Chương 584
Bạch Nhược Hi
20/07/2021
Hách phu nhân nhếch khóe miệng lên khinh thường, nhướng mày nhìn Hách Nguyệt cùng Lam Tuyết một cách kiêu ngạo, dời vai dựa vào sô pha, chậm rãi hỏi: “Hóa ra ta còn có một đứa con trai, còn tưởng rằng nó đã chết ở đâu rồi chứ.”
Sắc mặt Lam Tuyết sa sầm lại, cô muốn đối xử tốt với mẹ của Hách Nguyệt, nhưng khi nghe những lời nói đầy gai góc này, cô cảm thấy vô cùng khó chịu, chẳng trách Hách Nguyệt cũng không thích ba mẹ mình.
Đổi lại là người khác cũng không ai có thể thích nổi.
“Ba đâu?” Hách Nguyệt phớt lờ lời nói chanh chua của mẹ mình, sau khi nhìn lướt qua một lượt, anh hỏi: “Tôi nghe nói rằng ba bị bệnh nặng, muốn tôi trở lại để gặp ông ấy, ông ấy đang ở bệnh viện hay ở nhà?”
Hách phu nhân không có ý để bọn họ ngồi xuống nói chuyện mà còn mỉa mai nói: “Mày định trở về để chịu tang sao? Hận không thể để ba mày chết sớm một chút đúng không?”
“Mẹ đang nói cái gì vậy?” Hách Nguyệt trở nên tức giận, và giọng điệu của anh cũng trở nên cứng rắn hơn vài phần.
“Không phải nói quá rõ ràng rồi sao?” Hách phu nhân vòng tay ôm ngực, với thái độ của người bề trên cao cao tại thượng, giọng nói mang ý dạy bảo nói: “Không màng đạo hiếu, mang theo người đàn bà này tha hương, đi đến nơi ba mẹ không thể nào tìm được, không một cuộc điện thoại, không một cái tin tức, cắt đứt mọi liên lạc với chúng tao. Tại sao vừa nghe đến ba mày ốm nặng, mày lại nhanh chóng bay về, có phải là muốn xem ông ấy có để lại ít tài sản sản thừa kế nào cho mày không, có phải không?”
Lam Tuyết không nhịn được nữa, kìm nén tức giận nói: “Bác à, đừng nói quá lời, Hách Nguyệt lo lắng cho sức khỏe của của ba anh ấy, cho nên …”
Cô còn chưa kịp dứt lời, Hách phu nhân đã lạnh lùng ngắt lời, lừ ánh mắt sắc lạnh nhìn Lam Tuyết, “Nơi này có chỗ cho cô nói chuyện sao?”
“…” Lời nói của Lam Tuyết đột nhiên im bặt.
Hách Nguyệt cũng hoàn toàn nổi giận, dứt khoát lạnh lùng: “Chúng ta đi thôi, đã làm phiền rồi.”
Nói xong, anh liền dắt Lam Tuyết sải bước đi ra ngoài.
Lần này, Lam Tuyết không ngăn cản anh nữa, theo anh cùng nhau rời đi.
“Đứng lại.” Hách phu nhân ngay lập tức đứng dậy và gọi họ lại một cách giận dữ.
Hách Nguyệt và Lam Tuyết dừng chân lại, Hách phu nhân lúc này mới thấp giọng nói: “Quản gia, đưa bọn họ vào phòng của lão gia.”
Quản gia đưa Hách Nguyệt và Lam Tuyết lên tầng hai đi tới phòng của ba Hách Nguyệt.
Khi cánh cửa được mở ra, quản gia kính cẩn đưa tay mời hai người vào.
Hách Nguyệt nắm tay Lam Tuyết đi vào trong phòng, quản gia đi ra rồi đóng cửa lại, Lam Tuyết đột nhiên trở nên căng thẳng.
Có thể thấy cách trang trí sang trọng của căn phòng cho biết bố mẹ của Hách Nguyệt đặc biệt chú ý đến hình thức bên ngoài, tuy chỉ là một căn phòng để nghỉ ngơi nhưng được trang hoàng như một cung điện, mọi thứ đều khoe sự giàu có.
Hai người đi đến trước chiếc giường thiết kế kiểu châu Âu, trên giường có một ông già đang nằm nhìn như đang ngủ.
Được đắp trên người một chiếc chăn nhung vàng, sắc mặt ông ta bình tĩnh và hồng hào, không giống như một người có bệnh sắp chết.
“Ba, chúng con đã về thăm ba.” Hách Nguyệt không hề kích động, tâm trạng cũng rất bình tĩnh.
Vừa dứt lời, ông từ từ mở mắt ra, nhìn Hách Nguyệt và Lam Tuyết bằng ánh mắt ân cần.
So với mẹ Hách Nguyệt, thái độ của ông ta hòa nhã hơn.
“Cuối cùng cũng chịu về rồi sao?”
Trong lời nói của ông có chút trách móc.
Nói xong, ông ta muốn ngồi dậy, Lam Tuyết muốn giúp nhưng đôi tay cô lại đưa ra rồi lại dụt vào.
Hách Nguyệt vẫn đứng đó, không hề nhúc nhích.
Ông Hách khi ngồi dậy có vẻ rất khó khăn, dựa vào thành giường, ngước mắt nhìn hai người, bình tĩnh nói: “Về mấy ngày?”
“Con chưa biết.” Hách Nguyệt cũng bình tĩnh đáp: “Cơ thể của ba thế nào rồi?”
Ông Hách ho khan một tiếng, cười nói:“Không có gì, chỉ là sức khoẻ không còn tốt như trước, cũng chưa chết được.”
