lúc lâu rồi hỏi: "Cháu thích điểm nào ở Tây Kinh?"
Thi Hảo sửng sốt, nhìn Lương Hạnh rồi lấy hết can đảm nói: "Nhiều lắm ạ."
Cô không thể nói cụ thể cho Lương Hanh nhưng cô vẫn truyền đạt suy nghĩ trong lòng: "Từ khi cháu và anh ấy xác định mối quan hệ, cháu cảm thấy thoải mái và rất hạnh phúc."
Lương Hanh gật đầu: "Cháu có biết chuyện về ba mẹ của nó không?"
"..." Thi Hảo nhíu mày: "Cháu đã từng nghe nói rồi ạ."
Lương Hanh gật đầu, cầm lấy tách trà trước mặt, nhấp một ngụm rồi bình tĩnh tiếp lời: "Ông vẫn luôn cho rằng hai người có hoàn cảnh lớn lên khác nhau thì sẽ không thể có tương lai hạnh phúc. Ba mẹ của nó chính là vết xe đổ đấy."
Nói đến đây, ông bất ngờ hỏi Thi Hảo: "Cháu nghĩ thế nào về tương lai của hai đứa?"
Nhịp thở của Thi Hảo hơi ngừng lại, không biết nên trả lời thế nào cho phải.
Lương Hanh tiếp tục hỏi: "Nó có biết chuyện cháu đi tìm nhà không?"
"..."
Thi Hảo hơi mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng không thể nào mở miệng được.
Cô chưa nói cho Lương Tây Kinh, anh không hề biết chuyện này.
Lương Hanh: "Tại sao không nói cho nó biết?"
Thi Hảo yên lặng.
Lương Hanh nói trúng tim đen của cô: "Không phải do cháu không có thời gian hay cơ hội mà là do cháu không biết nên nói với nó thế nào, đúng không?"
Thi Hảo: "Vâng."
Cô phải thừa nhận rằng cô không nghĩ ra lý do gì để nói cho Lương Tây Kinh nghe mà anh không tỏ ra tức giận.
Với phong thái của một người từng trải, Lương Hanh nói với cô: "Điều cấm kỵ nhất trong chuyện tình cảm chính là giấu giếm đối phương."
Mà nguyên nhân che giấu là vì không tự tin vào mối quan hệ này, luôn lo được lo mất.
Ông nhìn Thi Hảo: "Giữa hai đứa có rất nhiều chuyện không được trao đổi thẳng thắn được với nhau, cháu cảm thấy chuyện tình cảm như vậy có thể đi được bao xa?"
Thi Hảo mở miệng muốn nói không phải như vậy nhưng lại không nói ra được lời nào. Bởi vì cô biết những điều Lương Hanh đang nói cũng có phần đúng, cô và Lương Tây Kinh đã coi nhẹ sự thật đó.
Một lúc lâu sau, Lương Hanh nói: "Thi Hảo, cháu có bao giờ nghĩ đến chuyện thuyên chuyển công tác chưa?"
Cuối cùng ông đã nói ra mục đích chính mà ông tìm đến Thi Hảo ngày hôm nay: "Cháu của hiện tại không phù hợp làm thư ký cho tổng giám đốc tập đoàn Lương Thị nữa."
Ngực cô đau nhói, trái tim Thi Hảo như vừa bị ngàn vạn mũi kim đâm vào.
Cô biết mình không có đủ tư cách để phản bác lại lời của Lương Hanh, cũng không thể nào từ chối yêu cầu của ông được. Cô mím chặt môi, kìm nén những giọt nước mắt chuẩn bị rơi xuống, gắng gượng mãi mới lên tiếng: "Vâng, cháu biết mình nên làm gì ạ."
Lương Hanh yên lặng một lúc, không nhìn cô nữa: "Chúng ta đi về thôi."
Thi Hảo theo ông ra ngoài.
Đi đến bên cạnh xe, Lương Hanh nhìn về phía cô, thấy cô vẫn còn đang đứng ở bên ngoài: "Cháu không định lên xe à?"
"Cháu muốn đi dạo một chút ạ." Thi Hảo cảm thấy bản thân đang vô cùng rối bời: "Chủ tịch cứ về trước đi ạ, cháu có thể tự về được."
Lương Hanh ngồi trong xe nhìn cô chằm chằm một lúc: "Nhớ chú ý an toàn đấy."
Thi Hảo: "Vâng, tạm biệt ông ạ, ông nhớ giữ gìn sức khoẻ nhé."
Trước khi rời đi, Lương Hanh nhìn cô rồi nói: "Ông Lương không muốn Tây Kinh giẫm vào vết xe đổ của ba nó, hy vọng cháu có thể hiểu."
Thi Hảo khàn giọng trả lời: "Cháu hiểu rồi ạ."
Nhìn thấy xe của Lương Hanh đã đi xa, nước mắt Thi Hảo vốn được kìm nén rất lâu bắt đầu rơi xuống lã chã.
Cô đưa tay lên lau giọt nước mắt đã tràn ra khỏi khóe mắt, không nhịn được ngồi xuống chỗ bên cạnh.
Gió đêm thổi lất phất, Thi Hảo ngồi ở bồn hoa bên đường một lúc lâu.
Lâu đến mức cô cảm thấy cơ thể lạnh cóng mới hoàn hồn, lê lết thân thể mệt mỏi trở về nhà.
Về đến nhà, Thi Hảo tiến vào phòng tắm.
Xong xuôi, Lương Tây Kinh đúng lúc gọi video đến cho cô.
Thi Hảo liếc nhìn thời gian vừa đúng mười một giờ.
Cô thường đặt điện thoại xuống vào lúc mười một giờ rưỡi để đi ngủ. Vì vậy Lương Tây Kinh vừa đến Đức, tức khắc đổi đồng hồ sinh học của mình từ tỉnh giấc vào lúc năm rưỡi sáng thành bắt đầu ngày mới từ năm giờ sáng.
Chỉ cần cả đêm hôm trước không có công việc nào cần phải làm, anh sẽ thức dậy lúc năm giờ sáng, gọi điện thoại cho Thi Hảo và nói chuyện với cô qua mạng.
Nhìn chằm chằm cuộc gọi video trong chốc lát, Thi Hảo di chuyển ngón tay đổi chế độ gọi video sang chế độ chỉ gọi mà không kèm theo video.
Cuộc gọi được kết nối, giọng nói trầm của Lương Tây Kinh truyền đến: “Sao lại đổi thành giọng nói rồi?”
Thi Hảo không muốn biểu lộ rõ ràng cảm xúc của mình ở trước mặt anh, cô không muốn để cho Lương Tây Kinh lo lắng. Công việc của Lương Tây Kinh ở bên đó vẫn chưa xong, cô càng không hi vọng anh sẽ vội vàng trở về nước chỉ vì cô.
Đang suy tư thì Thi Hảo liếc thấy chiếc mặt nạ nằm ở trên bàn: “Em vừa mới tắm xong, đang chuẩn bị đắp mặt nạ.”
Lý do này vô cùng hợp tình hợp lý, Lương Tây Kinh sẽ không tỏ ra nghi ngờ.
Đúng như dự đoán, Lương Tây Kinh không hỏi nhiều, mà đổi đề tài: “Hôm nay em về nhà lúc mấy giờ thế?”
