Chương 508
Bạch Nhược Hi
11/07/2021
Lúc này, cảm giác đau khổ chợt ùa về trong lòng, cô vội vàng chạy tới, không nói một lời, khua mạnh tay.
Những ly rượu và chai rượu trên quầy bar đều bị rơi xuống đất, vỡ ra từng mảnh lớn nhỏ.
Hách Nguyệt sững sờ, thân thể cứng đờ bất động, lông mày nhíu lại, nhìn vẻ mặt tức giận của Lam Tuyết.
“Đồ khốn kiếp…” Lam Tuyết nắm chặt tay như điên, hung hăng đẩy anh ra, đôi mắt tức giận, vừa khóc vừa chửi rủa: “nhà học Hách các người không có một ai tốt đẹp, một lũ cặn bã, một lũ cầm thú……”
Hách Nguyệt mặc cô đánh tới tấp, nhưng không hề đánh trả hay quát mắng.
Lam Tuyết vừa đấm vừa đánh, dùng hết sức đánh anh đẩy anh ra khỏi ghế cao, Hách Nguyệt lảo đảo vài bước, vừa đứng vững thì cô đã xé rách quần áo, xô, đánh, đập vào mặt anh, cô hận không thể giết anh ngay lập tức.
Cô đánh qua đánh lại Hách Nguyệt khoảng mười mấy phút, cơ thể đuối dần kiệt sức, vừa khóc vừa thở hổn hển dựa vào thành bàn.
Hách Nguyệt vẫn đứng bất động, áo sơ mi bị xé rách, cổ anh dính đầy vết móng tay của cô, khuôn mặt tuấn tú hằn lên những vết đỏ vì bị tát và đánh, trông rất tàn tạ.
Bình tĩnh lại, Lam Tuyết nhận ra mình đã phát điên, cô không khỏi xót xa khi nhìn người đàn ông đang đứng yên lặng trước mặt mình.
Cô đã trút mọi sự giận dữ và hận thù của mình lên người đàn ông này. Mẹ bị ép chết lại càng khiến cô mất đi lý trí.
Hách Nguyệt bình tĩnh nhìn Lam Tuyết, không có chút trách cứ, nhẹ giọng hỏi: “Em cần thêm đồ hỗ trợ không? Chẳng hạn như gậy gỗ, roi da…”
Lam Tuyết nghẹn ngào gầm lên, “Anh bị cuồng ngược sao (người có máu M)? Tôi đánh anh thành ra thế này vì cái gì mà không đánh trả?”
Hách Nguyệt thản nhiên trả lời: Miễn em cảm thấy vui là được. Những vết thương ngoài da nhỏ bé này đối với tôi không là gì cả.”
“Huhuhuhuhuhuhu… ” Dù trái tim có mạnh mẽ đến đâu, thì vào lúc này. Lời nói của anh cũng khiến cô trở nên yếu đuối, bức tường gai góc bị phá vỡ, cô che mặt đau khổ, chậm rãi trượt xuống đất, tiếng khóc lớn đến não lòng: “Huhuhu …”
Hách Nguyệt nhìn Lam Tuyết cảm xúc buồn bực. Anh không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng lòng anh đau như cắt khi nghe tiếng khóc của cô, tim anh như bị xé ra.
Anh chậm rãi đi đến trước mặt Lam Tuyết, quỳ xuống, choàng một tay qua vai cô, ôm chặt lấy cô.
Giờ phút này, Lam Tuyết vô cùng mỏng manh không còn sức vùng vẫy, chìm đắm trong đau buồn.
Lam Tuyết ngả đầu trong vòng tay của Hách Nguyệt, ôm chặt lấy cánh tay anh, khóc như một đứa trẻ.