“Bố bị bệnh nan y?” Hách Nguyệt trực tiếp hỏi.
Ông Hách hướng nhìn xuống, im lặng.
Có vẻ âu sầu, ông do dự muốn nói nhưng thôi lại gật đầu.
Sắc mặt Lam Tuyết sa sầm lại, cô muốn đối xử tốt với mẹ của Hách Nguyệt, nhưng khi nghe những lời nói đầy gai góc này, cô cảm thấy vô cùng khó chịu, chẳng trách Hách Nguyệt cũng không thích ba mẹ mình.
Đổi lại là người khác cũng không ai có thể thích nổi.
“Ba đâu?” Hách Nguyệt phớt lờ lời nói chanh chua của mẹ mình, sau khi nhìn lướt qua một lượt, anh hỏi: “Tôi nghe nói rằng ba bị bệnh nặng, muốn tôi trở lại để gặp ông ấy, ông ấy đang ở bệnh viện hay ở nhà?”
Hách phu nhân không có ý để bọn họ ngồi xuống nói chuyện mà còn mỉa mai nói: “Mày định trở về để chịu tang sao? Hận không thể để ba mày chết sớm một chút đúng không?”
“Mẹ đang nói cái gì vậy?” Hách Nguyệt trở nên tức giận, và giọng điệu của anh cũng trở nên cứng rắn hơn vài phần.
“Không phải nói quá rõ ràng rồi sao?” Hách phu nhân vòng tay ôm ngực, với thái độ của người bề trên cao cao tại thượng, giọng nói mang ý dạy bảo nói: “Không màng đạo hiếu, mang theo người đàn bà này tha hương, đi đến nơi ba mẹ không thể nào tìm được, không một cuộc điện thoại, không một cái tin tức, cắt đứt mọi liên lạc với chúng tao. Tại sao vừa nghe đến ba mày ốm nặng, mày lại nhanh chóng bay về, có phải là muốn xem ông ấy có để lại ít tài sản sản thừa kế nào cho mày không, có phải không?”
Lam Tuyết không nhịn được nữa, kìm nén tức giận nói: “Bác à, đừng nói quá lời, Hách Nguyệt lo lắng cho sức khỏe của của ba anh ấy, cho nên …”
Cô còn chưa kịp dứt lời, Hách phu nhân đã lạnh lùng ngắt lời, lừ ánh mắt sắc lạnh nhìn Lam Tuyết, “Nơi này có chỗ cho cô nói chuyện sao?”
“…” Lời nói của Lam Tuyết đột nhiên im bặt.
Hách Nguyệt cũng hoàn toàn nổi giận, dứt khoát lạnh lùng: “Chúng ta đi thôi, đã làm phiền rồi.”
Nói xong, anh liền dắt Lam Tuyết sải bước đi ra ngoài.
Lần này, Lam Tuyết không ngăn cản anh nữa, theo anh cùng nhau rời đi.
“Đứng lại.” Hách phu nhân ngay lập tức đứng dậy và gọi họ lại một cách giận dữ.
Hách Nguyệt và Lam Tuyết dừng chân lại, Hách phu nhân lúc này mới thấp giọng nói: “Quản gia, đưa bọn họ vào phòng của lão gia.”
Quản gia đưa Hách Nguyệt và Lam Tuyết lên tầng hai đi tới phòng của ba Hách Nguyệt.
Khi cánh cửa được mở ra, quản gia kính cẩn đưa tay mời hai người vào.
Hách Nguyệt nắm tay Lam Tuyết đi vào trong phòng, quản gia đi ra rồi đóng cửa lại, Lam Tuyết đột nhiên trở nên căng thẳng.
Có thể thấy cách trang trí sang trọng của căn phòng cho biết bố mẹ của Hách Nguyệt đặc biệt chú ý đến hình thức bên ngoài, tuy chỉ là một căn phòng để nghỉ ngơi nhưng được trang hoàng như một cung điện, mọi thứ đều khoe sự giàu có.
Hai người đi đến trước chiếc giường thiết kế kiểu châu Âu, trên giường có một ông già đang nằm nhìn như đang ngủ.
Được đắp trên người một chiếc chăn nhung vàng, sắc mặt ông ta bình tĩnh và hồng hào, không giống như một người có bệnh sắp chết.
“Ba, chúng con đã về thăm ba.” Hách Nguyệt không hề kích động, tâm trạng cũng rất bình tĩnh.
Vừa dứt lời, ông từ từ mở mắt ra, nhìn Hách Nguyệt và Lam Tuyết bằng ánh mắt ân cần.
So với mẹ Hách Nguyệt, thái độ của ông ta hòa nhã hơn.
“Cuối cùng cũng chịu về rồi sao?”
Trong lời nói của ông có chút trách móc.
Nói xong, ông ta muốn ngồi dậy, Lam Tuyết muốn giúp nhưng đôi tay cô lại đưa ra rồi lại dụt vào.
Hách Nguyệt vẫn đứng đó, không hề nhúc nhích.
Ông Hách khi ngồi dậy có vẻ rất khó khăn, dựa vào thành giường, ngước mắt nhìn hai người, bình tĩnh nói: “Về mấy ngày?”
“Con chưa biết.” Hách Nguyệt cũng bình tĩnh đáp: “Cơ thể của ba thế nào rồi?”
Ông Hách ho khan một tiếng, cười nói:“Không có gì, chỉ là sức khoẻ không còn tốt như trước, cũng chưa chết được.”
“Bố bị bệnh nan y?” Hách Nguyệt trực tiếp hỏi.
Ông Hách hướng nhìn xuống, im lặng.
Có vẻ âu sầu, ông do dự muốn nói nhưng thôi lại gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.