Vừa ngủ dậy, anh lướt xem thông báo trên điện thoại di động thì phát hiện trong điện thoại không có tin nhắn thông báo đã về đến nhà do Thi Hảo gửi tới.
Nhưng mà trước đây Thi Hảo cũng đã từng quên nên Lương Tây Kinh cũng không cảm thấy quá khó hiểu.
Thi Hảo bóc túi đựng mặt nạ ra, sau đó đắp lên mặt. Cô vừa điều chỉnh mặt nạ cho phù hợp với khuôn mặt vừa nói: “Em quên mất, hôm nay em tan làm đúng giờ.”
Lương Tây Kinh ậm ừ: “Vậy bữa tối ngày hôm nay em ăn gì?”
Nhắc đến chuyện này, Thi Hảo cố gắng nhớ lại, cô căn bản không chú ý đến lúc mình ăn cơm với Lương Hanh đã nhét cái gì vào trong miệng.
Cô báo cáo bừa tên của hai món ăn, Lương Tây Kinh lại hỏi: “Ăn ngon không?”
“Cũng được.”
“Ừm.” Lương Tây Kinh nhẹ nhàng nói: “Đợi anh về rồi đi nếm thử một chút.”
Nghe thấy thế, Thi Hảo có hơi ngẩn người, mới đáp vâng.
Hai người trò chuyện giống như thường ngày, Thi Hảo không kiềm được cảm xúc muốn tắt điện thoại đi của mình, cô còn chưa kịp nói điều đó ra khỏi miệng, Lương Tây Kinh đã phát giác ra: “Thi Hảo.”
Anh cau mày, nhìn nội dung cuộc trò chuyện hôm nay của hai người, hạ thấp giọng nói, hỏi: “Hôm nay em gặp phải chuyện không vui à?”
Mặc dù những gì mà Thi Hảo đã kể không khác gì thường ngày.
Nhưng cho dù như thế, Lương Tây Kinh vẫn có thể cảm giác được tâm trạng cô không tốt lắm. Cô đang kìm nén cảm xúc của bản thân.
Nếu như là trước đây, Thi Hảo còn có thể duy trì tốt cảm xúc ở ngoài mặt.
Vậy thì vào lúc này, khi cô nghe thấy những lời này của Lương Tây Kinh, cô thật sự không kìm nén được nữa. Vì không muốn để Lương Tây Kinh sinh nghi, Thi Hảo cắn môi, nói dối bằng một câu chuyện buồn bực: “Tối nay em cùng với Ôn Ỷ đi xem phim.”
Lương Tây Kinh: “Sau đó thì sao?”
Thi Hảo: “Kết thúc của phim không hay, rõ ràng là một câu chuyện tình cảm lãng mạn nhưng lại có kết cục bi thương.”
Lương Tây Kinh bật cười: “Tại vì cái này?”
“Ừm.” Thi Hảo nổi giận: “Em cảm thấy bản thân mình bị lừa gạt.”
Lương Tây Kinh cười không ngừng, anh đang muốn lên tiếng thì Thi Hảo lại đột nhiên gọi tên anh: “Lương Tây Kinh.”
“Hửm?”
Tây Thi kéo mặt nạ trên mặt xuống, cụp mắt hỏi: “Nếu như anh bị lừa gạt, anh sẽ làm như thế nào?”
Lương Tây Kinh yên lặng mấy giây: “Còn phải xem xem đó là chuyện gì và người đó là ai.”
Thi Hảo ngẩn ra: “Xem xem người đó là ai?”
Lương Tây Kinh chậm rãi nói: “Giả dụ người đó không có vị trí quan trọng trong lòng anh, cho dù lừa anh thì anh cũng không cảm thấy có vấn đề gì to tát cả.”
Anh không phải là người dễ bị mắc mưu.
Thi Hảo khựng lại, tim đập thình thịch: “Vậy nếu như... Anh cảm thấy đó là một người quan trọng thì sao?”
“Người quan trọng à?” Lương Tây Kinh lặp lại mấy từ này, anh cười khẽ: “Anh chưa từng nghĩ đến vấn đề này.”
Dường như Thi Hảo nghe ra được ý nghĩa đằng sau lời nói của anh.
Lương Tây Kinh sở dĩ không nghĩ đến chuyện đó là vì anh cảm thấy rằng người được anh đặt trong lòng sẽ không và cũng không nên lừa gạt anh.
Thi Hảo biết suy nghĩ của anh.
“Ồ.” Thi Hảo giả vờ bình tĩnh, thản nhiên như không: “Em cũng chưa từng nghĩ đến điều đó. Buổi tối, khi Ôn Ỷ hỏi em, em cũng trả lời không biết.”
Lương Tây Kinh: “Ôn Ỷ hỏi em cái này để làm gì?”
Thi Hảo nói dối không chớp mắt: “Em cũng không biết nữa.”
Hai người trò chuyện một lát, Thi Hảo cố ý ngáp một cái: “Em cảm thấy hơi buồn ngủ rồi.”
Lương Tây Kinh hiểu ý cô: “Ngủ đi, không ngủ được thì nói cho anh biết.”
Thi Hảo: “Anh ngủ ngon nha.”
“Em cũng ngủ ngon nhé.”
Sau khi cúp máy, Lương Tây Kinh suy nghĩ một lúc lâu, lát sau gọi điện thoại cho Dương Cao Phi: “Anh đi hỏi tổng giám đốc Phó xem hôm nay công ty có xảy ra chuyện gì không.”
Dương Cao Phi vừa tỉnh ngủ, thoáng chốc không phản ứng kịp: “Chuyện ở trong nước sao?”
Hỏi xong, anh ấy bỗng vỗ mặt mình để tỉnh táo hơn. Mình hỏi vớ hỏi vẩn gì thế không biết? Bình thường Lương Tây Kinh nào có quan tâm đến những chuyện vặt vãnh của chi nhánh công ty ở nước ngoài: “Vâng thưa tổng giám đốc Lương.”
Biểu hiện của Thi Hảo hoàn toàn như mọi ngày, đổi thành người khác nhất định sẽ không nghi ngờ.
Nhưng Lương Tây Kinh không phải là họ.
Anh là bạn trai của Thi Hảo, anh biết rõ cô như thế nào lúc bình thường và sẽ có phản ứng ra sao khi có chuyện xảy ra.
Anh cẩn thận suy nghĩ một chút về vấn đề mà Thi Hảo hỏi, Lương Tây Kinh gửi một tin nhắn cho Hứa Thực, để anh ấy đi một chuyến đến nhà ông nội anh nhằm thăm hỏi ông.
Chẳng biết vì sao, anh cứ có cảm giác bồn chồn không yên.
-
Phía bên Thi Hảo, sau khi Thi Hảo và Lương Tây Kinh tạm biệt, cô gửi cho Ôn Ỷ vài tin nhắn.
Cô sợ lời nói dối bị vạch trần, cần Ôn Ỷ phối hợp với cô một chút.
Đọc xong tin nhắn cô gửi đến, Ôn Ỷ lập tức gọi điện thoại cho cô: “… Chủ tịch biết rồi à?”
Thi Hảo ôm đầu gối, ngồi ở trên giường, khẽ ‘ừ’ đáp lại.
