Chương 24
Jade Bot
06/07/2022
Trong lúc mơ màng, tôi nghe thấy hắn gọi tên tôi: “Thanh Thanh!”
Tôi mở mắt, bản thân đã nằm trên giường từ lúc nào, trên người là chiếc áo của hắn.
Hắn đặt nụ hôn lên chán tôi, cảnh tượng tối qua ùa về khiến tôi chỉ muốn đập đầu vào tường mà ngất đi….ngượng quá đi mất
“Hôm qua không ăn gì….em tính ngủ suốt để bụng kêu mãi sao?” hắn cười cười nhìn dáng vẻ ôm chăn của tôi
Tôi liếc nhìn đồng hồ, giờ đã là xế chiều….tôi thật không nghĩ bản thân đã ngủ lâu đến như vậy. Tôi ngọ ngậy muốn ngồi dậy…. Một cảm giác đau đớn xẹt qua….
“Em định cứ vậy mà ngồi dậy sao?” Nói rồi hắn bế tôi lên, đưa tôi ra bàn ăn.
Nhìn lại vị trí nơi tôi và hắn ân ái đêm qua khiến mặt tôi lại đỏ bừng lên, chiếc ghế sofa đã được hắn tháo ra đem thay.
“Chiếc bánh kem này là em làm sao?” Một tay hắn mở tủ lấy chiếc bánh ra, tay còn lại vẫn ôm tôi trong lòng
Tôi gật đầu, bản thân lười nhác ôm chặt cổ hắn.
“Tối qua định mang ra lúc anh về…ai ngờ còn chưa được ăn…”
“Anh ăn rồi” hắn cắt ngang lời tôi, ý cười đậm nơi khoé môi
“Đồ xấu xa….” tôi thẹn quay mặt vào vòm ngực rộng ấy
Hắn cười cười, sau đó mở chiếc lồng trên bàn ra.
Khói theo thức ăn bốc lên nghi ngút, tôi có chút ngạc nhiên, đừng nói hắn đã nấu hết chỗ này…..
Như đoán được tôi đang nghĩ gì, hắn ừ một tiếng, cười cười gắp thức ăn đưa lên miệng tôi.
Tôi ăn rất vừa miệng…quả thật là rất ngon!
“Thanh Thanh này, sau khi em tốt nghiệp…chúng ta sống với nhau được không?” Vừa đút cho tôi ăn, đột nhiên hắn hỏi
Tôi suy nghĩ một lúc, dù sao tôi và hắn cũng yêu nhau lâu rồi…nói thật nhiều khi không gặp tôi rất nhớ hắn…
“Ừ!” Tôi nhẹ nhàng nói
Mắt hắn sáng lên, hắn hôn lên má tôi, vui vẻ hỏi lại “thật sao?”
Tôi cười gật đầu.
————
Sau khi trở lại trường, tôi đem chuyện này kể cho Cẩn Mai, tối hôm đó cô ấy trách tôi, trách tôi vì tình mà bỏ bạn, tôi chỉ cười, cô ấy cũng cười vì hạnh phúc của tôi….
Kể ra thời gian cứ như lướt qua vậy, hôm tôi tốt nghiệp, hắn đến đón lễ tốt nghiệp cùng tôi. Sau đó cùng tôi sắp xếp dọn đồ.
Hắn đã chuyển đến ở một căn chung cư khác, nơi này có vẻ sang trọng hơn, đường hầm nơi gửi xe cũng rất lớn
Hắn sách hết đồ của tôi lên, còn tôi….hắn đưa tôi cầm lấy chiếc cặp da của hắn….
Cảnh tượng môt chàng trai bê đồ lỉnh kỉnh, cô gái nhỏ nhắn cầm cặp đi phía sau thật sự rất nổi bật, mọi ánh mắt ngưỡng mộ đều dồn về hướng tôi và hắn…..
Hắn để đồ đạc xuống trước cửa, tay ấn mật mã….là ngày sinh nhật của tôi, tôi nghĩ mà cười tủm tỉm….
“Cố Nguỵ…” tôi nhún chân lên hôn nhẹ lên môi hắn, chưa để hắn kịp phản ứng thì vừa hay cửa cũng mở, tôi liền đi nhanh vào trong.
Bên trong rất đẹp! Tôi thốt lên một tiếng trong lòng.
Chiếc cửa kính sát đất ngăn cách phòng khách lớn với ban công…..hắn ở tầng 18, ở đây ban đên nhìn ra cảnh bên ngoài sẽ rất tuyệt. Trần nhà có một chiếc đèn chùm màu bạch kim lớn, chiếc bàn thuỷ tinh ngoài phòng khách được khắc hoa chìm cách điệu rất tỷ mỉ. Chiếc tủ lỗ ngăn phòng khách và nhà ăn được xếp đủ loại rượu vang.….
