Ngón Tay Của Những Nhà Âm Nhạc
Chương 40: “Trầm Tư” - Lữ Tư Tình
Công Tử Ưu
21/06/2022
Bác sĩ gật đầu: “Có thể nói là như vậy.”
“Kết quả tốt là kết quả tốt, cái gì mà ‘có thể nói như vậy’ chứ?” Chung Quan Bạch truy vấn: “Nguyên nhân dẫn đến bị bệnh là gì?”
“Không tìm được nguyên nhân.” Bác sĩ giơ tay cắt đứt nghi vấn của Chung Quan Bạch: “Không tìm được nguyên nhân chính là kết quả tốt. Cậu có hiểu chưa, sức khỏe của cậu ấy không có vấn đề gì cả.”
Chung Quan Bạch nhíu mày khẽ gật đầu: “Vậy, khi nào cậu ấy có thể nghe thấy lại được?”
Bác sĩ nói: “Oxy áp suất cao kết hợp với điều trị bằng thuốc, bác sĩ chuyên trị của cậu ấy sẽ quyết định hướng điều trị cụ thể, có khả năng phục hồi trong vòng hai tuần.”
“Còn sau hai tuần thì sao?” Chung Quan Bạch bị ba từ “trong hai tuần” này làm cho tâm tình phức tạp, giống như hy vọng và tuyệt vọng chỉ cách nhau một sợi dây ngăn cách.
“Khả năng tương đối thấp.” Lời nói của bác sĩ rất mang tính tạm thời.
Chung Quan Bạch siết chặt ngón tay, nắm thành nắm đấm.
Bác sĩ lùi lại một bước: “Này cậu, mặc dù cánh tay của cậu bị thương nhưng nếu cậu muốn ra tay thì tôi có thể đánh trả đấy.”
Chung Quan Bạch buông nắm đấm ra: “Tôi không có ý đó.”
“Dù sao thì một tiếng trước tôi cũng vừa giải quyết được một người nhà bệnh nhân nóng tính.” Bác sĩ nhún vai nói.
Sự chú ý của Chung Quan Bạch vẫn còn trong câu “trong hai tuần”, cậu hỏi: “Căn bệnh này, khả năng chữa khỏi có lớn không?”
“Tỷ lệ chữa khỏi không thấp. Nhưng hiệu quả điều trị cũng có liên quan đến trạng thái tâm lý của bệnh nhân, nếu bệnh nhân quá căng thẳng thì rất có thể sẽ có tác động tiêu cực đến hiệu quả điều trị.” Bác sĩ nhìn Chung Quan Bạch: “Trông cậu lo lắng quá như thế, cậu có thể sẽ làm cho bệnh nhân bị ảnh hưởng bởi cảm xúc mình đấy. Cậu ấy rất quan tâm đến cậu, vì vậy một chút thay đổi tâm trạng của cậu cũng có thể có ảnh hưởng lớn đến cậu ấy.”
Chung Quan Bạch hơi cúi đầu: “... Không sai.”
“Thoải mái một chút, mặc dù chuyện này rất khó khăn, nhưng mà, cứ thử làm như vậy xem sao.” Trong đôi mắt màu xám nhạt của bác sĩ mang theo chút vẻ bình thản: “Rất nhiều lúc, chúng ta thấy người yêu bị bệnh thì đều biểu hiện ra cảm xúc tiêu cực mãnh liệt, giống như chúng ta đang tức giận với cậu ấy, tức giận tại sao cậu ấy lại bị bệnh. Mặc dù tất cả chúng ta đều biết, đó không phải là lỗi của cậu ấy. Cậu biết không, cảm giác áy náy đó sẽ đè bẹp cậu ấy đấy... Được rồi, tôi không thường xuyên nói những lời như vậy với gia đình bệnh nhân đâu, nhưng mà...” Bác sĩ vỗ vai Chung Quan Bạch, đôi mắt xám chớp chớp: “Cậu bạn, tốt xấu gì cậu cũng đã hôn trước mặt tôi.”