Ôn Ỷ há hốc mồm vì kinh ngạc, vội vàng nói: “Bây giờ tớ sẽ qua nhà cậu ngay.”
Thi Hảo nhắm mắt lại: “Ừm.”
Chưa đầy ba mươi phút sau, Ôn Ỷ xuất hiện ở trong nhà của Thi Hảo.
Từ cảm xúc của Thi Hảo, cô ấy đã biết kết cục của cuộc trò chuyện giữa Thi Hảo và chủ tịch. Cô ấy không hỏi nhiều, chỉ dang tay ôm lấy Thi Hảo, dịu dàng nói: “Cho dù cậu quyết định như thế nào, tớ đều sẽ đứng ở phía sau làm hậu thuẫn của cậu.”
Thi Hảo cười gượng: “Tớ biết mà.”
Có Ôn Ỷ ở bên, lòng Thi Hảo dần bình tĩnh lại.
Một hồi lâu sau, Thi Hảo nhìn về phía Ôn Ỷ: “Tớ muốn uống chút rượu.”
Ôn Ỷ: “Trong nhà cậu có không? Nếu không có thì tớ tặng cho cậu.”
“Không.” Thi Hảo nói: “Chúng ta ra cửa hàng tiện lợi ngồi một lát nhé?”
Ôn Ỷ: “Đi nào.”
Hai người thay tạm một bộ quần áo ở nhà nhưng vẫn đủ kín đáo để có thể mặc đi ra ngoài đường.
Ở cửa khu dân cư của Thi Hảo có một vài cửa hàng tiện lợi đang mở cửa, đằng trước cửa của cửa hàng tiện lợi cũng có chỗ để khách ngồi.
Sau khi mua mấy lon bia, hai người lặng lẽ uống.
Thi Hảo không ừ hử, Ôn Ỷ cũng không mở lời truy hỏi. Có những lúc ở cạnh bên là được rồi.
Khi uống đến lon thứ ba, sắc mặt Thi Hảo đỏ bừng nói: “Ôn Ỷ, tớ cũng muốn đổi sang công việc mới.”
Ôn Ỷ ngẩn ra, sống mũi của cô ấy có hơi cay cay.
Cô ấy khẽ thở dài một hơi, giả vờ thoải mái nói: “Không sao, cái cũ không đi thì cái mới sẽ không đến. Đến khi thay đổi công việc, nói không chừng cuộc sống của chúng ta sẽ càng tốt đẹp hơn, con người ấy mà, đâu thể vì một cái cây mà từ bỏ cả khu rừng?”
Thi Hảo nở nụ cười gượng gạo: “Cậu nói đúng.”
Ôn Ỷ nhìn cô, do dự nói: “Cậu đã nói chuyện đó với Lương Tây Kinh chưa?”
Thi Hảo lắc đầu: “Đợi anh ấy về nước đã.”
Cô uống một ngụm rượu: “Tớ muốn nói trực tiếp với anh ấy.”
“Cũng đúng.” Ôn Ỷ tán thành: “Có những lời nên thẳng thắn vẫn tốt hơn.”
Hai người ngồi trước cửa hàng tiện lợi hơn nửa tiếng mới say khướt trở về nhà.
Cuối tuần, vì để cho Thi Hảo vui lên một chút, Ôn Ỷ đã đặc biệt ‘chi một số tiền lớn’ để mời cô đi vui chơi khắp chốn, sắp xếp kín lịch nhằm không cho cô thời gian để suy nghĩ lung tung.
Những ngày tiếp theo, Thi Hảo vẫn biểu hiện bình thường như mọi khi.
Vào thứ Tư, Dương Cao Phi đã gửi cho cô thông tin chuyến bay của Lương Tây Kinh, nói với cô rằng Lương Tây Kinh sẽ trở về vào thứ Năm.
Thi Hảo trả lời ‘biết rồi’, sau đó đặt điện thoại di động xuống.
Đến khi tan làm, Thi Hảo đợi các đồng nghiệp rời đi hết mới mở phần mềm soạn thảo văn bản ra gõ cụm từ ‘Thư từ chức’.
Cô chưa từng viết và cũng không biết phải viết như thế nào, cô không rõ mình nên bắt đầu từ đâu.
Ngây người đối mặt với máy tính nửa giờ đồng hồ, Thi Hảo chống tay lên trán, nhắm mắt lại, gõ lý do từ chức của bản thân hết sức thuyết phục.
Xong xuôi, Thi Hảo thu dọn đồ đạc rời đi.
Buổi tối trước khi ngủ, Thi Hảo nhận được điện thoại của Lương Tây Kinh.
Giống như thường ngày, cả hai nói về tình huống của mỗi người, chia sẻ cuộc sống hằng ngày.
Trước khi cúp điện thoại, Lương Tây Kinh mở miệng hỏi: “Ngày mai em có đến sân bay không?”
Thi Hảo đột nhiên nhớ đến lời mà bản thân cô đã nói trước khi anh bay ra nước ngoài công tác: “Có ạ.”
Cô muốn đi đón anh.
Phía Lương Tây Kinh yên lặng vài giây rồi mới nói: “Anh đợi em ở sân bay.”
Vì hôm nay là thứ Sáu nên hầu hết các đồng nghiệp trong công ty vừa tan làm đã vội vàng đi về nhà ngay.
"Cháu chào chủ tịch ạ." Thi Hảo trông thấy Lương Hanh đang ngồi cách đó không xa, lập tức lên tiếng chào.
Người quản gia đứng bên cạnh Lương Hanh là bác Tôn, tất cả vệ sĩ đều đứng ở phía xa. Khi nhìn thấy Thi Hảo, Lương Hanh lập tức nở cười hiền hậu: "Thi Hảo đến rồi đấy à?"
Thi Hảo lên tiếng trả lời.
"Cháu ngồi xuống đi." Lương Hanh ra hiệu cho cô ngồi xuống phía đối diện mình rồi nói: "Các đồng nghiệp của cháu đã về hết chưa?"
Thi Hảo biết ông nghĩ gì, ông đang lo lắng rằng lúc này vẫn còn nhiều nhân viên ở công ty.
Cô âm thầm hít sâu một hơi, chậm rãi đến gần rồi ngồi xuống ghế: "Hôm nay là thứ Sáu nên công ty có khá ít đồng nghiệp ở lại tăng ca ạ."
Lương Hanh gật đầu, ông hiểu ý tứ trong câu nói mà cô muốn truyền đạt.
Thi Hảo ngồi xuống, bác Tôn hỏi cô có muốn uống gì không.
"Cho cháu một cốc Americano nóng ạ." Thi Hảo do dự mấy giây rồi nói.
Bác Tôn ngạc nhiên, Lương Hanh cũng ngẩng phắt đầu lên nhìn cô: "Không sợ mất ngủ à?"
Thi Hảo: "Không ạ, cháu quen rồi."
Bác Tôn nhìn Lương Hanh, Lương Hanh phất tay: "Ông đi gọi đồ đi."
Không lâu sau, bác Tôn đưa cho Thi Hảo một cốc Americano nóng do nhân viên của quán cà phê làm.
Thi Hảo cảm ơn ông ấy rồi nhận lấy cốc cà phê, cô cầm lên, nhấp một ngụm nhỏ. Trong nháy mắt, hương vị đắng chát tràn ngập trong khoang miệng. Vị đắng lan tỏa khiến đầu óc cô tỉnh táo hơn hẳn.
