Chương 39: Hôn lễ bất ổn
Soc 2k
26/01/2024
Đồ đạc chỉ chuyển một lúc là xong, vì nàng mới đến nên cũng chẳng có đồ gì nhiều ngoài của hồi môn mà nàng mang đến từ Nam quốc.
Lúc Cẩm Tuệ nhìn cung Tĩnh Hòa nàng có chút choáng ngợp, bởi vì nàng không nghĩ nó lại to lớn và rộng rãi như thế.
Vì sự sủng ái của hoàng thượng nên toàn bộ đồ của Từ phi đều được bảo quản tại cung Tĩnh Hòa, ngày đêm có người dọn dẹp.
Nên bây giờ Cẩm Phi đến nhận cung được bàn giao lại tất cả, tự nhiên nàng ta lại vớ được của hời như thế bảo sao nàng ta không choáng ngợp cho được.
Tổng số đồ sính lễ của nàng không bằng một góc của cung Tĩnh Hòa, nàng ta sung sướng cười như điên như dại.
Bây giờ không ai có thể khinh thường nàng ta được nữa rồi, chỉ cần nàng ta mang thai thì chắc chắn nàng ta sẽ bồi dưỡng thật tốt, cơ hội nàng ta vẫn còn nhiều, chỉ nghĩ như vậy tâm tình nàng ta thật hưng phấn hẳn lên.
Bắt đầu từ hôm đó, ngày này hoàng thượng cũng ngự ở cung nàng ta, có thể nói là yêu chiều hết mực, so với Từ phi trước kia chỉ có hơn chứ không có kém.
Hằng đêm Cẩm Tuệ vẫn bỏ mê hương vào, nhưng nàng ta không dám bỏ nhiều vì sợ bị lộ, mà tuyệt nhiên là nàng ta đích thân bỏ chứ không dám để nô tỳ làm thay.
Tuy nhiên dù chỉ một ít thôi cũng đủ để hoàng thượng say mê nàng ta như điếu đổ rồi.
Điều này khiến cho hoàng hậu và chúng phi tần vô cùng ghanh ghét, nàng ta thì hay rồi kiêu ngạo vô cùng, đối đầu với tất cả các phi tần trong cung.
Chung quy không hiểu nàng ta ngu ngốc hay là nàng ta quá tự kiêu về mình hay chăng.(đấy là chuyện sau này nhé).
Còn ở Vương phủ, Thiên Hoa hai ngày nay vẫn dạo xung quanh vương phủ để quan sát địa hình, nàng có vẻ hơi lo lắng bởi vì thị vệ ở Vương phủ khá đông.
Lúc đầu nàng định bỏ trốn đi luôn ngày hôm sau, nhưng khi xem xét mọi việc nàng lại bỏ ý định đó đi bởi vì thị vệ ở đây đổi ca rất có trình tự và quy củ.
Bây giờ chỉ cần chờ đến hôn lễ, có nhiều quan khách lúc đó canh phòng lỏng lẻo thì nàng mới dễ có cơ hội để hành động.
Cuối cùng ngày hôn lễ cũng đã tới, ngày hôm đó nàng được gọi dậy từ rất sớm, trang điểm làm rất nhiều thủ tục khiến Thiên Hoa cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Lúc đầu hoàng thượng ngỏ ý muốn tổ chức trong hoàng cung cho long trọng nhưng Mặc Lâm lại lắc đầu từ chối với lý do đi lại hai nơi sợ tân nương sẽ mệt.
Khi lý do đó được đưa ra, mọi người đều lắc đầu vì suy nghĩ đó, ai ai cũng đều mơ ước được tổ chức trong hoàng cung, vì chỉ có hoàng thân quốc thích, thân phận cao quý mới được đãi ngộ như thế vậy mà vị Vương gia này lại chê.
Thiên Hoa nghe xong thì thở phào, chỉ mỗi nhưng lễ nghi ở Vương Phủ nàng đã mệt mỏi lắm rồi mà còn ở hoàng cung thì chắc nàng kiệt sức mất.
Giờ khắc cuối cùng nàng được Ý Nhi và Ý Lam đưa vào động phòng, lúc này nàng mới nhẹ thở ra.
Tất cả đồ đạc nàng đã chuẩn bị xong xuôi đặt ở dưới gầm giường và gầm kệ rồi, bây giờ chỉ cần không có ai là nàng sẽ hành động thôi.
Nàng chờ mãi mà không thấy Ý Nhi và Ý Lam đi ra ngoài, cuối cùng nàng đành phải lên tiếng:
"Hai ngươi đi ra ngoài canh gác đi, ta muốn nghỉ ngơi một chút, có gì lát ta sẽ gọi ".