Hách Nguyệt khẽ chạm vào tóc cô, khàn giọng nghẹn ngào: “Tôi sai rồi. Tôi tưởng chúng ta đã sống chung bốn năm với nhau, ngủ cùng nhau bốn năm, còn có với nhau hai đứa con gái. Tôi cho rằng dù có cưỡng ép em thì cũng chỉ là làm cho em hận tôi. Không ngờ em lại đau khổ nhiều như vậy. Đã mấy ngày rồi mà vẫn không cách nào tiêu tan”.
“Huhuhu…”
Nghe thấy tiếng khóc của Lam Tuyết, nước mắt từ khóe mắt của Hách Nguyệt không kìm được rơi ra, trong lòng khó chịu như bị bóp nát, giọng nói trở nên khàn khàn đến nghẹn ngào: “Em muốn tôi làm gì mới có thể tha thứ cho tôi? Mới không đau khổ như vậy nữa? Nếu em muốn kết hôn với Đặng Khẳng, tôi sẽ chúc em hạnh phúc, từ nay về sau tôi sẽ biến mất, tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em, sẽ không khiến em cảm thấy khó chịu. Nếu em cảm cần thiết, tôi cũng có thể biến mất trên thế giới này mãi mãi. “
” … “Lam Tuyết khịt mũi, cố nén khóc, khóc đến cảm xúc hỗn loạn, nghe thấy những gì anh nói không liên quan đến sự việc mà cô đang suy nghĩ.
“Thực xin lỗi.” Hách Nguyệt bất đắc dĩ sờ sờ mái tóc của cô, dịu dàng vô cùng, khàn khàn nói với giọng như đã biết lỗi: “Em đừng khóc, em khóc tôi sẽ cảm thấy rất mệt. Em có thể tiếp tục đánh tôi, như vậy em sẽ cảm thấy tốt hơn.”
“Mẹ tôi chết rồi …” Lam Tuyết khóc và lắc đầu, hiện tại cô đang tức giận là vì chuyện của mẹ cô chứ không phải vì những gì anh nói: “Mẹ tôi đã tự sát … chính là vì lời nói cao cao tại thượng của mẹ anh, vốn dĩ trái tim mẹ tôi yếu đuối càng thêm bị kích động, mất đi dũng khí, hoàn toàn sụp đổ mà dẫn đến tự sát … “
Những ly rượu và chai rượu trên quầy bar đều bị rơi xuống đất, vỡ ra từng mảnh lớn nhỏ.
Hách Nguyệt sững sờ, thân thể cứng đờ bất động, lông mày nhíu lại, nhìn vẻ mặt tức giận của Lam Tuyết.
“Đồ khốn kiếp…” Lam Tuyết nắm chặt tay như điên, hung hăng đẩy anh ra, đôi mắt tức giận, vừa khóc vừa chửi rủa: “nhà học Hách các người không có một ai tốt đẹp, một lũ cặn bã, một lũ cầm thú……”
Hách Nguyệt mặc cô đánh tới tấp, nhưng không hề đánh trả hay quát mắng.
Lam Tuyết vừa đấm vừa đánh, dùng hết sức đánh anh đẩy anh ra khỏi ghế cao, Hách Nguyệt lảo đảo vài bước, vừa đứng vững thì cô đã xé rách quần áo, xô, đánh, đập vào mặt anh, cô hận không thể giết anh ngay lập tức.
Cô đánh qua đánh lại Hách Nguyệt khoảng mười mấy phút, cơ thể đuối dần kiệt sức, vừa khóc vừa thở hổn hển dựa vào thành bàn.
Hách Nguyệt vẫn đứng bất động, áo sơ mi bị xé rách, cổ anh dính đầy vết móng tay của cô, khuôn mặt tuấn tú hằn lên những vết đỏ vì bị tát và đánh, trông rất tàn tạ.
Bình tĩnh lại, Lam Tuyết nhận ra mình đã phát điên, cô không khỏi xót xa khi nhìn người đàn ông đang đứng yên lặng trước mặt mình.
Cô đã trút mọi sự giận dữ và hận thù của mình lên người đàn ông này. Mẹ bị ép chết lại càng khiến cô mất đi lý trí.
