Chương 461
Bạch Nhược Hi
06/07/2021
Đột nhiên, cửa phòng cấp cứu mở ra.
Bác sĩ bước ra ngoài.
Kiều Nhất Hoắc đột ngột phản ứng, lo lắng chạy đến rồi vội vàng lên tiếng. “Bác sĩ, bệnh nhân có sao không?”
Kiều Huyền Hạo và Bạch Nhược Hi không hề căng thẳng, vì họ biết Trần Tĩnh đang giả vờ.
Bác sĩ nói một cách rất lo lắng: “Ông hãy vào trong này.”
“Có chuyện gì đang xảy ra vậy? Kiều Nhất Hoắc không có chút nào đề phòng, ngay lập tức đi theo bác sĩ vào trong.
“Bệnh nhân đã tỉnh dậy và muốn gặp ông.”
Bác sĩ đeo khẩu trang vừa nói vừa đưa Kiều Nhất Hoắc vào trong.
Kiều Huyền Hạo và Bạch Nhược Hi hoàn toàn không hiểu chuyện gì, bối rối cửa phòng cấp cứu, rồi lại nhìn nhau, cả hai càng thêm cảm thấy bối rối.
Hai tên vệ sĩ lặng lẽ đứng đợi ở cửa phòng cấp cứu.
Bên trong phòng cấp cứu.
Có một người đang nằm trên giường cấp cứu, và Kiều Nhất Hoắc lo lắng bước đến.
“Tiểu Tĩnh à, Tiểu Tĩnh, em …” Ông ta vừa bước đến gần và nhìn thấy những người nằm trên giường cấp cứu, thì ngay lập tức ngẩn ra.
Nhưng không đợi ông ta kịp phản ứng thì người đàn ông trên giường cấp cứu đột nhiên xoay người lại.
Kiều Nhất Hoắc cảm thấy bị một mũi kim đột ngột đâm vào cổ mình, cảm thấy hơi đau nhói, giây tiếp theo ông ta định rút khẩu súng trong túi ra, nhưng trước khi súng kịp rút ra, toàn thân ông ta đã trở nên cứng đờ.
Chỉ trong vòng ba giây, Kiều Nhất Hoắc đã ngã bịch xuống mặt đất.
Ba người trong phòng cấp cứu lập tức tháo khẩu trang, cởi đồng phục bác sĩ màu trắng, mặc trên người bộ quân phục sạch sẽ và anh tuấn.
Lúc này, một y tá đã đỡ Trần Tĩnh từ trong góc ra, Trần Tĩnh lo lắng nhìn Kiều Nhất Hoắc đang nằm trên mặt đất, sau đó nhìn lại về phía những quân nhân trước mặt.
“Cảm ơn mọi người.” Trần Tĩnh cảm kích nói.
Mấy quân nhân liền đứng nghiêm trang cúi chào. “Thưa phu nhân, không cần phải cảm ơn, bảo vệ phu nhân và thiếu phu nhân là điều chúng tôi nên làm.”
“Vậy còn hắn …” Cô y tá tò mò hỏi.
Một quân nhân rất nghiêm túc nói: “Cảm ơn các vị đã hợp tác với chúng tôi trong cuộc chiến chống tội phạm, đây là tội tên phạm vô cùng nguy hiểm. Chúng tôi được ra lệnh phải bí mật làm việc. Xin hãy giữ bí mật sự việc ngày hôm nay.”
Cô y tá hồi hộp gật đầu: “Vâng, vâng, tôi sẽ làm như vậy.”
Hai người lính ngay lập tức kéo Kiều Nhất Hoắc lên giường cấp cứu và hỏi: “Ở đây có cửa sau không?”
“Có, ở bên này, nó dẫn thẳng đến khoa nội trú.” Cô y tá chỉ ra phía sau.
Trần Tĩnh đi theo hai người lính và y tá, từ khoa nội trú ở phía sau rời đi.
Bên ngoài hành lang của bệnh viện.
Bạch Nhược Hi ngồi trên ghế, xoa xoa đôi tay căng thẳng, lo lắng lẩm bẩm: “Anh ba đang nghĩ gì vậy? Tại sao muốn mẹ giả ốm, bây giờ đang ở bệnh viện, lại còn cho Kiều Nhất Hoắc vào phòng cấp cứu, mấy ông bác sĩ này không biết trong hồ lô chứa thuốc gì đây?”
Kiều Huyền Hạo đứng trên hành lang, một tay đút túi quần nhìn hai vệ sĩ trước mặt, tâm trạng cũng giống như Bạch Nhược Hi, lo lắng, bồn chồn và không biết phải làm sao.
Đợi một lúc lâu cũng không thấy động tĩnh gì, Kiều Huyền Hạo bước tới: “Không được, không thể đợi được nữa, anh sợ mẹ ở trong phòng cấp cứu xảy ra chuyện.”
Vừa đi được hai bước, điện thoại di động của Bạch Nhược Hi đã vang lên, cô nhìn số của người gọi đến liền không nhịn được kích động đứng lên nói: “Anh hai, là mẹ gọi.”
Kiều Huyền Hạo nhanh chóng xoay người, “Nghe đi, nhanh nghe xem.”
“Mẹ…” Bạch Nhược Hi kết nối điện thoại, dùng tay che lại micrô và giọng nói vô cùng nhỏ cất tiếng hỏi: “Mẹ, hiện giờ mẹ thế nào?
“Tiểu Hi, mẹ đã ra khỏi bệnh viện rồi, các con cũng hãy bí mật rời khỏi đó, đừng để cho vệ sĩ phát hiện.”
Sau khi Bạch Nhược Hi ngắt điện thoại, cô đi tới kéo lấy Kiều Huyền Hạo, kéo ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Anh hai, đi đi.”
“Chuyện gì vậy? Mẹ vẫn còn đang ở bên trong.”
“Mẹ đã rời khỏi đó.”
Kiều Huyền Hạo không khỏi cau mày, sải bước cùng Bạch Nhược Hi rời đi.
Bác sĩ bước ra ngoài.
Kiều Nhất Hoắc đột ngột phản ứng, lo lắng chạy đến rồi vội vàng lên tiếng. “Bác sĩ, bệnh nhân có sao không?”
Kiều Huyền Hạo và Bạch Nhược Hi không hề căng thẳng, vì họ biết Trần Tĩnh đang giả vờ.
Bác sĩ nói một cách rất lo lắng: “Ông hãy vào trong này.”
“Có chuyện gì đang xảy ra vậy? Kiều Nhất Hoắc không có chút nào đề phòng, ngay lập tức đi theo bác sĩ vào trong.
“Bệnh nhân đã tỉnh dậy và muốn gặp ông.”
Bác sĩ đeo khẩu trang vừa nói vừa đưa Kiều Nhất Hoắc vào trong.
Kiều Huyền Hạo và Bạch Nhược Hi hoàn toàn không hiểu chuyện gì, bối rối cửa phòng cấp cứu, rồi lại nhìn nhau, cả hai càng thêm cảm thấy bối rối.
Hai tên vệ sĩ lặng lẽ đứng đợi ở cửa phòng cấp cứu.
Bên trong phòng cấp cứu.
Có một người đang nằm trên giường cấp cứu, và Kiều Nhất Hoắc lo lắng bước đến.
“Tiểu Tĩnh à, Tiểu Tĩnh, em …” Ông ta vừa bước đến gần và nhìn thấy những người nằm trên giường cấp cứu, thì ngay lập tức ngẩn ra.
Nhưng không đợi ông ta kịp phản ứng thì người đàn ông trên giường cấp cứu đột nhiên xoay người lại.
Kiều Nhất Hoắc cảm thấy bị một mũi kim đột ngột đâm vào cổ mình, cảm thấy hơi đau nhói, giây tiếp theo ông ta định rút khẩu súng trong túi ra, nhưng trước khi súng kịp rút ra, toàn thân ông ta đã trở nên cứng đờ.
