[Ngôn Tình] Trở Về

Chương 126

Phù Hoa

16/12/2022

"Cha, chúng ta phải tìm thuật pháp hại người đó thế nào đây?" Thẩm Vô Cô nằm trên lưng Kim Ngọc, ngẩng đầu hỏi vị khách áo choàng đi bên cạnh. Hồn của cậu ta bị huyết chú hút mất một phần, nay hồn phách chỉ tạm thời ổn định, rất dễ mệt mỏi, thế nên tiểu sư thúc trở thành xe lăn di động của cậu ta.

Vị khách áo choàng: "Huyết chú này hẳn là một loại kết nối giữa chú thuật với hồn phách, hồn của người bị hạ chú sẽ bị dây đỏ đưa đến một nơi khác. Ta đến xem xét cây cổ thụ trong viện thì phát hiện cây đã sinh linh tính, là một cây hòe cổ năm trăm năm. Cây hòe thông âm, liên kết người chết với sinh hồn. Muốn tìm một cây hòe như thế cũng không khó lắm."

"Chúng ta phải đi khắp nơi tìm cây hòe hả? Aizz, chẳng phải mò kim đáy bể sao." Kim Ngọc cười híp mắt: "Hay là, cha có cách gì rồi?"

Vị khách áo choàng đáp: "Địa sinh vạn vật, vạn vật đều có 'khí', linh khí là một trong số đó. Sinh linh có linh khí, vật sống không phải người, cây cỏ hoa lá cũng mang những loại khí khác nhau. Riêng cây hòe khá đặc biệt, bản thân mộc khí của nó đã là âm khí, khi tuổi của cây càng cao, khí của nó có thể ảnh hưởng đến những loại khí xung quanh, hơn trăm năm sẽ thành khí trường đặc biệt, tính âm, có thể gom tụ hồn phách."

Vị khách chậm rãi, bình đạm giảng giải chi tiết làm người nghe muốn buồn ngủ. Thẩm Vô Cô ngáp một cái, cố gắng mở mắt.

Vị khách áo choàng trông thấy vậy, móc một bình hồ lô trong tay áo ra đưa cho cậu ta, "Uống mấy ngụm đi."

Thẩm Vô Cô không hề khách sáo, nhận lấy chiếc bình, uống ừng ực hai ngụm lớn. Kim Ngọc ngửi được mùi hương ngọt ngào trong bình, nhận ra đấy là thứ gì, lông mày xém nhướn bay ra ngoài. Vị khách áo choàng thu hồ lô lại xong, Kim Ngọc thở dài, "Tiền bối thần thông quảng đại quá." Thứ quý giá như vậy mà còn đựng bằng hồ lô to thế.

Vị khách áo choàng không tiếp lời, làm như không hiểu y đang nói gì, tiếp tục giảng giải: "Khí trường đó có thể nhìn thấy, chỉ cần một chút pháp thuật đặc biệt. Đương nhiên, chỉ có thể nhìn thấy thì cũng hơi rắc rối, nên vẫn còn một cách nữa." Nói đến đấy, vị khách áo choàng từng lại, hỏi Kim Ngọc, "Kim Ngọc công tử có biết cách mà ta nói là gì không?"

Kim Ngọc: "À, không biết."

Vị khách áo choàng: "Có thời gian thì đọc nhiều sách vào, chớ chìm đắm trong những chuyện khác."

Kim Ngọc cười hì hì mà không đáp. Thẩm Vô Cô chẳng biết hai người này đang nói cái mô tê gì, cậu ta hỏi: "Cha, cách khác mà cha nói là cách gì vậy?"

Vị khách áo choàng đáp lời Thẩm Vô Cô, "Địa có địa khí, dưới đất có vô vàn địa mạch chạy ngang dọc, giống như cây hòe sinh trưởng trên mặt đất, khí trường sinh ra cũng giống quả kết trên địa mạch, nếu có thể khai thông địa mạch thì sẽ tìm thấy thứ quả đó."

"Woa!" Thẩm Vô Cô không hiểu gì hết nhưng không ngăn được việc cậu ta cảm thấy cha thật tài giỏi. Kim Ngọc thì nghe hiểu, y nhướn cao mày, nghĩ thầm, vị tiền bối này ghê gớm thật, chuyện khai thông địa mạch mà nói nhẹ tênh thế. Y dám chắc tam sư huynh Tắc Tồn của mình không thể khai thông địa khí, cũng không biết tìm gì đó thông qua địa khí. Người này… thật là đáng gờm.

Kẻ không biết không sợ hãi ý là gì? Kim Ngọc đang kinh ngạc không thôi, còn Thẩm Vô Cô lại chẳng có tí áp lực, còn đứng đó vỗ tay nói: "Cha, cha tìm địa khí đó bằng cách nào? Mau đi mau đi, con muốn coi cha tìm ra nó thế nào!"

Ối dào, nhóc con nhà mình nói nghe như đơn giản lắm ấy. Kim Ngọc oán thầm trong bụng nhưng mắt vẫn nhìn về phía vị khách áo choàng, y cũng muốn biết hắn sẽ làm bằng cách nào.

Dù y không mây tin vào chuyện có thể khai thông địa khí nhưng không hiểu vì sao, trực giác mách bảo rằng người "cha" này có thể làm được, giống như lần trước lúc y giao đấu với người này, cảm nhận được một hơi thở quen thuộc lạ lùng từ hắn, trực giác nói với y rằng hắn có liên quan đến sư phụ. Trực giác của Kim Ngọc luôn rất chuẩn xác, đặc biệt từ sau khi bắt tay vào tu luyện, những năm qua, mỗi khi có trực giác xuất hiện thì cuối cùng sự thật chứng minh đó là đúng. Vì vậy y tin, lần này cũng không sai đi đâu được.

"Chúng ta phải tìm được nơi địa mạch liên thông với nhau, tốt nhất là nơi có nhiều địa mạch giao nhau nhất." Vị khách áo choàng nói xong, nhắm mắt lại một lúc rồi chỉ về một hướng, "Đi hướng đó, đại khái khoảng ba trăm dặm."

Đến nơi, vị khách áo choàng ra hiệu để Kim Ngọc đặt Thẩm Vô Cô đứng sang bên, sau đó móc một hạt giống ra. Hắn nhét hạt giống xuống đất, tiếp đó nhắm mắt lại.

Mặt đất dưới bàn tay hắn bỗng động đậy, sau đó một nhánh cây xanh nhô lên qua kẽ hở giữa ngón tay hắn. Nhánh cây dài mảnh như có sinh mệnh, từng nhánh từng nhánh quấn quanh bàn tay vị khách áo choàng rồi bò lên cánh tay hắn, khí khí thế như sắp quấn lấy cả người hắn.

Kim Ngọc nhạy bén phát hiện không khí tưởng chừng bình lặng quanh vị khách áo choàng có sự biến đổi rồi, như có thêm thứ gì đó. Tấm chắn vô hình mềm mại như nước, từ từ lan ra hai bên. Vào khoảnh khắc đó, Kim Ngọc ngửi thấy mùi tươi mới của cây cỏ mới chớm nở, trái tim như bị rút cạn, người đầy hoang mang. Nhưng y nhanh chóng vùng vẫy thoát khỏi trạng thái đó, đồng thời kéo tay Thẩm Vô Cô lùi về sau.

Lúc này, Kim Ngọc trông thấy vị khách áo choàng nhìn sang, nhìn đến mức làm y không dám thở mạnh. Thật kỳ lạ, dung mạo của hắn rất đỗi bình thường nhưng có một đôi mắt như vực thẳm sâu không thấy đáy, càng nhìn càng có cảm giác bị rơi xuống vực sâu, bất giác căng thẳng.



May thay vị khách áo choàng thu lại ánh mắt rất nhanh, như cảm nhận được gì đó, hắn thở phào một hơi. Tiếp theo, Kim Ngọc trông thấy những nhánh cây quấn quanh người hắn bắt đầu khô héo, cuối cùng hóa thành đống than. Vị khách áo choàng đứng lên, phủi bụi trên quần áo, dáng vẻ thoải mái như vừa tắm xong mà thôi.

Kim Ngọc dò hỏi: "Tìm thấy rồi à?" Không biết vì sao, bây giờ y không dám gọi cha nữa.

Vị khách áo choàng chỉ đáp ừ.

Thẩm Vô Cô không câu nệ tiểu tiết như y, cậu ta đi qua ôm đùi vị khách áo choàng, "Cha, cái vừa nãy là gì vậy?"

"Hạt giống bình thường thôi, ta tạm thời dùng nó để liên thông ta và địa mạch." Vị khách áo choàng dùng giọng điệu nhẹ nhàng để nói một chuyện đáng sợ, còn đưa hạt hạt giống cho Thẩm Vô Cô. "Ngươi thấy thích thì cầm theo chơi đi."

Kim Ngọc nhìn hạt giống đó với ánh mắt phức tạp. Hạt giống này mà bình thường cái gì! Thằng nhóc Thẩm Vô Cô còn ôm đùi người ta tự nhiên như đúng rồi. Bây giờ y hơi thật lòng muốn gọi vị tiền bối này là cha rồi. Đáng tiếc, không biết có phải tiền bối nhìn ra tâm tư nhỏ bé của y không mà thái độ đối với y cứ không lạnh không nóng, so ra thì Thẩm Vô Cô giống con ruột hơn.

 

Thẩm Vô Cô vừa nghịch hạt giống vừa hỏi: "Vậy cha tìm thấy chưa?"

Vị khách áo choàng: "Tìm thấy rồi."

Kim Ngọc rảo bước đến gần, thản nhiên chen vào: "Tìm được mấy cái? Chúng ta phải đi tìm từng nơi à?"

Vị khách áo choàng nhìn y bằng ánh mắt "thằng bé ngốc nghếch này đang nói lời ngu ngốc gì thế", nói: "Tất nhiên là đi tìm cái không bình thường nhất, đó hẳn là nguồn gốc vấn đề."

Kim Ngọc: tìm hẳn cái ghê gớm nhất, phục, cha không hổ là cha.

Ba người xuất phát đi về một hướng. Suốt chặng đường Kim Ngọc và Thẩm Vô Cô chẳng cần lo gì cả, đi theo vị khách áo choàng là được. Tuy nhiên, ngày đầu tiên vị khách áo choàng còn đi theo hướng ban đầu, đến ngày thứ hai thì đột nhiên đổi hướng.

Kim Ngọc cảm giác không ổn, hỏi: "Sao thế? Trước đó không phải bảo đi theo hướng này đến tiên phường nghỉ chân sao?"

Vị khách áo choàng liếc y một cái, nợ nụ cười như có như không, "Có người bám theo, ta cảm thấy nên tránh đi sẽ tốt hơn."

Kim Ngọc ho khan một tiếng, y đoán là tam sư huynh. Y đã dự liệu trước chuyện này rồi, tam sư huynh là người ưa bận tâm, không đời này bỏ mặc bọn họ không lo, thế nên Kim Ngọc cố ý để lại manh mối chỉ đường. Tiếc là, đạo cao một tấc, cha cao một trượng, từ khi vị khách dẫn hai người đi đường khác thì Kim Ngọc phát hiện tam sư huynh không đuổi theo nữa. Y đoán manh mối mình để lại cho tam sư huynh bị vị khách áo choàng phá hoại rồi.

Với năng lực của hắn, nếu thật sự không muốn có người bám theo thì chắc chắn sẽ xử lý rất sạch sẽ. Thử thăm dò vị khách áo choàng một tí, Kim Ngọc thông minh dừng ngay mấy động tác nhỏ của mình, ngoan ngoãn theo hắn lên đường, mỗi ngày vui vẻ đùa giỡn với Thẩm Vô Cô, vứt tam sư huynh đang lạc mất phương hướng ra sau đầu.

Mãi đến hôm nay, bọn họ đến biên giới vùng Tây Nam hoang vắng. Ba người dừng chân, bọn họ phải phối hợp với giờ giấc nghỉ ngơi của Thẩm Vô Cô tiểu công tử.

Kim Ngọc nhìn ánh tà dương cuối chân trời, chợt nói: "Trùng hợp thật, ta từng đến đây. Cách đây không xa có một tòa thành tên là Hàng Ngạc, lúc nhỏ ta từng sống ở đó một khoảng thời gian." Y quây đầu nhìn vị khách áo choàng đang nhóm lửa, hỏi: "Cha, cha đến đây bao giờ chưa?"

Kim Ngọc cứ nghĩ hắn sẽ lắc đầu, ai ngờ hắn rất phối hợp, gật đầu nói: "Từng đến một lần."

Kim Ngọc ngạc nhiên, "À?"



Nhưng vị khách áo choàng không có ý định nói tiếp. Hắn tháo thanh kiếm trên lưng xuống, đặt trên đầu gối, một tay đặt lên thanh kiếm, không tháo bỏ lớp vải buộc xung quanh, sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hàng Ngạc thành đó, rất lâu về trước hắn đã ghé qua một lần. Thật sự rất lâu rất lâu rồi, lâu đến mức hắn còn là Chấp Đình thượng tiên của Doanh Châu tiên sơn, sư phụ hắn vẫn chưa chết mà đang ở Hàng Ngạc thành làm bà chủ quán trà.

Lúc đó, hắn điên rất dữ dội, âm thanh điên cuồng trong đầu ngày càng hống hách, ngày nào hắn cũng nghĩ mình rốt cuộc là ai, là Chấp Đình hay là Hàm Dương? Dồn nén lâu dần, có một ngày, hắn quá nhớ nhung nàng thế là do dự mấy ngày trời, cuối cùng thay hình đổi dạng, vượt ngàn dặm xa xôi đến Hàng Ngạc thành, muốn đứng từ xa nhìn nàng một cài. Nhưng khi đến Hàng Ngạc thành, nhìn bóng người mơ hồ của nàng ở xa xa, trong lòng lại thấy không đủ, quên sạch những gì đã cố gắng kiềm nén, bước chân vào quán trà nọ.

Khi ấy, vì không muốn để sư phụ nhận ra, hắn cải trang triệt để, biến thành thân phận nữ tử đến. Hắn ngồi vào bàn, có lẽ vì ánh mắt không thể khống chế của hắn từ nhìn về phía nàng hồi lâu mà sư phụ đang nằm vắt vẻo ngủ ngon lành bỗng tỉnh dậy, mắt còn ngáy ngủ nhìn sang.

Đó là ánh mắt nhìn một người xa lạ nhưng đối với hắn lúc đó, thế là đủ rồi.

"Ồ, chưa gặp bao giờ, nơi khác tới hả?" Nàng lười nhác bước qua, chống một tay lên bàn, hỏi: "Ăn gì?"

Khi đó trong quán còn hai vị khách nữa, một người gào lên: "Thập Nhị Nương, ngươi nói trong quán ngươi cái gì cũng có mà, không cho gọi món là sao? Ngày thường toàn vứt cho bọn ta mấy món cho heo ăn, sao hôm nay tốt bụng vậy, còn hỏi người ta muốn ăn gì?"

Thập Nhị Nương khoanh tay trước ngực, liếc xéo người nọ, mắng: "Ngươi nhiều chuyện quá chỉ hợp ăn cám heo thôi, sao nào? Không muốn ăn thì ói ra, lải nhải cái gì, lão nương thấy tiểu muội muội đáng yêu nên đặc biệt cho gọi món đó, ai mượn ngươi chen mồm vào?"

Hắn chưa nghe sư phụ ăn nói như thế bao giờ, cảm thấy rất thú vị. Sư phụ của hắn hầu như không hề để lộ ra mặt xấu của mình.

"Nè, ngươi muốn ăn gì, tranh thủ lúc tỷ tỷ tâm trạng còn tốt đó."

"Mì, có được không?"

"Được, đợi tí nhé." Nàng bỏ lại một câu rồi vén tấm rèm cửa rách nát lên đi vào trong. Không lâu sau, mùi thơm tỏa ra, nàng bê một bát mì quay lại, đặt xuống bàn hắn, còn mình đi ra sau quầy tiếp tục ngủ.

Thế là hắn ép mình không được nhìn nàng nữa, trân trọng ăn hết bát mì, ăn đến khi trong quán còn mỗi hai người họ. Trời không còn sớm, hắn không thể nán lại nữa. Hắn bước tới quầy định trả tiền nhưng chợt nhớ ra mình không mang theo ngân lượng của người phàm, chỉ có linh thạch thôi, nhưng ở chốn này mà dùng linh thạch nhất định sẽ khiến nàng nghi ngờ. Ban đầu hắn không định đi vào nhưng ai ngờ sự tình lại tới nước này.

Trong lúc đang do dự, sư phụ sau quầy mở mắt ra nhìn hắn, phất phất tay, "Không có tiền hả? Thôi, bát mì hôm nay không thu tiền của ngươi, hiếm khi ta thấy có người hợp mắt mình, ngươi đi đi."

Cho dù không biết ta là ai nàng vẫn đối xử đặc biệt với ta sao?

Trái tim hắn run lên, những ác niệm trong đầu như được xoa dịu. Hắn cảm thấy bình yên đã lâu không có, đồng thời, cũng lấy lại được bình tĩnh.

Ra khỏi quán trà đơn sơ đó, rời khỏi Hàng Ngạc thành, hắn ngồi một đêm ở hoang mạc gần đó, nhìn ánh sáng yếu ớt phát ra từ Hàng Ngạc thành phía xa xa.

Sau ngày đó,hắn không đến Hàng Ngạc thành lần nào nữa, hắn không dám đi, sợ mình điên lên sẽ giết nàng mất.

Cứ để nàng yên ổn ở Hàng Ngạc thành, tránh xa mọi thứ là cách tốt nhất.

  ——

Vị khách áo choàng lơ đễnh, ánh mắt cứ dừng trên thanh kiếm im hơi lặng tiếng trong lòng, ngón tay gãy gãy chuôi kiếm, cách một lớp vải.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện [Ngôn Tình] Trở Về

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook