Chương 422: Hắc long
Bạch Nhược Hi
26/06/2021
Màn đêm buông xuống.
Bên ngoài biệt thự nhà họ Doãn, một chiếc xe thể thao hạng sang đang phóng nhanh.
Doãn Nhuỵ nôn nóng lấy điện thoại di động ra, tâm trạng cáu kỉnh gửi một tin nhắn.
“Khi nào anh sẽ hành động? Bây giờ là cơ hội tốt nhất, nếu người đàn ông của cô ta quay về, anh sẽ rất khó ra tay.”
Sau khi tin nhắn điện thoại di động được gửi đến, anh ta nhanh chóng trả lời: “Hành động ngay bây giờ, cô hãy chuẩn bị số tiền còn lại.”
Doãn Nhuỵ xem thông tin.
Cô ta ném điện thoại sang ghế phụ rất khó chịu, cáu kỉnh mắng: “Một lũ rác rưởi, nhiều tiền như vậy, vẫn không giết được Bạch Nhược Hi?”
Chờ đó, Bạch Nhược Hi, sau ngày hôm nay, nhà họ Doãn sẽ chỉ có một đứa con gái, và đó là Doãn Nhuỵ tôi, trên đời này không còn có người nào là Bạch Nhược Hi, vậy nên cô có thể xuống địa ngục và làm đại tiểu thư của nhà họ Doãn được rồi.
Giành lấy người đàn ông của tôi, cướp đi hạnh phúc của tôi, giờ còn dám cướp lấy thân phận và địa vị của tôi, cô là …
Cô đang nói chuyện với chính mình thì đột nhiên có một chiếc xe tải lớn chạy ngược chiều trên con đường rộng.
Ánh đèn pha chói lóa làm chói mắt Doãn Nhuỵ, cô kinh hãi quay tay lái nhanh chóng, đạp phanh rồi hét lên một cách kinh hoàng: “Ahhhhhhhh…….”
Sau khi xe tải lớn lao tới, chiếc xe thể thao bất ngờ lao nhanh vào lan can bên cạnh, phát ra tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc, trên lan can nơi xe của Doãn Nhuỵ tông vào, toàn bộ phần đầu xe biến dạng, bốc khói nghi ngút.
Và túi khí cứu hộ phía trước xe cũng được mở ra.
Người đàn ông trên xe tải ngay lập tức xuống xe.
Hai người đàn ông mặc quần áo đen và đeo khẩu trang lao về phía chiếc xe thể thao của Doãn Nhuỵ.
Họ di chuyển nhanh chóng, đi đến phía trước chiếc xe thể thao, kéo Doãn Nhuỵ ra khỏi đó, kéo lên thùng sau xe tải lớn, và nhanh chóng rời đi.
Một lúc sau, con đường khôi phục bình tĩnh.
Chiếc xe thể thao vẫn còn bốc khói dày đặc và dầu rò rỉ.
Mười phút sau, có một tiếng nổ bất ngờ.
“Bùm.”
Cả khu vực hỗn loạn, và nó thu hút sự chú ý của những người dân gần đó.
Trong khi lắc lư, Doãn Nhuỵ cảm thấy đau đầu dữ dội, và cô từ từ tỉnh dậy.
Nhưng khi cô mở mắt ra, đêm đen gió lớn, bầu trời tối đầy sao, vầng trăng khuyết lên cao, nhưng hiện tại cô bị trói không thể động đậy.
Cô kinh hãi nhìn xung quanh.
Trong khu rừng tối tăm, màn đêm yên tĩnh như quỷ, cô đang nằm trên cỏ, miệng bị thứ gì đó bịt kín, và cô không thể nói được gì cả.
Cô thật cẩn thận nghiêng đầu.
Hai người đàn ông ở bên đang chăm chỉ đào hố.
Vào lúc đó, cô ấy hoàn toàn hoảng loạn, và bắt đầu kinh hãi: “Uhhhhh …”
Hai người dừng công việc, quay lại nhìn Doãn Nhuỵ.
Doãn Nhuỵ run rẩy toàn thân khi nhìn thấy họ đeo mặt nạ, nhưng cô ấy vẫn lên tiếng phản kháng: “Uh-huh”
Người đàn ông đeo mặt nạ nói: “Cô ta đã tỉnh dậy.”
“Tỉnh lại cũng được, dù sao thời gian còn lại của cô ta không còn bao nhiêu, hãy để cô ta nhìn thấy thế giới.”