Hai người quay sang nhìn nhau rồi cúi đầu nhận lệnh, khi Thiên Hoa thấy cửa khép vào nàng mới yên tâm.
Nàng tháo mũ trùm đầu ra rồi bắt đầu hành động, nàng cúi xuống để tìm túi đồ của mình đã giấu từ trước, ở trong đó có một số thứ giúp nàng chạy trốn.
Nhưng nàng bỗng giật mình bởi vì nàng tìm mãi mà vẫn không thấy thứ gì cả, lúc này nàng mới hoảng hồn quan sát căn phòng và giật mình nhận ra đây không phải căn phòng tân hôn ban đầu.
Bố cục của căn phòng này có vẻ rộng hơn căn phòng trước, Thiên Hoa có một chút hoảng hốt, rõ ràng lúc đầu nàng đã tìm hiểu kĩ phòng nàng ở trước đó là phòng tân hôn sao bây giờ lại đổi thành thế nào.
Nhìn thấy thời gian không còn sớm nữa, có lẽ Vương gia sắp trở về rồi, nàng liền nhanh chóng gỡ mũ trùm đầu ra rồi mở cửa sổ định chạy trốn.
Tuy nhiên cái cửa sổ kia thật chắc chắn, Thiên Hoa mở mãi cũng không thể mở ra được, nàng lúc này đã hoảng hốt lắm rồi, tại sao kế hoạch nàng chuẩn bị không đúng một chút nào vậy.
Thiên Hoa không biết rằng Mặc Lâm đã dùng kết giới phong tỏa căn phòng này nên dù nàng có giỏi võ công đến đâu đi chăng nữa cũng không thể mở được.
Cuối cùng Thiên Hoa đành đánh liều đi thẳng ra từ cổng chính, nhưng khi nàng vừa bước ra thì ôi thôi ngoài Ý Nhi và Ý Lam thì có hai hàng hộ vệ đứng sắp hàng hiên ngang khiến cho Thiên Hoa xây xẩm măth mày, nàng lắp bắp hỏi:
“Ý Nhi, sao lại đông người ở đây như thế?”.
Ý nhi nén cười, lễ phép nói:
“Thưa Vương Phi, Vương gia sợ hôm nay đông người, kẻ xấu sẽ trà trộn vài nên sai thị vệ canh gác để bảo vệ người đó ạ!”.
Lúc Cẩm Tuệ nhìn cung Tĩnh Hòa nàng có chút choáng ngợp, bởi vì nàng không nghĩ nó lại to lớn và rộng rãi như thế.
Vì sự sủng ái của hoàng thượng nên toàn bộ đồ của Từ phi đều được bảo quản tại cung Tĩnh Hòa, ngày đêm có người dọn dẹp.
Nên bây giờ Cẩm Phi đến nhận cung được bàn giao lại tất cả, tự nhiên nàng ta lại vớ được của hời như thế bảo sao nàng ta không choáng ngợp cho được.
Tổng số đồ sính lễ của nàng không bằng một góc của cung Tĩnh Hòa, nàng ta sung sướng cười như điên như dại.
Bây giờ không ai có thể khinh thường nàng ta được nữa rồi, chỉ cần nàng ta mang thai thì chắc chắn nàng ta sẽ bồi dưỡng thật tốt, cơ hội nàng ta vẫn còn nhiều, chỉ nghĩ như vậy tâm tình nàng ta thật hưng phấn hẳn lên.
Bắt đầu từ hôm đó, ngày này hoàng thượng cũng ngự ở cung nàng ta, có thể nói là yêu chiều hết mực, so với Từ phi trước kia chỉ có hơn chứ không có kém.
Hằng đêm Cẩm Tuệ vẫn bỏ mê hương vào, nhưng nàng ta không dám bỏ nhiều vì sợ bị lộ, mà tuyệt nhiên là nàng ta đích thân bỏ chứ không dám để nô tỳ làm thay.
Tuy nhiên dù chỉ một ít thôi cũng đủ để hoàng thượng say mê nàng ta như điếu đổ rồi.
Điều này khiến cho hoàng hậu và chúng phi tần vô cùng ghanh ghét, nàng ta thì hay rồi kiêu ngạo vô cùng, đối đầu với tất cả các phi tần trong cung.
Chung quy không hiểu nàng ta ngu ngốc hay là nàng ta quá tự kiêu về mình hay chăng.(đấy là chuyện sau này nhé).
