Chương 34: Gặp gỡ
Soc 2k
26/01/2024
Thiên Hoa được Triệu Mặc Lâm đưa lên kiệu hỷ thật lớn, thật ra không cần tân lang phải ra tận cổng thành đón.
Nhưng Triệu Mặc Lâm lại muốn như thế nên khi nghe tin tức nàng sắp về đến đã ra tận nơi để chờ sẵn, có thể nói chàng cưng chiều nàng ra sao.
Thiên Hoa khá la bất ngờ với vị Vương gia này, thật là quá khác so với sự tưởng tượng của nàng, tuy nhiên nàng vẫn giữ lấy suy nghĩ ban đầu của mình.
Thời gian từ đây đến ngày thành thân còn ba hôm nữa, nàng sẽ từ từ quan sát bố cục của Vương Phủ rồi tìm cơ hội thích hợp.
Suy nghĩ của nàng rất đơn giản, giữa hai người chưa gặp mặt nhau bao giờ tự nhiên chỉ vì một chiếu thư mà trở thành phu thê nàng cảm thấy không quen.
Với lại bản thân nàng chưa trải qua bao giờ nên nàng không hiểu cảm giác này cho lắm.
Nàng đã hỏi qua sư phụ, giữa phu thê với nhau cần nhất là gì, vì sao sư phụ và sư công lại đến được với nhau.
Lúc đó sư phụ chỉ cười rồi nói:
"Con phải nghe theo con tim của mình mách bảo, cái này sư phụ không thể dậy cho con được, khi con gặp được một nửa của mình thì tức khắc con sẽ hiểu ngay thôi ".
Lúc đó nàng chỉ cười vì nghĩ rằng sư phụ nêu cao vấn đề này quá nên bây giờ nàng khá là vô tư.
Triệu Mặc Lâm đã chuẩn bị cho nàng sẵn một chiếc kiệu vừa rộng rãi và êm ái, Thiên Hoa cho dù rất tò mò không khí bên ngoài nhưng vì thể diện hoàng thất nàng đành phải ngồi im.
Chẳng biết Ý nhi và Ý Lam đã đi đâu, vừa xuống kiệu là đã không thấy hai nha đầu đó đâu rồi, ở với nhau mấy ngày Thiên Hoa cũng cảm thấy có chút quen thuộc.
Đoàn người chỉ đi một vòng là đã đến phủ Vương gia, kiệu vừa dừng xuống thì Mặc Lâm đã đi đến đỡ nàng xuống kiệu.
Lúc này Thiên Hoa khá bất ngờ về phủ đệ này, cùng là Vương phỉ nhưng nó lại to lớn và đẹp hơn gấp mấy lần Dương Vương phủ kia.
Thiên Hoa cứ mặc định để cho Mặc Lâm dẫn nàng đi, nàng đi đâu cũng nhìn ngó và quan sát xung quanh.
Mặc Lâm nhìn biểu hiện của nàng thì khá buồn cười, nàng không khác gì so với khi còn là công chúa thần giới, dung mạo vẫn xinh đẹp không thay đổi một chút nào cả.
Không hiểu vì sao lúc cầm lấy tay nàng Mặc Lâm không muốn buông tay một chút nào cả.
Thiên Hoa được đưa vào một gian phòng rộng lớn, từ trong ra ngoài được dán chữ hỷ xung quanh, căn phong tuy có rộng nhưng nàng lại cảm thấy vô cùng ấm áp.
Thiên Hoa thấy vào một lúc rồ mà Vương gia không có ý định đi ra, nàng ngước nhìn vẻ lạ lẫm rồi chợt hỏi:
“Không biết hai nha đầu theo ta đến đây đã đi đâu rồi, làm phiền Vương gia có thể gọi họ đến đây được không?”.
Đây là câu đầu tiên khi nàng đến đây và cung là câu đầu tiên giao tiếp với chàng.
Mặc Lâm tuy rất buồn cười nhưng cũng vẫn ôn tồn nói:
"Nàng đi đường xa cũng mệt rồi, cứ nghỉ ngơi một chút, lát nữa hai nha đầu đó sẽ chăm sóc cho nàng. Thời gian còn ba ngày nữa mới thành thân nàng cứ nghỉ ngơi và đi thăm và quen dần phủ đệ đi, nơi này sẽ là nơi ở của chúng ta sau này, nếu nàng muốn sửa chữa gì chỉ cần bảo hạ nhân là được ".
