Chương 117
Bạch Nhược Hi
15/01/2021
Kiều Huyền Thạc thì thâm vào tai cô
một câu rồi đỡ lấy hông ôm cô
đứng dậy đi về phía bàn ăn.
Anh đặt cô lên ghế rồi dịu dàng xoa
đầu, đi vòng qua bên kia ngồi xuống
đối diện cô: “Ăn tối đi. Bắt đầu từ
ngày mai em phải tự chăm sóc cho
mình rồi.”
Bạch Nhược Hy căng thẳng dựa sát
vào bàn: “Anh Ba, anh phải đi rồi
sao?”
“Không nỡ sao?”
Kiều Huyền Thạc câm lấy chén múc
cho cô một vá canh, nhướn mày
nhìn khuôn mặt như ăn phải mướp
đắng của người nào đó.
Vừa nãy còn lo lắng bản thân biến
thành hồng nhan họa thủy. Bây giờ
anh nói phải đi làm thì lại không nỡ.
Bạch Nhược Hy cười khổ cúi đầu.
Im lặng không lên tiếng.
Bởi vì lúc này tâm tình cô rất mâu
thuẫn.
Dù sao quân khu cách nơi này xa
như vậy, cô thật sự không nỡ. Sau
này ngôi nhà này chỉ còn lại mình
cô, cô sẽ rất cô đơn.
Kiều Huyên Thạc đặt chén canh
xuống trước mặt cô. So với Bạch
Nhược Hy thì anh càng thêm luyến
tiếc.
Anh hít sâu một hơi phiên muộn,
tâm tình cũng trở nên nặng nề, cuối
cùng nhỏ giọng thì thâm: “Vậy tôi
không đi nữa.”
Bạch Nhược Hy căng thẳng buột
miệng nói: “Không được, công việc
của anh rõ ràng quan trọng hơn em
rất nhiều, sao có thể để công việc
sang một bên mà ở nhà với em suốt
được?”
Hai người lại tiếp tục im lặng.
Bạch Nhược Hy dùng đũa gắp từng
hột cơm vào miệng, cúi đầu im lặng
không có chút tâm trạng ăn uống
nào.
Kiều Huyên nhận ra được cảm xúc
của cô nên gắp miếng thịt bỏ vào
chén cô: “Nhược Hy, đi vào quân
khu sống với tôi đi.”
Bạch Nhược Hy sững người, nhất
thời dừng lại.
Cô động lòng rồi.
Trở thành vợ của Kiều Huyền Thạc
đã định trước phải gánh vác trách
nhiệm trọng đại. Chuyện nước
không thể chậm trễ. Chuyện của
anh đều vĩnh viễn không phải là
chuyện nhỏ.
Nhưng nếu đến quân khu rồi, cô sẽ
đánh mất chính mình. Giống như vợ
của những người lính khác, việc
phải làm mỗi ngày là dẫn con theo
và đợi đến khi chông mình trở về
nhà khi không còn nhiệm vụ.
Cô bây giờ vẫn chưa có con, đến
quân khu có thể làm gì?
Ngày ngày ở nhà chơi game, đợi
anh về nhà hay sao?
Lúc cô còn do dự chưa quyết định,
Kiều Huyên Thạc đã không muốn
làm khó cô nên vội vàng nói:
“Không muốn đi cũng không sao.
Tôi thường xuyên về nhà với em là
được.”
“Dạ.” Bạch Nhược Hy gật đầu, chân
thành giải thích từ tận đáy lòng: “Em
muốn làm tới nơi tới chốn. Em còn
chưa thi, ít nhất phải lấy được bằng
cái đã. Sau này có thể được phân
công việc gì thì làm cái đó.
“Tôi có thể sắp xếp cho em…”
Kiều Huyên Thạc còn chưa nói
xong, Bạch Nhược Hy đã ngẩng
đầu, lập tức ngắt lời: “Anh Ba, Em
không muốn trở nên đặc biệt.”
