Chương 2
Jade Bot
06/07/2022
Sau giờ tan sở, Giai Kì rủ tôi đi uống cafe.
“Mai tòa triệu tớ đi phân chia tài sản rồi.” Cô ấy bưng cốc capuchino nóng nói với tôi bằng giọng nhàn nhạt
“Tớ đi cùng cậu nhé” tôi nói
“Thôi, dù sao cũng là tớ bắt đầu, vậy nên tớ sẽ kết thúc nấm mồ tình yêu này.” cô bạn cười nói, tôi biết trong lòng cô ấy chắc cũng không thấy thoải mái gì.
Tình yêu của họ từ hồi còn cấp 2 đi qua một chặng đường dài để đến hôn nhân vậy mà lại thành ra như bây giờ..Tôi là người làm mối cho họ, hôn nhân của họ đi đến bước đường này lòng tôi cũng nặng chĩu đi.
Tôi tạm biệt cô bạn và về nhà nội đón con.
“Giờ cô mới đến đón tụi nhỏ à...tan tầm từ đời nào rồi.” tiếng mẹ chồng vang từ nhà bếp ra,thật khó êm tai.
“Mẹ.con đến đón Zi và Bo ạ.” tôi nói
“Làm mẹ mà cũng chả ra hồn,không đón cháu tôi về thì để nó lại đây,thân già này nuôi.”
“Con...lỡ chuyến xe buýt nên đến hơi muộn ạ”
“Hừ, có người nào như cô hay không, chồng đường đường là phó giám đốc vậy mà vợ ngày nào cũng chen lấn trên xe buýt cơ chứ, cô đi đâu đừng nói là con dâu nhà họ Sở này, mất mặt cho nhà tôi” giọng nói mỉa mai vang lên, tôi chỉ im lặng cúi đầu.
“Vậy con xin phép lên đón Zi và Bo ạ” tôi nói
Mẹ chồng tôi vốn không ưa tôi, vô cùng phản đối anh và tôi lấy nhau, vì gia đình tôi không thuộc tầng lớp tri thức giống gia đình anh, thêm nữa gia đình tôi lại là tỉnh lẻ. Từ lúc lấy anh đến giờ, chưa lúc nào bà không mỉa mai tôi.....tôi cũng quen rồi....
Tâm trạng vừa buồn tủi nhưng chỉ cần nhìn thấy hai tiểu thiên thần kia lòng tôi lại vui vẻ trở lại. Tôi ôm hôn con rồi đi về nhà.
Tối nay bữa cơm chỉ có ba mẹ con bỗng vắng vẻ lạ thường.
“Mẹ ơi, để phần cơm cho ba nữa, tẹo ba về ba đói đấy.” Zi vừa ăn vừa nói với tôi
“Ừ, Zi của mẹ ngoan lắm..Con cứ ăn đi, tị mẹ sẽ để.” tôi xoa đầu con gái bé bỏng yêu chiều nói
“Mẹ ơi…ba chưa về... vậy tối nay mẹ... có kể chuyện cho tụi con hay không?” Bo nói mãi mới hết câu
“Có chứ...Bo thích hông nào.” tôi cười đút cơm cho bé
“Con thích mẹ kể chuyện lắm....” Zo cười tít mắt nói
Bữa cơm gia đình tuy không phải lần đầu vắng anh,nhưng cảm giác nó thật lạ......
Trời tối nay mưa rất to,sấm chớp thi thoảng rạch ngang giữa trời. khổ hơn là lại mất điện. Zi và Bo ôm chặt tôi không rời một phút.Tôi cũng là người sợ sấm chớp,nên cũng ôm con thật chặt.
“Mẹ ơi...con sợ ông sấm...con muốn ba...huhu” Zi mếu máo nói
Nếu anh có nhà sẽ ôm cả ba mẹ con,tôi nhớ lại cuộc gọi tối qua cho anh và tiếng nói của mẹ chồng...tôi bỗng rơi nước mắt....
“Mẹ đừng khóc mà...” Bo khóc theo tôi,
ZI thì không,bé lấy di động của tôi bấm gọi đi.
“Ba ơi...bao giờ ba về...con sợ sấm lắm...hu hu..” Su khóc nói
“Ai đấy..?.” giọng nói đầu dây bên kia nhẹ nhàng vang lên...là nữ . ngôn tình hoàn
“Cô là ai....cháu muốn nói chuyện với ba..” tôi nghe giọng nữ kia...cổ họng nghẹn lại...là người con gái hôm qua..
‘…..tút..tút...’ tiếng tắt máy kéo dài.......
“Mẹ ơi...ba...con muốn ba..” Zi khóc,tôi thương con và dỗ con.
Tối đó trời mưa rất to, cứ một lúc lại loé lên ánh sáng rạch trời, hôm đấy lần đầu tiên anh không về nhà.....
Hôm đấy tôi một mình với sự sợ hãi,với sự tủi thân.... Tôi tự hỏi lúc đấy anh đang ở đâu..............?
