Chương 5
Kim Thị Nữ
17/07/2022
Edit: Bèng
Beta: Đậu Xanh
Đới Hiểu Khánh dùng tuyệt thực để kháng nghị. Từ Lâm Viễn lấy chìa khóa mở cửa, bưng đồ ăn vào ép cô ăn, cô không nghe theo liền nắm lấy gương mặt cô, đem đồ ăn qua đút vào cưỡng ép cô nuốt xuống, thậm chí còn trực tiếp dùng miệng đưa đồ ăn đến miệng cô. Đời này Đới Hiểu Khánh chưa từng chịu qua ấm ức như vậy, cô muốn nói chuyện với Từ Lâm Viễn, anh lại không hề cho cô cơ hội. Bất đắc dĩ lắm cô mới tìm được cha Từ mẹ Từ, hai vị trưởng bối chỉ có thể thở dài một chút nói: “Hiểu Khánh, chúng ta đều rất thích cháu, A Viễn là đứa bướng bỉnh, đã nhận định rồi sẽ không chịu buông tay đâu…”
“Các người làm sao có thể như vậy được?” Đới Hiểu Khánh không thể tưởng tượng nỗi mà kêu lớn lên, nghênh đón cô lại là ánh mắt né tránh của bọn họ.
Từ Lâm Viễn không phải mỗi ngày đều trông giữ cô, nhưng khi cô chạy ra ngoài đều được người trong thôn chào hỏi, không có ai dám làm trái lời Từ Lâm Viễn, ngược lại còn khuyên cô an tâm làm vợ của Từ Lâm Viễn đi.
Đới Hiểu Khánh không phải không cố gắng tự mình xuống núi, nhưng rốt cuộc thời gian đã qua một tháng rồi, cô cũng không có cố ý nhớ đường, nên một lát sau đã lạc vào bụi cây bên đường, cuối cùng vẫn bị Từ Lâm Viễn tìm được. Cô chờ đợi anh nổi giận, nhưng anh lại giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, luôn dịu dàng đối đãi, dốc lòng chăm sóc cô.
Đêm nay, Ưu Ưu đến, cũng nói là Từ Lâm Viễn tốt như thế nào, còn chất vấn cô vì sao lại không muốn ở bên Từ Lâm Viễn, còn cường điệu nói mỗi ngày Từ Lâm Viễn đều vuốt ve mẫu vật đã bị cô phá hỏng, nói cô quá nhẫn tâm, vân vân.
Đới Hiểu Khánh nghe xong trong lòng liền dâng lên một cổ lửa giận, trả lời lại một cách mỉa mai nói: “Cô cảm thấy anh ta xứng với tôi sao? Tôi về là chính là con gái được nâng đến cung trăng, chỉ cần muốn là sẽ được, ai không yêu thương tôi? Tôi bị bệnh hay sao mà ở lại nơi địa phương này của các người chịu khổ, gả cho một gả thôn phu thô tục?”
“Nhưng em không được về nhà.” Cửa đột nhiên bị đá văng, đối diện chính là ánh mắt thâm thúy và gương mặt xanh mét của Từ Lâm Viễn, anh nắm chặt hai tay: “Ưu Ưu, em cút ngay.”
Ưu Ưu cũng sợ đến phát run, vội chạy ra ngoài. Từ Lâm Viễn khóa lại cửa đằng sau, chậm rãi đến gần Đới Hiểu Khánh: “Hóa ra trong mắt em anh là cái dạng này sao? Thôn phu? À?”
Đới Hiểu Khánh mạnh mẽ trừng mắt chống lại anh, cẳng chân lại run đến lợi hại.
“Anh muốn làm gì? Anh chính là giam cầm người trái pháp luật, tôi có thể kiện anh. Anh chính là không xứng với tôi, sao tôi có thể thích loại thôn phu như anh được?”
Từ Lâm Viễn ngừng trước mặt cô, không giận mà ngược lại mỉm cười: “Sau khi trở thành người phụ nữ của anh thì sẽ không có nhiều cố kỵ như vậy nữa. Không thích anh còn muốn cho anh hy vọng? Không thích anh còn cười vui vẻ với anh? Hay là loại đại tiểu thư như các em trời sinh thích chơi trò lạt mềm buộc chặt?”
“Anh!” Đới Hiểu Khánh vừa xấu hổ vừa tức giận, cắn chặt môi, bất ngờ đứng dậy, cầm lấy thứ đồ bên cạnh gối đầu liều mạng hướng đến Từ Lâm Viễn: “Anh cút ra ngoài cho tôi! Biến đi!”
Người đàn ông dễ dàng tránh đi, cánh tay hữu lực chế trụ bả vai gầy nhỏ của cô, không tốn chút sức nào mà đẩy lên trên giường, ngay sau đó cơ thể cường tráng hơi có mùi mồ hôi nhẹ phủ lên trên.
Đới Hiểu Khánh rốt cuộc cũng đoán được anh muốn làm gì, hoảng sợ mà thét chói tai, còn chưa phát ra được bao nhiêu tiếng đã bị anh công chiếm lưỡi nhỏ cắn nuốt. Người đàn ông như một con dã thú lợi dụng thân thể gắt gao ngăn chặn con mồi, không chút thương tiếc nào mà khởi xướng công kích, không biết chừng mực mà đòi hỏi không ngừng.