Thi Hảo chậm rãi uống cốc cà phê, khi cô uống xong, Lương Hanh mới đứng lên, bảo: "Đi thôi."
Thi Hảo mím môi, mỉm cười rồi nói: "Vâng ạ."
Đã gần bảy giờ tối, giờ này các đồng nghiệp chắc hẳn đã về hết.
Thi Hảo ngẩng đầu nhìn lên trên tầng, cô nhận ra chỉ còn mỗi phòng nghiên cứu và phát triển là còn sáng đèn.
Giống như những gì mà Lương Hanh đã nói, họ thật sự đi dạo quanh công ty.
Đầu tiên ông đi dạo một vòng tầng trệt với Thi Hảo, hai người nói chuyện về tình hình phát triển của tập đoàn Lương Thị trong mấy năm vừa qua.
Sáu năm trước, tập đoàn Lương Thị từng rơi vào khủng hoảng tài chính.
Lương Tây Kinh về nước vào thời điểm đó, trước khi tiếp quản tập đoàn, anh đã làm việc ở chi nhánh nước ngoài của tập đoàn. Sau khi tốt nghiệp, anh bắt đầu phấn đấu từ những chức vụ thấp nhất.
Cuộc khủng hoảng tài chính khiến Lương Hanh lâm bệnh nặng, Lương Tây Kinh phải ngay lập tức bay về nước tiếp quản công việc kinh doanh của Lương Hanh.
Vào thời điểm đó, không ai tin rằng tập đoàn Lương Thị có thể vùng dậy phát triển, thậm chí mọi người còn cho rằng chuyện tập đoàn Lương Thị tuyên bố phá sản là chuyện sớm muộn.
Tuy nhiên mọi người không ngờ rằng chàng trai trẻ tuổi Lương Tây Kinh lại có thể quyết đoán và tàn nhẫn như vậy.
Anh đã ngay lập tức từ bỏ những dự án thua lỗ, kịp thời ngăn chặn những tổn thất cho tập đoàn, sau đó anh vô cùng quyết đoán cho mở rộng thêm mảng kinh doanh của tập đoàn ở những ngành nghề đang phát triển. Trong những năm đó, Lương Tây Kinh như một cỗ máy làm việc không có cảm xúc, trong mắt anh chỉ xoay quanh công việc và công việc.
Lúc Thi Hảo vẫn còn trong giai đoạn làm thực tập sinh ở tập đoàn Lương Thị, cô thường hay chạm mặt anh lúc sáu giờ sáng ở tầng trệt của tập đoàn.
Khoảng một hai năm sau, Lương Tây Kinh dường như đã bám rễ luôn ở công ty, dù có bận rộn thế nào anh cũng dành thời gian tập thể dục ba đến bốn lần một tuần. Lúc nào Thi Hảo gặp anh vào sáng sớm cũng thấy anh đang chạy bộ.
Lần duy nhất cô không thấy anh tập thể dục là khi anh bị ốm.
Trong vòng hai năm, Lương Tây Kinh đã biến tập đoàn Lương Thị từ thua lỗ thành sinh lợi.
Mấy năm trở lại đây anh đã dẫn dắt tập đoàn Lương Thị trở về quỹ đạo ban đầu, giá trị của tập đoàn cũng như giá trị của bản thân anh càng ngày càng tăng cao.
…
Lương Hanh vừa nhớ lại chuyện lúc đó vừa kể cho Thi Hảo nghe. Lương Tây Kinh vừa về nước đã đến bệnh viện thăm ông, sau khi nghe xong báo cáo, anh đã bảo rằng ông cứ yên tâm dưỡng bệnh, anh sẽ không để cho tâm huyết cả đời của ông bị hủy hoại trong tay anh.
Sau đó anh đã chứng minh là mình nói được thì sẽ làm được.
Nói đến đây, Lương Hanh quan sang nhìn Thi Hảo: "Tuy lúc đó ông tin tưởng nó nhưng vẫn chưa thật sự yên tâm cho lắm."
Thi Hảo chưa kịp lên tiếng trả lời thì Lương Hanh đã hỏi cô: "Cháu có biết vì sao ông không yên tâm không?"
Thi Hảo lắc đầu: "Ông kể đi ạ."
Lương Hanh chắp tay sau lưng đi về phía trước rồi khẽ nói: "Thật ra thì tính cách của nó mạnh mẽ nhưng cũng rất cố chấp, không biết chính sách mềm mỏng là gì cả, khi làm việc mà cứng rắn quá thì sẽ tự đặt mình vào những tình huống nguy hiểm."
Thi Hảo nghe vậy, cô yên lặng một lúc rồi nói: "Nhưng tất cả những gì mà anh ấy làm từ trước đến giờ đều là những lựa chọn đúng đắn hết ạ."
Lương Hanh liếc nhìn cô: "Trên thương trường chỉ cần không phạm pháp là được, nào có phân biệt đúng hay sai bao giờ?"
Thi Hảo im lặng, không đáp.
Lương Hanh tiếp tục đi lên phía trước: "Cháu có biết trong hai năm đầu tiên mà nó tiếp quản tập đoàn đã gây thù chuốc oán với bao nhiêu người trong hội đồng quản trị không?" Ông dừng lại một lát rồi thở dài: "Nếu lúc đó thái độ của nó mềm mỏng đi một chút thì chưa biết chừng lần đó nó sẽ không bị thương nặng như vậy."
Thi Hảo không biết nên trả lời như thế nào.
Hai năm trước Lương Tây Kinh từng bị thương không nhẹ. Một người trong hội đồng quản trị đã tiết lộ bí mật của công ty ra ngoài, khi điều tra ra được người đã làm việc đó, Lương Tây Kinh không giữ cho người ta một chút mặt mũi nào, tống thẳng người ta vào tù, chặn toàn bộ đường lui của người đó.
Người nhà của người đó giữ mối hận này trong lòng, trong một bữa tiệc, họ đã ra tay trả thù Lương Tây Kinh.
Vì vậy Lương Tây Kinh mới bị thương và phải nằm viện trong một khoảng thời gian.
Thi Hảo suy nghĩ một chút rồi lên tiếng: "Chủ tịch, cháu không đồng ý với suy nghĩ này của ông."
Lương Hanh ngạc nhiên: "Cháu đồng ý với cách làm của nó?"
Thi Hảo nhìn thẳng vào vẻ mặt uy nghiêm của ông: "Vâng, tổng giám đốc Lương không làm gì sai cả ạ."
Thật ra ý tứ của Lương Hanh không phải là Lương Tây Kinh làm sai, ông chỉ hy vọng Lương Tây Kinh có thể giải quyết mọi chuyện một cách nhẹ nhàng hơn.
Yên lặng một lúc, Lương Hanh mỉm cười: "Thi Hảo, cháu đã làm thư ký của Tây Kinh hơn hai năm rồi đúng không?"
Thi Hảo mím môi: "Vâng."
Lương Hanh tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa nói: "Cháu càng ngày càng giống nó rồi đấy."
"..." Thi Hảo nghe rõ từng câu từng chữ của Lương Hanh, cô thở chậm lại một nhịp. Cô liếc nhìn Lương Hanh, không đoán ra ý nghĩa đằng sau câu nói này của ông.