Khi tôi đang chiêm ngưỡng cảnh quan căn phòng thấy hắn đi tới đi lui mang đồ của tôi vào trong
“Sao lại chỉ có một phòng….nếu vậy anh ngủ ở đâu” tôi hỏi
Động tác sắp đồ của hắn dừng lại
“Không phải là ngủ cùng em sao” hắn cười nói
“Không được….không được” tôi chạy lại, rằng lấy đồ của mình trên tay hắn
Hắn kéo tôi đến cạnh tủ, tay hắn chống lên tường, khoá tôi trong tầm mắt, cặp mắt thâm tình nheo lại, giọng điêu nghiêm túc nói: “Còn cái gì của em mà anh chưa thấy sao…”
“Anh…biến thái” tôi đá nhẹ vào chân hắn, sau đó thoát ra
“Thanh….” Hắn kéo tôi lại, đặt lên môi tôi một nụ hôn nhẹ “Anh sẽ chăm chỉ làm việc…không để em phải chịu khổ” hắn nói
Tôi cười hạnh phúc, sau đó ôm lấy hắn…
“Nguỵ, đừng làm việc quá sức, em sẽ rất lo” tôi nghẹn ngào nói
Hắn cười cười, sau đó ôm tôi
..........
Đối diện phòng ngủ là phòng làm việc của hắn, sau khi ăn cơm tối xong, hắn cũng đi thư phòng làm việc.
Tôi pha ly trà nóng, gõ cửa sau đó đem vào.
“Công việc của anh bận rộn quá!” Tôi cảm thán, đặt ly trà xuống bàn
“Ừ…mệt phát ngất rồi” hắn kéo tôi ngồi xuống đùi để đối diện hắn, sau đó rụi rụi đầu vào vai tôi
“Vậy để em nạp năng lượng cho anh nhé” tôi cười nói
“Như thế nào đây?” Hắn nhìn tôi cười hỏi.
Tôi hôn nhẹ vào má hắn
“Anh thấy đỡ mệt hơn chưa” tôi tủn tỉm cười
“Một bên sao đủ đây….” Ngữ điệu hắn kéo dài ta, tay hắn chỉ chỉ vào má bên cạnh
“Anh thật tham lam!” Tôi cười, sau đó hôn nốt bên má còn lại của hắn
Hắn cứ thế ôm tôi như vậy mà làm việc, tiếng gõ bàn phím của hắn rất nhanh, tiếng ‘cạnh cạnh’ nối nhau không dứt….chẳng bù một chút cho tôi, tôi gõ phím máy tính rất chậm, chậm đến mức mà Cẩn Mai ví tốc độ gõ máy của tôi như ‘cò mổ thóc’….
Một tay tôi ôm eo hắn, tay còn lại thì vẽ vẽ vào điểm tựa của ghế….
Tôi muốn ra ngoài để hắn làm việc nhưng hắn một mực bảo tôi ngồi yên….
Được một lúc, tiếng gõ bàn phím của hắn chậm dần….
“Em ăn mặc như này chạy qua phòng làm việc của anh…không phải là đang có ý đồ gì chứ” hắn đột nhiên hỏi, sau đó cúi xuống hôn vai tôi….
Tôi bất ngờ ngạc nhiên, ăn mặc như này là sao? Tôi chỉ đang mặc chiếc váy dài ngắn tay mà, vải của nó rất mát, tuy không dày…nhưng cũng không mỏng đến mức quyến rũ được hắn
“Anh….học đâu cách nói chuyện kiểu đó với em hả…!” Tôi đẩy hắn ra rồi nói
Hắn kéo eo tôi sát lại gần hơn
“Không phải ở cạnh em anh mới vậy sao? Thanh Thanh…em mặc gì cũng có thể quyến rũ được anh…” nói rồi hắn hôn lên môi tôi.
Hôn thôi chưa đủ, hắn còn tham lam sờ mó linh tinh…
“Nguỵ….không phải anh đang làm việc sao” tôi cố giữ bàn tay không yên phận kia của hắn
“Còn việc gì…quan trọng hơn em nữa đây….anh không tập chung làm việc nổi ” hắn khàn khàn nói
Giữa nụ hôn như gần như xa, tay hắn đặt trên lưng tôi khẽ lướt... mỗi một lần đụng chạm đều khiến người tôi kẽ run
"Anh yêu em!" Cố Nguỵ nói
Tay hắn di chuyển từ eo tôi xuống đùi, xuống thêm chút nữa, vén bộ váy ngủ trên người tôi lên đến ngang hông.
