Chương 1
Kim Thị Nữ
17/07/2022
Edit: Bèng
Beta: Đậu Xanh
Hiết Sơn nằm ở chỗ sâu trong thị trấn R, đã thuộc vùng ngoại ô, hơn nữa đường núi rất dốc, vì vậy có rất ít người quan tâm đến. Bởi vậy người bình thường cũng không biết được, ở chỗ sâu của Hiết Sơn có một cái thôn, tên là thôn Phong Uẩn.
Thôn Phong Uẩn nằm kế bên đường Lâm Khê, nước chảy róc rách, hai bên lại có rừng trúc, cây trúc xanh biếc cao cao, có thể dùng làm măng cho người trong thôn ăn với cơm; cũng có thể làm đồ gia dụng kiến trúc hoặc là làm hàng mỹ nghệ linh tinh. Các tòa nhà trong thôn vẫn được giữ phong cách cổ kính, một số ít phòng ốc có chút suy tàn cũ nát, nóc nhà được lợp từ rải cái mái ngói khác nhau mà thành. Trước phòng ốc còn có một khu ruộng đất lớn màu mỡ phì nhiêu, chỉ có gần mấy chục người trong thôn, cả đời bọn họ đều theo truyền thống xa xưa là nhìn thấy mặt trời mọc thì sẽ đi làm còn khi mặt trời lặn thì ngủ, công việc làm ruộng đầy bận rộn. Thôn Phong Uẩn này, hiển nhiên là một nơi thế ngoại đào nguyên [1].
[1] là nơi biệt lập với thế giới bên ngoài, nơi không có tranh đua, ganh ghét, chỉ có thiên nhiên và những con người hiếu khách.
Con đường đến thôn Phong Uẩn rất bí mật, đường mòn rắc rối phức tạp, Đới Hiểu Khánh phải đi theo người chú tình cờ gặp mặt trên đường tiến vào thôn. Người luôn luôn kiêu ngạo như Đới Hiểu Khánh cũng do bị cha mẹ tàn nhẫn ép buộc, cô muốn biểu hiện quyết tâm của mình nên mới rời nhà trốn đi đến một nơi hẻo lánh như thôn Phong Uẩn để trải nghiệm cuộc sống. Còn một nguyên nhân lớn hơn nữa là, cô yêu thích lá phong, thích nhặt những lá phong làm mẫu vật, nghe được từ người chú kia nói là tháng 11 ở bên cạnh thôn sẽ có rất nhiều cây phong có lá phong màu đỏ như lửa, phát triển rất tốt, cho nên cô quyết định đến đây ngay lập tức.
Đới Hiểu Khánh không biết mình đã sống sót qua những con đường núi ngoằn ngoèo như thế nào, đôi chân trắng nõn như ngọc ngày thường được nuôi dưỡng tốt đều đã nổi bọt nước, trán lấm tấm mồ hôi thơm, đôi môi đỏ nay có chút trắng bệch. Cô có hơi hối hận rồi.
Ông chú phía trước đi nhanh như bay, hai người đã cách nhau một khoảng. Cái nắng gay gắt khiến đầu của Đới Hiểu Khánh choáng váng dữ dội, chân không còn sức lực chống đỡ cơ thể, cô mất đi ý thức ngả người ra sau.
Beta: Đậu Xanh
Hiết Sơn nằm ở chỗ sâu trong thị trấn R, đã thuộc vùng ngoại ô, hơn nữa đường núi rất dốc, vì vậy có rất ít người quan tâm đến. Bởi vậy người bình thường cũng không biết được, ở chỗ sâu của Hiết Sơn có một cái thôn, tên là thôn Phong Uẩn.
Thôn Phong Uẩn nằm kế bên đường Lâm Khê, nước chảy róc rách, hai bên lại có rừng trúc, cây trúc xanh biếc cao cao, có thể dùng làm măng cho người trong thôn ăn với cơm; cũng có thể làm đồ gia dụng kiến trúc hoặc là làm hàng mỹ nghệ linh tinh. Các tòa nhà trong thôn vẫn được giữ phong cách cổ kính, một số ít phòng ốc có chút suy tàn cũ nát, nóc nhà được lợp từ rải cái mái ngói khác nhau mà thành. Trước phòng ốc còn có một khu ruộng đất lớn màu mỡ phì nhiêu, chỉ có gần mấy chục người trong thôn, cả đời bọn họ đều theo truyền thống xa xưa là nhìn thấy mặt trời mọc thì sẽ đi làm còn khi mặt trời lặn thì ngủ, công việc làm ruộng đầy bận rộn. Thôn Phong Uẩn này, hiển nhiên là một nơi thế ngoại đào nguyên [1].
[1] là nơi biệt lập với thế giới bên ngoài, nơi không có tranh đua, ganh ghét, chỉ có thiên nhiên và những con người hiếu khách.
Con đường đến thôn Phong Uẩn rất bí mật, đường mòn rắc rối phức tạp, Đới Hiểu Khánh phải đi theo người chú tình cờ gặp mặt trên đường tiến vào thôn. Người luôn luôn kiêu ngạo như Đới Hiểu Khánh cũng do bị cha mẹ tàn nhẫn ép buộc, cô muốn biểu hiện quyết tâm của mình nên mới rời nhà trốn đi đến một nơi hẻo lánh như thôn Phong Uẩn để trải nghiệm cuộc sống. Còn một nguyên nhân lớn hơn nữa là, cô yêu thích lá phong, thích nhặt những lá phong làm mẫu vật, nghe được từ người chú kia nói là tháng 11 ở bên cạnh thôn sẽ có rất nhiều cây phong có lá phong màu đỏ như lửa, phát triển rất tốt, cho nên cô quyết định đến đây ngay lập tức.
Đới Hiểu Khánh không biết mình đã sống sót qua những con đường núi ngoằn ngoèo như thế nào, đôi chân trắng nõn như ngọc ngày thường được nuôi dưỡng tốt đều đã nổi bọt nước, trán lấm tấm mồ hôi thơm, đôi môi đỏ nay có chút trắng bệch. Cô có hơi hối hận rồi.
Ông chú phía trước đi nhanh như bay, hai người đã cách nhau một khoảng. Cái nắng gay gắt khiến đầu của Đới Hiểu Khánh choáng váng dữ dội, chân không còn sức lực chống đỡ cơ thể, cô mất đi ý thức ngả người ra sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.