Hách Nguyệt bình tĩnh nhìn Lam Tuyết, không có chút trách cứ, nhẹ giọng hỏi: “Em cần thêm đồ hỗ trợ không? Chẳng hạn như gậy gỗ, roi da…”
Lam Tuyết nghẹn ngào gầm lên, “Anh bị cuồng ngược sao (người có máu M)? Tôi đánh anh thành ra thế này vì cái gì mà không đánh trả?”
Hách Nguyệt thản nhiên trả lời: Miễn em cảm thấy vui là được. Những vết thương ngoài da nhỏ bé này đối với tôi không là gì cả.”
“Huhuhuhuhuhuhu… ” Dù trái tim có mạnh mẽ đến đâu, thì vào lúc này. Lời nói của anh cũng khiến cô trở nên yếu đuối, bức tường gai góc bị phá vỡ, cô che mặt đau khổ, chậm rãi trượt xuống đất, tiếng khóc lớn đến não lòng: “Huhuhu …”
Hách Nguyệt nhìn Lam Tuyết cảm xúc buồn bực. Anh không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng lòng anh đau như cắt khi nghe tiếng khóc của cô, tim anh như bị xé ra.
Anh chậm rãi đi đến trước mặt Lam Tuyết, quỳ xuống, choàng một tay qua vai cô, ôm chặt lấy cô.
Giờ phút này, Lam Tuyết vô cùng mỏng manh không còn sức vùng vẫy, chìm đắm trong đau buồn.
Lam Tuyết ngả đầu trong vòng tay của Hách Nguyệt, ôm chặt lấy cánh tay anh, khóc như một đứa trẻ.
Hách Nguyệt khẽ chạm vào tóc cô, khàn giọng nghẹn ngào: “Tôi sai rồi. Tôi tưởng chúng ta đã sống chung bốn năm với nhau, ngủ cùng nhau bốn năm, còn có với nhau hai đứa con gái. Tôi cho rằng dù có cưỡng ép em thì cũng chỉ là làm cho em hận tôi. Không ngờ em lại đau khổ nhiều như vậy. Đã mấy ngày rồi mà vẫn không cách nào tiêu tan”.
“Huhuhu…”
Nghe thấy tiếng khóc của Lam Tuyết, nước mắt từ khóe mắt của Hách Nguyệt không kìm được rơi ra, trong lòng khó chịu như bị bóp nát, giọng nói trở nên khàn khàn đến nghẹn ngào: “Em muốn tôi làm gì mới có thể tha thứ cho tôi? Mới không đau khổ như vậy nữa? Nếu em muốn kết hôn với Đặng Khẳng, tôi sẽ chúc em hạnh phúc, từ nay về sau tôi sẽ biến mất, tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em, sẽ không khiến em cảm thấy khó chịu. Nếu em cảm cần thiết, tôi cũng có thể biến mất trên thế giới này mãi mãi. “
” … “Lam Tuyết khịt mũi, cố nén khóc, khóc đến cảm xúc hỗn loạn, nghe thấy những gì anh nói không liên quan đến sự việc mà cô đang suy nghĩ.
“Thực xin lỗi.” Hách Nguyệt bất đắc dĩ sờ sờ mái tóc của cô, dịu dàng vô cùng, khàn khàn nói với giọng như đã biết lỗi: “Em đừng khóc, em khóc tôi sẽ cảm thấy rất mệt. Em có thể tiếp tục đánh tôi, như vậy em sẽ cảm thấy tốt hơn.”
“Mẹ tôi chết rồi …” Lam Tuyết khóc và lắc đầu, hiện tại cô đang tức giận là vì chuyện của mẹ cô chứ không phải vì những gì anh nói: “Mẹ tôi đã tự sát … chính là vì lời nói cao cao tại thượng của mẹ anh, vốn dĩ trái tim mẹ tôi yếu đuối càng thêm bị kích động, mất đi dũng khí, hoàn toàn sụp đổ mà dẫn đến tự sát … “
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.