Cô chưa kịp hiểu thì Lương Hanh đã chuyển chủ đề nói chuyện, ông trò chuyện với cô về những vấn đề khác của công ty.
Đi từ tầng trệt lên, Lương Hanh đi cùng Thi Hảo đến phòng nghiên cứu và phát triển và phòng Marketing.
Sau khi đi ngang qua hai phòng này, hai người đi thẳng đến văn phòng của tổng giám đốc.
Đã lâu rồi Lương Hanh không đến công ty, ông hỏi Thi Hảo rất nhiều vấn đề.
Chỗ ngồi của trợ lý và tổng giám đốc đã có sự thay đổi, trong văn phòng của Lương Tây Kinh đang trồng cây xanh.
Nhìn hai cây xanh trong văn phòng, Lương Hanh hỏi Thi Hảo: "Nó trồng cây xanh từ bao giờ thế?"
Thi Hảo nhìn theo ánh mắt của ông, cảm thấy căng thẳng trong lòng. Cô nín thở vài giây rồi nói nhỏ: "Từ đầu năm nay ạ."
Cây xanh trong văn phòng của Lương Tây Kinh được chuyển đến từ ban công của Thi Hảo.
Lúc đó là thời điểm cuối tuần, lại cận kề năm mới, hai người đang ôm ấp yêu thương nhau, không hiểu sao lại đi bàn bạc về món quà mừng năm mới.
Thi Hảo đã chuẩn bị sẵn quà cho Ôn Ỷ và các đồng nghiệp khác.
Lương Tây Kinh thấy vậy, nhíu mày rồi hỏi cô: "Thế còn của anh thì sao?"
Thi Hảo ngẩn người, không ngờ rằng anh sẽ đòi cô quà.
Cô vốn dĩ đâu có chuẩn bị quà cho anh.
Hai người im lặng nhìn nhau hồi lâu, Lương Tây Kinh nhìn cô chằm chằm rồi hỏi: "Không có à?"
"... Có chứ." Thi Hảo khẽ chớp mắt mấy lần, ứng biến vô cùng linh hoạt: "Hai cây xanh đẹp nhất trên ban công kia là quà năm mới mà em đã chuẩn bị cho anh đó."
Lương Tây Kinh bó tay, không thèm để ý đến cô nữa.
Tuy nhiên, không ngờ, sang đến ngày hôm sau, anh lại mang cây xanh của cô đi rồi đặt trong văn phòng của mình.
Nghe Thi Hảo nói vậy, Lương Hanh gật đầu: "Không tệ, trước kia văn phòng của nó chán ngắt, giờ có thêm cây cối xanh tươi mới có chút hơi thở của con người."
Thi Hảo cũng phụ hoạ theo vài câu.
Sau khi ở trong văn phòng Lương Tây Kinh một lúc, Lương Hanh muốn mời Thi Hảo ăn tối để cảm ơn cô đã giúp đỡ Lương Tây Kinh.
Nếu việc này mà Thi Hảo còn không hiểu ý ông thì cô cũng không xứng làm thư ký cho Lương Tây Kinh nữa.
Đối diện với ánh mắt của Lương Hanh, Thi Hảo chậm rãi nói: "Vâng, thế chủ tịch muốn ăn gì ạ? Cháu đi mua đồ ăn nhé?"
"Không cần." Lương Hanh từ chối, xoay người đi ra ngoài: "Ông đã sắp xếp xong cả rồi."
*
Trước khi đến nơi ăn tối, Thi Hảo không thể nào ngờ tới việc Lương Hanh sẽ đưa cô đến chỗ này để thưởng thức bữa tối.
Sau khi xuống xe, cô ngẩng đầu lên, khẽ chớp mắt nhìn nhà hàng trước mặt.
"Thưa chủ tịch." Cô xoay đầu, muốn hỏi ông tại sao lại đưa mình đến đây, tuy nhiên cô còn chưa kịp thốt nên lời đã nghe thấy Lương Hanh hỏi: "Cháu còn nhớ chỗ này không?"
Thi Hảo nheo mắt lại: "Có ạ."
Nhà hàng trước mặt này là nhà hàng đầu tiên mà Thi Hảo ăn ở thành phố Giang.
Lần đó cũng là do Lương Hanh đưa cô đến đây.
Đây là một nhà hàng bình thường, giá tiền của từng món trong thực đơn khá rẻ. Lần đầu Thi Hảo đến đây còn khá dè dặt, không dám hít thở quá mạnh cũng như không dám nói chuyện.
Ban đầu Lương Hanh định đưa cô đến một nhà hàng sang trọng nhưng ông lại lo cô sẽ cảm thấy quá căng thẳng. Nghĩ vậy, ông bảo tài xế dừng xe trước cửa nhà hàng này, sau đó dẫn cô đi vào.
Cách trang trí của nhà hàng này khá giống với nhà hàng mà trước đây Thi Hảo từng đến ăn ở thị trấn, vì vậy nên cô có thể ăn một cách thoải mái.
Nghe được câu trả lời của Thi Hảo, Lương Hanh cười: "Lâu lắm rồi không đến chỗ này, hôm nay nếm thử xem hương vị có thay đổi gì không."
Thi Hảo bình tĩnh lại rồi nói: "Vâng thưa chủ tịch."
Sau khi tìm chỗ ngồi xuống, Thi Hảo nói chuyện với Lương Hanh vài câu rồi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh trong những nhà hàng nhỏ như này thường khá cũ nát, nhưng cũng may là ở đây được dọn dẹp khá sạch sẽ.
Đứng trước bồn rửa tay, Thi Hảo nhìn bản thân mình trong gương đang nhíu mày lại, trông cứ như là đang đi đánh trận với kẻ thù vậy.
Lúc Lương Hanh gọi điện thoại để rủ cô đi dạo quanh công ty, Thi Hảo nghĩ, khả năng ông biết chuyện giữa cô và Lương Tây Kinh chỉ có năm mươi phần trăm là cùng. Tuy nhiên, khi ông kêu tài xế đưa cô đến đây, cô hoàn toàn có thể khẳng định một trăm phần trăm… Lương Hanh đã biết tỏng chuyện tình cảm của cô và Lương Tây Kinh.
Ngày này đến sớm hơn so với dự tính của Thi Hảo, tuy nhiên cô đã chuẩn bị tâm lý cho việc này.
Thi Hảo hít sâu một hơi, dùng nước vỗ lên mặt để bản thân có thể bình tĩnh và tỉnh táo hơn.
Dù Lương Hanh có thái độ như thế nào thì cô cũng sẽ chấp nhận.
Đây là do cô nợ Lương Hanh.
…
Khi cô trở về chỗ ngồi, đúng lúc nhân viên phục vụ đang bày thức ăn lên trên bàn ăn.
Lương Hanh cũng có thói quen giống với Lương Tây Kinh, lúc ăn cơm, ông không thích nói chuyện, vì vậy Thi Hảo cũng giữ yên lặng theo ông.
Thi Hảo ăn đồ ăn mà trong miệng không cảm nhận được bất cứ hương vị gì, mới ăn được một ít đã đặt đũa xuống.
Ngay sau đó, Lương Hanh cũng cầm khăn giấy lên lau miệng: "Cháu ăn no chưa?"
