Chương 249
Bạch Nhược Hi
24/04/2021
Edit by San Su
Mình mong mọi người đọc ở trang truyen.one để ủng hộ mình nhé.
Bạch Nhược Hy nắm chặt điện thoại, trong lòng bàn tay đây mồ hôi, giọng nói từ tính, êm tai của Kiều Huyền Thạc từ bên tai truyền đến nhưng lại xa lánh như vậy, trong lòng nhất thời hoảng hốt Cô nuốt nước bọt, thấm ướt cổ họng: “Anh ba”
*Ừ’ Kiều Huyền Thạc đạm mạc lên tiếng.
Cảm giác xa lạ không rõ ràng tràn ngập luồng không khí qua sóng vô tuyến không dây.
Mới chỉ chào hỏi một tiếng mà thôi đã cảm thấy rằng cuộc đối thoại giữa hai người đã tới lúc kết thúc, không có chuyện đáng giá hay cần thiết để nói tiếp.
Một lúc lâu, Kiều Huyền Thạc mới phá vỡ sự im lặng, nhàn nhạt nói: “Nếu em không có gì để nói vậy tôi sẽ cúp máy”
“Không” Bạch Nhược Hy sửng sốt, cả người trở nên có năng lượng, lo lắng thốt lên: “Em đang ở trước cửa nhà họ Kiều, chúng ta gặp nhau một lần đi”
Kiều Huyền Thạc im lặng.
Bạch Nhược Hy chờ đợi câu trả lời của anh, tâm tình khẩn trương càng ngày càng nghiêm trọng, cái trán đều thấm đầy mồ hôi”
“Anh ba, em muốn tạm biệt anh. Em sẽ rời đi một thời gian và có thể sẽ không quay lại”
Khi ly hôn, cô đã làm tổn thương anh ấy nhiều như vậy, nặng như vậy. Hắn tuyệt tình, tuyệt yêu, hiện tại cần gì phải tới tự rước lấy nhục, huống chỉ giữa hai người đã không còn là đơn thuần vấn đề tình cảm, càng quan trọng hơn là ở giữa cô cùng Kiều Huyền Thạc còn cách một người là An Hiểu nữa.
“€ó lời gì thì giờ nói luôn đi”
Lời nói lãnh đạm của người đàn ông lập tức khiến lòng Bạch Nhược Hy lạnh lẽo, nước mắt tuôn như lụt không thể kiểm soát được làm mờ tầm mắt của cô.
Cô cười một cách gượng gạo.
Cô gạt ra nụ cười cứng ngắc yết hầu lại có chút cay, giọng cũng cưỡng ép thành âm vờ như không có gì quan trọng nói: “Thật xin lỗi anh ba”
“Rốt cuộc là cô muốn xin lỗi hay là tạm biệt?”
“Cả hai”
“Còn gì nữa không?”
“Không có gì.” Cô vừa dứt lời, đầu máy bên kia lập tức bị cắt không thương tiếc.
Đột nhiên âm thanh bận, đột nhiên tĩnh mịch, Bạch Nhược Hy cũng nhịn không được nữa, đem đầu cúi thấp xuống, nước mắt một giọt một giọt trực tiếp rớt xuống mặt đất.
Trong màn đêm, thân hình mảnh mai của cô đứng trơ trọi trong gió, ánh đèn đường mờ ảo hắt ra trên người cô, bóng đen thật dài rất dài.
Cô cầm điện thoại một cách vô lực, từ bên tai chậm chậm kéo xuống.
Cô gục đầu xuống, mái tóc dài che ngang gò má, không nhìn thấy được vẻ bi thương cùng khuôn mặt lạc lõng đau đớn của cô.
Trong màn đêm Thân hình thắng tắp của người đàn ông lặng lẽ đứng trước cửa nhà họ Kiều.
Anh mặc bộ quần áo bình thường ở nhà, cầm chặt điện thoại di động trong tay và lặng lẽ nhìn người phụ nữ cô đơn bên kia đường.
Anh không đi qua, ánh mắt nóng bỏng ở dưới ánh đèn trở nên thâm trầm, trở nên mâu thuần.