Thiên Hoa gật đầu khá là máy móc, thật sự lúc này nàng cũng đã vô cùng mệt mỏi, cả quãng đường hết cứu trợ bà con, rồi lại phải điều chế thêm thuốc bột nàng đã cạn sức rồi.
Mặc Lâm liền hiểu ý liền rơi đi để không gian cho nàng nghỉ ngơi, thật sự chàng không dám quá nóng lòng vì lo sợ nàng vẫn chưa quen thuộc nơi đây, quen thuộc với chàng.
Thôi thì để tình cảm từ từ vun đắp vậy, chàng sợ làm quá nàng sẽ sợ hãi, Mặc Lâm nhủ thầm trong lòng:
"Nhóc con nàng khi sinh ra đã nhận định là thê tử của ta rồi, cứ từ từ chấp nhận đi thôi ".
Thiên Hoa khi thấy Vương gia đi khỏi nàng liền gỡ bỏ một số thứ linh tinh trên đầu xuống rồi trèo lên giường, chỉ một lúc nàng đã ngủ mất.
Thật sự Thiên Hoa rất ghét phải cài mấy thứ trang sức lỉnh kỉnh này trên đầu, bình thường mái tóc nàng đã dài và mượt nên chẳng cần gì.
Nàng có thói quen chỉ cần cài một chiếc trâm nhỏ xinh giữ tóc là được, nhưng hôm nay vì lễ nghi nên bắt buộc nàng mới phải cài nó.
Thiên Hoa ngủ một giấc thật dài, trong mơ nàng mơ thấy có một cô bé tầm bảy, tám tuổi đang nô đùa cùng với các con vật, trong đó có một chú nai con vô cùng đáng yêu lúc nào cũng quẩn quanh bên cô bé đó.
Cô bé đó có một đôi phụ mẫu vô cùng xinh đẹp và hiền lành, vô cùng yêu thương cô bé, thật đúng là một gia đình hạnh phúc.
Bỗng nhiên nàng bị giật mình thức dậy bởi tiếng động lạ bên ngoài, lúc Thiên Hoa mở mắt thì trời đã gần tối.
Nàng nhẹ nhàng bước xuống giường rồi đi ra mở của phòng, bên ngoài Ý Nhi và Ý Lam đang đôi co với hai người tỳ nữ lạ mặt.
Nhưng Triệu Mặc Lâm lại muốn như thế nên khi nghe tin tức nàng sắp về đến đã ra tận nơi để chờ sẵn, có thể nói chàng cưng chiều nàng ra sao.
Thiên Hoa khá la bất ngờ với vị Vương gia này, thật là quá khác so với sự tưởng tượng của nàng, tuy nhiên nàng vẫn giữ lấy suy nghĩ ban đầu của mình.
Thời gian từ đây đến ngày thành thân còn ba hôm nữa, nàng sẽ từ từ quan sát bố cục của Vương Phủ rồi tìm cơ hội thích hợp.
Suy nghĩ của nàng rất đơn giản, giữa hai người chưa gặp mặt nhau bao giờ tự nhiên chỉ vì một chiếu thư mà trở thành phu thê nàng cảm thấy không quen.
Với lại bản thân nàng chưa trải qua bao giờ nên nàng không hiểu cảm giác này cho lắm.
Nàng đã hỏi qua sư phụ, giữa phu thê với nhau cần nhất là gì, vì sao sư phụ và sư công lại đến được với nhau.
Lúc đó sư phụ chỉ cười rồi nói:
"Con phải nghe theo con tim của mình mách bảo, cái này sư phụ không thể dậy cho con được, khi con gặp được một nửa của mình thì tức khắc con sẽ hiểu ngay thôi ".
Lúc đó nàng chỉ cười vì nghĩ rằng sư phụ nêu cao vấn đề này quá nên bây giờ nàng khá là vô tư.
Triệu Mặc Lâm đã chuẩn bị cho nàng sẵn một chiếc kiệu vừa rộng rãi và êm ái, Thiên Hoa cho dù rất tò mò không khí bên ngoài nhưng vì thể diện hoàng thất nàng đành phải ngồi im.
Chẳng biết Ý nhi và Ý Lam đã đi đâu, vừa xuống kiệu là đã không thấy hai nha đầu đó đâu rồi, ở với nhau mấy ngày Thiên Hoa cũng cảm thấy có chút quen thuộc.
