Chương 628
Bạch Nhược Hi
24/07/2021
Tuy nhiên, lúc này, thay vì buông tay, anh lại càng ngày càng quan tâm và chăm sóc cô nhiều hơn.
Bộ Hướng Đình đang cầm ô che cho cô, lặng lẽ đứng dưới mưa, có lẽ đối với An Chỉ Nguyệt mà nói thì đó thất sự rất lãng mạn thì phải?
Bộ Dực Thành cong khóe miệng, không còn phân biệt được là mưa hay nước mắt, gân xanh trên cánh tay đang siết chặt nắm đấm lộ ra.
Anh cố nén ma quỷ hung bạo trong lòng, mong rằng An Chỉ Nguyệt sẽ giữ lời, nhớ những gì cô vừa nói, những điều cô đã hứa, và nhớ những gì anh đã làm vì cô.
An Chỉ Nguyệt do dự một chút, ngẩng đầu nhìn Bộ Hướng Đình, chậm rãi nói: “Anh Hướng Đình, em biết anh là vì muốn tốt cho em, nhưng em sẽ không ra nước ngoài.”
“Chỉ Nguyệt, em hãy nghe anh nói.”
“Em xin lỗi, anh Hướng Đình.”
“Được thôi, nếu em nhất quyết không chịu ra nước ngoài, vậy thì em không thể sống ở nhà em họ của anh, cậu ta bị tâm thần, anh không biết cậu ta khi phát bệnh sẽ làm tổn thương em thế nào đâu. Anh sẽ sắp xếp chỗ ở mới cho em. “
Sắc mặt An Chỉ Nguyệt đột nhiên trầm xuống, lạ thường khó coi, cô khó chịu hỏi: “Anh Dực Thành là em họ của anh, sao anh lại nói anh ấy bị tâm thần.”
Bộ Hướng Đình tức giận đến hít sâu một hơi, không ngờ An Chỉ Nguyệt tâm hướng về Bộ Dực Thành, một linh cảm xuất hiện, anh hỏi nghiêm túc: “Vậy em hiện tại là nhất quyết muốn đi theo cậu ta?”
“Anh Dực Thành hứa sẽ bảo vệ em, em tin anh ấy”.
“Anh…” Bộ Hướng Đình lạnh lùng khinh khỉnh khịt mũi rồi liếc nhìn Bộ Dực Thành đang dầm mình trong mưa, nheo lại đôi mắt lạnh lùng, có chút tia lạnh chạy dọc sống lưng.
“…” An Chỉ Nguyệt nhìn dáng vẻ khinh thường của Bộ Hướng Đình, trong lòng cô dâng lên một tia chán ghét khó tả.
Bộ Hướng Đình suy tư một lúc, giọng điệu nhẹ nhàng, lẩm bẩm: “Chỉ Nguyệt, em thực sự biết rằng anh luôn thích em, đúng không?”
An Chỉ Nguyệt không ngờ anh lại đột nhiên nói về chủ đề này, cô sửng sốt, không có cách nào phản ứng.
“Em …”
Bộ Hướng Đình không đợi cô nói, anh nói tiếp: “Thật ra, anh cũng rất yêu em. Em là người con gái trong mộng của anh. Em là vợ tương lai của Bộ Hướng Đình, anh đã từng nghĩ đàn ông lấy sự nghiệp là quan trọng nhất, tình cảm có thể đợi đến lúc thích hợp mới nói đến.
Vốn dĩ anh muốn đợi sau khi mình tiếp quản tập đoàn Mộc Vân sẽ tỏ tình với em. Nhưng bây giờ anh không thể đợi được nữa, anh muốn cho em biết rằng anh yêu em, và anh cũng giống như em, đều thích đối phương. “
An Chỉ Nguyệt kinh ngạc đến mức không nói nên lời, đầu óc trống rỗng.
Lời tỏ tình này đột ngột tới, cô không hề chuẩn bị gì cả, rõ ràng là màn tỏ tình mà cô mong đợi bấy lâu nay, người đàn ông đã thích từ lâu này lại tỏ tình với cô, cô nên phấn khởi, cô nên vui mừng mới đúng nhưng tâm trạng cô lại rối bời, phức tạp, hụt hẫng.
“Bây giờ em đã hiểu tại sao anh không muốn em sống cùng cậu ta chưa?
Bởi vì anh yêu em, anh sẽ ghen.”
Sau khi An Chỉ Nguyệt bình tĩnh lại, cô chậm rãi đưa tay chạm vào trái tim mình, cô không có cảm giác tim đập nhanh hơn, tuy rằng vui vẻ nhưng tâm không động.