Một người đàn ông đeo mặt nạ nhìn vào cái hố, ném cái xẻng đi, đi về phía Doãn Nhuỵ, và đến trước mặt cô với hai tay chống nạnh: “Oan có đầu nợ có chủ, khi nào gặp diêm vương cô cũng biết đường khai là mình chết thế nào. Có người thuê tôi 1 triệu để giết cô, đối với yêu cầu giết người của bên kia thật là tàn nhẫn, kêu tôi tìm một nhóm nam nhân để cưỡng hiếp cô, hủy hoại dung mạo của cô, từ từ chơi cô đến chết, sau đó chặt cơ thể cô ra. Mỗi bộ phận trong cơ thể của cô gửi từng mảnh cho đại tướng Kiều.”
Đôi mắt Doãn Nhuỵ đột nhiên mở to, càng giãy dụa điên cuồng, trong cổ họng hét lên nhưng không thể phát ra tiếng, đây đều là yêu cầu của cô, tại sao hai tên ngốc này lại dễ dàng phạm sai lầm như vậy?
Tôi là người yêu cầu, tôi là người ra lệnh, anh bắt nhầm người rồi, ngu ngốc, khốn nạn, thả tôi ra.
Doãn Nhuỵ kinh hãi mở to mắt, thân thể vừa động vừa giãy dụa.
Lúc này nước mắt sợ hãi chảy ra, trên mặt vừa khóc vừa lắc đầu giãy dụa tuyệt vọng, lúc này mới hối hận cùng tuyệt vọng.
Nếu thời gian có thể quay ngược lại, cô ấy sẽ không bao giờ làm hại người khác.
Tại sao người mà cô ta bỏ tiền ra để thuê lại giết chính mình?
Hai thằng ngu này chết tiệt, chết tiệt.
“Cô nên cảm ơn những người anh em của tôi vì lòng tốt của họ.” Người đàn ông vừa nói vừa lập tức đi đến bên cạnh Doãn Nhuỵ, dùng găng tay kéo cô vào trong hố.
“Huhu …” Doãn Nhuỵ dùng hết sức giãy dụa, người ta lúc chết sẽ phục thiện, lúc này cô hối hận không thể làm gì được, cô nhìn họ bằng ánh mắt van xin, vật lộn với mọi cách dưới màn đêm: “Huhuhu…”
Cả đầu cô đều lắc điên cuồng nhưng hai người đàn ông đeo mặt nạ phớt lờ cô.
Quăng cô xuống hố, người đàn ông hỏi một người đàn ông khác: “Đại ca, người đàn bà này còn có chút nhan sắc, hay chúng ta thư giãn chút đi.”
Tên đàn ông còn lại tức giận mắng: “Mày thèm đàn bà đến phát điên sao? hành động nhanh đi, loại phụ nữ chát cả tấn phấn lên mặt ngực cũng độn không biết bao nhiêu lần rồi như thế này, nhìn sơ qua cũng thấy chẳng khác gì mấy mụ đứng đường mỗi đêm 100 tệ.”
“Có vẻ hợp lí.”
Doãn Nhuỵ rưng rưng, van xin họ một cách đáng thương, chẳng sợ họ luân phiên cưỡng hiếp cô, ít nhất hãy cho cô thêm thời gian để nghĩ cách, thậm chí cho cô một cơ hội để nói.
Khi hai người nói chuyện, họ lập tức bắt đầu, xúc đất và nói chuyện.
Cô gái, số mệnh của cô không tốt, lại xúc phạm đến một kẻ biến thái như vậy, thật ra chúng ta cũng biết đối phương là ai, cô cứ yên tâm yên giấc ngàn thu đi.
Vào lúc tuyệt vọng.
Doãn Nhuỵ không thể làm gì khác hơn là khóc.
Sau một giờ.
Hai người điều khiển xe tải đến thành phố khác, để xe ở bãi bỏ hoang, thay quần áo ở nơi vắng vẻ rồi đổi sang xe khác mấy lượt rồi bỏ đi.
Vào Tịch thành, cả hai đã thay đổi ba phương tiện di chuyển.
Trong xe taxi, một người đàn ông tinh tế lấy ra hai chiếc điện thoại di động, lẩm bẩm: “Anh à, lát nữa em đến cửa hàng bán điện thoại di động, hai chiếc điện thoại này reset mang về nhà cho bố mẹ em dùng.”
Người đàn ông vẫn im lặng và lấy điện thoại di động ra để gửi một tin nhắn.
Trong một khoảnh khắc, chiếc điện thoại trong tay người đàn ông tinh tế phát ra tiếng bíp.
Người đàn ông nhìn vào thông báo hiển thị: “Mục tiêu đã được giải quyết, vui lòng thanh toán số dư.”
Lúc này, người đàn ông gầy kinh hãi đưa điện thoại cho đối phương, không tin nói: “Anh ơi, là Hắc Long.”
Người đàn ông nhìn nó, và hai người nhìn nhau, ngay lập tức sững sờ và sửng sốt ngây ra như phỗng.
Tuy nhiên, không thể thay đổi tình thế, chủ nhân đã bị bọn họ giết chết, 50 vạn còn lại biết tìm ai đòi đây?