Beta: Đậu Xanh
Đới Hiểu Khánh dùng tuyệt thực để kháng nghị. Từ Lâm Viễn lấy chìa khóa mở cửa, bưng đồ ăn vào ép cô ăn, cô không nghe theo liền nắm lấy gương mặt cô, đem đồ ăn qua đút vào cưỡng ép cô nuốt xuống, thậm chí còn trực tiếp dùng miệng đưa đồ ăn đến miệng cô. Đời này Đới Hiểu Khánh chưa từng chịu qua ấm ức như vậy, cô muốn nói chuyện với Từ Lâm Viễn, anh lại không hề cho cô cơ hội. Bất đắc dĩ lắm cô mới tìm được cha Từ mẹ Từ, hai vị trưởng bối chỉ có thể thở dài một chút nói: “Hiểu Khánh, chúng ta đều rất thích cháu, A Viễn là đứa bướng bỉnh, đã nhận định rồi sẽ không chịu buông tay đâu…”
“Các người làm sao có thể như vậy được?” Đới Hiểu Khánh không thể tưởng tượng nỗi mà kêu lớn lên, nghênh đón cô lại là ánh mắt né tránh của bọn họ.
Từ Lâm Viễn không phải mỗi ngày đều trông giữ cô, nhưng khi cô chạy ra ngoài đều được người trong thôn chào hỏi, không có ai dám làm trái lời Từ Lâm Viễn, ngược lại còn khuyên cô an tâm làm vợ của Từ Lâm Viễn đi.
Đới Hiểu Khánh không phải không cố gắng tự mình xuống núi, nhưng rốt cuộc thời gian đã qua một tháng rồi, cô cũng không có cố ý nhớ đường, nên một lát sau đã lạc vào bụi cây bên đường, cuối cùng vẫn bị Từ Lâm Viễn tìm được. Cô chờ đợi anh nổi giận, nhưng anh lại giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, luôn dịu dàng đối đãi, dốc lòng chăm sóc cô.
Đêm nay, Ưu Ưu đến, cũng nói là Từ Lâm Viễn tốt như thế nào, còn chất vấn cô vì sao lại không muốn ở bên Từ Lâm Viễn, còn cường điệu nói mỗi ngày Từ Lâm Viễn đều vuốt ve mẫu vật đã bị cô phá hỏng, nói cô quá nhẫn tâm, vân vân.
Đới Hiểu Khánh nghe xong trong lòng liền dâng lên một cổ lửa giận, trả lời lại một cách mỉa mai nói: “Cô cảm thấy anh ta xứng với tôi sao? Tôi về là chính là con gái được nâng đến cung trăng, chỉ cần muốn là sẽ được, ai không yêu thương tôi? Tôi bị bệnh hay sao mà ở lại nơi địa phương này của các người chịu khổ, gả cho một gả thôn phu thô tục?”
“Nhưng em không được về nhà.” Cửa đột nhiên bị đá văng, đối diện chính là ánh mắt thâm thúy và gương mặt xanh mét của Từ Lâm Viễn, anh nắm chặt hai tay: “Ưu Ưu, em cút ngay.”
Ưu Ưu cũng sợ đến phát run, vội chạy ra ngoài. Từ Lâm Viễn khóa lại cửa đằng sau, chậm rãi đến gần Đới Hiểu Khánh: “Hóa ra trong mắt em anh là cái dạng này sao? Thôn phu? À?”
Đới Hiểu Khánh mạnh mẽ trừng mắt chống lại anh, cẳng chân lại run đến lợi hại.
“Anh muốn làm gì? Anh chính là giam cầm người trái pháp luật, tôi có thể kiện anh. Anh chính là không xứng với tôi, sao tôi có thể thích loại thôn phu như anh được?”
Từ Lâm Viễn ngừng trước mặt cô, không giận mà ngược lại mỉm cười: “Sau khi trở thành người phụ nữ của anh thì sẽ không có nhiều cố kỵ như vậy nữa. Không thích anh còn muốn cho anh hy vọng? Không thích anh còn cười vui vẻ với anh? Hay là loại đại tiểu thư như các em trời sinh thích chơi trò lạt mềm buộc chặt?”
“Anh!” Đới Hiểu Khánh vừa xấu hổ vừa tức giận, cắn chặt môi, bất ngờ đứng dậy, cầm lấy thứ đồ bên cạnh gối đầu liều mạng hướng đến Từ Lâm Viễn: “Anh cút ra ngoài cho tôi! Biến đi!”
Người đàn ông dễ dàng tránh đi, cánh tay hữu lực chế trụ bả vai gầy nhỏ của cô, không tốn chút sức nào mà đẩy lên trên giường, ngay sau đó cơ thể cường tráng hơi có mùi mồ hôi nhẹ phủ lên trên.
Đới Hiểu Khánh rốt cuộc cũng đoán được anh muốn làm gì, hoảng sợ mà thét chói tai, còn chưa phát ra được bao nhiêu tiếng đã bị anh công chiếm lưỡi nhỏ cắn nuốt. Người đàn ông như một con dã thú lợi dụng thân thể gắt gao ngăn chặn con mồi, không chút thương tiếc nào mà khởi xướng công kích, không biết chừng mực mà đòi hỏi không ngừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.