Cô không biết tại sao, sau khi nghĩ về điều đó, cô nói, “Anh Hướng Đình, cảm ơn anh đã thích em. Em luôn nghĩ rằng chỉ mình em đơn phương.”
Bộ Hướng Đình sủng nịnh sờ tóc cô: “Đồ ngốc, em không phải là yêu đơn phương. Xem này, em ướt sũng cả người rồi, anh thật rất đau lòng, về nhà anh sẽ pha trà gừng cho em, không thì em sẽ bị cảm đó. “
“Anh Hướng Đình, em đã hứa với anh Dực Thành … “
“Anh ta không phải là người bình thường, sống chung sẽ rất nguy hiểm. “
” … ” An Chỉ Nguyệt im lặng, khuôn mặt vô cùng khó coi, không hiểu sao cô lại ghét người khác nói vậy về Bộ Dực Thành.
“Đợi anh một lát, anh sẽ nói chuyện với cậu ta.” Bộ Hướng Đình không đợi An Chỉ Nguyệt phản ứng, đưa ô vào tay cô, đi ra mưa, hướng về phía Dực Thành.
An Chỉ Nguyệt quay lại, nhìn theo bóng lưng của Bộ Hướng Đình, đồng thời nhìn thấy Bộ Dực Thành.
Cô không để ý đến anh khi nói chuyện với Bộ Hướng Đình, và khi nhìn lại, cô thấy anh giống như một con người khác, loại cảm giác u ám mơ hồ bao trùm lấy anh, vô cùng đáng sợ.
Bộ Hướng Đình đi đến chỗ Bộ Dực Thành, mỉm cười, tháo kính ra rồi đóng lại cho vào túi quần.
Anh ta hiểu Bộ Dực Thành khá rõ và biết điều gì sẽ xảy ra nên buộc phải can thiệp vào chuyện này: “Cá nhân tôi sẽ bảo vệ người phụ nữ của mình. Tôi đã thuyết phục cô ấy ra nước ngoài một thời gian và cô ấy sẽ sống ở nước ngoài trong tương lai. Tôi sẽ chịu trách nhiệm cho hạnh phúc của cô ấy đến hết đời. cậu không cần phải lo lắng về điều đó. Đối với ân huệ nho nhỏ mà cậu đã cho cô ấy trong thời gian qua, Chỉ Nguyệt có ý muốn tôi sẽ đền bù cho cậu một khoản tiền. “
Bộ Hướng Đình đang cầm ô che cho cô, lặng lẽ đứng dưới mưa, có lẽ đối với An Chỉ Nguyệt mà nói thì đó thất sự rất lãng mạn thì phải?
Bộ Dực Thành cong khóe miệng, không còn phân biệt được là mưa hay nước mắt, gân xanh trên cánh tay đang siết chặt nắm đấm lộ ra.
Anh cố nén ma quỷ hung bạo trong lòng, mong rằng An Chỉ Nguyệt sẽ giữ lời, nhớ những gì cô vừa nói, những điều cô đã hứa, và nhớ những gì anh đã làm vì cô.
An Chỉ Nguyệt do dự một chút, ngẩng đầu nhìn Bộ Hướng Đình, chậm rãi nói: “Anh Hướng Đình, em biết anh là vì muốn tốt cho em, nhưng em sẽ không ra nước ngoài.”
“Chỉ Nguyệt, em hãy nghe anh nói.”
“Em xin lỗi, anh Hướng Đình.”
“Được thôi, nếu em nhất quyết không chịu ra nước ngoài, vậy thì em không thể sống ở nhà em họ của anh, cậu ta bị tâm thần, anh không biết cậu ta khi phát bệnh sẽ làm tổn thương em thế nào đâu. Anh sẽ sắp xếp chỗ ở mới cho em. “
Sắc mặt An Chỉ Nguyệt đột nhiên trầm xuống, lạ thường khó coi, cô khó chịu hỏi: “Anh Dực Thành là em họ của anh, sao anh lại nói anh ấy bị tâm thần.”
Bộ Hướng Đình tức giận đến hít sâu một hơi, không ngờ An Chỉ Nguyệt tâm hướng về Bộ Dực Thành, một linh cảm xuất hiện, anh hỏi nghiêm túc: “Vậy em hiện tại là nhất quyết muốn đi theo cậu ta?”
“Anh Dực Thành hứa sẽ bảo vệ em, em tin anh ấy”.
“Anh…” Bộ Hướng Đình lạnh lùng khinh khỉnh khịt mũi rồi liếc nhìn Bộ Dực Thành đang dầm mình trong mưa, nheo lại đôi mắt lạnh lùng, có chút tia lạnh chạy dọc sống lưng.