Cảm giác áy náy sẽ đè bẹp cậu ấy...
Chung Quan Bạch suy ngẫm một lúc, nói với bác sĩ: “Cảm ơn.”
Chờ bác sĩ đi rồi, cậu cầm túi giấy tờ, xoay người đi đến bên cạnh Lục Tảo Thu.
Cậu nở một nụ cười tự tin về phía Lục Tảo Thu, sau đó cầm lấy quyển vở vẽ lật đến một trang trống, chuẩn bị viết chữ.
Lục Tảo Thu nói: “Không cần. Em đưa cái túi giấy tờ cho anh.”
Chung Quan Bạch do dự đưa túi giấy tờ qua. Tiếng Pháp của Lục Tảo Thu quá tốt, nhìn một lần đã hiểu được tình hình, nhưng anh không nói gì, chỉ yên lặng gật đầu, sau đó nhắm mắt lại.
Chung Quan Bạch nhìn Lục Tảo Thu một lát, sắc mặt của anh còn rất tái nhợt, chỉ có dấu chai sạn khi đàn nằm ở bên trái hàm dưới là có màu đỏ nhạt, thoạt nhìn có chút giống vết hôn.
Chung Quan Bạch không nhịn lòng được mà vươn tay xoa xoa lên vết chai đó.
Lục Tảo Thu là người chưa bao giờ bỏ bê lơi lỏng việc luyện đàn, trên ngón tay trái của anh luôn luôn có kén mỏng, bên trái hàm dưới luôn luôn có dấu chai sạn khi đàn, trên xương quai trái luôn luôn có một dấu chai.
Chung Quan Bạch đối với mấy thứ này yêu đến nỗi không buông tay, thích đến mức cẩn thận tinh tế sờ sờ mà trong lòng luôn có chút đau đớn.
Lục Tảo Thu mở mắt ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay của Chung Quan Bạch: “Quan Bạch, giúp anh...”
Chung Quan Bạch có ý hỏi nhìn anh.
Lục Tảo Thu lại lắc đầu: “Không việc gì đâu.”
Đầu ngón tay của Chung Quan Bạch vuốt ve cái kén mỏng trên ngón tay trái của Lục Tảo Thu, nhất thời hiểu được phần phía sau câu “giúp anh”, dù Lục Tảo Thu không nói ra lời nào.
Buổi chiều Lục Tảo Thu vào khoang oxy áp suất cao làm trị liệu, Chung Quan Bạch lập tức lái xe về nhà bọn họ đã thuê.
Cậu biết rằng những gì Lục Tảo Thu muốn nói vào lúc đó là: “Giúp anh lấy cây đàn của anh.”
Chung Quan Bạch không phải là một người đủ tỉ mỉ.
Nhưng cậu là một nghệ sĩ piano. Ngay cả khi một ngày nào đó cậu không còn nghe thấy nữa, cậu vẫn mong muốn được chạm vào các phím đàn.
Thế thì, Lục Tảo Thu cũng vậy.
Lục Tảo Thu chủ yếu sử dụng hai cây đàn, một cây violin Stradivarius đầu thế kỷ 18 đặt ở Bắc Kinh, một cây đàn còn lại ở miền Nam nước Pháp, nơi họ hiện đang sống ở thị trấn ven biển.
Hoa hồng trên bàn từ trước khi Chung Quan Bạch đi giờ đã bị mất nước, cánh hoa héo úa rơi xuống, chuyển thành màu giống như mặt bàn gỗ.
Cậu vội vàng thu dọn các vật phẩm bình thường phải dùng, rồi lại mang theo cây violin của Lục Tảo Thu. Vừa ra khỏi cửa sân, cậu lại vòng trở về, đem những cuốn sách Lục Tảo Thu mua cho cậu khi thuê nhà đều được đóng gói trong một cái rương, mang tất cả theo.
