Chương 457
Bạch Nhược Hi
04/07/2021
Hai người lính đối với bảy tám tên vệ sĩ mang súng, rõ ràng là rơi vào tình thế bất lợi.
Thấy có gì đó không đúng, Bạch Nhược Hi lập tức nắm lấy tay Trần Tĩnh, phát hiện tay bà vừa lạnh vừa run, cả người hoảng hốt.
“Mẹ, mau tìm chỗ trốn đi, anh hai sắp trở về rồi, con đã gọi cảnh, họ sẽ tới ngay.” Bạch Nhược Hi kéo Trần Tĩnh ra khỏi phòng.
Giọng nói lo lắng của Trần Tĩnh run lên: “Vậy thì, con làm sao bây giờ?”
“Chú hai là nhắm đến mẹ, con có thể đối phó, không thành vấn đề.” Bạch Nhược Hi kéo bà rời khỏi phòng, đi đến phòng gác mái.
Trần Tĩnh rất lo lắng nắm lấy tay Bạch Nhược Hi, hai mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng lắc đầu: “Chúng ta cùng nhau trốn đi, nhỡ Kiều Nhất Hoắc hại đến con thì sao? Hiện tại con đang mang thai, không thể bị ảnh ảnh hưởng. Mẹ sợ họ sẽ làm tổn thương con.”
Bạch Nhược Hi bước đến một thùng các-tông trong phòng, lấy ra tất cả quần áo cũ trong đó, ném vào góc, kéo Trần Tĩnh vào đó an ủi: “Con sẽ bảo vệ bản thân và các con. Mẹ hiện tại đừng lo lắng gì, mau trốn đi a.”
Trần Tĩnh lo lắng hét lên: “Ông ta là một kẻ mất trí.”
Bạch Nhược Hi ra lệnh: “Mẹ đừng nói nữa, mẹ mau trốn đi, dám làm tổn thương gia đình con. Con cũng sẽ điên lên, để coi ai điên hơn ai.”
“Tiểu Hi … “
Bạch Nhược Hi không để bà có cơ hội nói thêm, cô ấn bà vào thùng cáctông sau đó đóng hộp lại, đè đống đồ lặt vặt lên đó, để lại một khoảng trống nhỏ để thở.
Sau khi Trần Tĩnh trốn vào thùng, Bạch Nhược Hi không quên dặn dò: “Mẹ nhất định đừng ra ngoài và đừng gây ra tiếng động. Khi cảnh sát đến và giải quyết việc của Kiều Nhất Hoắc, con sẽ trở lại.”
“Tiểu Hi, con nhớ phải cẩn thận.” Giọng nói hoảng hốt và lo lắng của Trần Tĩnh mang theo tiếng khóc nức nở.
Bạch Nhược Hi hít sâu một hơi, chậm rãi đỡ trán, nghiến răng nghiến lợi xoay người đi về phía cửa.
Cô chỉnh đốn lại đầu tóc, bước thật vững vàng rồi đi xuống nhà.
Sau khi xuống lầu, cô ngồi ở phòng khách lấy một quả táo trên mặt bàn, dựa vào sô pha, nhàn nhã cắn một miếng.
Lúc này, cánh cửa bị đạp tung.
Bạch Nhược Hi ngước mắt lên nhìn thẳng về phía cửa.
Kiều Nhất Hoắc cùng với một nhóm vệ sĩ đi vào, nhìn dáng vẻ của ông ta, Bạch Nhược Hi đoán rằng hai người lính ở cửa đã bị họ khống chế.
“Chú hai, sao chú lại tới đây?” Bạch Nhược Hi giả vờ như không biết gì, mỉm cười chào hỏi.
Sau khi Kiều Nhất Hoắc bước vào, ông ta vội vàng nhìn xung quanh hỏi: “Tiểu Tĩnh đâu?”
“Chú đến gặp mẹ con sao? Bà ấy vừa đi ra ngoài chưa về.” Bạch Nhược Hi đặt trái cây trên tay xuống, đứng lên, lễ phép nói: “Mời ngồi, chú hai.”
Kiều Nhất Hoắc cau mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn Bạch Nhược Hi, nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong sáng của Bạch Nhược Hi, dường như không biết gì.
