Chương 16: Dương Hạo Kiên
Soc 2k
26/01/2024
Thiên Hoa thì lại khác hoàn toàn, nàng chẳng lo lắng gì, thời gian rảnh rỗi thì nàng lôi đống dược liệu mà mình đã mua được để chế biến một số hương liệu và một ít thuốc bột thành thân.
Cứ nhìn đến đống dược liệu nàng lại nghĩ đến sư phụ, nàng lo lắng không biết sư phụ có biết mình đi kinh thành không, thư nàng viết cho người, người có đọc được không.
Nàng đã kinh thành cũng được một thời gian rồi mà không thấy người đến tìm mình hay là sư phụ có việc gì rồi.
Cùng lúc này Nguyệt Cầm và Lâm Thanh cũng đang trên đường đi kinh thành.
Thật ra nhiệm vụ mà Thiên đế giao cho nàng, nàng đã hoàn thành tuy nhiên nàng vẫn thương nhớ tiểu đồ đệ của mình.
Lần này phu quân của nàng gặp được nhân duyên và vận may lớn nên đã tấn cấp nhanh chóng.
Khi biết rõ sự tình Lâm Thanh cứ nằng nặc đòi xuống núi cùng phu nhân của mình để đi gặp tiểu công chúa của bọn họ.
Hai người thành thân đã lâu nhưng vẫn không có hài tử nên từ khi Mạc Thiên Hoa sinh ra hai người đã vô cùng yêu quý.
Bây giờ tiểu công chúa lại phải xuống trần gian lịch kiếp khiến cho Lâm Thanh càng đồng cảm hơn.
Thấy dáng vẻ của phu quân nên cuối cùng Nguyệt Cầm bất đắc dĩ phải cho đi theo, tuy nhiên nàng căn dặn chàng không được tham gia vào bất kỳ chuyện gì vì như thế sẽ ảnh hưởng đến tương lai của Thiên Hoa.
Lần này hai người xuống núi chỉ coi xem nàng có ổn hơn không, gặp xong hai người phải quay lại núi Thiên Sơn bởi vì hai người sợ ở gần nàng sẽ khiến nàng bị phân tâm và ảnh hưởng.
Nguyệt Cầm sợ không từ mà biệt sẽ khiến trái tim của con bé bị tổn thương, vì nàng là người chứng kiến quá trình tư khi sinh ra và lớn lên của con bé nên nàng thấu hiểu rõ.
Sáng ngày hôm đó Vương phủ được trang trí vô cùng trang hoàng và rực rỡ, tất cả mọi thứ chuẩn bị cho yến tiệc đều do một tay La Tường Vân chuẩn bị.
Lúc này trong phòng Vương Phi đang gạt hết toàn bộ đồ trên bàn xuống, bà ta vô cùng tức giận vô cùng căm hận vì sao lúc nào bà ta cũng thua tiện tỳ đó.
Xuất thân của bà cao, là đích nữ của tướng quân phủ được mọi người nịnh bợ, ả ta chỉ là một thứ nữ của thượng thư phủ nhỏ bé chuyên đi lấy lòng các quan lớn.
Vào phủ chưa được mấy ngày bà ta đã bị hắt hủi, bị đè nén nhưng may thay ông trời thương xót đã cho bà ta sinh được nam tử, chính từ thời khác ấy bà ta mới được vẻ vang.
Nhưng ai ngờ đâu phụ thân của bà ta bị kẻ gian hãm hại nên bị cắt chức thu hết binh quyền dẫn đến bản thân bà ta cũng bị vạ lây.
Khiong biết ả tiện tỳ đó tìm đâu ra chứng cớ hãm hại nàng ta năm xưa thế là Vương gia nhân cơ hội đó tước quyền quản lý Vương Phủ của bà ta.
Bà ta rất hận, đường đường là Vương phi của Dương Vương Phủ lại chỉ là bù nhìn để một ả trắc phi nắm mọi quyền hành.
Cũng còn may nhi tử của bà Dương Hạo Kiên từ nhỏ đã thông minh, không chịu thua kém nên đi theo thái tử từ nhỏ rất được lòng thái tử.
Có lẽ chính vì nguyên do đấy nên Vương gia mới không hưu bà và lập tiện tỳ kia lên.