“…” An Chỉ Nguyệt nhìn dáng vẻ khinh thường của Bộ Hướng Đình, trong lòng cô dâng lên một tia chán ghét khó tả.
Bộ Hướng Đình suy tư một lúc, giọng điệu nhẹ nhàng, lẩm bẩm: “Chỉ Nguyệt, em thực sự biết rằng anh luôn thích em, đúng không?”
An Chỉ Nguyệt không ngờ anh lại đột nhiên nói về chủ đề này, cô sửng sốt, không có cách nào phản ứng.
“Em …”
Bộ Hướng Đình không đợi cô nói, anh nói tiếp: “Thật ra, anh cũng rất yêu em. Em là người con gái trong mộng của anh. Em là vợ tương lai của Bộ Hướng Đình, anh đã từng nghĩ đàn ông lấy sự nghiệp là quan trọng nhất, tình cảm có thể đợi đến lúc thích hợp mới nói đến.
Vốn dĩ anh muốn đợi sau khi mình tiếp quản tập đoàn Mộc Vân sẽ tỏ tình với em. Nhưng bây giờ anh không thể đợi được nữa, anh muốn cho em biết rằng anh yêu em, và anh cũng giống như em, đều thích đối phương. “
An Chỉ Nguyệt kinh ngạc đến mức không nói nên lời, đầu óc trống rỗng.
Lời tỏ tình này đột ngột tới, cô không hề chuẩn bị gì cả, rõ ràng là màn tỏ tình mà cô mong đợi bấy lâu nay, người đàn ông đã thích từ lâu này lại tỏ tình với cô, cô nên phấn khởi, cô nên vui mừng mới đúng nhưng tâm trạng cô lại rối bời, phức tạp, hụt hẫng.
“Bây giờ em đã hiểu tại sao anh không muốn em sống cùng cậu ta chưa?
Bởi vì anh yêu em, anh sẽ ghen.”
Sau khi An Chỉ Nguyệt bình tĩnh lại, cô chậm rãi đưa tay chạm vào trái tim mình, cô không có cảm giác tim đập nhanh hơn, tuy rằng vui vẻ nhưng tâm không động.
Cô không biết tại sao, sau khi nghĩ về điều đó, cô nói, “Anh Hướng Đình, cảm ơn anh đã thích em. Em luôn nghĩ rằng chỉ mình em đơn phương.”
Bộ Hướng Đình sủng nịnh sờ tóc cô: “Đồ ngốc, em không phải là yêu đơn phương. Xem này, em ướt sũng cả người rồi, anh thật rất đau lòng, về nhà anh sẽ pha trà gừng cho em, không thì em sẽ bị cảm đó. “
“Anh Hướng Đình, em đã hứa với anh Dực Thành … “
“Anh ta không phải là người bình thường, sống chung sẽ rất nguy hiểm. “
” … ” An Chỉ Nguyệt im lặng, khuôn mặt vô cùng khó coi, không hiểu sao cô lại ghét người khác nói vậy về Bộ Dực Thành.
“Đợi anh một lát, anh sẽ nói chuyện với cậu ta.” Bộ Hướng Đình không đợi An Chỉ Nguyệt phản ứng, đưa ô vào tay cô, đi ra mưa, hướng về phía Dực Thành.
An Chỉ Nguyệt quay lại, nhìn theo bóng lưng của Bộ Hướng Đình, đồng thời nhìn thấy Bộ Dực Thành.
Cô không để ý đến anh khi nói chuyện với Bộ Hướng Đình, và khi nhìn lại, cô thấy anh giống như một con người khác, loại cảm giác u ám mơ hồ bao trùm lấy anh, vô cùng đáng sợ.
Bộ Hướng Đình đi đến chỗ Bộ Dực Thành, mỉm cười, tháo kính ra rồi đóng lại cho vào túi quần.
Anh ta hiểu Bộ Dực Thành khá rõ và biết điều gì sẽ xảy ra nên buộc phải can thiệp vào chuyện này: “Cá nhân tôi sẽ bảo vệ người phụ nữ của mình. Tôi đã thuyết phục cô ấy ra nước ngoài một thời gian và cô ấy sẽ sống ở nước ngoài trong tương lai. Tôi sẽ chịu trách nhiệm cho hạnh phúc của cô ấy đến hết đời. cậu không cần phải lo lắng về điều đó. Đối với ân huệ nho nhỏ mà cậu đã cho cô ấy trong thời gian qua, Chỉ Nguyệt có ý muốn tôi sẽ đền bù cho cậu một khoản tiền. “
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.