Chương 53
Phù Hoa
04/11/2022
"Thần hồn chợt thấy Bồng Lai"
Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Ý thức của Thập Nhị Nương bám vào cơ thể của một nam tử trẻ tuổi tên Giang Ly, chẳng làm được gì, chỉ có thể bình tĩnh, quan sát mọi thứ thông qua đôi mắt của y, nhìn ngắm Bồng Lai mà chỉ từng nghe qua trong truyền thuyết.
Bồng Lai lúc bấy giờ là thủ lĩnh của ngũ đại tiên sơn, dù diện tích nhỏ nhất, đệ tử cũng ít nhất nhưng luận về tu vi thì Vi Lam thượng tiên hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất của tu tiên giới. Yêu cầu của Bồng Lai khi thu nhận đệ tử rất cao, các đệ tử gia nhập Bồng Lai có thể tu luyện bí thuật của Bồng Lai, tu vi của đệ tử Bồng Lai luôn cao hơn các đệ tử đồng trang lứa ở bốn tòa tiên sơn còn lại. Cũng vì vậy mà bọn họ rất cao ngạo.
Qua đôi mắt của Giang Ly, Thập Nhị Nương trông thấy rất nhiều đệ tử của Bồng Lai, mỗi người đều rất chú ý đến diện mạo, mang nét cao ngạo và ưu việt chỉ có của đệ tử tiên môn. Những đệ tử gặp trên đường đều hành lễ với Giang Ly, gọi y là công tử nhưng thái độ của bọn họ đều lọt hết vào mắt Thập Nhị Nương. Nàng cảm thấy kỳ lạ, đám đệ tử này ngoài mặt thì gọi công tử nhưng thái độ lại có chút khinh miệt như không xem Giang Ly này ra gì.
Giang Ly là một người hơi yếu đuối, ít nói, hình như còn khá sợ tiếp xúc với người khác. Thái độ của những đệ tử gọi công tử đã tốt lắm rồi, có người còn chẳng ngó ngàng tới y, hoặc ánh mắt lộ ra sự hâm mộ và khinh thường.
Thập Nhị Nương quan sát suốt quãng đường, hơi khó hiểu, rốt cuộc Giang Ly này có thân phận gì? Trong những tin tức có liên quan tới Bồng Lai mà nàng được biết hình như chưa bao giờ nghe nói đến cái tên Giang Ly này.
Lúc Giang Ly tránh khỏi dòng người, định đi qua quảng trường rộng lớn của Bồng Lai thì xa xa có tiếng huyên náo vang lên. Y nhìn theo tầm mắt của các đệ tử xung quanh, nhìn thấy một nam tử hào quang vạn trượng bước ra từ đại điện.
Dung mạo nam tử nọ tuấn mỹ tựa như ánh trăng bạc, như ánh sao lấp lánh, nụ cười ấm áp thuần khiết, một người sạch sẽ đến quá đáng. Thập Nhị Nương cảm thấy đôi mắt của nam tử đó rất giống Chấp Đình. Nhưng đôi mắt hắn trong trẻo hơn, không thâm trầm như Chấp Đình.
Vào lúc nam tử đó xuất hiện, Thập Nhị Nương cảm thấy cảm xúc của Giang Ly cuộn trào mãnh liệt, ngưỡng mộ, ganh tị, phẫn hận, không cam lòng.
Nam tử đó là ai?
"Thiếu sơn chủ."
Thập Nhị Nương nghe nhiều đệ tử xung quanh gọi thiếu sơn chủ, không giống khi gọi Giang Ly là công tử, đám đệ tử này đều tỏ ra rất kính phục và ngưỡng vọng đối với vị thiếu sơn chủ kia. Tình cảm yêu thích rõ ràng đến mức Thập Nhị Nương cũng cảm nhận được.
Hóa ra nam tử tuấn mỹ này là con trai của Ngu Tiêu cũng tức là Vi Lam thượng tiên, phụ thân của Chấp Đình, Ngu Cẩm Hạc.
Ngu Cẩm Hạc chào hỏi các đệ tử xung quanh rồi đi đến trước mặt Giang Ly. Giang Ly định trốn nhưng lui một bước thì ngừng lại, cúi đầu rụt cổ đứng im, nhìn Ngu Cẩm Hạc đi đến.