Hai người nhìn nhau.
Bầu không khí ấm áp đang chuyển
động giữa hai người lại nhiêu thêm
một phần quyến luyến bịn rịn.
Bữa cơm này Bạch Nhược Hy ăn rất
chậm, cũng nuốt không trôi.
Ngôi xe mất bốn tiếng. Nói dài
không dài, nói xa không xa.
Khu vực quân sự nằm ở nơi hoang
vu hẻo lánh. Ngoại trừ máy bay trực
thăng thì không có máy bay nào có
thể tiếp cận được. Bạch Nhược Hy
cảm thấy ngay cả khi Kiều Huyền
Thạc có thể trở về gặp cô cũng cần
một thời gian rất dài nữa. Do đó, hai
người cũng chỉ có thể rời xa nhau
trong một thời gian dài.
Sau bữa tối, Bạch Nhược Hy kiên trì
muốn tự mình thu dọn bát đũa.
Kiều Huyên Thạc sợ cô một mình sẽ
không chăm sóc tốt bản thân nên
đã gọi điện dặn dò Tinh Thần bảo
anh ta tìm cho cô một người làm ở
nhà.
Đêm khuya.
Bạch Nhược Hy bôi thuốc cho vết
thương đã kết vảy của anh lần cuối.
Sau khi bôi xong, lại sắp xếp hành lý
cho anh.
Mặc dù hành lý không nhiều, chỉ
cần một túi đã có thể nhét đủ
nhưng cô vẫn muốn cố chấp tự
mình giúp anh làm những việc này.
Kiều Huyền Thạc nửa thân cởi trần,
tựa vào cửa tủ rồi im lặng nhìn Bạch
Nhược Hy lấy bộ đồ anh thường
mặc hằng ngày và một bộ quân
phục thường mặc trong dịp trang
trọng.
Cô đang gấp quần áo, còn anh thì
lặng lẽ nhìn cô.
Không khí trở nên khó chịu.
Không khí loãng, ngột ngạt khiến
người ta sinh bức bối.
Anh nhìn bộ dạng từ từ gấp quần áo
của cô mà trên mặt không hề có
một nụ cười.
Kiều Huyền Thạc đi qua, giành lấy
bộ đồ trong tay cô rồi lạnh nhạt mở
miệng: “Đừng dọn nữa. Tạm thời tôi
không về đâu.”
Bạch Nhược Hy vội vàng giành bộ
quần áo về, trừng mắt nhìn anh
không thỏa hiệp: “Từ lúc bị thương
tới giờ anh đã chậm trễ rất nhiều
chuyện rồi. Nếu còn không quay về
xử lý công vụ thì em thật sự biến
thành hồng nhan họa thủy mất thôi.”
“Vậy em đi cùng tôi đi.”
“Không được.” Bạch Nhược Hy xụ
mặt.
Kiều Huyền Thạc nghĩ không thông,
rõ ràng lúc này cô lưu luyến không
nỡ nhưng mà bảo cô đi cùng mình
thì lại không chịu. Anh phiên muộn
giơ tay lên vò đầu: “Tại sao?”
“Không muốn cùng ngủ với anh.”
Bạch Nhược Hy tìm đại một lý do,
biểu hiện dửng dưng như không:
“Nếu ở trong quân khu còn chia
giường ngủ thì người khác nhất định
sẽ chê cười.’
Kiều Huyền Thạc cười khổ, trào
phúng hỏi ngược lại: “Em đã ghét
tôi như vậy thì hà cớ gì còn làm ra
vẻ luyến tiếc vậy?”
“Em không có lưu luyến gì hết.”
Bạch Nhược Hy cúi đầu tiếp tục gấp
quần áo, mắt bất tri bất giác phủ
tâng sương mờ.
Cô không muốn ảnh hưởng đến tâm
trạng của anh khi rời đi, không
muốn để anh quyến luyến, càng
không muốn anh vì cô mà phân
tâm.
