Chương 610
Bạch Nhược Hi
22/07/2021
Bộ Dực Thành thờ ơ, ngước mắt lên nhìn Lạc Thập Thất, nhướng mày hỏi: “Giữ lại? Vì cái gì?”
“Ừmmm …” Lạc Thập Thất bị hỏi khó, bối rối nhìn chằm chằm vào những chiếc bánh trên bàn: “Chẳng phải tất cả những thứ này sếp chuẩn bị cho cô An sao? Sếp hãy bảo cô ấy ăn xong rồi đi. Ăn không hết thì không được rời đi, còn dư thì cất bánh vào tủ lạnh và tôi sẽ bí mật thêm bánh khi cô ấy gần ăn xong. Nhưng dù thế nào, nếu ăn không hết cũng không được rời đi.”
Bộ Dực Thành đột nhiên thốt lên hai chữ: “Tuyệt vời…… “
Lạc Thập Thất choáng váng không nói nên lời, thân thiết với nhau lâu ngày như vậy rồi cũng bị lây bệnh mà thôi.
Bởi vì sếp của cậu đã từng nghe An Chỉ Nguyệt nói rằng: “Ăn bánh ngọt sẽ khiến tâm trạng cảm thấy dễ chịu hơn”
vậy nên ông chủ đã yêu cầu cậu lấy hơn 30 loại bánh có hương vị khác nhau.
Thật là lãng phí thức ăn, lãng phí công sức của cậu.
Sau một hồi im lặng, Lạc Thập Thất tò mò hỏi: “Tại sao sếp không nói với cô An rằng sếp đã cứu cô ấy ra khỏi tù?”
Bộ Dực Thành cầm nĩa lên nghịch, ánh mắt lạnh lùng nhìn chiếc bánh, nhẹ giọng hỏi: “Nói cho cô ấy biết rồi thì cô ấy sẽ lấy thân báo đáp sao?”
“…” Lạc Thập Thất không nói nên lời.
“Vụ án điều tra thế nào rồi?” Bộ Dực Thành chuyển đề tài.
Lạc Thập Thất nghiêm túc nói: “Đúng như sếp đoán, cái chết của em họ sếp không liên quan gì đến cô An. Kẻ sát hại có lẽ là người trong gia đình sếp. Sếp có muốn kiểm tra lại không …”
Đôi mắt Bộ Dực Thành hơi lắng xuống, không chút do dự, anh ra lệnh, “Tiếp tục điều tra.”
Nói xong, anh chọc nĩa vào bánh, đứng dậy rời khỏi bàn.
Những ngày sau đó, cơ thể An Chỉ Nguyệt từ từ bình phục, vết thương ở chân cũng lành hẳn.
Cô đã thuê nhà ở được hơn một tháng và đi tìm việc làm.
Nhưng chỉ trong vòng vài ngày tới ở, ai đó đã tạt sơn đỏ lên cửa căn phòng nơi cô ở, viết lên tường những dòng chữ không thể chấp nhận được như kẻ giết người, giết người đền mạng, đồ khốn nạn, đê tiện… v… v…
Cô bị hàng xóm chỉ trích và bị chủ nhà đuổi đi, không ai dám cho thuê nhà, cô cũng kiệt quệ vì bị tra tấn tinh thần.
Cả Đông thành đưa cô ấy vào danh sách đen, cô không thể thuê nhà, không tìm được việc làm, không thể ở khách sạn, thậm chí không có chỗ ở. Cô kéo vali đến ngủ trên băng ghế trong công viên và lang thang trên đường phố.
Buổi trưa hôm nay, mặt trời chói chang.
Trên phố Đông thành nhộn nhịp.
An Chỉ Nguyệt xách vali đi loanh quanh lướt qua người qua đường, vô phương hướng đi về phía trước, suy nghĩ hồi lâu, cô hạ quyết tâm gọi điện cho bố.
Cô lấy điện thoại di động mới mua từ trong túi quần ra và bấm một dãy số quen thuộc.
Điện thoại được kết nối, giọng nói trầm ấm của người bố vang lên: “Xin chào, ai đó?”
Cổ họng An Chỉ Nguyệt nóng ran, ngẩng đầu nhìn bầu trời cao xanh, giọng nói nghẹn ngào, uỷ khuất: “Ba, là con, Chỉ Nguyệt”
Nghe thấy giọng An Chỉ Nguyệt, người bố ngắt cuộc gọi mà không hề nói gì.
Không một câu nói, không một giây do dự, vô cùng tuyệt tình.
Khoảnh khắc đó, nước mắt lặng lẽ rơi trên má An Chỉ Nguyệt, cô yếu ớt đứng dưới ánh mặt trời, lạc lõng không thể nhìn thấy con đường tương lai.
Bây giờ gia đình coi cô như một bệnh dịch mà ghét bỏ?
Những người thân yêu ban đầu đã trở thành những người xa lạ băng giá, ngược lại người đàn ông bị cô làm thương đã chăm sóc che chở cô rất nhiều.
Thực tế thật trớ trêu!
Trong những tháng kể từ khi ra tù, lần đầu tiên An Chỉ Nguyệt Nguyệt được ngủ yên.