Bên ngoài biệt thự nhà họ Doãn, một chiếc xe thể thao hạng sang đang phóng nhanh.
Doãn Nhuỵ nôn nóng lấy điện thoại di động ra, tâm trạng cáu kỉnh gửi một tin nhắn.
“Khi nào anh sẽ hành động? Bây giờ là cơ hội tốt nhất, nếu người đàn ông của cô ta quay về, anh sẽ rất khó ra tay.”
Sau khi tin nhắn điện thoại di động được gửi đến, anh ta nhanh chóng trả lời: “Hành động ngay bây giờ, cô hãy chuẩn bị số tiền còn lại.”
Doãn Nhuỵ xem thông tin.
Cô ta ném điện thoại sang ghế phụ rất khó chịu, cáu kỉnh mắng: “Một lũ rác rưởi, nhiều tiền như vậy, vẫn không giết được Bạch Nhược Hi?”
Chờ đó, Bạch Nhược Hi, sau ngày hôm nay, nhà họ Doãn sẽ chỉ có một đứa con gái, và đó là Doãn Nhuỵ tôi, trên đời này không còn có người nào là Bạch Nhược Hi, vậy nên cô có thể xuống địa ngục và làm đại tiểu thư của nhà họ Doãn được rồi.
Giành lấy người đàn ông của tôi, cướp đi hạnh phúc của tôi, giờ còn dám cướp lấy thân phận và địa vị của tôi, cô là …
Cô đang nói chuyện với chính mình thì đột nhiên có một chiếc xe tải lớn chạy ngược chiều trên con đường rộng.
Ánh đèn pha chói lóa làm chói mắt Doãn Nhuỵ, cô kinh hãi quay tay lái nhanh chóng, đạp phanh rồi hét lên một cách kinh hoàng: “Ahhhhhhhh…….”
Sau khi xe tải lớn lao tới, chiếc xe thể thao bất ngờ lao nhanh vào lan can bên cạnh, phát ra tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc, trên lan can nơi xe của Doãn Nhuỵ tông vào, toàn bộ phần đầu xe biến dạng, bốc khói nghi ngút.
Và túi khí cứu hộ phía trước xe cũng được mở ra.
Người đàn ông trên xe tải ngay lập tức xuống xe.
Hai người đàn ông mặc quần áo đen và đeo khẩu trang lao về phía chiếc xe thể thao của Doãn Nhuỵ.
Họ di chuyển nhanh chóng, đi đến phía trước chiếc xe thể thao, kéo Doãn Nhuỵ ra khỏi đó, kéo lên thùng sau xe tải lớn, và nhanh chóng rời đi.
Một lúc sau, con đường khôi phục bình tĩnh.
Chiếc xe thể thao vẫn còn bốc khói dày đặc và dầu rò rỉ.
Mười phút sau, có một tiếng nổ bất ngờ.
“Bùm.”
Cả khu vực hỗn loạn, và nó thu hút sự chú ý của những người dân gần đó.
Trong khi lắc lư, Doãn Nhuỵ cảm thấy đau đầu dữ dội, và cô từ từ tỉnh dậy.
Nhưng khi cô mở mắt ra, đêm đen gió lớn, bầu trời tối đầy sao, vầng trăng khuyết lên cao, nhưng hiện tại cô bị trói không thể động đậy.
Cô kinh hãi nhìn xung quanh.
Trong khu rừng tối tăm, màn đêm yên tĩnh như quỷ, cô đang nằm trên cỏ, miệng bị thứ gì đó bịt kín, và cô không thể nói được gì cả.
Cô thật cẩn thận nghiêng đầu.
Hai người đàn ông ở bên đang chăm chỉ đào hố.
Vào lúc đó, cô ấy hoàn toàn hoảng loạn, và bắt đầu kinh hãi: “Uhhhhh …”
Hai người dừng công việc, quay lại nhìn Doãn Nhuỵ.
Doãn Nhuỵ run rẩy toàn thân khi nhìn thấy họ đeo mặt nạ, nhưng cô ấy vẫn lên tiếng phản kháng: “Uh-huh”
Người đàn ông đeo mặt nạ nói: “Cô ta đã tỉnh dậy.”
“Tỉnh lại cũng được, dù sao thời gian còn lại của cô ta không còn bao nhiêu, hãy để cô ta nhìn thấy thế giới.”
Một người đàn ông đeo mặt nạ nhìn vào cái hố, ném cái xẻng đi, đi về phía Doãn Nhuỵ, và đến trước mặt cô với hai tay chống nạnh: “Oan có đầu nợ có chủ, khi nào gặp diêm vương cô cũng biết đường khai là mình chết thế nào. Có người thuê tôi 1 triệu để giết cô, đối với yêu cầu giết người của bên kia thật là tàn nhẫn, kêu tôi tìm một nhóm nam nhân để cưỡng hiếp cô, hủy hoại dung mạo của cô, từ từ chơi cô đến chết, sau đó chặt cơ thể cô ra. Mỗi bộ phận trong cơ thể của cô gửi từng mảnh cho đại tướng Kiều.”
