Chương 424: Tên biến thái
Bạch Nhược Hi
27/06/2021
Bác sĩ nói: “Kết quả xét nghiệm nước tiểu dương tính là có thai, siêu âm chưa thấy có biểu hiện gì nên hẹn cô tái khám.”
Khi những lời này nói ra, cả Bạch Nhược Hi và Trần Tĩnh đều sững sờ, kinh ngạc.
Cả hai thật lâu vẫn không phản ứng lại.
Lúc này Bạch Nhược Hi không nghe thấy bác sĩ nói gì, đầu óc trống rỗng, điều bất ngờ ập đến khiến cô không lường trước được.
Trần Tĩnh không khỏi nở nụ cười vui mừng nghiêng người về phía trước, cẩn thận nghe bác sĩ dặn dò, trong lòng âm thầm ghi nhớ lời dặn của bác sĩ.
Bạch Nhược Hi cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, vừa kích động vừa buồn.
Cảm xúc lẫn lộn khiến cô không kiềm chế được, hai hốc mắt đỏ bừng, nước mắt giàn giụa.
Cô cúi đầu, bất giác sờ lên bụng của mình, cảm thấy thật kỳ diệu.
Cách đây vài tháng, cô vừa trải qua nỗi đau mất con, không hề có sự chuẩn bị cho đứa bé tiếp theo lại đột ngột ập đến, lúc này ba của đứa bé cũng không ở bên cạnh cô.
Cô kìm nén những giọt nước mắt xúc động ở hốc mắt, trong lòng lẩm bẩm: “Bảo bối, sao con lại đến đột ngột như vậy, mẹ chưa kịp chuẩn bị tâm lý gì cả, mẹ sẽ nói với ba của con thế nào đây? Ba con biết chắc sẽ rất vui đó.”
Sau khi nghe bác sĩ căn dặn, Trần Tĩnh nắm tay Bạch Nhược Hi trở về.
Trên đường về nhà, Trần Tĩnh liên tục hỏi Kiều Huyền Thạc khi nào con trai sẽ về nhà và nóng lòng muốn báo tin vui.
——- Tại Khâu Quốc.
Doãn Đạo bước ra từ khách sạn năm sao, đeo kính râm, bộ quần áo thể thao màu đen phối với giày thể thao màu trắng, trông vô cùng cuốn hút và đẹp trai.
Trên tầng cao nhất của cao ốc An Tân.
Doãn Đạo không khỏi mỉm cười, trên tầng cao nhất của cao ốc ở Khâu Quốc, ngoài Tổ chức Ưng cũng không tổ chức nào dám hoạt động nơi đô thị phồn hoa như vậy.
“Được”. Anh lập tức ngắt điện thoại di động, sải bước về phía chiếc xe sang trọng trước mặt.
Anh lấy chìa khóa bấm nút mở khóa xe và phát ra một tiếng bíp.
Lúc này phía trước đột nhiên có náo động, anh dừng xe lại nhìn nơi xảy ra náo loạn thì thấy một bóng dáng nhỏ xinh chạy tới, cô vừa chạy vừa ném túi nhỏ vô thùng rác ven đường, đuổi theo cô phía sau là cảnh sát Khâu quốc.
Hoá ra đó chỉ là cảnh sát đang đuổi theo tên trộm mà thôi.
Doãn Đạo không quan tâm kéo cửa lên xe.
Anh khởi động xe và từ từ đi tiếp.
Khi chiếc xe của anh đang lăn bánh chầm chậm, cánh cửa bên cạnh anh đột nhiên bị mở ra, một bóng người ăn mặc mát mẻ lao tới và đóng sầm cửa lại ngay lập tức.
Doãn Đạo đạp phanh, kinh ngạc nhìn cô gái dám to gan kia.
Cô đóng cửa xe, bất ngờ rút dao gọt hoa quả sắc bén nhắm vào bụng của Doãn Đạo, thở hổn hển cảnh cáo: “Lái xe đi ngay. Nhanh……”
Doãn Đạo không khỏi nhíu mày, mấy giây sau liền dán mắt vào con dao sắc bén trên bụng mình, từ từ ngước mắt lên nhìn người phụ nữ trước mặt, dưới mắt kính râm anh nhìn thấy người phụ nữ trước mặt, anh lập tức kinh ngạc.
Khuôn mặt bình thường, tóc buộc đuôi ngựa, lông mày sắc sảo thông minh bất phàm, ánh mắt cương nghị, sắc bén cho thấy là một nhân vật tàn nhẫn, áo màu trắng cùng với một chiếc quần bò cực ngắn, đôi chân ngọc thon dài trắng nõn đập vào mắt.