Còn ở Vương phủ, Thiên Hoa hai ngày nay vẫn dạo xung quanh vương phủ để quan sát địa hình, nàng có vẻ hơi lo lắng bởi vì thị vệ ở Vương phủ khá đông.
Lúc đầu nàng định bỏ trốn đi luôn ngày hôm sau, nhưng khi xem xét mọi việc nàng lại bỏ ý định đó đi bởi vì thị vệ ở đây đổi ca rất có trình tự và quy củ.
Bây giờ chỉ cần chờ đến hôn lễ, có nhiều quan khách lúc đó canh phòng lỏng lẻo thì nàng mới dễ có cơ hội để hành động.
Cuối cùng ngày hôn lễ cũng đã tới, ngày hôm đó nàng được gọi dậy từ rất sớm, trang điểm làm rất nhiều thủ tục khiến Thiên Hoa cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Lúc đầu hoàng thượng ngỏ ý muốn tổ chức trong hoàng cung cho long trọng nhưng Mặc Lâm lại lắc đầu từ chối với lý do đi lại hai nơi sợ tân nương sẽ mệt.
Khi lý do đó được đưa ra, mọi người đều lắc đầu vì suy nghĩ đó, ai ai cũng đều mơ ước được tổ chức trong hoàng cung, vì chỉ có hoàng thân quốc thích, thân phận cao quý mới được đãi ngộ như thế vậy mà vị Vương gia này lại chê.
Thiên Hoa nghe xong thì thở phào, chỉ mỗi nhưng lễ nghi ở Vương Phủ nàng đã mệt mỏi lắm rồi mà còn ở hoàng cung thì chắc nàng kiệt sức mất.
Giờ khắc cuối cùng nàng được Ý Nhi và Ý Lam đưa vào động phòng, lúc này nàng mới nhẹ thở ra.
Tất cả đồ đạc nàng đã chuẩn bị xong xuôi đặt ở dưới gầm giường và gầm kệ rồi, bây giờ chỉ cần không có ai là nàng sẽ hành động thôi.
Nàng chờ mãi mà không thấy Ý Nhi và Ý Lam đi ra ngoài, cuối cùng nàng đành phải lên tiếng:
"Hai ngươi đi ra ngoài canh gác đi, ta muốn nghỉ ngơi một chút, có gì lát ta sẽ gọi ".
Hai người quay sang nhìn nhau rồi cúi đầu nhận lệnh, khi Thiên Hoa thấy cửa khép vào nàng mới yên tâm.
Nàng tháo mũ trùm đầu ra rồi bắt đầu hành động, nàng cúi xuống để tìm túi đồ của mình đã giấu từ trước, ở trong đó có một số thứ giúp nàng chạy trốn.
Nhưng nàng bỗng giật mình bởi vì nàng tìm mãi mà vẫn không thấy thứ gì cả, lúc này nàng mới hoảng hồn quan sát căn phòng và giật mình nhận ra đây không phải căn phòng tân hôn ban đầu.
Bố cục của căn phòng này có vẻ rộng hơn căn phòng trước, Thiên Hoa có một chút hoảng hốt, rõ ràng lúc đầu nàng đã tìm hiểu kĩ phòng nàng ở trước đó là phòng tân hôn sao bây giờ lại đổi thành thế nào.
Nhìn thấy thời gian không còn sớm nữa, có lẽ Vương gia sắp trở về rồi, nàng liền nhanh chóng gỡ mũ trùm đầu ra rồi mở cửa sổ định chạy trốn.
Tuy nhiên cái cửa sổ kia thật chắc chắn, Thiên Hoa mở mãi cũng không thể mở ra được, nàng lúc này đã hoảng hốt lắm rồi, tại sao kế hoạch nàng chuẩn bị không đúng một chút nào vậy.
Thiên Hoa không biết rằng Mặc Lâm đã dùng kết giới phong tỏa căn phòng này nên dù nàng có giỏi võ công đến đâu đi chăng nữa cũng không thể mở được.
Cuối cùng Thiên Hoa đành đánh liều đi thẳng ra từ cổng chính, nhưng khi nàng vừa bước ra thì ôi thôi ngoài Ý Nhi và Ý Lam thì có hai hàng hộ vệ đứng sắp hàng hiên ngang khiến cho Thiên Hoa xây xẩm măth mày, nàng lắp bắp hỏi:
“Ý Nhi, sao lại đông người ở đây như thế?”.
Ý nhi nén cười, lễ phép nói:
“Thưa Vương Phi, Vương gia sợ hôm nay đông người, kẻ xấu sẽ trà trộn vài nên sai thị vệ canh gác để bảo vệ người đó ạ!”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.