Ngón Tay Của Những Nhà Âm Nhạc
Chương 38: “Ôm Trong Giấc Mơ” - Shoichiro Sakamoto
Công Tử Ưu
21/06/2022
Lục Tảo Thu nhìn Lục Ứng Như, trả lời câu hỏi vừa rồi không trả lời Chung Quan Bạch: “Em sẽ cầu hôn.”
Lục Ứng Như nhanh chóng viết ra mấy dòng chữ trên giấy, tạo thành một câu có ý vị cứng rắn: “Em sẽ không đâu. Nếu như là em thì nhất định sẽ không chọn thời cơ như vậy mà đi cầu hôn.”
Cô ấy quá hiểu Lục Tảo Thu, biết câu “Em sẽ cầu hôn” của Lục Tảo Thu chẳng qua là đang che giấu cho sự không chu đáo của Chung Quan Bạch mà thôi.
Lục Tảo Thu trầm mặc một lúc lâu: “Em ấy thẳng thắn như vậy, em chỉ cảm thấy đáng yêu. Vừa rồi em…” Trong mắt anh toát ra vẻ dịu dàng: “Thiếu chút nữa đã đồng ý rồi.”
Lục Tảo Thu chưa từng nói những lời như vậy với Lục Ứng Như, nên nói cả nhà họ Lục chưa ai nói với giọng như vậy mới đúng, Lục Ứng Như nhất thời không biết nên tiếp nhận ra sao, vì thế trực tiếp bỏ qua, sau đó lại viết: “Em cần nghỉ ngơi, đừng nói nữa. Để chị viết cho em tình hình của em bây giờ. Chị đã nói chuyện với bác sĩ rồi, vào sáng mai sẽ đi làm kiểm tra, nếu tình hình không tốt thì sẽ chuyển viện. Chị đã nói chuyện điện thoại với bác sĩ Lâm rồi, anh ta có hợp tác với bệnh viện tai mũi họng tốt nhất ở đây.”
Lục Tảo Thu gật đầu một cái.
“Chị đã nhận được danh sách thương vong của đại sứ quán từ Paris, hai tiếng nữa phải bay trở lại Paris.” Lục Ứng Như nhanh chóng viết xong, nhìn Lục Tảo Thu suy yếu nằm ở đó thì vô cùng đau lòng, vì thế lại viết một câu: “Ngủ đi, chị chăm em cho.”
Tinh thần của Lục Tảo Thu rất kém, nói nhiều lời với Chung Quan Bạch đã là cố gắng chống đỡ lắm rồi, anh mệt mỏi nhắm mắt, lông mày lại nhíu lại, không giống an tâm nghỉ ngơi chút nào. Qua được một lúc, anh lại lo lắng mà mở mắt mình ra, thì thầm nói: “Chị. “
Lục Ứng Như dùng ánh mắt hỏi thăm.
“Chị... Đừng làm khó em ấy.”
Lục Tảo Thu không cầu xin người khác.
Trong ký ức của Lục Ứng Như, anh chỉ nói như vậy hai lần.
Lần trước là tận hơn hai mươi năm trước, Lục Tảo Thu nhỏ bé ôm violin của mình, chân trần đứng ở góc tường, nói với bố đang tức giận: “Bố... Đừng đập vỡ cây đàn của con.”
Lục Ứng Như lúc đó mặc một bộ váy, cao hơn Lục Tảo Thu một chút, chắn trước người Lục Tảo Thu: “Bố, như vậy quá đáng quá rồi, dưới lầu còn có rất nhiều khách đang chờ bố. Huống hồ, có con ở đây, còn chưa đủ sao?”
Biểu cảm của cô ấy rất trấn định, giọng nói ngữ khí vừa đủ, khí thế cứng rắn chẳng khác nào một người trưởng thành, chỉ có Lục Tảo Thu mới có thể nhìn thấy, tay đặt phía sau lưng của cô ấy hơi run rẩy.