Nhưng ông ta không có thời gian để đoán Bạch Nhược Hi đang nghĩ gì lúc này, từng bước đi về phía Bạch Nhược Hi, lạnh lùng nói: “Tôi đã phái người canh ngoài cổng hai mươi giờ mỗi ngày. Trần Tĩnh đã rất lâu rồi không ra ngoài nhưng cô lại nói dối tôi bà ấy vừa ra ngoài?”
Đôi mắt Bạch Nhược Hi hơi tối sầm lại, lửa giận không để lại dấu vết lóe lên dưới mắt, cô cười cứng ngắc, giả vờ ngây ngốc:”Chú hai, chú vì điều gì mà lại phái người canh giữ trước cổng nhà chúng tôi? “
“Đừng nói nhảm với tôi nữa mau để Tiểu Tĩnh ra ngoài.” Kiều Nhất Hoắc gầm lên.
Bạch Nhược Hi bị tiếng gầm mạnh bạo và lạnh lùng của ông làm cho sốc, cô lo lắng lùi lại một bước.
Cô nuốt nước miếng nhìn nhóm vệ sĩ phía sau Kiều Nhất Hoắc, mặc dù họ không có súng trong tay nhưng cô biết rằng mỗi người trong số họ đều mang theo súng.
Kiều Nhất Hoắc bây giờ giống như một kẻ điên mất kiểm soát mặc dù bây giờ ông ta có video Trần Tĩnh giết Lư quản gia trong tay để đảm bảo rằng Kiều Huyền Thạc sẽ không thể động đến ông ta.
Nhưng không thể đảm bảo rằng Kiều Huyền Bân sẽ không giết ông ta.
Khi Kiều Huyền Bân biết ông ta là giáo sư, anh ta đã bắt đầu cướp căn cứ thí nghiệm, bảo vật và vũ khí trong tay ông ta, sau khi cướp được mọi thứ, anh ta vẫn muốn giết ông ta.
Điều này không chỉ xen lẫn xung đột lợi ích trên thực tế mà chính là việc ông ta để Kiều Huyền Bân bị cắm sừng nhiều năm như vậy, thậm chí còn nuôi nấng con trai ông ta nhiều năm như vậy.
Xung đột lợi ích này đã dẫn đến ân oán cá nhân.
Kiều Nhất Hoắc không muốn Bạch Nhược Hi trì hoãn thêm thời gian nữa, ông ta đột ngột rút khẩu súng lục của mình ra chĩa thẳng vào đầu Bạch Nhược Hi.
Thấy có gì đó không đúng, Bạch Nhược Hi lập tức nắm lấy tay Trần Tĩnh, phát hiện tay bà vừa lạnh vừa run, cả người hoảng hốt.
“Mẹ, mau tìm chỗ trốn đi, anh hai sắp trở về rồi, con đã gọi cảnh, họ sẽ tới ngay.” Bạch Nhược Hi kéo Trần Tĩnh ra khỏi phòng.
Giọng nói lo lắng của Trần Tĩnh run lên: “Vậy thì, con làm sao bây giờ?”
“Chú hai là nhắm đến mẹ, con có thể đối phó, không thành vấn đề.” Bạch Nhược Hi kéo bà rời khỏi phòng, đi đến phòng gác mái.
Trần Tĩnh rất lo lắng nắm lấy tay Bạch Nhược Hi, hai mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng lắc đầu: “Chúng ta cùng nhau trốn đi, nhỡ Kiều Nhất Hoắc hại đến con thì sao? Hiện tại con đang mang thai, không thể bị ảnh ảnh hưởng. Mẹ sợ họ sẽ làm tổn thương con.”
Bạch Nhược Hi bước đến một thùng các-tông trong phòng, lấy ra tất cả quần áo cũ trong đó, ném vào góc, kéo Trần Tĩnh vào đó an ủi: “Con sẽ bảo vệ bản thân và các con. Mẹ hiện tại đừng lo lắng gì, mau trốn đi a.”
Trần Tĩnh lo lắng hét lên: “Ông ta là một kẻ mất trí.”
Bạch Nhược Hi ra lệnh: “Mẹ đừng nói nữa, mẹ mau trốn đi, dám làm tổn thương gia đình con. Con cũng sẽ điên lên, để coi ai điên hơn ai.”
“Tiểu Hi … “
Bạch Nhược Hi không để bà có cơ hội nói thêm, cô ấn bà vào thùng cáctông sau đó đóng hộp lại, đè đống đồ lặt vặt lên đó, để lại một khoảng trống nhỏ để thở.
