Chương 524
Bạch Nhược Hi
14/07/2021
“Vì 2 con nên mới kết hôn sao?” Giọng nói của Lam Tuyết có chút không vui hỏi ngược lại.
Hách Nguyệt liếc mắt nhìn lam Tuyết, sau khi đối diện với ánh mắt nghi hoặc của cô, anh vội vàng ấp úng “Thật ra cũng không phải hoàn toàn là vì 2 đứa nhỏ, thật ra… thật ra là tôi đã đem toàn bộ tài sản giao cho em, hiện tại tôi không một xu dính túi, nếu như em đuổi tôi đi thì tôi sẽ trở thành vô gia cư, sẽ lưu lạc đầu đường….”
“Vậy tôi chuyển lại tiền cho anh là được rồi” Lam Tuyết cười nhạt giọng nói tràn đầy khiêu khích, trào phúng “Không cần, ý của tôi không phải như vậy, tiền bạc không phải là trọng điểm…. việc nhập học của con cái cũng không phải là việc quan trọng nhất….”
“Vậy thì cái gì mới là trọng điểm?”
Hách Nguyệt bối rối, đôi tay vò đầu không biết để đâu đành vô lực đặt xuống thành ghế sô pha hít sâu một hơi, tâm tình không còn bình tĩnh được nữa, cảm xúc cũng xao động bất an hỏi ngược lại: “Con gái chúng ta cũng đã 5 tuổi, chúng ta cũng đã từng chung sống 4 năm, nhân sinh ngắn ngủi như vậy chẳng nhẽ em không thể vì con mà chấp nhận anh sao? Hay em vẫn còn nghĩ đến đoạn tình duyên với cái tên Đặng Khẳng kia?”
Lam Tuyết nghe ra giọng nói của anh đầy ghen tuông.
Cô lại càng cố ý chọc giận anh hỏi lại: “Rốt cuộc điều gì mới là quan trọng?”
Hách Nguyệt há miệng muốn nói lại thôi.
Lam Tuyết trừng lớn mắt mong chờ đáp án của anh.
Hách Nguyệt hít sâu một hơi đứng lên, hai tay đút túi quần che giấu đi tâm trạng lo lắng không chút hoang mang nói: “Bản đăng ký kết hôn đang ở trên bàn, em mau chóng ký tên đi để tôi còn xử lý những việc còn lại.”
Lam Tuyết cầm bút trên bàn trà không chút do dự mà ký tên mình lên, vừa ký tên vừa ngẩng đầu hỏi Hách Nguyệt “Nếu tôi không ký thì sao?”
Hách Nguyệt quay lưng về phía Lam Tuyết, hít sâu một hơi, một cỗ tức giận đè nặng trái tim anh khiến anh đau đớn đến không thở nổi.
Sau khi cố gắng bình tĩnh lại anh quay lại hỏi Lam Tuyết: “5 năm trước em đã vứt bỏ tôi một lần rồi, có phải hiện tại em lại muốn bỏ rơi tôi lần thứ 2 không?”
Lam Tuyết đóng lại tập hồ sơ sau đó cũng đứng lên xoay người nhìn bóng dáng cô đơn của Hách Nguyệt, ngữ khí ôn hòa hơn một chút hỏi: “Bệnh tình của anh hiện tại sao rồi? còn phải uống thuốc nữa không?”
‘”Em không cần phải quan tâm đến bệnh tình của tôi.”
Lam Tuyết tiến lên hai bước, đi đến trước mặt Hách Nguyệt, ngữ khí nhu hòa uyển chuyển nói: “Đúng rồi, vừa rồi tôi đã đi sang hàng xóm tặng chút quà, nhà đối diện có một cô gái rất có hứng thú với anh, còn hỏi quan hệ của chúng ta là gì, cô ấy hy vọng anh sẽ là anh trai hoặc là bạn bè gì đó…”
Hách Nguyệt hít sâu một hơi, không kiên nhẫn xoay người hướng về phía Lam Tuyết hạ giọng giận giữ hỏi: “Tôi không có hứng thú đối với người khác, không cần phải nói với tôi những điều vô nghĩa như vậy, tôi chỉ muốn biết rốt cuộc em có muốn cùng tôi đăng ký kết hôn không mà thôi?”
Hiện tại đối diện với sự phẫn nộ của người đàn ông này Lam Tuyết không hề sợ hại, ngược lại lại rất cảm động nhưng thái độ của anh quả thật rất khó chịu.
Người khác đều là cầu hôn còn anh ta lại bức hôn, còn dùng đủ loại lý do không chính đáng nữa, chẳng nhẽ nói câu để ý đến cô hoặc là thích cô lại khó đến vậy sao? Cho dù là lừa dối cô đi chăng nữa thì việc đó chẳng phải là dễ như sở bàn tay sao?
Lam Tuyết không chút hoang mang tiếp tục nói: “Anh không tò mò muốn biết tôi nói cái gì với cô ta sao?”
“Không tò mò.”
Lam Tuyết lạnh mặt, người đàn ông này quả thật là nhàm chán, trêu chọc anh thật vô vị.
Lam Tuyết ném cho anh một ánh mắt khinh bỉ sau đó buông xuống một câu: “Tôi nói với cô ta anh là chồng tôi.”
Hách Nguyệt nghe vậy ngẩn ra tại chỗ, tâm tình chấn động Sau khi nói xong, Lam Tuyết lạnh lùng đứng dậy đi vào trong phòng bếp, khi đi qua người Hách nguyệt còn cố ý đụng vào bả vai anh một cái.