Đoàn người chỉ đi một vòng là đã đến phủ Vương gia, kiệu vừa dừng xuống thì Mặc Lâm đã đi đến đỡ nàng xuống kiệu.
Lúc này Thiên Hoa khá bất ngờ về phủ đệ này, cùng là Vương phỉ nhưng nó lại to lớn và đẹp hơn gấp mấy lần Dương Vương phủ kia.
Thiên Hoa cứ mặc định để cho Mặc Lâm dẫn nàng đi, nàng đi đâu cũng nhìn ngó và quan sát xung quanh.
Mặc Lâm nhìn biểu hiện của nàng thì khá buồn cười, nàng không khác gì so với khi còn là công chúa thần giới, dung mạo vẫn xinh đẹp không thay đổi một chút nào cả.
Không hiểu vì sao lúc cầm lấy tay nàng Mặc Lâm không muốn buông tay một chút nào cả.
Thiên Hoa được đưa vào một gian phòng rộng lớn, từ trong ra ngoài được dán chữ hỷ xung quanh, căn phong tuy có rộng nhưng nàng lại cảm thấy vô cùng ấm áp.
Thiên Hoa thấy vào một lúc rồ mà Vương gia không có ý định đi ra, nàng ngước nhìn vẻ lạ lẫm rồi chợt hỏi:
“Không biết hai nha đầu theo ta đến đây đã đi đâu rồi, làm phiền Vương gia có thể gọi họ đến đây được không?”.
Đây là câu đầu tiên khi nàng đến đây và cung là câu đầu tiên giao tiếp với chàng.
Mặc Lâm tuy rất buồn cười nhưng cũng vẫn ôn tồn nói:
"Nàng đi đường xa cũng mệt rồi, cứ nghỉ ngơi một chút, lát nữa hai nha đầu đó sẽ chăm sóc cho nàng. Thời gian còn ba ngày nữa mới thành thân nàng cứ nghỉ ngơi và đi thăm và quen dần phủ đệ đi, nơi này sẽ là nơi ở của chúng ta sau này, nếu nàng muốn sửa chữa gì chỉ cần bảo hạ nhân là được ".
Thiên Hoa gật đầu khá là máy móc, thật sự lúc này nàng cũng đã vô cùng mệt mỏi, cả quãng đường hết cứu trợ bà con, rồi lại phải điều chế thêm thuốc bột nàng đã cạn sức rồi.
Mặc Lâm liền hiểu ý liền rơi đi để không gian cho nàng nghỉ ngơi, thật sự chàng không dám quá nóng lòng vì lo sợ nàng vẫn chưa quen thuộc nơi đây, quen thuộc với chàng.
Thôi thì để tình cảm từ từ vun đắp vậy, chàng sợ làm quá nàng sẽ sợ hãi, Mặc Lâm nhủ thầm trong lòng:
"Nhóc con nàng khi sinh ra đã nhận định là thê tử của ta rồi, cứ từ từ chấp nhận đi thôi ".
Thiên Hoa khi thấy Vương gia đi khỏi nàng liền gỡ bỏ một số thứ linh tinh trên đầu xuống rồi trèo lên giường, chỉ một lúc nàng đã ngủ mất.
Thật sự Thiên Hoa rất ghét phải cài mấy thứ trang sức lỉnh kỉnh này trên đầu, bình thường mái tóc nàng đã dài và mượt nên chẳng cần gì.
Nàng có thói quen chỉ cần cài một chiếc trâm nhỏ xinh giữ tóc là được, nhưng hôm nay vì lễ nghi nên bắt buộc nàng mới phải cài nó.
Thiên Hoa ngủ một giấc thật dài, trong mơ nàng mơ thấy có một cô bé tầm bảy, tám tuổi đang nô đùa cùng với các con vật, trong đó có một chú nai con vô cùng đáng yêu lúc nào cũng quẩn quanh bên cô bé đó.
Cô bé đó có một đôi phụ mẫu vô cùng xinh đẹp và hiền lành, vô cùng yêu thương cô bé, thật đúng là một gia đình hạnh phúc.
Bỗng nhiên nàng bị giật mình thức dậy bởi tiếng động lạ bên ngoài, lúc Thiên Hoa mở mắt thì trời đã gần tối.
Nàng nhẹ nhàng bước xuống giường rồi đi ra mở của phòng, bên ngoài Ý Nhi và Ý Lam đang đôi co với hai người tỳ nữ lạ mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.