Ngọn Sóng Không Tên

Chương 61: “Hình như em thật sự muốn làm gì đó với anh.”

Thời Tinh Thảo

10/08/2023

Một bữa cơm trưa vô cùng ấm áp lặng lẽ trôi qua trong tiếng cãi vã của Lương Tây Kinh và Lương Hanh. 

Lương Tây Kinh đặt đũa xuống, ngước mắt lên nhìn cô, hỏi: “Em ăn xong rồi sao?”

Thi Hảo gật đầu.

Lương Tây Kinh mỉm cười: “Em có thấy ngon miệng không?”

“Đồ ăn rất ngon.” Thi Hảo liếc nhìn anh: “Ngay cả tay nghề của đầu bếp nhà mình mà anh cũng nghi ngờ sao?”

Lương Tây Kinh: “Về mặt này thì anh không hề nghi ngờ.”

Anh đi đến bên cạnh Thi Hảo, kéo cô đứng dậy khỏi bàn ăn và nghiêm túc nói: “Anh chỉ sợ đồ ăn làm không hợp khẩu vị của em thôi.”

Thi Hảo nhướng mày, trong lòng cảm thấy buồn cười, nhìn anh: “Anh quên mất vừa nãy ông nội đã nói gì sao?”

Lương Tây Kinh: “...”

Tất nhiên là anh vẫn chưa hề quên chuyện trên bàn ăn lúc nãy, Lương Hanh không hề chừa cho anh chút mặt mũi nào trước mặt Thi Hảo. Ông kể lại việc mấy ngày nay Lương Tây Kinh đã liên tục gọi điện cho bác Tôn và đầu bếp như thế nào, cũng thường xuyên nhắc nhở bọn họ về những thứ mà Thi Hảo thích ăn, cũng như những món mà cô không thích, nhắc cả việc khẩu vị của cô khá nhạt và một số chi tiết nhỏ khác.

Ánh mắt của hai người chạm nhau.

Đôi mắt của Thi Hảo khẽ cong lên như vầng trăng lưỡi liềm, thì thầm: “Cảm ơn anh nhé.”

Lương Tây Kinh siết chặt lấy tay cô, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Chỉ nói miệng thôi thì không tính.”

“...”

Không ngờ Thi Hảo lại hiểu được ngụ ý ẩn trong lời nói của anh.

Tai cô bắt đầu nóng lên, cảm thấy hơi ngượng ngùng, liếc anh một cái: “Em không nói chuyện với anh nữa, em muốn uống trà với chủ tịch.”

Lương Tây Kinh bật cười: “Em đi đi.”

Lương Hanh không muốn nhìn cảnh hai người bọn họ tình tứ trong phòng ăn nên đã sớm đi đến phòng khách. 

Thi Hảo đi theo ông ra ngoài, ngồi vào phía đối diện: “Ông nội ơi, cháu chơi cờ với ông nhé.”

Bên cạnh bàn trà còn bày một bàn cờ đang chơi dở.

Lương Hanh nhìn cô hỏi: “Cháu cũng biết chơi cờ sao?”

Thi Hảo ngọt ngào nói: “Dạ, cháu cũng biết chút ít ạ.”

Nghe cô nói vậy, Lương Tây Kinh cũng không tiết lộ chuyện sau khi cô biết được mình sắp phải đi gặp Lương Hành xong, vào mỗi ngày, sau khi giờ làm việc kết thúc, cô đều dành thời gian để học chơi cờ trên mạng. 

Hai người đánh cờ còn Lương Tây Kinh ngồi bên cạnh nhìn.

Chốc chốc anh lại góp ý cho Thi Hảo, góp phần phá vỡ thế cờ của Lương Hanh.

Lương Hanh nhịn một lát, cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, luôn miệng chê trách anh: “Cháu không chơi thì sao không ra ngoài luôn đi? Đừng cứ ngồi đây làm phiền ông chơi cờ với Hảo Hảo nữa.”

Lương Tây Kinh khẽ nhướng mày, nhắc nhở ông: “Ông nội à, đây là bạn gái của cháu đó, ông bá chiếm bạn gái cháu còn bắt cháu phải ra ngoài nữa sao?”

Lương Hanh đang muốn phản bác lại anh thì tiếng chuông điện thoại của Lương Tây Kinh đã vang lên.

Nhìn thấy có cuộc gọi, anh thu lại biểu tình đùa giỡn của mình, chậm rãi nói: “Cháu đi ra ngoài nghe điện thoại một lát.”

“...”

Nhìn Lương Tây Kinh đi ra khỏi phòng khách, đứng xoay lưng lại với bọn họ ở trong sân, Thi Hảo mãi mới có thể rời mắt khỏi bóng lưng của anh: “Ông nội ơi.”

Lương Hanh ậm ừ và ra hiệu: “Đánh cờ tiếp đi, đừng để ý đến nó nữa.”

Thi Hảo gật đầu một cái: “Dạ.”

Chơi xong một ván cờ, Lương Hanh nhìn bộ dáng không yên lòng của Thi Hảo, vừa vui vẻ vừa thoải mái, mỉm cười nói: “Cháu đừng lo, bên nó sẽ không có chuyện gì đâu.”