Sáng ngày hôm sau.
Cô ấy đã dậy đi làm từ sớm.
“Ừmmm …” Lạc Thập Thất bị hỏi khó, bối rối nhìn chằm chằm vào những chiếc bánh trên bàn: “Chẳng phải tất cả những thứ này sếp chuẩn bị cho cô An sao? Sếp hãy bảo cô ấy ăn xong rồi đi. Ăn không hết thì không được rời đi, còn dư thì cất bánh vào tủ lạnh và tôi sẽ bí mật thêm bánh khi cô ấy gần ăn xong. Nhưng dù thế nào, nếu ăn không hết cũng không được rời đi.”
Bộ Dực Thành đột nhiên thốt lên hai chữ: “Tuyệt vời…… “
Lạc Thập Thất choáng váng không nói nên lời, thân thiết với nhau lâu ngày như vậy rồi cũng bị lây bệnh mà thôi.
Bởi vì sếp của cậu đã từng nghe An Chỉ Nguyệt nói rằng: “Ăn bánh ngọt sẽ khiến tâm trạng cảm thấy dễ chịu hơn”
vậy nên ông chủ đã yêu cầu cậu lấy hơn 30 loại bánh có hương vị khác nhau.
Thật là lãng phí thức ăn, lãng phí công sức của cậu.
Sau một hồi im lặng, Lạc Thập Thất tò mò hỏi: “Tại sao sếp không nói với cô An rằng sếp đã cứu cô ấy ra khỏi tù?”
Bộ Dực Thành cầm nĩa lên nghịch, ánh mắt lạnh lùng nhìn chiếc bánh, nhẹ giọng hỏi: “Nói cho cô ấy biết rồi thì cô ấy sẽ lấy thân báo đáp sao?”
“…” Lạc Thập Thất không nói nên lời.
“Vụ án điều tra thế nào rồi?” Bộ Dực Thành chuyển đề tài.
Lạc Thập Thất nghiêm túc nói: “Đúng như sếp đoán, cái chết của em họ sếp không liên quan gì đến cô An. Kẻ sát hại có lẽ là người trong gia đình sếp. Sếp có muốn kiểm tra lại không …”
Đôi mắt Bộ Dực Thành hơi lắng xuống, không chút do dự, anh ra lệnh, “Tiếp tục điều tra.”
Nói xong, anh chọc nĩa vào bánh, đứng dậy rời khỏi bàn.
Những ngày sau đó, cơ thể An Chỉ Nguyệt từ từ bình phục, vết thương ở chân cũng lành hẳn.
Cô đã thuê nhà ở được hơn một tháng và đi tìm việc làm.
Nhưng chỉ trong vòng vài ngày tới ở, ai đó đã tạt sơn đỏ lên cửa căn phòng nơi cô ở, viết lên tường những dòng chữ không thể chấp nhận được như kẻ giết người, giết người đền mạng, đồ khốn nạn, đê tiện… v… v…
Cô bị hàng xóm chỉ trích và bị chủ nhà đuổi đi, không ai dám cho thuê nhà, cô cũng kiệt quệ vì bị tra tấn tinh thần.
Cả Đông thành đưa cô ấy vào danh sách đen, cô không thể thuê nhà, không tìm được việc làm, không thể ở khách sạn, thậm chí không có chỗ ở. Cô kéo vali đến ngủ trên băng ghế trong công viên và lang thang trên đường phố.
Buổi trưa hôm nay, mặt trời chói chang.
Trên phố Đông thành nhộn nhịp.
An Chỉ Nguyệt xách vali đi loanh quanh lướt qua người qua đường, vô phương hướng đi về phía trước, suy nghĩ hồi lâu, cô hạ quyết tâm gọi điện cho bố.
Cô lấy điện thoại di động mới mua từ trong túi quần ra và bấm một dãy số quen thuộc.
Điện thoại được kết nối, giọng nói trầm ấm của người bố vang lên: “Xin chào, ai đó?”
Cổ họng An Chỉ Nguyệt nóng ran, ngẩng đầu nhìn bầu trời cao xanh, giọng nói nghẹn ngào, uỷ khuất: “Ba, là con, Chỉ Nguyệt”
Nghe thấy giọng An Chỉ Nguyệt, người bố ngắt cuộc gọi mà không hề nói gì.
Không một câu nói, không một giây do dự, vô cùng tuyệt tình.
Khoảnh khắc đó, nước mắt lặng lẽ rơi trên má An Chỉ Nguyệt, cô yếu ớt đứng dưới ánh mặt trời, lạc lõng không thể nhìn thấy con đường tương lai.
Bây giờ gia đình coi cô như một bệnh dịch mà ghét bỏ?
Những người thân yêu ban đầu đã trở thành những người xa lạ băng giá, ngược lại người đàn ông bị cô làm thương đã chăm sóc che chở cô rất nhiều.
Thực tế thật trớ trêu!
Trong những tháng kể từ khi ra tù, lần đầu tiên An Chỉ Nguyệt Nguyệt được ngủ yên.
Sáng ngày hôm sau.
Cô ấy đã dậy đi làm từ sớm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.