Sau khi bố xoay người rời đi, Lục Ứng Như cũng rời đi theo.
“Chị.” Lục Tảo Thu còn nhỏ ở phía sau Lục Ứng Như nhỏ giọng nói: “... Cám ơn.”
Bước chân của Lục Ứng Như khựng lại, đi ngược trở về, cầm dép lê rơi ở dưới sàn rồi cẩn thận mang vào cho Lục Tảo Thu, sau đó cúi đầu nói với Lục Tảo Thu: “Tảo Thu, em nhớ cho kỹ, nhà của chúng ta buộc phải có một người có thể làm những gì mình thích làm, trở thành người mình muốn trở thành.”
Lục Ứng Như thu hồi suy nghĩ, khẽ thở dài một hơi, gật gật đầu, đi ra ngoài cửa.
“Chị.” Lục Tảo Thu ở phía sau cô nói: “... Cám ơn.”
Lục Ứng Như quay đầu lại, Lục Tảo Thu đang nhìn cô ấy. Kỳ thật đường nét của anh đã hoàn toàn là một người đàn ông thành thục rồi nhưng chẳng hiểu sao, Lục Ứng Như lại cảm thấy lúc nhìn lướt qua vẫn có chút giống với khi còn bé.
Cô ấy nở một nụ cười nhạt cực kỳ hiếm thấy, đi ra khỏi cửa.
Chung Quan Bạch đứng ngoài cửa chờ, Lục Ứng Như nói với cậu: “Cậu vào cùng Tảo Thu đi.”
Chung Quan Bạch đáp lại một tiếng.
Lục Ứng Như nói: “Chung Quan Bạch, nếu tôi là cậu thì tôi sẽ lo lắng cho sức khỏe của Tảo Thu, sau đó sẽ suy nghĩ đến sự nghiệp của em ấy, cuối cùng sẽ thảo luận về mối quan hệ của tôi với em ấy.”
Chung Quan Bạch sửng sốt.
Lục Ứng Như nhìn cậu một lúc, giọng điệu nhẹ nhàng hơn một chút: “Tôi có thích cậu hay không không quan trọng. Từ nhỏ, Lục Tảo Thu thích thứ gì, người nhà họ Lục đều sẽ không thích.”
Cô ấy nói xong liền rời đi.
Chung Quan Bạch nhìn bóng lưng của Lục Ứng Như rời đi, dáng người giống như một loại binh khí nào đó, cường hãn lạnh như băng mà cô độc.
Lúc Chung Quan Bạch đi vào, Lục Tảo Thu đã ngủ thiếp đi, tư thế ngủ quá mức yên tĩnh khiến cậu sinh ra cảm giác sợ hãi.
Cậu đi hỏi cô y tá để lấy một bộ quần áo bệnh nhân sạch sẽ, sau đó tắm rửa ở phòng tắm trong phòng bệnh, rồi lặng lẽ nằm trên chiếc giường khác.
Cậu nghiêng mặt nhìn Lục Tảo Thu nghĩ, có lẽ chị Ứng Như nói đúng, cậu đã quá nóng nảy, nóng lòng chứng minh rằng bất luận xảy ra chuyện gì thì giữa bọn họ cũng sẽ không thay đổi. Nhưng bây giờ nằm trước mặt cậu đây, đã là một Lục Tảo Thu khác với trước kia rồi.
Nghĩ như vậy, Lục Tảo Thu so với cậu mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Sau tai nạn biểu diễn của cậu, Lục Tảo Thu đã nói với cậu rằng: “Em đàn thành như vậy nên anh sẽ không an ủi em.”
Lục Tảo Thu sẽ không chứng minh điều gì với Chung Quan Bạch, cũng sẽ không an ủi cậu, Lục Tảo Thu chỉ biết nói: “Bắt đầu lại từ đầu.”
Sau đó dẫn Chung Quan Bạch rời đi, lặng lẽ cùng cậu luyện đàn.