Khi chiếc xe chạy đến Nice, điện thoại di động của cậu đổ chuông.
Sau khi ra nước ngoài, Chung Quan Bạch đã đổi số, hầu như không mấy ai biết cả, cậu nhìn thấy là số của Đường Tiểu Ly gọi, vì thế mở tai nghe Bluetooth bắt máy.
Đường Tiểu Ly nghe được giọng nói của cậu, lòng bỗng nhẹ hơn, bắt đầu chế nhạo: “Cậu đang cân nhắc quay lại hay kết hôn vậy, phô trương dữ thế.”
Chung Quan Bạch căn bản không biết anh ta đang nói cái gì, cũng không có tâm tư để hỏi: “Tôi đang lái xe, có việc gì thì nói đi.”
Đường Tiểu Ly nói: “Bây giờ cậu đang ở đâu thế?”
Chung Quan Bạch: “Đến bệnh viện, vợ tôi vẫn còn đang ở bệnh viện nữa kìa.”
Đường Tiểu Ly: “Thủ tịch Lục? Chẳng phải hai người còn cùng hợp tấu một bản nhạc sao?”
Chung Quan Bạch: “Cái gì?”
Đường Tiểu Ly: “Không phải, chính là chuyện khủng bố ở sân bay đấy, có người quay video trực tiếp. Chẳng phải trên Weibo có nhiều người dùng YouTube sao, kết quả có người nhận ra cậu ở trong đó, còn có một người đàn ông thần bí bảo vệ cho cậu. Không bao lâu sau lại xuất hiện một video cậu và người đàn ông thần bí chơi đàn ở nhà hàng, cũng không biết ai quay nữa... Còn có cái gì mà, hai người đánh đàn xong còn có một nụ hôn kích động, cậu cũng không biết trên mạng trong nước hiện tại thành dạng gì rồi đâu, thủ tịch Lục ‘giáo sư khoa dàn nhạc của một Học viện m nhạc nổi tiếng’ đều bị đào ra. Các bình luận đều đang thảo luận về các cuộc tấn công đó, tôi cũng không dám đọc luôn.”
“Kết quả tốt là kết quả tốt, cái gì mà ‘có thể nói như vậy’ chứ?” Chung Quan Bạch truy vấn: “Nguyên nhân dẫn đến bị bệnh là gì?”
“Không tìm được nguyên nhân.” Bác sĩ giơ tay cắt đứt nghi vấn của Chung Quan Bạch: “Không tìm được nguyên nhân chính là kết quả tốt. Cậu có hiểu chưa, sức khỏe của cậu ấy không có vấn đề gì cả.”
Chung Quan Bạch nhíu mày khẽ gật đầu: “Vậy, khi nào cậu ấy có thể nghe thấy lại được?”
Bác sĩ nói: “Oxy áp suất cao kết hợp với điều trị bằng thuốc, bác sĩ chuyên trị của cậu ấy sẽ quyết định hướng điều trị cụ thể, có khả năng phục hồi trong vòng hai tuần.”
“Còn sau hai tuần thì sao?” Chung Quan Bạch bị ba từ “trong hai tuần” này làm cho tâm tình phức tạp, giống như hy vọng và tuyệt vọng chỉ cách nhau một sợi dây ngăn cách.
“Khả năng tương đối thấp.” Lời nói của bác sĩ rất mang tính tạm thời.
Chung Quan Bạch siết chặt ngón tay, nắm thành nắm đấm.
Bác sĩ lùi lại một bước: “Này cậu, mặc dù cánh tay của cậu bị thương nhưng nếu cậu muốn ra tay thì tôi có thể đánh trả đấy.”
Chung Quan Bạch buông nắm đấm ra: “Tôi không có ý đó.”
“Dù sao thì một tiếng trước tôi cũng vừa giải quyết được một người nhà bệnh nhân nóng tính.” Bác sĩ nhún vai nói.