“Tên biến thái chết tiệt, nhìn cái gì mà nhìn, còn không lái xe tôi sẽ giết anh ngay lập tức”. Người phụ nữ nghiến răng cảnh cáo, lo lắng nhìn vào gương chiếu hậu, cảnh sát phía sau sắp đuổi kịp.
Tên biến thái chết tiệt?
Anh có điểm nào giống biến thái?
Doãn Đạo híp mắt sâu một cái, chậm rãi kéo kính râm xuống, thong thả ung dung khởi động xe.
Sau khi xe chạy, người phụ nữ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng người dựa vào lưng ghế, con dao nhỏ trong tay đặt trên đùi.
“Người đẹp, cảnh sát vì chuyện gì mà đuổi theo?”
Người phụ nữ lạnh lùng liếc anh một cái, khinh thường nói: “Đừng nói nhảm, tiếp tục lái xe về phía trước, khi đến ga tàu điện ngầm để tôi xuống.”
“Cũng có cảnh sát dưới lối vào tàu điện ngầm.”
Người phụ nữ sốt ruột nhìn Doãn Đạo, mắng: “Anh lắm chuyện vậy? Tôi cho anh thấy máu chảy bây giờ?
“Máu”. Doãn Đạo lẩm bẩm. Đạp ga và tiếp tục lao về phía trước.
Người phụ nữ ngày càng giảm cảnh giác, chăm chú nhìn đường.
Bỗng cô chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.
Doãn Đạo lái xe vào đồn cảnh sát.
Khi bị cô phát hiện, Doãn Đạo phản ứng rất nhanh, lập tức tắt máy, rút chìa khóa, khoá cửa xe đi ra ngoài.”
Người phụ nữ không kịp phản ứng, cô sợ đến mức vội kéo cửa, kết quả là chìa khóa trong tay Doãn Đạo đã bị cầm đi, cô ta trực tiếp bị khoá trái bên trong xe.
“Mở cửa ra …” Người phụ nữ dùng sức đập mạnh vào cửa sổ, dùng hết sức kéo nắm cửa và hét lên: “Đồ biến thái, tên khốn kiếp, dám đâm sau lưng tôi, khốn nạn, mở cửa ra ngay, nếu không tôi sẽ khiến anh phải hối hận”
Ngón tay của Doãn Đạo móc chiếc chìa khóa xoay người nhẹ nhàng bước đi, một tay đút túi quần nở nụ cười vui mừng, bước một bước dài, đắc ý huýt sáo tự hào, bước vào đồn cảnh sát.
Người phụ nữ nhìn bóng lưng của Doãn Đạo, nghiến răng căm hận, bất đắc dĩ thò tay vào quần lót lấy ra một chiếc hộp nhét vào trong xe của Doãn Đạo, ném con dao vào khe hở trên ghế sau.
Cô lấy điện thoại di động ra, nhìn Doãn Đạo ở ngoài cửa kính xe đi vào gọi cảnh sát, trong mắt bốc lên lửa giận, gằn từng chữ: “Lão Đại, hôm nay tôi không thể gửi đồ về trụ sở được, tôi bị một tên biến thái đưa đến đồn cảnh sát. Ở đây, tôi chỉ có thể để tạm đồ vào xe hắn và sẽ lấy lại khi có cơ hội.
“Lão ngũ à, cô đã mắc sai lầm khi vừa mới nhậm chức, và cô thực sự làm xấu mặt Tổ chức Ưng của chúng ta.”
“Xin lỗi, Lão Đại, ra cửa gặp bất lợi, gặp ngay phải một tên biến thái, hắn còn vừa dùng mắt ăn đậu hũ của tôi, tưởng là biến thái nhưng hóa ra lại là một tên khốn kiếp.”
“Đừng nói nhảm nữa, tự mình tìm cách thoát ra, tổ chức của chúng ta sẽ không thể cứu người.
“Vâng, tôi sẽ ổn thôi.”
“Phải rồi, Lão nhị sắp về tổ chức, nếu thoát ra được thì về trụ sở sớm nhất để gặp mọi người.”
“Tôi thật sự rất mong có thể gặp được nhân vật huyền thoại của tổ chức chúng ta, không nói nữa, tên biến thái kia đã đưa cảnh sát ra ngoài.”
Người phụ nữ ngắt điện thoại di động của mình, nhìn Doãn Đạo và cảnh sát đi ra khỏi đó, cô lập tức làm rối tóc, xé áo khoác, kéo khoá quần bò xuống. Cả người ngã lên đầu xe nhìn như vừa có cuộc ẩu đả, giằng co.