Từ trước tới giờ Lục Tảo Thu đều như vậy, giống như một cái cây duy nhất còn sống sót ở vùng đất khô hạn, trầm tĩnh cứng cỏi, không thể lay động.
Lục Ứng Như nhanh chóng viết ra mấy dòng chữ trên giấy, tạo thành một câu có ý vị cứng rắn: “Em sẽ không đâu. Nếu như là em thì nhất định sẽ không chọn thời cơ như vậy mà đi cầu hôn.”
Cô ấy quá hiểu Lục Tảo Thu, biết câu “Em sẽ cầu hôn” của Lục Tảo Thu chẳng qua là đang che giấu cho sự không chu đáo của Chung Quan Bạch mà thôi.
Lục Tảo Thu trầm mặc một lúc lâu: “Em ấy thẳng thắn như vậy, em chỉ cảm thấy đáng yêu. Vừa rồi em…” Trong mắt anh toát ra vẻ dịu dàng: “Thiếu chút nữa đã đồng ý rồi.”
Lục Tảo Thu chưa từng nói những lời như vậy với Lục Ứng Như, nên nói cả nhà họ Lục chưa ai nói với giọng như vậy mới đúng, Lục Ứng Như nhất thời không biết nên tiếp nhận ra sao, vì thế trực tiếp bỏ qua, sau đó lại viết: “Em cần nghỉ ngơi, đừng nói nữa. Để chị viết cho em tình hình của em bây giờ. Chị đã nói chuyện với bác sĩ rồi, vào sáng mai sẽ đi làm kiểm tra, nếu tình hình không tốt thì sẽ chuyển viện. Chị đã nói chuyện điện thoại với bác sĩ Lâm rồi, anh ta có hợp tác với bệnh viện tai mũi họng tốt nhất ở đây.”
Lục Tảo Thu gật đầu một cái.
“Chị đã nhận được danh sách thương vong của đại sứ quán từ Paris, hai tiếng nữa phải bay trở lại Paris.” Lục Ứng Như nhanh chóng viết xong, nhìn Lục Tảo Thu suy yếu nằm ở đó thì vô cùng đau lòng, vì thế lại viết một câu: “Ngủ đi, chị chăm em cho.”
Tinh thần của Lục Tảo Thu rất kém, nói nhiều lời với Chung Quan Bạch đã là cố gắng chống đỡ lắm rồi, anh mệt mỏi nhắm mắt, lông mày lại nhíu lại, không giống an tâm nghỉ ngơi chút nào. Qua được một lúc, anh lại lo lắng mà mở mắt mình ra, thì thầm nói: “Chị. “
Lục Ứng Như dùng ánh mắt hỏi thăm.
“Chị... Đừng làm khó em ấy.”
Lục Tảo Thu không cầu xin người khác.
Trong ký ức của Lục Ứng Như, anh chỉ nói như vậy hai lần.
Lần trước là tận hơn hai mươi năm trước, Lục Tảo Thu nhỏ bé ôm violin của mình, chân trần đứng ở góc tường, nói với bố đang tức giận: “Bố... Đừng đập vỡ cây đàn của con.”
Lục Ứng Như lúc đó mặc một bộ váy, cao hơn Lục Tảo Thu một chút, chắn trước người Lục Tảo Thu: “Bố, như vậy quá đáng quá rồi, dưới lầu còn có rất nhiều khách đang chờ bố. Huống hồ, có con ở đây, còn chưa đủ sao?”
Biểu cảm của cô ấy rất trấn định, giọng nói ngữ khí vừa đủ, khí thế cứng rắn chẳng khác nào một người trưởng thành, chỉ có Lục Tảo Thu mới có thể nhìn thấy, tay đặt phía sau lưng của cô ấy hơi run rẩy.
Sau khi bố xoay người rời đi, Lục Ứng Như cũng rời đi theo.
“Chị.” Lục Tảo Thu còn nhỏ ở phía sau Lục Ứng Như nhỏ giọng nói: “... Cám ơn.”