Chỉ trong vòng ba giây, Kiều Nhất Hoắc đã ngã bịch xuống mặt đất.
Ba người trong phòng cấp cứu lập tức tháo khẩu trang, cởi đồng phục bác sĩ màu trắng, mặc trên người bộ quân phục sạch sẽ và anh tuấn.
Lúc này, một y tá đã đỡ Trần Tĩnh từ trong góc ra, Trần Tĩnh lo lắng nhìn Kiều Nhất Hoắc đang nằm trên mặt đất, sau đó nhìn lại về phía những quân nhân trước mặt.
“Cảm ơn mọi người.” Trần Tĩnh cảm kích nói.
Mấy quân nhân liền đứng nghiêm trang cúi chào. “Thưa phu nhân, không cần phải cảm ơn, bảo vệ phu nhân và thiếu phu nhân là điều chúng tôi nên làm.”
“Vậy còn hắn …” Cô y tá tò mò hỏi.
Một quân nhân rất nghiêm túc nói: “Cảm ơn các vị đã hợp tác với chúng tôi trong cuộc chiến chống tội phạm, đây là tội tên phạm vô cùng nguy hiểm. Chúng tôi được ra lệnh phải bí mật làm việc. Xin hãy giữ bí mật sự việc ngày hôm nay.”
Cô y tá hồi hộp gật đầu: “Vâng, vâng, tôi sẽ làm như vậy.”
Hai người lính ngay lập tức kéo Kiều Nhất Hoắc lên giường cấp cứu và hỏi: “Ở đây có cửa sau không?”
“Có, ở bên này, nó dẫn thẳng đến khoa nội trú.” Cô y tá chỉ ra phía sau.
Trần Tĩnh đi theo hai người lính và y tá, từ khoa nội trú ở phía sau rời đi.
Bên ngoài hành lang của bệnh viện.
Bạch Nhược Hi ngồi trên ghế, xoa xoa đôi tay căng thẳng, lo lắng lẩm bẩm: “Anh ba đang nghĩ gì vậy? Tại sao muốn mẹ giả ốm, bây giờ đang ở bệnh viện, lại còn cho Kiều Nhất Hoắc vào phòng cấp cứu, mấy ông bác sĩ này không biết trong hồ lô chứa thuốc gì đây?”
Kiều Huyền Hạo đứng trên hành lang, một tay đút túi quần nhìn hai vệ sĩ trước mặt, tâm trạng cũng giống như Bạch Nhược Hi, lo lắng, bồn chồn và không biết phải làm sao.
Đợi một lúc lâu cũng không thấy động tĩnh gì, Kiều Huyền Hạo bước tới: “Không được, không thể đợi được nữa, anh sợ mẹ ở trong phòng cấp cứu xảy ra chuyện.”
Vừa đi được hai bước, điện thoại di động của Bạch Nhược Hi đã vang lên, cô nhìn số của người gọi đến liền không nhịn được kích động đứng lên nói: “Anh hai, là mẹ gọi.”
Kiều Huyền Hạo nhanh chóng xoay người, “Nghe đi, nhanh nghe xem.”
“Mẹ…” Bạch Nhược Hi kết nối điện thoại, dùng tay che lại micrô và giọng nói vô cùng nhỏ cất tiếng hỏi: “Mẹ, hiện giờ mẹ thế nào?
“Tiểu Hi, mẹ đã ra khỏi bệnh viện rồi, các con cũng hãy bí mật rời khỏi đó, đừng để cho vệ sĩ phát hiện.”
Sau khi Bạch Nhược Hi ngắt điện thoại, cô đi tới kéo lấy Kiều Huyền Hạo, kéo ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Anh hai, đi đi.”
“Chuyện gì vậy? Mẹ vẫn còn đang ở bên trong.”
“Mẹ đã rời khỏi đó.”
Kiều Huyền Hạo không khỏi cau mày, sải bước cùng Bạch Nhược Hi rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.