Chương 493
Bạch Nhược Hi
09/07/2021
Khu vườn dưới ánh trăng trông rất yên tĩnh, Lam Tuyết cô đơn bước chân trở về nhà.
Toàn bộ cơ thể và tâm trí đều rất trống rỗng.
Sau buổi xem mắt, ba người đàn ông đều có ấn tượng rất tốt về cô và họ đã cố gắng hẹn hò với cô, không chê cô là bà mẹ hai con.
Cô hẳn là nên cảm thấy vui mừng mới đúng.
Nhưng bây giờ cô lại cảm thấy rất khó chịu.
Khi cánh cửa được mở ra, trong đại sảnh không bật đèn, ánh trăng từ ban công và cửa sổ xuyên vào, có thể nhìn thấy đại khái bên trong.
Lam Tuyết thay giày cao gót, vừa đi vào phòng khách vừa tháo khuyên tai ra.
Khi cô đi qua ghế sô pha đến đầu cầu thang, cô đột nhiên nghe được tiếng động lạ, cô lập tức dừng lại và nhìn vào nơi phát ra âm thanh.
Nơi phát ra âm thanh là quầy bar, ánh trăng sáng ngoài cửa sổ phản chiếu một bóng người cao lớn vững chãi trước quầy bar.
Lam Tuyết khẽ giật mình, ngay sau đó cũng an tĩnh lại.
Ngoài Hách Nguyệt ra, trong nhà này không có người đàn ông nào khác.
Người đàn ông đó uống rượu buổi tối sao? Lam Tuyết đang thắc mắc.
Hách Nguyệt trầm giọng khàn khàn, giọng điệu vô cùng mỉa mai: “Một ngày đi gặp những ba người đàn ông, thiếu đàn ông như vậy trực tiếp qua đêm ở bên ngoài không tốt hơn sao?”
Lam Tuyết nhíu mày, bất mãn hỏi: “Anh phái người theo dõi tôi sao?”
Hách Nguyệt ực một cái uống cạn ly rượu trong tay, dùng sức đặt ly rượu xuống, rời quầy rượu đi về phía Lam Tuyết.
Cô nhìn theo bóng đen đang đi về phía mình, một mùi rượu thơm nồng tỏa ra, có vẻ như anh đã uống rất nhiều rượu.
Hách Nguyệt phóng túng không kiềm chế được khiêu khích: “Bây giờ gấp gáp đi tìm đàn ông như vậy, chỉ cần thiếu đàn ông hay là đang muốn mang hai đứa con của tôi rời đi?” .
||||| Truyện đề cử: Thói Ở Sạch Cấm Dục Bác Sĩ |||||
Cô không muốn trả lời câu hỏi của anh, lo lắng lùi lại một bước, và hỏi: “Buổi xem mắt của tôi không liên quan gì đến anh. Tôi hỏi anh có cử người theo dõi tôi không?”
Người đàn ông càng đến gần Lam Tuyết, trái tim cô càng rối loạn, luồng khí nguy hiểm từ từ bao trùm lấy cô.
Hách Nguyệt hừ lạnh một tiếng, kéo cánh tay trái của Lam Tuyết về phía mình.
“A.” Lam Tuyết cảm thấy cánh tay mình bị siết chặt, rất đau, thân thể bị anh kéo thô lỗ vào trong ngực, dán lên người anh.
Sau khi chung sống mấy tháng nay, cả hai người luôn tôn trọng nhau như khách, hơn nữa còn cố ý tránh mặt nhau, đây là lần đầu tiên họ thân thiết và gần gũi như vậy.
Cô ở gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của người đàn ông, hơi thở trong trẻo của cơ thể quyện với mùi rượu và thân nhiệt nóng bỏng bên dưới lớp áo mỏng.
“Đau quá, buông ra, để tôi đi.” Lam Tuyết lo lắng xua tay, sợ hãi nói.
Giọng nói khàn khàn của Hách Nguyệt cực kỳ trầm thấp, ảm đạm từng chữ: “Cô vội tìm một người đàn ông như vậy làm gì? Lúc tôi để cô đi thì cô không đi, bây giờ thì cô muốn lật lọng rồi?”
“Tôi chỉ không muốn con gái tôi rời xa anh cho nên tôi mới ở lại. Tôi không hứa gì cả. Dựa vào cái gì mà anh nói tôi lật lọng?”