Đôi mắt Doãn Nhuỵ đột nhiên mở to, càng giãy dụa điên cuồng, trong cổ họng hét lên nhưng không thể phát ra tiếng, đây đều là yêu cầu của cô, tại sao hai tên ngốc này lại dễ dàng phạm sai lầm như vậy?
Tôi là người yêu cầu, tôi là người ra lệnh, anh bắt nhầm người rồi, ngu ngốc, khốn nạn, thả tôi ra.
Doãn Nhuỵ kinh hãi mở to mắt, thân thể vừa động vừa giãy dụa.
Lúc này nước mắt sợ hãi chảy ra, trên mặt vừa khóc vừa lắc đầu giãy dụa tuyệt vọng, lúc này mới hối hận cùng tuyệt vọng.
Nếu thời gian có thể quay ngược lại, cô ấy sẽ không bao giờ làm hại người khác.
Tại sao người mà cô ta bỏ tiền ra để thuê lại giết chính mình?
Hai thằng ngu này chết tiệt, chết tiệt.
“Cô nên cảm ơn những người anh em của tôi vì lòng tốt của họ.” Người đàn ông vừa nói vừa lập tức đi đến bên cạnh Doãn Nhuỵ, dùng găng tay kéo cô vào trong hố.
“Huhu …” Doãn Nhuỵ dùng hết sức giãy dụa, người ta lúc chết sẽ phục thiện, lúc này cô hối hận không thể làm gì được, cô nhìn họ bằng ánh mắt van xin, vật lộn với mọi cách dưới màn đêm: “Huhuhu…”
Cả đầu cô đều lắc điên cuồng nhưng hai người đàn ông đeo mặt nạ phớt lờ cô.
Quăng cô xuống hố, người đàn ông hỏi một người đàn ông khác: “Đại ca, người đàn bà này còn có chút nhan sắc, hay chúng ta thư giãn chút đi.”
Tên đàn ông còn lại tức giận mắng: “Mày thèm đàn bà đến phát điên sao? hành động nhanh đi, loại phụ nữ chát cả tấn phấn lên mặt ngực cũng độn không biết bao nhiêu lần rồi như thế này, nhìn sơ qua cũng thấy chẳng khác gì mấy mụ đứng đường mỗi đêm 100 tệ.”
“Có vẻ hợp lí.”
Doãn Nhuỵ rưng rưng, van xin họ một cách đáng thương, chẳng sợ họ luân phiên cưỡng hiếp cô, ít nhất hãy cho cô thêm thời gian để nghĩ cách, thậm chí cho cô một cơ hội để nói.
Khi hai người nói chuyện, họ lập tức bắt đầu, xúc đất và nói chuyện.
Cô gái, số mệnh của cô không tốt, lại xúc phạm đến một kẻ biến thái như vậy, thật ra chúng ta cũng biết đối phương là ai, cô cứ yên tâm yên giấc ngàn thu đi.
Vào lúc tuyệt vọng.
Doãn Nhuỵ không thể làm gì khác hơn là khóc.
Sau một giờ.
Hai người điều khiển xe tải đến thành phố khác, để xe ở bãi bỏ hoang, thay quần áo ở nơi vắng vẻ rồi đổi sang xe khác mấy lượt rồi bỏ đi.
Vào Tịch thành, cả hai đã thay đổi ba phương tiện di chuyển.
Trong xe taxi, một người đàn ông tinh tế lấy ra hai chiếc điện thoại di động, lẩm bẩm: “Anh à, lát nữa em đến cửa hàng bán điện thoại di động, hai chiếc điện thoại này reset mang về nhà cho bố mẹ em dùng.”
Người đàn ông vẫn im lặng và lấy điện thoại di động ra để gửi một tin nhắn.
Trong một khoảnh khắc, chiếc điện thoại trong tay người đàn ông tinh tế phát ra tiếng bíp.
Người đàn ông nhìn vào thông báo hiển thị: “Mục tiêu đã được giải quyết, vui lòng thanh toán số dư.”
Lúc này, người đàn ông gầy kinh hãi đưa điện thoại cho đối phương, không tin nói: “Anh ơi, là Hắc Long.”
Người đàn ông nhìn nó, và hai người nhìn nhau, ngay lập tức sững sờ và sửng sốt ngây ra như phỗng.
Tuy nhiên, không thể thay đổi tình thế, chủ nhân đã bị bọn họ giết chết, 50 vạn còn lại biết tìm ai đòi đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.