Ả đào hát kia là do nhi tử của bà tìm về để mê hoặc Vương gia, nhi tử đã nói là sẽ tìm cách để bà trưởng quản lại Vương phủ.
Nhưng bà ta thật sự không thể chịu đựng nổi nỗi sỉ nhục như thế này, nếu thêm vài hôm nữa chắc bà sẽ phát điên lên mất.
Đang suy nghĩ thì có tiếng bước chân bước vào, bà giật mình ngước mắt lên thì thở phào hóa ra đó là nhi tử mà bà vừa nhắc đến.
Dương Hạo Thiên tuy mới mười bốn tuổi nhưng rất ra dáng nam tử, dáng người to cao khuôn mặt tuấn tú rất giống với phụ thân của mình.
Y ra hiệu cho toàn bộ cung nữ lui xuống rồi từ từ ngồi xuống giọng nhàn nhạt nói:
"Mẫu thân còn muốn gây sự đến như thế nào nữa, người không kìm chế lại được cơn tức giận thì làm được chuyện đại sự gì ".
Lâm Minh Tuyết biết nhi tử giận giữ liền cúi đầu xuống vẻ hối lỗi nói nhỏ:
"Tại mẫu thân không kìm được cơn nóng giận của mình, với lại trong này toàn người của tướng quân phỉ nên sẽ không sao ".
Dương Hạo Kiên lắc đầu nói:
"Với tính tình này của người bảo làm sao phụ thân không thể chịu đựng được, lúc nào cũng tránh né, là con con cũng sẽ làm như vậy ".
Lâm Minh Tuyết nghe thấy vậy nước mắt lại tuôn như mưa ra điều ấm ức.
Dương Hạo Kiên lắc đầu thở dài nói:
"Người khóc làm gì, trong khi người ta đang lập bẫy để hạ đổ người, người thật là ngây thơ, không biết nếu không có con thì người sống ra sao, chắc có lẽ bị bọn chúng ăn hết cả xương ".
Lâm Minh Tuyết nghe thấy thế thì vội nín khóc hốt hoảng hỏi:
"Là ai, ai mà muốn lập bẫy hại ta, ta có làm chuyện gì đâu cơ chứ?".
Hạo Kiên mỉm cườu lạnh lùng nói:
"Còn ai ngoài vị trắc phi và hai muội muội kia chứ ".
Cứ nhìn đến đống dược liệu nàng lại nghĩ đến sư phụ, nàng lo lắng không biết sư phụ có biết mình đi kinh thành không, thư nàng viết cho người, người có đọc được không.
Nàng đã kinh thành cũng được một thời gian rồi mà không thấy người đến tìm mình hay là sư phụ có việc gì rồi.
Cùng lúc này Nguyệt Cầm và Lâm Thanh cũng đang trên đường đi kinh thành.
Thật ra nhiệm vụ mà Thiên đế giao cho nàng, nàng đã hoàn thành tuy nhiên nàng vẫn thương nhớ tiểu đồ đệ của mình.
Lần này phu quân của nàng gặp được nhân duyên và vận may lớn nên đã tấn cấp nhanh chóng.
Khi biết rõ sự tình Lâm Thanh cứ nằng nặc đòi xuống núi cùng phu nhân của mình để đi gặp tiểu công chúa của bọn họ.
Hai người thành thân đã lâu nhưng vẫn không có hài tử nên từ khi Mạc Thiên Hoa sinh ra hai người đã vô cùng yêu quý.
Bây giờ tiểu công chúa lại phải xuống trần gian lịch kiếp khiến cho Lâm Thanh càng đồng cảm hơn.
Thấy dáng vẻ của phu quân nên cuối cùng Nguyệt Cầm bất đắc dĩ phải cho đi theo, tuy nhiên nàng căn dặn chàng không được tham gia vào bất kỳ chuyện gì vì như thế sẽ ảnh hưởng đến tương lai của Thiên Hoa.
Lần này hai người xuống núi chỉ coi xem nàng có ổn hơn không, gặp xong hai người phải quay lại núi Thiên Sơn bởi vì hai người sợ ở gần nàng sẽ khiến nàng bị phân tâm và ảnh hưởng.
Nguyệt Cầm sợ không từ mà biệt sẽ khiến trái tim của con bé bị tổn thương, vì nàng là người chứng kiến quá trình tư khi sinh ra và lớn lên của con bé nên nàng thấu hiểu rõ.