Khi những lời này nói ra, cả Bạch Nhược Hi và Trần Tĩnh đều sững sờ, kinh ngạc.
Cả hai thật lâu vẫn không phản ứng lại.
Lúc này Bạch Nhược Hi không nghe thấy bác sĩ nói gì, đầu óc trống rỗng, điều bất ngờ ập đến khiến cô không lường trước được.
Trần Tĩnh không khỏi nở nụ cười vui mừng nghiêng người về phía trước, cẩn thận nghe bác sĩ dặn dò, trong lòng âm thầm ghi nhớ lời dặn của bác sĩ.
Bạch Nhược Hi cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, vừa kích động vừa buồn.
Cảm xúc lẫn lộn khiến cô không kiềm chế được, hai hốc mắt đỏ bừng, nước mắt giàn giụa.
Cô cúi đầu, bất giác sờ lên bụng của mình, cảm thấy thật kỳ diệu.
Cách đây vài tháng, cô vừa trải qua nỗi đau mất con, không hề có sự chuẩn bị cho đứa bé tiếp theo lại đột ngột ập đến, lúc này ba của đứa bé cũng không ở bên cạnh cô.
Cô kìm nén những giọt nước mắt xúc động ở hốc mắt, trong lòng lẩm bẩm: “Bảo bối, sao con lại đến đột ngột như vậy, mẹ chưa kịp chuẩn bị tâm lý gì cả, mẹ sẽ nói với ba của con thế nào đây? Ba con biết chắc sẽ rất vui đó.”
Sau khi nghe bác sĩ căn dặn, Trần Tĩnh nắm tay Bạch Nhược Hi trở về.
Trên đường về nhà, Trần Tĩnh liên tục hỏi Kiều Huyền Thạc khi nào con trai sẽ về nhà và nóng lòng muốn báo tin vui.
——- Tại Khâu Quốc.
Doãn Đạo bước ra từ khách sạn năm sao, đeo kính râm, bộ quần áo thể thao màu đen phối với giày thể thao màu trắng, trông vô cùng cuốn hút và đẹp trai.
Trên tầng cao nhất của cao ốc An Tân.
Doãn Đạo không khỏi mỉm cười, trên tầng cao nhất của cao ốc ở Khâu Quốc, ngoài Tổ chức Ưng cũng không tổ chức nào dám hoạt động nơi đô thị phồn hoa như vậy.
“Được”. Anh lập tức ngắt điện thoại di động, sải bước về phía chiếc xe sang trọng trước mặt.
Anh lấy chìa khóa bấm nút mở khóa xe và phát ra một tiếng bíp.
Lúc này phía trước đột nhiên có náo động, anh dừng xe lại nhìn nơi xảy ra náo loạn thì thấy một bóng dáng nhỏ xinh chạy tới, cô vừa chạy vừa ném túi nhỏ vô thùng rác ven đường, đuổi theo cô phía sau là cảnh sát Khâu quốc.
Hoá ra đó chỉ là cảnh sát đang đuổi theo tên trộm mà thôi.
Doãn Đạo không quan tâm kéo cửa lên xe.
Anh khởi động xe và từ từ đi tiếp.
Khi chiếc xe của anh đang lăn bánh chầm chậm, cánh cửa bên cạnh anh đột nhiên bị mở ra, một bóng người ăn mặc mát mẻ lao tới và đóng sầm cửa lại ngay lập tức.
Doãn Đạo đạp phanh, kinh ngạc nhìn cô gái dám to gan kia.
Cô đóng cửa xe, bất ngờ rút dao gọt hoa quả sắc bén nhắm vào bụng của Doãn Đạo, thở hổn hển cảnh cáo: “Lái xe đi ngay. Nhanh……”
Doãn Đạo không khỏi nhíu mày, mấy giây sau liền dán mắt vào con dao sắc bén trên bụng mình, từ từ ngước mắt lên nhìn người phụ nữ trước mặt, dưới mắt kính râm anh nhìn thấy người phụ nữ trước mặt, anh lập tức kinh ngạc.
Khuôn mặt bình thường, tóc buộc đuôi ngựa, lông mày sắc sảo thông minh bất phàm, ánh mắt cương nghị, sắc bén cho thấy là một nhân vật tàn nhẫn, áo màu trắng cùng với một chiếc quần bò cực ngắn, đôi chân ngọc thon dài trắng nõn đập vào mắt.