Giang Ly tỏ vẻ câu nệ như thế nhưng Ngu Cẩm Hạc lại rất thân thiết với y, hắn nắm tay Giang Ly, nói với y: "Huynh mới kêu người đi gọi đệ đấy, còn tưởng đệ đến Trích Tinh Trần trước huynh rồi, không ngờ gặp được đệ ở đây, đi thôi, chúng ta cùng đi."
Hắn kéo Giang Ly đi qua đám người, vui vẻ nói: "Lần này ca ca ra ngoài thu hoạch được một món đồ tốt, để tẩu tẩu đệ giữ rồi, lát nữa tặng cho đệ, đệ cứ mang về chơi. À phải rồi, tẩu tẩu đệ nói lâu rồi không gặp đệ, sao đệ không qua thăm nàng ấy nhiều hơn. Hai tháng trước ta ra ngoài, tẩu tẩu đệ ở một mình trên Trích Tinh Trần còn đang mang thai, nhàm chán lắm."
Ca ca? Thập Nhị Nương nghĩ thầm, Ngu Cẩm Hạc tự xưng ca ca vậy chẳng lẽ Giang Ly cũng là con của Vi Lam thượng tiên? Nhưng nàng chưa nghe nói Vi Lam thượng tiên còn có đứa con nào khác bao giờ.
Nếu theo những gì Thập Nhị Nương thấy thì Ngu Cẩm Hạc này là một nam tử lỗi lạc, nhưng nàng ở trên người Giang Ly nên cảm nhận được mọi suy nghĩ của y. Ánh mắt của đám đệ tử sau lưng đầy ghen ghét, trong lòng Giang Ly sợ hãi và ghê tởm, còn đối với người huynh trưởng bên cạnh này thì có áy náy, có ác ý, đủ loại cảm xúc phức tạp.
Ngu Cẩm Hạc không hề nhận ra ác ý trong lòng Giang Ly, hắn còn khoác vai Giang Ly cười y hướng nội quá không biết chừng nào mới kiếm được người trong lòng, giống như một huynh trưởng bình thường đang quan tâm đệ đệ.
Hai người đi đến một cung điện được xây trên ngọc đài cao cao, đây chắc là nơi ở của Ngu Cẩm Hạc, Trích Tinh Trần. Thập Nhị Nương cảm thấy nơi này khá giống Vân Sinh Gian của nàng, linh khí dồi dào, địa mạch thông suốt, nhìn là biết nơi ở của người có thân phận tôn quý. Thiếu sơn chủ Ngu Cẩm Hạc này quả nhiên rất được Vi Lam thượng tiên thương mến.
Ngu Cẩm Hạc và Giang Ly đi vào trong điện, lúc đến hậu viện thì thấy một nữ tử đang ngồi trong bụi hoa. Nữ tử dịu dàng, chầm chậm vuốt ve cái bụng hơi nhô lên của mình. Thập Nhị Nương nhìn bụng nữ tử đó, đoán chắc nàng ấy là mẫu thân của Chấp Đình. Vị phu nhân thiếu sơn chủ này Thập Nhị Nương cũng chưa từng biết đến nàng ấy.
"Phác Viện, ta dẫn A Ly tới rồi này, không phải dạo trước nàng nói lâu rồi không gặp đệ ấy sao." Ngu Cẩm Hạc bước đến bên nữ tử, ngồi xổm bên cạnh, cầm tay nàng ấy nói.
Nữ tử mỉm cười nói: "Rõ ràng là chàng ra ngoài hai tháng quay về thấy nhớ đệ đệ cơ mà, sao lấy ta ra làm lý do vậy." Nói rồi, nàng ấy vẫy tay với Giang Ly, "A Ly qua đây đi."
"Ca ca đệ ra ngoài đem về duy nhất một món quà là để dành tặng cho đệ đó, chẳng mang gì về cho ta, đệ coi có quá đáng không."
"Ta biết sai rồi, tại ta quá muốn về gặp nàng sớm hơn một chút thôi mà, nhất thời không biết nên tặng cho nàng cái gì, tha cho ta đi mà." Ngu Cẩm Hạc xin tha rồi xoa bụng thê tử nói: "Con gái mau ra đời để cầu xin mẹ con giúp cha nào."
Vị thiếu sơn chủ vững vàng trước mặt người khác này, hóa ra ở bên cạnh thê tử lại giống như thiếu niên thế này.