Sự chú ý của Chung Quan Bạch vẫn còn trong câu “trong hai tuần”, cậu hỏi: “Căn bệnh này, khả năng chữa khỏi có lớn không?”
“Tỷ lệ chữa khỏi không thấp. Nhưng hiệu quả điều trị cũng có liên quan đến trạng thái tâm lý của bệnh nhân, nếu bệnh nhân quá căng thẳng thì rất có thể sẽ có tác động tiêu cực đến hiệu quả điều trị.” Bác sĩ nhìn Chung Quan Bạch: “Trông cậu lo lắng quá như thế, cậu có thể sẽ làm cho bệnh nhân bị ảnh hưởng bởi cảm xúc mình đấy. Cậu ấy rất quan tâm đến cậu, vì vậy một chút thay đổi tâm trạng của cậu cũng có thể có ảnh hưởng lớn đến cậu ấy.”
Chung Quan Bạch hơi cúi đầu: “... Không sai.”
“Thoải mái một chút, mặc dù chuyện này rất khó khăn, nhưng mà, cứ thử làm như vậy xem sao.” Trong đôi mắt màu xám nhạt của bác sĩ mang theo chút vẻ bình thản: “Rất nhiều lúc, chúng ta thấy người yêu bị bệnh thì đều biểu hiện ra cảm xúc tiêu cực mãnh liệt, giống như chúng ta đang tức giận với cậu ấy, tức giận tại sao cậu ấy lại bị bệnh. Mặc dù tất cả chúng ta đều biết, đó không phải là lỗi của cậu ấy. Cậu biết không, cảm giác áy náy đó sẽ đè bẹp cậu ấy đấy... Được rồi, tôi không thường xuyên nói những lời như vậy với gia đình bệnh nhân đâu, nhưng mà...” Bác sĩ vỗ vai Chung Quan Bạch, đôi mắt xám chớp chớp: “Cậu bạn, tốt xấu gì cậu cũng đã hôn trước mặt tôi.”
Cảm giác áy náy sẽ đè bẹp cậu ấy...
Chung Quan Bạch suy ngẫm một lúc, nói với bác sĩ: “Cảm ơn.”
Chờ bác sĩ đi rồi, cậu cầm túi giấy tờ, xoay người đi đến bên cạnh Lục Tảo Thu.
Cậu nở một nụ cười tự tin về phía Lục Tảo Thu, sau đó cầm lấy quyển vở vẽ lật đến một trang trống, chuẩn bị viết chữ.
Lục Tảo Thu nói: “Không cần. Em đưa cái túi giấy tờ cho anh.”
Chung Quan Bạch do dự đưa túi giấy tờ qua. Tiếng Pháp của Lục Tảo Thu quá tốt, nhìn một lần đã hiểu được tình hình, nhưng anh không nói gì, chỉ yên lặng gật đầu, sau đó nhắm mắt lại.
Chung Quan Bạch nhìn Lục Tảo Thu một lát, sắc mặt của anh còn rất tái nhợt, chỉ có dấu chai sạn khi đàn nằm ở bên trái hàm dưới là có màu đỏ nhạt, thoạt nhìn có chút giống vết hôn.
Chung Quan Bạch không nhịn lòng được mà vươn tay xoa xoa lên vết chai đó.
Lục Tảo Thu là người chưa bao giờ bỏ bê lơi lỏng việc luyện đàn, trên ngón tay trái của anh luôn luôn có kén mỏng, bên trái hàm dưới luôn luôn có dấu chai sạn khi đàn, trên xương quai trái luôn luôn có một dấu chai.
Chung Quan Bạch đối với mấy thứ này yêu đến nỗi không buông tay, thích đến mức cẩn thận tinh tế sờ sờ mà trong lòng luôn có chút đau đớn.
Lục Tảo Thu mở mắt ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay của Chung Quan Bạch: “Quan Bạch, giúp anh...”
Chung Quan Bạch có ý hỏi nhìn anh.