Bạch Nhược Hy cuối cùng cũng không có ngẩng đầu, người đàn ông cũng không có bước nặng nề một bước chân kia, cách xa nhau xa mấy mét mà hai người giống cách một cái ngân hà, gần ngay trước mắt lại như vậy xa không thể chạm.
Cây muốn lặng mà gió không ngừng.
Tâm tâm niệm niệm nhớ về anh nhưng lại không có lý do gì để gặp mặt.
Nước mắt cô rơi, chân run lên.
Bạch Nhược Hy chậm rãi quay người, mở cửa xe ngồi vào.
Cô nghiêng đầu dựa vào cửa sổ xe, nhắm mắt lại, thanh âm nghẹn ngào nói: “Trần Âu, đưa tôi về nhà”
Trần Âu đang ngồi ở vị trí lái đã ngủ căn bản không nghe thấy được.
Bạch Nhược Hy toàn thân bất lực, nước mắt mãnh liệt rơi, giọng điệu có chút cứng rằn hơn: “Trần Âu, đưa tôi về, tôi muốn về nhà”
Giờ khắc này, tê tâm liệt phế đau nhức.
Bạch Nhược Hy mất khống chế đến bật khóc, đóng chặt mắt lại cũng ức chế không nổi nước mắt tuôn ra, đầu tựa ở cửa sổ xe bên cạnh nhẹ nhàng chuyển động, gầm thét một câu, “Vì cái gì mà ngay cả anh cũng không để ý tới tôi?”
Trần Âu đột nhiên tỉnh dậy vội vàng quay người lại.
Bạch Nhược Hy ngồi trên ghế sau của xe đang áp trán vào cửa kính xe, cô ấy có vẻ rất mệt mỏi và kiệt sức, mái tóc rối bù che mất khuôn mặt của cô ấy.
“Cô Nhược Hy, cô gọi tôi phải không?”
Giọng điệu của Bạch Nhược Hy hòa hoãn lại một chút, nghẹn ngào lẩm bẩm: “Đưa tôi về nhà”
Trần Âu cũng muốn hỏi xem cô có thấy được người không nhưng nghe thấy thanh âm bi thống muốn khóc của cô liền không dám hỏi, chỉ đau lòng nhìn cô một lát.
Anh ta muốn an ủi nhưng lại không thể mở miệng, nhìn cô một hồi rồi quay đầu lại, khởi động xe rời đi Xe càng rời khỏi cổng nhà họ Kiều, Bạch Nhược Hy càng cảm thấy trái tim đau đớn kịch liệt.
Cô cắn chặt môi dưới nhẫn nhịn, không để cho sự nhu nhược của cô bị người khác nhìn thấy, đau đớn đến nghẹt thở. Cô nắm chặt lấy trái tim trên quần áo, dùng hết sức véo nó thành một cục trong và ấn nắm tay của cô đè lên ngực.
Phải làm sao để không đau đớn nữa?
Phải làm sao mới có thể dễ chịu một chút?
Chiếc xe chìm trong bóng tối và biến mất ở cuối con đường chính.
Ở lối vào của biệt thự nguy nga và sang trọng, bóng dáng cao lớn đứng yên bất động, nhìn nơi chiếc xe biến mất, thấy được chân trời.
Trên bầu trời lốm đốm đầy sao.
Buổi sáng mùa xuân, nắng ấm lưu loát chiếu xuống trên ban công.
Một đêm ác mộng, một đêm khó ngủ.
Trần Tĩnh dậy sớm đứng ngoài ban công nhìn về hướng từ đường cách đó không xa.
Đột nhiên, cô ấy thấy một lượng lớn xe của đội phá dỡ tiến vào.
Cô vội vàng quay người đi về phía cửa, đi đến sảnh tầng một.
Ba đứa con trai của cô trong đại sảnh.
“Mẹ, buổi sáng tốt lành..” Ba người cao thấp không đều mở miệng chào hỏi.