Bước chân của Lục Ứng Như khựng lại, đi ngược trở về, cầm dép lê rơi ở dưới sàn rồi cẩn thận mang vào cho Lục Tảo Thu, sau đó cúi đầu nói với Lục Tảo Thu: “Tảo Thu, em nhớ cho kỹ, nhà của chúng ta buộc phải có một người có thể làm những gì mình thích làm, trở thành người mình muốn trở thành.”
Lục Ứng Như thu hồi suy nghĩ, khẽ thở dài một hơi, gật gật đầu, đi ra ngoài cửa.
“Chị.” Lục Tảo Thu ở phía sau cô nói: “... Cám ơn.”
Lục Ứng Như quay đầu lại, Lục Tảo Thu đang nhìn cô ấy. Kỳ thật đường nét của anh đã hoàn toàn là một người đàn ông thành thục rồi nhưng chẳng hiểu sao, Lục Ứng Như lại cảm thấy lúc nhìn lướt qua vẫn có chút giống với khi còn bé.
Cô ấy nở một nụ cười nhạt cực kỳ hiếm thấy, đi ra khỏi cửa.
Chung Quan Bạch đứng ngoài cửa chờ, Lục Ứng Như nói với cậu: “Cậu vào cùng Tảo Thu đi.”
Chung Quan Bạch đáp lại một tiếng.
Lục Ứng Như nói: “Chung Quan Bạch, nếu tôi là cậu thì tôi sẽ lo lắng cho sức khỏe của Tảo Thu, sau đó sẽ suy nghĩ đến sự nghiệp của em ấy, cuối cùng sẽ thảo luận về mối quan hệ của tôi với em ấy.”
Chung Quan Bạch sửng sốt.
Lục Ứng Như nhìn cậu một lúc, giọng điệu nhẹ nhàng hơn một chút: “Tôi có thích cậu hay không không quan trọng. Từ nhỏ, Lục Tảo Thu thích thứ gì, người nhà họ Lục đều sẽ không thích.”
Cô ấy nói xong liền rời đi.
Chung Quan Bạch nhìn bóng lưng của Lục Ứng Như rời đi, dáng người giống như một loại binh khí nào đó, cường hãn lạnh như băng mà cô độc.
Lúc Chung Quan Bạch đi vào, Lục Tảo Thu đã ngủ thiếp đi, tư thế ngủ quá mức yên tĩnh khiến cậu sinh ra cảm giác sợ hãi.
Cậu đi hỏi cô y tá để lấy một bộ quần áo bệnh nhân sạch sẽ, sau đó tắm rửa ở phòng tắm trong phòng bệnh, rồi lặng lẽ nằm trên chiếc giường khác.
Cậu nghiêng mặt nhìn Lục Tảo Thu nghĩ, có lẽ chị Ứng Như nói đúng, cậu đã quá nóng nảy, nóng lòng chứng minh rằng bất luận xảy ra chuyện gì thì giữa bọn họ cũng sẽ không thay đổi. Nhưng bây giờ nằm trước mặt cậu đây, đã là một Lục Tảo Thu khác với trước kia rồi.
Nghĩ như vậy, Lục Tảo Thu so với cậu mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Sau tai nạn biểu diễn của cậu, Lục Tảo Thu đã nói với cậu rằng: “Em đàn thành như vậy nên anh sẽ không an ủi em.”
Lục Tảo Thu sẽ không chứng minh điều gì với Chung Quan Bạch, cũng sẽ không an ủi cậu, Lục Tảo Thu chỉ biết nói: “Bắt đầu lại từ đầu.”
Sau đó dẫn Chung Quan Bạch rời đi, lặng lẽ cùng cậu luyện đàn.
Từ trước tới giờ Lục Tảo Thu đều như vậy, giống như một cái cây duy nhất còn sống sót ở vùng đất khô hạn, trầm tĩnh cứng cỏi, không thể lay động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.