Giang Ly đi về phía hai người họ, nhìn hai người yêu thương thắm thiết, trái tim y đau nhói.
Từ lúc nhìn thấy nữ tử đó Thập Nhị Nương đã nhận ta Giang Ly yêu nàng ấy. Bởi vì yêu cho nên mới càng đố kỵ với Ngu Cẩm Hạc. Nhưng đôi phu thê trước mặt không hề phát hiện điểm này.
Nữ tử tên Phác Viện bảo Giang Ly ngồi xuống bên cạnh, hỏi y: "Hai tháng qua đệ làm gì thế? Có phải gặp khó khăn gì rồi không, ta thấy tâm trạng đệ không tốt lắm thì phải?"
Giang Ly vẫn cúi đầu, "Không có."
"Ai da, với tính cách này của đệ, sau này ra khỏi Bồng Lai sẽ chịu thiệt đó." Phác Viện thật tâm lo lắng.
Ngu Cẩm Hạc gật đầu, "Phải đó. Nhưng mà đệ đừng sợ, bị bắt nạt thì nói với ca ca, ca ca sẽ giúp đệ, đừng có chuyện gì cũng giấu trong lòng biết không?"
"Ca ca này của đệ toàn làm hỏng chuyện thôi à, không đáng tin gì cả." Phác Viện cười nói, "A Ly, có chuyện gì thì tìm tẩu tẩu, tẩu đáng tin hơn ca ca của đệ nhiều."
Giang Ly nhìn nàng ấy, nói: "Đệ biết rồi, cảm ơn tẩu tẩu."
Nếu lúc này có người ngoài ở đây, có lẽ sẽ cảm thấy khung cảnh này thật hòa hợp thân thiết, nhưng Thập Nhị Nương trong thân thể Giang Ly chỉ biết thở dài.
Trong lòng Giang Ly toàn là phẫn uất và đố kỵ. E là trận hủy diệt Bồng Lai năm đó cũng có phần của y trong đó.
Khung cảnh đầm ấm đột nhiên biến đổi, trước mắt là khung cảnh vô cùng náo nhiệt. Trên quảng trường lớn ở Bồng Lai tiên sơn, vô số đệ tử ngước nhìn lên đài cao, Giang Ly đứng ở một góc trong đám người, cũng nhìn lên đó như mọi người.
Phía trên đài là Vi Lam thượng tiên và Ngu Cẩm Hạc.
"Sau này con chính là thiếu sơn chủ của Bồng Lai."
"Hài nhi nhất định không làm phụ thân thất vọng!"
Ngu Cẩm Hạc trên đài còn khá trẻ, khá non nớt, có lẽ chỉ mới thành niên. Đây là khung cảnh khi hắn trở thành thiếu sơn chủ Bồng Lai.
Ca ca đứng trên đài cao được vạn người kính ngưỡng, được phụ thân yêu thương ngợi khen, ký thác kỳ vọng. Còn đệ đệ đứng ở một góc nhìn… Giang Ly này chắc không phải con ruột của Vi Lam thượng tiên đâu nhỉ.
Thập Nhị Nương nghĩ vậy. Sau đó khung cảnh lại thay đổi.
Giang Ly đứng trên đài đấu võ, tay cầm một thanh đao. Đối diện y là một đệ tử Bồng Lai gương mặt ngạo mạn. Đệ tử đó quơ quơ thanh đao trên tay mình, nói: "Giang Ly công tử, xin chỉ giáo."
Tay cầm đao của Giang Ly run lên, y như một con chuột bị đệ tử nọ cố ý cười nhạo móc mỉa, vất vả lăn lộn trên đài đấu võ, đám đệ tử bên dưới phì cười nhìn y, thì thầm rỉ tai nhau.
"Vậy mà cũng muốn so với thiếu sơn chủ, còn tưởng mình là con ruột của sơn chủ thật chắc. Phì, thật ra là một tên lai lịch bất minh thôi."
"Nếu là con ruột của sơn chủ thì sao không mang họ Ngu mà là họ Giang. Tư chất tệ như vậy sao có thể là con trai của sơn chủ, đệ tử vô dụng nhất Bồng Lai chúng ta còn giỏi hơn hắn nữa."
