Chương 677
Bạch Nhược Hi
30/07/2021
“Hoá ra anh ở đây, em tìm anh đã lâu.” An Chỉ Nguyệt vừa nói vừa đi tới, đưa bát hoa quả trong tay: “Em rửa sạch cắt một ít hoa quả. Anh Ăn Đi.”
An Chỉ Nguyệt ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh, cầm bát hoa quả trên tay đưa cho anh.
Bộ Dực Thành cười nhẹ, đôi mắt tràn ngập ánh sáng ấm áp, nhìn khuôn mặt tươi cười vui vẻ của cô.
“Anh không thích ăn đồ ngọt quá.
Em ăn đi.” An Chỉ Nguyệt cau mày, cầm dao nĩa cắm một miếng hoa quả, trực tiếp đưa lên miệng, bất mãn nói: “Đừng kén ăn, ăn nhiều trái cây và rau có thể bổ sung vitamin. Anh có thể thử những món ngọt mà chúng thực sự rất ngon. “
Bộ Dực Thành nhìn cô đưa hoa quả lên tới miệng.
Trong lòng bỗng hơi kinh hãi, anh mở miệng không chút nghĩ ngợi.
Cảm giác được người phụ nữ thân yêu của mình đút cho ăn.
Vị ngọt không gì sánh được, tâm trạng như bay bổng.
An Chỉ Nguyệt sau khi đã cho Bộ Dực Thành ăn hoa quả xong.
Thực sự là từ trước đến giờ Bộ Dực Thành chưa từng ăn nhiều trái cây đến vậy.
Loại cảm giác ngọt ngào có lẽ sẽ rất lâu không thể tiêu tan.
An Chỉ Nguyệt đặt đĩa đựng trái cây xuống, chậm rãi nhìn Bộ Dực Thành, suy nghĩ một lát rồi nói: “Anh Dực Thành, nếu gia đình anh biết chuyện kết hôn của chúng ta, liệu họ có trách mắng anh không?”
“Em không cần suy nghĩ quá nhiều.”
“Lúc trước em chỉ nghĩ quá đơn giản, không suy nghĩ đến những điều này. Em đang làm liên lụy đến anh. Ông nội anh và gia đình của anh chắc chắn sẽ phản đối, điều này sẽ khiến mọi người trở mặt với nhau.” Khi An Chỉ Nguyệt nhận ra vấn đề này thì đã quá muộn, hiện giờ cô đang cảm thấy áy náy và tự trách mình.
Vừa nói, cô vừa chậm rãi cúi đầu xuống, sắc mặt trở nên vô cùng ảm đạm.
Bộ Dực Thành muốn hỏi cô có thích anh hay không.
Nếu là thích thì như vậy cũng đáng, nhưng nếu chỉ là thuần túy lợi dụng, coi anh như một nơi trú ẩn an toàn, anh không có cách nào tiếp nhận loại kết quả này.
Anh không có dũng khí để đối mặt với kết quả này, cho nên cũng không hỏi.
Bộ Dực Thành nói một cách rõ ràng, “Em phải tin tưởng vào chính mình, em không phải là hung thủ giết người, thì đó không phải là lỗi của em.”
“Em biết em không phải là kẻ giết người, nhưng nếu em không thể điều tra ra thì sao?” An Chỉ Nguyệt ngước nhìn anh với đôi mắt ngấn lệ.
“……”
“Nếu không điều tra ra thì em chính là hung thủ. Nếu không điều tra ra thì em sẽ một lần nữa trở lại nhà tù, còn anh ở trong mắt gia đình mình sẽ là một người đàn ông thất tín bội nghĩa. Kết hôn với một hung thủ đã giết chính người nhà của mình. Em không muốn mọi chuyện sẽ trở nên như thế này.”
Bộ Dực Thành chậm rãi vươn tay nắm mu bàn tay cô, xoa nhẹ lòng bàn tay cô, cúi đầu, mím môi suy nghĩ.
“Sẽ không, loại chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra, nếu cảnh sát không điều tra ra, thì anh sẽ đưa em rời khỏi đất nước này.”
An Chỉ Nguyệt nhìn khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông trước mặt, hàng lông mày kiếm và đôi mắt sáng như sao, lạnh lùng nhưng không mất đi cảm giác ấm áp.
Tại sao trước đây cô không phát hiện ra người đàn ông này tốt như vậy?
Trong lòng cảm thấy rất cảm động cũng rất đau lòng.
Cô không hiểu rằng trước đây cô đã từng làm tổn thương anh nhiều như vậy, còn thiếu chút nữa đã giết chết anh, rõ ràng là đã gây ra cho anh những tổn thương trước đó, thế nhưng anh vẫn không để trong lòng.
Cô cảm thấy không hối hận khi kết hôn với người đàn ông này.
Chỉ là trong lòng cô đang rất bất an, sợ anh lại bị tổn thương, sợ mình một lần nữa lại làm anh tổn thương.
Càng nghĩ đến đây tim càng đau nhức, không kìm được mà bật khóc, cổ họng nóng rát chỉ muốn khóc.
An Chỉ Nguyệt tránh đi ánh mắt của người đàn ông.