Hách Nguyệt hừ lạnh một tiếng khinh thường, nhất thời không nói nên lời.
Toàn bộ cơ thể và tâm trí đều rất trống rỗng.
Sau buổi xem mắt, ba người đàn ông đều có ấn tượng rất tốt về cô và họ đã cố gắng hẹn hò với cô, không chê cô là bà mẹ hai con.
Cô hẳn là nên cảm thấy vui mừng mới đúng.
Nhưng bây giờ cô lại cảm thấy rất khó chịu.
Khi cánh cửa được mở ra, trong đại sảnh không bật đèn, ánh trăng từ ban công và cửa sổ xuyên vào, có thể nhìn thấy đại khái bên trong.
Lam Tuyết thay giày cao gót, vừa đi vào phòng khách vừa tháo khuyên tai ra.
Khi cô đi qua ghế sô pha đến đầu cầu thang, cô đột nhiên nghe được tiếng động lạ, cô lập tức dừng lại và nhìn vào nơi phát ra âm thanh.
Nơi phát ra âm thanh là quầy bar, ánh trăng sáng ngoài cửa sổ phản chiếu một bóng người cao lớn vững chãi trước quầy bar.
Lam Tuyết khẽ giật mình, ngay sau đó cũng an tĩnh lại.
Ngoài Hách Nguyệt ra, trong nhà này không có người đàn ông nào khác.
Người đàn ông đó uống rượu buổi tối sao? Lam Tuyết đang thắc mắc.
Hách Nguyệt trầm giọng khàn khàn, giọng điệu vô cùng mỉa mai: “Một ngày đi gặp những ba người đàn ông, thiếu đàn ông như vậy trực tiếp qua đêm ở bên ngoài không tốt hơn sao?”
Lam Tuyết nhíu mày, bất mãn hỏi: “Anh phái người theo dõi tôi sao?”
Hách Nguyệt ực một cái uống cạn ly rượu trong tay, dùng sức đặt ly rượu xuống, rời quầy rượu đi về phía Lam Tuyết.
Cô nhìn theo bóng đen đang đi về phía mình, một mùi rượu thơm nồng tỏa ra, có vẻ như anh đã uống rất nhiều rượu.
Hách Nguyệt phóng túng không kiềm chế được khiêu khích: “Bây giờ gấp gáp đi tìm đàn ông như vậy, chỉ cần thiếu đàn ông hay là đang muốn mang hai đứa con của tôi rời đi?” .
||||| Truyện đề cử: Thói Ở Sạch Cấm Dục Bác Sĩ |||||
Cô không muốn trả lời câu hỏi của anh, lo lắng lùi lại một bước, và hỏi: “Buổi xem mắt của tôi không liên quan gì đến anh. Tôi hỏi anh có cử người theo dõi tôi không?”
Người đàn ông càng đến gần Lam Tuyết, trái tim cô càng rối loạn, luồng khí nguy hiểm từ từ bao trùm lấy cô.
Hách Nguyệt hừ lạnh một tiếng, kéo cánh tay trái của Lam Tuyết về phía mình.
“A.” Lam Tuyết cảm thấy cánh tay mình bị siết chặt, rất đau, thân thể bị anh kéo thô lỗ vào trong ngực, dán lên người anh.
Sau khi chung sống mấy tháng nay, cả hai người luôn tôn trọng nhau như khách, hơn nữa còn cố ý tránh mặt nhau, đây là lần đầu tiên họ thân thiết và gần gũi như vậy.
Cô ở gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của người đàn ông, hơi thở trong trẻo của cơ thể quyện với mùi rượu và thân nhiệt nóng bỏng bên dưới lớp áo mỏng.
“Đau quá, buông ra, để tôi đi.” Lam Tuyết lo lắng xua tay, sợ hãi nói.
Giọng nói khàn khàn của Hách Nguyệt cực kỳ trầm thấp, ảm đạm từng chữ: “Cô vội tìm một người đàn ông như vậy làm gì? Lúc tôi để cô đi thì cô không đi, bây giờ thì cô muốn lật lọng rồi?”
“Tôi chỉ không muốn con gái tôi rời xa anh cho nên tôi mới ở lại. Tôi không hứa gì cả. Dựa vào cái gì mà anh nói tôi lật lọng?”
Hách Nguyệt hừ lạnh một tiếng khinh thường, nhất thời không nói nên lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.