Chương 124: Lừa mình dối người
Bạch Nhược Hi
17/01/2021
Bạch Nhược Hy nấu canh ở trong
bếp, cẩn thận múc ra.
Kiêu Huyền Hạo tắm nước nóng
trong phòng khách ở tâng một. Anh
mặc bồ đồ mới mà Bạch Nhược Hy
mua cho Kiều Huyền Thạc hai ngày
trước rồi ngồi trên sofa trong phòng
khách lau tóc.
Bị ướt mưa, lại tắm nước nóng, men
say trong anh cũng biến mất.
“Anh Hai, anh uống chén canh này
đi. Cẩn thận bị cảm.”
Kiều Huyên Hạo vội vàng đứng dậy
nhận lấy.
Bạch Nhược Hy ngôi xuống kế bên.
Tâm trạng buồn bã, mệt mỏi hỏi:
“Là anh Ba đưa anh tới tìm em
sao?”
“Ừ” Kiều Huyền Hạo cầm chén canh
lên uống, tâm tình cũng dễ chịu hơn
không ít.
Bạch Nhược Hy cúi đầu, trong lòng
như có tảng đá ngàn cân đè nặng
rất khó chịu.
Không muốn tiếp tục hỏi chuyện
của Kiều Huyền Thạc nữa. Như vậy
sẽ khiến cô không còn dũng khí
sống tiếp.
“Cha mẹ và ông nội vẫn ổn chứ?”
Kiêu Huyền Hạo buông chén canh
xuống, hít sâu một hơi rồi nhìn bàn
trà, nhỏ giọng nói: “Em không cần
quan tâm đến bọn họ sống có tốt
không. Em chỉ cần biết anh không
ổn chút nào là được.”
“Xin lỗi, anh Hai.” Bạch Nhược Hy
cúi đầu, hổ thẹn miết móng tay.
Kiều Huyền Hạo dựa lên ghế, ngẩng
đầu nhìn cô nghiêm túc nói: “Nhược
Hy, anh Hai đưa em ra khỏi chỗ
này.
Bạch Nhược Hy cười khổ: “Không
phải em bị câm tù mà là do em tự
nguyện ở đây. Đây là nhà của em.”
“Đây là nhà của Kiều Huyền Thạc,
không phải nhà của em.” Giọng điệu
Kiều Huyền Hạo trâm trọng hơn vài
phân, nghiêm khắc nói: “Anh biết
em sợ quyền thế của Kiều Huyền
Thạc nên không dám làm trái ý nó,
không dám phản kháng. Dù cho cả
thế giới này đều sợ nó thì Kiều
Huyền Hạo anh cho dù chết cũng sẽ
bảo vệ em. Anh sẽ không để…”
Kiêu Huyền Hạo còn chưa dứt lời,
Bạch Nhược Hy đột nhiên ngắt lời,
nói như định đóng cột: “Em yêu anh
ấy”
“. “Kiều Huyền Hạo đột nhiên im
bặt, nhất thời kinh ngạc sững sờ,
lúng túng nhìn Bạch Nhược Hy hoàn
toàn không cách nào phản ứng lại.
Bạch Nhược Hy cảm thấy khó chịu
đến sắp phát điên. Cô rõ ràng biết
nói những lời này sẽ khiến Kiều
Huyền Hạo bị tổn thương nhưng cô
vẫn cảm thấy mình cần phải nói.
“Không phải em sợ lại kính nể anh
ấy, càng không phải là anh Ba cấm
em không được liên lạc với anh. Là
em không biết phải đối mặt với anh
thế nào. Em biết anh Hai đối với em
rất tốt, là người anh thương yêu em
nhất trên đời. Em tưởng anh chỉ đối
xử với em như tình anh em. Em biết
tình cảm của anh là tình yêu nên em
không biết phải giải quyết thế nào,
không biết phải đối diện thế nào
nên mới trốn tránh anh.”