Trần Tĩnh đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng: “Chà, buổi sáng tốt lành”
“Mẹ thức dậy sớm vậy?” Kiều Huyền Hạo đứng dậy đi tới đỡ tay cô, đưa cô đi qua: “Mẹ ngủ ngon chứ?”
“Mẹ ngủ ngon” Trần Tĩnh khẩn trương hỏi: “Sao nhiều người của đội phá dỡ đến từ đường vậy?”
Kiều Huyền Bân sắc mặt tối sầm lại, lộ ra một chút không hài lòng nhưng lại giận không dám nói nhíu mày nhìn về phía Kiều Huyền Thạc.
“Hỏi cậu ba đi, là chuyện tốt của cậu ấy”
Trần Tĩnh cau mày nhìn Kiều Huyền Thạc: “Huyền Thạc, chuyện gì xảy ra vậy?”
Kiều Huyền Thạc cúi găm mặt, cảm xúc lộ ra trầm thấp, trong lòng còn nhớ tới một bóng hình xinh đẹp lẻ loi trơ trọi đứng tại đêm tối buổi tối hôm qua, ngữ khí nhàn nhạt nói.
“Chỗ không nên lưu lại thì hủy đi”
Kiều Huyền Bân nghe thấy giọng điệu của anh, đột nhiên nói: “Ai đời có người nào hủy đi từ đường của nhà mình không? Đây là đại bất kính”
Kiều Huyền Thạc giọng điệu có chút lạnh lùng, anh uy nghiêm lạnh lùng nói: “Tôi đương nhiên tôn kính tố tiên tố tông, đồ vật cấp độ tỉnh thần để ở trong lòng là được rồi, hình thức có làm hay không đều không có ý nghĩa”
“Mày làm như vậy có hỏi qua ông nội, có hỏi qua ba và chú hai chưa?”
Kiều Huyền Thạc đạm mạc mở miệng “Không cần thiết đâu”
“Mày lều Huyền Bân còn chưa nói xong, lúc này Kiều Nhất Xuyên đã tức giận từ bên ngoài gầm lên: “Kiều Huyền Thạc, ngay lập tức đình công lại cho tao, mày là đứa con trai bất hiếu”
Mình mong mọi người đọc ở trang truyen.one để ủng hộ mình nhé.
Bạch Nhược Hy nắm chặt điện thoại, trong lòng bàn tay đây mồ hôi, giọng nói từ tính, êm tai của Kiều Huyền Thạc từ bên tai truyền đến nhưng lại xa lánh như vậy, trong lòng nhất thời hoảng hốt Cô nuốt nước bọt, thấm ướt cổ họng: “Anh ba”
*Ừ’ Kiều Huyền Thạc đạm mạc lên tiếng.
Cảm giác xa lạ không rõ ràng tràn ngập luồng không khí qua sóng vô tuyến không dây.
Mới chỉ chào hỏi một tiếng mà thôi đã cảm thấy rằng cuộc đối thoại giữa hai người đã tới lúc kết thúc, không có chuyện đáng giá hay cần thiết để nói tiếp.
Một lúc lâu, Kiều Huyền Thạc mới phá vỡ sự im lặng, nhàn nhạt nói: “Nếu em không có gì để nói vậy tôi sẽ cúp máy”
“Không” Bạch Nhược Hy sửng sốt, cả người trở nên có năng lượng, lo lắng thốt lên: “Em đang ở trước cửa nhà họ Kiều, chúng ta gặp nhau một lần đi”
Kiều Huyền Thạc im lặng.
Bạch Nhược Hy chờ đợi câu trả lời của anh, tâm tình khẩn trương càng ngày càng nghiêm trọng, cái trán đều thấm đầy mồ hôi”
“Anh ba, em muốn tạm biệt anh. Em sẽ rời đi một thời gian và có thể sẽ không quay lại”
Khi ly hôn, cô đã làm tổn thương anh ấy nhiều như vậy, nặng như vậy. Hắn tuyệt tình, tuyệt yêu, hiện tại cần gì phải tới tự rước lấy nhục, huống chỉ giữa hai người đã không còn là đơn thuần vấn đề tình cảm, càng quan trọng hơn là ở giữa cô cùng Kiều Huyền Thạc còn cách một người là An Hiểu nữa.