Thi Hảo: "Cháu thấy no rồi ạ."
Lương Hanh nhìn về phía dòng người vội vã tấp nập ở bên ngoài cửa sổ, ông bất chợt hỏi: "Thi Hảo, cháu đến thành phố Giang được bao lâu rồi?"
Thi Hảo bình tĩnh trả lời: "Cũng được gần hai mươi năm rồi ạ."
Lương Hanh gật đầu: "Thế cháu làm việc ở tập đoàn bao lâu rồi? Đã được năm năm chưa?"
Thi Hảo: "Năm năm nếu tính cả quãng thời gian làm thực tập sinh ạ."
Lương Hanh gật đầu, nhìn về phía cô: "Lúc làm việc, cháu có thấy vui không?"
Lông mi Thi Hảo run lên, bờ môi khẽ hé mở: "Vui ạ."
Trong những năm làm việc ở tập đoàn, cô đã trải qua rất nhiều khoảng thời gian vui vẻ.
Lương Hanh hiểu ý, ông nở nụ cười rồi nói: "Vậy thì tốt."
Ông thở dài: "Ông cứ lo cháu sẽ gặp áp lực lớn, khi đi làm không còn cảm thấy vui vẻ nữa." Ông dừng lại một lúc rồi tiếp tục nói: "Vui là tốt rồi, chứng minh rằng ông Lương đã không lựa chọn sai lầm."
Nghe ông nói vậy, Thi Hảo không thể giả ngu được nữa, giọng nói của cô run rẩy, nhìn thẳng vào mắt Lương Hanh: "Chủ tịch, cháu xin lỗi ạ."
Lương Hanh vẫn điềm nhiên mỉm cười: "Thi Hảo, cháu không làm gì có lỗi với ông cả."
Thi Hảo lắc đầu: "Cháu… Vô cùng xin lỗi ông ạ."
Nói nhiều cũng vô ích, Thi Hảo cũng không muốn giải thích cho bản thân, hơn nữa, tình cảm giữa cô và Lương Tây Kinh là tình yêu chân thành.
Lương Hanh không nói không rằng.
Ông chăm chú nhìn cô một lúc lâu rồi hỏi: "Cháu thích điểm nào ở Tây Kinh?"
Thi Hảo sửng sốt, nhìn Lương Hạnh rồi lấy hết can đảm nói: "Nhiều lắm ạ."
Cô không thể nói cụ thể cho Lương Hanh nhưng cô vẫn truyền đạt suy nghĩ trong lòng: "Từ khi cháu và anh ấy xác định mối quan hệ, cháu cảm thấy thoải mái và rất hạnh phúc."
Lương Hanh gật đầu: "Cháu có biết chuyện về ba mẹ của nó không?"
"..." Thi Hảo nhíu mày: "Cháu đã từng nghe nói rồi ạ."
Lương Hanh gật đầu, cầm lấy tách trà trước mặt, nhấp một ngụm rồi bình tĩnh tiếp lời: "Ông vẫn luôn cho rằng hai người có hoàn cảnh lớn lên khác nhau thì sẽ không thể có tương lai hạnh phúc. Ba mẹ của nó chính là vết xe đổ đấy."
Nói đến đây, ông bất ngờ hỏi Thi Hảo: "Cháu nghĩ thế nào về tương lai của hai đứa?"
Nhịp thở của Thi Hảo hơi ngừng lại, không biết nên trả lời thế nào cho phải.
Lương Hanh tiếp tục hỏi: "Nó có biết chuyện cháu đi tìm nhà không?"
"..."
Thi Hảo hơi mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng không thể nào mở miệng được.
Cô chưa nói cho Lương Tây Kinh, anh không hề biết chuyện này.
Lương Hanh: "Tại sao không nói cho nó biết?"
Thi Hảo yên lặng.
Lương Hanh nói trúng tim đen của cô: "Không phải do cháu không có thời gian hay cơ hội mà là do cháu không biết nên nói với nó thế nào, đúng không?"
Thi Hảo: "Vâng."
Cô phải thừa nhận rằng cô không nghĩ ra lý do gì để nói cho Lương Tây Kinh nghe mà anh không tỏ ra tức giận.
Với phong thái của một người từng trải, Lương Hanh nói với cô: "Điều cấm kỵ nhất trong chuyện tình cảm chính là giấu giếm đối phương."
Mà nguyên nhân che giấu là vì không tự tin vào mối quan hệ này, luôn lo được lo mất.
Ông nhìn Thi Hảo: "Giữa hai đứa có rất nhiều chuyện không được trao đổi thẳng thắn được với nhau, cháu cảm thấy chuyện tình cảm như vậy có thể đi được bao xa?"
Thi Hảo mở miệng muốn nói không phải như vậy nhưng lại không nói ra được lời nào. Bởi vì cô biết những điều Lương Hanh đang nói cũng có phần đúng, cô và Lương Tây Kinh đã coi nhẹ sự thật đó.
Một lúc lâu sau, Lương Hanh nói: "Thi Hảo, cháu có bao giờ nghĩ đến chuyện thuyên chuyển công tác chưa?"
Cuối cùng ông đã nói ra mục đích chính mà ông tìm đến Thi Hảo ngày hôm nay: "Cháu của hiện tại không phù hợp làm thư ký cho tổng giám đốc tập đoàn Lương Thị nữa."
Ngực cô đau nhói, trái tim Thi Hảo như vừa bị ngàn vạn mũi kim đâm vào.
Cô biết mình không có đủ tư cách để phản bác lại lời của Lương Hanh, cũng không thể nào từ chối yêu cầu của ông được. Cô mím chặt môi, kìm nén những giọt nước mắt chuẩn bị rơi xuống, gắng gượng mãi mới lên tiếng: "Vâng, cháu biết mình nên làm gì ạ."
Lương Hanh yên lặng một lúc, không nhìn cô nữa: "Chúng ta đi về thôi."
Thi Hảo theo ông ra ngoài.
Đi đến bên cạnh xe, Lương Hanh nhìn về phía cô, thấy cô vẫn còn đang đứng ở bên ngoài: "Cháu không định lên xe à?"
"Cháu muốn đi dạo một chút ạ." Thi Hảo cảm thấy bản thân đang vô cùng rối bời: "Chủ tịch cứ về trước đi ạ, cháu có thể tự về được."
Lương Hanh ngồi trong xe nhìn cô chằm chằm một lúc: "Nhớ chú ý an toàn đấy."
Thi Hảo: "Vâng, tạm biệt ông ạ, ông nhớ giữ gìn sức khoẻ nhé."
Trước khi rời đi, Lương Hanh nhìn cô rồi nói: "Ông Lương không muốn Tây Kinh giẫm vào vết xe đổ của ba nó, hy vọng cháu có thể hiểu."
Thi Hảo khàn giọng trả lời: "Cháu hiểu rồi ạ."
Nhìn thấy xe của Lương Hanh đã đi xa, nước mắt Thi Hảo vốn được kìm nén rất lâu bắt đầu rơi xuống lã chã.
Cô đưa tay lên lau giọt nước mắt đã tràn ra khỏi khóe mắt, không nhịn được ngồi xuống chỗ bên cạnh.