Rút tay ra cầm cái đĩa lên, “Em mang cái đĩa vào nhà trước, anh cứ ngồi đây một lát đi.”
An Chỉ Nguyệt ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh, cầm bát hoa quả trên tay đưa cho anh.
Bộ Dực Thành cười nhẹ, đôi mắt tràn ngập ánh sáng ấm áp, nhìn khuôn mặt tươi cười vui vẻ của cô.
“Anh không thích ăn đồ ngọt quá.
Em ăn đi.” An Chỉ Nguyệt cau mày, cầm dao nĩa cắm một miếng hoa quả, trực tiếp đưa lên miệng, bất mãn nói: “Đừng kén ăn, ăn nhiều trái cây và rau có thể bổ sung vitamin. Anh có thể thử những món ngọt mà chúng thực sự rất ngon. “
Bộ Dực Thành nhìn cô đưa hoa quả lên tới miệng.
Trong lòng bỗng hơi kinh hãi, anh mở miệng không chút nghĩ ngợi.
Cảm giác được người phụ nữ thân yêu của mình đút cho ăn.
Vị ngọt không gì sánh được, tâm trạng như bay bổng.
An Chỉ Nguyệt sau khi đã cho Bộ Dực Thành ăn hoa quả xong.
Thực sự là từ trước đến giờ Bộ Dực Thành chưa từng ăn nhiều trái cây đến vậy.
Loại cảm giác ngọt ngào có lẽ sẽ rất lâu không thể tiêu tan.
An Chỉ Nguyệt đặt đĩa đựng trái cây xuống, chậm rãi nhìn Bộ Dực Thành, suy nghĩ một lát rồi nói: “Anh Dực Thành, nếu gia đình anh biết chuyện kết hôn của chúng ta, liệu họ có trách mắng anh không?”
“Em không cần suy nghĩ quá nhiều.”
“Lúc trước em chỉ nghĩ quá đơn giản, không suy nghĩ đến những điều này. Em đang làm liên lụy đến anh. Ông nội anh và gia đình của anh chắc chắn sẽ phản đối, điều này sẽ khiến mọi người trở mặt với nhau.” Khi An Chỉ Nguyệt nhận ra vấn đề này thì đã quá muộn, hiện giờ cô đang cảm thấy áy náy và tự trách mình.
Vừa nói, cô vừa chậm rãi cúi đầu xuống, sắc mặt trở nên vô cùng ảm đạm.
Bộ Dực Thành muốn hỏi cô có thích anh hay không.
Nếu là thích thì như vậy cũng đáng, nhưng nếu chỉ là thuần túy lợi dụng, coi anh như một nơi trú ẩn an toàn, anh không có cách nào tiếp nhận loại kết quả này.
Anh không có dũng khí để đối mặt với kết quả này, cho nên cũng không hỏi.
Bộ Dực Thành nói một cách rõ ràng, “Em phải tin tưởng vào chính mình, em không phải là hung thủ giết người, thì đó không phải là lỗi của em.”
“Em biết em không phải là kẻ giết người, nhưng nếu em không thể điều tra ra thì sao?” An Chỉ Nguyệt ngước nhìn anh với đôi mắt ngấn lệ.
“……”
“Nếu không điều tra ra thì em chính là hung thủ. Nếu không điều tra ra thì em sẽ một lần nữa trở lại nhà tù, còn anh ở trong mắt gia đình mình sẽ là một người đàn ông thất tín bội nghĩa. Kết hôn với một hung thủ đã giết chính người nhà của mình. Em không muốn mọi chuyện sẽ trở nên như thế này.”
Bộ Dực Thành chậm rãi vươn tay nắm mu bàn tay cô, xoa nhẹ lòng bàn tay cô, cúi đầu, mím môi suy nghĩ.
“Sẽ không, loại chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra, nếu cảnh sát không điều tra ra, thì anh sẽ đưa em rời khỏi đất nước này.”
An Chỉ Nguyệt nhìn khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông trước mặt, hàng lông mày kiếm và đôi mắt sáng như sao, lạnh lùng nhưng không mất đi cảm giác ấm áp.
Tại sao trước đây cô không phát hiện ra người đàn ông này tốt như vậy?
Trong lòng cảm thấy rất cảm động cũng rất đau lòng.
Cô không hiểu rằng trước đây cô đã từng làm tổn thương anh nhiều như vậy, còn thiếu chút nữa đã giết chết anh, rõ ràng là đã gây ra cho anh những tổn thương trước đó, thế nhưng anh vẫn không để trong lòng.
Cô cảm thấy không hối hận khi kết hôn với người đàn ông này.
Chỉ là trong lòng cô đang rất bất an, sợ anh lại bị tổn thương, sợ mình một lần nữa lại làm anh tổn thương.
Càng nghĩ đến đây tim càng đau nhức, không kìm được mà bật khóc, cổ họng nóng rát chỉ muốn khóc.
An Chỉ Nguyệt tránh đi ánh mắt của người đàn ông.
Rút tay ra cầm cái đĩa lên, “Em mang cái đĩa vào nhà trước, anh cứ ngồi đây một lát đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.