Cô sớm đã biết, làm vợ của quân
nhân sẽ có rất ít thời gian bên cạnh
chồng.
Trước đây cô chưa bao giờ dám
nghĩ sẽ gả cho Kiều Huyền Thạc, vì
vậy không có chuẩn bị tâm lý cho
tốt.
Bây giờ tiếp nhận anh rồi nhưng lúc
thật sự phải đối mặt với chia ly, cô
thật sự đau lòng không nỡ.
Bây giờ cô vẫn chưa thể buông bỏ
việc của mình được, ít nhất phải thi
xong trợ lý cảnh sát rôi mới tính làm
mấy việc khác.
Kiều Huyền Thạc lấy một cái áo sơ
mi từ trong tủ mặc lên người rồi
lạnh nhạt nói: “Sáng sớm mai tôi sẽ
đi. Sớm như vậy em đừng thức dậy
tiễn tôi làm gì”
“Dạ” Bạch Nhược Hy cúi đầu, cổ
họng chua sót. Cô không dám nói
chuyện, sợ một khi nói ra thành lời
sẽ lộ ra nỗi lòng muốn khóc của
mình.
“Tôi ra ngoài hóng gió.” Kiều Huyền
Thạc cài núi áo rồi xoay người rời đi.
Thái độ cũng lạnh nhạt đi vài phân.
Bạch Nhược Hy vẫn trả lời cùng một
câu: “Dạ.”
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Bạch
Nhược Hy chầm chậm ngẩng đầu
lên nhìn lên trân nhà. Nước mắt
không kìm được lã chã rơi xuống gò
má.
Cô hít sâu, đưa tay ra lau nước mắt.
Tâm trạng lúc này so với lúc lén
nhìn Kiều Huyền Thạc rời khỏi nhà
càng đau thương hơn gấp trăm lần.
Vườn hoa bên ngoài trống không,
chỉ toàn là cỏ. Kiều Huyền Thạc dựa
vào tường. Cả người chìm vào bóng
tối. Anh rất ít khi hút thuốc nhưng
vừa rồi lại mua một gói thuốc quay
về, từ từ châm điếu thuốc, tâm tình
tru nặng.
Trong bóng tối lộ ra chút ánh lửa,
nhấp nháy lập lòe.
Anh rít một hơi rồi ngẩng đầu nhìn
về phía lầu hai trước mặt. Phòng
của anh vẫn sáng trưng.
Anh cứ thế mà im lặng nhìn.
Tâm trạng tồi tệ như rơi xuống vực
sâu không đáy, khó chịu vô cùng.
Là không nỡ rời đi, là tâm trạng thất
vọng hay càng đau lòng nhiều hơn.
Anh biết rằng không thể gấp gáp vội
vã với Bạch Nhược Hy.
Để cô ấy từ em gái biến thành vợ
mình, anh không từ mọi thủ đoạn,
tuy rằng đê hèn nhưng trước giờ
anh chưa từng hối hận.
Rất khó để cô ấy tiếp nhận thân
phận vợ mình, như vậy anh đã thỏa
mãn lắm rồi.
Nhưng trái tim chết tiệt lại vô cùng
tham lam.
Anh muốn chiếm lấy thể xác của cô,
chiếm lấy trái tim cô, ý định ban
đầu không còn có thể thỏa mãn anh
vì anh muốn tất cả của cô.
Tất cả, không giữ lại chút nào.
Dục vọng chiếm hữu khiến anh
muốn phát điên.
Đêm càng lúc càng khuya.
Đêm khuya yên tĩnh. Ánh đèn trong
phòng anh cũng tắt hẳn. Trong phút
chốc, ánh đèn phòng bên cạnh lại
sáng lên.
Cô quay về phòng rồi.