“Mai tòa triệu tớ đi phân chia tài sản rồi.” Cô ấy bưng cốc capuchino nóng nói với tôi bằng giọng nhàn nhạt
“Tớ đi cùng cậu nhé” tôi nói
“Thôi, dù sao cũng là tớ bắt đầu, vậy nên tớ sẽ kết thúc nấm mồ tình yêu này.” cô bạn cười nói, tôi biết trong lòng cô ấy chắc cũng không thấy thoải mái gì.
Tình yêu của họ từ hồi còn cấp 2 đi qua một chặng đường dài để đến hôn nhân vậy mà lại thành ra như bây giờ..Tôi là người làm mối cho họ, hôn nhân của họ đi đến bước đường này lòng tôi cũng nặng chĩu đi.
Tôi tạm biệt cô bạn và về nhà nội đón con.
“Giờ cô mới đến đón tụi nhỏ à...tan tầm từ đời nào rồi.” tiếng mẹ chồng vang từ nhà bếp ra,thật khó êm tai.
“Mẹ.con đến đón Zi và Bo ạ.” tôi nói
“Làm mẹ mà cũng chả ra hồn,không đón cháu tôi về thì để nó lại đây,thân già này nuôi.”
“Con...lỡ chuyến xe buýt nên đến hơi muộn ạ”
“Hừ, có người nào như cô hay không, chồng đường đường là phó giám đốc vậy mà vợ ngày nào cũng chen lấn trên xe buýt cơ chứ, cô đi đâu đừng nói là con dâu nhà họ Sở này, mất mặt cho nhà tôi” giọng nói mỉa mai vang lên, tôi chỉ im lặng cúi đầu.
“Vậy con xin phép lên đón Zi và Bo ạ” tôi nói
Mẹ chồng tôi vốn không ưa tôi, vô cùng phản đối anh và tôi lấy nhau, vì gia đình tôi không thuộc tầng lớp tri thức giống gia đình anh, thêm nữa gia đình tôi lại là tỉnh lẻ. Từ lúc lấy anh đến giờ, chưa lúc nào bà không mỉa mai tôi.....tôi cũng quen rồi....
Tâm trạng vừa buồn tủi nhưng chỉ cần nhìn thấy hai tiểu thiên thần kia lòng tôi lại vui vẻ trở lại. Tôi ôm hôn con rồi đi về nhà.
Tối nay bữa cơm chỉ có ba mẹ con bỗng vắng vẻ lạ thường.
“Mẹ ơi, để phần cơm cho ba nữa, tẹo ba về ba đói đấy.” Zi vừa ăn vừa nói với tôi
“Ừ, Zi của mẹ ngoan lắm..Con cứ ăn đi, tị mẹ sẽ để.” tôi xoa đầu con gái bé bỏng yêu chiều nói
“Mẹ ơi…ba chưa về... vậy tối nay mẹ... có kể chuyện cho tụi con hay không?” Bo nói mãi mới hết câu
“Có chứ...Bo thích hông nào.” tôi cười đút cơm cho bé
“Con thích mẹ kể chuyện lắm....” Zo cười tít mắt nói
Bữa cơm gia đình tuy không phải lần đầu vắng anh,nhưng cảm giác nó thật lạ......
Trời tối nay mưa rất to,sấm chớp thi thoảng rạch ngang giữa trời. khổ hơn là lại mất điện. Zi và Bo ôm chặt tôi không rời một phút.Tôi cũng là người sợ sấm chớp,nên cũng ôm con thật chặt.
“Mẹ ơi...con sợ ông sấm...con muốn ba...huhu” Zi mếu máo nói
Nếu anh có nhà sẽ ôm cả ba mẹ con,tôi nhớ lại cuộc gọi tối qua cho anh và tiếng nói của mẹ chồng...tôi bỗng rơi nước mắt....
“Mẹ đừng khóc mà...” Bo khóc theo tôi,
ZI thì không,bé lấy di động của tôi bấm gọi đi.
“Ba ơi...bao giờ ba về...con sợ sấm lắm...hu hu..” Su khóc nói
“Ai đấy..?.” giọng nói đầu dây bên kia nhẹ nhàng vang lên...là nữ . ngôn tình hoàn
“Cô là ai....cháu muốn nói chuyện với ba..” tôi nghe giọng nữ kia...cổ họng nghẹn lại...là người con gái hôm qua..
‘…..tút..tút...’ tiếng tắt máy kéo dài.......
“Mẹ ơi...ba...con muốn ba..” Zi khóc,tôi thương con và dỗ con.
Tối đó trời mưa rất to, cứ một lúc lại loé lên ánh sáng rạch trời, hôm đấy lần đầu tiên anh không về nhà.....
Hôm đấy tôi một mình với sự sợ hãi,với sự tủi thân.... Tôi tự hỏi lúc đấy anh đang ở đâu..............?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.