Chương 543
Bạch Nhược Hi
15/07/2021
Khuôn mặt của Lam Tuyết trong nháy mắt đều đỏ hồng, chỉ biết cúi mặt xuống bát cơm mà xấu hổ.
Đêm khuya tĩnh lặng.
Hách Nguyệt tắm rửa xong, sấy khô tóc từ trong phòng tắm đi ra.
Anh mặc áo phông trắng cộc tay phối với chiếc quần dài xám mềm mại, dáng vẻ thoái mái hợp lòng người lại vô cùng tuấn mỹ.
Thời điểm đi đến bên giường, lòng hắn nao nao không nhúc nhích nhìn ba người đang yên lặng nằm trên giường lớn.
Lam Tuyết nằm ở giữa, Hoan Hoan, Lạc Lạc nằm ở hai bên, cả ba mẹ con đều đã yên tĩnh ngủ say.
Mà lúc này chăn gối của hắn cũng bị đặt ra ghế sô pha, thật rõ ràng hiện tại anh ta chỉ muốn ôm hai đứa con gái này đi về phòng trẻ em thậm chí là lôi chúng sang phòng khách.
Anh bất đắc dĩ nhìn người trên giường, không khỏi thở dài một hơi sau đó đưa tay vò mái tóc ngắn vừa mới được chải chuốt gọn gàng.
Một lát sau anh liền quay người cầm chăn gối trên sô pha lên chuẩn bị đi sang phòng khác nhưng mới đi được hai bước anh lại dừng lại suy tư một lát rồi buông đồ trong tay xuống mà đi đến giường lớn phía trước chậm rãi đưa tay qua bế Hoan Hoan lên.
Động tác của anh ta thật nhẹ nhàng ôm Hoan Hoan về phòng ngủ của mình sau một lát lại quay trở lại ôm Lạc Lạc, bởi vì Lạc Lạc ôm chặt lấy Lam Tuyết nên mặc dù động tác của Hách Nguyệt rất nhẹ nhàng thì vẫn khiến cho Lam Tuyết tỉnh giấc.
“Làm sao vậy?” Lam Tuyết ngồi dậy, híp đôi mắt nhập nhèm nhìn Hách Nguyệt.
Hách Nguyệt bế Lạc Lạc lên sau đó thấp giọng lẩm bẩm: “Anh ôm các con về phòng ngủ.”
Nói rồi anh liền ôm Lạc Lạc rời đi.
Lúc này Lam Tuyết đã hoàn toàn thanh tỉnh.
Cô hiểu được ý tứ của Hách Nguyệt nên giờ phút này mới bắt đầu lo lắng.
Nhìn căn phòng ngủ rộng lớn lại cúi đầu nhìn quần áo ngủ trên người mình hết sức giản dị, chất liệu bình thường.
Kỳ thật lần trước khi Hách Nguyệt say kia đã tạo cho cô một bóng ma tâm lý khiến giờ phút này cô có vẻ sợ hãi.
Trong lúc Lam Tuyết vẫn đang mải trầm tư thì đột nhiên cửa phòng được mở ra.
Lam Tuyết khẩn trương nhìn về phía cửa, Hách Nguyệt đi vào sau đó xoay người khóa trái cửa lại anh bình tĩnh đi tới, Lam Tuyết khẩn trương kéo chăn che kên cơ thể mình nhằm che giấu bớt đi sự xấu hổ sau đó thấp giọng hỏi: “Hai đứa nhỏ có tình lại không?”
“Không có, chúng ngủ say lắm.”
Hách Nguyệt đi đến mép giường bên cạnh, ngồi xuống, bật đèn ngủ sau đó nghiêng thân đối với Lam Tuyết, “Yên tâm đi, hai đứa đâu phải là lần đầu ngủ riêng.”
“Ừm.” Lam Tuyết hắng giọng, ánh mắt không biết nhìn đi đâu, hiện tại cô cũng không biết nên làm như thế nào.
Hách Nguyệt tâm tình bức thiết nhưng không có chút nào biểu hiện ra ngoài, vẫn bình tĩnh thong dong hỏi: “Em mệt sao?”
“Em…” Lam Tuyết không biết nên trả lời thế nào, nên nói là mệt hay là không mệt?
Bọn họ đều đã là người trưởng thành, đều có thể hiểu được chuyện gì sắp xảy ra.
Hách Nguyệt cố ý ôm hai đứa trẻ đi chắc chắn sẽ không phải là vì muốn nói chuyện phiếm với cô.
Tâm tư này của đàn ông cô vẫn có thể hiểu rõ.
“Em có muốn uống chút sữa nóng không?” Hách Nguyệt vẫn luôn cố gắng tìm đề tài nói chuyện để giảm bớt đi sự căng thẳng xấu hổ của Lam Tuyết vì hắn biết rõ giờ phút này trong lòng của Lam Tuyết đang rất lo lắng, đối với anh cũng còn khúc mắc.
Anh cũng vô cùng hối hận vì hành vi thô bạo trước đó của mình đã tạo nên thương tổn rất lớn trong lòng cô. Ở trong lòng nhất định rất khó loại bỏ Cho nên anh ta không dám hành động lỗ mãng, cũng hết sức ôn nhu dịu dàng.
Dù sao tương lai của bọn họ còn rất dài, chuyện thầm kín của vợ chồng cũng rất quan trọng, chuyện này liên quan đến sự hài hòa trong cuộc sống của bọn họ.
“Không, buổi tối mà uống quá nhiều nước thì ngày hôm sau đôi mắt sẽ sung lên.”
Hách Nguyệt không khỏi cười cười, khoanh hai chân ngồi ở trước mặt Lam Tuyết đối mặt với cô nói: “Thể chất của em vẫn không có gì thay đổi sao? Anh nhớ rõ là trước kia em cũng không bao giờ uống nước vào buổi tối trước khi đi ngủ.”
“Đúng vậy, em cũng không rõ tại sao lại như vậy.” Lam Tuyết bất đắc dĩ cười cười, duỗi tay xoa xoa bọng mắt của mình.
Đêm khuya tĩnh lặng.
Hách Nguyệt tắm rửa xong, sấy khô tóc từ trong phòng tắm đi ra.
Anh mặc áo phông trắng cộc tay phối với chiếc quần dài xám mềm mại, dáng vẻ thoái mái hợp lòng người lại vô cùng tuấn mỹ.
Thời điểm đi đến bên giường, lòng hắn nao nao không nhúc nhích nhìn ba người đang yên lặng nằm trên giường lớn.
Lam Tuyết nằm ở giữa, Hoan Hoan, Lạc Lạc nằm ở hai bên, cả ba mẹ con đều đã yên tĩnh ngủ say.
Mà lúc này chăn gối của hắn cũng bị đặt ra ghế sô pha, thật rõ ràng hiện tại anh ta chỉ muốn ôm hai đứa con gái này đi về phòng trẻ em thậm chí là lôi chúng sang phòng khách.
Anh bất đắc dĩ nhìn người trên giường, không khỏi thở dài một hơi sau đó đưa tay vò mái tóc ngắn vừa mới được chải chuốt gọn gàng.
Một lát sau anh liền quay người cầm chăn gối trên sô pha lên chuẩn bị đi sang phòng khác nhưng mới đi được hai bước anh lại dừng lại suy tư một lát rồi buông đồ trong tay xuống mà đi đến giường lớn phía trước chậm rãi đưa tay qua bế Hoan Hoan lên.
Động tác của anh ta thật nhẹ nhàng ôm Hoan Hoan về phòng ngủ của mình sau một lát lại quay trở lại ôm Lạc Lạc, bởi vì Lạc Lạc ôm chặt lấy Lam Tuyết nên mặc dù động tác của Hách Nguyệt rất nhẹ nhàng thì vẫn khiến cho Lam Tuyết tỉnh giấc.