Sáng ngày hôm đó Vương phủ được trang trí vô cùng trang hoàng và rực rỡ, tất cả mọi thứ chuẩn bị cho yến tiệc đều do một tay La Tường Vân chuẩn bị.
Lúc này trong phòng Vương Phi đang gạt hết toàn bộ đồ trên bàn xuống, bà ta vô cùng tức giận vô cùng căm hận vì sao lúc nào bà ta cũng thua tiện tỳ đó.
Xuất thân của bà cao, là đích nữ của tướng quân phủ được mọi người nịnh bợ, ả ta chỉ là một thứ nữ của thượng thư phủ nhỏ bé chuyên đi lấy lòng các quan lớn.
Vào phủ chưa được mấy ngày bà ta đã bị hắt hủi, bị đè nén nhưng may thay ông trời thương xót đã cho bà ta sinh được nam tử, chính từ thời khác ấy bà ta mới được vẻ vang.
Nhưng ai ngờ đâu phụ thân của bà ta bị kẻ gian hãm hại nên bị cắt chức thu hết binh quyền dẫn đến bản thân bà ta cũng bị vạ lây.
Khiong biết ả tiện tỳ đó tìm đâu ra chứng cớ hãm hại nàng ta năm xưa thế là Vương gia nhân cơ hội đó tước quyền quản lý Vương Phủ của bà ta.
Bà ta rất hận, đường đường là Vương phi của Dương Vương Phủ lại chỉ là bù nhìn để một ả trắc phi nắm mọi quyền hành.
Cũng còn may nhi tử của bà Dương Hạo Kiên từ nhỏ đã thông minh, không chịu thua kém nên đi theo thái tử từ nhỏ rất được lòng thái tử.
Có lẽ chính vì nguyên do đấy nên Vương gia mới không hưu bà và lập tiện tỳ kia lên.
Ả đào hát kia là do nhi tử của bà tìm về để mê hoặc Vương gia, nhi tử đã nói là sẽ tìm cách để bà trưởng quản lại Vương phủ.
Nhưng bà ta thật sự không thể chịu đựng nổi nỗi sỉ nhục như thế này, nếu thêm vài hôm nữa chắc bà sẽ phát điên lên mất.
Đang suy nghĩ thì có tiếng bước chân bước vào, bà giật mình ngước mắt lên thì thở phào hóa ra đó là nhi tử mà bà vừa nhắc đến.
Dương Hạo Thiên tuy mới mười bốn tuổi nhưng rất ra dáng nam tử, dáng người to cao khuôn mặt tuấn tú rất giống với phụ thân của mình.
Y ra hiệu cho toàn bộ cung nữ lui xuống rồi từ từ ngồi xuống giọng nhàn nhạt nói:
"Mẫu thân còn muốn gây sự đến như thế nào nữa, người không kìm chế lại được cơn tức giận thì làm được chuyện đại sự gì ".
Lâm Minh Tuyết biết nhi tử giận giữ liền cúi đầu xuống vẻ hối lỗi nói nhỏ:
"Tại mẫu thân không kìm được cơn nóng giận của mình, với lại trong này toàn người của tướng quân phỉ nên sẽ không sao ".
Dương Hạo Kiên lắc đầu nói:
"Với tính tình này của người bảo làm sao phụ thân không thể chịu đựng được, lúc nào cũng tránh né, là con con cũng sẽ làm như vậy ".
Lâm Minh Tuyết nghe thấy vậy nước mắt lại tuôn như mưa ra điều ấm ức.
Dương Hạo Kiên lắc đầu thở dài nói:
"Người khóc làm gì, trong khi người ta đang lập bẫy để hạ đổ người, người thật là ngây thơ, không biết nếu không có con thì người sống ra sao, chắc có lẽ bị bọn chúng ăn hết cả xương ".
Lâm Minh Tuyết nghe thấy thế thì vội nín khóc hốt hoảng hỏi:
"Là ai, ai mà muốn lập bẫy hại ta, ta có làm chuyện gì đâu cơ chứ?".
Hạo Kiên mỉm cườu lạnh lùng nói:
"Còn ai ngoài vị trắc phi và hai muội muội kia chứ ".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.