“€ó lời gì thì giờ nói luôn đi”
Lời nói lãnh đạm của người đàn ông lập tức khiến lòng Bạch Nhược Hy lạnh lẽo, nước mắt tuôn như lụt không thể kiểm soát được làm mờ tầm mắt của cô.
Cô cười một cách gượng gạo.
Cô gạt ra nụ cười cứng ngắc yết hầu lại có chút cay, giọng cũng cưỡng ép thành âm vờ như không có gì quan trọng nói: “Thật xin lỗi anh ba”
“Rốt cuộc là cô muốn xin lỗi hay là tạm biệt?”
“Cả hai”
“Còn gì nữa không?”
“Không có gì.” Cô vừa dứt lời, đầu máy bên kia lập tức bị cắt không thương tiếc.
Đột nhiên âm thanh bận, đột nhiên tĩnh mịch, Bạch Nhược Hy cũng nhịn không được nữa, đem đầu cúi thấp xuống, nước mắt một giọt một giọt trực tiếp rớt xuống mặt đất.
Trong màn đêm, thân hình mảnh mai của cô đứng trơ trọi trong gió, ánh đèn đường mờ ảo hắt ra trên người cô, bóng đen thật dài rất dài.
Cô cầm điện thoại một cách vô lực, từ bên tai chậm chậm kéo xuống.
Cô gục đầu xuống, mái tóc dài che ngang gò má, không nhìn thấy được vẻ bi thương cùng khuôn mặt lạc lõng đau đớn của cô.
Trong màn đêm Thân hình thắng tắp của người đàn ông lặng lẽ đứng trước cửa nhà họ Kiều.
Anh mặc bộ quần áo bình thường ở nhà, cầm chặt điện thoại di động trong tay và lặng lẽ nhìn người phụ nữ cô đơn bên kia đường.
Anh không đi qua, ánh mắt nóng bỏng ở dưới ánh đèn trở nên thâm trầm, trở nên mâu thuần.
Bạch Nhược Hy cuối cùng cũng không có ngẩng đầu, người đàn ông cũng không có bước nặng nề một bước chân kia, cách xa nhau xa mấy mét mà hai người giống cách một cái ngân hà, gần ngay trước mắt lại như vậy xa không thể chạm.
Cây muốn lặng mà gió không ngừng.
Tâm tâm niệm niệm nhớ về anh nhưng lại không có lý do gì để gặp mặt.
Nước mắt cô rơi, chân run lên.
Bạch Nhược Hy chậm rãi quay người, mở cửa xe ngồi vào.
Cô nghiêng đầu dựa vào cửa sổ xe, nhắm mắt lại, thanh âm nghẹn ngào nói: “Trần Âu, đưa tôi về nhà”
Trần Âu đang ngồi ở vị trí lái đã ngủ căn bản không nghe thấy được.
Bạch Nhược Hy toàn thân bất lực, nước mắt mãnh liệt rơi, giọng điệu có chút cứng rằn hơn: “Trần Âu, đưa tôi về, tôi muốn về nhà”
Giờ khắc này, tê tâm liệt phế đau nhức.
Bạch Nhược Hy mất khống chế đến bật khóc, đóng chặt mắt lại cũng ức chế không nổi nước mắt tuôn ra, đầu tựa ở cửa sổ xe bên cạnh nhẹ nhàng chuyển động, gầm thét một câu, “Vì cái gì mà ngay cả anh cũng không để ý tới tôi?”
Trần Âu đột nhiên tỉnh dậy vội vàng quay người lại.
Bạch Nhược Hy ngồi trên ghế sau của xe đang áp trán vào cửa kính xe, cô ấy có vẻ rất mệt mỏi và kiệt sức, mái tóc rối bù che mất khuôn mặt của cô ấy.
“Cô Nhược Hy, cô gọi tôi phải không?”