Kiều Huyền Thạc vứt tàn thuốc
xuống đất rồi di chân dập tắt, sau
đó quay người bước vào đại sảnh.
một câu rồi đỡ lấy hông ôm cô
đứng dậy đi về phía bàn ăn.
Anh đặt cô lên ghế rồi dịu dàng xoa
đầu, đi vòng qua bên kia ngồi xuống
đối diện cô: “Ăn tối đi. Bắt đầu từ
ngày mai em phải tự chăm sóc cho
mình rồi.”
Bạch Nhược Hy căng thẳng dựa sát
vào bàn: “Anh Ba, anh phải đi rồi
sao?”
“Không nỡ sao?”
Kiều Huyền Thạc câm lấy chén múc
cho cô một vá canh, nhướn mày
nhìn khuôn mặt như ăn phải mướp
đắng của người nào đó.
Vừa nãy còn lo lắng bản thân biến
thành hồng nhan họa thủy. Bây giờ
anh nói phải đi làm thì lại không nỡ.
Bạch Nhược Hy cười khổ cúi đầu.
Im lặng không lên tiếng.
Bởi vì lúc này tâm tình cô rất mâu
thuẫn.
Dù sao quân khu cách nơi này xa
như vậy, cô thật sự không nỡ. Sau
này ngôi nhà này chỉ còn lại mình
cô, cô sẽ rất cô đơn.
Kiều Huyên Thạc đặt chén canh
xuống trước mặt cô. So với Bạch
Nhược Hy thì anh càng thêm luyến
tiếc.
Anh hít sâu một hơi phiên muộn,
tâm tình cũng trở nên nặng nề, cuối
cùng nhỏ giọng thì thâm: “Vậy tôi
không đi nữa.”
Bạch Nhược Hy căng thẳng buột
miệng nói: “Không được, công việc
của anh rõ ràng quan trọng hơn em
rất nhiều, sao có thể để công việc
sang một bên mà ở nhà với em suốt
được?”
Hai người lại tiếp tục im lặng.
Bạch Nhược Hy dùng đũa gắp từng
hột cơm vào miệng, cúi đầu im lặng
không có chút tâm trạng ăn uống
nào.
Kiều Huyên nhận ra được cảm xúc
của cô nên gắp miếng thịt bỏ vào
chén cô: “Nhược Hy, đi vào quân
khu sống với tôi đi.”
Bạch Nhược Hy sững người, nhất
thời dừng lại.
Cô động lòng rồi.
Trở thành vợ của Kiều Huyền Thạc
đã định trước phải gánh vác trách
nhiệm trọng đại. Chuyện nước
không thể chậm trễ. Chuyện của
anh đều vĩnh viễn không phải là
chuyện nhỏ.
Nhưng nếu đến quân khu rồi, cô sẽ
đánh mất chính mình. Giống như vợ
của những người lính khác, việc
phải làm mỗi ngày là dẫn con theo
và đợi đến khi chông mình trở về
nhà khi không còn nhiệm vụ.
Cô bây giờ vẫn chưa có con, đến
quân khu có thể làm gì?
Ngày ngày ở nhà chơi game, đợi
anh về nhà hay sao?
Lúc cô còn do dự chưa quyết định,
Kiều Huyên Thạc đã không muốn
làm khó cô nên vội vàng nói:
“Không muốn đi cũng không sao.
Tôi thường xuyên về nhà với em là
được.”
“Dạ.” Bạch Nhược Hy gật đầu, chân
thành giải thích từ tận đáy lòng: “Em
muốn làm tới nơi tới chốn. Em còn
chưa thi, ít nhất phải lấy được bằng
cái đã. Sau này có thể được phân
công việc gì thì làm cái đó.
“Tôi có thể sắp xếp cho em…”
Kiều Huyên Thạc còn chưa nói
xong, Bạch Nhược Hy đã ngẩng
đầu, lập tức ngắt lời: “Anh Ba, Em
không muốn trở nên đặc biệt.”