Hách Nguyệt bị đẩy cho lùi về phía sau một bước, sau khi định thần lại anh vội vàng phản ứng lại chạy tới trước bàn cầm văn kiện lên xem.
Hách Nguyệt liếc mắt nhìn lam Tuyết, sau khi đối diện với ánh mắt nghi hoặc của cô, anh vội vàng ấp úng “Thật ra cũng không phải hoàn toàn là vì 2 đứa nhỏ, thật ra… thật ra là tôi đã đem toàn bộ tài sản giao cho em, hiện tại tôi không một xu dính túi, nếu như em đuổi tôi đi thì tôi sẽ trở thành vô gia cư, sẽ lưu lạc đầu đường….”
“Vậy tôi chuyển lại tiền cho anh là được rồi” Lam Tuyết cười nhạt giọng nói tràn đầy khiêu khích, trào phúng “Không cần, ý của tôi không phải như vậy, tiền bạc không phải là trọng điểm…. việc nhập học của con cái cũng không phải là việc quan trọng nhất….”
“Vậy thì cái gì mới là trọng điểm?”
Hách Nguyệt bối rối, đôi tay vò đầu không biết để đâu đành vô lực đặt xuống thành ghế sô pha hít sâu một hơi, tâm tình không còn bình tĩnh được nữa, cảm xúc cũng xao động bất an hỏi ngược lại: “Con gái chúng ta cũng đã 5 tuổi, chúng ta cũng đã từng chung sống 4 năm, nhân sinh ngắn ngủi như vậy chẳng nhẽ em không thể vì con mà chấp nhận anh sao? Hay em vẫn còn nghĩ đến đoạn tình duyên với cái tên Đặng Khẳng kia?”
Lam Tuyết nghe ra giọng nói của anh đầy ghen tuông.
Cô lại càng cố ý chọc giận anh hỏi lại: “Rốt cuộc điều gì mới là quan trọng?”
Hách Nguyệt há miệng muốn nói lại thôi.
Lam Tuyết trừng lớn mắt mong chờ đáp án của anh.
Hách Nguyệt hít sâu một hơi đứng lên, hai tay đút túi quần che giấu đi tâm trạng lo lắng không chút hoang mang nói: “Bản đăng ký kết hôn đang ở trên bàn, em mau chóng ký tên đi để tôi còn xử lý những việc còn lại.”
Lam Tuyết cầm bút trên bàn trà không chút do dự mà ký tên mình lên, vừa ký tên vừa ngẩng đầu hỏi Hách Nguyệt “Nếu tôi không ký thì sao?”
Hách Nguyệt quay lưng về phía Lam Tuyết, hít sâu một hơi, một cỗ tức giận đè nặng trái tim anh khiến anh đau đớn đến không thở nổi.
Sau khi cố gắng bình tĩnh lại anh quay lại hỏi Lam Tuyết: “5 năm trước em đã vứt bỏ tôi một lần rồi, có phải hiện tại em lại muốn bỏ rơi tôi lần thứ 2 không?”
Lam Tuyết đóng lại tập hồ sơ sau đó cũng đứng lên xoay người nhìn bóng dáng cô đơn của Hách Nguyệt, ngữ khí ôn hòa hơn một chút hỏi: “Bệnh tình của anh hiện tại sao rồi? còn phải uống thuốc nữa không?”
‘”Em không cần phải quan tâm đến bệnh tình của tôi.”
Lam Tuyết tiến lên hai bước, đi đến trước mặt Hách Nguyệt, ngữ khí nhu hòa uyển chuyển nói: “Đúng rồi, vừa rồi tôi đã đi sang hàng xóm tặng chút quà, nhà đối diện có một cô gái rất có hứng thú với anh, còn hỏi quan hệ của chúng ta là gì, cô ấy hy vọng anh sẽ là anh trai hoặc là bạn bè gì đó…”
Hách Nguyệt hít sâu một hơi, không kiên nhẫn xoay người hướng về phía Lam Tuyết hạ giọng giận giữ hỏi: “Tôi không có hứng thú đối với người khác, không cần phải nói với tôi những điều vô nghĩa như vậy, tôi chỉ muốn biết rốt cuộc em có muốn cùng tôi đăng ký kết hôn không mà thôi?”
Hiện tại đối diện với sự phẫn nộ của người đàn ông này Lam Tuyết không hề sợ hại, ngược lại lại rất cảm động nhưng thái độ của anh quả thật rất khó chịu.
Người khác đều là cầu hôn còn anh ta lại bức hôn, còn dùng đủ loại lý do không chính đáng nữa, chẳng nhẽ nói câu để ý đến cô hoặc là thích cô lại khó đến vậy sao? Cho dù là lừa dối cô đi chăng nữa thì việc đó chẳng phải là dễ như sở bàn tay sao?
Lam Tuyết không chút hoang mang tiếp tục nói: “Anh không tò mò muốn biết tôi nói cái gì với cô ta sao?”
“Không tò mò.”
Lam Tuyết lạnh mặt, người đàn ông này quả thật là nhàm chán, trêu chọc anh thật vô vị.
Lam Tuyết ném cho anh một ánh mắt khinh bỉ sau đó buông xuống một câu: “Tôi nói với cô ta anh là chồng tôi.”
Hách Nguyệt nghe vậy ngẩn ra tại chỗ, tâm tình chấn động Sau khi nói xong, Lam Tuyết lạnh lùng đứng dậy đi vào trong phòng bếp, khi đi qua người Hách nguyệt còn cố ý đụng vào bả vai anh một cái.
Hách Nguyệt bị đẩy cho lùi về phía sau một bước, sau khi định thần lại anh vội vàng phản ứng lại chạy tới trước bàn cầm văn kiện lên xem.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.