Sau khi Trần Tĩnh trốn vào thùng, Bạch Nhược Hi không quên dặn dò: “Mẹ nhất định đừng ra ngoài và đừng gây ra tiếng động. Khi cảnh sát đến và giải quyết việc của Kiều Nhất Hoắc, con sẽ trở lại.”
“Tiểu Hi, con nhớ phải cẩn thận.” Giọng nói hoảng hốt và lo lắng của Trần Tĩnh mang theo tiếng khóc nức nở.
Bạch Nhược Hi hít sâu một hơi, chậm rãi đỡ trán, nghiến răng nghiến lợi xoay người đi về phía cửa.
Cô chỉnh đốn lại đầu tóc, bước thật vững vàng rồi đi xuống nhà.
Sau khi xuống lầu, cô ngồi ở phòng khách lấy một quả táo trên mặt bàn, dựa vào sô pha, nhàn nhã cắn một miếng.
Lúc này, cánh cửa bị đạp tung.
Bạch Nhược Hi ngước mắt lên nhìn thẳng về phía cửa.
Kiều Nhất Hoắc cùng với một nhóm vệ sĩ đi vào, nhìn dáng vẻ của ông ta, Bạch Nhược Hi đoán rằng hai người lính ở cửa đã bị họ khống chế.
“Chú hai, sao chú lại tới đây?” Bạch Nhược Hi giả vờ như không biết gì, mỉm cười chào hỏi.
Sau khi Kiều Nhất Hoắc bước vào, ông ta vội vàng nhìn xung quanh hỏi: “Tiểu Tĩnh đâu?”
“Chú đến gặp mẹ con sao? Bà ấy vừa đi ra ngoài chưa về.” Bạch Nhược Hi đặt trái cây trên tay xuống, đứng lên, lễ phép nói: “Mời ngồi, chú hai.”
Kiều Nhất Hoắc cau mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn Bạch Nhược Hi, nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong sáng của Bạch Nhược Hi, dường như không biết gì.
Nhưng ông ta không có thời gian để đoán Bạch Nhược Hi đang nghĩ gì lúc này, từng bước đi về phía Bạch Nhược Hi, lạnh lùng nói: “Tôi đã phái người canh ngoài cổng hai mươi giờ mỗi ngày. Trần Tĩnh đã rất lâu rồi không ra ngoài nhưng cô lại nói dối tôi bà ấy vừa ra ngoài?”
Đôi mắt Bạch Nhược Hi hơi tối sầm lại, lửa giận không để lại dấu vết lóe lên dưới mắt, cô cười cứng ngắc, giả vờ ngây ngốc:”Chú hai, chú vì điều gì mà lại phái người canh giữ trước cổng nhà chúng tôi? “
“Đừng nói nhảm với tôi nữa mau để Tiểu Tĩnh ra ngoài.” Kiều Nhất Hoắc gầm lên.
Bạch Nhược Hi bị tiếng gầm mạnh bạo và lạnh lùng của ông làm cho sốc, cô lo lắng lùi lại một bước.
Cô nuốt nước miếng nhìn nhóm vệ sĩ phía sau Kiều Nhất Hoắc, mặc dù họ không có súng trong tay nhưng cô biết rằng mỗi người trong số họ đều mang theo súng.
Kiều Nhất Hoắc bây giờ giống như một kẻ điên mất kiểm soát mặc dù bây giờ ông ta có video Trần Tĩnh giết Lư quản gia trong tay để đảm bảo rằng Kiều Huyền Thạc sẽ không thể động đến ông ta.
Nhưng không thể đảm bảo rằng Kiều Huyền Bân sẽ không giết ông ta.
Khi Kiều Huyền Bân biết ông ta là giáo sư, anh ta đã bắt đầu cướp căn cứ thí nghiệm, bảo vật và vũ khí trong tay ông ta, sau khi cướp được mọi thứ, anh ta vẫn muốn giết ông ta.
Điều này không chỉ xen lẫn xung đột lợi ích trên thực tế mà chính là việc ông ta để Kiều Huyền Bân bị cắm sừng nhiều năm như vậy, thậm chí còn nuôi nấng con trai ông ta nhiều năm như vậy.
Xung đột lợi ích này đã dẫn đến ân oán cá nhân.
Kiều Nhất Hoắc không muốn Bạch Nhược Hi trì hoãn thêm thời gian nữa, ông ta đột ngột rút khẩu súng lục của mình ra chĩa thẳng vào đầu Bạch Nhược Hi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.