"Ta thấy á, thiếu sơn chủ quá lương thiện đi, loại người như vậy còn lo cho hắn làm gì, tới Thiên Dụ Quyết còn không biết nữa thì mất mặt chết."
"Ê, ngươi coi hắn còn có thể kiên trì được mấy chiêu?"
"Cái gì mà kiên trì mấy chiêu, nếu lục sư huynh không cố tình nhường hắn thì một chiêu là hắn bại rồi."
"Hahaha."
Thanh đao của Giang Ly rớt xuống đất, y bị ấn ngã dưới mặt đất, đầu gối chà xát đau đớn. Bên tai văng vẳng những lời ác độc, cười nhạo như che lấp trời đất.
Khung cảnh lại thay đổi, lần này, Giang Ly không ở Bồng Lai mà là một gian phòng trúc giữa rừng. Lúc này y vẫn còn là một đứa bé, trốn trong góc, nhìn chằm chằm nữ nhân đang nằm trên giường và nam nhân đứng cạnh giường. Người nằm là mẫu thân sắp tắt thở của y, còn người đứng bên giường là Vi Lam thượng tiên.
"Ta sắp chết rồi, ngài vẫn không thể tha thứ cho ta sao?" Nữ nhân đó vừa khóc vừa nói. Vi Lam thượng tiên đứng bên giường vẫn lạnh nhạt mà đan xen chút chán ghét, nói: "Cho dù ngươi chết trăm ngàn lần ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi."
"Ngài hận ta hại chết tỷ tỷ, đó là lỗi của ta, nhưng A Ly vô tội mà, nó cũng là con của ngài cơ mà."
"Đứa bé này từ đâu mà có thì ngươi tự biết lấy, nếu không có di nguyện của thê tử ta trước khi chết thì ta đã sớm giết chết ngươi và đứa bé đó rồi."
"Ngu Tiêu! Ngài tàn nhẫn như vậy thật ư? Bây giờ ta sắp chết rồi, thù hận giữa chúng ta cho đến ngày hôm nay cũng không thể chấm dứt sao? Ta không có nguyện cầu gì khác, chỉ cầu xin ngài dẫn A Ly đi, chăm sóc nó. Dù sao thì nó cũng là cốt nhục của ngài mà, cho dù ngài không vì ta thì cũng cầu xin ngài vì tỷ tỷ của ta, cầu xin ngài đó!"
Nữ nhân đó lăn từ trên giường xuống, liên tục dập đầu dưới chân Ngu Tiêu, đau khổ khóc thất thanh. Còn Ngu Tiêu từ đầu đến cuối vẫn lạnh nhạt thờ ơ, đến khi thấy nữ nhân nọ thổ huyết chết không nhắm mắt y mới hừ lạnh một tiếng, đá thi thể nàng ấy ra, sau đó bước tới trước mặt Giang Ly trong góc, túm lấy áo y như thứ rác rưởi nào đó, mang y về Bồng Lai.
Thời gian trôi qua mau, Giang Ly lại từ một đứa bé lớn lên thành dáng vẻ thanh niên. Khung cảnh tiếp tục biến đổi, lần này khi Thập Nhị Nương nhìn rõ cảnh tượng xung quanh thì lập tức hãi hùng. Bởi vì nàng đang ở trung tâm một trận pháp, mà trận pháp này rất quen. Mỗi tiên sơn đều có trận pháp hộ sơn và trận này cũng như vậy.
Thập Nhị Nương nhìn Giang Ly giơ tay ra hủy tâm trận, trận pháp to lớn tan nát trong tích tắc.
Giang Ly phá hủy đại trận hộ sơn của Bồng Lai xong thì lập tức rời khỏi đó, ra bên ngoài. Giờ phút này Bồng Lai đã ngập tràn trong khói lửa, trên trời dưới đất đều là đệ tử đang chiến đấu. Thập Nhị Nương biết, thời gian hiện tại có lẽ đã đến trận diệt vong của Bồng Lai.
- Hết chương 53 -
Lời tác giả: đúng sai, thiện ác, nhân quả, đây là thứ tôi muốn viết trong tác phẩm này.
Nữ chính có phải luôn đại diện cho chính nghĩa và cái thiện? Nàng vĩnh viễn không bao giờ làm sai ư?
Người ác có phải luôn ác, chỉ biết gây ra tội ác hay không? Người hướng thiện có phải luôn hướng thiện mà không có ác niệm hay không?
Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Ý thức của Thập Nhị Nương bám vào cơ thể của một nam tử trẻ tuổi tên Giang Ly, chẳng làm được gì, chỉ có thể bình tĩnh, quan sát mọi thứ thông qua đôi mắt của y, nhìn ngắm Bồng Lai mà chỉ từng nghe qua trong truyền thuyết.
Bồng Lai lúc bấy giờ là thủ lĩnh của ngũ đại tiên sơn, dù diện tích nhỏ nhất, đệ tử cũng ít nhất nhưng luận về tu vi thì Vi Lam thượng tiên hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất của tu tiên giới. Yêu cầu của Bồng Lai khi thu nhận đệ tử rất cao, các đệ tử gia nhập Bồng Lai có thể tu luyện bí thuật của Bồng Lai, tu vi của đệ tử Bồng Lai luôn cao hơn các đệ tử đồng trang lứa ở bốn tòa tiên sơn còn lại. Cũng vì vậy mà bọn họ rất cao ngạo.
Qua đôi mắt của Giang Ly, Thập Nhị Nương trông thấy rất nhiều đệ tử của Bồng Lai, mỗi người đều rất chú ý đến diện mạo, mang nét cao ngạo và ưu việt chỉ có của đệ tử tiên môn. Những đệ tử gặp trên đường đều hành lễ với Giang Ly, gọi y là công tử nhưng thái độ của bọn họ đều lọt hết vào mắt Thập Nhị Nương. Nàng cảm thấy kỳ lạ, đám đệ tử này ngoài mặt thì gọi công tử nhưng thái độ lại có chút khinh miệt như không xem Giang Ly này ra gì.
Giang Ly là một người hơi yếu đuối, ít nói, hình như còn khá sợ tiếp xúc với người khác. Thái độ của những đệ tử gọi công tử đã tốt lắm rồi, có người còn chẳng ngó ngàng tới y, hoặc ánh mắt lộ ra sự hâm mộ và khinh thường.
Thập Nhị Nương quan sát suốt quãng đường, hơi khó hiểu, rốt cuộc Giang Ly này có thân phận gì? Trong những tin tức có liên quan tới Bồng Lai mà nàng được biết hình như chưa bao giờ nghe nói đến cái tên Giang Ly này.
Lúc Giang Ly tránh khỏi dòng người, định đi qua quảng trường rộng lớn của Bồng Lai thì xa xa có tiếng huyên náo vang lên. Y nhìn theo tầm mắt của các đệ tử xung quanh, nhìn thấy một nam tử hào quang vạn trượng bước ra từ đại điện.
Dung mạo nam tử nọ tuấn mỹ tựa như ánh trăng bạc, như ánh sao lấp lánh, nụ cười ấm áp thuần khiết, một người sạch sẽ đến quá đáng. Thập Nhị Nương cảm thấy đôi mắt của nam tử đó rất giống Chấp Đình. Nhưng đôi mắt hắn trong trẻo hơn, không thâm trầm như Chấp Đình.
Vào lúc nam tử đó xuất hiện, Thập Nhị Nương cảm thấy cảm xúc của Giang Ly cuộn trào mãnh liệt, ngưỡng mộ, ganh tị, phẫn hận, không cam lòng.
Nam tử đó là ai?
"Thiếu sơn chủ."
Thập Nhị Nương nghe nhiều đệ tử xung quanh gọi thiếu sơn chủ, không giống khi gọi Giang Ly là công tử, đám đệ tử này đều tỏ ra rất kính phục và ngưỡng vọng đối với vị thiếu sơn chủ kia. Tình cảm yêu thích rõ ràng đến mức Thập Nhị Nương cũng cảm nhận được.
Hóa ra nam tử tuấn mỹ này là con trai của Ngu Tiêu cũng tức là Vi Lam thượng tiên, phụ thân của Chấp Đình, Ngu Cẩm Hạc.
Ngu Cẩm Hạc chào hỏi các đệ tử xung quanh rồi đi đến trước mặt Giang Ly. Giang Ly định trốn nhưng lui một bước thì ngừng lại, cúi đầu rụt cổ đứng im, nhìn Ngu Cẩm Hạc đi đến.
Giang Ly tỏ vẻ câu nệ như thế nhưng Ngu Cẩm Hạc lại rất thân thiết với y, hắn nắm tay Giang Ly, nói với y: "Huynh mới kêu người đi gọi đệ đấy, còn tưởng đệ đến Trích Tinh Trần trước huynh rồi, không ngờ gặp được đệ ở đây, đi thôi, chúng ta cùng đi."
Hắn kéo Giang Ly đi qua đám người, vui vẻ nói: "Lần này ca ca ra ngoài thu hoạch được một món đồ tốt, để tẩu tẩu đệ giữ rồi, lát nữa tặng cho đệ, đệ cứ mang về chơi. À phải rồi, tẩu tẩu đệ nói lâu rồi không gặp đệ, sao đệ không qua thăm nàng ấy nhiều hơn. Hai tháng trước ta ra ngoài, tẩu tẩu đệ ở một mình trên Trích Tinh Trần còn đang mang thai, nhàm chán lắm."
Ca ca? Thập Nhị Nương nghĩ thầm, Ngu Cẩm Hạc tự xưng ca ca vậy chẳng lẽ Giang Ly cũng là con của Vi Lam thượng tiên? Nhưng nàng chưa nghe nói Vi Lam thượng tiên còn có đứa con nào khác bao giờ.
Nếu theo những gì Thập Nhị Nương thấy thì Ngu Cẩm Hạc này là một nam tử lỗi lạc, nhưng nàng ở trên người Giang Ly nên cảm nhận được mọi suy nghĩ của y. Ánh mắt của đám đệ tử sau lưng đầy ghen ghét, trong lòng Giang Ly sợ hãi và ghê tởm, còn đối với người huynh trưởng bên cạnh này thì có áy náy, có ác ý, đủ loại cảm xúc phức tạp.
Ngu Cẩm Hạc không hề nhận ra ác ý trong lòng Giang Ly, hắn còn khoác vai Giang Ly cười y hướng nội quá không biết chừng nào mới kiếm được người trong lòng, giống như một huynh trưởng bình thường đang quan tâm đệ đệ.
Hai người đi đến một cung điện được xây trên ngọc đài cao cao, đây chắc là nơi ở của Ngu Cẩm Hạc, Trích Tinh Trần. Thập Nhị Nương cảm thấy nơi này khá giống Vân Sinh Gian của nàng, linh khí dồi dào, địa mạch thông suốt, nhìn là biết nơi ở của người có thân phận tôn quý. Thiếu sơn chủ Ngu Cẩm Hạc này quả nhiên rất được Vi Lam thượng tiên thương mến.
Ngu Cẩm Hạc và Giang Ly đi vào trong điện, lúc đến hậu viện thì thấy một nữ tử đang ngồi trong bụi hoa. Nữ tử dịu dàng, chầm chậm vuốt ve cái bụng hơi nhô lên của mình. Thập Nhị Nương nhìn bụng nữ tử đó, đoán chắc nàng ấy là mẫu thân của Chấp Đình. Vị phu nhân thiếu sơn chủ này Thập Nhị Nương cũng chưa từng biết đến nàng ấy.
"Phác Viện, ta dẫn A Ly tới rồi này, không phải dạo trước nàng nói lâu rồi không gặp đệ ấy sao." Ngu Cẩm Hạc bước đến bên nữ tử, ngồi xổm bên cạnh, cầm tay nàng ấy nói.
Nữ tử mỉm cười nói: "Rõ ràng là chàng ra ngoài hai tháng quay về thấy nhớ đệ đệ cơ mà, sao lấy ta ra làm lý do vậy." Nói rồi, nàng ấy vẫy tay với Giang Ly, "A Ly qua đây đi."
"Ca ca đệ ra ngoài đem về duy nhất một món quà là để dành tặng cho đệ đó, chẳng mang gì về cho ta, đệ coi có quá đáng không."
"Ta biết sai rồi, tại ta quá muốn về gặp nàng sớm hơn một chút thôi mà, nhất thời không biết nên tặng cho nàng cái gì, tha cho ta đi mà." Ngu Cẩm Hạc xin tha rồi xoa bụng thê tử nói: "Con gái mau ra đời để cầu xin mẹ con giúp cha nào."
Vị thiếu sơn chủ vững vàng trước mặt người khác này, hóa ra ở bên cạnh thê tử lại giống như thiếu niên thế này.
Giang Ly đi về phía hai người họ, nhìn hai người yêu thương thắm thiết, trái tim y đau nhói.
Từ lúc nhìn thấy nữ tử đó Thập Nhị Nương đã nhận ta Giang Ly yêu nàng ấy. Bởi vì yêu cho nên mới càng đố kỵ với Ngu Cẩm Hạc. Nhưng đôi phu thê trước mặt không hề phát hiện điểm này.
Nữ tử tên Phác Viện bảo Giang Ly ngồi xuống bên cạnh, hỏi y: "Hai tháng qua đệ làm gì thế? Có phải gặp khó khăn gì rồi không, ta thấy tâm trạng đệ không tốt lắm thì phải?"
Giang Ly vẫn cúi đầu, "Không có."
"Ai da, với tính cách này của đệ, sau này ra khỏi Bồng Lai sẽ chịu thiệt đó." Phác Viện thật tâm lo lắng.
Ngu Cẩm Hạc gật đầu, "Phải đó. Nhưng mà đệ đừng sợ, bị bắt nạt thì nói với ca ca, ca ca sẽ giúp đệ, đừng có chuyện gì cũng giấu trong lòng biết không?"
"Ca ca này của đệ toàn làm hỏng chuyện thôi à, không đáng tin gì cả." Phác Viện cười nói, "A Ly, có chuyện gì thì tìm tẩu tẩu, tẩu đáng tin hơn ca ca của đệ nhiều."
Giang Ly nhìn nàng ấy, nói: "Đệ biết rồi, cảm ơn tẩu tẩu."
Nếu lúc này có người ngoài ở đây, có lẽ sẽ cảm thấy khung cảnh này thật hòa hợp thân thiết, nhưng Thập Nhị Nương trong thân thể Giang Ly chỉ biết thở dài.
Trong lòng Giang Ly toàn là phẫn uất và đố kỵ. E là trận hủy diệt Bồng Lai năm đó cũng có phần của y trong đó.
Khung cảnh đầm ấm đột nhiên biến đổi, trước mắt là khung cảnh vô cùng náo nhiệt. Trên quảng trường lớn ở Bồng Lai tiên sơn, vô số đệ tử ngước nhìn lên đài cao, Giang Ly đứng ở một góc trong đám người, cũng nhìn lên đó như mọi người.
Phía trên đài là Vi Lam thượng tiên và Ngu Cẩm Hạc.
"Sau này con chính là thiếu sơn chủ của Bồng Lai."
"Hài nhi nhất định không làm phụ thân thất vọng!"
Ngu Cẩm Hạc trên đài còn khá trẻ, khá non nớt, có lẽ chỉ mới thành niên. Đây là khung cảnh khi hắn trở thành thiếu sơn chủ Bồng Lai.
Ca ca đứng trên đài cao được vạn người kính ngưỡng, được phụ thân yêu thương ngợi khen, ký thác kỳ vọng. Còn đệ đệ đứng ở một góc nhìn… Giang Ly này chắc không phải con ruột của Vi Lam thượng tiên đâu nhỉ.
Thập Nhị Nương nghĩ vậy. Sau đó khung cảnh lại thay đổi.
Giang Ly đứng trên đài đấu võ, tay cầm một thanh đao. Đối diện y là một đệ tử Bồng Lai gương mặt ngạo mạn. Đệ tử đó quơ quơ thanh đao trên tay mình, nói: "Giang Ly công tử, xin chỉ giáo."
Tay cầm đao của Giang Ly run lên, y như một con chuột bị đệ tử nọ cố ý cười nhạo móc mỉa, vất vả lăn lộn trên đài đấu võ, đám đệ tử bên dưới phì cười nhìn y, thì thầm rỉ tai nhau.
"Vậy mà cũng muốn so với thiếu sơn chủ, còn tưởng mình là con ruột của sơn chủ thật chắc. Phì, thật ra là một tên lai lịch bất minh thôi."
"Nếu là con ruột của sơn chủ thì sao không mang họ Ngu mà là họ Giang. Tư chất tệ như vậy sao có thể là con trai của sơn chủ, đệ tử vô dụng nhất Bồng Lai chúng ta còn giỏi hơn hắn nữa."
"Ta thấy á, thiếu sơn chủ quá lương thiện đi, loại người như vậy còn lo cho hắn làm gì, tới Thiên Dụ Quyết còn không biết nữa thì mất mặt chết."
"Ê, ngươi coi hắn còn có thể kiên trì được mấy chiêu?"
"Cái gì mà kiên trì mấy chiêu, nếu lục sư huynh không cố tình nhường hắn thì một chiêu là hắn bại rồi."
"Hahaha."
Thanh đao của Giang Ly rớt xuống đất, y bị ấn ngã dưới mặt đất, đầu gối chà xát đau đớn. Bên tai văng vẳng những lời ác độc, cười nhạo như che lấp trời đất.
Khung cảnh lại thay đổi, lần này, Giang Ly không ở Bồng Lai mà là một gian phòng trúc giữa rừng. Lúc này y vẫn còn là một đứa bé, trốn trong góc, nhìn chằm chằm nữ nhân đang nằm trên giường và nam nhân đứng cạnh giường. Người nằm là mẫu thân sắp tắt thở của y, còn người đứng bên giường là Vi Lam thượng tiên.
"Ta sắp chết rồi, ngài vẫn không thể tha thứ cho ta sao?" Nữ nhân đó vừa khóc vừa nói. Vi Lam thượng tiên đứng bên giường vẫn lạnh nhạt mà đan xen chút chán ghét, nói: "Cho dù ngươi chết trăm ngàn lần ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi."
"Ngài hận ta hại chết tỷ tỷ, đó là lỗi của ta, nhưng A Ly vô tội mà, nó cũng là con của ngài cơ mà."
"Đứa bé này từ đâu mà có thì ngươi tự biết lấy, nếu không có di nguyện của thê tử ta trước khi chết thì ta đã sớm giết chết ngươi và đứa bé đó rồi."
"Ngu Tiêu! Ngài tàn nhẫn như vậy thật ư? Bây giờ ta sắp chết rồi, thù hận giữa chúng ta cho đến ngày hôm nay cũng không thể chấm dứt sao? Ta không có nguyện cầu gì khác, chỉ cầu xin ngài dẫn A Ly đi, chăm sóc nó. Dù sao thì nó cũng là cốt nhục của ngài mà, cho dù ngài không vì ta thì cũng cầu xin ngài vì tỷ tỷ của ta, cầu xin ngài đó!"
Nữ nhân đó lăn từ trên giường xuống, liên tục dập đầu dưới chân Ngu Tiêu, đau khổ khóc thất thanh. Còn Ngu Tiêu từ đầu đến cuối vẫn lạnh nhạt thờ ơ, đến khi thấy nữ nhân nọ thổ huyết chết không nhắm mắt y mới hừ lạnh một tiếng, đá thi thể nàng ấy ra, sau đó bước tới trước mặt Giang Ly trong góc, túm lấy áo y như thứ rác rưởi nào đó, mang y về Bồng Lai.
Thời gian trôi qua mau, Giang Ly lại từ một đứa bé lớn lên thành dáng vẻ thanh niên. Khung cảnh tiếp tục biến đổi, lần này khi Thập Nhị Nương nhìn rõ cảnh tượng xung quanh thì lập tức hãi hùng. Bởi vì nàng đang ở trung tâm một trận pháp, mà trận pháp này rất quen. Mỗi tiên sơn đều có trận pháp hộ sơn và trận này cũng như vậy.
Thập Nhị Nương nhìn Giang Ly giơ tay ra hủy tâm trận, trận pháp to lớn tan nát trong tích tắc.
Giang Ly phá hủy đại trận hộ sơn của Bồng Lai xong thì lập tức rời khỏi đó, ra bên ngoài. Giờ phút này Bồng Lai đã ngập tràn trong khói lửa, trên trời dưới đất đều là đệ tử đang chiến đấu. Thập Nhị Nương biết, thời gian hiện tại có lẽ đã đến trận diệt vong của Bồng Lai.
- Hết chương 53 -
Lời tác giả: đúng sai, thiện ác, nhân quả, đây là thứ tôi muốn viết trong tác phẩm này.
Nữ chính có phải luôn đại diện cho chính nghĩa và cái thiện? Nàng vĩnh viễn không bao giờ làm sai ư?
Người ác có phải luôn ác, chỉ biết gây ra tội ác hay không? Người hướng thiện có phải luôn hướng thiện mà không có ác niệm hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.