Tất nhiên là Thi Hảo cũng hiểu rõ, nhưng mà trong vô thức, lòng cô vẫn cảm thấy hơi bất an. 

Đột nhiên, Lương Tây Kinh cúp điện thoại bước vào trong phòng.

Anh liếc nhìn Thi Hảo rồi lại quay đầu nhìn qua Lương Hanh: “Cháu cần nói chuyện với cô ấy một chút ạ.”

Lương Hanh hơi khựng lại, khoát tay với hai người bọn họ: “Muốn đi đâu thì đi đi.”

Lương Tây Kinh kéo tay Thi Hảo đi thẳng lên lầu.

Lầu ba là nơi mà Lương Tây Kinh ở, cả tầng này đều là của mình anh. Ngoại trừ người giúp việc thì những người khác đều rất ít khi tới đây. 

Đây đã là lần thứ hai Thi Hảo đến phòng của anh ở nhà ông nội. Lần đầu tiên đến đây là vào thời điểm cô còn làm thư ký cho Lương Tây Kinh, khi anh bị bệnh, cô đến đây đưa tài liệu cho anh.

Nhìn cách bày trí vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt, tâm trạng của Thi Hảo xao động vài giây, nhìn Lương Tây Kinh: “Anh muốn nói cái gì với em?”

Lương Tây Kinh cụp mắt, siết chặt bàn tay cô: “Anh phải bay một chuyến qua Mỹ.”

Thi Hảo ngây ra: “Có chuyện gì xảy ra vậy anh?”

Lương Tây Kinh im lặng một hồi mới khẽ nói: “Bên phía Lương Tự Minh xảy ra chút chuyện, anh cần phải đi xử lý một chút.”

Thi Hảo ngẩn người: “... Ba anh sao?”

Lương Tây Kinh gật đầu.

Thi Hảo ngước mắt lên, quan sát vẻ mặt bình tĩnh của Lương Tây Kinh rồi dang tay ra ôm anh một cái: “Vậy anh nhớ phải chú ý an toàn nhé.”

Cô dừng một lát, lại nghĩ đến những tin đồn đã nghe được trước đây, dịu giọng nói: “Em và ông nội cũng sẽ rất nhớ anh.”

Tim Lương Tây Kinh bỗng nhiên đập lỡ một nhịp, ánh mắt của anh dao động: “Anh biết rồi.”

Anh sờ đầu Thi Hảo một cái: “Em muốn ở lại đây hay là về nhà?”

Thi Hảo nghĩ ngợi vài giây rồi nói: “Em ở lại đây với chủ tịch đến tối rồi về.”

Cô lại hỏi Lương Tây Kinh: “Anh muốn đi ngay bây giờ luôn sao?”

Lương Tây Kinh: “Anh nói một tiếng với ông cụ rồi đi ngay.”

“Được.” Thi Hảo bình tĩnh nói: “Vậy anh đi đi.”

Lương Tây Kinh nhìn bộ dáng không có vẻ gì là nuối tiếc không muốn rời xa của cô, nhéo gò má cô một cái: “Chỉ có vậy thôi sao?”

Thi Hảo mờ mịt hỏi: “Sao vậy?”

Lương Tây Kinh rủ mắt, nhìn vẻ mặt vừa ngơ ngác vừa sững sờ của cô, yết hầu nhúc nhích lên xuống, hôn mạnh lên môi cô: “Để anh hôn em một chút đã.”

Mi mắt Thi Hảo run run, cảm nhận sâu sắc rằng chuyến bay đến Mỹ lần này của anh hẳn là không phải một chuyến đi nhẹ nhàng, cô chủ động nhón chân, muốn kéo dài nụ hôn của anh. 

“...”

Sau khi hôn một hồi lâu, Lương Tây Kinh mới dừng lại, lui về phía sau. 

Anh giơ tay lên, ngón tay lau vệt nước trên môi của Thi Hảo, giọng nói khàn khàn nói: “Anh xuống lầu đây.”

Thi Hảo dần dần tỉnh táo lại: “Cần thu dọn hành lý không anh?”

Lương Tây Kinh do dự nhìn cô: “Em muốn giúp anh thu dọn sao?”

Thi Hảo: “... Vâng, để em thu dọn cho anh.”

Lương Tây Kinh khàn giọng: “Vậy cũng được.”

Lương Tây Kinh đi xuống lầu nói chuyện với Lương Hanh, Thi Hảo cầm điện thoại tra thử một chút về thời tiết ở Los Angeles. 

Thấy sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm ở bên kia cũng không lớn lắm, Thi Hảo bắt đầu thu dọn hành lý cho Lương Tây Kinh.

Dưới lầu, sau khi nghe Lương Tây Kinh nói xong, Lương Hanh im lặng trong chốc lát rồi nhìn anh: “Cháu đi đi.”

Ông thở dài, cảm thấy hơi bất đắc dĩ, chà xát cây gậy chống trong tay: “Nếu nó muốn quay về thì cứ dẫn nó về đi.”

Lương Tây Kinh không lên tiếng.