Gió đêm thổi lất phất, Thi Hảo ngồi ở bồn hoa bên đường một lúc lâu.
Lâu đến mức cô cảm thấy cơ thể lạnh cóng mới hoàn hồn, lê lết thân thể mệt mỏi trở về nhà.
Về đến nhà, Thi Hảo tiến vào phòng tắm.
Xong xuôi, Lương Tây Kinh đúng lúc gọi video đến cho cô.
Thi Hảo liếc nhìn thời gian vừa đúng mười một giờ.
Cô thường đặt điện thoại xuống vào lúc mười một giờ rưỡi để đi ngủ. Vì vậy Lương Tây Kinh vừa đến Đức, tức khắc đổi đồng hồ sinh học của mình từ tỉnh giấc vào lúc năm rưỡi sáng thành bắt đầu ngày mới từ năm giờ sáng.
Chỉ cần cả đêm hôm trước không có công việc nào cần phải làm, anh sẽ thức dậy lúc năm giờ sáng, gọi điện thoại cho Thi Hảo và nói chuyện với cô qua mạng.
Nhìn chằm chằm cuộc gọi video trong chốc lát, Thi Hảo di chuyển ngón tay đổi chế độ gọi video sang chế độ chỉ gọi mà không kèm theo video.
Cuộc gọi được kết nối, giọng nói trầm của Lương Tây Kinh truyền đến: “Sao lại đổi thành giọng nói rồi?”
Thi Hảo không muốn biểu lộ rõ ràng cảm xúc của mình ở trước mặt anh, cô không muốn để cho Lương Tây Kinh lo lắng. Công việc của Lương Tây Kinh ở bên đó vẫn chưa xong, cô càng không hi vọng anh sẽ vội vàng trở về nước chỉ vì cô.
Đang suy tư thì Thi Hảo liếc thấy chiếc mặt nạ nằm ở trên bàn: “Em vừa mới tắm xong, đang chuẩn bị đắp mặt nạ.”
Lý do này vô cùng hợp tình hợp lý, Lương Tây Kinh sẽ không tỏ ra nghi ngờ.
Đúng như dự đoán, Lương Tây Kinh không hỏi nhiều, mà đổi đề tài: “Hôm nay em về nhà lúc mấy giờ thế?”
Vừa ngủ dậy, anh lướt xem thông báo trên điện thoại di động thì phát hiện trong điện thoại không có tin nhắn thông báo đã về đến nhà do Thi Hảo gửi tới.
Nhưng mà trước đây Thi Hảo cũng đã từng quên nên Lương Tây Kinh cũng không cảm thấy quá khó hiểu.
Thi Hảo bóc túi đựng mặt nạ ra, sau đó đắp lên mặt. Cô vừa điều chỉnh mặt nạ cho phù hợp với khuôn mặt vừa nói: “Em quên mất, hôm nay em tan làm đúng giờ.”
Lương Tây Kinh ậm ừ: “Vậy bữa tối ngày hôm nay em ăn gì?”
Nhắc đến chuyện này, Thi Hảo cố gắng nhớ lại, cô căn bản không chú ý đến lúc mình ăn cơm với Lương Hanh đã nhét cái gì vào trong miệng.
Cô báo cáo bừa tên của hai món ăn, Lương Tây Kinh lại hỏi: “Ăn ngon không?”
“Cũng được.”
“Ừm.” Lương Tây Kinh nhẹ nhàng nói: “Đợi anh về rồi đi nếm thử một chút.”
Nghe thấy thế, Thi Hảo có hơi ngẩn người, mới đáp vâng.
Hai người trò chuyện giống như thường ngày, Thi Hảo không kiềm được cảm xúc muốn tắt điện thoại đi của mình, cô còn chưa kịp nói điều đó ra khỏi miệng, Lương Tây Kinh đã phát giác ra: “Thi Hảo.”
Anh cau mày, nhìn nội dung cuộc trò chuyện hôm nay của hai người, hạ thấp giọng nói, hỏi: “Hôm nay em gặp phải chuyện không vui à?”
Mặc dù những gì mà Thi Hảo đã kể không khác gì thường ngày.
Nhưng cho dù như thế, Lương Tây Kinh vẫn có thể cảm giác được tâm trạng cô không tốt lắm. Cô đang kìm nén cảm xúc của bản thân.
Nếu như là trước đây, Thi Hảo còn có thể duy trì tốt cảm xúc ở ngoài mặt.
Vậy thì vào lúc này, khi cô nghe thấy những lời này của Lương Tây Kinh, cô thật sự không kìm nén được nữa. Vì không muốn để Lương Tây Kinh sinh nghi, Thi Hảo cắn môi, nói dối bằng một câu chuyện buồn bực: “Tối nay em cùng với Ôn Ỷ đi xem phim.”
Lương Tây Kinh: “Sau đó thì sao?”
Thi Hảo: “Kết thúc của phim không hay, rõ ràng là một câu chuyện tình cảm lãng mạn nhưng lại có kết cục bi thương.”
Lương Tây Kinh bật cười: “Tại vì cái này?”
“Ừm.” Thi Hảo nổi giận: “Em cảm thấy bản thân mình bị lừa gạt.”
Lương Tây Kinh cười không ngừng, anh đang muốn lên tiếng thì Thi Hảo lại đột nhiên gọi tên anh: “Lương Tây Kinh.”
“Hửm?”
Tây Thi kéo mặt nạ trên mặt xuống, cụp mắt hỏi: “Nếu như anh bị lừa gạt, anh sẽ làm như thế nào?”
Lương Tây Kinh yên lặng mấy giây: “Còn phải xem xem đó là chuyện gì và người đó là ai.”
Thi Hảo ngẩn ra: “Xem xem người đó là ai?”
Lương Tây Kinh chậm rãi nói: “Giả dụ người đó không có vị trí quan trọng trong lòng anh, cho dù lừa anh thì anh cũng không cảm thấy có vấn đề gì to tát cả.”
Anh không phải là người dễ bị mắc mưu.
Thi Hảo khựng lại, tim đập thình thịch: “Vậy nếu như... Anh cảm thấy đó là một người quan trọng thì sao?”
“Người quan trọng à?” Lương Tây Kinh lặp lại mấy từ này, anh cười khẽ: “Anh chưa từng nghĩ đến vấn đề này.”
Dường như Thi Hảo nghe ra được ý nghĩa đằng sau lời nói của anh.
Lương Tây Kinh sở dĩ không nghĩ đến chuyện đó là vì anh cảm thấy rằng người được anh đặt trong lòng sẽ không và cũng không nên lừa gạt anh.
Thi Hảo biết suy nghĩ của anh.
“Ồ.” Thi Hảo giả vờ bình tĩnh, thản nhiên như không: “Em cũng chưa từng nghĩ đến điều đó. Buổi tối, khi Ôn Ỷ hỏi em, em cũng trả lời không biết.”
Lương Tây Kinh: “Ôn Ỷ hỏi em cái này để làm gì?”
Thi Hảo nói dối không chớp mắt: “Em cũng không biết nữa.”
Hai người trò chuyện một lát, Thi Hảo cố ý ngáp một cái: “Em cảm thấy hơi buồn ngủ rồi.”
Lương Tây Kinh hiểu ý cô: “Ngủ đi, không ngủ được thì nói cho anh biết.”
Thi Hảo: “Anh ngủ ngon nha.”
“Em cũng ngủ ngon nhé.”
Sau khi cúp máy, Lương Tây Kinh suy nghĩ một lúc lâu, lát sau gọi điện thoại cho Dương Cao Phi: “Anh đi hỏi tổng giám đốc Phó xem hôm nay công ty có xảy ra chuyện gì không.”
Dương Cao Phi vừa tỉnh ngủ, thoáng chốc không phản ứng kịp: “Chuyện ở trong nước sao?”
Hỏi xong, anh ấy bỗng vỗ mặt mình để tỉnh táo hơn. Mình hỏi vớ hỏi vẩn gì thế không biết? Bình thường Lương Tây Kinh nào có quan tâm đến những chuyện vặt vãnh của chi nhánh công ty ở nước ngoài: “Vâng thưa tổng giám đốc Lương.”
Biểu hiện của Thi Hảo hoàn toàn như mọi ngày, đổi thành người khác nhất định sẽ không nghi ngờ.
Nhưng Lương Tây Kinh không phải là họ.
Anh là bạn trai của Thi Hảo, anh biết rõ cô như thế nào lúc bình thường và sẽ có phản ứng ra sao khi có chuyện xảy ra.
Anh cẩn thận suy nghĩ một chút về vấn đề mà Thi Hảo hỏi, Lương Tây Kinh gửi một tin nhắn cho Hứa Thực, để anh ấy đi một chuyến đến nhà ông nội anh nhằm thăm hỏi ông.
Chẳng biết vì sao, anh cứ có cảm giác bồn chồn không yên.
-
Phía bên Thi Hảo, sau khi Thi Hảo và Lương Tây Kinh tạm biệt, cô gửi cho Ôn Ỷ vài tin nhắn.
Cô sợ lời nói dối bị vạch trần, cần Ôn Ỷ phối hợp với cô một chút.
Đọc xong tin nhắn cô gửi đến, Ôn Ỷ lập tức gọi điện thoại cho cô: “… Chủ tịch biết rồi à?”
Thi Hảo ôm đầu gối, ngồi ở trên giường, khẽ ‘ừ’ đáp lại.
Ôn Ỷ há hốc mồm vì kinh ngạc, vội vàng nói: “Bây giờ tớ sẽ qua nhà cậu ngay.”
Thi Hảo nhắm mắt lại: “Ừm.”
Chưa đầy ba mươi phút sau, Ôn Ỷ xuất hiện ở trong nhà của Thi Hảo.
Từ cảm xúc của Thi Hảo, cô ấy đã biết kết cục của cuộc trò chuyện giữa Thi Hảo và chủ tịch. Cô ấy không hỏi nhiều, chỉ dang tay ôm lấy Thi Hảo, dịu dàng nói: “Cho dù cậu quyết định như thế nào, tớ đều sẽ đứng ở phía sau làm hậu thuẫn của cậu.”
Thi Hảo cười gượng: “Tớ biết mà.”
Có Ôn Ỷ ở bên, lòng Thi Hảo dần bình tĩnh lại.
Một hồi lâu sau, Thi Hảo nhìn về phía Ôn Ỷ: “Tớ muốn uống chút rượu.”
Ôn Ỷ: “Trong nhà cậu có không? Nếu không có thì tớ tặng cho cậu.”
“Không.” Thi Hảo nói: “Chúng ta ra cửa hàng tiện lợi ngồi một lát nhé?”
Ôn Ỷ: “Đi nào.”
Hai người thay tạm một bộ quần áo ở nhà nhưng vẫn đủ kín đáo để có thể mặc đi ra ngoài đường.
Ở cửa khu dân cư của Thi Hảo có một vài cửa hàng tiện lợi đang mở cửa, đằng trước cửa của cửa hàng tiện lợi cũng có chỗ để khách ngồi.
Sau khi mua mấy lon bia, hai người lặng lẽ uống.
Thi Hảo không ừ hử, Ôn Ỷ cũng không mở lời truy hỏi. Có những lúc ở cạnh bên là được rồi.
Khi uống đến lon thứ ba, sắc mặt Thi Hảo đỏ bừng nói: “Ôn Ỷ, tớ cũng muốn đổi sang công việc mới.”
Ôn Ỷ ngẩn ra, sống mũi của cô ấy có hơi cay cay.
Cô ấy khẽ thở dài một hơi, giả vờ thoải mái nói: “Không sao, cái cũ không đi thì cái mới sẽ không đến. Đến khi thay đổi công việc, nói không chừng cuộc sống của chúng ta sẽ càng tốt đẹp hơn, con người ấy mà, đâu thể vì một cái cây mà từ bỏ cả khu rừng?”
Thi Hảo nở nụ cười gượng gạo: “Cậu nói đúng.”
Ôn Ỷ nhìn cô, do dự nói: “Cậu đã nói chuyện đó với Lương Tây Kinh chưa?”
Thi Hảo lắc đầu: “Đợi anh ấy về nước đã.”
Cô uống một ngụm rượu: “Tớ muốn nói trực tiếp với anh ấy.”
“Cũng đúng.” Ôn Ỷ tán thành: “Có những lời nên thẳng thắn vẫn tốt hơn.”
Hai người ngồi trước cửa hàng tiện lợi hơn nửa tiếng mới say khướt trở về nhà.
Cuối tuần, vì để cho Thi Hảo vui lên một chút, Ôn Ỷ đã đặc biệt ‘chi một số tiền lớn’ để mời cô đi vui chơi khắp chốn, sắp xếp kín lịch nhằm không cho cô thời gian để suy nghĩ lung tung.
Những ngày tiếp theo, Thi Hảo vẫn biểu hiện bình thường như mọi khi.
Vào thứ Tư, Dương Cao Phi đã gửi cho cô thông tin chuyến bay của Lương Tây Kinh, nói với cô rằng Lương Tây Kinh sẽ trở về vào thứ Năm.
Thi Hảo trả lời ‘biết rồi’, sau đó đặt điện thoại di động xuống.
Đến khi tan làm, Thi Hảo đợi các đồng nghiệp rời đi hết mới mở phần mềm soạn thảo văn bản ra gõ cụm từ ‘Thư từ chức’.
Cô chưa từng viết và cũng không biết phải viết như thế nào, cô không rõ mình nên bắt đầu từ đâu.
Ngây người đối mặt với máy tính nửa giờ đồng hồ, Thi Hảo chống tay lên trán, nhắm mắt lại, gõ lý do từ chức của bản thân hết sức thuyết phục.
Xong xuôi, Thi Hảo thu dọn đồ đạc rời đi.
Buổi tối trước khi ngủ, Thi Hảo nhận được điện thoại của Lương Tây Kinh.
Giống như thường ngày, cả hai nói về tình huống của mỗi người, chia sẻ cuộc sống hằng ngày.
Trước khi cúp điện thoại, Lương Tây Kinh mở miệng hỏi: “Ngày mai em có đến sân bay không?”
Thi Hảo đột nhiên nhớ đến lời mà bản thân cô đã nói trước khi anh bay ra nước ngoài công tác: “Có ạ.”
Cô muốn đi đón anh.
Phía Lương Tây Kinh yên lặng vài giây rồi mới nói: “Anh đợi em ở sân bay.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.