Kiêu Huyền Hạo cười nhạt, khổ sở
trào phúng: “Em nói em yêu Kiều
Huyền Thạc sao? Em coi anh là
thằng ngốc hả? Không thích anh
cũng không sao. Tại sao lại phải nói
dối như vậy?”
“Em không nói dối.” Bạch Nhược Hy
căng thẳng ngước lên, nhìn về phía
Kiêu Huyền Hạo.
Kiêu Huyền Hạo cười lạnh lùng, dựa
lên ghế sofa, bày ra bộ mặt không
tin: “Em nói câu này không ai tin cả.
Em biết tại sao người trong nhà đều
phản đối chuyện kết hôn giữa em
với em Ba không?”
… Bạch Nhược Hy Im lặng.
“Trừ việc hai đứa làm trái với luân
thường đạo lý thì điều quan trọng
nhất là không người nào tin em thật
lòng thật dạ thích em Ba. Trong
lòng mọi người em là có ý đồ riêng,
cả cha mẹ em đều nghĩ như vậy.”
Bạch Nhược Hy cười khổ, chầm
chậm cúi đầu. Cô cảm thấy rất bi
thương, rốt cuộc mình đã làm sai
cái gì?
Kiều Huyền Hạo cảm khái thì thâm:
“Nhược Hy, đừng có tự lừa mình dối
Chương 124 Lừa mình dối người
người nữa. Đừng nói anh không tin
câu này của em. Anh đoán em Ba
cũng không tin em thật lòng thích
nó.”
Bị anh ấy đoán trúng rồi.
Quả thật Kiều Huyền Thạc không
tin.
Tim Bạch Nhược Hy run rẩy. Chuyện
cô luôn nghĩ không thông, hóa ra
mọi người đều nhìn thấu.
“Tại sao tất cả mọi người đều không
tin em thật lòng thích anh Ba chứ?”
Bạch Nhược Hy chua chát hỏi lại.
Kiều Huyền Hạo đứng dậy, tâm tình
trở nên thoải mái giống như đã nhìn
thấu lòng Bạch Nhược Hy, tràn đầy
tự tin mở miệng: “Tính cách em Ba
lạnh lùng, không thích người khác
lại gân. Lúc nhỏ quả thật đối xử với
em không tệ, có quan hệ rất tốt với
em nhưng nếu anh không nhớ lầm
thì từ lúc nó bắt đầu xung quân, em
đã đoạn tuyệt mọi thư từ qua lại với
nó. Cho dù gặp lại cũng không khác
gì người lạ. Không có giao lưu,
không có quan hệ, thậm chí còn lờ
mờ có thể cảm nhận được sự bài
xích giữa hai đứa với nhau.:
“Vậy thì thế nào?”
“Mười năm nay, em đối xử với ai là
tốt nhất?”
Bạch Nhược Hy buột miệng nói:
NA. –
“Người em ÿ lại nhất là ai?”
“Anh.”
“Người thân mật với em nhất là ai?”
“Anh.”
Kiều Huyền Hạo đi đến trước mặt
Bạch Nhược Hy, ép tay lên thành
ghế sofa rồi dựa sát vào người cô.
Bạch Nhược Hy cả kinh, vội vàng lùi
lại dán chặt vào ghế sofa, căng
thẳng nhìn anh.
Kiều Huyền Hạo cắn răng: “Em hoàn
toàn không thân thiết gì với Kiều
Huyền Thạc. Yêu đương gì với người
lạ chứ? Nếu như là yêu, đáng lễ ra
người em yêu nhất là anh.”
Bạch Nhược Hy yếu ớt mở miệng:
“Anh Hai, em… em chỉ xem anh như
anh trai.
Kiêu Huyền Hạo tức giận đến nỗi
sắc mặt trâm xuống, nắm chặt tay
tức giận nói: “Em lừa mình dối
người. Nói mấy câu như em yêu
Kiêu Huyền Thạc thế này không
cảm thấy tức cười lắm sao?”