Hai người nhìn nhau.
Bầu không khí ấm áp đang chuyển
động giữa hai người lại nhiêu thêm
một phần quyến luyến bịn rịn.
Bữa cơm này Bạch Nhược Hy ăn rất
chậm, cũng nuốt không trôi.
Ngôi xe mất bốn tiếng. Nói dài
không dài, nói xa không xa.
Khu vực quân sự nằm ở nơi hoang
vu hẻo lánh. Ngoại trừ máy bay trực
thăng thì không có máy bay nào có
thể tiếp cận được. Bạch Nhược Hy
cảm thấy ngay cả khi Kiều Huyền
Thạc có thể trở về gặp cô cũng cần
một thời gian rất dài nữa. Do đó, hai
người cũng chỉ có thể rời xa nhau
trong một thời gian dài.
Sau bữa tối, Bạch Nhược Hy kiên trì
muốn tự mình thu dọn bát đũa.
Kiều Huyên Thạc sợ cô một mình sẽ
không chăm sóc tốt bản thân nên
đã gọi điện dặn dò Tinh Thần bảo
anh ta tìm cho cô một người làm ở
nhà.
Đêm khuya.
Bạch Nhược Hy bôi thuốc cho vết
thương đã kết vảy của anh lần cuối.
Sau khi bôi xong, lại sắp xếp hành lý
cho anh.
Mặc dù hành lý không nhiều, chỉ
cần một túi đã có thể nhét đủ
nhưng cô vẫn muốn cố chấp tự
mình giúp anh làm những việc này.
Kiều Huyền Thạc nửa thân cởi trần,
tựa vào cửa tủ rồi im lặng nhìn Bạch
Nhược Hy lấy bộ đồ anh thường
mặc hằng ngày và một bộ quân
phục thường mặc trong dịp trang
trọng.
Cô đang gấp quần áo, còn anh thì
lặng lẽ nhìn cô.
Không khí trở nên khó chịu.
Không khí loãng, ngột ngạt khiến
người ta sinh bức bối.
Anh nhìn bộ dạng từ từ gấp quần áo
của cô mà trên mặt không hề có
một nụ cười.
Kiều Huyền Thạc đi qua, giành lấy
bộ đồ trong tay cô rồi lạnh nhạt mở
miệng: “Đừng dọn nữa. Tạm thời tôi
không về đâu.”
Bạch Nhược Hy vội vàng giành bộ
quần áo về, trừng mắt nhìn anh
không thỏa hiệp: “Từ lúc bị thương
tới giờ anh đã chậm trễ rất nhiều
chuyện rồi. Nếu còn không quay về
xử lý công vụ thì em thật sự biến
thành hồng nhan họa thủy mất thôi.”
“Vậy em đi cùng tôi đi.”
“Không được.” Bạch Nhược Hy xụ
mặt.
Kiều Huyền Thạc nghĩ không thông,
rõ ràng lúc này cô lưu luyến không
nỡ nhưng mà bảo cô đi cùng mình
thì lại không chịu. Anh phiên muộn
giơ tay lên vò đầu: “Tại sao?”
“Không muốn cùng ngủ với anh.”
Bạch Nhược Hy tìm đại một lý do,
biểu hiện dửng dưng như không:
“Nếu ở trong quân khu còn chia
giường ngủ thì người khác nhất định
sẽ chê cười.’
Kiều Huyền Thạc cười khổ, trào
phúng hỏi ngược lại: “Em đã ghét
tôi như vậy thì hà cớ gì còn làm ra
vẻ luyến tiếc vậy?”
“Em không có lưu luyến gì hết.”
Bạch Nhược Hy cúi đầu tiếp tục gấp
quần áo, mắt bất tri bất giác phủ
tâng sương mờ.
Cô không muốn ảnh hưởng đến tâm
trạng của anh khi rời đi, không
muốn để anh quyến luyến, càng
không muốn anh vì cô mà phân
tâm.