“Làm sao vậy?” Lam Tuyết ngồi dậy, híp đôi mắt nhập nhèm nhìn Hách Nguyệt.
Hách Nguyệt bế Lạc Lạc lên sau đó thấp giọng lẩm bẩm: “Anh ôm các con về phòng ngủ.”
Nói rồi anh liền ôm Lạc Lạc rời đi.
Lúc này Lam Tuyết đã hoàn toàn thanh tỉnh.
Cô hiểu được ý tứ của Hách Nguyệt nên giờ phút này mới bắt đầu lo lắng.
Nhìn căn phòng ngủ rộng lớn lại cúi đầu nhìn quần áo ngủ trên người mình hết sức giản dị, chất liệu bình thường.
Kỳ thật lần trước khi Hách Nguyệt say kia đã tạo cho cô một bóng ma tâm lý khiến giờ phút này cô có vẻ sợ hãi.
Trong lúc Lam Tuyết vẫn đang mải trầm tư thì đột nhiên cửa phòng được mở ra.
Lam Tuyết khẩn trương nhìn về phía cửa, Hách Nguyệt đi vào sau đó xoay người khóa trái cửa lại anh bình tĩnh đi tới, Lam Tuyết khẩn trương kéo chăn che kên cơ thể mình nhằm che giấu bớt đi sự xấu hổ sau đó thấp giọng hỏi: “Hai đứa nhỏ có tình lại không?”
“Không có, chúng ngủ say lắm.”
Hách Nguyệt đi đến mép giường bên cạnh, ngồi xuống, bật đèn ngủ sau đó nghiêng thân đối với Lam Tuyết, “Yên tâm đi, hai đứa đâu phải là lần đầu ngủ riêng.”
“Ừm.” Lam Tuyết hắng giọng, ánh mắt không biết nhìn đi đâu, hiện tại cô cũng không biết nên làm như thế nào.
Hách Nguyệt tâm tình bức thiết nhưng không có chút nào biểu hiện ra ngoài, vẫn bình tĩnh thong dong hỏi: “Em mệt sao?”
“Em…” Lam Tuyết không biết nên trả lời thế nào, nên nói là mệt hay là không mệt?
Bọn họ đều đã là người trưởng thành, đều có thể hiểu được chuyện gì sắp xảy ra.
Hách Nguyệt cố ý ôm hai đứa trẻ đi chắc chắn sẽ không phải là vì muốn nói chuyện phiếm với cô.
Tâm tư này của đàn ông cô vẫn có thể hiểu rõ.
“Em có muốn uống chút sữa nóng không?” Hách Nguyệt vẫn luôn cố gắng tìm đề tài nói chuyện để giảm bớt đi sự căng thẳng xấu hổ của Lam Tuyết vì hắn biết rõ giờ phút này trong lòng của Lam Tuyết đang rất lo lắng, đối với anh cũng còn khúc mắc.
Anh cũng vô cùng hối hận vì hành vi thô bạo trước đó của mình đã tạo nên thương tổn rất lớn trong lòng cô. Ở trong lòng nhất định rất khó loại bỏ Cho nên anh ta không dám hành động lỗ mãng, cũng hết sức ôn nhu dịu dàng.
Dù sao tương lai của bọn họ còn rất dài, chuyện thầm kín của vợ chồng cũng rất quan trọng, chuyện này liên quan đến sự hài hòa trong cuộc sống của bọn họ.
“Không, buổi tối mà uống quá nhiều nước thì ngày hôm sau đôi mắt sẽ sung lên.”
Hách Nguyệt không khỏi cười cười, khoanh hai chân ngồi ở trước mặt Lam Tuyết đối mặt với cô nói: “Thể chất của em vẫn không có gì thay đổi sao? Anh nhớ rõ là trước kia em cũng không bao giờ uống nước vào buổi tối trước khi đi ngủ.”
“Đúng vậy, em cũng không rõ tại sao lại như vậy.” Lam Tuyết bất đắc dĩ cười cười, duỗi tay xoa xoa bọng mắt của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.