Bạch Nhược Hy châm chậm nhắm
mắt, im lặng.
Lòng rất mệt mỏi.
Tại sao mấy người này đều thích áp
đặt tư tưởng của mình để đoán lòng
cô, tự sắp đặt cho cô.
Bi ai biết bao nhiêu!
Kiêu Huyền Thạc không tin cô.
Ngay cả Kiều Huyền Hạo cũng cảm
thấy là cô tự lừa mình dối người.
Nếu như cô hét lên với thế giới: Cô
yêu Kiều Huyền Thạc.
Có phải những người này chỉ cười
cho qua, xem cô như đồ thần kinh
tống vào bệnh viện không?
Bạch Nhược Hy hít sâu, dùng tay
đẩy Kiều Huyền Hạo ra rồi đứng dậy
vô lực thì thào: “Anh Hai, trời không
còn sớm nữa. Em đi vào bếp nấu
chút đồ cho anh ăn. Ăn xong thì anh
về nhà sớm đi.”
Kiều Huyền Hạo nhìn bóng lưng cô
độc của cô, thêu thào van xin:
“Nhược Hy, rời khỏi chỗ này, rời khỏi
Kiều Huyền Thạc để anh giúp em
thoát khỏi bể khổ có được không?”
Bạch Nhược Hy dừng bước, quay
lưng lại với Kiều Huyền Hạo lạnh
nhạt nói: “Anh Hai, bất kể anh có tin
hay không, em thật lòng yêu anh ấy.
Từ lúc có ký ức tới nay, trong lòng
em chỉ có một người đàn ông duy
nhất là anh ấy.”
Kiều Huyền Hạo đau khổ ngồi bệt
xuống ghế, cúi đầu hít thở rồi
nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng
nói nữa. Anh sẽ không tin đâu.”
Cô cũng không muốn nói, cô rất
mệt mỏi, có nói ra cũng không ai
tin.
Bạch Nhược Hy đi vào bếp.
Mười phút sau, cô bưng bát mì đi ra
nhưng Kiều Huyền Hạo đã đi rồi.
Bưng bát mì trong tay, cô thân thờ
nhìn phòng khách trống không hồi
lâu.
Chốc lát.
Cô đặt bát mì lên bàn, kéo ghế ra
ngồi xuống.
Mưa từ từ ngớt, sắc trời cũng dần
dần tối.
Trong phòng tối đen như mực, bầu
không khí thê lương bao trùm,
không có sức sống.
Vườn không nhà trống, cô thấy cả
người lạnh lẽo, cơn lạnh từ trong tim
thấm ướt ra ngoài.
Cô sờ hai vai.
Nhìn bát mì trước mặt, cô không hề
muốn ăn chút nào. Lúc sờ túi quân
lại phát hiện điện thoại không có
bên cạnh.
Cô đứng dậy đi về phía cửa, nhặt
điện thoại dưới đất ở ngay cửa lên.
Xem đồng hồ, hóa ra đã hơn sáu giờ
tối.
Anh Ba cô quả thật không trở về rồi.
Bạch Nhược Hy cầm điện thoại
Xoay người đi vào bàn.
Cô đặt điện thoại lên bàn rồi cầm
đũa lên bắt đầu ăn.
Cô im lặng an ủi bản thân.
Không có chuyện gì to tát. Không
phải nửa đời sau này của mình cũng
trải qua như vậy sao?
Cũng không phải là lần đầu đau khổ
như vậy. Chỉ cân ăn no rồi quay vê
phòng ngủ một giấc. Không chết được.
Ngày mai mặt trời lại mọc, có lẽ cô
còn có thể nhìn thấy cầu vồng sau mưa.
Cô cúi đầu ăn mì, bất tri bất giác
nước mắt cứ thế rơi xuống làm
nhòe tâm mắt nhưng vẫn tiếp tục không dừng lại.
bếp, cẩn thận múc ra.