Tôi theo quán tính, hai chân khép chặt, kẹp bàn tay đang mày mò giữa hai chân….
Tôi mở mắt, bản thân đã nằm trên giường từ lúc nào, trên người là chiếc áo của hắn.
Hắn đặt nụ hôn lên chán tôi, cảnh tượng tối qua ùa về khiến tôi chỉ muốn đập đầu vào tường mà ngất đi….ngượng quá đi mất
“Hôm qua không ăn gì….em tính ngủ suốt để bụng kêu mãi sao?” hắn cười cười nhìn dáng vẻ ôm chăn của tôi
Tôi liếc nhìn đồng hồ, giờ đã là xế chiều….tôi thật không nghĩ bản thân đã ngủ lâu đến như vậy. Tôi ngọ ngậy muốn ngồi dậy…. Một cảm giác đau đớn xẹt qua….
“Em định cứ vậy mà ngồi dậy sao?” Nói rồi hắn bế tôi lên, đưa tôi ra bàn ăn.
Nhìn lại vị trí nơi tôi và hắn ân ái đêm qua khiến mặt tôi lại đỏ bừng lên, chiếc ghế sofa đã được hắn tháo ra đem thay.
“Chiếc bánh kem này là em làm sao?” Một tay hắn mở tủ lấy chiếc bánh ra, tay còn lại vẫn ôm tôi trong lòng
Tôi gật đầu, bản thân lười nhác ôm chặt cổ hắn.
“Tối qua định mang ra lúc anh về…ai ngờ còn chưa được ăn…”
“Anh ăn rồi” hắn cắt ngang lời tôi, ý cười đậm nơi khoé môi
“Đồ xấu xa….” tôi thẹn quay mặt vào vòm ngực rộng ấy
Hắn cười cười, sau đó mở chiếc lồng trên bàn ra.
Khói theo thức ăn bốc lên nghi ngút, tôi có chút ngạc nhiên, đừng nói hắn đã nấu hết chỗ này…..
Như đoán được tôi đang nghĩ gì, hắn ừ một tiếng, cười cười gắp thức ăn đưa lên miệng tôi.
Tôi ăn rất vừa miệng…quả thật là rất ngon!
“Thanh Thanh này, sau khi em tốt nghiệp…chúng ta sống với nhau được không?” Vừa đút cho tôi ăn, đột nhiên hắn hỏi
Tôi suy nghĩ một lúc, dù sao tôi và hắn cũng yêu nhau lâu rồi…nói thật nhiều khi không gặp tôi rất nhớ hắn…
“Ừ!” Tôi nhẹ nhàng nói
Mắt hắn sáng lên, hắn hôn lên má tôi, vui vẻ hỏi lại “thật sao?”
Tôi cười gật đầu.
————
Sau khi trở lại trường, tôi đem chuyện này kể cho Cẩn Mai, tối hôm đó cô ấy trách tôi, trách tôi vì tình mà bỏ bạn, tôi chỉ cười, cô ấy cũng cười vì hạnh phúc của tôi….
Kể ra thời gian cứ như lướt qua vậy, hôm tôi tốt nghiệp, hắn đến đón lễ tốt nghiệp cùng tôi. Sau đó cùng tôi sắp xếp dọn đồ.
Hắn đã chuyển đến ở một căn chung cư khác, nơi này có vẻ sang trọng hơn, đường hầm nơi gửi xe cũng rất lớn
Hắn sách hết đồ của tôi lên, còn tôi….hắn đưa tôi cầm lấy chiếc cặp da của hắn….
Cảnh tượng môt chàng trai bê đồ lỉnh kỉnh, cô gái nhỏ nhắn cầm cặp đi phía sau thật sự rất nổi bật, mọi ánh mắt ngưỡng mộ đều dồn về hướng tôi và hắn…..
Hắn để đồ đạc xuống trước cửa, tay ấn mật mã….là ngày sinh nhật của tôi, tôi nghĩ mà cười tủm tỉm….
“Cố Nguỵ…” tôi nhún chân lên hôn nhẹ lên môi hắn, chưa để hắn kịp phản ứng thì vừa hay cửa cũng mở, tôi liền đi nhanh vào trong.
Bên trong rất đẹp! Tôi thốt lên một tiếng trong lòng.
Chiếc cửa kính sát đất ngăn cách phòng khách lớn với ban công…..hắn ở tầng 18, ở đây ban đên nhìn ra cảnh bên ngoài sẽ rất tuyệt. Trần nhà có một chiếc đèn chùm màu bạch kim lớn, chiếc bàn thuỷ tinh ngoài phòng khách được khắc hoa chìm cách điệu rất tỷ mỉ. Chiếc tủ lỗ ngăn phòng khách và nhà ăn được xếp đủ loại rượu vang.….
Khi tôi đang chiêm ngưỡng cảnh quan căn phòng thấy hắn đi tới đi lui mang đồ của tôi vào trong
“Sao lại chỉ có một phòng….nếu vậy anh ngủ ở đâu” tôi hỏi
Động tác sắp đồ của hắn dừng lại
“Không phải là ngủ cùng em sao” hắn cười nói
“Không được….không được” tôi chạy lại, rằng lấy đồ của mình trên tay hắn
Hắn kéo tôi đến cạnh tủ, tay hắn chống lên tường, khoá tôi trong tầm mắt, cặp mắt thâm tình nheo lại, giọng điêu nghiêm túc nói: “Còn cái gì của em mà anh chưa thấy sao…”
“Anh…biến thái” tôi đá nhẹ vào chân hắn, sau đó thoát ra
“Thanh….” Hắn kéo tôi lại, đặt lên môi tôi một nụ hôn nhẹ “Anh sẽ chăm chỉ làm việc…không để em phải chịu khổ” hắn nói
Tôi cười hạnh phúc, sau đó ôm lấy hắn…
“Nguỵ, đừng làm việc quá sức, em sẽ rất lo” tôi nghẹn ngào nói
Hắn cười cười, sau đó ôm tôi
..........
Đối diện phòng ngủ là phòng làm việc của hắn, sau khi ăn cơm tối xong, hắn cũng đi thư phòng làm việc.
Tôi pha ly trà nóng, gõ cửa sau đó đem vào.
“Công việc của anh bận rộn quá!” Tôi cảm thán, đặt ly trà xuống bàn
“Ừ…mệt phát ngất rồi” hắn kéo tôi ngồi xuống đùi để đối diện hắn, sau đó rụi rụi đầu vào vai tôi
“Vậy để em nạp năng lượng cho anh nhé” tôi cười nói
“Như thế nào đây?” Hắn nhìn tôi cười hỏi.
Tôi hôn nhẹ vào má hắn
“Anh thấy đỡ mệt hơn chưa” tôi tủn tỉm cười
“Một bên sao đủ đây….” Ngữ điệu hắn kéo dài ta, tay hắn chỉ chỉ vào má bên cạnh
“Anh thật tham lam!” Tôi cười, sau đó hôn nốt bên má còn lại của hắn
Hắn cứ thế ôm tôi như vậy mà làm việc, tiếng gõ bàn phím của hắn rất nhanh, tiếng ‘cạnh cạnh’ nối nhau không dứt….chẳng bù một chút cho tôi, tôi gõ phím máy tính rất chậm, chậm đến mức mà Cẩn Mai ví tốc độ gõ máy của tôi như ‘cò mổ thóc’….
Một tay tôi ôm eo hắn, tay còn lại thì vẽ vẽ vào điểm tựa của ghế….
Tôi muốn ra ngoài để hắn làm việc nhưng hắn một mực bảo tôi ngồi yên….
Được một lúc, tiếng gõ bàn phím của hắn chậm dần….
“Em ăn mặc như này chạy qua phòng làm việc của anh…không phải là đang có ý đồ gì chứ” hắn đột nhiên hỏi, sau đó cúi xuống hôn vai tôi….
Tôi bất ngờ ngạc nhiên, ăn mặc như này là sao? Tôi chỉ đang mặc chiếc váy dài ngắn tay mà, vải của nó rất mát, tuy không dày…nhưng cũng không mỏng đến mức quyến rũ được hắn
“Anh….học đâu cách nói chuyện kiểu đó với em hả…!” Tôi đẩy hắn ra rồi nói
Hắn kéo eo tôi sát lại gần hơn
“Không phải ở cạnh em anh mới vậy sao? Thanh Thanh…em mặc gì cũng có thể quyến rũ được anh…” nói rồi hắn hôn lên môi tôi.
Hôn thôi chưa đủ, hắn còn tham lam sờ mó linh tinh…
“Nguỵ….không phải anh đang làm việc sao” tôi cố giữ bàn tay không yên phận kia của hắn
“Còn việc gì…quan trọng hơn em nữa đây….anh không tập chung làm việc nổi ” hắn khàn khàn nói
Giữa nụ hôn như gần như xa, tay hắn đặt trên lưng tôi khẽ lướt... mỗi một lần đụng chạm đều khiến người tôi kẽ run
"Anh yêu em!" Cố Nguỵ nói
Tay hắn di chuyển từ eo tôi xuống đùi, xuống thêm chút nữa, vén bộ váy ngủ trên người tôi lên đến ngang hông.
Tôi theo quán tính, hai chân khép chặt, kẹp bàn tay đang mày mò giữa hai chân….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.