Lương Hanh nhìn anh: “Cháu nhớ nói với mẹ cháu một tiếng, chuyện của bọn nó cũng nên chấm dứt rồi.”

Lương Tây Kinh cụp mắt xuống, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. 

Một mùa đông mới lại đến, nhiệt độ đột ngột giảm xuống, thời tiết se se lạnh. 

Lại nhìn chằm chằm một hồi lâu, Lương Tây Kinh chậm rãi nói: “Dạ, cháu biết rồi, lúc nào cháu qua bên kia thì ông giúp cháu chăm sóc cho Thi Hảo được không ạ?”

Lương Hanh liếc nhìn anh một cái: “Cháu cứ yên tâm đi.”

Ông hạ thấp giọng xuống: “Cháu không cần phải lo lắng cho chúng ta.”

Lương Tây Kinh: “Cháu cảm ơn ông nội ạ.”



Chạng vạng ngày hôm đó, Lương Tây Kinh ngay lập tức lên máy bay tư nhân để đi đến Los Angeles. 

Thi Hảo ở lại nhà ông cụ chơi cờ với Lương Hanh, sau khi chơi xong, hai người cùng đi ra sân phơi nắng. 

Thi Hảo lại ở nhà ông cụ đến tối, ăn cơm tối cùng Lương Hanh xong rồi mới về nhà. 

Cô không trở lại biệt thự mà quay về ngôi nhà nhỏ của mình. Biệt thự quá rộng lớn, một mình cô ở đó sẽ cảm thấy trống trải. 

Thi Hảo cũng không hỏi Lương Tây Kinh về chuyện ở Los Angeles.

Mỗi một người đều có quyền giữ bí mật của riêng mình, chuyện về ba mẹ của Lương Tây Kinh chắc hẳn là tâm sự mà anh không muốn tiết lộ ra ngoài nhất.

Anh không kể nên Thi Hảo cũng sẽ không hỏi nhiều. 

Đối với những chuyện như thế này, Thi Hảo tuyệt đối không can thiệp vào chuyện của anh.

Biết Lương Tây Kinh đã bay sang Los Angeles, Thẩm Âm vừa quay quảng cáo cho phim mới xong còn cố ý mời Thi Hảo đi xem phim. 

Thấy tin nhắn của cô ấy, Thi Hảo nghi hoặc: [Chúng ta cùng nhau đi xem bộ phim gì vậy?]

Thẩm Âm: [Cô muốn xem phim nào thì chúng ta đi xem phim đó.]

Thi Hảo không nhịn được cười: [Vào thứ Bảy tuần này sao? Hôm thứ Bảy tôi có hẹn đi ăn cùng bạn rồi.]

Thẩm Âm tò mò hỏi: [Bạn nào vậy, tôi có quen biết người đó không?]

Thật ra Ôn Ỷ có ấn tượng khá tốt với Thẩm Âm, trước khi Thẩm Âm theo đuổi Lương Tây Kinh, cô ấy còn từng khen Thẩm Âm với Thi Hảo rất nhiều lần. 

Sau khi biết được chuyện Thẩm Âm theo đuổi Lương Tây Kinh, Ôn Ỷ mới hạn chế nhắc đến Thẩm Âm trước mặt Thi Hảo. Có vài lần, cũng không biết là Ôn Ỷ đang khen Thẩm Âm hay là cô, cô ấy lẩm bẩm với Thi Hảo: “Vì sao hai người mà tớ yêu quý đều có gu bạn trai giống nhau vậy?”

Lúc ấy Thi Hảo cũng không để tâm đến chuyện đó. 

Nghĩ tới những chuyện này, Thi Hảo trả lời Thẩm Âm: [Cô không ngại nếu tôi hỏi ý kiến của cậu ấy chứ?]

Thẩm Âm cũng không vì mình là ngôi sao nổi tiếng mà kiêu ngạo, thoải mái nói: [Được chứ.]

Thi Hảo không ngờ rằng cô vừa mới mở lời, Ôn Ỷ đã nhiệt tình nhắn tin trả lời: [Tớ không ngại đâu! Có gì đâu mà để ý! Để Thẩm Âm đến cùng đi, tớ còn muốn xin chữ ký của cô ấy đây.]



Ôn Ỷ: [Nếu có Bùi Diên đi cùng thì càng tốt.]

Thi Hảo: [...]

Thi Hảo: [Cậu thích nhiều người thật đấy.]

Ôn Ỷ: [Tất nhiên rồi.]

Ôn Ỷ: [Nếu không thì tớ đã không cân nhắc đến việc tắm lại trên cùng một dòng sông rồi.]

Thi Hảo: [...]

Hai ngày trước, lúc Thi Hảo tám chuyện với Ôn Ỷ, cô ấy có nói với cô rằng cô ấy đang suy nghĩ về việc quay lại với Tần Lâm. 

Nghe cô ấy nói như vậy, Thi Hảo cũng thấy rất bình thường. 

Sau khi Ôn Ỷ chia tay với Tần Lâm vẫn luôn không có hứng thú với chuyện yêu thêm ai khác. Theo cách nói của cô ấy, thay vì yêu đương, còn không bằng dành nhiều thời gian để đi kiếm tiền. 