Lục Tảo Thu lại lắc đầu: “Không việc gì đâu.”
Đầu ngón tay của Chung Quan Bạch vuốt ve cái kén mỏng trên ngón tay trái của Lục Tảo Thu, nhất thời hiểu được phần phía sau câu “giúp anh”, dù Lục Tảo Thu không nói ra lời nào.
Buổi chiều Lục Tảo Thu vào khoang oxy áp suất cao làm trị liệu, Chung Quan Bạch lập tức lái xe về nhà bọn họ đã thuê.
Cậu biết rằng những gì Lục Tảo Thu muốn nói vào lúc đó là: “Giúp anh lấy cây đàn của anh.”
Chung Quan Bạch không phải là một người đủ tỉ mỉ.
Nhưng cậu là một nghệ sĩ piano. Ngay cả khi một ngày nào đó cậu không còn nghe thấy nữa, cậu vẫn mong muốn được chạm vào các phím đàn.
Thế thì, Lục Tảo Thu cũng vậy.
Lục Tảo Thu chủ yếu sử dụng hai cây đàn, một cây violin Stradivarius đầu thế kỷ 18 đặt ở Bắc Kinh, một cây đàn còn lại ở miền Nam nước Pháp, nơi họ hiện đang sống ở thị trấn ven biển.
Hoa hồng trên bàn từ trước khi Chung Quan Bạch đi giờ đã bị mất nước, cánh hoa héo úa rơi xuống, chuyển thành màu giống như mặt bàn gỗ.
Cậu vội vàng thu dọn các vật phẩm bình thường phải dùng, rồi lại mang theo cây violin của Lục Tảo Thu. Vừa ra khỏi cửa sân, cậu lại vòng trở về, đem những cuốn sách Lục Tảo Thu mua cho cậu khi thuê nhà đều được đóng gói trong một cái rương, mang tất cả theo.
Khi chiếc xe chạy đến Nice, điện thoại di động của cậu đổ chuông.
Sau khi ra nước ngoài, Chung Quan Bạch đã đổi số, hầu như không mấy ai biết cả, cậu nhìn thấy là số của Đường Tiểu Ly gọi, vì thế mở tai nghe Bluetooth bắt máy.
Đường Tiểu Ly nghe được giọng nói của cậu, lòng bỗng nhẹ hơn, bắt đầu chế nhạo: “Cậu đang cân nhắc quay lại hay kết hôn vậy, phô trương dữ thế.”
Chung Quan Bạch căn bản không biết anh ta đang nói cái gì, cũng không có tâm tư để hỏi: “Tôi đang lái xe, có việc gì thì nói đi.”
Đường Tiểu Ly nói: “Bây giờ cậu đang ở đâu thế?”
Chung Quan Bạch: “Đến bệnh viện, vợ tôi vẫn còn đang ở bệnh viện nữa kìa.”
Đường Tiểu Ly: “Thủ tịch Lục? Chẳng phải hai người còn cùng hợp tấu một bản nhạc sao?”
Chung Quan Bạch: “Cái gì?”
Đường Tiểu Ly: “Không phải, chính là chuyện khủng bố ở sân bay đấy, có người quay video trực tiếp. Chẳng phải trên Weibo có nhiều người dùng YouTube sao, kết quả có người nhận ra cậu ở trong đó, còn có một người đàn ông thần bí bảo vệ cho cậu. Không bao lâu sau lại xuất hiện một video cậu và người đàn ông thần bí chơi đàn ở nhà hàng, cũng không biết ai quay nữa... Còn có cái gì mà, hai người đánh đàn xong còn có một nụ hôn kích động, cậu cũng không biết trên mạng trong nước hiện tại thành dạng gì rồi đâu, thủ tịch Lục ‘giáo sư khoa dàn nhạc của một Học viện m nhạc nổi tiếng’ đều bị đào ra. Các bình luận đều đang thảo luận về các cuộc tấn công đó, tôi cũng không dám đọc luôn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.