Cô sớm đã biết, làm vợ của quân
nhân sẽ có rất ít thời gian bên cạnh
chồng.
Trước đây cô chưa bao giờ dám
nghĩ sẽ gả cho Kiều Huyền Thạc, vì
vậy không có chuẩn bị tâm lý cho
tốt.
Bây giờ tiếp nhận anh rồi nhưng lúc
thật sự phải đối mặt với chia ly, cô
thật sự đau lòng không nỡ.
Bây giờ cô vẫn chưa thể buông bỏ
việc của mình được, ít nhất phải thi
xong trợ lý cảnh sát rôi mới tính làm
mấy việc khác.
Kiều Huyền Thạc lấy một cái áo sơ
mi từ trong tủ mặc lên người rồi
lạnh nhạt nói: “Sáng sớm mai tôi sẽ
đi. Sớm như vậy em đừng thức dậy
tiễn tôi làm gì”
“Dạ” Bạch Nhược Hy cúi đầu, cổ
họng chua sót. Cô không dám nói
chuyện, sợ một khi nói ra thành lời
sẽ lộ ra nỗi lòng muốn khóc của
mình.
“Tôi ra ngoài hóng gió.” Kiều Huyền
Thạc cài núi áo rồi xoay người rời đi.
Thái độ cũng lạnh nhạt đi vài phân.
Bạch Nhược Hy vẫn trả lời cùng một
câu: “Dạ.”
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Bạch
Nhược Hy chầm chậm ngẩng đầu
lên nhìn lên trân nhà. Nước mắt
không kìm được lã chã rơi xuống gò
má.
Cô hít sâu, đưa tay ra lau nước mắt.
Tâm trạng lúc này so với lúc lén
nhìn Kiều Huyền Thạc rời khỏi nhà
càng đau thương hơn gấp trăm lần.
Vườn hoa bên ngoài trống không,
chỉ toàn là cỏ. Kiều Huyền Thạc dựa
vào tường. Cả người chìm vào bóng
tối. Anh rất ít khi hút thuốc nhưng
vừa rồi lại mua một gói thuốc quay
về, từ từ châm điếu thuốc, tâm tình
tru nặng.
Trong bóng tối lộ ra chút ánh lửa,
nhấp nháy lập lòe.
Anh rít một hơi rồi ngẩng đầu nhìn
về phía lầu hai trước mặt. Phòng
của anh vẫn sáng trưng.
Anh cứ thế mà im lặng nhìn.
Tâm trạng tồi tệ như rơi xuống vực
sâu không đáy, khó chịu vô cùng.
Là không nỡ rời đi, là tâm trạng thất
vọng hay càng đau lòng nhiều hơn.
Anh biết rằng không thể gấp gáp vội
vã với Bạch Nhược Hy.
Để cô ấy từ em gái biến thành vợ
mình, anh không từ mọi thủ đoạn,
tuy rằng đê hèn nhưng trước giờ
anh chưa từng hối hận.
Rất khó để cô ấy tiếp nhận thân
phận vợ mình, như vậy anh đã thỏa
mãn lắm rồi.
Nhưng trái tim chết tiệt lại vô cùng
tham lam.
Anh muốn chiếm lấy thể xác của cô,
chiếm lấy trái tim cô, ý định ban
đầu không còn có thể thỏa mãn anh
vì anh muốn tất cả của cô.
Tất cả, không giữ lại chút nào.
Dục vọng chiếm hữu khiến anh
muốn phát điên.
Đêm càng lúc càng khuya.
Đêm khuya yên tĩnh. Ánh đèn trong
phòng anh cũng tắt hẳn. Trong phút
chốc, ánh đèn phòng bên cạnh lại
sáng lên.
Cô quay về phòng rồi.
Kiều Huyền Thạc vứt tàn thuốc
xuống đất rồi di chân dập tắt, sau
đó quay người bước vào đại sảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.