Nhớ đến cách hai người bọn họ đối xử với nhau khi còn là người yêu mà cô đã thấy trước đây, cô hiểu rõ rằng chuyện hai người quay về bên nhau chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Nhưng mà Ôn Ỷ thẳng thắn nói về chuyện mình sắp tắm lại trên cùng một dòng sông như vậy vẫn làm Thi Hảo cảm thấy khá kinh ngạc. 

Đối với việc này, cô rất muốn gửi cho Ôn Ỷ một biểu tượng cảm xúc giơ ngón tay cái.

Sau khi tan làm vào thứ Sáu, Thi Hảo hẹn gặp Ôn Ỷ. 

Lương Tây Kinh không ở trong nước, cô ấy sợ Thi Hảo cảm thấy cô đơn nên cố tình tới ở chung với cô.

Hai người tới thẳng chỗ ở của Thi Hảo. 

Vừa bước vào phòng, Ôn Ỷ đã la hét rằng cô ấy sắp chết đói đến nơi, phải nấu món gì đó để lấp đầy cái dạ dày.

Thi Hảo không nhịn được cười: “Vậy tớ giao phòng bếp lại cho cậu đấy.”

Ôn Ỷ liếc cô một cái, bắt đầu diễn sâu: “Bây giờ tớ không còn xứng được ăn cơm mà cậu tự tay nấu nữa rồi sao?”

“...”

Thi Hảo phối hợp với màn biểu diễn của cô ấy: “Đúng rồi, lâu quá không gặp cậu nên hết yêu rồi.”

Ôn Ỷ nghẹn ngào.

Sau khi thay một bộ đồ ở nhà thoải mái, Thi Hảo đang chuẩn bị qua phòng bếp để giúp đỡ thì Lương Tây Kinh đã gửi cho cô một tin nhắn, hỏi cô đã tan làm và về đến nhà chưa.

Thi Hảo vô thức thầm tính toán thời gian ở phía bên anh, nghi hoặc hỏi: “Sao anh còn chưa ngủ?”

Vừa gửi tin nhắn xong, Lương Tây Kinh đã gọi điện cho cô.

“A lô.” Thi Hảo nghe máy, nhẹ nhàng nói: “Sao anh còn chưa ngủ nữa? Anh vẫn còn phải làm việc sao?”

Nghe được giọng nói của cô, Lương Tây Kinh mỉm cười, anh giơ tay lên xoa bóp ấn đường, cảm giác mệt mỏi trong người đột nhiên tan biến ngay tức khắc: “Anh vừa về tới khách sạn.”

Thi Hảo nhíu mày, nói với Ôn Ỷ đang ở phòng bếp một tiếng rồi đi ra ban công để nói chuyện cùng anh: “Ông ấy có khỏe không anh?”

“Vẫn còn sống.” Lương Tây Kinh hờ hững đáp.

Sở dĩ anh gấp rút bay đến Los Angeles như vậy là vì Lương Tự Minh đột nhiên bị ngất xỉu, phải đưa đến bệnh viện.

Hai năm trước, sau khi kiểm tra sức khỏe, họ đã phát hiện ra Lương Tử Minh đang mắc phải một căn bệnh.

Lúc đó, Lương Tây Kinh cũng tự mình bay một chuyến qua đây để đưa ông ấy đi bệnh viện, ông ấy đã phải nằm viện mấy ngày để điều trị. Nhưng mà cái con người này lúc nào cũng không chịu ngồi yên, khi vừa có chuyển biến tốt, ông ấy lại bắt đầu đi ‘phiêu bạt’ khắp thế giới. 

Gần đây, sau khi phát hiện cơ thể mình lại khó chịu nên ông ấy mới chịu quay về Los Angeles. 

Sau khi trở về nhà ở Los Angeles được hơn một tuần, ông ấy đã bị vệ sĩ phát hiện ngất xỉu trong nhà riêng. 

Thi Hảo cau mày, vẫn cảm thấy hơi lo lắng hỏi: “Mấy ngày nay anh đều ở bệnh viện, có phải không nghỉ ngơi đàng hoàng không?”

Lương Tây Kinh rủ mắt, nhìn về phía bóng tối bên ngoài cửa sổ: “Anh có nghỉ ngơi chứ, em đừng lo lắng.”

Làm sao Thi Hảo có thể không lo lắng cho anh được đây?

Lương Tây Kinh không muốn chia sẻ những chuyện này với cô để tránh làm cho cô phiền lòng. Anh chuyển đề tài một cách gượng gạo, nói về những chuyện thường ngày với Thi Hảo. 

“Hôm nay em có phải bận rộn lắm không?”

Thi Hảo ậm ừ: “Buổi chiều hôm nay em trình báo một bảng kế hoạch cho dự án, khách hàng đánh giá khá tốt nên chắc là cuối tuần này sẽ được rảnh rỗi.”

Lương Tây Kinh: “Bạn gái của anh càng ngày càng lợi hại.”

Thi Hảo cười híp cả mắt: “Đúng rồi, Ôn Ỷ qua đây ở cùng với em.”

Nghe vậy, Lương Tây Kinh cau mày: “Sao cô ấy lại cướp người với anh nữa?”

“...”

Thi Hảo bị lời nói của anh chọc cười, khẽ hừ mũi: “Anh nói xem là vì sao?”

Lương Tây Kinh cúi đầu cười cười: “Anh sẽ cố gắng quay lại sớm một chút.”

Thi Hảo đáp: “Vâng, em đợi anh về.”

Sắc mặt Lương Tây Kinh xụ xuống ngay lập tức, giọng nói của anh khàn khàn, gọi cô: “Hảo Hảo.”

Mỗi lần nghe thấy anh gọi mình như thế, tai Thi Hảo đều sẽ không khống chế được mà trở nên nóng bừng, cô giơ tay, có chút mất tự nhiên xoa tai, nhẹ nhàng trả lời: “Sao thế?”

Lương Tây Kinh nói thẳng: “Anh nhớ em.”

Thi Hảo đỏ mặt tía tai, hai mắt cô cong cong tựa vầng trăng khuyết: “Em cũng thế.”

Lương Tây Kinh ngước mắt: “Cũng cái gì?”

Thi Hảo biết anh muốn nghe bản thân cô nói ra, cô cũng thuận theo ý anh: “Em cũng nhớ anh, rất, rất nhớ anh, anh phải sớm quay về đó.”

Lương Tây Kinh: “Được.”

Gọi điện thoại trò chuyện tâm tình một lúc, cân nhắc đến việc hiện tại ở phía Lương Tây Kinh đã về khuya, Thi Hảo giục anh đi tắm rửa nghỉ ngơi.

Sau khi cúp điện thoại, lúc Thi Hảo quay lại phòng khách, món mì mà Ôn Ỷ nấu đã được múc ra khỏi nồi.

Cô ấy đưa Thi Hảo một đôi đũa: “Bên phía tổng giám đốc Lương đang nửa đêm rồi nhỉ, sao anh ấy còn chưa đi ngủ thế?”

Thi Hảo nhận lấy đôi đũa: “Anh ấy mới đi từ bệnh viện về.”

Ôn Ỷ gật đầu, nhấp một ngụm nước rồi thở dài: “Ba anh ấy mắc bệnh gì vậy, anh ấy có nói cho cậu biết không?”

Thi Hảo lắc đầu.

Ôn Ỷ nhíu mày, có hơi ngạc nhiên: “Cậu không hỏi à?”

“Tớ không hỏi anh ấy.” Thi Hảo cũng uống một ngụm nước rồi ngước lên nhìn cô ấy: “Từ trước đến nay anh ấy không thích nói đến chuyện của ba mẹ mình, tớ không dám hỏi nhiều.”

Ôn Ỷ mím môi nghĩ một hồi rồi lại thở dài: “Cũng phải, những gia đình thuộc tầng lớp thượng luôn có những bí mật mà bọn họ thực sự không muốn tiết lộ.”

Thi Hảo”... Ừm.”

Có điều cô cảm thấy, sở dĩ Lương Tây Kinh không nhắc đến chuyện của ba anh không phải vì sợ cô biết được những ‘chuyện bí mật’ làm mất thể diện mà là anh sợ cô thương hại anh.

Lương Tây Kinh được Lương Hanh nuôi lớn từ bé đến lớn.

Nhưng nếu như ba mẹ yêu thương anh thì anh cũng không vẫn chỉ sống chung Lương Hanh cho đến khi trưởng thành.

Mặc dù ở cùng với Lương Hanh cũng không tính là khổ nhưng con người mà, ai chẳng có khát vọng được yêu thương. Đặc biệt là khi còn nhỏ, càng có nhiều người yêu quý bạn, bạn sẽ càng cảm thấy hạnh phúc.

Ôn Ỷ biết suy nghĩ của cô nên không hỏi nhiều nữa.

“Vậy cậu cũng đừng lo lắng quá.” Cô ấy an ủi cô: “Trong lòng tổng giám đốc Lương có tính toán của riêng mình.”

Thi Hảo gật đầu: “Cậu nói cũng phải, cứ để thuận theo tự nhiên đi.”

Ăn bữa tối xong, Thi Hảo dọn dẹp bát đũa để đem đi rửa.

Hai người phân công công việc rất rõ ràng.

Trước khi đi ngủ, Ôn Ỷ chợt nhớ ra nên hỏi: “Lúc nào Lương Tây Kinh mới quay về?”

“Chắc là tuần sau.” Thi Hảo cũng không chắc chắn lắm.

Ôn Ỷ tính toán thời gian: “Tuần sau nữa là lễ Giáng sinh, các cậu có đi Đức nữa không?”

Thi Hảo nghiêng đầu suy nghĩ vài giây: “Có lẽ là không kịp đâu.”

Lương Tây Kinh đột nhiên ra nước ngoài, chắc chắn có không ít công việc của anh ở tập đoàn bị dồn ứ.

Ít nhất anh cũng phải tăng ca thêm một tuần mới có thể giải quyết xong xuôi.

Sắp đến cuối năm, chuyện tập đoàn cần xử lý cũng nhiều hơn những thời điểm khác, anh không thể dành thời gian dẫn theo Thi Hảo ra ngoài chơi nữa.

Hơn nữa kể cả anh có thể rút ra được thời gian rảnh, Thi Hảo cũng không chắc chắn bản thân có thể sắp xếp được thời gian để đi chơi.

Nghe thấy vậy, Ôn Ỷ lại thở dài: “Làm tổng giám đốc thực sự là không dễ dàng gì.”

Thi Hảo cười: “Thế nếu như cho cậu làm, cậu có làm không?”

Ôn Ỷ không thèm nghĩ: “Làm chứ.”

Cô ấy nhìn Thi Hảo, lý lẽ hùng hồn: “Mặc dù làm tổng giám đốc không dễ nhưng làm nhân viên lại càng khó hơn.”

Thi Hảo không thể không đồng ý, có lúc Ôn Ỷ nói chuyện cũng rất có lý.



Buổi trưa ngày hôm sau, ba người bọn họ gặp mặt.

Thi Hảo đã gặp Thẩm Âm mấy lần, cô cũng đã sớm bình tĩnh lại. Nhưng Ôn Ỷ lại kích động giống như tham gia buổi họp mặt của người hâm mộ.

Nói chuyện được một lát, Thẩm Âm đi vào nhà vệ sinh.

Thi Hảo ngồi bên cạnh Ôn Ỷ, trầm ngâm nhìn cô ấy: “Phóng viên Ôn.”

Vừa nghe Thi Hảo gọi mình như vậy, Ôn Ỷ đã ngồi ngay ngắn lại, mặt mày nghiêm túc: “Sao?”

Thi Hảo nhìn cô ấy: “Cậu có biết dáng vẻ vừa rồi lúc cậu nói chuyện với Thẩm Âm giống cái gì không?”

Ôn Ỷ: “Cái gì?”

Thi Hảo: “Cậu giống một người hâm mộ yêu thầm cô ấy từ rất lâu rồi.”

“...”

Ôn Ỷ trợn tròn mắt: “Làm gì khoa trương đến thế? Không phải do đây là lần đầu tiên tớ gặp cô ấy nên mới hơi kích động sao?”

Thi Hảo liếc xéo cô ấy, không tiếp lời nữa.



Hai người trêu chọc nhau, một lát sau, Thẩm Âm quay lại.

“Đang nói gì thế?”

Thi Hảo: “Tôi nói cậu ấy giống như một người đang yêu thầm cô.”

Thẩm Âm nhướn mày, cố ý hỏi: “Thật hay giả đấy?”

Ôn Ỷ phối hợp cùng với hai người các cô: “Thật đấy, cô không cảm thấy tôi biến thái à?”

“Là vinh hạnh của tôi.” Thẩm Âm bắt tay cô ấy: “Có điều cô thích điểm gì ở tôi? Tôi có thể biết không?”

Ôn Ỷ lườm cô ấy: “Có lẽ là nhan sắc của cô đó.”

“Ồ.” Thẩm Âm nhếch môi: “Tôi cũng thích nhan sắc của tôi lắm.”

Vừa dứt lời, cô ấy lại thở dài: “Có điều hình như có người không thích vẻ ngoài của tôi.”

Thi Hảo với Ôn Ỷ nhìn nhau, hai mắt sáng lên: “Ai thế?”

Ôn Ỷ: “Antifan của cô?”

Thẩm Âm: “... Thẩm Minh Yến.”

Lần nào Thẩm Minh Yến thấy mặt cô cũng cau mày lại, sau đó tránh đi. Thẩm Minh Yến không nói ra miệng nhưng Thẩm Âm cảm thấy có lẽ là anh ta không thích vẻ ngoài của bản thân mình.

Nếu không thì anh ta cũng không đến mức thể hiện sự ghét bỏ ra mặt như thế.

Nghe cô ấy nói xong, Thi Hảo với Ôn Ỷ đều trầm mặc một lát rồi thắc mắc: “Cô có muốn đổi cách nghĩ khác không?”

Thẩm Âm là một con người ham học hỏi, cô ấy hiếu kỳ: “Như thế nào?”

Ôn Ỷ nhìn khuôn mặt vừa xinh đẹp vừa rạng rỡ của cô ấy, suy đoán: “Tổng giám đốc Thẩm sợ là mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt này của cô thì sẽ bị rung động nên mới không nhìn nhiều đó.”

Gương mặt này của Thẩm Âm, không chỉ đàn ông, đến cả Ôn Ỷ và Thi Hảo nhìn thấy cũng chẳng có sức kháng cự.

Cô ấy thực sự quá xinh đẹp.

Thẩm Âm vừa mới ra mắt được mấy năm gần đây, cho đến hiện tại còn có người nói nếu không phải cô ấy xinh đẹp như thế thì nào có thể đi đến ngày hôm nay. Tuy bây giờ kỹ năng diễn xuất của cô ấy đã có sự tiến bộ nhưng trước đó cô ấy thực sự là cái bình hoa di động chỉ có thể dùng để ngắm.