“Tên biến thái chết tiệt, nhìn cái gì mà nhìn, còn không lái xe tôi sẽ giết anh ngay lập tức”. Người phụ nữ nghiến răng cảnh cáo, lo lắng nhìn vào gương chiếu hậu, cảnh sát phía sau sắp đuổi kịp.
Tên biến thái chết tiệt?
Anh có điểm nào giống biến thái?
Doãn Đạo híp mắt sâu một cái, chậm rãi kéo kính râm xuống, thong thả ung dung khởi động xe.
Sau khi xe chạy, người phụ nữ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng người dựa vào lưng ghế, con dao nhỏ trong tay đặt trên đùi.
“Người đẹp, cảnh sát vì chuyện gì mà đuổi theo?”
Người phụ nữ lạnh lùng liếc anh một cái, khinh thường nói: “Đừng nói nhảm, tiếp tục lái xe về phía trước, khi đến ga tàu điện ngầm để tôi xuống.”
“Cũng có cảnh sát dưới lối vào tàu điện ngầm.”
Người phụ nữ sốt ruột nhìn Doãn Đạo, mắng: “Anh lắm chuyện vậy? Tôi cho anh thấy máu chảy bây giờ?
“Máu”. Doãn Đạo lẩm bẩm. Đạp ga và tiếp tục lao về phía trước.
Người phụ nữ ngày càng giảm cảnh giác, chăm chú nhìn đường.
Bỗng cô chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.
Doãn Đạo lái xe vào đồn cảnh sát.
Khi bị cô phát hiện, Doãn Đạo phản ứng rất nhanh, lập tức tắt máy, rút chìa khóa, khoá cửa xe đi ra ngoài.”
Người phụ nữ không kịp phản ứng, cô sợ đến mức vội kéo cửa, kết quả là chìa khóa trong tay Doãn Đạo đã bị cầm đi, cô ta trực tiếp bị khoá trái bên trong xe.
“Mở cửa ra …” Người phụ nữ dùng sức đập mạnh vào cửa sổ, dùng hết sức kéo nắm cửa và hét lên: “Đồ biến thái, tên khốn kiếp, dám đâm sau lưng tôi, khốn nạn, mở cửa ra ngay, nếu không tôi sẽ khiến anh phải hối hận”
Ngón tay của Doãn Đạo móc chiếc chìa khóa xoay người nhẹ nhàng bước đi, một tay đút túi quần nở nụ cười vui mừng, bước một bước dài, đắc ý huýt sáo tự hào, bước vào đồn cảnh sát.
Người phụ nữ nhìn bóng lưng của Doãn Đạo, nghiến răng căm hận, bất đắc dĩ thò tay vào quần lót lấy ra một chiếc hộp nhét vào trong xe của Doãn Đạo, ném con dao vào khe hở trên ghế sau.
Cô lấy điện thoại di động ra, nhìn Doãn Đạo ở ngoài cửa kính xe đi vào gọi cảnh sát, trong mắt bốc lên lửa giận, gằn từng chữ: “Lão Đại, hôm nay tôi không thể gửi đồ về trụ sở được, tôi bị một tên biến thái đưa đến đồn cảnh sát. Ở đây, tôi chỉ có thể để tạm đồ vào xe hắn và sẽ lấy lại khi có cơ hội.
“Lão ngũ à, cô đã mắc sai lầm khi vừa mới nhậm chức, và cô thực sự làm xấu mặt Tổ chức Ưng của chúng ta.”
“Xin lỗi, Lão Đại, ra cửa gặp bất lợi, gặp ngay phải một tên biến thái, hắn còn vừa dùng mắt ăn đậu hũ của tôi, tưởng là biến thái nhưng hóa ra lại là một tên khốn kiếp.”
“Đừng nói nhảm nữa, tự mình tìm cách thoát ra, tổ chức của chúng ta sẽ không thể cứu người.
“Vâng, tôi sẽ ổn thôi.”
“Phải rồi, Lão nhị sắp về tổ chức, nếu thoát ra được thì về trụ sở sớm nhất để gặp mọi người.”
“Tôi thật sự rất mong có thể gặp được nhân vật huyền thoại của tổ chức chúng ta, không nói nữa, tên biến thái kia đã đưa cảnh sát ra ngoài.”
Người phụ nữ ngắt điện thoại di động của mình, nhìn Doãn Đạo và cảnh sát đi ra khỏi đó, cô lập tức làm rối tóc, xé áo khoác, kéo khoá quần bò xuống. Cả người ngã lên đầu xe nhìn như vừa có cuộc ẩu đả, giằng co.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.