Kiêu Huyền Hạo tắm nước nóng
trong phòng khách ở tâng một. Anh
mặc bồ đồ mới mà Bạch Nhược Hy
mua cho Kiều Huyền Thạc hai ngày
trước rồi ngồi trên sofa trong phòng
khách lau tóc.
Bị ướt mưa, lại tắm nước nóng, men
say trong anh cũng biến mất.
“Anh Hai, anh uống chén canh này
đi. Cẩn thận bị cảm.”
Kiều Huyên Hạo vội vàng đứng dậy
nhận lấy.
Bạch Nhược Hy ngôi xuống kế bên.
Tâm trạng buồn bã, mệt mỏi hỏi:
“Là anh Ba đưa anh tới tìm em
sao?”
“Ừ” Kiều Huyền Hạo cầm chén canh
lên uống, tâm tình cũng dễ chịu hơn
không ít.
Bạch Nhược Hy cúi đầu, trong lòng
như có tảng đá ngàn cân đè nặng
rất khó chịu.
Không muốn tiếp tục hỏi chuyện
của Kiều Huyền Thạc nữa. Như vậy
sẽ khiến cô không còn dũng khí
sống tiếp.
“Cha mẹ và ông nội vẫn ổn chứ?”
Kiêu Huyền Hạo buông chén canh
xuống, hít sâu một hơi rồi nhìn bàn
trà, nhỏ giọng nói: “Em không cần
quan tâm đến bọn họ sống có tốt
không. Em chỉ cần biết anh không
ổn chút nào là được.”
“Xin lỗi, anh Hai.” Bạch Nhược Hy
cúi đầu, hổ thẹn miết móng tay.
Kiều Huyền Hạo dựa lên ghế, ngẩng
đầu nhìn cô nghiêm túc nói: “Nhược
Hy, anh Hai đưa em ra khỏi chỗ
này.
Bạch Nhược Hy cười khổ: “Không
phải em bị câm tù mà là do em tự
nguyện ở đây. Đây là nhà của em.”
“Đây là nhà của Kiều Huyền Thạc,
không phải nhà của em.” Giọng điệu
Kiều Huyền Hạo trâm trọng hơn vài
phân, nghiêm khắc nói: “Anh biết
em sợ quyền thế của Kiều Huyền
Thạc nên không dám làm trái ý nó,
không dám phản kháng. Dù cho cả
thế giới này đều sợ nó thì Kiều
Huyền Hạo anh cho dù chết cũng sẽ
bảo vệ em. Anh sẽ không để…”
Kiêu Huyền Hạo còn chưa dứt lời,
Bạch Nhược Hy đột nhiên ngắt lời,
nói như định đóng cột: “Em yêu anh
ấy”
“. “Kiều Huyền Hạo đột nhiên im
bặt, nhất thời kinh ngạc sững sờ,
lúng túng nhìn Bạch Nhược Hy hoàn
toàn không cách nào phản ứng lại.
Bạch Nhược Hy cảm thấy khó chịu
đến sắp phát điên. Cô rõ ràng biết
nói những lời này sẽ khiến Kiều
Huyền Hạo bị tổn thương nhưng cô
vẫn cảm thấy mình cần phải nói.
“Không phải em sợ lại kính nể anh
ấy, càng không phải là anh Ba cấm
em không được liên lạc với anh. Là
em không biết phải đối mặt với anh
thế nào. Em biết anh Hai đối với em
rất tốt, là người anh thương yêu em
nhất trên đời. Em tưởng anh chỉ đối
xử với em như tình anh em. Em biết
tình cảm của anh là tình yêu nên em
không biết phải giải quyết thế nào,
không biết phải đối diện thế nào
nên mới trốn tránh anh.”
Kiêu Huyền Hạo cười nhạt, khổ sở
trào phúng: “Em nói em yêu Kiều
Huyền Thạc sao? Em coi anh là
thằng ngốc hả? Không thích anh
cũng không sao. Tại sao lại phải nói
dối như vậy?”
“Em không nói dối.” Bạch Nhược Hy
căng thẳng ngước lên, nhìn về phía
Kiêu Huyền Hạo.
Kiêu Huyền Hạo cười lạnh lùng, dựa
lên ghế sofa, bày ra bộ mặt không
tin: “Em nói câu này không ai tin cả.
Em biết tại sao người trong nhà đều
phản đối chuyện kết hôn giữa em
với em Ba không?”
… Bạch Nhược Hy Im lặng.
“Trừ việc hai đứa làm trái với luân
thường đạo lý thì điều quan trọng
nhất là không người nào tin em thật
lòng thật dạ thích em Ba. Trong
lòng mọi người em là có ý đồ riêng,
cả cha mẹ em đều nghĩ như vậy.”
Bạch Nhược Hy cười khổ, chầm
chậm cúi đầu. Cô cảm thấy rất bi
thương, rốt cuộc mình đã làm sai
cái gì?
Kiều Huyền Hạo cảm khái thì thâm:
“Nhược Hy, đừng có tự lừa mình dối
Chương 124 Lừa mình dối người
người nữa. Đừng nói anh không tin
câu này của em. Anh đoán em Ba
cũng không tin em thật lòng thích
nó.”
Bị anh ấy đoán trúng rồi.
Quả thật Kiều Huyền Thạc không
tin.
Tim Bạch Nhược Hy run rẩy. Chuyện
cô luôn nghĩ không thông, hóa ra
mọi người đều nhìn thấu.
“Tại sao tất cả mọi người đều không
tin em thật lòng thích anh Ba chứ?”
Bạch Nhược Hy chua chát hỏi lại.
Kiều Huyền Hạo đứng dậy, tâm tình
trở nên thoải mái giống như đã nhìn
thấu lòng Bạch Nhược Hy, tràn đầy
tự tin mở miệng: “Tính cách em Ba
lạnh lùng, không thích người khác
lại gân. Lúc nhỏ quả thật đối xử với
em không tệ, có quan hệ rất tốt với
em nhưng nếu anh không nhớ lầm
thì từ lúc nó bắt đầu xung quân, em
đã đoạn tuyệt mọi thư từ qua lại với
nó. Cho dù gặp lại cũng không khác
gì người lạ. Không có giao lưu,
không có quan hệ, thậm chí còn lờ
mờ có thể cảm nhận được sự bài
xích giữa hai đứa với nhau.:
“Vậy thì thế nào?”
“Mười năm nay, em đối xử với ai là
tốt nhất?”
Bạch Nhược Hy buột miệng nói:
NA. –
“Người em ÿ lại nhất là ai?”
“Anh.”
“Người thân mật với em nhất là ai?”
“Anh.”
Kiều Huyền Hạo đi đến trước mặt
Bạch Nhược Hy, ép tay lên thành
ghế sofa rồi dựa sát vào người cô.
Bạch Nhược Hy cả kinh, vội vàng lùi
lại dán chặt vào ghế sofa, căng
thẳng nhìn anh.
Kiều Huyền Hạo cắn răng: “Em hoàn
toàn không thân thiết gì với Kiều
Huyền Thạc. Yêu đương gì với người
lạ chứ? Nếu như là yêu, đáng lễ ra
người em yêu nhất là anh.”
Bạch Nhược Hy yếu ớt mở miệng:
“Anh Hai, em… em chỉ xem anh như
anh trai.
Kiêu Huyền Hạo tức giận đến nỗi
sắc mặt trâm xuống, nắm chặt tay
tức giận nói: “Em lừa mình dối
người. Nói mấy câu như em yêu
Kiêu Huyền Thạc thế này không
cảm thấy tức cười lắm sao?”
Bạch Nhược Hy châm chậm nhắm
mắt, im lặng.
Lòng rất mệt mỏi.
Tại sao mấy người này đều thích áp
đặt tư tưởng của mình để đoán lòng
cô, tự sắp đặt cho cô.
Bi ai biết bao nhiêu!
Kiêu Huyền Thạc không tin cô.
Ngay cả Kiều Huyền Hạo cũng cảm
thấy là cô tự lừa mình dối người.
Nếu như cô hét lên với thế giới: Cô
yêu Kiều Huyền Thạc.
Có phải những người này chỉ cười
cho qua, xem cô như đồ thần kinh
tống vào bệnh viện không?
Bạch Nhược Hy hít sâu, dùng tay
đẩy Kiều Huyền Hạo ra rồi đứng dậy
vô lực thì thào: “Anh Hai, trời không
còn sớm nữa. Em đi vào bếp nấu
chút đồ cho anh ăn. Ăn xong thì anh
về nhà sớm đi.”
Kiều Huyền Hạo nhìn bóng lưng cô
độc của cô, thêu thào van xin:
“Nhược Hy, rời khỏi chỗ này, rời khỏi
Kiều Huyền Thạc để anh giúp em
thoát khỏi bể khổ có được không?”
Bạch Nhược Hy dừng bước, quay
lưng lại với Kiều Huyền Hạo lạnh
nhạt nói: “Anh Hai, bất kể anh có tin
hay không, em thật lòng yêu anh ấy.
Từ lúc có ký ức tới nay, trong lòng
em chỉ có một người đàn ông duy
nhất là anh ấy.”
Kiều Huyền Hạo đau khổ ngồi bệt
xuống ghế, cúi đầu hít thở rồi
nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng
nói nữa. Anh sẽ không tin đâu.”
Cô cũng không muốn nói, cô rất
mệt mỏi, có nói ra cũng không ai
tin.
Bạch Nhược Hy đi vào bếp.
Mười phút sau, cô bưng bát mì đi ra
nhưng Kiều Huyền Hạo đã đi rồi.
Bưng bát mì trong tay, cô thân thờ
nhìn phòng khách trống không hồi
lâu.
Chốc lát.
Cô đặt bát mì lên bàn, kéo ghế ra
ngồi xuống.
Mưa từ từ ngớt, sắc trời cũng dần
dần tối.
Trong phòng tối đen như mực, bầu
không khí thê lương bao trùm,
không có sức sống.
Vườn không nhà trống, cô thấy cả
người lạnh lẽo, cơn lạnh từ trong tim
thấm ướt ra ngoài.
Cô sờ hai vai.
Nhìn bát mì trước mặt, cô không hề
muốn ăn chút nào. Lúc sờ túi quân
lại phát hiện điện thoại không có
bên cạnh.
Cô đứng dậy đi về phía cửa, nhặt
điện thoại dưới đất ở ngay cửa lên.
Xem đồng hồ, hóa ra đã hơn sáu giờ
tối.
Anh Ba cô quả thật không trở về rồi.
Bạch Nhược Hy cầm điện thoại
Xoay người đi vào bàn.
Cô đặt điện thoại lên bàn rồi cầm
đũa lên bắt đầu ăn.
Cô im lặng an ủi bản thân.
Không có chuyện gì to tát. Không
phải nửa đời sau này của mình cũng
trải qua như vậy sao?
Cũng không phải là lần đầu đau khổ
như vậy. Chỉ cân ăn no rồi quay vê
phòng ngủ một giấc. Không chết được.
Ngày mai mặt trời lại mọc, có lẽ cô
còn có thể nhìn thấy cầu vồng sau mưa.
Cô cúi đầu ăn mì, bất tri bất giác
nước mắt cứ thế rơi xuống làm
nhòe tâm mắt nhưng vẫn tiếp tục không dừng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.