Giọng điệu của Bạch Nhược Hy hòa hoãn lại một chút, nghẹn ngào lẩm bẩm: “Đưa tôi về nhà”
Trần Âu cũng muốn hỏi xem cô có thấy được người không nhưng nghe thấy thanh âm bi thống muốn khóc của cô liền không dám hỏi, chỉ đau lòng nhìn cô một lát.
Anh ta muốn an ủi nhưng lại không thể mở miệng, nhìn cô một hồi rồi quay đầu lại, khởi động xe rời đi Xe càng rời khỏi cổng nhà họ Kiều, Bạch Nhược Hy càng cảm thấy trái tim đau đớn kịch liệt.
Cô cắn chặt môi dưới nhẫn nhịn, không để cho sự nhu nhược của cô bị người khác nhìn thấy, đau đớn đến nghẹt thở. Cô nắm chặt lấy trái tim trên quần áo, dùng hết sức véo nó thành một cục trong và ấn nắm tay của cô đè lên ngực.
Phải làm sao để không đau đớn nữa?
Phải làm sao mới có thể dễ chịu một chút?
Chiếc xe chìm trong bóng tối và biến mất ở cuối con đường chính.
Ở lối vào của biệt thự nguy nga và sang trọng, bóng dáng cao lớn đứng yên bất động, nhìn nơi chiếc xe biến mất, thấy được chân trời.
Trên bầu trời lốm đốm đầy sao.
Buổi sáng mùa xuân, nắng ấm lưu loát chiếu xuống trên ban công.
Một đêm ác mộng, một đêm khó ngủ.
Trần Tĩnh dậy sớm đứng ngoài ban công nhìn về hướng từ đường cách đó không xa.
Đột nhiên, cô ấy thấy một lượng lớn xe của đội phá dỡ tiến vào.
Cô vội vàng quay người đi về phía cửa, đi đến sảnh tầng một.
Ba đứa con trai của cô trong đại sảnh.
“Mẹ, buổi sáng tốt lành..” Ba người cao thấp không đều mở miệng chào hỏi.
Trần Tĩnh đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng: “Chà, buổi sáng tốt lành”
“Mẹ thức dậy sớm vậy?” Kiều Huyền Hạo đứng dậy đi tới đỡ tay cô, đưa cô đi qua: “Mẹ ngủ ngon chứ?”
“Mẹ ngủ ngon” Trần Tĩnh khẩn trương hỏi: “Sao nhiều người của đội phá dỡ đến từ đường vậy?”
Kiều Huyền Bân sắc mặt tối sầm lại, lộ ra một chút không hài lòng nhưng lại giận không dám nói nhíu mày nhìn về phía Kiều Huyền Thạc.
“Hỏi cậu ba đi, là chuyện tốt của cậu ấy”
Trần Tĩnh cau mày nhìn Kiều Huyền Thạc: “Huyền Thạc, chuyện gì xảy ra vậy?”
Kiều Huyền Thạc cúi găm mặt, cảm xúc lộ ra trầm thấp, trong lòng còn nhớ tới một bóng hình xinh đẹp lẻ loi trơ trọi đứng tại đêm tối buổi tối hôm qua, ngữ khí nhàn nhạt nói.
“Chỗ không nên lưu lại thì hủy đi”
Kiều Huyền Bân nghe thấy giọng điệu của anh, đột nhiên nói: “Ai đời có người nào hủy đi từ đường của nhà mình không? Đây là đại bất kính”
Kiều Huyền Thạc giọng điệu có chút lạnh lùng, anh uy nghiêm lạnh lùng nói: “Tôi đương nhiên tôn kính tố tiên tố tông, đồ vật cấp độ tỉnh thần để ở trong lòng là được rồi, hình thức có làm hay không đều không có ý nghĩa”
“Mày làm như vậy có hỏi qua ông nội, có hỏi qua ba và chú hai chưa?”
Kiều Huyền Thạc đạm mạc mở miệng “Không cần thiết đâu”
“Mày lều Huyền Bân còn chưa nói xong, lúc này Kiều Nhất Xuyên đã tức giận từ bên ngoài gầm lên: “Kiều Huyền Thạc, ngay lập tức đình công lại cho tao, mày là đứa con trai bất hiếu”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.