Bởi vì cái bình hoa này quá đẹp, nên mới có không ít khán giả yêu thích cô ấy.

Thẩm Âm nhớ lại, nghiêm túc lắc đầu: “Tôi cảm thấy không phải vậy.”

Thi Hảo: “Tại sao?”

Thẩm Âm nhún vai: “Cô quên mất ở Hồng Kông có bao nhiêu người đẹp rồi à? Anh ấy đã thấy rất nhiều cô gái còn xinh đẹp hơn tôi, không phải vì nguyên nhân này đâu.”

“...”

Ba người nhìn nhau một hồi, thực sự không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác.

Cuối cùng Thẩm Âm sắp xếp một nhiệm vụ cho Thi Hảo: “Đợi Lương Tây Kinh quay về, cô bảo anh ấy đi nghe ngóng giúp tôi.”

“?”

Thi Hảo ngẩn ra, giơ ngón tay cái cho Thẩm Âm: “Ý kiến này của cô thực sự không tệ.”

Thẩm Âm có chút kiêu ngạo: “Đương nhiên.”

Cô ấy cũng cảm thấy nó rất tốt.

Thi Hảo: “...”

Cô không thể không bái phục Thẩm Âm.

Để người đàn ông mà mình từng theo đuổi đi hỏi người đàn ông mà mình đang theo đuổi xem nguyên nhân anh ta không thích bản thân mình là gì. Cái kiểu đi thăm dò tin tức độc lạ như thế này cũng chỉ có Thẩm Âm có thể nghĩ ra được.

Ba người bọn họ làm ổ trong phòng VIP, cả ba vừa ăn uống vừa trò chuyện, đợi đến khi phim chuẩn bị chiếu thì mới đi đến rạp chiếu phim.

Thẩm Âm lo lắng bị người khác nhận ra nên cố ý đặt mua vé xem phim VIP.

Phim mà ba người các cô xem là một bộ phim cũ được chiếu lại. Lúc Thi Hảo học đại học đã từng xem phim này trên máy tính với Ôn Ỷ và cô khá thích nó.

Có điều bộ phim này không phải là bộ phim có kết cục có hậu.

Xem phim xong, ba người đến tiệm Spa thư giãn, kết thúc một ngày mệt mỏi.



Trước khi Lương Tây Kinh quay lại, Thi Hảo trải qua những ngày tháng yên lành thoải mái.

Sự chênh lệch múi giờ của cả hai quá lớn, hai người bọn họ liên lạc không nhiều nhưng cũng chẳng tính là ít.

Vào mỗi buổi sáng, sau khi tỉnh dậy, Thi Hảo luôn thấy Lương Tây Kinh gửi tin nhắn cho cô.

Cô cũng gửi rất nhiều tin nhắn cho Lương Tây Kinh. Có tin nhắn về công việc, về cuộc sống, còn cả những thứ linh tinh khác nữa.

Đến thứ Sáu.

Ôn Ỷ đã đi tới Bắc Kinh, Thi Hảo tan làm, chuẩn bị quay về nhà.

Vừa vào thang máy, Thi Hảo đã nhận được tin nhắn Lương Tây Kinh gửi đến, anh hỏi cô có phải tăng ca không.

Thi Hảo cụp mắt trả lời: [Hôm nay em không cần phải tăng ca.]

Tin nhắn vừa được gửi đi, thang máy đã dừng ở tầng bên dưới tầng mà cô làm việc.

Đồng nghiệp trong công ty đi vào, tiện thể chào hỏi Thi Hảo: “Thi Hảo đấy à, chuẩn bị tan làm hả?”

Thi Hảo ngẩng lên, gật đầu: “Ừm, chuẩn bị đi đây.”

Đồng nghiệp nhìn cô mỉm cười: “Đi một mình?”

“Ừm.” Thi Hảo thẳng thắn: “Bạn trai tôi đi công tác rồi.”

Nghe xong, đồng nghiệp cười ngại ngùng: “Tổng giám đốc Lương bận thế sao?”

Dần dần đồng nghiệp trong thang máy ngày càng đông.

Thi Hảo với người đồng nghiệp kia không thân quen lắm nên cũng chẳng trao đổi thêm nữa, đến tầng một, cửa thang máy mở ra, Thi Hảo mới nhìn thấy tin nhắn Lương Tây Kinh gửi đến, anh hỏi cô tối nay định làm gì.

Thi Hảo ra khỏi thang máy, cúi đầu, uể oải đánh chữ: [Về ngủ thôi...]

Thi Hảo còn chưa gõ xong đã nghe thấy tiếng gọi bên cạnh: “Thi Hảo.”

Thi Hảo ngẩng đầu: “Hả?”

Đồng nghiệp nữ kích động không thôi, liếc phía đối diện rồi chỉ tay: “Bạn trai cô kìa.”

Thi Hảo nhìn theo chỗ tay cô ấy chỉ, vừa nhìn đã thấy đối phương nhìn cô bằng ánh mắt sáng quắc.

Trong khoảnh khắc ấy, Thi Hảo cho rằng bản thân xuất hiện ảo giác.

Cô chớp mắt, nhìn Lương Tây Kinh với vẻ kinh ngạc không thôi.

Đột nhiên người phía đối diện tiến lại gần cô.

Hơi thở quen thuộc bao trùm lấy cô, khóe mắt Thi Hảo bỗng nhiên đỏ lên: “Sao anh lại...”

“Cái gì?” Lương Tây Kinh nhìn ra sự thay đổi nhỏ của biểu cảm trên khuôn mặt của cô, anh bật cười: “Không nhận ra bạn trai em nữa rồi?”

“Không phải.” Thi Hảo cất điện thoại đi, cụp mắt nhìn hoa được anh nắm trong tay: “Rõ ràng là anh đã quay về, tại sao không nói trước với em một tiếng?”

Lương Tây Kinh giơ tay xoa má cô: “Anh muốn cho em một bất ngờ.”

Xung quanh có rất nhiều người đang nhìn bọn họ.

Lương Tây Kinh dừng lại, đón lấy túi của Thi Hảo trước rồi mới đưa hoa cho cô, sau đó nắm lấy bàn tay trống của cô: “Chúng ta về nhà trước nhé?”

Cho đến lúc này Thi Hảo mới có hơi không dám nhìn vào mắt của đồng nghiệp, cô khẽ gật đầu.

Hai người bọn họ ra khỏi công ty, rồi ngồi lên xe ô tô.

Lương Tây Kinh nâng tấm chắn lên rồi ra lệnh: “Quay về biệt thự.”

Xe nhập làn vào đường lớn rộng rãi.

Thi Hảo cố gắng làm trái tim đang đập thình thịch bình ổn lại, đang muốn nói chuyện với anh thì Lương Tây Kinh đột nhiên lên tiếng: “Qua đây một chút.”

Thi Hảo quay đầu sang nhìn tay vịn ở giữa rồi lại nhìn Lương Tây Kinh... Qua thế nào đây?

Lương Tây Kinh thu ánh mắt lại, giang tay ra với cô.

“?”

Thi Hảo ngờ vực mất hai giây mới phản ứng lại: “Ngồi lên đùi anh?”

Sắc mặt Lương Tây Kinh vẫn bình tĩnh: “Không muốn à?”

“Không phải.” Tai Thi Hảo đột nhiên nóng lên, cô cũng muốn thân cận với anh.

Chỉ có điều, cô sợ là anh không khống chế được bản thân.

Nghĩ thế, cô thì thầm: “Mình sắp về đến biệt thự rồi.”

Lương Tây Kinh nhìn chằm chằm vào gò má ửng hồng của cô, trong mắt thoáng hiện lên chút ý cười: “Em nghĩ cái gì thế?”

Thi Hảo nhìn anh, ý của cô đã rất rõ ràng.

Lương Tây Kinh cong môi, kéo cô qua ngồi trên người mình, giọng nói trầm xuống: “Anh chỉ muốn ôm cô bạn gái nửa tháng chưa gặp mặt của anh thôi.”

Vừa dứt lời, anh lại khựng lại, dán sát vào tai Thi Hảo, giọng nói bỗng trở nên khàn khàn: “Đương nhiên nếu bạn gái anh muốn để anh làm gì đó, anh cũng sẽ không từ chối.”

Thi Hảo hơi lúng túng, tai đỏ lên, nhìn anh, vẫn cố cứng miệng: “Ai muốn để anh làm gì đó?”

Cô còn lâu mới có ý đó.

Lương Tây Kinh túm lấy eo cô, lòng bàn tay lần mò vào trong áo khoác cô, cách một tầng áo trong mỏng manh, lòng bàn tay dán sát lên người cô rồi lưu luyến vuốt v.e eo cô.

Cơ thể Thi Hảo có hai nơi m.ẫn cảm, một nơi là tai, nơi còn lại là eo. Cô sợ ngứa, mỗi lần Lương Tây Kinh cọ tay vào eo cô, cơ thể cô cũng không khống chế được mà mềm oặt, muốn tránh khỏi bàn tay anh.

Bị Lương Tây Kinh trêu chọc như thế, trái tim Thi Hảo đập càng nhanh hơn.

Cô nhìn gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc kia, khó kìm được sự rung động trong lòng.

Hai người quay lại chưa được bao lâu đã lại phải chia xa tận nửa tháng, nhung nhớ giống như cơn gió vụt qua ngoài cửa sổ và rồi ập vào khi khoảnh khắc cửa sổ được mở ra.

Chú ý thấy sắc mặt cô thay đổi, Lương Tây Kinh cụp mắt nhìn cô: “Em đang nghĩ cái gì vậy?”

Thi Hảo ngẩng mặt lên, hai tay vòng qua cổ anh, ép anh cúi đầu xuống: “Lương Tây Kinh.”

Lương Tây Kinh: “Hả?”

Thi Hảo ngồi đối diện anh, chủ động dán sát lại môi anh, lúc chạm vào đôi môi của anh, cô nói không rõ tiếng: “Hình như em thực sự muốn làm gì đó với anh.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngọn Sóng Không Tên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook